Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phía nam là nơi bắt đầu kênh đào, phía đông gặp cửa biển Tiền Đường, từ xưa tới nay Hàng Châu chính là sự miêu tả điển hình nhất "vùng sông nước Giang Nam" trong miệng các văn nhân, trong phố ngoài thành, kênh rạch ngang dọc. Những kênh ngòi chằng chịt này không chỉ mang đến phong cảnh đẹp đẽ mà còn mang lại cả sự phồn thịnh của thương mại, so với Giang Ninh Biện Kinh cũng chẳng thua kém bao nhiêu, có điều vào lúc này thì vẫn chưa đến thời kỳ phát triển kinh tế mạnh nhất của Hàng Châu.

Nếu là ở trong lịch sử vốn có, trước khi Nam Tống dời đô thì Hàng Châu vẫn chưa phải là trung tâm thương nghiệp đỉnh cao, nhưng lúc này thương mại của Hàng Châu cũng tương đối phát triển rồi. Thời kỳ đỉnh cao của nó phải là sau khi Nam Tống dời đô về đây, đổi tên thành Lâm An, thương mại của nơi này nhờ vậy mà phát triển tăng vọt gấp mấy lần, đẩy toàn bộ phồn hoa vào nửa bên này của Nam Tống.

Lúc này cũng giống như vậy, khu buôn bán sầm uất nhất Hàng Châu bây giờ nằm giữa ngõ Quan với hẻm Dương Bá. Còn vị trí của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi hiện tại nằm gần hẻm Thái Bình, tuy phố xá cũng phồn hoa nhưng không thể so với bên kia được, ngõ này hợp để sống hơn, mấy cây nhãn rậm rạp che kín bầu trời. Đầu hẻm là võ quán nho nhỏ của nhà họ Lưu, chuyện làm ăn cũng khá tốt, suốt ngày nghe hự hự ha ha, thỉnh thoảng nghe thấy cũng thấy rất hưng phấn.

Đến Hàng Châu mấy hôm, việc chủ yếu vẫn là ngồi xe ngựa đi du ngoạn xung quanh, đôi lần xuống xe thong thả đi dạo, bây giờ còn chưa có bản đồ du lịch chi tiết, chỗ nào cũng phải lượn tới lượn lui y như đi tìm bảo vật không bằng vậy. Đã tới Tây Hồ thì núi Tịch Chiếu, tháp Lôi Phong dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua, lũ trẻ tò mò nhất là dưới tháp có Bạch nương nương hay không, còn Tây Hồ thập cảnh (1) thì phải đi hết mọi chỗ.

Dạo chơi tùy ý, nói nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng thực sự đến lúc trải nghiệm lại rất tẻ nhạt. Hậu thế quen nhìn đám người thành thị lạnh lùng có lẽ vì lý do nào đó sẽ hiếu kỳ về những đền đài, nhưng trên thực tế thì ngõ phố cổ đại chân chính còn lâu mới lãng mạn thoải mái như những điểm du lịch đời sau, đường đất lô nhô đá, ngõ hẹp nhà thấp, nước bẩn chảy khắp trên đường, gà gáy chó sủa, những đứa trẻ ăn mày nằm ven đường, nhìn lâu mới biết đó không phải phong cảnh mà là cuộc sống.

Không có sự sắp xếp, trang trí, quản lý từng khu vực phong cảnh giống như đời sau, muốn ngắm cảnh cần dựa vào sự lãng mạn của chính mình và khả năng tư duy liên hệ hình ảnh nữa. Một cây cổ thụ tán xòe như lọng che nằm trong ngõ hẻm chưa chắc đã thật sự đẹp, nhưng nếu tâm tình người xem tốt, ngắm ngàn vạn tia nắng vàng lung linh rực rỡ xuyên qua tán lá cây thì vẫn thấy đẹp đẽ như thường. Nhưng nếu nhìn thấy nhiều quá rồi, thì những cảnh đẹp giống vậy cũng trở thành bình thường không có gì lạ, bởi vậy nếu thực sự muốn tìm nơi náo nhiệt thì khu phố kinh doanh rộn ràng thô tục kia lại càng khiến người ta thích thú hơn, cũng chính vì thế, sau khi đi thăm thú một vài địa danh kinh điển xong, địa điểm tiếp theo mà Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi quyết định đi xem, đại khái vẫn là những khu buôn bán như ngõ Quan hay ngõ Dương Bá.

Công bằng mà nói, cho dù có tư tưởng ngưỡng mộ văn nhân, yêu thích thi từ ca phú nhưng thực ra trên bản chất thì Tô Đàn Nhi không phải là người lãng mạn gì cho lắm. Theo Ninh Nghị đi dạo mọi chỗ phố xá, lúc mệt mỏi thì ghé quán trà nghỉ ngơi, nghe vài bài thơ khúc hát nho nhỏ, nhưng trong lòng đại khái vẫn tính toán xem sau này nên dựng nhà kho ở đâu, nhà xưởng đặt ở chỗ nào, cửa hàng mở ra sao.

Ninh Nghị cũng không phải quá mức nóng lòng đi thăm thú thưởng thức các nơi, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Đối với hắn mà nói, nhìn các thứ cảnh vật được tân trang thời hậu thế cũng nhiều lắm rồi. Thứ cảnh sắc nguyên gốc chưa bị lai tạp của thời đại này lúc đầu thì có vẻ mới mẻ, cảm thấy yên bình, nhưng nhìn lâu thì cũng thế cả. Về cơ bẳn hắn cũng chẳng phải người yêu thích phong cảnh, hắn cảm thấy việc nhìn người với người chuyển động cùng nhau, nhìn phố xá rộn rộn ràng ràng, người ta cò kè mặc cả, ngồi trên trà lâu trò chuyện tán gẫu, thê tử và nha hoàn chỉ chỉ trỏ trỏ, lại càng thấy thích thú hơn. Đối lập với niềm yêu thích phong cảnh sơn thanh thủy tú, hắn càng yêu thích cảnh con người như thế này hơn.

Đợi đến lúc xác định nơi ở trong hẻm Thái Bình, nhìn thấy võ quán nhỏ kia mấy lần, hắn lại nổi ý nghĩ tranh thủ thời gian này rèn luyện một phen.

Đương nhiên, võ quán nhỏ như vậy thì Tô Đàn Nhi tuyệt đối không cho rằng tướng công của mình nên tới học. Thiền Nhi Quyên Nhi cũng có ý nghĩ phản đối như thế. Tối hôm đó lúc ăn cơm thuận miệng nói một câu, mà đêm hôm ấy ba nha hoàn mặt mũi u oán lẫn ngập ngừng, thân phận của ba nàng khiến ba nàng không thể khoa tay múa chân với quyết định của chủ nhân được, nhưng bởi vì xưa nay Ninh Nghị luôn hiền hòa, mọi người quan hệ gần gũi như người một nhà nên các nàng mới suy nghĩ cho Ninh Nghị, lo sợ hắn thật sự làm chuyện "ly kinh phản đạo" cỡ này.

Sự chênh lệch giữa người học chữ và người học võ lúc này vẫn quá lớn. Nói theo một nghĩa nào đó, lúc này danh tiếng trên đường thơ văn của Ninh Nghị đã khá lớn, cho dù bình thường hắn không để ý đến, nhưng khi hắn quyết định làm một tiểu học đồ trong võ quán nhỏ nào đó, người bên ngoài liền có thể dễ dàng cảm nhận được sự trái ngược bất hòa trong đó.

Cho dù hắn không thèm để ý nhưng đời nào đám Thiền Nhi chịu để cô gia nhà mình đến võ quán be bé ấy để cho người ta đánh đấm chứ... Tuy rằng bỏ tiền ra thì chưa chắc đã bị đánh nhiều nhưng ngay cả những người như Trình minh chủ của Bách Đao minh ở Giang Ninh, gặp cô gia tuy có thể xưng là trưởng bối, song cũng phải lấy lễ nghi khách khí mà tiếp đón. Cho nên, võ quán nhỏ bé đầu đường cuối ngõ này nói chung là không nên vào.

Trong lòng các nàng nghĩ như vậy, buổi tối lúc bưng nước châm đèn ánh mắt các nàng tựa như đang nói chuyện, nhưng lại không tiện mở miệng ra, Tô Đàn Nhi nghe xong cũng chưa từng thể hiện thái độ gì cả, cảm giác vẫn dịu dàng mà trầm mặc. Lúc này mọi người mới ở đây được mấy ngày, rất nhiều thứ phải mua sắm, trang hoàng, đợi đến lúc sắp đi ngủ, Tô Đàn Nhi tới gian phòng cách vách tắm rửa, Thiền Nhi bưng chậu nước rửa chân tới, ngồi xổm bên giường cởi giày cho Ninh Nghị, đưa tay cầm hai chân hắn bỏ vào trong nước ấm.

Những chuyện như vậy trước giờ Ninh Nghị đều tự làm, cởi tất cởi giày cũng không cần Tiểu Thiền phải làm giúp, mọi người ở chung lâu ngày cũng thành thói quen luôn rồi. Chỉ là hôm nay Tiểu Thiền tựa hồ tiện tay làm thay, Ninh Nghị cười bảo:

"Được rồi, để ta tự làm đi."

Tiểu Thiền chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhẹ giọng nói:

"Thiền Nhi cũng chẳng có việc gì khác..."

Nàng vóc người bé nhỏ xinh xắn, ngồi ở nơi đó chuyên tâm làm việc không nói tiếp nữa, Ninh Nghị trông nàng như một cô dâu nhỏ bị bắt nạt, không khỏi dở khóc dở cười.

Chuyện võ quán Ninh Nghị cũng chỉ thoáng nghĩ tới, rồi thuận miệng nói một câu, mặc kệ đám người Tiểu Thiền trong lòng nghĩ thế nào, hắn có tán đồng hay không thì vẫn cứ thích thôi. Đang chờ tiểu nha hoàn mở miệng thuyết phục mình, chẳng ngờ nha đầu này lại tạo cảm giác giống như những ngày đầu gặp gỡ chưa lâu, khóc lóc nói:

"Tiểu Thiền mặc dù là một tiểu nha hoàn chuyện gì cũng không hiểu, nhưng sẽ không nói lung tung về chuyện như vậy đâu..."

Nhưng lúc này nàng lại cúi đầu không nói gì cả.

Một lát sau Tô Đàn Nhi cũng trở lại bên này, nàng tắm rửa xong mặc một chiếc áo đơn màu xanh nhạt, tóc còn hơi ướt, xổ xuống như dải lụa đen huyền mềm mại, nàng tới bên giường, đổi vị trí của cây đèn, khêu tim đèn cho nó sáng lên rồi mới ra mở cửa sổ. Tiểu Thiền bưng chậu nước đứng dậy, cúi đầu đi ra ngoài.

Ninh Nghị cảm thấy thú vị nằm ngả trên giường, Tô Đàn Nhi ngồi bên cửa sổ, để gió mùa hè thổi vào hong khô tóc, nàng tựa hồ hơi có tâm sự, thỉnh thoảng lại cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt cùng hướng về một nơi với Ninh Nghị, qua chốc lát, cũng chỉ yên lặng cười.

Cứ như vậy rất lâu sau, nàng đứng dậy đóng cửa sổ, cầm quạt hương bồ xua muỗi trong màn, sau đó thổi tắt ngọn đèn. Đêm bắt đầu yên tĩnh trở lại, đợi đến lúc tiếng thanh la điểm canh giờ Tý vang lên ngoài phố, ánh đèn trong phòng mới lại được thắp lên, có người đứng dậy dọn dẹp dấu vết sau khi vận động, đợi đến lúc đèn tắt lần nữa, hai người nằm kề nhau trên giường, đắp một tấm chăn mỏng, cũng hơi thấm mệt.

Tô Đàn Nhi dựa trán vào cổ người đàn ông bên cảnh, cảm giác không muốn nói chuyện, cũng không muốn làm gì. Nàng có nhiều đề tài để nói, cũng có nhiều động tác muốn làm, bởi vì thân thể hai người lúc này đang kề sát vào nhau, dính đến là chặt, trên người nàng không có quần áo gì cả, nên người đàn ông nằm bên cạnh ôm lấy nàng có thể cảm nhận rất rõ thân thể nàng, ngực ép thật chặt, nàng có thể cảm thụ được da thịt trên lồng ngực đối phương, người đàn ông bên cạnh... cũng có thể cảm nhận rõ ràng phần nhô ra trên ngực nàng... còn có chỗ kia nữa, từng chỗ trước người...

Đây không phải là chuyện gì mới mẻ nữa, hai người tiếp xúc da thịt không phải mới ngày một ngày hai. Nàng nghĩ, có lẽ đối với những đôi phu thê đã chung phòng thì đây chẳng phải chuyện gì mới mẻ cả, nhưng đêm nay tĩnh lặng như thế, nàng cảm nhận được những điều này, vẫn nảy sinh những tâm tình kỳ lạ. Nàng thầm nghĩ trong lòng, nếu như lúc này phu quân cũng có cảm nhận như thế, cảm nhận nàng không mặc y phục, cảm nhận những nơi thầm kín của nàng, nếu như biểu hiện ra ngoài, nàng nhất định sẽ lui lại, bởi vì như vậy có lẽ trông sẽ rất dâm đãng, hắn không nói gì, nàng không nói gì, bọn họ cứ dựa vào nhau như thế.

Nàng không biết suy nghĩ của mình có phải kỳ lạ lắm không, vừa mới ân ái xong, thời khắc này lại càng khiến cho nàng cảm thấy hiếu kỳ lẫn thỏa mãn, lấy thân thể của mình để cảm nhận đối phương. Nam nhân tên Ninh Nghị này là của nàng, cũng chính là người nắm giữ thân phận phu quân của nàng, có thể dù sao cũng không phải là cùng một người, nàng không biết mình nói ra những cảm giác này thì sẽ thế nào, có cảm giác kiểu gì cũng sẽ thẹn thùng lắm, nhưng cũng có thể là không, phu quân mình trước giờ quái lạ mà, có điều coi như hắn không phiền trách gì thì nàng vẫn không thể nói được.

Hôm nay nàng không mặc quần áo là vì không thể tìm ra, bình thường sau khi ân ái nàng vẫn sẽ tìm một cái yếm hay áo lót mặc vào, nhưng lúc nãy hắn đứng dậy cuộn cái chăn bị làm loạn trên giường vứt ra ngoài màn, cả yếm lẫn y phục của nàng đều bị quấn trong đó. Nàng lần mò mấy lượt mà không tìm thấy, Ninh Nghị cũng đã thổi tắt đèn, đưa tay ôm nàng như mọi khi, sau đó lấy chăn đắp cho hai người, sau đó Ninh Nghị cũng không có biểu hiện động tác nào khác thường, hiển nhiên là ôm lấy nàng vào lòng, nàng liền một mình suy nghĩ lung tung như thế.

----------

Chú thích:

(1) Tây Hồ thập cảnh: mười cảnh đẹp nổi danh và đặc trưng ở Tây Hồ bao gồm Tô đê xuân hiểu (buổi sớm mùa xuân ở Tô đê), Khúc viện phong hà (hương sen trong xưởng ủ rượu Khúc uyển), Bình hồ thu nguyệt (ngắm trăng thu trên thuyền giữa mặt hồ yên bình), Đoạn kiều tàn tuyết (tuyết tan trên Đoạn kiều), Liễu lãng văn oanh (chim oanh hót trong bụi cây liễu), Hoa cảng quan ngư (ngắm cá ngũ sắc trong Lô viên gần núi Hoa Gia), Lôi Phong tịch chiếu (ánh nắng chiều chiếu lên tháp Lôi Phong trên núi Tịch Chiếu), Song phong tháp vân (hai ngọn núi Nam Sơn - Bắc Sơn cao vút xuyên vào mây xanh), Nam Bình vãn chung (tiếng chuông chiều trên núi Nam Bình), Tam đàm ấn nguyệt (ba đầm nước phản chiếu ánh trăng).


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK