Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hôm nay nàng không mặc quần áo là vì không thể tìm ra, bình thường sau khi ân ái nàng vẫn sẽ tìm một cái yếm hay áo lót mặc vào, nhưng lúc nãy hắn đứng dậy cuộn cái chăn bị làm loạn trên giường vứt ra ngoài màn, cả yếm lẫn y phục của nàng đều bị quấn trong đó. Nàng lần mò mấy lượt mà không tìm thấy, Ninh Nghị cũng đã thổi tắt đèn, đưa tay ôm nàng như mọi khi, sau đó lấy chăn đắp cho hai người, sau đó Ninh Nghị cũng không có biểu hiện động tác nào khác thường, hiển nhiên là ôm lấy nàng vào lòng, nàng liền một mình suy nghĩ lung tung như thế.

Rất thích cảm giác này, lại không tiện cử động lung tung, nếu như Ninh Nghị đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, đưa tay sờ soạng trên người nàng, hoặc mở miệng hỏi:

"Quần áo nàng đâu?"

Nàng hẳn nhiên là phải trả lời:

"Bị chàng ném mất rồi."

Sau đó nàng sẽ phải bò xuống giường tìm hoặc để hắn ra khỏi chăn tìm. Cho nên nàng đành yên lặng bất động không nói câu nào.

Thực ra cũng có một số chuyện nàng muốn nói, nhưng lúc này, tâm tình của nàng chỉ có lười biếng và yên tĩnh. Chuyện liên quan đến võ quán cũng là một trong số đó, đáng lẽ nói từ hồi tối nhưng vẫn không mở miệng được, sau đó lại cảm thấy chuyện này nói riêng lúc ở trên giường vẫn hay hơn, nhưng rồi... Đến buổi tối, mải nghĩ chuyện tắm rửa xong về phòng tắt đèn..., đương nhiên, tâm tình kiểu này thì không thể nói cho bất kỳ ai khác được, ngay cả bề ngoài cũng không biểu hiện một chút xíu nào.

Nàng đã xem nhiều vở kịch (2), cũng nghe rất nhiều chuyện cổ, không biết mình có phải là phụ nhân dâm đãng vô liêm sỉ hay không nữa, không tiện hỏi không tiện nói và không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng nửa năm qua, nàng quả thực rất thích cảm giác buổi tối nằm trên giường thế này, đến buổi tối trong đầu không khỏi vô thức chờ mong. Tâm tình này cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện nàng thực hiện những công việc khác, nàng xử lý chuyện hành lý, tán gẫu với nha hoàn, sắp xếp hành trình ngày hôm sau, nói chuyện với người thân thích trong nhà, thành thạo khéo léo, đâu vào đấy cả.

Chỉ là dường như có một phần của nàng rời khỏi thân thể mà đếm thời gian, cẩn thận đếm từng tiếng mõ báo canh, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, mong giờ ngủ mau đến một chút. Sau đó, cái ham muốn bé nhỏ kia lại hòa vào trong dung mạo của nàng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng ung dung thong thả đi rửa mặt hoặc tắm rửa, gội đầu, rồi bình thản hong khô tóc... Vân vân...

Sau đó là thời khắc ôm nhau, nàng cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn, lại cảm thấy tựa hồ như có chuyện không vui khó nói, có điều, thân thể Ninh Nghị bỗng nhiên giật giật, trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng.

A, bị phát hiện không mặc quần áo nhanh đến vậy sao, phải mau chóng tìm đề tài thôi...

Nhưng Ninh Nghị chị đưa cánh tay kia sang ôm eo nàng.

Chỉ là câu nói kia vẫn bật ra khỏi miệng:

"Tướng công thấy buồn chán quá à..."

Sau khi nói xong, gương mặt nàng mới âm thầm đỏ lên trong bóng tối. Không bị phát hiện, nhưng bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt qua eo lưng của nàng, vì nàng nói chuyện cho nên ngón tay của hắn tựa hồ như mê hoặc chạm vào cột sống của nàng mấy lần, hơi nhồn nhột, cái này cũng thật khiến người ta đỏ mặt.

Nhưng hắn không chú ý, hiển nhiên đó là động tác trong lúc vô tình mà thôi.

Cho nên nàng cũng không nhúc nhích...

o0o

"Tướng công thấy buồn chán lắm à..."

"Hả?"

"Chuyện tập võ ấy."

Trong căn phòng tối om, có tiếng nói nhè nhẹ, sau đó, chốc lát có vẻ trầm mặc.

"Chỉ là hứng khởi nhất thời thôi, để sau nói đi..."

"Nhưng mà..."

"Thiền Nhi Hạnh Nhi đều nhìn ta với ánh mắt như vậy, Quyên Nhi tính tình bình thản, chỉ nhìn sau lưng thôi. Nhìn ta như thể một thiếu niên trượt chân trên con đường không lối về vậy, ai mà chịu được chứ..."

"Tướng công nếu như thực..."

"Chỉ là hứng khởi nhất thời thôi mà, còn chưa quyết định, võ quán đó cũng nhỏ, sau này hẵng nói tiếp, ta biết chừng mực mà."

Bàn tay kia trong lúc vô tình đã di chuyển xuống dưới, dừng lại ở đuôi xương cụt, nhột ơi là nhột... Nàng cảm thấy thân thể đã tê rần rần rồi... Không thể để hắn xuống tiếp nữa...

"Ừm." Nàng chỉ có thể phát ra một tiếng như thế.

"Huống hồ ta cũng đồng ý rồi, trong hai tháng này có rất nhiều chuyện muốn làm cùng nàng..."

"A..."

Lúc mới khởi hành hai người cũng từng vạch rất nhiều kế hoạch, đều là người qua lại trên thương trường, biết rằng mục đích đến Hàng Châu ngoài du lịch ra hẳn nhiên có rất nhiều chuyện không thể nào tránh khỏi được. Những việc cần Ninh nghị tham dự chủ yếu là đi bái phỏng các thương gia chưa quen biết, chẳng hạn như thương nhân buôn vải, bán tơ, bán bông, bán thuốc nhuộm ở bản địa Hàng Châu này, đó sẽ là một mạng lưới liên lạc không lồ.

Những người ở Giang Ninh ngày trước mà Tô Đàn Nhi thỉnh thoảng phải đi gặp gỡ giao tế chủ yếu là những thương hộ bản địa có quan hệ sâu xa từ thuở xưa, có Tô Bá Dung đó rồi, Tô Đàn Nhi cũng có cơ sở vững chắc, lấy danh nghĩa con cháu đi bái phỏng, không sợ bị bắt nạt gì cả, nhưng nếu tính là đầu năm nay, những người đi bái phỏng lần này chung quy vẫn cần Ninh Nghị đi theo là hay nhất, đến Hàng Châu cũng toàn người xa lạ, thì càng cần phải như vậy, không chỉ đơn giản là đi cùng, bảo vệ mà còn là một thứ lòng tin nữa.

"Nhưng những chuyện đó..."

Đương nhiên, là đàn ông mà phải lấy thân phận người ở rể để theo vợ đi bái phỏng từng thương gia xa lạ, nói theo một cách nào đó thì cũng không hẳn là chuyện gì đáng tự hào cho lắm. Có điều, lúc này tâm tư của Tô Đàn Nhi chưa chắc đã đặt vào chuyện này, thân thể vừa tê vừa dại, vừa mới nghĩ xong thì đã quên mất vừa nãy muốn nói gì.

"Gì hả?"

"Nhưng... Nhưng những chuyện đó... thực ra cũng nhàm chán lắm..."

"Không muốn để ta tháp tùng nàng sao?"

"Không! Không phải vậy..."

Thân thể hơi nhúc nhích một chút, phản xạ cơ thể làm nửa người dưới càng dán chặt hơn, cũng nhờ vậy mà thoát khỏi cảm giác lúng túng, bàn tay kia vỗ nhẹ vào mông nàng, sau đó lại vuốt trở về eo, hơi nhồn nhột... Nhưng không cử động nữa. Nàng có thể nhịn được.

"Thực ra đi tới đi lui, gặp gỡ các loại người, ta cảm thấy rất thú vị."

"Ừm."

"Nếu như có kẻ nào dám bắt nạt nàng, hiện tại ta rảnh rỗi thế này, cũng có thể giúp nàng tính toán một chút."

"Hay quá."

Nói lời ra khỏi miệng xong, lại cảm giác mình quá hưng phấn, bèn rụt đầu nấp dưới cổ phu quân. Biết tướng công rất lợi hại, có thể làm hậu thuẫn cho mình, nàng cảm thấy rất phấn chấn, nhưng mặt khác lại cảm thấy tướng công không nên đặt chân vào thương trường lọc lừa dối trá, hắn nên làm những chuyện lớn lao hơn cơ. Nghĩ đến những chuyện lớn lao hơn, lại nhớ đến chuyện Tần lão tựa hồ như muốn tướng công lên kinh thành làm quan mà tướng công lại từ chối, nàng cảm thấy có một phần nguyên nhân là do mình, cho nên thấy khá áy náy.

Có áy náy, cũng có ích kỷ, nàng chỉ là một thương nhân, yêu phu quân của mình, thấy hắn điểm nào cũng tốt cả, có đôi lúc cảm thấy phu quân không nên mang thân phận ở rể, nếu nàng là người ngoài cuộc nhìn vào, bây giờ có khi cũng muốn xem thử Tô Đàn Nhi này là thứ phụ nữ đức hạnh cỡ nào mà khiến cho Ninh Nghị phải ở rể. Có thể nàng không phải kẻ ngoài cuộc nhìn vào, song trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, chỉ là chẳng đủ quan tâm, nên tốt nhất là đừng nói gì. Tốt nhất... hắn có thể phô diễn tài năng, phát huy những lý tưởng hoài bão, cũng có thể vẫn ở rể nhà họ Tô, cũng có thể vẫn ở bên cạnh mình, mà bản thân mình có thể khiến hắn không có cảm giác như người ở rể, hai người có thể ân ái mặn nồng như những cặp vợ chồng bình thường...

Nàng cũng biết chẳng thể nào trọn vẹn hoàn hảo được, nàng hết cách rồi, chỉ muốn làm con rùa rút đầu ở phương diện này, căn bản là không nghĩ gì nữa.

"Cửa hàng... thực ra cũng chọn xong rồi, nhà kho cũng đã tìm được chỗ, đợi hai ngày nữa ổn định, Văn Định Văn Phương và Trần tiên sinh cũng đã sắp xếp xong công chuyện..." Chậm rãi, nàng sắp xếp những ý nghĩ lung tung trong đầu, nhẹ giọng nói tiếp. "Ngày mai... không, ngày kia bắt đầu, chúng ta sẽ đi bái phỏng từng nhà nhé..."

"Ờ, ngày kia thì... cũng được..." Ninh Nghị gật đầu, sau đó nhớ tới một chuyện. "Vậy ngày mai ta đi chuyển phong thư cho người ta."

"Hả? Gửi thư à?"

"Lúc rời Giang Ninh, Tần lão biết ta đến Hàng Châu bèn nhờ ta đến đây thì tới bái phỏng một bằng hữu họ Tiền, gửi một phong thư. Mấy hôm trước ta có hỏi thử, thì nghe người ta bảo lão nhân gia ra ngoài dạy học mất rồi, nên không tới nhà nữa, hai ngày nay chắc cũng về rồi, để mai đi thử xem thế nào, cho dù có nhà hay không thì cứ giao thư cho người nhà cũng được rồi." Hắn nghĩ một chút rồi lại tiếp. "Vừa đến đã tìm người họ Tiền, ta thấy dấu hiệu này cũng hay phết đấy."

"Lại là... một đại nho rất lợi hại à?"

"Đại khái là thế." Ninh Nghị cười cười. "Có điều ta cũng chẳng chơi thân với lão nhân gia đâu, đưa thư thôi, không gì nữa. Sau đó hai tháng này đều sẽ..."

Tô Đàn Nhi trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, bảo:

"Theo thiếp nhé."

"Ồ." Ninh Nghị gật đầu cười khẽ. "Theo nàng."

----------

Chú thích:

(2) Nguyên văn là "kịch nam", một loại hình nghệ thuật sân khấu vùng phía nam Trung Hoa thời xưa.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK