Bịch.
Một cái đầu rơi xuống, bị Ninh Nghị chụp lại, vôi bay tán loạn trong sân.
Một lát sau, Ninh Nghị giơ cái đầu người lên nhìn ngắm, trong quang cảnh buổi chiều bắt đầu vang lên tiếng kêu la náo loạn.
... Tình cảnh này diễn ra trong tiểu viện của Tần phủ, Ninh Nghị đến đây dự tiệc cùng với thê tử Đàn Nhi và nha hoàn tiểu Thiền. Trong viện còn có rất nhiều người, ngoại trừ mấy nha hoàn bận xách hành lý rương hòm còn có Tần phu nhân, Tần Tự Nguyên được con trai cả tháp tùng xuất hiện ở cửa bên tiểu viện cách không xa. Ở gần đó, một gã lâu la mi thanh mục tú và một đại hán nhanh nhẹn khỏe khoắn đang cùng nhau khuân một chiếc rương, quay mặt nhìn nhau.
Buổi tiệc mời ngày hôm nay bắt đầu từ việc hôm qua Tần lão nhận được tin tức của cậu con trai thứ hai Tần Thiệu Khiêm, bảo rằng chiều nay gã về tới nhà, vì rất chắc chắn nên liền mời phu thê Ninh Nghị tới chung vui. Buổi yến tiệc này mang danh nghĩa tẩy trần cho Tần Thiệu Khiêm nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì Ninh Nghị đã cứu Tần lão, đây là đại ân, mặc dù nói Tần lão chỉ để trong lòng, trước giờ chưa từng biểu hiện ra nhiều nhưng thân làm con, Tần Thiệu Hòa cũng vậy mà Tần Thiệu Khiêm cũng thế, tất yếu phải biểu lộ sự cảm kích chính thức đối với Ninh Nghị. Xưa nay quan hệ của Ninh Nghị với Tần lão cũng như bạn vong niên, cho nên cứ thế thẳng thắn gửi giấy mời, thể hiện sự thân thiết của hai nhà bằng hình thức gia yến (1) này.
Thế là, chuyện này cũng giúp Ninh Nghị và Tần Thiệu Khiêm gặp mặt nhau lần đầu tiên.
Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, có thể được tới Tần gia dự tiệc là một chuyện vô cùng trọng đại để mà đối đãi. Tuy rằng mấy tháng trước đã từng đi cùng Ninh Nghị tới Tần phủ bái phỏng một lần rồi, nhưng lúc đó Ninh Nghị chỉ coi ông lão này như bạn đánh cờ mà tới thăm thôi.
Đàn Nhi là người biết chừng mực, nàng biết ông lão này có học vấn, có khi còn có địa vị không nhỏ, trước kia sùng bái những văn nhân mặc khách cũng là mong tướng công mình có mối quân tử chi giao với người ta mà thôi, lúc bái phỏng chỉ coi mình là thê tử, chưa bao giờ có lòng muốn trục lợi. Lần này khó tránh khỏi đôi chút cảm giác khác trước.
Đến đây nàng càng hiểu rõ thêm sự phong quang trong quá khứ của ông lão này... Sau khi gặp Tần Thiệu Hòa nàng mới biết rằng trước kia ông ta từng làm Thượng thư bộ Lại, trong suy nghĩ của nàng, chức vị ấy chẳng khác gì đại quan dưới một người trên vạn người, nghe tên xong đã muốn xỉu. Giống như một người Trung Quốc hiện đại phát hiện mình có biết ông Ủy viên Bộ Chính trị vậy.
Mặt khác, lần đó gặp Tần Thiệu Hòa nàng có nói mấy câu, lúc ấy thái độ Tần Thiệu Hòa rất thoải mái, hắn biết Tô gia là dân buôn bán, mà Tô Đàn Nhi thậm chí còn là người cầm trịch, không tránh khỏi mấy lời thân thiết thành khẩn. Trên quan trường là vậy đấy, những lời như vậy rõ ràng chính là ám hiệu ngầm, Tô Đàn Nhi nghe được tự nhiên cũng hiểu, biết rằng chuyện làm ăn của Tô gia ở Giang châu sau này chắc chắn có Tần Thiệu Hòa chống lưng.
Kỳ thực Tần Thiệu Hòa chẳng phải ban ơn gì cả, Tô Đàn Nhi cũng không đến nỗi nghe mấy câu bóng gió đã sợ tái mặt tái mày. Nhưng dường như ngày đó biết có một vị Tri châu làm chỗ dựa, nàng cũng rất vui mừng, sau đó khó tránh khỏi việc nhận ra Tần gia rất có địa vị, cảm giác từ nay Tô gia không còn giống những nhà bình thường khác nữa. Cho nên, hôm nay nàng chuẩn bị trang phục cực kỳ đoan trang xinh đẹp, dằn vặt trong phòng mất nửa buổi chiều, giống y hệt một bé gái nhỏ. Ninh Nghị ở cạnh nhìn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Kỳ thực lúc trước Tô Đàn Nhi cũng từng trải qua sự giáo dục của các tiểu thư khuê các, nếu cứ để giản dị tự nhiên cũng đã có khí chất đoan trang tú nhã của tiểu thư rồi, nhọc công như vậy, tuy trông có trẻ hơn nhưng lại làm mất đi khí chất ung dung tự tin ngày thường của nàng.
Nhưng như vậy cũng rất thú vị!
Kết quả là ba người đi đến nơi, cũng vừa khéo gặp lúc nhị thiếu gia Tần gia về đến nhà, nha hoàn trong phủ vội vàng đem hành lý vào. Một tiểu nha hoàn đi qua bên cạnh Ninh Nghị, mang một chiếc hộp dài được dựng thẳng mà tiến vào, trong tiểu viện có một hán tử râu ria xồm xoàm thấy vậy bèn gọi lớn:
"Cẩn thận cẩn thận! Thúy Nhi cẩn thận..."
Vừa nói, người đó vừa chạy như điên tới. Nha hoàn cần mẫn tên Thúy Nhi kia bị chiếc hộp che mất tầm mắt, nghe được tiếng hô bèn dừng lại ngay lập tức, lảo đảo vài vòng, hỏi:
"Dạ? Sao ạ... sao ạ? Nhị gia bảo sao..."
Ninh Nghị có lòng tốt muốn đưa tay đỡ nàng, hán tử râu ria kia cũng vọt tới, trong lúc tay chân luống cuống, chiếc hộp dài trên cao đột nhiên lách cách mở ra, một vật tròn tròn như quả bóng cao su rơi xuống, Ninh Nghị đưa tay chụp lấy, liền thấy vôi bay đầy trời, trong lúc nhất thời hắn còn tưởng mình bị đánh lén, cũng may vôi không nồng lắm.
Rất lâu sau, trong sân đột nhiên náo loạn cả lên, có người hô:
"Đầu đầu đầu đầu đầu..."
Cũng có người hét:
"Đầu đầu đầu đầu đầu... ngừ ngừ ngừ...người..."
Âm thanh nào cũng đều kéo dài, hán tử rậm râu cũng hơi lúng túng, dường như muốn lấy vật trên tay Ninh Nghị, nhưng lại do dự không biết nên nói gì mới phải, đang muốn hạ quyết tâm đưa tay tới thì thấy tiểu tỳ nữ lúc nãy bưng hộp đứng bên cạnh cứ nhìn chòng chọc tới trước, sau khi ý thức được thứ nằm trong chiếc hộp mà mình ôm lúc nãy, hai mắt đảo một vòng rồi ngã lăn xuống đất, hán tử rậm râu vội vàng đỡ lấy nàng, kêu lên:
"Tiểu Thúy, tiểu Thúy, đừng có xỉu mà, đã bảo đừng có mang đi mà..."
Cảm giác cầm một cái đầu người chết trên tay dĩ nhiên là chẳng thoải mái gì, nhất là còn nắm bằng một tay nữa. Cũng may công phu trấn định của Ninh nghị rất tuyệt vời, cầm đầu người một lát rồi chuyển sang nhìn trước mặt, khẽ gật gật đầu, nhìn hán tử rậm râu đang ôm tiểu tỳ nữ, nói:
"Đây là đầu của thích khách kia à..."
Trong tay hắn lúc này chính là đầu của đại hán bị hỏa thương nổ trong mất một con mắt. Ninh Nghị biết đám người này rất dũng mãnh, lúc trước hắn đã hỏi thăm Lục A Quý, đoán là bọn chúng đã trốn lên phía bắc, trong đó có một người e là công lực không thua Lục Hồng Đề. Kẻ ấy tên là Lục Đà, không phải người Liêu mà là cường đạo có tiếng ở phía nam, ngoại hiệu Diêm La, từng giết quan, tạo phản, sau đó nghe nói bị thu phục, mai danh ẩn tích.
Lần này đám người Liêu này có thể chạy trốn chủ yếu là bởi vì có thế lực thân cận với người Liêu ra tay, chắc hẳn cao thủ như Lục Đà là do bọn họ phái tới bảo vệ, mấy ngày nay bọn chúng chạy trốn không rõ tung tích, chẳng ngờ lần này nhị thiếu gia Tần gia về muộn mấy ngày đã cầm đầu bọn thích khách về theo.
Trước kia nghe bảo Tần Thiệu Khiêm giữ chức Thiên tướng (2) trong quân đội, chức nhẹ việc nhàn, chẳng có chiến tích gì lớn cả. Bây giờ nhìn lại, e rằng cậu con thứ của Tần gia này chẳng phải đơn giản như thế.
Lúc Ninh Nghị cầm đầu người quan sát, Tần Tự Nguyên cũng đã đi tới, quay sang nhìn hắn một chút. Lão nhân gia chẳng sợ gì đầu người chết, chỉ hơi cau mày liếc qua, gật đầu với Ninh Nghị xác nhận đây là một trong những thích khách ngày đó. Tần Thiệu Hòa mặt mày hớn hở, hán tử râu ria Tần Thiệu Khiêm đang ôm tiểu nha hoàn thấy vậy bèn bật cười lớn, nói:
"Ha ha, chính là bọn chúng đấy, lũ chó hoang có mắt không tròng này trên đường chạy trốn để lộ hành tung, bị người ta phát hiện ở núi Ô Nha phía nam Từ châu, lúc đó vừa hay đệ đuổi kịp, kéo thêm một đám tráng đinh, vây bọn chúng lại đánh một trận chí tử, ha ha ha ha, cuối cùng lại để một thằng chó già răng sắc nhiều sẹo chạy mất, thật là... mẹ nó..."
Hắn nói đến đây, liếc nhìn phụ thân bên cạnh và mẫu thân ở cách đó không xa, liền vội vàng sửa lời:"...Thì ... đúng là mẹ của nó... không phải mẹ ai khác... Không sao, sớm muộn gì cũng bắt được..."
Tần Thiệu Hòa vuốt cằm, ra vẻ suy tư:
"Tên chạy thoát tên là Lục Đà, đúng là kẻ khó đối phó nhất, có điều hôm ấy y không tham dự cuộc ám sát, còn ba tên kia đều giết được rồi chứ hả?"
Hán tử râu ria Tần Thiệu Khiêm gật đầu ngay, đáp:
"Đương nhiên rồi! À, Tiểu Hổ, mau lại đây lấy cục trên tay vị huynh đệ này cất vào trong hộp đi, mẹ ta không thích nhìn thứ này... Ta đã nói rồi, bọn chúng chết cũng chết rồi, cậu lại còn nghĩ đến chuyện đem đầu người về khoe khoang làm gì cơ chứ! Bọn họ ám sát cha ta, đây là công án, lẽ ra nên giao cho quan phủ xử trí mới đúng chứ, chúng ta mang đầu người này về nhà chẳng hóa đã thành thù riêng rồi à, lần sau nhất định không được làm vậy nữa... Không, không có lần sau... Cha à, đây quả thực không phải chủ ý của con mà..."
Tần Tự Nguyên nhìn con trai thở dài, Tần Thiệu Hòa đúng vẻ muốn cười mà chẳng dám cười, chàng trai tuấn tú được gọi là tiểu Hổ vội vàng tới nhận lấy cái đầu người, bỏ vào trong hộp, hộp lúc này còn bị tỳ nữ tiểu Thúy ôm trước ngực. Nàng lảo đảo tình lại trong lòng Tần Thiệu Khiêm, thoáng cái đã trợn trừng mắt, đầu nghiêng sang một bên, lại ngất xỉu lần nữa. Nhất thời trong tiểu viện lại náo loạn hết cả lên, có người vội vàng đến giúp, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng nàng. Tần Thiệu Khiêm khổ sở cau mày, nói:
"Này, như vậy không tốt cho thân thể tí nào đâu, có cần gọi đại phu không vậy..."
Xưa giờ hắn ở trong quân ngũ, nhìn thấy người chết còn không có cảm xúc, nhưng mà với tiểu nha hoàn mảnh mai yếu đuối này lại thấy bất đắc dĩ, sợ dọa người ta đến ốm luôn thì khổ.
Có sự cố náo loạn này rồi, lát sau giới thiệu lại không cảm thấy xa lạ nữa. Tần Thiệu Khiêm nhỏ hơn nhiều so với đại ca Tần Thiệu Hòa của mình, năm nay mới ngoài ba mươi, nghe nói giữa hai người còn một vị huynh đệ nữa, chỉ là chết yểu sau khi ra đời không lâu. Hắn để một mặt toàn râu xồm xoàm, thoạt nhìn có vẻ thô kệch, nhưng thực tế ánh mắt lẫn đường nét đều còn trẻ, nếu cạo râu đi, không chừng lại có vẻ mặt thư sinh búng ra sữa cũng nên. Người trẻ tuổi đi cùng hắn gọi là Tư Tiểu Hổ, thân hình cao lớn, dáng vẻ thanh tú, nghe Tần Thiệu Khiêm bảo võ công cực cao, cho nên lúc ở trong quân doanh tụ tập đánh nhau thường lôi gã theo, nhờ thế mà thành huynh đệ sống chết có nhau.
Tuy rằng Tần Thiệu Khiêm cố gắng tự xây dựng hình ảnh cho mình là một gã kiêu binh (3) côn đồ, nhưng theo Ninh Nghị thấy, hai người này giơ tay nhấc chân chẳng có chút nào giống với hạng kiêu binh cả, tiếc là hắn không quen thuộc với quân nhân thời đại này nên chỉ có cảm giác đến thế mà thôi.
Sau đó, Tần phu nhân bảo Ninh Nghị sang thiên phòng (4) rửa tay, dù sao thì thứ trên hắn cầm phải cũng là đầu người phủ vôi, tay dính không ít chất bẩn, rửa đi rửa lại mãi mới sạch được, Đàn Nhi cũng theo lại, muốn rửa chất bẩn trên tay giúp Ninh Nghị. Từ lúc mới nhìn thấy đầu người, nàng vẫn mím môi đứng cạnh Ninh Nghị, ít nhiều cũng thuộc thành phần cứng rắn chống đỡ, bây giờ Ninh Nghị thấy tay mình nhớp nháp bẩn thỉu, mà nàng lại phải rửa giúp mình, dù thế nào cũng áy náy, bèn cười bảo tự mình rửa là được rồi, nhưng Đàn Nhi chỉ lắc đầu.
Hôm nay nàng trang điểm rất kỹ càng, lúc lắc đầu môi đỏ nhếch lên, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn cứ cầm khăn lau sạch vôi trên tay Ninh Nghị trước đã. Ninh Nghị thoáng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ lại muốn biểu hiện tình cảm phu thê mặn nồng của hai người trước mặt người nhà họ Tần sao. Có điều, lúc quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy tiểu Thiền ở ngoài cửa chuẩn bị thay nước, mấy người Tần Tự Nguyên quả thực không vào đây, trong lúc đó thì Đàn Nhi đã kéo tay hắn nhúng vào chậu nước, sau đó lấy xà phòng hoa quế rửa tay cho hắn, rửa qua một lần rồi thay nước, sau đó lại rửa mấy lượt nữa, ngoài việc rửa cho hắn, Đàn Nhi còn tự chùi tay mình đến hai lần.
Ninh Nghị mấy lần cau mày ra ý hỏi, nàng mới nhíu mày khổ sở đáp:
"Cái... cái đó là đầu người à, trông sợ quá...
"Ừ..."
Đàn Nhi nhếch miệng, nói:
"Tướng công lấy tay cầm vật đó rồi, đêm nay mà chạm vào người thiếp, thiếp nhất định... sẽ thấy nổi da gà..."
"Hở... vậy sao còn muốn tự tay rửa giúp ta?"
Ở trong nhà người khác mà nói chuyện vợ chồng thân mật, Đàn Nhi cũng phải đỏ mặt, nhưng nàng vẫn cúi đầu, đáp:
"Tự mình rửa mới biết chắc là sạch, có chuẩn bị tâm lý, tối không sợ nữa..."
Ninh Nghị hơi ngẩn người, sau đó quả thực phải bật cười, tính tình Tô Đàn Nhi chung quy không giống với phụ nữ bình thường, nếu như Ninh Nghị tự rửa, cho dù có rửa nhiều lần hơn nữa thì nàng vẫn sợ là tay hắn rửa chưa sạch... Chuyện này vốn dĩ không thể làm gì được, nàng muốn bỏ mối nghi ngờ trong lòng đi thì chỉ có cách đưa Ninh Nghị đi rửa tay, hai người dùng một chậu nước, nàng với Ninh Nghị như nhau, thành thử trong lòng sẽ không có lằn ranh ngăn cách kia. Ninh Nghị nhìn mười ngón tay trắng nõn trong chậu nước mặc dù đã rửa rất sạch rồi nhưng vẫn còn đang kỳ cọ tay cho mình, nhất thời trong lòng dâng lên niềm cảm động.
Rửa đi rửa lại cả chục lần mới thấy hai huynh đệ Tần Thiệu Khiêm, Tần Thiệu Hòa từ ngoài cửa bước vào. Qua bắt chuyện, Tần Thiệu Khiêm dùng sức vỗ vai Ninh Nghị, cười nói:
"Chuyện lúc nãy thực xin lỗi, nhưng Ninh huynh đệ đúng là một hán tử, trước đây tôi chưa bao giờ gặp vị thư sinh văn nhã nào có thể cầm đầu người mà không biến sắc như thế. Có điều, đầu ấy là đầu người Liêu, chúng ta cứ coi như là đầu chó cũng được, ha ha."
"Thề chết cũng phải gượng đấy!" Ninh Nghị cười, chắp tay nói. "Có điều, lúc nãy Tần huynh nói rằng những người kia bị tráng đinh vây đánh đến chết, là nói xạo phải không?"
Trong lòng hắn cũng không rõ lắm, chỉ là nhìn vẻ mặt của Tần Thiệu Khiêm, thăm dò sơ thử xem, quả nhiên sau khi hắn hỏi xong, Tần Thiệu Khiêm bắt đầu cười lớn, Tần Thiệu Hòa cũng cười, nói:
"Phụ thân bảo ánh mắt Lập Hằng rất lợi hại, quả nhiên không phải giả, thằng bé này thường ngày cắp thương múa đao, bây giờ cũng có tác dụng."
Năm nay đã gần bốn mươi nhưng Tần Thiệu Hòa vẫn gọi cậu em ngoài ba mươi là "thằng bé", chứng tỏ quan hệ hai huynh đệ Tần gia ngày thường thân thiết đến cỡ nào.
Lúc này Tần Thiệu Khiêm mới bĩu môi, nói:
"Hờ, cũng may bây giờ y chết dưới tay tôi, chứ không đến lúc có chuyện, tôi nhất định sẽ sang nước Liêu giết cả nhà y."
Hắn nói câu này, trên mặt liền xuất hiện vẻ tàn độc, vẻ mặt vốn dĩ còn trẻ lúc này dần dần lộ khí thế uy nghiêm thường ngày của Tần lão. Chỉ là cái vẻ ấy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, rồi lại thấy gã ngoác mồm nhe răng, nhưng lúc Tần Thiệu Hòa vỗ vai khen ngợi hắn, chẳng biết vỗ trúng cái gì mà đột nhiên thấy Tần Thiệu Khiêm biến sắc.
"Sao thế?" Tần Thiệu Hòa nghi hoặc hỏi.
"Đại... đại ca... Sau lưng đệ... bị thương..."
Tần Thiệu Khiêm hít một hơi lạnh, giơ tay chỉ vào bả vai mình. Tần Thiệu Hòa kéo cổ áo hắn ra nhìn vào trong, hốt hoảng:
"Bị thương nặng lắm à? Đệ..."
"Đừng nói cho mẹ biết, đừng nói nghe chưa..."
Hán tử râu rậm Tần Thiệu Khiêm nhịn đau cố sức xua tay, nhỏ giọng nói:
"Tiên sư, lúc đó chỉ có mỗi đệ và Tiểu Hổ, đám chó Liêu này chẳng dễ giết tí nào, trúng một đao sau lưng mới đổi được ba mạng kia đấy... Ối a a a, đáng giá, nhưng mà đau quá! Tuyệt đối không được nói cho mẹ biết, đệ không dám bôi nhiều thuốc, sợ mẹ đoán ra, Ninh huynh đệ cũng giấu giúp tôi với nhé, sợ nhất là mẹ khóc..."
Tần Thiệu Hòa nhíu mày, nói:
"Bị thương nặng như vậy mà phải ở nhà lâu thế, mẹ quan tâm đệ nhất, làm sao mà giấu được?"
"Thề... thề chết cũng phải gắng gượng..."
Đây là câu mà lúc này Ninh Nghị đã nói, bây giờ Tần Thiệu Khiêm ngoác mồm nhe răng nói lại, những người trong phòng đều bật cười, trong nụ cười còn có mấy phần khâm phục. Ninh Nghị nhớ lại trong nhà còn một ít thuốc trị thương của Lục Hồng Đề để lại, trị được ngoại thương, mùi cũng không giống mùi thuốc, bèn bảo để tối sai người đưa sang. Tần Thiệu Khiêm tính cách hào sảng, cảm kích không thôi.
Sau đó mọi người quay trở lại phòng khách bên kia, mới đi nửa đường đã thấy Vân Nương đang cùng hai cô gái bưng đồ từ bên kia đi lại. Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm đều gọi Vân di nương, hiển nhiên mối quan hệ của họ với vị tiểu thiếp tuổi ngoài ba mươi này của Tần lão cũng không tệ, chỉ là hai cô gái đi theo Vân Nương lại khiến Ninh Nghị hơi ngẩn người, đó chính là Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi. Gia yến lần này của Tần phủ có mục đích là để cảm ơn, quan hệ của Vân Trúc và Tần phủ vốn rất tốt, Ninh Nghị không hề biết hai người cũng được mời tới. Lúc này xem ra hai người giống như người nhà Tần phủ đang bận rộn giúp chuẩn bị tiệc tối vậy.
Vân Nương đại khái còn có việc phải dẫn các nàng đi, giới thiệu sơ qua rồi lại đi về phía hậu viện, Đàn Nhi dĩ nhiên là nhận ra Nguyên Cẩm Nhi, nhưng đứng giữa mọi người vẫn không tỏ ra hiếu gì gì cả, Vân Trúc thấy bọn họ, tựa như sớm biết Ninh Nghị sẽ tới, bèn thừa lúc Đàn Nhi chưa chú ý tới, nở một nụ cười gấp gáp mà xinh xắn với Ninh Nghị, thoải mái thi lễ rồi đi về phía hậu viện.
Lát sau đã tới phòng khách, hàn huyên mấy câu với Tần lão, lúc mấy người Vân Trúc tới, rõ ràng thấy ông lão Tần Tự Nguyên kia cũng nở một nụ cười gấp gáp. Ninh Nghị có hơi bất đắc dĩ, ông lão này biết mối quan hệ của hắn với Vân Trúc cũng như những khổ não giữa hai người. Lúc trước, lão còn cười Ninh Nghị lo sợ không đâu, nhưng lão cũng có cảm tình với cô bé Nhiếp Vân Trúc này, cho nên hôm nay mời tiệc một lần, khiến Ninh Nghị có cảm giác giống như lúc lão hạ sát chiêu trong khi hai người chơi cờ.
Bình thường đánh cờ, Ninh Nghị hoặc là kiếm tẩu thiên phong, hoặc thẳng thắn thoải mái, nói chung là phong cách rõ ràng, ông lão này thì công chính ôn hòa, giữ được sự trung dung, lần này lão vừa đặt quân cờ xuống, thật sự khiến người ta cảm nhận được áp lực không thể tránh thoát, lại thực sự nhẹ nhàng không một tiếng động, khiến người ta hoàn toàn không thể tức giận được...
-------
Chú thích:
(1) Gia yến: tiệc riêng trong nhà.
(2) Thiên tướng (còn gọi là Thiên tướng quân): là hàm thấp nhất trong danh sách tướng quân cấp độ làng nhàng. Hàm của võ quan Trung Quốc cổ đại bắt đầu từ Đại tướng quân là cao nhất, sau đó đến Phiêu Kỵ tướng quân, Xa Kỵ tướng quân, Vệ tướng quân, Tả, Hữu, Tiền, Hậu tướng quân thì gọi là tướng cấp cao (trọng hào tướng quân), là những võ quan cấp cao nhất của hoàng đế, số còn lại gọi là tướng cấp thấp, hay nói nôm na là tướng hạng xoàng. Cụ thể, loại chức nhỏ, coi như là có cấp bậc nhưng không tính là tướng:
Quản năm người gọi là Ngũ trưởng, hai mươi người gọi là Thập trưởng, trăm người là Bách phu trưởng, năm trăm người là Tiểu đô thống, một ngàn người là Đại đô thống.
Sau đoàn chỉ huy cấp siêu thấp đó là đến hàm tướng cấp làng nhàng, bao gồm:
Chỉ huy ba ngàn người gọi là Thiên tướng, năm ngàn người là Thiên nha tướng, một vạn người là Phó tướng.
(3) Kiêu binh: người đi lính lâu năm, phẩm chất kém cỏi, lại hay làm điều càn rỡ.
(4) Thiên phòng: nhà kề, một thành phần trong khu tứ hợp viện, loại kiến trúc cổ đặc trưng của người Trung Quốc. Nhà kề nằm bên cạnh nhà chính, thường được dùng để khách nghỉ ngơi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK