Triều Vũ, năm Cảnh Hàn thứ chín, ngày mùng 3 tháng 7, đêm, Hàng Châu.
Mây như dải lụa trắng buông dài, hóa thành màu xanh biếc. Dưới biển sao mênh mông lấp lánh, khắp quanh thành đều là khói lửa binh đao ngợp trời, đoàn người chém giết khắp nơi, cờ xí hỗn loạn, trên mặt đất lửa cháy hừng hực, tung từng đám khói bụi đen ngòm lên bầu trời đêm vô tận. Màu đỏ, màu đèn hòa quyện cùng những ánh đèn lấp lóa trong thành.
Trong hẻm Thái Bình, đèn đuốc loang lổ sáng. Trời đã về khuya, trong căn lều nhỏ, Tô Đàn Nhi mặc một bộ áo ngủ mỏng manh đang ngồi ở trước bàn, tay vừa phe phẩy quạt tròn, vừa giúp phu quân Ninh Nghị thu dọn những tin tức tình báo suốt mấy ngày qua. Lúc Tiểu Thiền bưng chậu đi ngang qua ngoài cửa sổ, Ninh Nghị bèn căn dặn mấy câu, bảo mọi người đi ngủ sớm một chút.
Lúc sáng sớm Phương Tịch đã đến đây rồi, không có cách nào bắt được mấy tên ở trong thành sớm sớm chút cả, luôn cảm thấy mình luôn đi sau một bước, tuy trước giờ ta chưa từng xử lý những việc này, nhưng ở đây chờ bước ngoặt, chuyện bọn họ làm cũng thực khiến cho người ta cảm thấy quá chênh lệch. Bên ấy bọn chúng thoải mái chân tay không cần kiêng dè, còn chúng ta bên này phải nhìn trước ngó sau, quả có hơi nhụt chí thật đấy..."
Trên bàn đầy những tờ giấy ghi chép tin tức, trong tay hai vợ chồng còn có thêm mấy tờ nữa, tờ to tờ nhỏ, từng tấm từng tấm trải ra. Ninh Nghị cũng chỉ biết lắc đầu.
"Bỏ mồi ra nhử, là mong kẻ địch có ý nghĩ coi thường chúng ta, bản thân cũng phải trả giá không nhỏ. Trong thành Hàng Châu không phải là không có kẻ biết làm việc, nhưng những kẻ kia lại thông minh hơn quá nhiều, liên tục quấy rầy không thôi, thật sự muốn làm việc, thường không cầu có công, nhưng cũng mong không vô dụng. Hiện đã nghĩ được biện pháp đối phó ổn thỏa, cố gắng hết sức bắt được kẻ địch, mà bên này cũng không chịu tổn thất quá lớn, nhưng như vậy thì Tiền Hải Bình bên kia cũng phải chịu áp lực rất lớn, nếu không thì chính là Tiền Hi Văn, chỉ sợ lão đã không còn áp chế được nữa rồi, chỉ riêng hỗn loạn ở bến tàu ngày đó cũng đủ làm lão chịu hết muốn nổi rồi.
Tô Đàn Nhi nghiêng đầu thả một tờ giấy tới, thoáng dừng lại một chút, nói:
"Thiếp không thích ông Tiền Hải Bình kia cho lắm, hôm nay ông ta tự dưng rảnh rỗi đi kiếm chuyện với Lâu gia... khiến thiếp cảm thấy rằng ông ta..."
"Không có ý tốt phải không?" Ninh Nghị nở nụ cười, ghép hai tờ giấy lại với nhau, chỉ chỉ, nói:
"Thế lực Tiền Hải Bình không làm gì Lâu gia, Lâu gia cũng không thể gây phiền phức cho Tiền gia được, mọi chuyện cuối cùng chỉ có thể đổ lên đầu chúng ta mà thôi. Tiền Hải Bình thực ra chưa hẳn là không có lòng muốn trút giận thay cho chúng ta, chỉ là sau khi hả giận rồi, áp lực Lâu gia sẽ đổ lên đầu chúng ta, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể nấp dưới sự bảo vệ của Tiền gia mà thôi, thế thì dại gì mà ông ta không làm... Lúc không cần thiết lại còn đi nhắc cho người ta nhớ, ông ta làm chuyện như vậy cũng là vì biết thời biết thế mà thôi."
"Chàng đúng là rộng lượng ghê, thiếp không thể nào cảm thấy thoải mái được." Tô Đàn Nhi bĩu môi. "Có điều vậy cũng được, sau khi cuộc chiến ở Hàng Châu này kết thúc, chúng ta lập tức trở về Giang Ninh, sau đó lên kinh thành, không lui tới gì với cả Lâu gia lẫn Tiền gia nữa... Còn cái gã Lâu Thư Hằng kia cũng chẳng biết bị chứng gì nữa..."
"Thì thích nàng chứ sao nữa..."
"Đừng có giỡn chuyện này, thiếp nghe chẳng thấy vui gì hết..."
"Ha ha, y cũng thiệt là đáng thương."
Lúc hai vợ chồng còn đang trò chuyện ở trong gian phòng này thì trong ngôi nhà cũ của Lâu gia ở một con hẻm phía thành nam, hiện đang có một số chuyện đang phát sinh.
Mấy ngày nay tuy hết gặp địa chấn lại đến chiến loạn, nhưng là một trong những gia tộc lớn ở Hàng Châu, Lâu gia vẫn chưa chịu phải xung kích nào lớn. Chỉ có hôm nay mới xảy ra chút chuyện bất ngờ, có mấy nhóm quân nhân Vũ Đức quân, người của nha môn cùng với các thể loại quan viên theo nhau tới Lâu gia, la hét om sòm. Người ngoài không hiểu rốt cuộc là có vấn đề gì xảy ra, nhưng đều có thể nhìn thấy, Lâu gia bị đập phá không ít, vài người thì tìm cớ, vài người khác thì biện hộ giúp, nhưng xem tình hình thì những người tìm cớ có vẻ mạnh hơn. Qua mấy chuyện, hoặc là lấy cớ truy bắt phản tặc, hoặc là lấy cớ trưng dụng vật phẩm, đập cho phòng trong phòng ngoài của Lâu gia đến nát bét.
Hỗn loạn như thế đã kéo dài hơn nửa ngày, lục tục đến rồi lục tục đi, lúc này chẳng có người nào ở Lâu gia còn có ý nghĩ xúm lại mà giữ nữa. Khi màn đêm buông xuống, những kẻ gây sự nối nhau rời đi, dưới một gốc liễu ở ngoài hẻm, có hai bóng người xuất hiện nơi đó, nhìn về phía cửa lớn Lâu gia, người cầm đầu chính là Vương Dần có mái tóc dài.
Địa chấn qua đi rồi nhưng ảnh hưởng vẫn chưa hết, giữa ban ngày có không ít người dân xúm lại xem náo nhiệt ở Lâu gia, trên đường phố lúc này có thể thấy được mấy đống lửa đang cháy bập bùng, nhưng người thì không có bao nhiêu. Những người chưa ngủ còn đi lại khắp trên đường phố phấn khởi kể với nhau chuyện của Lâu gia, bàn xem thử rốt cuộc bị ai gây chuyện. Hán tử đứng sau lưng Vương Dần tên là Từ Phương, nhìn một lúc rồi thấp giọng hỏi:
"Vương đại ca, vì sao chúng ta lại phải tới đây? Đệ vốn còn muốn đi chung với mấy người Thạch Bảo tới gặp cái gã thư sinh kia đây."
"Thư sinh có gì hay mà xem." Vương Dần nở nụ cười, vẫn cứ nhìn chằm chằm người nhà Lâu gia đang thu thập tàn cục ở trước cửa. "Đều dài lưng tốn vải như nhau cả thôi."
"Nhưng ở rể thì khác chứ, Vương đại ca, có làm hay không?"
"Đông nam hùng tráng. Giang Ngô đô hội. Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa. Liễu khói cầu sơn. Màn xanh rèm gió. Lô nhô mười vạn nóc nhà... Nếu không gặp trận động đất này thì hẳn là bài từ này đã vang danh thiên hạ rồi, không được. Bên kia, ai thích xem thì cứ xem, chúng ta phải làm việc gì thực tế một chút, hắn thiết kế cạm bẫy để gài chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể sắp một bố cục mới để phản kích lại hắn. Tối nay tới xem, chuyện này quả thực cũng là trời giúp chúng ta rồi đây... Từ Phương, Lâu Cận Lâm này trước kia ta đã điều tra rồi, tuy rằng rất giỏi ẩn nhẫn, nhưng tính tình của y quả thực không phải người lương thiện, đệ thấy hôm nay y hoàn toàn không có biểu hiện gì cả, chứng tỏ y đã nuốt hết cơn giận vào trong bụng rồi..."
Vương Dần cười lớn, nói tiếp:
"Trước mắt có chuyện tốt như vậy mà không nắm lấy thì thật uổng công làm người, Từ Phương, chúng ta lại xem thử nào, nếu sau đó thật sự không có ai trở lại, đệ nói giúp ta một tiếng, bảo là... thủ hạ Phương Tịch, Vương Dần cầu kiến..."
Phù một tiếng, ánh lửa trong ngọn đèn dầu xao động một cái, Ninh Nghị gạt gạt bấc đèn, nhưng nhìn thấy cũng đã sắp đến giờ đi ngủ.
Xử lý tin tức tình báo trong thành với hai vợ chồng hắn mà nói thì cũng chẳng phải là chuyện chính thức gì cả, trước mắt Tô Đàn Nhi cầm khung thêu lên giường ngồi, nhưng không thành thục cứ đâm tới đâm lui, đối với nàng mà nói thì cũng coi như là một hình thức giải sầu. Ninh Nghị xách một ngọn đèn lồng ra cửa, chuẩn bị kiểm tra lại một lần trước khi ngủ. Về điểm này, với tư cách là vợ thì nàng chưa ngủ, thông thường phải đợi được Ninh Nghị lại ngủ chung thì mới được.
Trở ra ngoài cửa, trong nhà lúc này đã có vẻ khá yên tĩnh, trên đường phố bên ngoài cũng có người đang dò xét, mấy người Cảnh hộ vệ thì phụ trách an toàn trong viện. Ninh Nghị đi tới đi lui, dòm trước ngó sau một vòng, lúc tới bên tường bao phía một bên thì bỗng nghe được tiếng động.
Thanh âm đó là đột nhiên tới, đột nhiên xuất hiện.
Trong thoáng chốc ấy, trong khoảnh sân sát vách phía bên kia vang lên tiếng xé gió, trong nháy mắt vang lên không biết bao nhiêu tiếng chặt chém phụp phụp, có người hô lên một tiếng, nhưng âm thanh vừa ra khỏi miệng đã đột ngột bị chặt đứt. Lúc vừa mới nghe, quả thực tựa như đột nhiên có một cái cối xay gió đang quay vậy, ầm ầm một lúc, lại nghe tiếng cây gỗ bị chém gãy, sau đó là một tiếng bình vang giòn xé rách bầu trời đêm, có tiếng một cô gái kêu thảm thiết ngoài cửa viện, trong bóng đêm có ánh lửa do đao kiếm đụng nha nhá lên loang loáng. Sau đó là một chuỗi tiếng ầm ầm không dứt, phân nửa số phòng ốc vốn đã lung lay giờ kéo nhau đổ xuống.
Vị trí của Ninh Nghị cách tiểu viện bên kia một bức tường, nhưng tường cũng đã đổ nát, chuỗi âm thanh ấy kéo dài phải đến mấy giây, căn nhà sập này dĩ nhiên cũng tuyên bố chấm dứt buổi tối yên tĩnh này, những người ở gần ở xa đều bị kinh động, ở trong sân nhà mình, mấy người Cảnh hộ vệ cũng đã thức giấc. Ninh Nghị dập tắt chiếc đèn lồng nhỏ của mình, nấp vào bên cạnh, non nửa đống phòng ốc đổ xuống cuốn tro bụi mịt mờ bốc lên, nhưng không dày lắm, trong màn tro bụi ấy, Ninh Nghị thấy một bóng người đứng sát ngoài cửa viện, mà cửa viện thì vừa nãy đã bị người ta đập nát.
Trên đường phố, một cô gái vóc người cao lớn đang nằm ở đó, đang ho ra máu, thanh đao trong tay bị đoạn mất. Nàng là một trong những đương gia của võ quán họ Lưu nơi góc đường, tuy là quán chủ, nhưng võ công của nàng không tốt lắm, lần này hẻm Thái Bình xảy ra chuyện, người của võ quán tự nhiên là tham gia bảo vệ. Lúc này trong nhà có năm, sáu thi thể tàn tạ nằm ngang dọc tứ tung dưới đất, máu tươi chảy tràn khắp nơi, hiển nhiên những tiếng vang lúc này chính là do việc những người này bị giết mà ra.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi đã chém chết liên tục năm, sáu người, một đao chém cô gái trong võ quán họ Lưu bay ra ngoài sân, người tạo ra cảnh tượng này hiện đang yên lặng đứng nơi cửa viện. Nón trúc phủ sa đen, quần hoa màu xanh, lúc trước Ninh Nghị đã từng gặp một lần, cô gái mặc trang phục của người dân tộc thiểu số, lúc này trên người cô ta không hề dính bất kỳ một giọt máu nào, chỉ có một điểm duy nhất không giống lần trước, đó chính là trên tay cô ta đang kéo theo một thanh đại đao nhanh nhẹn dũng mãnh kinh người, xem ra phải dài đến mét ba, mét tư gì đó, nhưng thanh đao lớn ấy bị cô gái này kéo, có một cảm giác cực kỳ không hòa hợp, nhưng loáng thoáng lại cảm thấy tựa như trong đó ẩn chứa một sức kéo rất đặc biệt, tựa như thanh đại đao bị cô ta trở tay kéo dưới đất lúc nào cũng có thể rít gào xông tới, giống như lúc nãy múa một cái nghe như cối xay gió, giết người nhanh như chớp.
"Bá... Bá Đao..." Cô gái cao lớn trong võ quán họ Lưu lúc này che ngực, trừng trừng nhìn thiếu nữ một đao hạ gục nàng đang đứng trong bóng tối kia. "Ngươi... ngươi là ai..."
Lời này nghe ra có mấy phần ý tứ sâu xa, Ninh Nghị lúc này mới nhớ ra, võ quán họ Lưu này vốn là dạy đao pháp, nghe nói là bà con xa của một thế gia dùng đao có danh tiếng, bây giờ xem ra, có vẻ như là có quan hệ với bọn con cháu của Bá Đao Lưu Đại Bưu từng quấy nhiễu Ninh Nghị mấy nay.
Tiếng hoạt động có gần có xa cũng đã bắt đầu kéo lại gần đây, nhưng thiếu nữ cầm đao kia vẫn không hề động đậy, chỉ đứng ở đằng kia, qua một hồi lâu mới mở miệng, thanh âm lạnh lẽo rơi xuống trong màn đêm.
"Cha bị quan phủ hại chết, dì Đoan Minh, lâu rồi không gặp. Tôi phải báo thù cho cha, dì chớ cản tôi."
Dì Đoan Minh kia hơi nhíu mày, rốt cuộc nhớ ra, lắp bắp nói:
"Ngươi... ngươi là... Tây Qua à? Ngươi..."
Cô gái kia tên là Tây Qua, có lẽ tên đầy đủ là Lưu Tây Qua, Ninh Nghị cảm thấy buồn cười, lập tức lặng lẽ ẩn mình biến mất. Tiếng chiêng trống, tiếng hét hò cũng đã vang đến rất rộn ràng, người nhà mình cũng đã đuổi tới, mấy người Cảnh hộ vệ bảo vệ bọn họ. Một khoảng khắc nào đó, trong bầu trời đêm truyền tới tiếng nổ vang, nghe "Đoàng" một tiếng, trên lối đi bộ ngoài sân, lại có người hung hãn xông tới chém giết, một chùy đánh bay cả người lẫn thanh la đều bị đánh bay, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, những kẻ hung hãn xông tới chém giết tối nay có tới ba bốn người nối nhau xuất hiện, lúc này trong số những người phòng vệ hẻm Thái Bình chẳng có mấy cao thủ cả, có người bay lên tường vây, lên nóc nhà, Ninh Nghị vẫy tay ra hiệu cho đám người Cảnh hộ vệ và những bảo vệ trong nhà, bảo bọn họ theo kế hoạch đã dự định mà trốn đi, sau đó liền nghe có âm thanh vang lên giữa bầu trời đêm.
"Ha ha ha ha, chớ có ngủ, rời giường ra đây, ta nghe nói ở đây có một gã tên là Ninh Lập Hằng, mặc dù mang thân phận ở rể nhưng rất có bản lĩnh, cực kỳ lợi hại, là ai thế hả? Mang ra đây cho ông mày nhìn thử xem..."
Tình cảnh hỗn loạn, đường đi của mấy người Cảnh hộ vệ cũng bị ngăn trở. Lúc bọn họ kêu gọi đầu hàng thì cuộc tấn công chém giết cũng tạm thời ngừng lại, muốn xông lên không phải là không được, nhưng sợ là gặp kha khá khó khăn, Ninh Nghị nhìn cục diện này một lát, người đứng trên nóc nhà cũng đã nhìn hắn chằm chằm, hắn phải hít một hơi thật sâu, khẽ nhíu mày, khoảng cách không phải là xa lắm, cũng chỉ bằng đám người quanh đường phố với trong viện này mà thôi.
"Chính là tại hạ, không biết có thể tiết lộ, làm sao tìm được ta không?"
Những người này tới được dĩ nhiên là từ những kế hoạch của Tiền Hải Bình mà ra rồi, chỉ là có chút chuyện thực sự nghĩ không ra, ở trong chuyện này, hắn trước sau đều không muốn đặt mình vào vị trí trung tâm, cố ý làm mờ vai trò của mình, hầu như không có manh mối gì, nhưng đám người này lại biết rõ sự tồn tại của hắn, quả thực rất kỳ lạ. Hắn nghĩ như vậy, có điều câu trả lời nhận được là rất chắc chắn, cũng cực kỳ đơn giản thẳng thắn. Trên phố có người cười lớn, đáp:
"Bắt được thám tử của các ngươi, tra hỏi một phen, tự nhiên là hỏi ra hết cả, cho nên đêm nay mới tới tìm ngươi, ha ha ha ha, có di ngôn gì muốn để lại không?"
"Thạch Bảo đấy hử?" Ninh Nghị nở nụ cười, sau đó hơi cúi đầu, tâm tình phức tạp liếm môi một cái, rất lâu sau mới cảm thán lên tiếng tiếp. "Mẹ nó, chuyện này đúng là không đáng tin chút nào. Ta giúp bọn họ bày bàn cờ bốn, năm ngày, còn chưa bắt được cáo ngươi, thế mà các ngươi bắt một người, thế là tìm được ta ngay. Trên đời này quả thực điều đáng sợ nhất không phải kẻ địch giỏi như rồng, mà là đồng đội ngu như lợn."
Trong lòng hắn nảy ra ý nghĩ, ngữ khí nghe thì buồn cười, nhưng cũng không giấu được vẻ phẫn nộ cùng cực. Lúc này trong hẻm Thái Bình mọi người hoảng loạn, chỉ thấy Ninh Nghị bình tĩnh đối đáp, không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Bên kia Thạch Bảo vung chùy đồng đập một phát lên tường viện, cách đó không xa, mấy người Tô Đàn Nhi đã cố gắng trốn đi, mấy người Tiểu Thiền tựa hồ có hơi do dự, bị Tô Đàn Nhi mạnh mẽ túm cổ áo kéo đi. Sau đó, cả nhóm tìm chỗ ẩn nấp kín đáo.
"Đi được chưa?"
Người đứng ở trên lầu bước ra nói lớn, chỉ là câu này còn chưa nói xong thì ánh mắt Ninh Nghị cũng đã chuyển sang nhìn y, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như đao, nói:
"Câu này phải hỏi các ngươi mới phải chứ."
Lời này của hắn nói ra mang uy thế kinh người, chỉ một câu nói, nhưng đã khiến cho toàn bộ bầu không khí trong viện đều ngưng trọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ninh Nghị. Những người này vốn là đến vì Ninh Nghị, lúc nãy còn mới chém giết xong, người nào cũng tài cao gan lớn, cho rằng mình đã chiếm hết thượng phong, nhưng nghe Ninh Nghị nói câu này xong, lại không có ai dám khẳng định câu này là giả, đều ngạc nhiên chớp mắt.
"Ngươi nói gì...?" Thạch Bảo ở bên kia nở nụ cười hung ác.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK