Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Tình hình hỗn loạn vô cùng, đột ngột phát sinh liền đã mất khống chế.

Trên đường đê, dưới bóng cây, thuyền hoa xa xa, do hỗn loạn cùng những tiếng mắng mỏ lúc đầu, Lâu Thư Hằng lớn tiếng lên án, mọi người cũng tò mò kéo đến đây. Mà những cô gái đánh đàn ca hát chuyện trò dưới gốc cây lúc nãy cũng bị kinh động lúc Lâu Thư Hằng rơi xuống nước, dừng tiếng đàn ca, lẫn trong đám người hóng chuyện bên này. Sau đó, một đám bạn tốt của Lâu Thư Hằng cũng đã kịp tách khỏi đoàn người chen tới, không lâu sau, đột nhiên lại có người bị đánh ngã xuống đất, rồi gã còn lại bị hất văng xuống nước.

Tiếng hô hoán chưa dừng, người thứ ba xông lên, cũng lập tức bị tàn nhẫn đạp xuống đất, sau đó là người thứ tư, cho đến lúc này mọi người mới phát hiện tình hình tiến triển vượt xa so với tưởng tượng trong lòng mình.

Hàng Châu là vùng đất lớn, là trung tâm hành chính hàng đầu của cả một vùng đông nam, lần này tới Tiểu Doanh Châu cũng đều là người có thân phận địa vị cả. Lâu gia nhà Lâu Thư Hằng là một trong những gia tộc xếp hàng đầu ở Hàng Châu này, người trẻ tuổi lui tới kết giao với y thông thường cũng là hạng có thân phận địa vị. Cho dù không phải con nhà trâm anh thế phiệt, ở cái thời đại lấy văn thơ làm chủ như thế này, chỉ cần người nào đó thật sự có tài thơ, mà lại không phải quá mức chất phác, không hiểu chuyện đời, thì thông thường cũng có thể được kết giao với những kẻ có gia thế, cũng thành khí khái hơn.

Người ta vẫn thường bảo, thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt. Nhưng người trẻ tuổi nóng tính, tự cho mình giỏi, ở chốn tinh anh tụi hội như Hàng Châu, chuyện va chạm một chút cũng chẳng phải hiếm thấy, tương tự mấy thanh quá nhân có danh tiếng được mời tới lần này liền hiểu ngay. Chuyện tranh giành tình nhân trong thanh lâu chủ yếu là đấu võ mồm, nói đến tình huống phải động tay động chân một khi đã phát sinh, thì không thể khắc chế nổi, hoặc là có người chịu xuống nước, còn không sẽ phải động võ.

Đám thư sinh quần ẩu trên cơ bản lực sát thương không lớn, thông thường là đánh nhau loạn xà ngầu cho áo mũ lộn xộn, thở cả ra đằng mồm, mũi chảy máu chút xíu. Nhưng nếu là nhiều người cùng vây đánh một người, kẻ thế đơn lực bạc kia tự nhiên khó nói là sẽ thành hình dạng gì. Lúc này ở dưới gốc cây, một thư sinh yếu đuối áng chừng hai mươi tuổi đang che chở cho một thiếu nữ nhu nhược vận trang phục nha hoàn bên người, một lời nộ của Lâu Thư Hằng càng tăng tính quyết định cho phương hướng diễn biến của sự tình, người ở rể dám quyến rũ nha hoàn, loại người này cho dù bị vây đánh e là cũng không dám đánh lại.

Nhưng theo lời của ông lão nọ, mọi người cùng xông tới, người thứ nhất bị đốn ngã, người thứ hai bị ném thẳng xuống hồ, người thứ ba vai bị giáng một khuỷu tay nằm sóng xoài dưới đất. Thư sinh trẻ tuổi bảo vệ thiếu nữ hơi buông thiếu nữ ra một chút, vẫn chặn ở phía sau, hoàn toàn không có chút nào tỏ ra yếu thế, cau mày chụp lấy nắm đấm của người thứ tư, trở tay vặn một cái, người kia theo tiếng kêu thảm mà bay ra. Mọi người đột nhiên bị một đòn đau này khiến cho bối rối, trong nhất thời cũng phải thấy kinh khiếp.

Đương nhiên, mặc dù bỗng nhiên biết được rằng Ninh Nghị không dễ trêu, nhưng trong tình huống có nhiều người như vậy, những người quen biết lẫn bè đảng của Lâu Thư Hằng cũng chẳng dễ lùi bước như vậy. Ông lão lên tiếng lúc trước cũng trợn to hai mắt, lão cũng là nho sinh có chút danh tiếng ở Hàng Châu, dĩ nhiên là danh tiếng không thể bằng Lâu gia hay Tiền gia, nhưng vừa mới thấy người bị đánh bay xuống nước là Lâu nhị thiếu gia, còn tên kia lại chẳng quen biết gì, quả quyết đứng lên, lúc này râu tóc đều dựng đứng, tay vung vẩy mấy cái, quát lớn:

"Thằng nhãi ranh, thằng nhãi ranh nhà ngươi giỏi lắm, làm chuyện bậy bạ rồi còn dám đánh người bừa bãi, còn không mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói!"

Đáp lời lão chính là một gã xông lên trước bị Ninh Nghị tiện tay hất văng trở lại, gào thét trong đám người.

"Lui lại!" Tiểu Thiền được che chở ở phía sau, chỗ không rộng, Ninh Nghị theo cái hất này tiến lên trước một bước, trầm giọng quát khẽ.

"Bắt lấy hắn!"

Lâu Thư Hằng ở dưới nước hô lớn. Ninh Nghị vừa nãy nổi giận ra tay, tuy kiềm chế chưa xuất toàn lực nhưng nửa bên mặt của y cũng đã sưng vù lên, lúc này miệng nhỏ máu tươi, khuôn mặt méo mó. Theo tiếng gọi ấy, lại có mấy người đồng loạt xông lên.

"Đánh hắn!"

Bất luận Ninh Nghị biểu hiện có hung hãn đến thế nào, trước mắt cũng là một đấu nhiều người, hơn nữa ở đất Hàng Châu này, biết bao nhiêu người có thể ra tay vì Lâu nhị thiếu gia, cho dù đánh thắng hay không thì cũng sẽ có người đổ tới, những người này lúc nãy còn hơi chần chừ, nhưng trong nháy mắt cũng hiểu được điểm này. Trước tiên, một người bị Ninh Nghị đốn ngã, người bên cạnh đã vung quyền đánh tới, bị Ninh Nghị cản lại, sau đó một quyền hung hãn đấm thẳng vào mặt người thứ ba, máu mũi chảy ròng ròng.

Đánh lui được một người, ném một người bên cạnh xuống hồ, lập tức lại có người xông lên, trong lúc đang tránh né thì có người một cước tàn nhẫn đạp vào đùi hắn, hắn cũng vung cước đáp trả, đá người kia bay tung lên trời. Còn chưa đứng vững thì một tên thư sinh tướng ngũ đoản (1) kêu to một tiếng, vọt tới hung hãn ôm lấy eo Ninh Nghị, dồn hết sức đẩy Ninh Nghị lui lại, Ninh Nghị lùi về sau nửa bước, lấy khuỷu tay giáng xuống lưng thư sinh nọ.

Tay thư sinh nọ đã lỏng ra, nhưng không ngã xuống đất, không chịu buông ra. Ninh Nghị nắm lấy hai vai của gã, quát khẽ, vung lên cao. Theo tiếng quát ấy, thư sinh nọ bay lên vọt thẳng xuống Tây hồ. Cũng ở trong khoảnh khắc Ninh Nghị xoay người ấy, một bên khác có người xông lên, một cước vung tới đá thẳng vào lưng Ninh Nghị, Ninh Nghị còn chưa động, người kia giống như đá phải một bức tường, bay lên rồi đập xống đất.

Tiểu Thiền kinh hoảng bật khóc, nàng vốn còn nhỏ tuổi, lúc này lại sợ hãi, vừa nức nở khóc, vừa vung nắm đấm nhỏ lén đánh một phát lên đầu người vừa ngã xuống đất kia. Kỳ thực nàng cũng sợ bị đánh, híp mắt vung quyền loạn xạ, mà mãi không đánh trúng. Người bị ngã xuống đất kia nhất thời cũng bối rối, phất tay lung tung, đánh trúng tay Tiểu Thiền một cái, đẩy Tiểu Thiền lảo đảo lui ra sau. Phía sau vốn chẳng có nhiều khoảng trống, Tiểu Thiền phải ôm lấy thân cây mới không rơi xuống nước.

Lúc này nàng khóc lóc lại muốn xông lên, Ninh Nghị chụp lấy cổ tay của một người xông lên, quay đầu quát lớn:

"Tiểu Thiền, mau nấp đi!"

Tiểu Thiền không biết là mình gây phiền toái, lúc này đứng bên mép nước gạt lệ khóc lớn:

"Các ngươi làm gì vậy, làm gì vậy hả? Bắt nạt người! Bắt nạt người ta mà..."

Người kia ngã xuống đất mới định bò lên, đã bị Ninh Nghị lui về sau một bước, một cước dẫm lên mu bàn tay người nọ, mặc dù hắn mặc giày vải nhưng cũng đủ khiến người này kêu thảm thiết, tay kia liều mạng đánh vào gót chân Ninh Nghị, Ninh Nghị vung quyền đòn đỡ, ngực lãnh hai quyền, nhưng dưới chân không hề nhúc nhích, tiếng kêu thảm thiết của người kia trở thành tiếng nhạc đệm cho màn tranh đấu.

Tình cảnh hỗn loạn mà kịch liệt, những người tham gia vây đánh có cảm tưởng khác nhau, đám người vây quanh đứng xem bên ngoài cũng đã trợn mắt há mồm, hoặc kinh ngạc hoặc thở dài, đặc biệt là những cô gái ôm nhạc khí dưới gốc cây kia, nhìn đến xuất thần, thở dốc không thôi.

Ở trong thời đại này, kẻ vũ phu lỗ mãng dựa vào võ nghệ kiếm cơm trong giang hồ mọi người cũng từng nhìn thấy. Nhưng vẻ ngoài của Ninh Nghị hoàn toàn không giống võ giả, hắn đứng ở đó xuất thủ, tuổi chừng hai mươi, một bộ thanh sam, cũng chẳng có quá nhiều động tác võ thuật hay kiểu cách gì, ra tay nhanh mà thẳng. Mọi người kéo bè kéo lũ xông lên, nếu không phải bị đánh ngã thì cũng là bị đẩy lùi, dù cho mọi người người thấy tuổi tác tương đương, thân hình cũng tương đương, nhưng đám người kia ở trước mắt hắn quả thực chỉ như một đám trẻ con, cùng nhau xông lên, thỉnh thoảng đánh trúng hắn, cũng chỉ phá phách làm bẩn áo ngoài của hắn mà thôi. Thiếu nữ khóc lóc được hắn che chở sau lưng, từ đầu tới cuối cũng chưa lùi một bước nào.

Lúc này đã có hơn chục người bị thương, có kẻ mũi miệng chảy máu, có người bị đánh vài chỗ, hoặc sái tay hoặc cổ ngoẹo sang một bên, mà rối loạn truyền đi, có người từ rất xa cũng tụ lại đây, trong thời gian này, lại có mấy người biết nhau, muốn chạy qua đây xuất thủ yểm trợ.

Người trẻ tuổi muốn nhảy vào đánh nhau đều bị làm cho choáng váng đầu óc, khó có thể phân biệt được nhiều, nhưng trong đám người bàng quan đứng nhìn lại có sự tỉnh táo khác hẳn. Trong thời gian này, những thương nhân hoặc nhà nho có kinh nghiệm thử thách trải đời lâu năm dĩ nhiên có thể nhìn ra một số chuyện, thậm chí một vài cô gái thanh lâu ở trên đường đê cũng đều có thể nhìn ra, nam tử bị mắng chửi là thông dâm ấy khí chất trầm ổn, đối mặt với tình huống cỡ này rồi mà mỗi cái vung tay nhấc chất đều thể hiện được khí thế ở mức độ ấy, đâu thể nào là thứ thư sinh tùy tiện tầm thường dễ sa vào nữ sắc mà đi lừa dối tình cảm có thể so được, người có khí thế bậc này lại đi ở rể, chẳng khác gì nói mộng giữa ban ngày.

Bởi vì thân phận của Lâu Thư Hằng nên lúc này đương nhiên sẽ không có ai đứng ra nói những lời này, nhưng những tiếng xì xầm bàn tán đã xôn xao nổi lên trong đám người đứng xem. Từ lúc mới bắt đầu đã có người hỏi dò:

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lời quở trách đôi gian phu dâm phụ đã hoàn toàn biến thành nghi vấn:

"Người này là ai?"

Trong đám người ngược lại cũng có thương nhân nhớ ra Ninh Nghị, kể lại thân phận ở rể của hắn, sau đó liền có người bảo:

"Tuyệt đối không thể nào, chắc là nhớ lầm rồi..."

Đối phương nghe vậy cũng gật đầu trầm tư. Dưới cây cổ thụ đối diện, mấy cô gái thanh lâu ôm đàn cổ, đàn tranh, cũng châu đầu ghé tai, thì thà thì thầm, chỉ là ánh mắt không rời khỏi cuộc chiến bên này một khắc.

Nếu là một đám nhân sĩ giang hồ tranh đấu lẫn nhau, cho dù đánh đến chết đi sống lại, phỏng chừng các nàng cũng chỉ cảm thấy là những kẻ vũ phu lỗ mãng đần độn mà thôi. Nhưng tình cảnh trước mắt này quả thực có nhiều điểm khác lạ.

Trong nháy mắt đã đánh cho mười mấy người bị thương, thời gian không tính là lâu lắm, xem ra đám thư sinh này người trước ngã xuống người sau lại xông lên, mà ở bên kia đoàn người dĩ nhiên là có quan binh muốn duy trì trật tự đang tiến lại phía này. Đầu tiên chỉ có một người tiến tới, gã cũng không dám đắc tội với những người chen chúc ở đây, cho nên đến rất chậm. Gã vừa mới tách ra khỏi đoàn người đông đúc thì một thư sinh thân hình cao lớn, tựa như đang kiếm thứ gì đó đột nhiên quát lớn:

"Mẹ mày..."

Xoạt một tiếng, rút thanh đơn đao bên hông người lính nọ, xông thẳng lên.

"Cẩn thận..."

"Không được làm loạn!"

"A..."

Tiếng hô vang dậy lên bốn phía, ngươi kia từ một bên vọt tới, Ninh Nghị nhìn thấy anh đao nọ, cũng đã nhướng mày. Hắn là người biết kiềm chế, lúc đánh xuống vẫn lưu thủ, bằng không dựa vào nội công phát lực trong nháy mắt của Lục Hồng Đề dạy, công với kiến thức về nhược điểm cơ thể con người mà hắn thông thạo, chỉ hai quyền ba cước đánh chết vài thư sinh không phải là chuyện khó khăn gì, lúc này giậm chân xuống, xông thẳng về phía người cầm đao kia.

Trong nháy mắt thân ảnh hai người đụng vào nhau.

Thư sinh kia cũng chỉ là công tử bột, nhất thời phẫn nộ máu dâng lên não mà rút đao xông tới, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ thật sự giết người. Thấy Ninh Nghị xông thẳng tới, trong lòng gã cũng hơi ngẩn ra, tuy đao vung tới nhưng đối với Ninh Nghị mà nói thì dĩ nhiên chẳng hề có lực sát thương gì cả, đột nhiên vặn người, tay không đón lưỡi đao sắc, cánh tay người kia bỗng bị bắt chéo sau lưng, hét thảm một tiếng. Trong mắt mọi người, thân hình hai người chỉ mới áp sát, một chớp mắt sau đã nghe tiếng kêu thảm, thư sinh thân hình cao lớn kia bị đẩy, đứng không vững, chân lảo đảo lùi lại, sau đó ầm một tiếng, thân trước đánh ầm vào cây đại thụ bên hồ, nhất thời thân cây rung chuyển, lá cây ào ào đổ xuống.

Phía sau lại có người vọt lên, Ninh Nghị trở tay tát một cái, trước tiên đánh người kia bay đi, nhưng sau đó lại có hai người đột nhiên dốc sức chế trụ hắn, lúc này tay trái Ninh Nghị còn bận bẻ quặt tay tay phải của thư sinh cao to cầm đao kia, ép gã vào gốc cây, hai người kia đột nhiên lao lại gần, một người trong đó kiềm lấy tay phải hắn, lúc tên còn lại áp sát thì bỗng nghe một tiếng "bình".

Bị nện một quả như trời giáng lên đầu, tên kia bưng lỗ mũi lảo đảo lùi ra, Ninh Nghị xoay tay phải một cái, tóm ngay mạch môn trên tay tên còn lại, xoay gã hai vòng tại chỗ, sau đó tóm chặt vành tai gã, xé mạnh cho gã đau đớn đến cúi gập người, máu tươi chảy xuống, không ngừng kêu thảm, cũng không còn dám lộn xộn nữa.

"Các ngươi lộn xộn đủ chưa... Nữa không?"

Ninh Nghị đảo ánh mắt qua đám thư sinh tựa như vẫn nóng lòng muốn thử trước mặt, quát lớn. Lúc này tay trái của hắn đang dí thư sinh cao to vào gốc cây, khống chế người đồng thời khống chế được luôn thanh đao kia, tay kia đang tóm chặt lỗ tai một thư sinh khác, đã xé gần rách, thư sinh kia thân thể cúi khom, chỉ biết kêu la thảm thiết, không dám giãy giụa. Sau một tiếng quát này, người trên đường đê đã thấy hắn, từ từ yên tĩnh lại, không còn ai dám xông tới nữa. Uy thế của Ninh Nghị chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là thanh đao kia, nếu mà chém xuống thì quả thực không thể cứu vãn được.

Phía sau là thân ảnh của Tiểu Thiền khóc nức nở đang lau nước mắt, người trên đường đê đều đang nhìn về chỗ này, đám nữ tử bên kia hồ môi thơm khẽ nhếch, chẳng biết trong lặng lẽ đang nói gì với nhau. Kỳ thực Tô Đàn Nhi cũng đã lại đây, chỉ là không chen vào trong đoàn người được, lúc này nàng đang nhìn về phía bên này, không biết tình thế sẽ diễn biến tiếp như thế nào.

Mà trong đám người lúc này, Lâu Thư Uyển đã đến sớm hơn một chút, hai tay che miệng, trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh ấy. Lúc trước nàng cảm thấy việc Ninh Nghị học võ mỗi ngày chỉ là đứng ngoài võ quán nhìn vào quả như trò đùa, trong thời đại này, những thư sinh biết võ mà nàng gặp đều là đùa giỡn, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, một khi hắn thực sự động tay động chân thì lại thành như thế này...

----------

Chú thích:

(1) Tướng ngũ đoản: ngũ đoản là năm cái ngắn, gồm đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, tay ngắn, chân ngắn. Người có đủ bộ năm cái ngắn ấy mà xương thịt đẹp đẽ, ấn đường rộng, ngũ nhạc triều thì có thể làm đến bậc tể tướng công khanh, nhưng nếu ngũ nhạc lệch lõm, ấn đường ám hãm thì lại là người hạ tiện.





Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK