Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ninh Nghị... Ngôi nhà cũ Ninh Nghị từng ở lúc xưa nằm trong một con hẻm ở phía bắc thành Giang Ninh, tiểu viện be bé diện tích không lớn, cũng chẳng phải tổ trạch Ninh gia. Họ Ninh đến đời cha chú của Ninh Nghị đã sa sút nhiều, từng tòa nhà lớn dần bị bán hết, sau đó bị dỡ xuống xây phòng xá, đến đời phụ thân của Ninh Nghị thì phải dời vào trong hẻm ở, sinh hoạt khá túng quẫn khổ sở.

Từ đời ông nội Ninh Nghị trở về trước đại khái cả nhà vẫn là có cuộc sống người đọc sách không đến nỗi tệ, nghe nói cũng từng có chút công danh nho nhỏ, bởi vậy mới có thể kết giao với Tô Dũ, lúc đó e là thương nhân Tô Dũ mới chính là kẻ trèo cao. Phụ thân Ninh Nghị đại khái là được hưởng thụ những ngày xa hoa, làm người cũng tương đối kiêu ngạo, nếu đặt trên người một văn nhân thì cũng có thể coi là có khí khái.

Từ lúc xuyên việt tới đây, Ninh Nghị cũng từng nghe qua mấy lời bình luận về phụ thân Ninh Nghị lúc còn sống, theo như Tô Đàn Nhi nói thì tôn công công khi còn sống là người phóng khoáng, giao du rộng rãi, chỉ tiếc lúc đó chưa gặp được vận may, bởi vậy chưa thể chạm tới công danh, vân vân... Ninh Nghị nghe mấy lần, đại khái cũng hiểu, ông ấy có tính công tử bột, chí thì lớn nhưng tài thì mọn, không có học vấn nhưng lại tiêu tiền như nước, trong nhà vốn có chút của ăn của để nhưng cũng vì vậy mà tiêu tán hết. Khi còn trẻ ăn chơi phá phách không biết tiết chế, sau khi nhà rơi vào cảnh cùng quẫn thì lại sầu não uất ức, do từng đọc mấy cuốn sách nên tự cao tự đại, thân thể lẫn tinh thần đều bị dày vò, rốt cục là chết sớm.

Ninh Nghị của ngày xưa không trải qua những ngày phong quang hay tiêu dao tự tại như phụ thân lúc trước. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì trong nhà đã không còn sung túc nữa, hắn không thông minh nhưng phụ thân cứ bắt hắn đọc sách, rốt cuộc cũng chẳng có thành tích gì, vẫn chỉ là một đứa trẻ bị cuộc sống túng quẫn đè nén khổ sở mà thôi, nhưng cũng nhờ vậy nên không luyện thành thứ khí khái ngạo nghễ gì cả, nếu không thì sau đó chắc cũng không đến nỗi chọn ở rể Tô gia, đại khái cũng không gặp rất nhiều chuyện sau đó.

Bây giờ Ninh Nghị không có nhiều hứng thú với quỹ tích sinh hoạt trong quá khứ của người kia, sau khi kết hôn cũng chưa trở lại mấy lần. Với tài lực của Tô gia thì một tiểu viện bé xíu như vậy dĩ nhiên không lọt nổi mắt xanh của họ, cho nên sau khi hắn ở rể Tô gia thì nơi này vẫn là tài sản riêng của Ninh Nghị, thỉnh thoảng Thiền Nhi hoặc Quyên Nhi còn sai mấy nha hoàn dưới quyền sang quét tước một lần. Chiều hôm đó lại đây là bởi vì tiểu Thiền nghe lời Đàn Nhi dặn dò đến đây dọn dẹp, Ninh Nghị rảnh rỗi nên cũng tới xem sao.

Cách Thanh Minh còn có mấy ngày, tối hôm qua Đàn Nhi có bảo hắn rằng đến Thanh Minh thì qua bên này một chuyến, đốt cho ông bà chút giấy tờ vàng bạc. Ninh Nghị không có ký ức gì đối với người thân của thân thể này, nhưng ý nghĩa của việc tế tổ dù sao cũng rất quan trọng, Đàn Nhi có thể nghĩ đến những chuyện này chung quy cũng là tình nghĩa đối với hắn, cho nên liền gật đầu đồng ý.

Phía sau chuyện này dĩ nhiên cũng có sự thương lượng của mấy người Tô Dũ, Tô Bá Dung, người ở rể bình thường làm gì có đãi ngộ cỡ đó, giống như con gái đã gả đi cũng đâu có được đem đồ về nhà mẹ đẻ. Thời đại chuyên quyền, vòng tròn quanh gia đình chung quy vẫn còn rất nghiêm ngặt. Có điều Ninh gia bên này chẳng còn người thân họ hàng nào lui tới, Tô Dũ cũng tỏ thái độ nếu Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị mà sinh được đứa con trai thứ hai thì sẽ để nó mang họ Ninh, một chút nhượng bộ này vốn không phải chuyện gì quá lớn.

Đương nhiên thời gian ở bên này, chung quy vẫn là một phần trong việc tế tổ của Tô gia nên tất cả đều do Tô gia làm chủ. Bởi Đàn Nhi có lòng để hắn về đây ở một ngày trước tiết Thanh Minh, lúc này tiểu Thiền đang dọn dẹp nhà cửa, bởi vì ngày thường không có ai ở đây nên phòng ốc chỉ vẻn vẹn một cái bàn gỗ cự để mấy thứ linh tinh, còn mấy thứ đồ dễ ẩm mốc như chăn đệm áo quần thì không kịp chuẩn bị, hôm nay tiểu Thiền lại đây cũng chỉ là quan sát tình hình đại khái thôi, muốn để người ở được thì ngày mai còn phải gọi mấy nha hoàn gia đinh đến phụ giúp đã.

"Cô gia, không cần giúp đâu mà, mấy cái bàn này lâu ngày bốc mùi hết cả rồi, cô gia bưng làm chi cho bẩn người..."

Cầm cây chổi mới quét tước chiếc giường cũ kỹ, trên đầu quấn một cái khăn, tiểu Thiền đang làm việc tình cờ quay đầu nhìn thấy bèn kháng nghị một phen. Bởi vì lúc này Ninh Nghị đã bê mấy cái rương cũ đặt trong phòng ngủ mang ra ngoài, tiện tay dời mấy cái ghế vào, sau đó lại bắt đầu khuân chiếc bàn gỗ đàn hương từ một phòng khác qua, vì lâu ngày nên hơi bẩn thỉu bốc mùi một chút. Bây giờ Ninh Nghị khí lực lớn, khuân vác đồ nặng cũng không mệt gì, nhưng tiểu Thiền nhìn thấy vẫn cứ giận.

Làm gì có chuyện chủ nhân giúp hạ nhân như vậy, tuy rằng ở chung lâu cũng biết Ninh Nghị không câu nệ nhiều, thỉnh thoảng mấy việc đơn giản như nấu nước rửa mặt đều không cần người khác hầu hạ, nhưng những việc trước mặt đều khá tốn sức, cho nên như vậy là hơi quá đáng.

"Lát về thấy cô gia lấm bẩn, tiểu thư sẽ mắng muội cho coi..."

Dù sao tiểu Thiền cũng chỉ làm theo thói quen, lúc này cầm cái chổi đảo đảo quét quét, vệ sinh căn nhà thật sạch sẽ, chân tay nhanh nhẹn, nhưng trên người không bị dính nhiều bụi bẩn, riêng Ninh Nghị chuyển đồ lại dính nhiều tro bụi hơn. Lúc tiểu Thiền kháng nghị, hắn liền cười cười quẹt tro lên tay rồi bôi lên mặt tiểu Thiền, hai người bận bịu một lúc lâu trong khi nhà nhỏ, căn phòng cũng dần dần định hình. Sau khi chuyển mấy thứ đồ lớn, việc thu dọn và quét tước những chỗ nhỏ nhặt vẫn cần đến bàn tay tiểu Thiền, hắn đứng trong sân nhìn những thứ vụn vặt linh tinh cất trong rương, thỉnh thoảng nghe tiểu Thiền nói chuyện.

"Cô gia, sao cô gia không đồng ý viết thơ hỗ trợ vị Bộc Dương thiếu gia kia vậy?"

"Không đáng mà, ta có quen biết gì cái cô Khởi Lan đó mấy đâu, viết một bài thơ cũng chẳng có lợi lộc gì, huống hồ đối phương là Lý Sư Sư, nếu như ta không nhìn tình thế mà đã đi giúp bên này viết thơ, người ta sẽ ghét ta mất, phải không nào? Không kiếm được chút lợi lộc nào từ bên này mà lại còn bị bên kia ghét, là người làm ăn, xem vụ này có đáng để nhận không nào..."

Chiều hôm trước Bộc Dương Dật đến nhờ làm thơ, Ninh Nghị đại khái cũng trả lời như vậy. Đương nhiên chuyện cười thì nửa thật nửa giả, cuối cùng Ninh Nghị cũng không xuất ra bài thơ nào ngay được. Bộc Dương Dật trước nay đều không đến nỗi tệ, là một người thông minh, kỳ thực chỉ là một bài thơ, thích cho thì cho thôi. Chỉ là toàn bộ chuyện này trong mắt Ninh Nghị e là có vẻ hơi thiếu căn cứ, Khởi Lan là do Bộc Dương gia nâng đỡ lên, chuyện xào xáo bên trong hẳn khiến Bộc Dương gia phải đau đầu, nhưng trước mắt Lý Sư Sư có tranh hơn kém với người khác hay không vẫn còn chưa biết được, mình chẳng cần phải nóng máu tham gia vào vào làm gì, dù sao chuyện thêu hoa trên gấm cũng kém thú vị hơn nhiều so với việc tặng than ngày tuyết lạnh. (1)

Lúc đó Ninh Nghị cũng không muốn phức tạp, chỉ có điều lúc đó hắn bảo so sánh hai tình huống tức là đã rõ ràng rồi. Khi Bộc Dương Dật đến nhờ vả, Ninh Nghị mở đầu bằng mấy câu chuyện tiếu lâm, sau đó tỏ thái độ rằng nếu sự tình thật sự cần mình ra tay thì nhất định sẽ giúp đỡ, hiển nhiên là không từ chối. Còn như hiện tại, người thông minh thì không cần phải cho thấy lập trường quá sớm đối với cục diện mỹ nữ tranh đấu phức tạp khó xử này.

Hắn nói rất hài hước, nhưng Bộc Dương Dật cũng biết tác phong của hắn ít khi lui tới thanh lâu, đã có được lời hứa của hắn rồi thì cũng vui vẻ mà ra về. Chỉ là nghe nói lúc về kể nguyên văn lời Ninh Nghị lại cho Khởi Lan, lại khiến cho nàng cảm thấy tủi thân không ít.

"Thiếp thân đã sớm gửi không biết bao nhiêu thiếp mời đến cho Ninh công tử, nhưng Ninh công tử chưa bao giờ đặt Khởi Lan vào mắt, bây giờ lại bảo không quen biết gì với Khởi Lan, thật là ức hiếp người ta quá đáng."

Nói chuyện thì ra điều oan ức lắm, nhưng kỳ thực biểu hiện lại rất thân mật, trong lòng tự hiểu phối hợp với Bộc Dương Dật rất ăn ý, Ninh Nghị nghe xong cũng chỉ lắc đầu cười cười. Người làm ăn là vậy, chỉ cần có chừng mực thì mọi người có lộn xộn một chút cũng không phải chuyện lớn gì, hắn sẽ không quá để ý.

Buổi trưa dần qua trong bầu không khí như vậy, tiểu Thiền thỉnh thoảng nói mấy chuyện không đầu không cuối liên quan đến Lý Sư Sư, thỉnh thoảng đang quét dọn lại nói trong Tô gia rất coi trong cô gia, nghe đồn tương lai nhị công tử sẽ được mang họ Ninh. Ở thời đại này, tình huống ở rể là một chuyện cực kỳ ghê gớm, tiểu Thiền cũng là thật tâm vui vẻ thay cho hắn, Ninh Nghị ngồi bên ngoài, cười nói:

"Vậy thì... tiểu Thiền này, sau này muội được gả cho ta rồi, con của muội sinh sẽ mang họ Ninh, con Đàn Nhi sinh thì mang họ Tô, được không?"

Dù sao thì giữa ban ngày ban mặt, tiểu Thiền cũng không thể đem mấy chuyện cưới gả này ra nói đùa được, gương mặt thoáng ửng hồng, sau đó thần sắc ra chiều phức tạp, nói:

"Cô gia, nếu để người khác nghe được câu này, tiểu Thiền sẽ bị đánh chết đó..."

Chuyện này quả nhiên không nên nói tới như vậy, Ninh Nghị chỉ là thuận miệng mà thôi, bây giờ ngẫm lại cũng thấy thế, bèn mỉm cười an ủi tiểu Thiền vài câu. Lát sau, tiểu Thiền cầm khăn lau đến ngồi bên cạnh Ninh Nghị, cúi đầu nói:

"Thiền Nhi biết cô gia rất tốt, nhưng mà... Sau này đừng nói những chuyện khiến Thiền Nhi suy nghĩ như vậy nữa nhé... Thiền Nhi là nha đầu thông phòng của tiểu thư, cả đời sẽ ở cạnh tiểu thư, nói chẳng hạn... chẳng hạn như sau này cô gia mà cưới thêm vợ nhỏ, Thiền Nhi sẽ cùng với tiểu thư ép chết cô ta, nếu cô gia có tình nhân ở ngoài, Thiền Nhi cũng sẽ cùng tiểu thư tới gây lộn... Kỳ thực Thiền Nhi rất lợi hại, được tiểu thư dạy dỗ mà, đám hồ ly bình thường ở nhà vốn dĩ không có cơ đấu lại Thiền Nhi đâu... Cô gia, cô gia phải cẩn thận đấy nhé..."

Tiểu nha hoàn nghiễm nhiên ra oai vừa có chút tự kiêu lại đôi phần rụt rè e sợ, khiến Ninh Nghị phải bật cười. Năng lực của ba nha hoàn trong nhà hắn làm sao có thể không hiểu cơ chứ, nếu đặt vào hoàn cảnh thế giới hiện đại thì cũng dư tố chất của nhân viên quản lý cấp cao, chỉ có điều ở đây mang thân phận nha hoàn, biểu hiện bên ngoài có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực tế năng lực tính toán vận trù và phối hợp cũng đã xuất sắc vô cùng rồi. Theo như nàng nói, nếu như hắn thực có tiểu thiếp mang về nhà thì cũng khó sống với nàng và Đàn Nhi.

"Biết rồi biết rồi, có điều không cần phải tàn nhẫn đến độ ép chết người ta chứ..."

"Coi như là vì cô gia, tiểu Thiền sẽ cầu xin tiểu thư để lại cho ả một hơi tàn..."

"Xùy..."

Hai người ngồi trong sân nói chuyện một lúc. Sau khi quét dọn xong, tiểu Thiền mua ít nhang thơm để xông bên trong nhà, Ninh Nghị thì thu gọn đống rương gỗ ngoài sân, trong này cũng chẳng có đồ gì thú vị, chỉ có mấy thứ đồ chơi nhỏ có lẽ là mang phần đời lúc trước của Ninh Nghị, nhưng đại khái đều hỏng hết cả rồi, Ninh Nghị nhìn một lúc, sau đó bốc mấy cái bình vỡ với sách vở thẻ tre mốc meo rời rạc đem vứt đi, trong khi vứt lại phát hiện một quyển Thiên Tự Văn (2) còn nguyên vẹn, bên trong có bút tích chú giải, đại khái là do Ninh Nghị viết vào lúc còn bé, có giá trị kỷ niệm, bèn nhặt lên đem về.

Buổi chiều này ánh mặt trời thật đẹp, ấm áp chiếu lên con hẻm nhỏ đá xanh này. Lúc trở về, Ninh Nghị ngồi xuống tảng đá xanh trước cửa, hẻm nhỏ âm u, từng mảnh sân, cánh cổng san sát nối nhau, mấy cội cây già điểm xuyết giữa ngói đen tường xanh, tình cờ có người đi qua cũng thân thiện gật đầu chào hắn, Ninh Nghị chẳng cần biết có quen biết gì không, cũng gật đầu đáp lễ. Tiếng người đi tiếng vó ngựa từ đường phố rất xa đầu hẻm còn vọng đến.

Người sống trong hẻm này đa số đều biết hắn, thậm chí có người còn biết hắn dạo này tiếng tăm không nhỏ, chỉ có điều Ninh Nghị không có ấn tượng gì với con hẻm nhỏ này mà thôi, nhưng ngồi ở trên ghế đá nơi đây, trong lòng cũng cảm nhận được một bầu không khí an bình dễ chịu. Hắn ngồi đó lật qua lật lại cuốn Thiên Tự Văn cũ nát, có mấy trang đã rách, rơi xuống, bèn nhặt lên kẹp lại vào, ngay lúc này chợt phát hiện có người đang ngoảnh nhìn sang đây.

Đó là một cô gái mặc áo học trò màu trắng... Tuy đó là y phục dành cho nam nhưng vẫn có thể nhìn ra thân phận nữ nhi của người đó. Kỳ thực lúc Ninh Nghị ngồi xuống thì người này đã xuất hiện ở đầu hẻm, với thời gian lâu như thế thì người bình thường đã có thể đi hết mọi chỗ trong hẻm này, nàng vừa đi vừa nghỉ chẳng biết là nhìn gì nữa, lúc này tới gần Ninh Nghị mới chú ý tới nàng. Cô gái này mặt trái xoan, cằm đầy, môi nhỏ, lúc giả trang nam trông có vẻ hơi gầy gò, ánh mắt nhìn Ninh Nghị hơi chuyển sang một bên, nghiêng đầu nhìn vào cửa viện đang mở.

Ninh Nghị một tay cầm cuốn Thiên Tự Văn cũ nát, tay kia cầm trang sách rơi xuống, cũng quay sang nhìn cô gái. Lúc này nàng mới gật đầu, cúi đầu xoay người muốn đi, sau đó dừng lại một chút, lại cúi đầu hành lễ, cất giọng hỏi:

"Ây... xin hỏi công tử, người trước kia ở đây không còn ở nữa sao?"

"...Bao lâu trước đây?"

"Khoảng chừng... bảy, tám năm..."

Ninh Nghị quay đầu lại nhìn qua một chút, đáp:

"Lúc đó tại hạ cùng phụ mẫu trong nhà chắc là vẫn còn ở nơi này... Các hạ là..."

Đối phương tuổi không lớn lắm, tuy dáng vẻ ra chiều thành thục nhưng xem chừng không lớn hơn tiểu Thiền bao nhiêu, nói không chừng trước kia quen biết mình cũng nên. Hắn hơi nhíu mày, cô gái kia quan sát hắn tỉ mỉ, khóe miệng nhếch lên vẽ một nụ cười khả ái:

"Ồ, vậy cậu là tiểu Ninh..."

"Chúng ta quen nhau à?"

"Thực ra cũng... cứ coi như là quen đi..."

Bộ dáng của cô gái này hình như cũng không được chắc chắn lắm, chỉ một khoảnh sân đẹp đẽ ở đầu kia, nói:

"Tôi từng ở bên đó hai năm, à... tôi họ Vương, đại khái trước kia cũng chưa nói chuyện với nhau nhiều..."

Lúc cô gái chỉ vào mảnh sân kia, hình như hơi cúi đầu, ánh mắt tựa hồ có chuyện không muốn nói ra. Có điều, nhìn tổng thể thì hai bên đại khái chỉ là ở chung một con hẻm, hoặc đã từng nói chuyện cùng nhau, nhưng áng chừng cũng không có nhiều giao tình. Ninh Nghị đợi một chút, quả nhiên thấy nàng cười nói:

"Khi đó cậu thường ngồi ở đây đọc sách, tôi còn nhớ, hồi đó có một lần đến nhà cậu mượn nước tương nữa cơ."

"Ồ, hóa ra là vậy..."

Ninh Nghị cười phụ họa, dù sao cũng chẳng phải người quá thân quen ngày trước, đối phương đã hào hứng nói chuyện này thì hắn cũng không muốn làm người ta mất hứng, nói qua loa mấy câu, lại có một người chậm rãi đi tới, xem chừng có quen biết cô gái này.

"Vương... huynh, quả nhiên huynh tới đây..."

"Trở lại nhìn chút thôi, nơi này cũng không thay đổi gì nhiều."

"Nhà ta ở kia, Vương huynh còn nhớ không? Chỉ là đã bán mất rồi, bây giờ không thể trở lại xem được."

Người mới tới này là một gã thư sinh áo xanh, có vẻ như trước kia cũng từng ở trong hẻm này, cô gái họ Vương kia nhìn một chút rồi nói:

"Phải rồi, Hòa Trung, huynh có nhận ra vị công tử này không?"

Hai người xem chừng không phải vợ chồng, nhưng vì quan hệ đồng hương nên cũng có vẻ thân thiết. Nam tử tên Hòa Trung vừa đến đã liếc nhìn Ninh Nghị mấy lần, chỉ là giả bộ như không chú ý, Ninh Nghị dễ dàng nhìn ra sự quan tâm của hắn đối với cô gái này, lúc này nhìn lại vài lần, còn nhìn vào trong sân, nói:

"Chẳng lẽ là... thằng đần? Á, không phải, lúc ấy gọi thế thôi, tên gì nhỉ..."

Cô gái họ Vương hơi nhíu mày, đáp:

"Tiểu Ninh."

"À, đúng rồi, tiểu Ninh. Là ta đây, Hòa Trung, Vu Hòa Trung đây, trước kia ta sống ở bên kia, khi còn bé chúng ta vẫn chơi chung với nhau, đáng tiếc sau đó ta phải theo cha mẹ lên Biện Kinh. Khi đó chúng ta thường gọi cậu ra chơi, cậu thì toàn bị phạt chép sách với học thuộc sách. Thế nào? Vẫn còn đọc sách chứ hả? Lúc còn bé cậu nỗ lực ghê lắm, bây giờ... cũng phải có công danh rồi chứ?

Gã nam tử tên Vu Hòa Trung này có vẻ thân thiện, còn thân thiết vỗ vai Ninh Nghị, trên thực tế thì hàm ý trong mắt cực kỳ rõ ràng. Lúc này Ninh Nghị đang cầm trên tay một cuốn sách cũ nát, y phục trên người tuy đắt giá nhưng dù sao cũng mới khuân vác đồ đạc xong, dính đầy bụi bẩn, trông như một gã thư sinh ngốc nghếch chán nản lâu ngày, cho tới mũ áo cũng không sạch sẽ nữa. Cái vỗ kia của Vu Hòa Trung vừa vặn giới thiệu hình tượng này ra, coi như một lời nhắc nhở.

Nhất thời Ninh Nghị cũng cảm thấy buồn cười, cúi đầu:

"Đúng là chưa có công danh gì cả."

"Ồ, không sao, không sao, Ninh huynh nỗ lực như vậy, nhất định sẽ có một ngày..."

Gã Vu Hòa Trung kia vốn nhìn thấy hai người trò chuyện ở đây, lại thấy vị Vương cô nương kia có vẻ hứng thú với tiểu Ninh này, thực ra cũng chỉ để ý chút thôi, lúc này thấy tình huống của người bạn cũ, nhất thời cũng rất vui vẻ. Ánh dương tỏa xuống, đại khái cũng chẳng biết được mấy giao tình, nhưng lâu ngày gặp lại, ba người trong con hẻm nhỏ bắt đầu trò chuyện.

----------

Chú thích:

(1) Thêu hoa trên gấm: tô điểm thêm cho cái đã tốt đẹp sẵn rồi, giống như "một gói khi no" vậy. Tặng than trong tuyết: giúp đỡ khi khó khăn, như "một hạt khi đói." Câu này quen thuộc rồi, nhưng vẫn ghi chú thích cho những người chưa biết.

(2) Thiên Tự Văn: Là bài thơ (giống văn vần hơn) do một nghìn chữ Hán tạo thành. Thời Nam triều, Lương Vũ Đế (502-549) lệnh cho Vương Hi Chi chọn trong thư pháp lấy 1000 chữ Hán không trùng lặp, mời viên ngoại Tán Kỵ thị lang Chu Hưng Tự biên soạn thành thơ, là bài thơ nghìn chữ đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Bài thơ có cấu trúc câu bốn chữ, đối trận ngay ngắn, trật tự rõ ràng, tài hoa tột bậc, khiến thế nhân phải tán tụng. Thiên Tự Văn chủ yếu dùng làm sách tập đọc vỡ lòng cho trẻ con.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK