Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe nhà Tùy đổ bởi sông này, ngàn dặm dòng xuôi chảy tới nay. Cung nổi, thuyền rồng mà chẳng phí, luận công trị thủy, Vũ như Tùy. (1)

Là con kênh đào nhân tạo dài nhất trên thế giới, Kinh Hàng Đại Vận Hà bắt đầu từ Trác Quận ở phía bắc, kéo đến tận Hàng Châu ở phía nam, xuyên cả Trường Giang lẫn Hoàng Hà, Trường Giang chảy về nam, từ Trấn Giang mở một đoạn kênh đào, nên gọi tên là sông Giang Nam.

Giang Nam giàu có đông đúc, từ Trấn Giang đi về phía nam, một dải sông dài thuyền bè qua lại nhộn nhịp, khiến sông Giang Nam không phụ danh xưng là đoạn sông đào phồn thịnh nhất trên kênh đào Kinh Hàng Đại Vận Hà. Đoạn sông này mặt nước phẳng lặng, núi non xung quanh không mỹ lệ như ven bờ Trường Giang, sơn thủy trập trùng mà không quá thâm thúy sâu xa, tình cờ lại thấy đôi bến tàu cũ hoang tàn, thôn làng nhỏ bé, mảnh ruộng con con, hoặc những con đường chạy dọc theo bờ sông, trên đường thỉnh thoảng gặp người qua lại, hoặc xe bò đi tới, xen vào giữa những bóng tàu thuyền lui tới trên sông, quả thực mang đến cho người ta một thứ không khí bình yên của Giang Nam.

Sông Giang Nam rộng khoảng chừng hơn sáu trượng, nhưng nước không sâu lắm, bình thường khoảng hơn một bộ (2), hai bên bờ sông thỉnh thoảng có những chỗ trũng hơn, lau sậy mọc um tùm, cạnh đó có ngư ông chèo thuyền lướt qua, cũng có mấy loài thủy điểu như chim cốc vịt trời bay lên hạ xuống, kêu quàng quạc cắp lấy một con cá lên khỏi mặt nước, trong ánh mặt trời, một vùng sông nước, yên tĩnh mà lại vui vẻ, chính là thứ ý cảnh của những bức tranh sơn thủy.

Đoạn sông dài thật dài này còn gánh đường thủy vận của cả Thái Hồ lẫn Trường Giang, cũng gánh luôn cuộc sống của người dân sống nhờ sông nước trên suốt cả ngàn dặm. Vừa giữa buổi chiều, một chiếc thuyền hoa chạy dọc theo đường sông phụ cận Thường châu, tiếng là thuyền hoa nhưng trang hoàng không thể nào hoa mỹ bằng những chiếc thuyền hòa vùng sông Tần Hoài trứ danh, thuyền được chia làm hai tầng, tốc độ di chuyển cũng có vẻ thư thả khoan thai hơn nhiều so với thuyền buôn, thuyền khách bình thường ở dải sông này, nhìn qua đã biết phải là nhà giàu có mới thuê nổi, thuyền đương trôi chậm rãi trên sông, trong ánh thái dương ngày hè ấm áp, có tiếng nói vang lên trong gian phòng lầu hai.

"... Mây đen cuồn cuộn, nước lũ ngợp trời, chỉ thấy Pháp Hải đang bay giữa trời, miệng thét lớn: 'Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bát nhã bát mê hồng!' (3) Áo cà sa trên người mở ra che kín bầu trời, nâng toàn bộ Kim Sơn tự bay lên trời... Coong! Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, mời nghe lần sau sẽ rõ."

Thanh âm từ trong khoang thuyền vang lại, dường như có người đang kể tích xưa, đến đoạn hấp dẫn gay cấn nhất thì đột nhiên lại nói câu này, một đám thính giả đại khái là sửng sốt mất một lúc, sau đó tiếng kháng nghị liên tục vang lên.

"Đừng có bảo là lần sau sẽ rõ nữa mà..."

"Cô gia cô gia..."

"Tỷ phu, như vậy sao được..."

"Rốt cuộc Pháp Hải với Bạch Tố Trinh thế nào..."

"Kim Sơn tự lớn như vậy, làm sao bay lên trời được, làm sao mà bay được chứ..."

Tiếng nói có nam có nữ, nhất thời hỗn loạn hết cả lên, người kể tích xưa đại khái hớp một ngụm trà rồi nói:

"Này, các người quá đáng lắm nha, người ta nói cả buổi chiều rồi... Kim Sơn tự làm sao bay lên ấy hả, hôm qua ai cũng thấy Kim Sơn tự rồi mà, muốn bay kiểu gì thì bay, phải biết tưởng tượng chứ..."

"Nhưng mà 'Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, Bát nhã bát mê hồng' là Phật hiệu kiểu gì thế, cô gia cô gia, Phật môn không nói như vậy..."

"Nghe oách thế còn gì, huống hồ nha đầu ngươi cũng biết cái này cơ à..."

"Quyên Nhi từng đọc kinh Phật, Quyên Nhi em lại đây nói xem..."

"Pháp Hải đại sư lợi hại thật."

"Ồi, xong rồi, Quyên Nhi mải ngắm trai đẹp rồi, ai đánh nàng một cái cho tỉnh đi..."

"Làm gì có, cô gia."

"Tỷ phu, Phật môn thực sự thần thông đến mức đó luôn sao?"

"Tin thật à?"

La hét ầm ĩ, nói cười ríu ra ríu rít, nghiêng ngả cả thành thuyền, nhưng cũng có một cô gái, đứng tựa nơi đó, thảnh thơi ngắm nhìn dòng nước chảy xuôi, nàng vận xiêm y màu vàng nhạt phối với màu xanh lơ, khoác chiếc áo ngoài màu trắng, tay cầm một chiếc quạt nhỏ, tuổi còn khá trẻ, trên đầu tóc búi kiểu của phụ nữ đã có chồng, vẻ hồn nhiên pha lẫn khí chất thành thục an nhàn khiến người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra, đây là một tiểu thư nhà danh gia vọng tộc đã lập gia đình.

Người trên thuyền này dĩ nhiên chính là đoàn người xuôi nam nhà Ninh Nghị.

Lần này xuôi về Hàng Châu, thành phần đi du lịch chiếm hết phân nửa, mặt khác lần này thực ra Tô Đàn Nhi cũng tính triển khai công việc làm ăn quan trọng ở Hàng Châu, dùng ảnh hưởng của bản thân và phụ thân trong đại phòng để chia ra. Cho nên ngoài nàng, Ninh Nghị, ba nha hoàn Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh Nhi thì có thêm một nhân viên thu chi đáng tin tưởng, hai chưởng quỹ cùng người nhà của họ, nha hoàn, người hầu, hộ vệ, còn cả hai người anh em họ lúc trước khá thân thiết với đại phòng là Tô Văn Định, Tô Văn Phương cũng đi chung, theo bà chị họ Tô Đàn Nhi tới Hàng Châu rèn luyện thêm.

Chính vì thế, tổng cộng trên dưới có đến hơn ba mươi người, Tô Đàn Nhi liền thuê chiếc thuyền hoa hai tầng thoải mái này. Bọn họ dừng lại du ngoạn ở Trấn Giang ít ngày, dĩ nhiên là có tới Kim Sơn tự của Trấn Giang. Thực ra lúc này Kim Sơn tự của Trấn Giang đã đổi tên hai lần, trước đổi thành Long Du tự, bây giờ thì gọi là Thần Tiêu Ngọc Thanh Vạn Thọ cung, nhưng tên cũ vẫn được mọi người nhớ tới, lúc mọi người nhắc đến, Ninh Nghị bèn kể lại sự tích về Bạch Xà để dọa mọi người, dùng phiên bản Thanh Xà của Từ Khắc (4), truyện còn chưa kể xong, đám Thiền Nhi dường như đã mê mẩn hình tượng Pháp Hải siêu đẹp trai mà Ninh Nghị bôi vẽ, còn bọn Văn Định, Văn Phương thì không khỏi nảy sinh ý nghĩ đen tối với hai yêu xà quyến rũ.

Sau buổi cơm trưa, ngoại trừ ba nha hoàn và hai cậu em họ tụ lại nghe tích xưa, ngay cả mấy gã nhân viên thu chi, người nhà chưởng quỹ cũng tới, ngoài ra còn còn người hầu, hộ vệ đi theo như Đông Trụ, Cảnh hộ vệ cũng đứng ngoài hành lang lầu hai nghe say sưa mê mải. Mấy ngày nay du ngoạn Trấn Giang, mọi người đã sớm biết chủ nhân cô gia này hài hước hiền lành, cũng không gò bó phép tắc gì lắm. Tô Đàn Nhi vốn dĩ cũng rất hứng thú với những tích cũ này, nhưng sau khi mọi người tụ tập thì nàng lại đi xuống dưới, thấy bên trên chen chúc quá nên nàng cũng không trở lên, tầng hai của thuyền hoa không cao lắm, dưới thành thuyền cũng có thể nghe được rất rõ ràng, cho nên nàng đứng dưới này hóng gió ngắm cảnh một chút, kết hợp nghe kể chuyện xưa luôn.

Nếu nói là trước kia, tuy rằng sau khi kết hôn Tô Đàn Nhi mặc trang phục phụ nhân, sự thành thục trong chuyện làm ăn vẫn có, nhưng cái khí chất của người đã có chồng thực ra vẫn còn có hơi cứng nhắc gượng gạo. Bây giờ sự cứng nhắc gượng gạo ấy đã hoàn toàn biến mất, lúc này nàng đứng ở đây không lên lầu, nhưng nghe không khí náo nhiệt ở trên đó, có cảm giác hãnh diện khi phu quân trấn giữ toàn trường được mọi người yêu mến.

Trước khi kết hôn này tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến những chuyện như thế này, trên thương trường mạnh vì gạo bạo vì tiền, khí phách để trở thành tâm điểm của mọi người nàng không phải không có, nếu mọi người ngồi cùng một chỗ, nàng cũng có thể nói dăm ba câu là thu hút được sự chú ý của người khác rồi, không đến mức nhàm chán tẻ nhạt lắm, nhưng muốn nói kiểu hài hước thân thiết thì nàng không am hiểu lắm. Là phụ nữ, tự nhiên là phải rụt rè một chút, giữ khoảng cách với người khác một chút, tuy rằng nàng luôn tỏ ra ung dung nhu hòa với người ngoài, nhưng đôi khi cũng sẽ bị người ta bảo là điệu bộ của Võ Tắc Thiên (5), chuyện này cũng khó tránh được.

Nếu bảo là đã từng chờ mong gì đấy, thì hẳn là mong người chồng này sau khi kết hôn đừng có thật thà quá mức, dù sao cũng phải biết bắt chuyện một chút, đừng đắc tội với người khác, vậy là được rồi. Chưa từng nghĩ tới người chồng này dù là trường hợp nào cũng có thể khống chế thỏa đáng đến như vậy, tỷ như chuyện Ninh Nghị ngửa bài với Ô Khải Long nàng đã từng hỏi, Ô gia có thể nhanh chóng chấp nhận như vậy, e là cũng nhờ phu quân có thể dùng dăm ba câu đạp đổ hoàn toàn lòng tự tin của Ô Khải Long, mà lúc này lại có thể hòa thuận với đám Văn Định Văn Phương như người nhà, mình thì còn có thể chứ mấy người ở nhà sợ là khó lắm.

Nàng cảm nhận niềm hạnh phúc trong đó, trong nụ cười mang theo mấy phần quyến rũ một cách tự nhiên, dịu dàng êm ái mà ngọt ngào như Bạch Tố Trinh trong phim Thanh Xà kia vậy.

Phía trên tuy xôn xao ồn ào mất một hồi, nhưng nếu Ninh Nghị đã bảo tạm ngừng thì người khác tự nhiên cũng không thể cứ quấn lấy hắn đòi kể tiếp được, Thiền Nhi Quyên Nhi Hạnh Nhi tuy thân thiết nhưng dù gì hắn vẫn là chủ nhân, còn đám Văn Định Văn Phương, tuy Ninh Nghị tỏ ra thân thiết nhưng vẫn duy trì khí độ mạnh mẽ, ở một mức độ nào đó thì Tô gia chỉ có Tô lão thái công là có được cảm giác áp bức mạnh mẽ hơn mà thôi, người bên ngoài cũng chẳng thể buộc Ninh Nghị kể hết câu chuyện được, tuy có nói đùa mấy câu nhưng vẫn chỉ có thể nóng lòng đàm luận tình tiết trong câu chuyện, suy đoán diễn biến tiếp theo.

Chỉ chốc lát sau, Ninh Nghị cùng với Tô Văn Định, Tô Văn Phương cười nói vui vẻ đi xuống tới sàn tàu, thấy Tô Đàn Nhi, Văn Định Văn Phương còn nói thêm dăm câu rồi mới rời đi. Ninh Nghị cầm một chén trà nhỏ, nhìn thê tử đang phe phẩy quạt tròn bên kia, mỉm cười bước tới, Tô Đàn Nhi cũng híp mắt mắng yêu:

"Đáng ghét ghê, thiếp đang muốn nghe nữa..."

"Ai bảo nãy không nói làm gì."

"Bạch Xà thì vì báo ân, yêu chàng trai người phàm, vốn có lòng tốt, Pháp Hải hàng yêu trừ ma cũng là tận lực với chức phận, tướng công, chàng nói xem rốt cuộc là ai sai?"

"Nếu ta là Hứa Tiên thì người sai đương nhiên là Pháp Hải, còn nếu ta là Pháp Hải thì người sai hẳn là Hứa Tiên kia rồi."

"Ơ? Sao lại là Hứa Tiên?"

"Nếu ta là Pháp Hải, dĩ nhiên là đã kết hôn, nên phải khó chịu với Hứa Tiên là đúng rồi, vì lẽ đó nên mới chia rẽ bọn họ, còn về lý do tại sao lại muốn chia rẽ bọn họ, đương nhiên là vì thích Bạch Tố Trinh rồi..."

"Hì hì..." Đàn Nhi không nhịn được bật cười, sau đó hơi sừng sộ, mắng:

"Tướng công chớ đùa kiểu đó, trong tích xưa còn có lời dạy của Phật nữa đấy."

Ninh Nghị nhún vai một cái, không buồn cãi lại. Lúc này thuyền vừa tới một vùng cỏ lau rậm rạp, hơi rẽ nghiêng một chút, bóng nắng chiều rọi lên mép thuyền theo chuyển động của thuyền hoa mà thay đổi, trong tầm mắt, bên bờ sông là thế núi trập trùng, gió ấm lay động rừng cây, trăm ngàn phiến lá lao xao nhảy múa, bầy chim nhỏ bay lên cuốn theo bụi hồng mờ mịt giữa trời. Hai vợ chồng đứng đó nhìn cảnh sắc đẹp đẽ này, Ninh Nghị nhấp một ngụm trà, Đàn Nhi đại khái cũng hơi khát, cầm lấy chén trà trong tay Ninh Nghị uống một hớp, sau đó giữ ở trong tay. Trong khoang thuyền phía sau, mấy đứa con của hai chưởng quỹ chạy ra, miệng hô to: "Đại uy thiên long, thế tôn... ờ... tàng... rồi ờ ờ ờ..." Có lẽ là không nhớ được câu kia, khiến cho mọi người nghe xong không khỏi phì cười.

Sông Giang Nam tuy là sông đào nhân tạo, lòng sông không sâu, nhưng được nạo vét nhiều năm như vậy, chất nước thực ra cũng rất tốt, từ trên thuyền nhìn lại, trên sông sóng xanh nhấp nhô uốn lượn, hai người Tô Văn Định, Tô Văn Phương chẳng biết đứng đầu thuyền nhìn xuống sông cười nói chuyện gì, lúc nhìn sang bên này, Ninh Nghị cười hỏi:

"Sao hả? Nghĩ ra chưa?"

Tô Văn Định bĩu môi đáp:

"Tỷ phu à, đừng có thẹn quá hóa giận nhé."

Ninh Nghị liền bật cười.

Tô Đàn Nhi không biết bọn họ đang nói cái gì bèn hỏi một câu, nghe Ninh Nghị giải thích mới biết lúc nãy Tô Văn Định, Tô Văn Phương quấn lấy Ninh Nghị đòi kể tích xưa, Ninh Nghị tiện miệng bảo chừng nào bơi được qua sông hắn sẽ kể tiếp. Thực ra kỹ năng bơi của hắn vẫn còn, nhưng từ lúc đến thế giới này đến giờ chưa có cơ hội được xuống nước, bơi cho vui cũng chẳng sao, nhưng Văn Định, Văn Phương tự xưng là thư sinh, dĩ nhiên sẽ không làm mấy chuyện mất hình tượng này.

Tô Đàn Nhi nghe xong, cũng cười trêu Ninh Nghị, sau đó bảo hắn thẹn quá hóa giận. Nàng ló đầu nhìn xuống nước, thực ra nước sông Giang Nam cũng chỉ sâu độ hai mét, không dâng lên cao lắm, chỉ cần biết bơi thì rơi xuống sông không chết được. Ninh Nghị nhìn mặt nước cùng nàng, hỏi:

"Nàng biết bơi không?"

Tô Đàn Nhi cười đáp:

"Biết sơ sơ, lâu lắm rồi không bơi."

"Có cơ hội thì phải xuống thử xem sao..."

Ninh Nghị lầm bẩm một mình, Tô Đàn Nhi lúc này mới hơi mếu máo, làm vẻ tức giận, lườm hắn một cái thật dài, bảo:

"Tướng công đừng có nói bậy nhé, thiếp thân mà nhảy xuống, để người ta nhìn thấy thì tướng công có gì vẻ vang chứ..."

"Ặc, tiện miệng nói thế thôi mà, mai mốt kiếm cái hồ nào đó cũng được..."

Hai người cứ thế nói giỡn một hồi, hành trình trên sông Giang Nam từ Đan Dương đến Vô Tích dài gần hai trăm dặm đường thủy thẳng tắp một đường, ngoại trừ một vài vùng đầm lầy do bùn cát trầm tích, còn lại hầu như hoàn toàn không cần rẽ ngang rẽ dọc gì, cứ xuôi dòng mà đi. Có điều đi đến đây, đột nhiên gió lại thổi ngược chiều, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cùng nhìn về phía đông nam, chỉ thấy bầu trời phía mặt sông cuồn cuộn mây đen, viền mây như vẽ một vệt đen đậm trên không trung, mà bầu trời bên ấy cũng bị mây đè thấp xuống.

Lúc này những người trên thuyền cũng đã chú ý đến đám mây đen kia, Tô Đàn Nhi ngẩng đầu nhìn một hồi, Thiền Nhi cũng bưng cái chậu từ trong khoang thuyền chạy ra, đến bên cạnh Tô Đàn Nhi hỏi:

"Cô gia, đây không phải thiên binh thiên tướng đến bắt Bạch Nương Tử chứ?"

Tô Đàn Nhi nắm lấy vai cô bé nha hoàn, đưa nàng ra chắn trước người mình, cười nói:

"Chắc là thế rồi."

Lão chủ thuyền lúc này cũng đã lên sàn thuyền, cau mày nhìn vầng mây nặng nề kia, lão chủ thuyền này họ Cổ, Ninh Nghị cười bảo:

"Cổ thúc, tôi cũng có học qua sơ sơ món nhìn mây đoán thời tiết, xem mây hôm nay thì hẳn sẽ có mưa lớn đây."

Mấy ngày trước người chủ thuyền này có dạy cho mọi người chút bí quyết nhìn mây đoán trời, lúc này Ninh Nghị bèn lôi ra chém gió.

Lão chủ thuyền cũng cười lớn, đáp:

"Ông chủ nói đúng rồi, xem thế mây này, kiểu gì chút nữa cũng có giông tố lớn đây, có điều bên này không sao đâu, thuyền này đi trong mưa gió thực ra cũng có tư vị rất đặc biệt."

Tô Đàn Nhi hỏi:

"Sông Giang Nam sẽ không có sóng to gió lớn chứ?"

"Sóng gió thì hẳn là có nhưng không lớn đâu, thuyền chúng ta lớn, tiết trời cỡ này ở đoạn sông Trường Giang thì mới có thể có sóng to gió lớn, cũng vừa vừa thôi, trên biển mới là sóng to gió lớn thật sự kìa, bên này núi thấp nên gió to, nhưng được cái nước không sâu nên không lên sóng lớn được, có người ấy à, thích đi chơi thuyền những lúc gió lớn cơ, bảo như vậy mới kích thích. À, bên này... Có bài thơ thế nào ấy nhỉ? Bảy trăm dặm sông dài, bồi đắp bấy đất đai. Tọa núi Hồ vui thú, ba đào chẳng u hoài. Chính là nói sông Giang Nam này đây."

Ông lão này thế mà còn biết ngâm thơ, nhất thời mọi người kinh ngạc không thôi, Ninh Nghị cười bảo:

"Cổ thúc không ngờ còn là một người tao nhã. Văn Định, Văn Phương, đố hai người thơ này do ai viết?"

Tô Văn Định thoáng suy nghĩ, còn Tô Văn Phương thì lập tức cười phất tay, nói:

"Tỷ phu cũng coi thường bọn đệ quá rồi, thơ của Bạch Nhạc Thiên thời Đường chứ đâu."

Bạch Nhạc Thiên chính là Bạch Cư Dị, Ninh Nghị gật đầu cười bảo:

"Nói thực là ta cũng quên rồi."

Hắn nói thật, bài thơ này chưa từng nghe bao giờ. Những người còn lại cũng đều cười lớn, không ai tin cả."

Lão chủ thuyền chỉ huy hai người chèo thuyền đang hạ buồm, ở phía bên kia, cuồng phong cuốn lấy mây đen, vùn vụt trôi về phía này...

-------------

Chú thích:

(1) Bốn câu thơ trong bài Biện Hà hoài cổ kỳ 2 của Bì Nhật Hưu.

(2) Hai mét.

(3) Sáu chữ đại minh chú là Om ma ni bát mê hồng, ở đây chắc Ninh Nghị nhớ mang máng rồi chém gió, trộn Bát Nhã và Lục Tự Đại Minh Chú lại làm một.

(4) Bạch Xà truyện được dựng thành phim điện ảnh và truyền hình rất nhiều lần, trong đó có phiên bản của bộ phim Thanh Xà của đạo diễn nổi tiếng Từ Khắc sản xuất năm 1993, với nhân vật trung tâm là Thanh Xà do Trương Mạn Ngọc đóng, vai Bạch Xà do Vương Tổ Hiền thể hiện.

(5) Điệu bộ Võ Tắc Thiên là kiểu phụ nữ mạnh mẽ quyền lực, khiến người khác phải nể sợ, như nữ hoàng đế vậy.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK