Xe ngựa trở lại phủ đệ của Tần gia, trong phủ cũng đang tổ chức yến tiệc đêm Thất Tịch, do Tần phu nhân và Vân Nương xử lý. Tuy rằng bây giờ nhà cửa đóng bụi lâu năm mới lau chùi lại, rất nhiều người thân còn chưa đến, nhưng ở trong kinh thành, Hữu tướng muốn mời tiệc thì đương nhiên không thiếu kẻ vội vàng chạy tới. Bạn cũ môn sinh, họ hàng thân thích, từ mấy ngày trước đã nhận thiếp chuẩn bị tới tham dự, cho dù là những người không được mời, nhưng nếu như có được chút quan hệ, cũng cố tìm cách góp mặt để tới gặp gỡ vài nhân vật lớn.
Một môn đình lớn, cũng sẽ có một hệ thống hoạt động lớn tương đương, người ở giữa hoặc người ở ngoài đều khó có thể nhìn toàn cảnh được, lui tới, ra vào, viết chữ thế nào, đưa lễ ra sao, gửi thiếp mời thế nào, nói thế nào, đi con đường ra sao, nói chuyện với người thế nào, từng việc từng việc đều có quy củ cả. Lúc này trong phủ Hữu tướng, trong bầu không khí sôi nổi vui vẻ, từng lớp từng tầng, tuy bề bộn phức tạp nhưng vẫn vận hành đâu vào đấy, các khách khứa ăn tiệc trò chuyện ở trong đại sảnh, nha hoàn, quản gia, đứa ở, môn nhân, đầu bếp rộn ràng qua lại...
Ở trong phủ mọi nơi đều bận rộn làm theo những điều mình cho là đúng. Đương nhiên, sau khi quy củ đã hình thành thì có nhiều người không cần lưu ý những điều này.
Tần Tự Nguyên xuống xe ngựa, từ cửa chính bước vào, chào hỏi những người trong đại sảnh, sau khi nói sơ sơ vài câu qua loa thì đi về phía hậu viện, bọn quản sự, hạ nhân đi theo bên cạnh lão, báo cáo công việc rồi nghe sai phái. Những quy củ ràng buộc xung quanh, tựa vô số những sợi tơ phiền phức vô hình, dính theo phía sau lưng khi lão trở về phủ đệ, chỉ là khi đã vào trong thư phòng rồi, lão vẫy tay cho những người bên cạnh lui ra, người thì đã tản ra, nhưng quy củ thì vẫn còn lại đó. Trong thư phòng đèn đã được thắp lên từ sớm, cửa đóng lại, bốn bề yên tĩnh, lão mở một ô bí mật trên giá sách ra, lấy xuống hai bọc giấy rất mỏng.
Trong căn phòng này, những ô bí mật được sắp đặt còn khá nhiều, nhưng lão đều nhớ rõ từng cái một. Đặt bọc giấy lên bàn xong, ông lão mở ra đọc dưới ánh đèn một lúc, đều là những hồ sơ văn kiện, chẳng biết là ghi chép những gì ở trong đó. Sau khi xem qua một lần, ông lão tự tay mài mực, lấy giấy ra, ngồi xuống, bắt đầu viết thư.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền tới âm thanh của yến hội từ phòng khách bên kia. Tay của ông lão rất vững vàng, dòng suy nghĩ cũng rất rõ ràng. Thư tổng cộng có hai phong, trong khi viết hầu như không dừng lại chút nào cả, sau khi đã viết xong thì cho vào bao thư dán lại. Vốn dĩ là muốn đứng dậy, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại ngồi xuống viết thêm một phong thư nữa, sau đó bỏ cả ba phong thư vào trong ống tay áo, cầm lấy hai gói hồ sơ, lúc lão đi ra tới cửa phòng, quản sự và hạ nhân đều chạy tới.
"Kỳ Tiên và Ngữ Bạch đã tới rồi hả?"
"Hai vị công tử đều đang đợi ở phòng bên rồi ạ."
"Không được để những kẻ không liên quan tới gần."
"Vâng, thưa lão gia."
Đoàn người đi về phía một bên của tướng phủ, lúc tới một chỗ hành lang uốn khúc, có hai người trẻ tuổi đứng dậy, trong đó có một người mặc trang phục văn sĩ, người con lại thì mặc trang phục tướng lĩnh, bộ quân phục kia chỉ ra rằng người này là một Đô chỉ huy sứ, thường ngày chấp chưởng một quân, là quan chức có vị trí cao nhất trong quân đội như Vũ Liệt hay Vũ Đức quân, có nghĩa là lúc này đang sắp xếp bổ nhiệm hoặc một vài nguyên nhân khác, lúc này trùng hợp trở lại kinh thành.
"Tần sư."
"Tần sư."
"Ngồi đi, không cần phải đa lễ."
Hai người một văn một võ đứng dậy hành lễ, Tần Tự Nguyên phất tay, nói:
"Kỳ Tiên, Ngữ Bạch, chuyện hôm nay hẳn hai con đều biết cả rồi chứ?"
Văn sĩ trẻ tuổi tên là Ngữ Bạch gật đầu trước, đáp:
"Hàng Châu bị thất thủ, hôm này trong triều đình tranh luận, học sinh cũng đã nghe nói rồi. những người này tầm nhìn thật hạn hẹp..."
Gã còn chưa nói dứt lời thì Đô chỉ huy sứ tên là Trần Kỳ Tiên ở bên kia cũng đã cau mày cất tiếng nói:
"Nghe nói cho Vương Bẩm, Dương Khả Thế làm thống lĩnh dẫn quân lên phía bắc, còn Đồng Khu Mật xuôi nam, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận..."
"Chuyện hối hận để sau này rồi nói, chuyện quan trọng là phải ứng phó như thế nào đã. Ta đã tiến cử hai người các con đi theo quân, ngày mai công hàm sẽ tới, ngoài ra còn có Thang Tư Hiến, Vu Duệ, Trầm Thất Bằng, Cơ Hải Phương nữa, các con cũng có quen biết nhau cả. Bây giờ Vương Bẩm là chỉ huy, Dương Khả Thế là giám quân, Tư Hiến là phó tướng, tiếp theo là Kỳ Tiên con đó, Ngữ Bạch có thể làm phụ tá cho con, hai con có thể tác động lên những người này, nhưng chớ có khinh thường, mặc dù nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức đấy."
Tần Tự Nguyên nhíu nhíu mày, lại nói tiếp:
"Sư phụ không cần đi thăm dò cũng có thể suy ra được, lúc này Đồng Quán hẳn là đã mời hết tâm phúc dưới trướng vào phủ, bắt đầu dạy dỗ Vương Bẩm và Dương Khả Thế rồi. Với tính tình của ông ta, dĩ nhiên sẽ nói là rất mong đợi vào việc đánh lên phương bắc, vì dân vì nước là quan trọng nhất, mọi người cần phải nỗ lực chinh chiến, thu phục mười sáu châu Yến Vân, đợi đến lúc thành công rồi, sẽ cùng uống với chư quân, xin thưởng công cho tướng sĩ."
Cùng lúc đó, trong phủ của Đồng đại tướng quân, mọi người đang tụ họp lại như bình thường, Đồng Quán cau mày, đang còn nói chuyện.
Mặc dù mọi người đều biết ông ta là hoạn quan, nhưng hình tượng của Đồng Quán lại hoàn toàn khác những hoạn quan khác, vóc người khôi ngôi cao lớn, da dẻ ngăm đen, xem ra không chỉ mạnh mẽ mà còn là mình đồng da sắt, khiến cho người khác có cảm giác cực kỳ cứng rắn, mở miệng nói chuyện trung khí đủ đầy (1).
Có thể lấy thân phận của một thái giám mà bò tới được vị trí nắm hết binh quyền trong thiên hạ, trong lúc giơ tay nhấc chân ông ta ít nhiều cũng có một phần thô bạo. Lúc này ông ta đang phát biểu với mọi người về sự việc trong triều ngày hôm nay.
"Nạn phản tặc Phương Tịch, tai họa ở Hàng Châu đã là tai họa sát bên mình, như lửa cháy lông mày rồi. Muốn dẹp nạn ngoại xâm thì trước hết phải trừ nội loạn cái đã, thánh thượng phái ta xuôi nam, chính là vì coi trọng chuyện này! Thế nhưng hiện nay triều Vũ ta mất đi bức bình phong ở phương bắc, chúng ta thân là thần tử, quân nhân, mỗi ngày đều có cảm giác cấp bách lo lắng! Liên kết Nữ Chân đánh đuổi Khiết Đan, việc này ta đã tiến hành mấy năm nay rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, chính là thời điểm cho nam nhi lập công, tạo nên chiến công ngàn năm, ghi tên vào sử sách. Chư vị đi lên phía bắc, tận tâm phụ tá hai tướng Vương, Dương, thu phục đất bắc. Ta luôn nóng lòng muốn lên bình định phía bắc, lúc này tuy không thể đồng hành với chư vị, nhưng lòng muốn xung phong giết địch, vẫn luôn ở cùng các vị."
"Vương Bẩm, Dương Khả Thế không ở đây, nhưng ông ta đã nói như vậy rồi, hai người kia cũng biết phải làm sao rồi, lần này bắc phạt, nhất định là trễ rất nhiều, đúng là lũ hám tiền. Bởi vì bọn chúng biết, nếu như chiếm mất công lao của Đồng Khu Mật, cho dù được phong quang lúc này, nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ bị Đồng Quán trả thù, khi ấy thì thê thảm khỏi nói."
Ở Tần phủ, Tần Tự Nguyên nói xong, lấy hai bọc hồ sơ và ba phong thư ra, nói tiếp:
"Nhưng lần này tiến quân lên phía bắc, thánh thượng cũng đặt kỳ vọng rất cao, bọn chúng là bè lũ xu nịnh, chẳng có thành tích gì, cho dù sau này Đồng Quán sẽ có bồi thường cho hai người, nhưng bọn chúng cũng phải nhận lấy cơn giận dữ của thiên tử."
Đặt các thứ lên bàn xong, gương mặt Tần Tự Nguyên lại hóa lạnh lùng, nói:
"Đồng Quán sẽ nói giúp bọn chúng vài câu, nếu như chỉ có thánh thượng thì nhất thời cũng có thể bảo vệ được cho hai người kia. Nhưng nếu dưới thánh thượng còn có ta và Lý tướng nữa, liệu có thể tiếp được hay không, bọn chúng còn phải suy nghĩ lại... Ở đây ta còn có ghi lại vài tội chứng có liên quan đến bọn chúng, bọn chúng ngang nhiên hống hách độc đoán, chuyên quyền nhũng nhiễu, người nhà của bọn chúng bắt nạt đàn ông, chòng ghẹo đàn bà trong thôn làng, ta không để ý, chỉ bằng vào những thứ này thì chưa thể trị tội chúng được, cho dù có trị thì cũng chỉ phạt như trò đùa trẻ con thôi, nhưng bây giờ lại liên quan đến việc bắc phạt. Sau khi các con lên phương bắc rồi, phong thư này có thể đưa cho mấy người Tư Hiến xem qua, nói sơ qua suy nghĩ của ta. Bây giờ tuy phía nam rung chuyển, nhưng phần lớn các nơi đều đã thu hoạch vụ thu xong rồi, ta sẽ ở phía sau cung cấp đầy đủ toàn bộ lương thảo, quân tư cho các con, trong quân muốn cái gì cũng có cả, cho dù có phải cắn răng, cũng phải đảm bảo thắng trận này, ta sẽ sắp xếp người, lên biên cảnh gây chuyện xích mích, lúc đó các con cũng có thể tùy thời ra tay. Gậy đã cầm trong tay thì nhất định phải đánh xuống, không thể bỏ qua thời cơ."
Ông lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Sau khi đánh xong rồi, hoặc thấy trước đó Vương Bẩm với Dương Khả Thế có vấn đề gì đó, thì hai vật này, là hai phong thư, cho bọn chúng xem, sau đó nói cho bọn chúng biết, ta muốn trận này phải thắng, muốn thắng một trận lớn trước mặt người Nữ Chân, cho dù phải đánh đổi thế nào cũng được, thắng hiểm, thắng thảm cũng không sao cả, cần một trận thắng có thể quyết định được thế cuộc mà thôi. Nếu bọn họ thắng trận, ta, Lý tướng, thậm chí cả thánh thượng cũng sẽ tận lực đảm bảo bọn họ không cần phải lo lắng gì cả, đảm bảo bọn họ lưu danh sử sách, cả đời phú quý. Tần Tự Nguyên ta chưa bao giờ nói dối, nhưng nếu như bọn chúng không đánh, nếu dám thua trận, thì các con cũng nói cho chúng biết, ta với Lý tướng sẽ không tiếc tất cả, nhất định phải khiến hai người đó đều bị tru di cửu tộc, gà chó cũng không chừa, rồi cân nhắc người thay thế vị trí của bọn chúng."
Những lời này lão nói không lớn tiếng, nhưng lại chắc chắn như chém đinh chặt sắt. Hai gã học trò lại trò chuyện với ông lão thêm một lúc nữa, sau đó mới lĩnh mệnh rời đi. Ông lão ngồi lại trong căn phòng bên hông một lúc, có người cầm đèn đi lại, chính là Tần phu nhân, trong tay bưng một chén nhỏ. Hai người làm phu thê đã mấy chục năm, thấy biểu hiện của Tần Tự Nguyên như vậy, người vợ già hiển nhiên cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này ra sao, có điều, bà chỉ nhẹ nhàng đặt chén nhỏ xuống bàn rồi nói:
"Lúc nãy ở nhà ngoài thấy vẻ mặt của ông, tôi e là lại không ăn cơm rồi. Lúc nãy tôi ra hỏi, thì nghe nói Kỳ Tiên, Ngữ Bạch đã đi rồi, mới lại đây xem thử. Món này ông thích ăn mà, món trứng cút này được làm ngon lắm đấy, ăn thử đi."
Ông lãi gật gù, cầm lấy đôi đũa lên, nói:
"Lại để phu nhân phải bận lòng rồi."
Trong căn phòng bên hông này, mọi thứ yên tĩnh lại, ông lão ăn vài miếng thức ăn, nhớ tới một số chuyện, nghiêng đầu nói:
"Hàng Châu thất thủ rồi."
Người vợ già chớp mắt, than thở:
"Ôi! Ông Tiền Hi Văn này, còn cả thằng bé Lập Hằng nữa, lúc này đều ở đó mất rồi!"
"Đúng vậy, vốn cho rằng Vũ Đức quân trấn thủ Hàng Châu đều là tinh binh, dù cho trước mắt gặp địa chấn nhưng dù sao cũng chỉ là một đám loạn dân, phải bảo vệ được mới đúng chứ, ai ngờ... Viện quân hai bên chưa đến, chỗ đấy đã thất thủ mất rồi, ôi, Phương Tịch phá chỗ nào, đều giết sạch quan quân phú hộ, bây giờ thành Hàng Châu bị phá, bốn phía đầy loạn quân. Chỉ mong bọn họ có thể trốn ra được, bình an vô sự thì tốt biết mấy!"
Ông lão thở dài, đưa mắt nhìn ra phía ngoài phòng, ngoài tường viện, bầu trời sao xa tít tắp ngàn dặm ở ngoài cũng lộ ra trên không trung thành Biện Kinh, một đốm pháo hoa bay lên trong tầm mắt, nổ tung.
Cũng là Thất Tịch, ở trong thành Giang Ninh xa ngoài ngàn dặm cũng đang chìm trong bầu không khí tưng bừng náo nhiệt, trên sông Tần Hoài, thuyền hoa phấp phới, đầu đường cuối ngõ xe hoa nối nhau. Trên một căn nhà nhỏ nơi khúc sông hẻo lánh, gió mát đang thổi qua những chiếc đèn lồng trên sân thượng, trên này có đủ các loại trái cây, đồ ăn. Hai thiếu nữ đang tổ chức một tiệc rượu Khất Xảo nho nhỏ, áo trắng váy trắng, tóc dài đổ xuống chính là Nhiếp Vân Trúc, một thiếu nữ bên cạnh mặc xiêm y màu vàng nhạt, lúc này hai tay tạo thành hình chữ thập, đang nhảy múa vui đùa, chính là Nguyên Cẩm Nhi.
Không xa nơi đó có ánh đèn của thành thị phồn hoa, trên con đường sát bờ sông bên này thỉnh thoảng cũng có người, có xe đi qua, ánh bạc trên bầu trời đổ xuống, những điệu múa của Nguyên Cẩm Nhi và ánh đèn màu cam xung quanh hợp lại với nhau, tạo thành cảnh tượng rất vui mắt. Nhiếp Vân Trúc chỉ mỉm cười ngắn nhìn, thỉnh thoảng gảy cây cổ cầm bên cạnh, vui vẻ chuyện trò với nhau. Chỉ là nụ cười kia của nàng có vẻ hơi miễn cưỡng xa cách, trái tim của cô gái này đã không còn ở đây.
Nguyên Cẩm Nhi hẳn nhiên là cũng hiểu rõ điều đó, mấy ngày nay, tin tức Hàng Châu gặp địa chấn, lại còn có tặc phỉ Phương Tịch nữa, ít nhiều cũng đã truyền tới Giang Ninh, chỉ cần có tâm thì lúc nào cũng có thể nghe ra. Vân Trúc tỷ cả ngày đều quan tâm những việc đó, ban đầu tuy rằng bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng vẫn rất kinh hoảng, lúc này ngay cả sự kinh hoảng đó cũng không kìm nén được, lộ hết ra ngoài mặt rồi. Nếu không phải vì biết rõ rằng có lo lắng cũng vô dụng, thì chỉ e lúc này đã gói ghém quần áo bỏ nhà chạy thẳng đến Hàng Châu rồi.
Chính bởi vì vậy, ngày nào Nguyên Cẩm Nhi cũng cố hết sức tỏ ra vui vẻ, cố gắng làm cho tỷ tỷ vui lòng, nhưng hiệu quả cũng chỉ có hạn mà thôi, nhưng trước mắt cũng chẳng thể nghĩ ra được cách nào nữa cả. Mặt khác, trong lòng nàng cũng thầm hận cái tên thư sinh ở rể đang ở Hàng Châu không có tin tức gì kia, nếu không có hắn, nếu Vân Trúc tỷ không gặp phải hắn, vậy không phải là mọi người đều vui vẻ không lo lắng sao...
Tiệc rượu nho nhỏ này, hai người là nhân vật chính, nha hoàn Khấu Nhi của Nguyên Cẩm Nhi phụ trách bưng bê đồ ăn lên. Lúc tiệc rượu đã tiến hành được nửa chừng thì nha hoàn Hồ Đào của Vân Trúc đã lập gia đình rồi cũng tới đây, xem ra Hồ Đào có tâm sự gì đó, ngoài lúc bận rộn thì nói gì đó với Khấu Nhi, sau đó cũng chỉ tham dự tiệc rượu như bình thường. Nguyên Cẩm Nhi nhìn ra Hồ Đào có chuyện gì đó không đúng, bèn đợi đến lúc đi vệ sinh, bèn kéo Khấu Nhi lại hỏi dò. Khấu Nhi cũng cau mày đáp:
"Hồ Đào bảo... Hồ Đào bảo... Nhị Ngưu nhà nàng vừa nghe được một vài tin tức, do thương lữ vùng đông nam mang đến, bảo là bên vùng đông nam loạn hoàn toàn rồi, nghe nói Hàng Châu bị công phá, đâu đâu cũng có trộm cướp, bọn cướp có vũ trang ở khắp nơi, bên kia...Bên kia không có ai chạy thoát được cả..."
"Cái gì?"
Nguyên Cẩm Nhi trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời không biết là có tâm tình ra sao. Nàng còn chưa kịp thu nhận cái thông tin này thì đã nghe thấy tiếng của Vân Trúc sau lưng:
"Em nói... cái gì cơ?"
Quay đầu lại, thấy Vân Trúc đang đứng ở cửa hông nhìn hai chủ tớ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể mong manh gầy gò thoáng run rẩy, chợt thấy y phục màu trắng của nàng tựa như phát sáng, màu vải như thể trong suốt, như thể lúc nào cũng có thể hóa thành hơi biến mất khỏi cõi đời này vậy.
Đó dĩ nhiên là ảo giác, ngay sau khi trong lòng Nguyên Cẩm Nhi sinh ra cái cảm giác ấy, Vân Trúc nhấc gấu quần xông thẳng ra ngoài, Cẩm Nhi kêu lên một tiếng thất thanh, đột nhiên ôm chầm lấy eo nàng, liều mạng giữ chặt lấy thân thể Vân Trúc, miệng kêu lớn:
"Khấu Nhi, chuẩn bị xe, chuẩn bị xe, chuẩn bị xe mau lên... Vân Trúc tỷ, muội đi cùng tỷ, muội đi cùng tỷ... A a a a a..."
Không lâu sau đó, xe ngựa chạy qua những đường phố của thành thị, rồi dừng lại trước cửa của phủ Thành quốc công, hai cô gái xuống xe xông vào cửa, liền bị thị vệ ngăn lại, thiếu nữ mặc y phục màu trắng đi trước có vẻ hơi run rẩy, vừa khóc vừa đan tay cầu xin, cô gái phía sau cũng chạy theo tới, qua một lúc sau mới có người ra cửa phủ, đón hai cô gái vào trong. Hai người tới phòng khách thì thấy Khang Hiền, vừa gặp được ông lão này, Vân Trúc liền chạy tới khóc lóc quỳ xuống, Cẩm Nhi theo sát phía sau cũng quỳ xuống. Khang Hiền vội vã bước tới đỡ hai người đứng dậy.
Cùng lúc đó, ở quanh vùng Hàng Châu, không có một chút ánh sáng vui mừng nào cả. Dải ngân hà vắt ngang qua phía chân trời, kéo dài trong con đường núi, chỉ có mấy ngọn đuốc soi rọi con đường này, xa xa trông giống như những con đom đóm, chỉ khi đến gần rồi mới nghe thấy tiếng người, tiếng bước chân, tiếng xe ngựa, rất rất nhiều người chen chúc nhau thành hàng dài trên con đường núi uốn lượn mà thường ngày chẳng có được bao nhiêu bước chân qua, kéo dài về phía bóng tối xa xa.
Tiếng vó ngựa từ trong bóng tối không xa vang lên, Ninh Nghị trên tay ôm một đứa bé, nắm lấy tay Tô Đàn Nhi, đang theo đoàn người lưu vong này mà thẳng tới phía trước, xung quanh hầu như đều là người của Tô gia. Trong trận chiến ở hẻm Thái Bình, hắn bị thương nhẹ, cũng đã băng bó cẩn thận, không có gì đáng lo ngại nữa, ngoại trừ bước chân lúc này dường như không biết đến nơi nào, cũng chỉ có vết thương trên cánh tay phải, theo từng nhịp mạch đập, loáng thoáng có cảm giác đau.
Lúc này quanh thành Hàng Châu, đâu đâu cũng có lưu dân, từ thành Hàng Châu bị phá tán loạn đi khắp nơi, vốn chính là lưu dân bị Phương Tịch dồn tới đây. Mấy thứ đại loại như trật tự vốn không còn tồn tại nữa, đều là tùy tiện tàn sát, chém giết, chỉ có đội người này của hắn xem như là một nhóm người đào vong lớn nhất, trong đó có quân đội, có những hộ vệ của phú thương thân hào mà Ninh Nghị tập trung lại, đa số những người có tài sản đều tham gia vào đội ngũ này, bọn họ cũng là trọng điểm được quân đội Phương Tịch chăm sóc kỹ lưỡng, phía sau có vài nhánh quân, mượn uy thế phá thành, đang đuổi theo về phía bên này, trên đường đi, bọn họ đã bị phát hiện một lần, đánh một trận nhỏ, một vài người già trẻ nhỏ trong lúc chạy trốn bị hạ gục, bây giờ chắc đã chết rồi.
Đêm dần sâu, mây đen kéo tới che phủ bầu trời đêm Thất Tịch, chỉ chốc lát sau, có kỵ sỹ cưỡi ngựa, cầm cây đuốc lại đây, phụng mệnh mời Ninh Nghị tới trước đội hình để nghị sự, Ninh Nghị liền gật đầu, kéo thê tử đi theo về phía bên đó. Lúc gió đêm thổi tới, hắn cũng thấy hơi lạnh, có lẽ hao tâm tổn lực mấy ngày liền, giờ cũng sinh cảm mạo rồi...
--------------------
Chú thích:
(1) Trung khí: trong Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng, người ta cho rằng các thái giám do bị cắt... nên âm dương trong cơ thể không cân bằng, trung khí không đủ, nên khi nói chuyện giọng sẽ thành eo éo như trong phim. Ông Đồng Quán này là thái giám nhưng trung khí vẫn đầy đủ, tức là giọng nói vẫn có được uy thế của giọng đàn ông, không bị eo éo như trong phim.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK