Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Gió đêm thổi ào ào khiến cây cối hai bên đường kêu xào xạc, mùi máu tanh tràn ngập bốn phía, Lưu Đại Bưu ôm hộp gỗ dài đứng phía trước Ninh Nghị và Lâu Tĩnh Chi, yên tĩnh giống như thị nữ cầm đàn.

Lúc Phương Tịch khởi sự lấy lực lượng của Ma Ni giáo là chủ yếu nên phần lớn những người theo hắn llà lục lâm hào kiệt. Tuy nhiên trong những người này, sơn tặc cướp đường chiếm đa số, lục lâm hào kiệt chân chính vì dân vì nước chẳng có mấy ai. Nếu có nói tới giang hồ, giang hồ thời này khác biệt hoàn toàn với cái giang hồ mà đời sau Kim Dung hạ bút, nói lục lâm thì có phần đúng, bởi đó là một đám người tạp nham, tập hợp lại với nhau, việc xích mích, tranh giành lúc nào cũng xảy ra, được cái họ cũng tuân theo một số quy củ, lộ số nhất định.

Cuộc sống nêu trên kết thúc khi Phương Tịch thực sự làm phản. Bình thường nếu có ân oán với nhau, hoặc là lao vào nhau chém giết bằng chết thì thôi, hoặc là tập hợp lực lượng tới giết cả nhà đối phương, hào khí – dũng lực cá nhân đóng vai trò quan trọng. Sau khi khởi sự, đội hình được gắn kết, không phải mấy trăm thì cũng mấy ngàn người, mặc dù thỉnh thoảng có không vừa mắt nhau, muốn xông lên chém giết đối phương nhưng đều phải cân nhắc tới mạng lưới quan hệ của ngàn người xung quanh địch thủ. Mức độ phức tạp và ảnh hưởng vượt xa cái gọi là giang hồ cá nhân trước kia. Dũng lực cá nhân thuần túy không còn ảnh hưởng nhiều, thậm chí còn bị hạ thấp.

Trong quân đội của Phương Tịch, việc chém giết Tề Nguyên Khang không phải là chuyện võ lâm. Mặc dù Tề gia đột nhiên bị tập kích, nhưng do Tề Nguyên Khang có căn cơ, thậm chí còn có lực lượng đủ để tạo phản nên dù bị giết nhưng con em trong nhà, tướng sĩ dưới quyền không mấy bị ảnh hưởng, sau có truy quét cũng không hết được. Tề Nguyên Khang có năm con trai, được người ngoài gọi là Tề gia ngũ hổ, trong loạn cục lần này, có người bị giết nhưng cũng có người trốn thoát được. Việc báo thù là chuyện thường tình của con người. Tuy nhiên, đối tượng mà họ muốn báo thù cũng chẳng lo lắng bao nhiêu.

Lưu Đại Bưu cũng thế, Bao Đạo Ất cũng thế, Lâu Mẫn Trung cũng thế, Phương Tịch cũng thế, những người này võ nghệ không chỉ kinh người mà xung quanh còn có tầng tầng hộ vệ. Trong tiểu thuyết lục lâm, muốn giết trung lương thì dễ, chỉ cần tìm được là coi như ô hô ai tai, chẳng khác gì người bình thường, nhưng nếu đối phương là quan viên thì khó như lên trời, mà đám quan viên cũng chẳng coi mấy tên lục lâm làm đối thủ chân chính. Không ai ngờ, với thân phận của Lưu Đại Bưu hiện giờ, cô nàng còn đứng đây chờ họ tới giết mình.

Trước khi khởi sự, Bá Đao trang đã là võ lâm đệ nhất trang của Thiên Nam, mấy trăm người trong trang đều luyện đao, nhân số dần phát triển biến thành đội quân mấy ngàn người. Tới mức này, tính chất võ lâm của họ cũng dần thay đổi. Tuy thỉnh thoảng có giang hồ danh túc đến tìm trang chủ so tài nhưng nếu mà có cừu oán với Lưu Đại Bưu, người ta mấy ngàn người xông vào mỗi người một đao, vậy thì còn võ lâm cái gì nữa. Lúc nhỏ, Lưu Tây Qua chưa từng xông pha giang hồ, đến khi Lưu Đại Bưu qua đời, nàng phải tiếp nhận trọng trách quản lý sơn trang, huống hồ còn phải chuẩn bị nốt công việc còn lại của kế hoạch tạo phản. Nàng chưa bước chân vào giang hồ, nhưng lại coi trọng quy củ giang hồ hơn những người tự xưng mấy phần.

Ninh Nghị đến lúc này mới hiểu dụng ý của thiếu nữ, hắn không đơn thuần cho rằng đối phương là “thiên kim chi tử tọa bất thùy đường” ( thân thể của người có tiền thì cực kỳ đáng quý). Từ trước đến giờ, tính cô gái vốn rất cương quyết, cũng rất coi trọng những nguyên tắc cơ bản của võ lâm. Bản thân hắn chẳng may bị cuốn vào trường chiến đấu này, đúng là tai bay vạ gió. Hôm nay, hắn vừa dạo Quỷ Môn quan một vòng ở Tứ Quý trai, lúc này trên đầu quấn băng vải, vết máu trên người trông rất thảm hại, nhưng cũng chỉ còn cách rút đao.

Suy đi nghĩ lại, hắn chắp tay nói:
- Tại hạ Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng, hôm nay ân oán giữa hai nhà Tề - Lưu, tại hạ nguyện ý làm người trọng tài.

Hắn nói xong mà chẳng ai thèm để ý tới hắn. Bốn người Tề gia tham gia hành động ám sát này chỉ có Tề Tân Dũng là hoàn toàn lộ diện, ba người còn lại ẩn nấp trong bóng tối. Dưới tình hình này, ngay cả Lâu Tĩnh Chi cũng biết họ không để ý gì đến quy tắc giang hồ cả, nếu người của Tề gia nói quy tắc giang hồ, một khi quân đội tới, bọn họ chỉ còn một con đường chết. Lúc này, vị công tử của Tả tướng nhìn Ninh Nghị một cái như nhìn một tên ngốc. Người duy nhất coi trọng Ninh Lập Hằng chắc chỉ có mỗi cô gái kia thôi. Gió đêm thổi qua, song phương giằng co đã được một khoảng thời gian, cô gái nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mép hơi nâng lên, trong mắt có ẩn ý cười.

Giống như Ninh Nghị nói mấy câu này khiến nàng buồn cười.

Cũng chính trong nháy mắt khi nàng quay đầu, Tề Tân Dũng đột nhiên nắm chặt cương thương, chân đạp một cái, nhanh chóng rút gần khoảng cách! Tiếng xé gió vang lên, cô gái đứng trước mặt Ninh Nghị vẫn quay đầu cười thì tiếng xé gió đã đến trước ngực.

Trong nháy mắt đó, nắp của cái hộp gỗ dài kia đã trượt ra, nàng quay đầu lại.

Bốn phía xung quanh lúc này toàn tiếng xé gió vang lên!

Ở phía sau, một cây thiết thương phá không bay về phía Lâu Tĩnh Chi, ở hai sườn đột nhiên có hai bóng đen giết ra. Trước mặt Ninh Nghị, cô gái kia cầm hộp gỗ ném một cái, đánh tới phía bên sườn của hắn, thiếu nữ đã cầm cán đao, xông thẳng về phía Tề Tân Dũng đang cầm thương.

Keng, keng, keng! Tiếng binh khí giao nhau vang lên như ở trong lò rèn, ánh lửa văng tung tóe.

Hộp gỗ kia bay tới chỗ cương thương là bị đánh tan thành mảnh nhỏ, thanh cương thương kia cũng bị bắn ngược lên không trung, một bóng người vọt nhanh tới tóm lấy. Trên đường lớn, Lâu Tĩnh Chi rút trường kiếm bên hông, sáu gã gia vệ bên cạnh cũng có hành động, hai kẻ ám sát tiến lại gần. Một tên kêu lớn một tiếng, trường thương trong tay hóa thành một cây Tam Tiết thiết côn, giống như chiếc khóa, khóa ngay tên cầm đao đứng trước Lâu Tĩnh Chi, kẻ khác cản bước chân của đám gia vệ còn lại.

Ninh Nghị dựa vào tường của cửa hàng, Lâu Tĩnh Chi ở một chỗ với sáu gã gia vệ, thấy địch nhân xông về phía hắn trước thì xách kiếm đứng sát vào nhau. Trong sáu gã gia vệ đi theo hắn có một hai người võ nghệ cao cường, chúng tách ra chắn phía trước người Lâu Tĩnh Chi, chặn đánh kẻ đang lao đến. Chiến đấu bùng phát trong nháy mắt, bóng người xê dịch, đường lớn biến thành chiến trường.

Trường đao của hán tử dùng đao kia vốn đang bị Tam Tiết côn khống chế, thân hình không ngừng bị đẩy lùi về phía sau. Nhưng chỉ qua được một lúc, cương đao đã không còn cách nào thi triển, chỉ còn cách liều mạng chống đỡ, động tác dần chậm so với đối phương. Trong lúc hốt hoảng, hắn đột nhiên thấy khuôn mặt dữ tợn của kẻ địch xuất hiện trước mặt mình, đầu thương đập mạnh một cái vào đầu hắn, tiếng ong ong vang lên, hắn cảm thấy thân hình xoay mấy vòng rồi lệch khỏi vị trí, hóa ra là đồng bạn bên người xông qua cứu giúp, nhưng chưa kịp ổn định tình hình thì dưới bụng đã cảm thấy đau đớn.

Thương pháp của thiếu niên bên cạnh đại hán rất ác liệt, tận dụng ngay cơ hội chọc một thương xuyên thủng bụng đối thủ, sau đó cắn răng tiếp tục ép tới tên gia tướng vừa xông tới giúp đỡ.

Lần này theo Tề Tân Dũng đây chỉ có ba người, người thiện phóng lao và người dùng thương cản mấy tên gia vệ đều là gia tướng thân vệ của Tề gia. Tề Tân Dũng đứng thứ hai trong Tề gia ngũ hổ, thiếu niên có thương pháp ác liệt kia là thiếu gia Tề Tân Hàn, đứng thứ năm. Trước khi Tề Nguyên Khang tạo phản, ông có lòng giúp nước, bốn con trai đầu đặt tên là Trung - Dũng - Nghĩa - Tiết, đến con trai thứ năm cảm thấy bốn đứa đầu đã theo võ rồi, đứa này tương lai phải cho đi học, thi hàn lâm, vậy lấy chữ Hàn làm tên.

Chẳng qua trong năm đứa con, Tề Tân Hàn lại là người có thiên phú võ học cao nhất. Tuổi trẻ nhưng thương pháp rất ác liệt, được người ta ca tụng là Triệu Tử Long thứ hai. Bây giờ thấy cả nhà tan cửa nát, phụ thân đã chết, thương pháp của hắn càng trở nên hung ác hơn. Lúc chọc thủng bụng kẻ cầm đao kia, hắn rống to một tiếng, rút mạnh cán thương, bao nhiêu lòng mề trong người tên cầm đao đều bị kéo ra cả. Cũng may là tên kia chết trước kia biết phủ tạng của mình bị xoắn nát bấy và kéo ra ngoài, không phải chịu sự khổ sở này. Máu thịt bầy nhầy biến con đường thành một trận đồ Tu La.

Lâu Mẫn Trung mặc dù là Tả tướng, trước xông pha giang hồ nhưng cũng được coi là văn võ song toàn hào hiệp, sau này chỉ chuyên tâm làm chính sự. Cao thủ tới cậy nhờ hắn không phải là không có, nhưng bình thường Lâu Tĩnh Chi chỉ toàn đọc sách tán gái, gia đình bố trí cao thủ hộ vệ cho hắn không nhiều. Dù sao người tới cậy nhờ đều muốn làm đại sự nghiệp, hứng thú với công tử ca không cao. Kẻ lợi hại trong đám gia vệ chỉ có khoảng hai, ba tên, tổng số kẻ bỏ mạng đã là hai người. Tề Tân Hàn lưng đeo huyết cừu đánh tới chẳng khác nào liều mạng, đánh ngang đánh dọc đã giết thêm một người.

Lần này có Lâu Tĩnh Chi ở đây, mấy người Tề gia liền phân công Tề Tân Dũng tiếp Lưu Đại Bưu, ba người còn lại liền tập trung vào Lâu Tĩnh Chi. Bọn họ không quá tin Lâu Tĩnh Chi và Lưu Đại Bưu cùng bàn mưu tính kế, nhưng cũng không loại trừ, thêm nữa là trong tranh đấu chính trị, Lâu Mẫn Trung chắc chắn là một kẻ đồng ý hủy diệt Tề gia, thứ ba nếu Lâu Tĩnh Chi chết trước mặt Lưu Đại Bưu, bọn họ dù không giết được Lưu Đại Bưu nhưng cũng thành công tạo mâu thuẫn giữa Lâu Mẫn Trung và Bá Đao doanh. Do đó, thế tấn công Lâu Tĩnh Chi rất là ác liệt, Ninh Nghị cầm đao đứng một bên bị vứt xó, chẳng ai ngó ngàng tới.

Dù sao Huyết Thủ Nhân Đồ tiếng xấu chưa lan, người Tề gia không biết hắn cũng là bình thường.

Bên phía Lâu Tĩnh Chi mới giao tranh đã gặp độc thủ của đối phương, máu tươi văng tung tóe, cực kỳ nguy hiểm nhưng chỉ có cuộc chiến giữa Lưu Đại Bưu và Tề Tân Dũng bên kia mới là kinh người nhất.

Trong Tề gia ngũ hổ, Tề Tân Hàn có thiên phú cao nhất, nhưng dù sao Tề Tân Dũng cũng là người lớn tuổi, từng xông pha giang hồ, lại trải qua chiến trận, thương pháp cương mãnh trầm ổn, là kẻ mạnh nhất trong năm người. Hắn trước tiên cầm thương vọt tới, bước chân sát đất, di chuyển nhanh như điện, thân hình tựa như mũi tên, mục tiêu là kéo gần khoảng cách với đối phương, tiếng xé gió vang lên liên tiếp, giống như súc địa thành thốn vậy. Chiếc cương thương ở trong tay hắn giống như linh xà, mũi thương không cứng giống như lưỡi của con rắn, không ngừng vũ động, trong nháy mắt đã đâm ra hơn chục thương.

Đây là chính là thức Trung Bình thương ác liệt nhất, thương tên Trung Bình, chiêu thức bình thường không có gì lạ, chỉ là cầm thương ngang ngực rồi đâm ra. Nhưng Trung Bình thương lại là thương pháp khó ngăn cản nhất, luyện đến chỗ tận cùng, chỉ tùy ý đâm một cái, ngực vai gáy đều ở đây trong phạm vi. Tề Tân Dũng nội kình cực lớn, hai tay cầm thương như hai chiếc khóa thép, khiến cho thân thương chuyển động vô cùng linh hoạt. Giữa hai người vốn có mấy mảnh gỗ của mái nhà, Tề Tân Dũng vọt tới, gỗ vụn bị đánh bay, bắn tung tóe.

"A —— " một tiếng, mũi thương đâm ra phía trước, sau một khắc, ánh lửa lóe lên, thế vọt tới của hắn bị đập trở về!

Tiếng sắt thép chạm nhau điên cuồng vang lên, mũi thương của Tề Tân Dũng bị đập lệch khỏi quỹ đạo. Lưu Đại Bưu mặc dù múa đao lớn, vốn là nặng nề, nhưng động tác lại nhanh tới cực điểm. Đôi chân nàng đi một đôi giày thêu màu trắng mộc mạc, bước chân xoay tròn, ống quần múa tít, thân hình hợp với đao lớn làm một, các động tác kéo, đẩy, đụng, vuốt, chém, phách nhìn đơn giản như người ta dùng kéo cắt giấy!

Tề Tân Dũng muốn ổn định thế thương nhưng không được, khi tiếng va chạm vang lên, thế xông tới của hắn bị dừng lại, buộc phải lui về phía sau. Trong lúc lui, thế tấn công càng lúc càng nhanh, cương thương trong tay cũng bay múa, miệng liên tục quát lên những tiến lớn.

Hắn dùng thương nhiều năm, lại được phụ thân đích thân truyền thụ, nên việc dùng thương đã tới lô hỏa thuần thanh, so với tên dùng thương mà Ninh Nghị phải đối đầu ở Tứ Quý trai kia cao hơn mấy bậc. Kèm theo tiếng hét, khí lực toàn thân hắn được bộc phát ra ngoài, kinh nghiệm chiến trận cũng được dùng tới, đại thương trong tay hắn lúc thì như côn, như roi, như rắn, tạo thành vô số tàn ảnh trong bóng đêm. Thế nhưng thế thương càng ác liệt thì hắn lại càng phải lùi nhiều, tình cảnh càng ngày càng không ổn.

Trung Bình thương mới chỉ đâm ra được vài chiêu đã bị đối phương đập lệch khỏi quỹ đạo, sau đó là liên tục bị dồn ép, ngày càng phải dùng nhiều lực. Lưu Đại Bưu trước tiên dùng đao chém vào mũi thương của đối phương, sau đó cứ nhích dần từng tấc một, tiếng thương đao va chạm, nhìn giống như một con rắn đập vào một quả cầu sắt. Thế thương của Tề Tân Dũng ban đầu thì như bão táp, nhưng cho dù thương có biến hóa kiểu gì đi nữa cũng không cách nào ngăn cản thế tấn công của quả cầu sắt kia.

Mái nhà sụp xuống bàn ghế bị hai người nghiền nát thành nhiều mảnh vụn. Binh khí chú trọng dài một tấc mạnh một tấc, nhưng thương trên tay Tề Tân Dũng đánh với đao của Lưu Đại Bưu thì lập tức phải lùi lại, ưu thế về sức mạnh không được thể hiện. Tề Tân Dũng gắng sức thu tay, né người nhảy lùi lại, đại đao của Lưu Đại Bưu xẹt qua đầu hắn, cắt một đoạn tóc lớn. Sau một khắc, Lưu Đại Bưu lại mang đại đao nhào tới. Tề Tân Dũng đứng dậy, quay đầu, nhìn bóng thiếu nữ cách hơn một trượng đang bay tới, ống quần xoáy tròn, bước chân đồng đều chắc nịch, tay áo gào thét như múa, nhưng đại đao trong tay lại như cầu vồng chém tới.

Một tiếng nổ vang lớn, thân hình Tề Tân Dũng và cả cây thương cũng bị đánh bay ra ngoài, may là hắn kịp thời dùng thân thương để ngăn cản, nếu không sợ rằng thân hình đã bị chém thành hai khúc. Nhưng dù vậy, cổ tay cũng vô cùng đau nhức, cảm giác như sắp nứt ra đến nơi. Nếu không phải tự mình giao thủ, sợ rằng hắn sẽ không bao giờ ngờ tới, cô gái yểu điệu kia lại có thể di chuyển nhanh như gió, bổ ra một đao với lực lượng kinh khủng như vậy.

Bên trận hỗn chiến của Lâu Tĩnh Chi lại vang lên những tiếng động lớn, Ninh Nghị dựa vào tường nhìn qua. Lúc này cửa tiệm đã bị hủy một phần nhưng ông chủ vẫn còn ở bên trong. Người này mở quán vào ban đêm, chắc là có quan hệ gì đó với đám quan binh, nhưng với tình hình trước mắt, chắc ông ta cũng bị sợ tới mức choáng váng, chỉ còn cách trốn ở trong phòng không biết làm sao, trông có vẻ đồng bệnh tương liên với Ninh Nghị. Bên kia Lưu Đại Bưu đã đánh bay Tề Tân Dũng, thân hình hơi dừng một chút, hai tay cầm đao định vọt lên thì đúng vào lúc này, có một cán thương từ trong bóng tối đâm ra, thế tới thẳng vào sau lưng thiếu nữ.

Người này nấp ở xung quanh, bây giờ mới ra tay, ý định nhân lúc lực của cô gái đã biến mất, lực mới chưa sinh, khóa kín nàng lại, để nàng không cách nào hành động.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK