Ninh Nghị đi xuyên qua phố xá tiêu điều để mua đồ ăn sáng về nhà, ăn xong vừa vặn tới giờ lên lớp tại thư viện Văn Liệt.
Trên đường vào thành, Trác Tiểu Phong đã tách khỏi mọi người. Hiện giờ, chắc gã đang tập trung mấy bạn học có thể tin cậy tới nhà để thương lượng chuyện liên quan tới Trần Đằng. Lại nói tiếp, đối với đám trẻ con trong thư viện, Ninh Nghị cũng không bỏ quá nhiều công sức, nhiều lắm chỉ coi như một trò tiêu khiển khi rảnh rỗi mà thôi. Tuy vậy, vẫn còn xuất hiện một đoàn hội nhỏ ủng hộ Ninh Nghị. Đám trẻ con ủng hộ Ninh Nghị thành lập cho mình một tổ chức lấy tên là "Đoàn thanh niên Vĩnh Nhạc". Cái tên hiện đại như vậy đương nhiên phải tính công cho Ninh Nghị, mục đích của tổ chức này là chống lại hoạt động của "hội Chính Khí" do Trác Tiểu Phong cầm đầu.
Hai tổ chức nhỏ được thành lập, ở một mức độ nào đó có thể coi đây là hình thức sơ khai của xã hội đen. Bên "hội Chính Khí" đốt hương giết gà, đốt giấy vàng, cắt máu ăn thề chẳng thiếu thứ nào. "Đoàn thanh niên" được Ninh Nghị đề nghị là không làm mấy thứ này, nhưng trong nội bộ phải thật sự đoàn kết, thương yêu hòa hợp lẫn nhau, đối đãi với nhau như "sư huynh đệ đồng môn".
Mặc dù hai bên đối chọi gay gắt nhưng mâu thuẫn không quá lớn. Đám học trò này đều là con em tầng lớp trung thượng lưu trong hệ thống của Phương Tịch. Thấy đám trẻ con biết tổ chức lại với nhau như vậy, họ cũng hứng thú ngồi xem. Hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, cho đến bây giờ vẫn là một khẩu hiệu của quân đội Phương Tịch. Hiện giờ, hai nhóm cùng nhau làm chuyện hiệp nghĩa, tiến hành điều tra, tìm hiểu chân lý, minh oan cho một số khổ chủ bị xử sai. Những chuyện lớn trên đương nhiên phải có gia trưởng trong nhà giúp một tay, nếu không thì đám trẻ con này làm sao làm được.
Chuyện này, bảo là đương nhiên thì là chuyện đương nhiên, nói ngoài ý muốn thì cũng là chuyện ngoài ý muốn. Bản thân Ninh Nghị cũng không biết là tốt hay xấu, chẳng qua buổi sáng lại có hai đứa trẻ đến tìm hắn. Hai đứa trẻ này là hai đứa học giỏi nhất lớp Bính (tương đương với lớp C bây giờ); một đứa trên là Dương Chí Võ, mười lăm tuổi, một trong những người cầm đầu của đám nhỏ; đứa khác tên là Trần Tế Đà, mới mười một tuổi. Hai đứa chưa có tiếng tăm gì nhưng lại rất thông minh. Họ đến báo với Ninh Nghị là "hội Chính Khí" e rằng đang gặp phiền toái lớn.
Thư viện không có quy định gì nghiêm ngặt. "Đoàn thanh niên" và "hội Chính Khí" cài gián điệp lẫn nhau, tiến hành điều tra nội bộ đối phương, bị đối phương phát hiện. Chuyện lần này quá lớn nên bọn họ liền tới hỏi ý kiến Ninh Nghị. Ninh Nghị dặn dò bọn họ một phen rồi tiễn chúng ra cửa. Tầm buổi trưa, có người gõ cửa, Ninh Nghị ra mở cửa thì thấy Trần Phàm tới.
Ánh nắng rực rỡ và yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng đọc sách truyền tới từ bên thư viện. Lúc này Tiểu Thiền đã từ y quán trở về, chạy tới chạy lui hì hục chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm. Trần Phàm đi vào phòng bếp lấy cái gáo gỗ múc nước uống, sau đó ngồi xuống hiên nhà. Ninh Nghị đang mài vôi thành bột bỏ vào hai cái chén gỗ nhỏ, miệng hỏi:
- Tình hình thế nào?
- Còn sống, tính mạng có thể giữ nhưng sau này khó nói... Sao ngươi lại đến đó?
Trần Phàm cười cười, trông bộ dáng không có gì quá lo lắng.
- Trác Tiểu Phong tới tìm ta. Vốn biết chuyện này phải cản, ai dè vẫn tới chậm.
- Sớm biết thế ta nên ngăn lại từ đầu.
Hắn nói như vậy, Ninh Nghị liền biết từ đầu hắn đã đi theo cậu nhóc. So với Ninh Nghị, Trần Phàm mới là người coi trọng đám trẻ con này nhất. Ninh Nghị mặc dù chỉ coi là trò vui lúc rảnh rỗi, nhưng biểu hiện bên ngoài thì không như vậy. Hắn truyền cho đám trẻ con trong thư viện những ý tưởng không giống nhau. Nếu như chỉ truyền bá tư tưởng hủ nho hoặc là hành hiệp trượng nghĩa đơn giản thì sợ rằng Trần Phàm sẽ không quá để tâm tới đám trẻ nhỏ này. Lập chí khác nhau, điểm dừng độ cao của mỗi người sẽ không giống nhau. Vì dân vì nước, vì người thân bên cạnh... nói ra thì rất đơn giản, nhưng đối với người có tâm, kết quả cuối cùng sẽ không đơn giản.
Chuyện Ninh Nghị làm với đám trẻ thời điểm này cũng chính là như vậy. Đơn giản chỉ là thống nhất giữa nhận thức và hành động. Chuyện gì là đúng, là tốt với quốc gia và xã hội thì nên làm, nói từng chút một để họ hiểu và hành động từng chút một. Dần dà, một ngày nào đó, đối với bọn trẻ, đây sẽ là chuyện vĩ đại. Hắn dùng thơ, viết văn, luận chứng đủ loại để chứng minh tính chính xác trong lời nói của mình, dùng chuyện của Tiền Hi Văn để kích động nhân tâm. Những chuyện này thật ra không có gì lạ, đơn giản là làm từng bước, hành động từng bước. Nhưng khi tất cả các nhân tố nêu trên đều có tác dụng, nó sẽ có hiệu quả tẩy não đối với cách nhìn nhận của mỗi con người, hiệu quả cuối cùng là rất kinh khủng.
Đương nhiên, nếu không phải thế đạo lúc này coi trọng văn nhân, hoặc nếu không phải đây là đám trẻ con nông thôn chất phác, trong lòng có suy nghĩ "tiên sinh là người vô cùng lợi hại, lời nói của tiên sinh đương nhiên đúng " thì cũng không có hiệu quả nhanh đến mức này.
Ở đời sau, đây không được coi là một hành động dậy học nghiêm khắc, đúng ra của nó phải là "khích lệ" và "xúi giục" . Mục đích dạy học không phải là biết chữ, làm văn, mục đích duy nhất của dạy học là tư tưởng. Phải làm cho tư tưởng trở nên cao thâm hoặc là lý luận trở về chất phác, cuối cùng tạo thành sự kính ngưỡng thành tín của người học. Nó không đặt ra yêu cầu quá cao, chỉ cần là người hơi có năng lực là có thể hiểu, có thể nghe, có thể học cho nên mục đích cuối cùng là không phải tạo nên một đại nho nổi danh đương thời, mà là đạo tạo ra một đội quân thực sự biết hi sinh.
Muốn người ta dám hi sinh thì cần cấp cho họ hi vọng. Nói cho cùng là khiến cho đối phương thật sự được người ngoài thừa nhận và nhận được cái vinh dự từ hành động mình làm mà thôi. Nhưng muốn cho người ngoài thực lòng thừa nhận khó khăn biết bao. Đám trẻ con này vừa mới bước những bước chập chững đầu tiên, tư tưởng giang hồ nghĩa hiệp và nho giao có xung đột gì hay không, hay kết quả sẽ như thế nào vẫn rất khó nói.
Lúc ở Giang Ninh, khi dạy học, hắn chủ yếu dạy học sinh chú trọng vào cụ thể và thực tiễn; còn bây giờ chỉ đơn thuần là tẩy não, coi như là nghiên cứu chuyên sâu về khóa đào tạo “tạo phản như thế nào” mà thôi. Đương nhiên Trần Phàm không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hắn phát hiện ra trong đó có một số tư tưởng có thể thực hiện, vì vậy một mực chú ý tới nay. Ninh Nghị suy nghĩ một lúc, rót một chén nước vào số vôi bột, nhìn vôi sôi sùng sục, nói:
- Cái Cổ Đồng quan kia rốt cuộc là...
Trần Phàm há miệng nhìn phản ứng trong chén vôi, sau đó cười:
- Đừng bảo ta là ngươi không đoán được! Đương nhiên là chuyện rất xấu.
- Ta có thể đoán nhưng không biết được nhiều. Huống chi nghe nói Bao Thiên sư là kẻ không chuyện ác nào không làm. Ta làm sao biết Cổ Đồng quan rốt cuộc là đang làm gì?
- Đám trẻ con này điều tra đúng chỗ.
Trần Phàm hơi thấp giọng, vẻ mặt thoáng trở nên nghiêm túc:
- Bọn chúng điều tra việc trong thành có một số phụ nữ mất tích... Bao Đạo Ất là kẻ thích vơ vét của cải, gọi là đạo sĩ nhưng trên thực tế lại là người tham hoa háo sắc, bình thường thích ức hiếp những cô gái đàng hoàng. Nghe nói lúc còn trẻ hắn từng đính hôn với một thiên kim tiểu thư nhà giàu, sao đó trong nhà xảy ra chuyện, đối phương cũng đổi ý gả cho người khác. Sau khi hắn thành tài trở về giết cả nhà cô gái kia, đem cô gái kia... Sở thích của hắn là làm nhục những cô gái đàng hoàng; càng trinh tiết thì hắn càng thích, càng khóc thì hắn càng hưng phấn... Ban ngày hắn thích cô gái nào là buổi tối hắn sai người đi bắt cô gái đó về. Hắn là Hộ quốc Thiên sư, ai có thể làm gì được hắn?
- Ặc... Thật ra chỉ là chuyện tiêu khiển, không ảnh hưởng tới đại cục...
Ninh Nghị đại khái cũng đoán được tại sao cho nên gật đầu một cái, một lát sau mới lên tiếng: "Mỗi tối hắn bắt đi một hai người, tính ra có bao nhiêu đâu. Mọi người liều chết tranh giành thiên hạ, bây giờ hưởng thụ một chút cũng không phải đại sự gì. Mỗi lần phá thành rất nhiều người chết, số người hắn mang đi đâu có bằng số lẻ của việc này. Cấp trên chắc cũng nghĩ như vậy, ta đoán không sai chứ?
Trần Phàm cười một tiếng, ánh mắt có chút lạnh lùng:
- Còn có thể thế nào được nữa. Hắn bảo rằng đây chỉ là một chút đam mê nhỏ, khuyên răn mãi không được, chẳng nhẽ trở mặt với hắn hay sao. Nhưng mà đam mê kiểu này, thuộc hạ đi theo hắn cũng được thơm lây. Hắn coi trọng con gái nhà ai là trắng trợn cướp đi, thủ hạ của hắn coi trọng ai cũng có thể trắng trợn làm như vậy...
Trần Phàm nói tới chỗ này thì dừng lại một chút, định nói mà há miệng mãi không thốt ra câu nào. Hắn vốn nhìn như lạnh lùng nhưng thật ra lại rất nóng tính. Hắn siết quả đấm một cái, muốn đè nén sự tức giận trong lòng mình, chỉ chén vôi nói:
- Dùng cái này quá hèn hạ, không thành cao thủ được... Chẳng phải ngươi gặp ai cũng đem khoe cái danh hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ hay sao?
- Là gái điếm đương nhiên phải lập đền thờ, nào có ai lập đền thờ mà không phải là gái điếm đâu, thật là...
Ninh Nghị vẫy tay cười cười:
- Huống chi chuyện của ta với Lệ Thiên Hữu còn chưa giải quyết xong. Bây giờ Lệ Thiên Nhuận trở về, ta phải cẩn thận một chút, mang theo bên mình hai túi vôi bột... Đúng rồi, ngươi là cao thủ, nếu như ta với ngươi đánh nhau, ngươi bảo ta phải làm thế nào đây?
- À... à... à...
Trần Phàm ngẩn người, sau đó không nhịn được cười lớn, lắc một hồi đầu:
- Ném thẳng mặt sợ rằng không được, đối phương có thể né tránh. Chiêu sáng sớm nay dùng cũng không tệ. Trời tối người ta không nhìn thấy được ngươi đang làm gì, quát lên "xem đao" thì khả năng y trúng chiêu rất lớn; nhưng nếu trời sáng lấy ra ném trực diện thì ngươi chết chắc. À, có thể coi ném vôi như ném ám khí. Ném ám khí có mấy yếu quyết, mặc dù ta không luyện tập nhưng có nghe sư phụ nói qua, đầu tiên là thế này… À, mà chiều nay ngươi rỗi, ta luyện tập với ngươi một chút...
Trần Phàm là người không câu nệ tiểu tiết, hai người nói về chủ đề ném vôi một lúc, sau đó thì im lặng. Trần Phàm ngồi im tại chỗ, nhìn lá cây khô héo rơi xuống. Trên thực tế, chuyện Cổ Đồng quan có thể khiến nhân tâm lạnh lùng, nhưng chuyện liên quan tới Bao Đạo Ất, cho dù là Trần Phàm cũng chẳng biết làm sao cả.
Ninh Nghị không phải người ngây thơ. Chuyện xảy ra trong Cổ Đồng quan cũng không phải là chuyện xấu nhất trong thành Hàng châu mấy tháng nay, có rất nhiều chuyện tệ hơn thế nữa kìa. Chẳng qua hắn không tận mắt nhìn thấy nên coi như không có. Từ thời điểm thành bị phá cho tới nay, người chết đói, kẻ chết cháy, bị ngược đãi mà chết đếm không hết. Một khi không có quy định cụ thể ràng buộc thì những kẻ tàn bạo sẽ thể hiện sự hung tàn của mình nhiều hơn. Mà ngay cả khi thành chưa bị phá, những chuyện này cũng đã không ngừng phát sinh trong bóng tối rồi. Lúc này, hắn chỉ còn cách là cố gắng nhồi nhét ít vôi sống kia mà thôi.
- Gần đây, mọi người đều đoán xem là ai đã giúp ngươi giết Thang Khấu ở Tứ Quý trai.
Trần Phàm chuyển đề tài, nghiêng đầu cười nói:
- Hai ngày trước ta nói họ sao không nghĩ là Ninh Nghị tự mình xuất thủ, gã tỏ ra yếu kém để ẩn nấp trong bóng tối một đao chém bay đầu kẻ địch. Tuy nhiên lúc đấy chỉ là nói đùa, sáng nay ta đột nhiên nghĩ... biết đâu chuyện đấy lại là sự thật, đúng không?
Ninh Nghị hơi ngẩn người, sau đó gật đầu cười, vỗ bả vai của đối phương:
- Ha ha, cảm động quá, lần nào ta cũng nói vậy mà không ai tin...
- Thế nhưng bây giờ ta lại nghĩ chuyện đó có khi không phải là thật.
- Cút.
Trần Phàm cười ha hả, một lúc sau mới nói:
- Sau chuyện hôm nay, tính sao với đám trẻ con kia bây giờ?
- Có thể thế nào được nữa? Sức người có hạn hoặc chưa phải thời cơ vùng lên. Tốt nhất nên học cách làm việc có chừng mực.
Trần Phàm nhìn hắn một lúc lâu:
- Bọn họ nói ngươi là Thập Bộ Nhất Toán, Vương Dần và sư phụ ta cũng thiếu chút nữa thua thiệt trong tay ngươi, chẳng nhẽ ngươi không có một ý tưởng nào hay sao?
- Lưu Tây Qua từng nói về ngươi... Nàng nói Trần Phàm không ngốc đâu, chẳng qua là thông minh quá hóa hồ đồ mà thôi.
Ninh Nghị cất mấy món đồ nhỏ trên bàn:
- Thông minh hồ đồ cũng là một người thông minh, nhưng còn ta có thể làm gì bây giờ? Ý tưởng có đấy, cũng có thể nói cho ngươi biết, đó là chẳng làm gì cả.
- Nữ nhân đanh đá đó cả đời không ai thèm lấy...
Trần Phàm nhỏ giọng lầm bầm một câu. Trên thực tế, hắn là người vô cùng có chủ kiến và biết suy nghĩ thấu đáo. Lúc nãy hắn hỏi như vậy chẳng qua chỉ là hỏi cho có mà thôi.
Xế chiều hôm đó, Trần Phàm cùng Ninh Nghị luyện ném vôi sống theo phương pháp sử dụng ám khí, chuyện Cổ Đồng quan tạm thời ném qua sau gáy. Trần Phàm đang dùng nghị lực lớn để ẩn nhẫn bản thân. Ninh Nghị hiện giờ đang chuẩn bị đấu tranh với Lệ Thiên Hữu, hắn cần áp lực bên ngoài. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không cần đến mức cầm lửa đi đốt nhà khắp nơi. Trong việc truyền bá tư tưởng và quan niệm mới cho đám trẻ con kia, điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ lúc này là nên chỉ điểm chúng nó thế nào khi chúng phải gặp thất bại đầu đời.
Cho dù Trần Phàm là hắn thì cũng nghĩ như vậy. Nhưng thế sự luôn khó đoán.
Ngày hôm sau, sự trả thù đã tới.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK