Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tháng tám năm Cảnh Hàn thứ chín, mùa thu.

Triều Vũ, Giang Nam, Hàng Châu.

Sóng nước mênh mông, núi sông bình lặng.

Từ khi quân đội Phương Tịch tiếp nhận thành Hàng Châu trọng yếu bậc nhất vùng đông nam này đến giờ, đã qua hơn nửa tháng. Từ xa nhìn lại, tường thành bị sập do địa chấn và binh đao lúc trước đang được dựng lại, những lầu các, nhà cửa, sân vườn, phố xá, đường ngang ngõ dọc cũng có dáng dấp chuẩn bị được trùng tu. Họa binh đao nửa tháng trước khiến cho toàn bộ thành Hàng Châu lúc đó náo động trong hỗn loạn và máu tang khiến người ta kinh hãi, nhưng đến thời gian gần đây thì nơi này đã dần dần trở nên náo nhiệt trở lại. Từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây, ngoại trừ những binh tướng dưới trướng Phương Tịch nằm rải rác khắp nơi kéo về, cũng có đàn đàn lũ lũ những người giống như nông dân, tiểu thương hay lữ nhân bình thường, có người quần áo lam lũ, có người mang cả nhà cả người tới. Đây chính là cảnh tượng dễ bắt gặp nhất ở trên đường đi tới Hàng Châu trong khoảng thời gian này.

Những quan chức, tiểu thương y phục hoa lệ, những thư sinh, công tử nhà giàu hăng hái trên con đường đi về Hàng Châu ngày xưa đã không còn thấy nữa. Lúc này ở trên đường phần lớn là những nông dân có người nhà nhậm chức trong quân nên mới mang người mang nhà tới đây, vì Thánh công sắp xưng đế, mà ở trong này, những tiểu thương quần áo lam lũ kia, năm ba đại hán dung mạo quái lạ, hoặc là một vài gánh hát, gánh xiếc rong to nhỏ, lại nhìn có vẻ không giống với bình thường. Những người này hoặc là vẻ mặt bễ nghễ kiêu căng, hoặc là hèn mọn biết điều, nhưng có không ít người mang theo các loại vũ khí, vàng gỗ sắt đá, vật liệu nào cũng có. Trên đường đi, những người bình thường phát hiện ra, một vài người trong bọn họ thường khi gặp mặt liền chào hỏi lẫn nhau, ôm quyền, nói những lời kỳ lạ quái gở. Lại có những người thực sự hiểu chuyện, liền biết ngay những kẻ tam giáo cửu lưu tụ tập lại kia được gọi là "người giang hồ", những người này chính là "người giang hồ" mà bình thường người ta vẫn nhắc tới.

Lại nói, hai năm qua từ khi Thánh công khởi sự, lục lâm Giang Nam có không ít người hưởng ứng đi theo. Có người theo từ khi mới bắt đầu đã có lòng, tích cực liên lạc, cũng có người sau khi quân đội Thánh công đến đây thì mới thừa dịp, khởi binh theo.

Đương nhiên giang hồ và lục lâm cũng không hẳn là hoàn toàn giống nhau, những lục lâm hào kiệt khởi binh đi theo, phân nửa vốn dĩ là giặc cướp sơn tặc, có người đã tạo phản, thanh thế lẫy lừng, giờ cũng thuận thế đi theo. Người giang hồ thì lại càng nhiều hơn, nhưng phần lớn là những người trốn ở trong núi, hoặc người luyện võ sống ở phố phường, hoặc là những người có một số tài nghệ kỳ lạ, bọn họ tam giáo cửu lưu, ngày thường cũng không phạm pháp, làm vài công việc bình thường sống qua ngày, nhưng thường thì cũng không khá khẩm gì. Nhưng bản thân đã có tài nghệ võ công, chưa chắc đã không có quan hệ lui tới gì với những nhân sĩ lục lâm kia.

Lúc khởi sự Phương Tịch chủ yếu dựa vào thanh thế của Ma Ni giáo (1), những kẻ mang danh là 'người giang hồ' chán chường thất vọng ấy lúc đầu danh tiếng vốn không hề nhỏ. Nhưng dù sao tạo phản cũng là chuyện mất đầu, cho dù Phương Tịch có liều mạng hiệu triệu thì người tự nguyện tụ tập tới bên cạnh tự nhiên cũng chỉ ở một mức độ nào đó mà thôi. Nhưng lần này dưới sự bày bố của Phương Thất Phật, quân đội của Thánh công chiếm được Hàng Châu xong thì một đám người có danh vọng không nhỏ từ các nơi như Thạch Sinh, Lục Hành Nhi, Lữ Sư Nang cùng hưởng ứng, lập tức khiến cả vùng đông nam khiếp sợ. Đợi đến khi tin tức Phương Tịch muốn xưng đế, mở rộng thu nạp hiền tài khắp thiên hạ truyền ra thì có không ít người vốn dĩ còn đang giữ thái độ trung lập đứng ngoài quan sát rốt cuộc cũng động tâm tư. Những người giang hồ nay, xưa nay chưa từng được đối xử tốt, lần này tuy hơi chậm chân một chút, nhưng Phương Tịch xưng đế, như vậy thì triều đình phản nghịch mới lập này tự nhiên sẽ cần một lượng lớn nhân tài, một khi thành công, bọn họ có thể trở thành công thần khai quốc. Cho nên lần này ngoại trừ lượng lớn lưu dân nhờ người trong quân bảo lãnh mà phát tài, thì nhiều nhất chính là các thể loại kỳ nhân dị sĩ, nhân lúc Phương Tịch chuẩn bị dựng nước mà tới, toàn bộ Hàng Châu bỗng chốc có cái không khí giống như đại hội võ lâm mà sách vở vẫn viết.

Tình thế hỗn loạn, ngư long hỗn tạp. Sau cuộc đại thanh tẩy khi thành bị phá, dưới nạn binh lửa, có thể nói là phần lớn đất đai, của cải trong thành Hàng Châu đều đã trở thành vật vô chủ. Tuy rằng liên quan tới việc phân chia lợi ích sau khi phá thành thì đã có thỏa thuận từ trước, nhưng lòng tham con người là vô hạn, một thành Hàng Châu sau cơn động đất là không đủ khỏa lấp lòng tham của họ. Lùi lại một chút mà nói, để cho một trật tự mới hình thành, thời gian ngắn ngủi trong chục mười lăm ngày thực sự là quá ít ỏi.

Vàng bạc nuốt vào bụng rồi cũng có thể móc ra lại được, huống hồ là những tài sản đất đai trong tay vài người, đương nhiên là cũng có thể chuyển sang tay người khác. Thành Hàng Châu lúc này, nếu như nói đến trật tự thì cũng chỉ là so xem nắm đấm của ai lớn hơn mà thôi. Chuyện cấp trên ăn cấp dưới tạm thời chưa nói tới, sau khi thành Hàng Châu bị chiếm, rất nhiều kẻ tự xưng là nghĩa quân của Phương Tịch, trong thành Hàng Châu vẫn có một ít cư dân còn may mắn sống sót, bèn tìm cách hợp pháp hóa số tài sản ít ỏi còn lại cửa bọn họ. Những người này không có nơi nào để dựa vào, hơn hai mươi ngày qua dĩ nhiên đã trở thành những chiếc bánh bao không nhân mà ai cũng có thể dẫm lên, là chiếc bánh bao thơm ngon mà ai cũng muốn ăn, cứ mỗi lần có một nhóm quân đến bắt nạt bọn họ, thì lập tức cũng sẽ có một nhóm khác đến "bảo vệ" bọn họ, chỉ là giá cả không hề nhỏ chút nào, lợi ích đan chéo làm nảy sinh xung đột, trải qua mấy ngày này, chuyện những đầu mục nghĩa quân kéo quân trên đường lớn hoặc ra ngoài thành chặt chém khiêu chiến, vốn chẳng lạ lùng gì.

Hàng Châu là nơi mà Phương Tịch muốn xưng đế, cho nên không thể để cho quá loạn được, vừa mới bắt đầu thì lập tức xác định tư tưởng cơ bản. Phương Tịch bèn hạ lệnh, các đội chấp pháp bắt đầu làm việc trong thành, người dẫn đầu chính là đệ tử của Phương Thất Phật, tên là Trần Phàm, vô cùng lợi hại trên chiến trường, nhưng chỉ hiềm tuổi còn trẻ quá, gã bắt được mấy nhóm người, cũng không thèm thẩm vấn câu nào, lôi đầu lĩnh của hai nhóm ra đánh mấy quyền giữa đường, đa số đều đánh chết tại chỗ luôn, trong này cũng có cháu họ của đại tướng Trương Uy, rồi cả em họ của Quách Thế Nghiễm gì gì đó, nghe bảo là có một đám xông tới "Hoàng cung" làm loạn một phen, còn tới cả trước mặt Phương Tịch kêu gào, sau đó định chia cặp chém giết. Phương Tịch cũng đau đầu, gần đây y đang phải lo lắng chiến sự Gia Hưng ở mặt bắc, lại còn gấp chuyện xưng đế nữa, chỉ hận không thể rống lên rằng "Ầm ĩ cái gì hả, không thấy người ta đang vội lên làm hoàng đế hay sao?" rồi rút đao chém mỗi tên một nhát cho xong. Xử lý qua loa một hồi rồi sau đó sống chết mặc bay, không quản đến nữa. Dư âm của cuộc binh lửa lúc trước chưa hết, một số lượng lớn bác tư chú năm cô bảy dì tám tiến vào thành, sau đó từng tốp từng tốp kỳ nhân dị sĩ vào thành, cứ thấy có lợi ích thì đều muốn chấm mút một chút. Nơi ở không có thì đi cướp, chúng ta đều vất vả chinh chiến sa trường lập công lớn vì Thánh công, bây giờ người nhà đến đây lại không có chỗ ở, phải nằm dưới đất ngoài đường mà ngủ thì làm sao coi được. Trần Phàm tiếp tục dẫn đội chấp pháp đi đánh người ngoài đường, bắt được kẻ nào không hợp nhãn là đánh chết luôn. Mà trong thành Hàng Châu rốt cuộc cũng có một vài cửa hàng khai trương trong tình hình như thế, cùng với những tuyến vận tải đường sông, đường bộ cũng đều bị sự quấy nhiễu như vậy nên hoạt động cực kỳ khó khăn, những hoạt động cơ bản của thành thị được duy trì, bắt đầu chuẩn bị thu hoạch vụ thu. Tòa thành này bây giờ giống như một chiếc xe ngựa rách nát, không còn mui xe, vách xe thì mục nát, đinh cũng rơi mất, đóng vào mấy con ngựa già gầy ốm, bắt đầu khó khăn tiến về phía trước, chờ đợi có người đến đây kịp thời, sửa chữa hết tất cả những thứ đó trước khi nó hoàn toàn sụp đổ.

Đương nhiên, nơi có người thì trước sau gì trật tự cũng sẽ hình thành...

"Lại nói đến cái gã Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng kia, thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước..."

Thông thường mà nói, hình dung như vậy thì chẳng khác nào người hình vuông, để thấy rằng cố sự đa số là bịa đặt mà thôi. Nhưng dù vậy, mỗi lần có người lớn tiếng kể chuyện thì số người xung quanh thích thú dỏng tai nghe vẫn không phải ít. Trước mắt chính là một trà lâu được xem như vẫn còn khá hoàn hảo ở Hàng Châu. Một người vừa hạ giọng làm bộ, vừa nhìn những người xung quanh, kể lại chuyện xảy ra không lâu trước đây.

"...Ngày đó ở bến Thạch Kiều của Hồ Châu, người này sắp xếp một nhánh tàn quân mệt mỏi bệ rạc, đưa vào chỗ chết để tìm đường sống, sử dụng kế sách Phá phủ trầm chu ai binh tất thắng (2) của Tây Sở bá vương năm xưa, trước hết là dồn mấy ngàn người của phe mình vào chỗ chết, sau đó... sau đó ở khu vực gần bến Thạch Kiều, phá tan quân của ba tướng Lục Sao, Diêu Nghĩa, Tiết Đấu Nam, nếu không có An Tích Phúc An tướng quân dẫn Hắc Linh vệ tới giải nguy thì e rằng hai vị Mễ Tuyền, Trầm Trụ Thành cũng không may mắn thoát được... Mẹ nó, người này đúng là yêu quái mà..."

Vào lúc này ngồi trong quán trà ở Hàng Châu mà khen ngợi người của triều đình nhà Vũ lợi hại thế nọ thế kia, nói theo một nghĩa nào đó thì cũng có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng lúc này ở thành Hàng Châu không hề quản chế phương diện này, thứ hai là những người dám trắng trợn nói chuyện này, ít nhiều gì cũng có chút bối cảnh. Đám người vừa mới gợi ra chuyện này thực ra cũng có liên quan tới chiến sự còn đang rực lửa ở Gia Hưng. Sau đó nhắc tới thất bại lúc trước ở vùng Hồ Châu, người này đại khái là thân thích của một tướng lĩnh trong quân, lúc này giả bộ thần bí nguy hiểm kể lại, đương nhiên, phần lớn mọi người vẫn không tin, cái gì mà Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng, võ lâm Giang Nam bên này chưa từng nghe đến cái tên nào ngu như vậy cả, trong lúc nhất thời có người lên tiếng phản bác chế nhạo, cũng có người cầm điếu thuốc phà hơi cười khà khà mấy tiếng, bắt đầu làm bộ hiểu biết nói:

"Cái gì mà Huyết Thủ Nhân Đồ... Nếu bàn về võ lâm thiên hạ thì không ai rõ hơn Nhan Tề này, đất Giang Nam này phải lấy Thánh công làm đầu, tiếp theo là Lưu Đại Bưu của Bá Đao trang ngày trước, có Mạc Sầu Kiếm Bạch Mạc Ngôn trước giờ luôn độc lai độc vãng, Tỏa Hồn Thương của Vương tướng quân Vương Dần cũng có năng lực quỷ thần không lường được, Phật Soái thì mười tám ngón nghề đều biết, nhưng chủ yếu là giỏi về quyền pháp, nghe nói đệ tử của ông ấy là Trần Phàm, sức có thể nhổ bật cả gốc liễu. Ngoài ra còn có Như Lai Đặng Nguyên Giác, Thạch Bảo điên cuồng, Lệ Thiên Nhuận, Ti Hành Phương, người nào cũng đều mang tuyệt nghệ đầy mình, bây giờ đa số đều là quân dưới trướng Thánh công. Nếu bàn về mưu kế thì ngoài Phật Soái ra, An Tích Phúc cũng là cao nhân, ở Lương Sơn phía bắc bây giờ nghe nói có một vị tên là Ngô Dụng, nhiều mưu trí vô cùng, còn Huyết Thủ Nhân Đồ gì gì đó, còn nói là một thư sinh tầm hai mươi tuổi, chậc, đám hậu sinh các ngươi đúng là không biết cái gì hết cả..."

Trong trà lâu nói chuyện ồn ào lộn xộn, bẩn thỉu hôi hám, so với tình cảnh nhàn nhã thanh cao của quán trà lúc quân đội Phương Tịch còn chưa đến Hàng Châu thì lúc này, trong quán trà này, cho dù người ta tự khoe mình có bối cảnh to đến cỡ nào, thì khi biểu hiện ra ngoài cũng đều chỉ là phong thái của những kẻ đầu đường xó chợ. Lúc này ở một bên của quán trà có một người bận trang phục của bậc công tử giàu sang, đứng lên thấp giọng nói một câu "Một đám ếch ngồi đáy giếng" rồi đi ra ngoài.

Thanh âm của quý công tử kia nói không phải lớn, nhưng rất nhiều người ngồi trong phòng khách bên kia đều đã nghe thấy. Bọn họ phần lớn là những người giang hồ hỗn tạp, tụ lại một chỗ, ai cũng đều có cái bản lĩnh mắt nhìn bốn đường tai nghe tám hướng cả, quý công tử này tuy lúc trước chỉ ngồi ở trong góc thôi nhưng cũng rất dễ nhận diện. Có người hơi nhướng mày muốn nổi giận rồi, nhưng vừa nhìn lại, đã thấy bên cạnh cũng có mấy người đứng dậy theo khi quý công tử kia đứng dậy, xem ra đều là người luyện võ cả, bảo hộ bên cạnh quý công tử, cùng bước ra ngoài, đoán rằng quý công tử này cũng là kẻ rất có thân phận, cho nên lúc này mới kiềm chế lại.

Đợi đến lúc quý công tử ấy ra ngoài rồi, mới có người ở trong phòng khách nói ra thân phận của gã:

"Gã này tên là Lâu Thư Hằng, hà, chính là người của Lâu gia ở đất Hàng Châu này, sau khi đầu nhập vào quân của Thánh công, làm như thể phong quang lắm, sau lưng có Phật Soái làm chỗ dựa, không ít người đều ăn cơm Lâu gia nhà gã. Trước đó vài ngày còn nơm nớp lo sợ, thế mà đến nay đã học được cách làm mưa làm gió, nghe nói còn đi cưỡng hiếp mấy cô đã có chồng nữa chứ..."

"Các ngươi đừng có dại mà chọc giận y..."

Từ trong trà lâu đi ra ngoài không ai khác chính là Lâu Thư Hằng. Sau khi Hàng Châu bị hãm, để tiếp tục duy trì hoạt động của thành thị, Lâu gia bây giờ đã trở thành một trong những gia tộc mà đám người Phương Thất Phật nể trọng nhất, có điều khoảng chừng đến ngày hai mươi, trọng trách của bọn họ càng lúc càng nặng hơn, đồng thời cũng có quyền lực càng lớn hơn. Kỳ thực rất dễ tiếp xúc với đám quân khởi nghĩa kia, chí ít thì ở lúc Phương Thất Phật không có mặt, người ta chỉ cần không suy sụp là được, ngươi có thể trắng trợn tìm lợi ích, nhưng không cần ra vẻ tốt đẹp, bọn họ chỉ có thể trông chờ vào ngươi, cho ngươi quyền lực, cảm giác này, ngay từ lúc mới bắt đầu, Lâu Thư Hằng cũng đã ý thức được.

Cho dù là bị ép bức hay là tự nguyện thì lúc này Lâu gia thực sự đã không còn bao nhiêu đường lui nữa rồi. Nếu như bảo không làm thì không thể nào được, đã dây dưa không rõ với Phương Tịch rồi, nếu như Phương Tịch thất bại thì chỉ e là Lâu gia cũng chỉ có một con đường chết. Lâu Thư Hằng là một kẻ rất thông minh, ở thời điểm ban đầu, gã nhìn những binh sĩ kia giết người trong thành, lôi quan viên, phú thương ra ngoài thành chôn sống, mổ bụng moi ruột, sợ không chịu được, nhưng những chuyện như thế không xảy đến với người trong nhà gã, thì bắt đầu có người theo sự sắp đặt của Phương Thất Phật đến Lâu gia, bảo vệ sự an toàn cho bọn họ, giúp bọn họ làm việc. Gã nhìn những người kia bị giết chết, còn gã được bảo vệ thì có thể đi khắp nơi, hơn mười ngày trước gã nhìn thấy một đám binh sĩ chuẩn bị cưỡng hiếp một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, gã chỉ đi ngang qua, mấy tên lính đó chửi gã mấy câu, sau đó bị hộ vệ đi theo gã đánh cho không còn hình người, thiếu phụ kia nửa người trần truồng quỳ xuống lạy tạ gã không ngớt. Mấy ngày đó gã đều nghĩ đến việc này, rồi mấy ngày sau gã cùng hộ vệ âm thầm ra đường, bắt một người phụ nữ về nhà...

Lúc đầu gã tự nhủ là chỉ để thăm dò xem thử đến cùng thì Phương Thất Phật cho mình bao nhiêu đặc quyền, nhưng những chuyện như thế này thực sự rất kích thích, hắn nhốt người phụ nữ lại, vài ngày sau, người phụ nữ kia bị hắn lỡ tay giết chết... Lần thứ nhất chưa được thành thạo... Nhưng con người chính là như thế, có một số chuyện một khi đã làm rồi thì không thể nào dừng được. Dưới triều Vũ gã không thể nào cảm nhận được khoái cảm của thứ quyền lực trần trụi như thế, tuy rằng lúc trước nhà gã cũng có quyền thế, nhưng cái khoái cảm của lúc này là hoàn toàn không giống một chút nào... Lại qua mấy ngày nữa, gã đặc biệt đi tìm thiếu phụ suýt bị cưỡng hiếp kia... làm cho xong những chuyện mà đám binh sĩ kia chưa kịp làm xong...

Đơn giản chỉ như vậy mà thôi... Bây giờ gã đang chìm trong cái cảm giác kích thích này, thành Hàng Châu hiện tại thực sự là quá thú vị. Nhưng ngày hôm nay đi ra, đột nhiên nghe thấy cái tên mà gã không thể nào thích được, cảm giác thật là khó chịu. Chuyện này khiến gã cảm thấy một sự chênh lệch quá lớn, trong khi mình ở thành Hàng Châu làm những chuyện như vậy, thì tên kia lại ở Hồ Châu đánh mấy tướng quân dưới trướng Phương Tịch tan tác, không khác gì đánh chó.

Vậy thì những thứ mà gã nắm trong tay bây giờ được xem là gì đây?

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt kéo dài ra.

Nếu như tên kia còn ở Hàng Châu thì nhất định phải khiến hắn phải chết! Phải chết trong đau đớn khổ sở như những tên quan viên, phú thương bị giết ở Hàng Châu này hơn hai chục ngày trước...

Dẫn theo mấy tên hộ vệ đi qua những con phố sa sút chán chường của Hàng Châu, gã thầm nghĩ như vậy.

Rồi mấy ngày sau, không ngờ gã lại có thể thực sự nhìn thấy Ninh Lập Hằng.

-----------

Chú thích:

(1) Ma Ni giáo: chính là Minh giáo đại danh đỉnh đỉnh mà Trương Vô Kỵ từng làm giáo chủ trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.

(2) Phá phủ trầm chu: đập nồi dìm thuyền, dựa theo tích của, Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì cho dìm hết thuyền, đập vỡ hết nồi niêu để binh sĩ không thấy đường lui, phải quyết tâm đánh thắng cho bằng được.Ai binh tất thắng nghĩa là quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK