Lần đầu tiên Lâu Tĩnh Chi nhìn thấy Lưu Tây Qua là vào mùa hè, lúc cô mới mười một tuổi. Mặc dù hai nhà là thế giao (tương giao nhiều đời) với nhau nhưng hai người cũng không có quá nhiều sự thân thiết. Không ai biết rằng, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã sợ hãi cô gái này.
Khó mà hiểu được nỗi sợ hãi này, bởi lần đầu gặp mặt chính là lúc cô bé răng trắng mắt tinh, mặc bộ đồ màu trắng, tay cầm đại đao đứng dưới gốc cây chăm chú luyện đao. Lúc ấy Bá Đao trang là một trong những nhất đại môn phái của Lục lâm Tây Nam. Mà cha hắn, Lâu Mẫn Trung là một trong những đại nho nổi danh của vùng đất Xuyên Thục. Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, tưởng chừng như chẳng bao giờ gặp mặt, chẳng qua Bá đao Lưu Đại Bưu có quan hệ mật thiết với người chấp chưởng Ma Ni giáo là Phương Tịch, mà Lâu Mẫn Trung lại là một trong những lãnh đạo cấp cao của Ma Ni giáo. Vùng đất Tây Nam dân tình nhanh nhẹn dũng mãnh, cha hắn thường xuyên đi lại các nơi, bề ngoài có thân phận đại nho nhưng trên thực tế cũng có võ nghệ không tầm thường. Hai nhà từ đó có giao tình với nhau.
Những chuyện như Ma Ni giáo, Lục lâm hay tạo phản chẳng có quá nhiều ảnh hưởng đối với một người mới lớn như Lâu Tĩnh Chi. Với gia học sâu xa, mười sáu tuổi, tài thơ văn của hắn xuất chúng, được phụ thân bảo vệ, hắn trở thành một công tử vừa có phong độ lại phong lưu. Việc gia đình tham gia Tà giáo hay có ý định tạo phản hắn cũng biết, nhưng cũng không coi trọng, bởi vì hắn tự tin rằng mình có thể gánh vác được chuyện to lớn hơn trong tương lai.
Thời điểm ấy, hắn chỉ dồn tâm trí vào ba việc: tán gái, tán gái và tán gái. Với tư chất lúc đó của hắn, phải nói là thích cô nương nào là được cô nương đó, nữ tử thanh lâu đương nhiên là coi trọng hắn rồi, đại gia khuê tú cũng cảm mến hắn, ngay cả giang hồ hiệp nữ cũng có ít nhiều ngưỡng mộ. Hắn không phải là người dâm loạn, chẳng qua chỉ đang lớn nên rất thích cảm giác này, điều này âu cũng là thường tình.
Với dung mạo anh tuấn, lại có tài hoa, khi hắn nói chuyện, đối phương thường chú ý lắng nghe. Lúc hài hước, đối phương liền hé miệng cười duyên.
Lần đầu tiên gặp cô bé này, hắn cũng suy nghĩ, kiểu gì sự việc cũng diễn ra như vậy. Lúc ấy hắn cũng chẳng có ý định gì với cô cả, chẳng qua chỉ là thích thích mà thôi. Hai nhà có tiếng là thế giao nên câu đầu tiên hắn nói là:
- Xin chào, muội là Tây Qua muội tử à, ta là Tĩnh Chi ca ca của muội.
Đối phương nhìn hắn nhìn một cái, do thấy hắn là khách mời nên không tiện chém người, thu đao rời đi.
Không lâu sau, hắn mới biết rằng cô gái này rất không thích tên gọi của mình. Nhiều năm sau hắn vẫn suy nghĩ, không biết câu nói đầu tiên kia đã phá hỏng mọi chuyện, khiến cô gái ghi hận hay không. Có lúc lại nghĩ, không biết tại sao phụ thân nàng lại đặt cho nàng cái danh hiệu Tây Qua (dưa hấu). Tuy nhiên, người gọi nàng là dưa hấu thì nhiều, tại sao nàng chỉ ghi hận có mình mình. Hay là nàng yêu thầm mình mà không tiện nói.
Trong lúc xác định xem bản thân có phải đang thích cô gái mới lớn kia không, Lâu Tĩnh Chi thường suy nghĩ như vậy.
Chuyện hai người gặp nhau không dừng lại ở lần đầu tiên đó, hắn cũng đã chủ động nói chuyện và lấy lòng nhiều lần nhưng thái độ của đối phương cũng chỉ dừng lại ở mức khách sáo: "thế huynh". Rất nhiều lúc hắn cảm thấy mình như bị dính keo vào miệng, bởi tuyệt đại đa số trường hợp hắn đều có thể trò chuyện vui vẻ với mọi người. Chẳng qua, những trường hợp đó đa phần đều là hắn vừa nói chuyện thì đối phương đã chăm chú lắng nghe, hoặc phụ họa hoặc cười to, nhưng khi nói chuyện với cô gái này, cô ta chỉ ứng đối một cách khách sáo. Được dăm ba câu là hắn thấy lúng túng, không cách nào trò chuyện tiếp.
Hắn cũng nghe phụ thân hắn bảo, khi hắn và Lưu Tây Qua còn nhỏ, hai gia đình đã quyết định chuyện hôn nước. Chuyện này vốn được cho là kiểu gì cũng thành, Lưu gia có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người luyện võ, có thể có một con rể của gia đình học hành như Lâu gia đương nhiên là vui mừng. Vậy mà qua nhiều lần trắc trở, mối nhân duyên này không thành công, hai nhà cũng không vì vậy mà xích mích. Nguyên nhân chủ yếu là do Lưu Đại Bưu coi cô con gái này như con trai độc nhất, không muốn con gái mới lớn đã quyết định thay số mạng nữ nhi.
Tuy nói thời đại bấy giờ rất coi trọng lời cha mẹ hoặc người mai mối, nhưng Lưu Đại Bưu là người hào sảng, không tuân theo khuôn mẫu, cô con gái này là người hắn yêu nhất, xử lý như vậy người ngoài cũng có thể hiểu.
Sau đó hai nhà thường xuyên lui tới nhưng mối quan hệ giữa Lâu Tĩnh Chi và cô gái vẫn không có tiến triển gì. Đến trước thời điểm Ma Ni giáo khởi sự, Lưu Đại Bưu bị đám quan phủ hại chết, tiểu Tây Qua thừa kế gia sản, tiếp tục xưng là Lưu Đại Bưu. Lâu Tĩnh Chi cho rằng, cô gái kia phải gánh trọng trách của phụ thân, muốn thay cha mình làm nốt những việc còn dang dở, danh hiệu của cha nàng cũng là trọng trách của nàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại cho rằng, con gái làm gì có ai nguyện ý xuất đầu lộ diện tranh đấu với người khác.
Thời điểm Ma Ni giáo âm thầm khởi sự, cha con hắn đồng lòng, Bá Đao trang cũng gia nhập, giữa hai người có nhiều thời gian, không gian gặp gỡ hơn. Nếu như tình cảm của hai người sâu nặng, hắn có thể trực tiếp gặp đối phương và nói: "Trách nhiệm của muội, ta sẽ gánh vác hộ, muội gả vào Lâu gia ta, Bá Đao trang vẫn của họ Lưu, ta sẽ thay muội quản lý nó thật tốt." Hắn rất có tự tin ở phương diện này. Đáng tiếc, tới tận lúc này quan hệ giữa hai người vẫn chỉ là "thế huynh muội", thỉnh thoảng hai người mới có dịp nói chuyện với nhau, Lâu Tĩnh Chi thường nhân cơ hội nói bóng gió về tình ý của mình.
Nhưng không biết tại sao, dù hắn có nói chuyện một cách vô cùng thành khẩn thì đều không có hiệu quả. Cuối cùng hắn cho rằng, đối phương là con gái, lại quá mức thuần phác nên không nhận ra, nghĩ vậy hắn lại càng thêm thích đối phương. Sau đó, hắn quyết định phải dùng thuốc mạnh, liền thông qua một số phương pháp xảo diệu tung chuyện hai người từng có hôn ước ra ngoài.
Lúc này, nghĩa quân còn chưa phát triển rộng, hắn cùng với đám người Phương Tịch có thể nói là sống chung trong một mái nhà, dù có khác trướng bồng nhưng cũng cách không bao xa. Tiểu Tây Qua thống soái Bá Đao doanh, nhưng sau khi cha nàng qua đời, người thực sự quan tâm tới nàng chỉ có Phương Tịch. Sau khi tin này truyền ra được mấy ngày, mấy lãnh đạo cao tầng cũng cho rằng hai người đều là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi, hắn biết đám người Phương Tịch đã động tâm kết hợp.
Trên một tiệc rượu mấy hôm sau, cô gái đã mang khăn che mặt vốn không mấy khi xuất hiện ở những bữa tiệc tùng kiểu này, đột nhiên xuất hiện, xông thẳng vào giữa đại doanh, rút bá đao chém hắn một cái. Nếu không phải lúc ấy cha hắn nhanh tay lẹ mắt rút kiếm ra cản, mà đám người Phương Tịch, Phật Soái cũng đang ở đó thì sợ rằng kiểu gì hắn cũng bị chém thành hai nửa.
Sau chuyện này, ngay cả Phương Tịch cũng không dám bàn tán tới chuyện hôn nhân của cô gái nữa. Cũng may là sau đó cha hắn vẫn chiếu cố cho Bá Đao doanh, khiến hắn không quá ngại ngùng khi đối diện với cô gái. Có rất nhiều chuyện dù có suy nghĩ trăm mối cũng không hiểu ra, không hiểu tại sao cô gái lại có thái độ đó với mình. Bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ còn cách đổ cho lúc nhỏ nói chuyện quá huênh hoang, dựa nhiều vào cảm tính, ám chỉ quá nhiều điều khiến đối phương không ưa.
Hắn tự biết rằng khả năng tiến tới hôn nhân với cô gái là không lớn, nhưng lại tự nói với mình rằng tất cả đều có thể thay đổi hoặc bổ sung, dù sao sau lần đó, cô gái cũng không rút đao chém hắn nữa. Hắn sẽ cố gắng hành động để cho đối phương biết mình tốt. Đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy đối phương, cái suy nghĩ này lại không tự chủ được xông lên đầu, hôm nay, đi loanh quanh một vòng, hắn vẫn phải quay lại nói chuyện với cô gái.
- Nàng… vốn không phải tự mình động thủ, sao phải khổ như vậy, Tề thúc thúc...
Dù không là một trong những nhân vật trung tâm trong hệ thống quyền lực của Phương Tịch, dù không đảm nhiệm quan chức, nhưng Lâu Tĩnh Chi cũng hiểu được rất nhiều việc. Tề Nguyên Khang và Lưu gia có quan hệ rất tốt, lần này Lưu Tây Qua tự mình xuất thủ, cũng không biết trong lòng nàng đã trải qua bao nhiêu dằn vặt đớn đau. Lâu Tĩnh Chi thở dài, bản thân hắn cũng cảm thấy có mấy phần tang thương khi nói câu này. Cô gái cổ quái nhìn hắn một cái, sau đó lại im lặng ăn cơm, Ninh Nghị không biết ân oán giữa hai người ra sao, chỉ còn mỗi cách là im lặng.
Lâu Tĩnh Chi cười:
- Vào thành lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa có việc gì làm, chỉ loanh quanh ở bên Hàn Lâm viện, thỉnh thoảng có nghe chuyện của Bá Đao doanh...
Bạn bè gặp nhau, kể chuyện lặt vặt là điều đương nhiên, chẳng qua Lâu Tĩnh Chi còn chưa nói xong, cô gái đã ngẩng đầu lên:
- Đêm đã khuya rồi, Lâu thế huynh không tính về nhà hay sao? Có lẽ Mẫn Trung bá bá đang tìm đấy.
Nàng nói mấy câu này đúng là có vẻ khách sáo của đại gia khuê tú, Ninh Nghị lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này nên cảm thấy thú vị ngồi xem. Lâu Tĩnh Chi nhìn nàng, thật lâu mới thở dài:
- Bên người ta có gia tướng đi theo, không có việc gì đâu. Đại Bưu, mặc dù võ nghệ của ta không tính là cao nhưng cũng có thể nhận ra nàng bị nội thương. Tề thúc thúc võ nghệ kinh người, nàng không thể nào thắng trận mà không bị tổn thương, chẳng qua là...
Hắn cố gắng nhấn mạnh ý nghĩ của mình để tỏ vẻ chân thành.
Lưu Đại Bưu dường như bị cách nói chuyện của hắn làm cho mệt mỏi, hít một hơi, lại nói một câu:
- Đi về đi.
Lâu Tĩnh Chi ngồi ở đó, cúi đầu suy nghĩ mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị một cái. Hắn ý thức được nếu mình đi, nơi này chỉ còn lại một mình Ninh Nghị. Lúc trước Lâu Tĩnh Chi không để Ninh Nghị vào trong mắt, ở trong hàng ngũ của Phương Tịch, nếu có một người nào đó có thể sánh đôi với Lưu Đại Bưu, ngoài hắn ra chỉ còn lại cái tay đô con Trần Phàm. Ninh Nghị dù có xuất sắc hơn nữa cũng không cách nào sánh kịp Trần Phàm được. Nhưng tới lúc này, hắn lại không nhịn được nghĩ tới khả năng này. Ninh Nghị có chút than thở, chắp tay tỏ thái độ quan hệ giữa mình với Lưu Đại Bưu chỉ là quan hệ giữa thuộc hạ và chủ công.
Tới lúc này, Lâu Tĩnh Chi mới đứng lên, trong lúc chần chừ thì một gã gia vệ tiến lên nói nhỏ vào tai hắn gì đó, hắn nhìn cô gái một cái, lại ngồi xuống nói với ánh mắt kiên quyết:
- Không được, nàng đã bị thương, không trở về Bá Đao doanh, một mình ở nơi này, rốt cục là muốn làm gì? Ta không biết có nguy hiểm hay không nhưng nếu là gia phụ biết, người sẽ không cho ta rời đi như vậy.
Cô gái lần này nhìn hắn có vẻ hơi sững sờ một chút, nhưng sau một nháy mắt lại chậm rãi nói:
- Lâu thế huynh, Ninh tiên sinh cũng ở đây, ta có chuyện cần bàn bạc với người trong trang, đâu phải ở một mình...
Nàng trầm mặc một lát rồi nói:
- Ta thật sự ở đây đợi người, hy vọng là bọn họ sẽ không tới...
Vèo một tiếng, một cây trường thương bay xẹt qua, đóng đinh gia vệ đứng sau Lâu Tĩnh Chi lên tường.
Biến cố đột ngột phát sinh khiến cho Ninh Nghị sửng sốt, sau một khắc, có một bóng người xuất hiện trong màn đêm của con phố, tiến lại gần chỗ đứng của mấy tên gia vệ, mũi thương tỏa hàn quang, tiếng xé gió từ bầu trời hạ xuống.
Ninh Nghị vốn đang trong tư thế ngồi lập tức bật lùi lại phía sau, võ nghệ của hắn dù sao cũng tiến bộ hơn xưa rất nhiều, lần nhảy ngược lại này rất nhanh. Chỉ thấy cô gái kia trở tay, tung một cú đấm vào cây cột bên cạnh, mái nhà lập tức ầm ầm nghiêng về một bên. Lâu Tĩnh Chi ngồi bên trong vẫn còn đang ngẩn người.
Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn lại, trên không trung có một bóng người hạ xuống mái hiên nhà, gỗ vụn bay đầy trời như bươm bướm. Lưu Đại Bưu đã kéo Lâu Tĩnh Chi quay lại, ném hắn vào vị trí bên cạnh Ninh Nghị, sau đó xoay người cản phía trước, hai tay ôm hộp gỗ trước ngực, trông giống như một cung nữ ôm đàn tranh.
Trên đường lớn, máu tươi bắn tung tóe, hai gã gia vệ đã bị mũi thương đâm chết, một gã vỡ đầu, một gã vỡ lồng ngực. Sau khi giết người, người nọ rút vào trong bóng tối, căng mắt ra nhìn mới thấy một bóng lờ mờ di chuyển. Ở bên này, người đánh tung mái nhà đang đứng giữa gỗ vụn tung bay, hắn dùng mũi thương khều một cái, mái nhà nghiêng lập tức đổ về phía sau, cùng lúc đó, có người đã vọt tới chỗ Ninh Nghị.
Có khoảng ba, bốn người xông tới, mơ hồ tạo thành thế bao vây. Lâu Tĩnh Chi vịn tường đứng lên, Ninh Nghị nghe hắn nói một câu: "Tác Hồn thương..."
Ninh Nghị ở Hàng Châu lâu như vậy, cũng đã nghe người trong Bá Đao doanh nói qua, tuyệt học gia truyền của Tề Nguyên Khang có tên là Tác Hồn thương, chẳng qua nếu như Tề Nguyên Khang đã bị Lưu Đại Bưu chém đầu, người tới chắc chắn không phải là hắn. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn biết lý do cô gái này ở lại đây làm gì.
Mình đúng là... thích thêm náo nhiệt, khó trách lúc đầu nàng bảo mình rời đi, mình căn bản cũng có suy nghĩ giống như Lâu Tĩnh Chi...
Sáu gã gia vệ còn sống đang vọt qua bên này bảo vệ Lâu Tĩnh Chi. Ở trong bóng tối, có một người trẻ tuổi hiện thân, người này đại khái khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thân hình cao lớn, nửa người dính đầy máu máu, trên mặt, trên tay đều có vết máu tươi. Hắn chính là thích khách hạ từ trên không trung xuống, trong tay cầm một cây trường thương, nhìn bên này nói:
- Lưu Tây Qua, Lâu Tĩnh Chi, các ngươi biết ta tới làm gì rồi đúng không?
Lâu Tĩnh Chi nhìn hắn, hiển nhiên là nhận ra đối phương:
- Tề… Tề Tân Dũng, các ngươi... Các ngươi còn không trốn đi, tới nơi này làm gì?
- Chúng ta không làm gì sai, vì sao phải trốn. Lưu Tây Qua, ngươi rời bỏ mọi người ra đây, có phải đã chuẩn bị chết rồi không?
Dưới ánh trăng mờ ảo, gió đêm thổi tà áo cô gái tung bay, nàng ôm hộp gỗ, không phản ứng gì quá nhiều, nhìn đối phương một lúc lâu mới nói:
- Ta vốn hy vọng hôm nay các người sẽ không tới, ngày khác nếu các người có thể tập họp lực lượng đánh trở về, ta sẽ cùng với Bá Đao doanh nghênh tiếp. Chuyện của Tề gia là quyết định của người cầm quyền, ta không biết thế nào là đúng là sai trong chuyện này, nhưng giết Tề thúc thúc, ta rất đau lòng. Ta hy vọng các người có thể rời đi, chẳng qua nếu các người muốn báo thù... Ta cũng nên cho các người cơ hội này.
Nàng hít một hơi, rủ mi mắt:
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu,
Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.
(Gió xuân một chén niềm vui đậm
Đèn tối mười năm nỗi nhớ xa)
Trích: Gửi Hoàng Cơ Phục của Hoàng Đình Kiên thời Bắc Tống,
bản dịch của Lê Xuân Khải
- Cha ta đã nói, chuyện giang hồ, giang hồ xử. Chuyện của Tề thúc thúc cứ coi như là chuyện thiên hạ, chuyện của chúng ta cứ coi như là chuyện giang hồ đi. Mấy vị ca ca của Tề gia, ta chưa từng vào giang hồ, nhưng tối nay nguyện lấy lực một người ra tiếp các vị. Ta sẽ không hạ thủ lưu tình, các người có thể giết ta, ta không có lời nào để nói, nếu không giết được, vậy xin cố mà chạy thoát thân, tự cầu phúc đi...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK