Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nói về chuyện lúc còn nhỏ.

"Khi đó, mẫu thân cực kỳ không thích thiếp, bởi vì thiếp là con gái."

Nhìn lên bầu trời cao, Tô Đàn Nhi sau khi mỉm cười thì nhẹ giọng cất tiếng.

"Bà ấy vẫn hy vọng... sau này có thể sinh cho phụ thân thêm một đứa con trai, phụ thân cũng nghĩ như vậy, có điều chí ít thì phụ thân cũng thân thiện với thiếp hơn một chút, người nói thiếp thông minh, sau này đệ đệ khẳng định là sẽ càng thông minh hơn. Phụ thân từ trên người thiếp mà nhìn thấy dáng vẻ của đệ đệ sau này, nhưng mẫu thân thì ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thiếp, khi đó thiếp rất muốn quấn lấy mẫu thân, nhưng mẫu thân vẫn không thèm để ý tới thiếp. Có lúc thiếp làm gì đó sai, khiến bà ấy phiền lòng, bà ấy không đánh thiếp, chỉ phất tay bảo nhũ nương bế thiếp đi khỏi. Tướng công, trên đời này sự coi thường lớn nhất chính là như vậy đó... Đến sau này thiếp biết mẫu thân rất muốn có đệ đệ, lúc đầu thiếp thậm chí còn thấy ghét đệ đệ, không hiểu con gái thì có gì không tốt..."

Trên sườn núi hoa dại nở lốm đốm khắp nơi, Tô Đàn Nhi đặt tay ở trên bụng, xem mấy trắng trôi về phía chân trời buổi hoàng hôn. Ninh Nghị vốn dĩ đang nhắm mắt mỉm cười, lúc này mở mắt ra, nói:

"Thực ra cũng chẳng có gì không tốt, bọn họ không thích chúng ta, chúng ta không thèm thích lại bọn họ."

"Á, thiếp có thể không thích mẫu thân, nhưng tướng công thì không được, nếu không sẽ bị người ta đâm bị thóc chọc bị gạo, bảo là con rể không hiếu thuận."

Ninh Nghị quay đầu sang, nhìn nàng một lúc, đàng hoàng trịnh trọng nói:

"Bọn họ mắng không lại ta đâu."

"Phì."

Tô Đàn Nhi không nhịn được che miệng lại phì cười, một lúc sau mới nhìn lên bầu trời cao kia, lại cất tiếng:

"Thiếp ở trong lũ con gái được xem như là đứa kỳ quái, sau đó đọc vài cuốn sách, không giống như những tiểu thư khuê tú kia coi đây là chuyện thường tình, mà cảm thấy phụ thân và mẫu thân đối xử với thiếp không tốt, không công bằng một chút nào cả. Thiếp ở trong tòa nhà lớn bên ấy, theo nhũ nương mà lớn lên, vừa cảm giác mình phải làm một đứa con trai mà phụ thân và mẫu thân mong mỏi, muốn tiếp nhận chuyện làm ăn trong nhà, đồng thời lại cảm giác mình là một người con gái, nhất định phải học cho bằng hết những thứ mà con gái nên học, bằng không, nếu không chứng minh được mình thực ra còn đáng ước ao hơn hết thảy con trai, như vậy không phải là thua cuộc sao?"

Ninh Nghị đưa tay giúp nàng gỡ đi một nhánh cỏ khô dính trên tóc, Tô Đàn Nhi lại cất giọng xa xôi:

"Cứ như vậy ở trong nhà mà lớn lên, hồi bé nhũ nương rất tốt với thiếp, lúc nào cũng bảo gia đình nhà thiếp giàu có, thiếp là tiểu thư con nhà giàu, ai nấy đều ước ao. Nhưng đến lúc thiếp hiểu chuyện rồi, thiếp mới cảm thấy không có gì tốt để mà ước ao hết cả. Phụ thân không thích thiếp, mẫu thân không thích thiếp, nếu thiếp ở trong gia đình nghèo khó, thì đã không có cái thứ khổ não như vậy rồi. Thực ra thiếp cũng hiểu rõ rằng, nếu không phải cái nhà ấy quá lớn, hoặc nếu trên thiếp đã có một ca ca rồi, thì phụ thân và mẫu thân không có áp lực lớn đến như vậy, thiếp cũng không đến nỗi bị lạnh nhạt, thiếp... thiếp không thích thời gian ở cùng phụ thân và mẫu thân, sau đó mới phát hiện ra, thiếp đối với bọn họ cũng y như thế, trong ngôi nhà ấy... không có ý vị gì cả."

"Thiếp... Thiếp thân không phải một tiểu thư khuê các, chỉ là so với việc học hành của những người bên ngoài, thực ra không giống lắm. Kỳ thực bảo rằng thiếp thân thích thơ từ, có thể bản thân không làm được, cũng không thấy nhiều, liền tự nói với mình, khi đó muốn học, nhưng thời gian học chuyện làm ăn quá nhiều nên không có thời gian, nói vậy là không đúng. Thiếp thân căn bản không thích thơ từ, chỉ thích cái cảm giác được người ta vây quanh nên nghĩ tới những thứ đó mà thôi, nhìn thấy dáng vẻ của phụ thân mẫu thân, thiếp đã nghĩ rằng, sau này không muốn sinh con, lỡ như sinh con gái, nuôi không tốt, nó cũng sẽ giống như thiếp bây giờ, trách cứ người mẹ này, đến lúc đó biết làm sao đây..."

"Tiêu chuẩn quá cao, chẳng có ai là yêu thích thơ văn một cách đơn thuần cả, nàng sẽ là một người mẹ tốt."

Tô Đàn Nhi lắc đầu cười cười, đáp:

"Đến lúc mười bốn mười lăm tuổi, không muốn lấy chồng, thì vẫn cứ dây dưa dây dưa, sau đó dây dưa mãi đến khi không dây dưa được nữa, mới chọn tướng công."

Nàng nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị nằm ở bên cạnh, nói tiếp:

"Có lẽ hồi đó cũng không phải thật lòng, để Tiểu Thiền chiếu cố tướng công, hôm thành thân bỏ chạy mất tiêu, chừng mấy ngày sau mới trở về, đến lúc đó tuy rằng ở chung một chỗ nhưng cũng không quá kính trọng hay chú ý tới tướng công..."

"Không phải đã rất tốt rồi sao?"

Tô Đàn Nhi lắc lắc đầu trên nền cỏ, vẻ mặt đã biến thành bình thản, chỉ cười một chút rất tự nhiên, đáo:

"Không phải." Lúc nói lời này, giọng nói của nàng đã bắt đầu nghẹn ngào. "Không phải là rất tốt, lúc đó thiếp chỉ giả vờ mà thôi, giả vờ như thể là một tiểu thư khuê các, giả vờ rất hiểu thế cục lớn, lại còn giả vờ rất yêu thích thơ văn. Thiếp thân... chỉ là đang suy nghĩ về chính mình, muốn ổn định tướng công, để cái nhà này giống với một cái nhà, không bị người ta đâm bị thóc chọc bị gạo là được rồi, thiếp thân không ngờ rằng tướng công..."

"Phụ nữ thật là phiền phức..."

"... bây giờ thiếp cũng cảm thấy thế."

Thanh âm của hai người cùng vang lên, Ninh Nghị buồn chán lầm bần, Tô Đàn Nhi thì nhỏ giọng nói trong nghẹn ngào. Sau khi nói xong, nàng cũng không khỏi vì chuyện này mà bật cười khe khẽ. Ninh nghị nhắm mắt lại đưa bàn tay qua, ngón tay chạm tới gò má Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi nghiêng đầu lại, mắt khẽ lim dim, đặt gò má tựa vào bàn tay hắn, cảm nhận bàn tay hắn chạm vào da thịt.

Hai người xưa nay đều là người quyết đoán, không thích nói nhiều, lúc ở cùng nhau, dĩ nhiên là cũng có những kiểu trò chuyện được xem là lãng mạn ở thời đại này như là những ần nói chuyện ở trên tiểu lâu lúc trước. Nhưng trên thực tế, Tô Đàn Nhi tính tình từng trải, lúc trước thổ lộ tình cảm ở trên tiểu âu kia cũng là nói chuyện bằng thái độ hết sức tự nhiên, không nói được mấy câu ngọt ngào. Sau đó Tô gia gặp họa lớn, tình cảm hai người tăng nhanh như gió, lại tới chuyện Tô Đàn Nhi đốt lầu, động phòng, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có đôi khi nói vài câu nói ngọt, nhưng cơ bản cũng là lúc ở trên giường mà thôi.

Những biểu hiện của cô gái nhỏ Tô Đàn Nhi cũng hiếm khi nào thấy được, ai cũng đều là người lợi hại, cho dù thực sự liếc mắt đưa tình thì cũng đều đến mức hiểu lòng người là thôi. Chỉ là hai ngày nay, biết tin mình mang thai, lại biết được thương thế của Ninh Nghị, tuy rằng nàng chỉ yên lặng đứng bên cạnh Ninh Nghị không nói lời nào thừa thãi, nhưng đến giờ lại chính thức mở miệng, nói hết những chuyện mà vốn dĩ nàng cho rằng không cần để ý.

"Bây giờ thiếp thân biết rằng, lúc đó tướng công chuyện gì cũng để ở trong lòng cả, thiếp thân thầm nghĩ những chuyện quanh co vòng vèo lắt léo này phỏng chừng không thể gạt được tướng công, nghĩ đến đúng là khó xử... Khi đó thiếp thân coi tướng công là một gã thư sinh ngốc, đọc vài quyển sách ngớ ngẩn, sẽ chẳng biết nghĩ chuyện gì cả, đối nhân xử thế cũng không được, đã từng nghĩ rằng... chỉ cần có thể khống chế tướng công là được, tướng công là thư sinh ngốc như thế, làm sao có thể làm đối thủ của thiếp thân chứ."

Ninh Nghị mỉm cười nói:

"Hiện tại cũng không phải đối thủ của nàng còn gì."

"Tướng công lòng dạ bao dung rộng rãi, có lẽ cảm thấy thế cũng là chuyện thường tình. Có thể hiện giờ thiếp thân đang nghĩ, nếu như những chuyện đó có thể làm lại thì tốt biết mấy, thiếp thân nhất định sẽ cố gắng đối xử tốt với tướng công, thiếp thân... muốn học để trở thành một tiểu thư khuê các đích thực, muốn giúp chồng dạy con, thiếp thân không muốn mười tám tuổi mới gả cho tướng công, để rồi người khác bảo, tướng công cưới một cô gái lỡ thì đanh đá chua ngoa. Nếu như lúc mười bốn mười lăm tuổi được gả cho tướng công thì tốt biết bao... Cứ như vậy mà sống... Tất cả mọi chuyện cũng sẽ khác đi, thiếp thân sẽ không mặc kệ tất cả mà kéo tướng công tới Hàng Châu nữa..."

Tô Đàn Nhi nói những câu đầu thì giọng nói thoáng một chút nghẹn ngào, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, chỉ là khi nói đến câu cuối cùng này thì mới thực sự bật khóc, hai tay nàng nắm thành nắm đấm đặt ở bên người, khẽ run rẩy, nước mặt giọt ngắn giọt dài nối nhau rơi xuống. Cô gái này lúc nào cũng kiêu hãnh, tuy rằng đều thu vào dưới sự dịu dàng bên ngoài, nhưng xưa nay xuôi ngược dọc ngang trên thương trường đã luyện thành nhân sinh quan sắc bén như dao, chẳng kém gì Ninh Nghị, một khi có chuyện xảy ra thì điều đầu tiên nàng quan tâm là tìm cách giải quyết, còn tâm tình hối hận nhiều lắm cũng chỉ có thể gọi là quy trách nhiệm hoặc tự kiểm điểm mà thôi. Thế nhưng vào lúc này biết đường sá gian nan, thương thế của trượng phu cũng rất có thể vì việc lặn lội đường xa này mà bị liên lụy, thì tâm tình áy náy của nàng lại trỗi dậy.

Ninh Nghị thở dài, xê dịch một cái tiến lại gần bên thê tử, Tô Đàn Nhi níu chặt lấy y phục của hắn, cắn răng khóc lóc thảm thiết, nước mắt ròng ròng.

"Nhà họ Lâu còn có cơ hội trở lại." Ninh Nghị nói một câu như thế.

Tô Đàn Nhi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

"Bây giờ thiếp chỉ muốn sinh con, dạy con giúp chàng thôi, không muốn cậy mạnh, không muốn làm ăn gì nữa, thiếp đã không còn nghĩ đến chính mình nữa rồi, nhưng nếu hiện tại không có đứa bé này thì tốt biết bao, nếu hiện tại không có mà sau này có thì khác, hai ngày nay thiếp thấy tướng công làm những chuyện kia, liều mạng muốn làm sao thoát ra, thiếp biết tướng công bị trách nhiệm đè lên vai, tuy rằng không có con thì trách nhiệm của tướng công vẫn là như vậy, nhưng thiếp thực sự lo sợ... Đại phu nói thương thế của tướng công cần phải an tâm, cần phải tĩnh dưỡng, sau đó dựa vào sức khỏe của chính mình mới chịu đựng được. Tướng công chàng vì chuyện chạy trốn mà hao tâm tổn sức như vậy, thân thể làm sao mà chịu được. Thiếp muốn khuyên chàng, nhưng cũng biết không thể nào khuyên được chàng..."

Nàng nằm bên người Ninh Nghị khóc đến trời long đất lở, kìm nén cũng rất mãnh liệt, bởi vậy thân thể run rẩy hết cỡ, nói:

"Hai ngày nay, tướng công hỏi chuyện những người kia, phác thảo những kế hoạch ấy, thiếp ở bên cạnh tướng công... Thiếp ở bên cạnh tướng công vẫn cố nhịn không nói lời nào, nhưng trong lòng thiếp cứ liên tục tự nhủ với mình rằng, có nói cũng vô dụng, có nói cũng vô dụng, chỉ càng khiến chàng thêm phiền lòng, không thể nào để chàng vừa phiền muộn bởi công việc, lại vừa phiền lòng bởi thiếp được. Nhưng thiếp lại nghĩ, nếu thiếp giống như những người con gái bình thường khác thì tốt biết mấy, chỉ cần khóc lóc kêu gào bảo chàng không được làm nữa là được, sau đó không cần biết không cần lo chuyện gì hết cả..."

Ninh Nghị vỗ vỗ bờ vai của nàng, nói:

"Nàng biết có nói cũng vô cụng mà..."

"Đến lúc không nhịn được nữa..." Tô Đàn Nhi khịt khịt mũi. "Đến lúc không nhịn được nữa, thiếp liền vào trong lều tìm một chỗ mà trốn, ngồi một lúc, cố nhịn không để cho mình khóc. Mấy người Thiền Nhi đều đã khóc rất nhiều lần, các muội ấy đều muốn đi qua khuyên chàng, thiếp đều ngăn các muội ấy lại. Thiếp không muốn để cho chàng mất công mất sức nói chuyện với các muội ấy, còn muốn khuyên các muội ấy rằng, thiếp cũng không nói những lời vô dụng với chàng, không muốn chàng tốn sức để nói chuyện... Thiếp vốn cũng không muốn nói với chàng những chuyện này..."

Nàng nói xong những lời này, thấp giọng nỉ non khóc, nhưng so với lúc nãy thì đã khá hơn nhiều rồi. Ninh Nghị đợi một lúc rồi nói:

"Ta sẽ khỏe lại thôi mà."

Tô Đàn Nhi đưa tay cố gạt nước mắt, nhưng lệ vẫn lã chã rơi xuống, tựa ở trên ngực hắn, gật đầu nói:

"Nhất định là phải khỏe lại, nếu chàng không khỏe lại, thiếp mà không gặp được tướng công thế này, thiếp không cần hài tử, cũng không cần nhà nữa... Thiết vốn không phải một người mẹ tốt, những chuyện làm người khác tan cửa nát nhà thiếp cũng đã từng làm... Tướng công nhớ kỹ cho thiếp, trong bụng của thiếp của con trai của chàng, hiện tại chàng rất mệt mỏi, nhưng không thể kêu mệt, còn phải gắng chịu đựng. Nếu chàng không chịu được nữa, thì mẹ con thiếp sẽ theo xuống tìm chàng đó..."

Nàng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Ninh Nghị, gương mặt trái xoan dịu dàng, môi anh đào khẽ nhếch. Nàng lấy thân con gái ngang dọc ngược xuôi trên thương trường, xưa nay đều có phong cách nhẹ nhàng trơn tru không có tiếng động, bởi vì bản thân dung nhan mỹ miều, lại chỉ là thiếu nữ chừng hai mươi, không giống như những thương nhân quả quyết cứng rắn khác, nhưng lúc này, trong đôi mắt to tròn vừa mới khóc xong kia vẫn lộ ra vẻ bướng bỉnh được luyện thành trên thương trường lâu năm, hòa cùng gương mặt dịu dàng kia, chỉ là muốn truyền cho người trước mặt một thông tin càng đau đớn hơn: đây là người phụ nữ của chàng.

Ninh Nghị nở nụ cười, nói:

"Chớ có xem thường tướng công của nàng, cho dù thế nào đi nữa, thì ta cũng sẽ tiếp tục sống. Đứa con này nàng nhất định phải sinh."

Tô Đàn Nhi sờ bụng dưới, sau đó nhích lại gần Ninh Nghị hơn, một tay khác của nàng bám chặt vạt áo của Ninh Nghị, nhắm mắt lại, trong miệng tựa hồ như đang lẩm bẩm điều gì đó, tựa như đang cầu khẩn, nhưng gió núi thổi qua, không nghe rõ nàng nói gì cả.

Trên bầu trời những đám mây xốp mềm trắng như bông lững lờ trôi, ráng mây chiều nhuộm đỏ cả chân trời lẫn dòng nước dưới chân núi, màn đêm dần buông, trong nơi đóng quân của những người đào vong, quân đội bắt đầu bận rộn di chuyển.

Ngày hôm sau đoàn người nhổ trại, truy binh ở phía sau đã không còn xa nữa, tới trưa hôm nay áp sát, bọn họ nghe được từ miệng của nạn dân chạy lạc một tin tức, đó là ở trước mặt bọn họ, đoàn người lưu vong phía trước kia, bắt đầu có nội chiến...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK