Tình huống giữa đường thật sự gặp loạn phỉ Phương Tịch quả thực nằm ngoài dự liệu của Ninh Nghị. Lúc này ở trong thành Hàng Châu, những người này tuy có thể dựa vào ảnh hưởng của địa chấn và bất ngờ chiếm được tiên cơ, tạm thời có thể phá phách được, nhưng khó có thể kéo dài được, theo thời gian trôi, những người này dễ là sẽ tránh né vào trong những vùng phế tích, để tìm đường sống, sau đó tính toán kế hoạch tiếp theo.
Trong lúc cân nhắc thời gian phá phách của những người này không quá dài, trong lòng Ninh Nghị thực ra cũng rất lo lắng tình hình phía hẻm Thái Bình, mắt thấy những cảnh tượng thê thảm trên đường phố kia, sau đó lại đột nhiên gặp hơn chục kẻ liều mạng đó nữa, Ninh Nghị ngạc nhiên không thôi. Nhưng nước đã dâng đến cổ, phải bạo gan thôi, hắn cũng lập tức ra quyết định đầu tiên. Sau đó, hắn cầm đao bỏ chạy thật nhanh, những người còn lại ở phía sau, chỉ một chốc lát sau liền hò hét đuổi theo sang bên này.
Kiến trúc mấy khu phố xung quanh không được tốt lắm, lúc này đã bị địa chấn chấn động đến mức chẳng còn được mấy căn nhà, có những nơi tường bao đã bị sập, có căn phòng vốn đã bị địa chấn hất đổ, lại bị mưa gió mấy ngày xói vào, lúc này chỉ còn lại cột kèo trơ trọi, cũng có những phòng lúc trước bị lửa thiêu cháy, chỉ còn lại đống đổ nát đen đúa thê lương. Kỳ thực xung quanh cũng có vài nhà còn nguyên vẹn, trong nhà còn có người, đóng kín cửa không dám ra, cũng có người vì bên này gặp tai họa khá nắng, mấy ngày trước và thêm chuyện binh hung hôm nay, nên đã bỏ chạy rồi.
Mấy tên hung đồ thân nhuộm đẫm máu tươi chia mấy đường truy đuổi trong vùng phế tích này. Ninh Nghị đang chạy trốn ở phía trước mặt áo thư sinh, tay cầm một thanh đao, còn dùng vải buộc chặt lại, quả thực trông chả ra thể thống gì hết cả. Nhưng thế xông tới của hắn rất mạnh mẽ, từ nhỏ đã từng trải qua một số chuyện, nuôi dưỡng thành tư thế cầm đao quen thuộc như thế này, trong khi chạy trốn lại có một khí thế như thể chuyện đương nhiên.
Xuyên qua đống phế tích phía trước, xoay người ở trên đường, những người truy đuổi phía sau cũng đều đổi phương hướng, có người vượt qua những bức tường đổ, có người vọt qua những vũng bùn đen ngòm. Tốc độ chạy của Ninh Nghị tuy nhanh, nhưng trong số những người này cũng có kẻ còn nhanh hơn, một gã cao to cầm đơn đao trong số này rõ ràng là có tốc độ vượt xa những người khác, làm Ninh Nghị ý thức được rằng đổi hướng là không sáng suốt, lúc vọt thẳng qua một đống phế tích ở trước thì người kia đã thu hẹp lại được một nửa khoảng cách với Ninh Nghị rồi, lúc vọt qua một bức tường đổ thì gã đã nhặt lấy một viên gạch ném về phía này.
Lúc này trên chiến trường, vũ khí tầm xa lấy cung tên làm chủ, nhưng nếu là đánh đấm bình thường, trong quá trình ấy cuối cùng thì kiếm được cục đá nào vừa tay vẫn là hay nhất, đơn giản thuận tiện, dù ai bị ném trúng thì cũng không dễ chịu chút nào, người thực sự có sức khỏe thực ra đều có luyện qua ngón nghề này cả. Ninh Nghị vừa chạy qua một cây cột thì nghe bịch một cái, cục đá kia đập trúng cây cột vỡ tan tành, vụn vỗ và mảnh đá văng tung tóe khiến trên mặt cũng thoáng thấy đau, liếc nhìn về phía sau một chút, đã thấy người kia lại rút ngắn khoảng cách với hắn thêm lần nữa.
Chạy thêm được khoảng chục mét nữa, mới xuyên qua một gian phòng vốn dĩ là đại sảnh của khách sạn, tiếng chửi rủa phía sau đột nhiên ngừng lại, Ninh Nghị xoay người ra sức múa đao, bóng đen nọ cũng đã nhảy lên, che khuất ánh mặt trời phía sau lưng.
Một tiếng ầm vang thật lớn, đốm lửa bắn tung tóe giữa ban ngày, máu tươi đột nhiên vọt qua từ thân thể Ninh Nghị, một vệt đao chém sượt qua mép tai hắn, vù một cái, nửa đoạn lưỡi đao cắm ngập vào trong đống gỗ phía xa xa nơi góc phòng, sau đó là tiếng ầm ầm vang lên.
Cánh tay Ninh Nghị bị chấn động phát đau, ngay chính bản thân hắn cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng rất khó xác định nam nhân bay vọt từ phía sau tới mà chém kia rốt cuộc liệu có ánh mắt khó tin gì hay không. Thanh đao phòng thân này của hắn là nhờ Khang Hiền tìm người rèn giúp lúc sắp rời Giang Ninh, tạo hình hơi giống mã tấu hay dao bầu của đời sau, chủ yếu là dùng để chém, nếu chỉ tính riêng về chất lượng, thứ mà thủ hạ của Khang Hiền làm cho hắn thì chắc chắn là thép tốt rèn cả trăm lần trở lên, ở trong thời đại này tuyệt đối là bảo đao. Lục Hồng Đề từng bảo những chiêu thức đơn thuần chỉ chú trọng đơn giản dũng mãnh kia chỉ là trò cười trước mặt những cao thủ chân chính, nhưng người trước mắt này cũng chẳng phải cao thủ đại sư gì, một đao chạm nhau không hề hoa hòe giả tạo gì, dưới sự thúc đẩy của phương thức phát lực của Lục Hồng Đề, phát huy uy thế ác liệt kinh người.
Ở trong tầm nhìn, người truy đuổi phía sau đột nhiên nhảy lên chém xuống, thư sinh đang chạy trốn ở phía trước cũng xoay người dồn sức chém một đao, sau đó là xông vào nhau trong tiếng vang động kịch liệt, người nhảy lên kia cả người lẫn đao bị chấn động, hầu như toàn bộ xương thịt đều bị đánh nứt hơn nửa, thi thể kia mang theo máu nóng đỏ tươi đến giật mình bắn về phía thư sinh ở bên kia, bắn ra tung tóe. Mà do vấn đề góc độ, nên trên thân thể thư sinh vừa mới dùng một đao đơn giản bổ đôi kẻ địch kia lại hoàn toàn không dính một giọt máu nào, hắn chỉ lảo đảo mấy cái rồi xoay người tiếp tục chạy.
Một đao này đơn giản thô bạo, gọn gàng nhanh chóng đến mức độ ngay cả chính mình cũng không thể nào tin được. Cũng chẳng có thời gian để nghĩ nữa, Ninh Nghị lại tiếp tục chạy bán sống, đám người phía sau hơi yên tĩnh một lúc rồi lại tiếp tục gào thét truy kích, mấy cục đá liền suýt chút nữa ném trúng Ninh Nghị, chỉ có điều không đủ lực, chỉ đơn thuần phát tiết mà thôi. Lúc chạy đến trước một ngã tư đường, bước chân của Ninh Nghị đột nhiên dừng lại, xoay người, người truy đuổi phía sau cũng dừng bước theo.
Ở trong ngõ phố ở mặt bên, Ninh Nghị đã thoáng nhìn thấy bóng của hai tên lính. Một trong hai người đó Ninh Nghị có nhớ mặt, chính là người râu ria rậm rạp lúc nãy quát Ninh Nghị, bảo hắn phải đi đường vòng. Người nàng cũng binh sĩ tùy tùng theo sau không có vẻ gì là bị thương cả, Ninh Nghị thấy bọn họ, đoán rằng binh lĩnh còn lại cũng chỉ ở cách đó không xa, giơ đao lên nhắm ngay đám giặc cướp đang đuổi theo, ra hiệu cho bọn họ bên này có người, nhưng người râu ria rậm rạp kia nhìn tư thế cầm đao ở giao lộ của Ninh Nghị, đột nhiên kinh ngạc dừng bước.
Trong lúc nhất thời cả ba bên đều yên lặng đứng tại chỗ, Ninh Nghị đứng ở ngay chính giữa ngã tư, cả binh sĩ lẫn giặc cướp đều không nhìn thấy nhau, nhưng thấy điệu bộ này tự nhiên có thể xác định là có chuyện gì rồi, hai tên cướp ở phía sau mới qua tới đống gạch vụn chất chồng, dưới ánh nắng chói chang nhìn sang ngõ hẻm bên kia, lúc này, các bên rốt cuộc cũng nhìn thấy nhau.
Ninh Nghị liếc mắt nhìn viên tướng râu ria rậm rạp và tên lính ở trong ngõ hẻm bên kia, hai người này sững sờ một lát, sau đó bèn xoay người bỏ chạy.
Hai tên cướp đứng trên đống gạch vụn đưa mắt nhìn Ninh Nghị quay lại, Ninh Nghị thở dài một tiếng, xoay người tiếp tục chạy như bay.
Hướng mà Ninh Nghị chạy tới là một tiểu viện nhà sân có mở cửa ở cuối đường. Lúc này đại khái hắn đã cảm giác được, nội công mà Lục Hồng Đề dạy cường thân kiện thể, hỗ trợ chạy trốn dĩ nhiên có hiệu quả nhất định, nhưng quan trọng nhất vẫn là bộc phát nội lực cực hạn trong nhát mắt, chẳng trách Lục Hồng Đề cũng bảo đây không phải là nội công thượng thừa gì cả, càng dùng càng hại thân mà thôi. Dù sao thì trong số những kẻ đuổi theo sau kia, vẫn có nhiều kẻ có tốc độ tốt hơn hắn, ngoại trừ kẻ nhanh nhất lúc nãy đã bị hắn một đao chém chết kia thì những người còn lại cũng đang dần đuổi kịp hắn, trong màn truy đuổi này, cú rẽ ngoặt không cần thiết đã trở thành chuyện ngu không nói nổi.
Vọt qua cái sân không người, Ninh Nghị đột nhiên đạp lên một đống vật phẩm tạp nham cạnh tường bao, lấy đà nhảy ra phía sau tường bao, lúc thả người nhảy xuống, mới thấy có hai người đang đứng chênh chếch phía trước ở phố đối diện nhìn hắn. Trên con phố đối diện đang có hai người, một nam một nữ, nữ tử đứng trước vóc người xem chừng hơi nhỏ, đội nón rộng vành, che khăn lụa, mặc váy ngắn xanh xanh đỏ đỏ như thể là của người dân tộc thiểu số, đứng nơi đó trông như một cái mắc áo dễ thương, ánh mắt hiển nhiên là đang xuyên thấu khăn che mặt để nhìn Ninh Nghị đột nhiên leo tường xông ra. Người đứng sau lưng nàng là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, dáng vẻ thô lỗ cục mịch, nhưng trông lại giống như tùy tùng của thiếu nữ, sau lưng mang một chiếc hộp gỗ dài thật dài, không biết trong đó chứa cái gì.
Ninh Nghị nhảy khỏi tường, lảo đảo vài bước mới đứng vững được, cánh tay theo bản năng vẫy vẫy hai người kia, quát lớn:
"Chạy màu!"
Có điều, tiếng hô này của hắn không phải theo bản năng muốn cứu người, mà bởi vì trong lòng đột nhiên có một số cảm giác không rõ, hô xong một câu, hắn lại chạy về một hướng khác. Trong lúc nhìn thoáng qua, cô gái kia tựa hồ hơi nghiêng đầu qua nhìn hắn, mà ở trong chiếc quần hoa kiểu dân tộc kéo dài tới mắt đất kia, ở dưới gấu quần của thiếu nữ lộ ra một chiếc giày thêu hơi lùi ra sau, giấu vào trong quần. Váy của nàng lấy màu lam, lục, vàng làm chủ đạo, chỉ có chiếc giày thêu giấu dưới làn váy kia là có dính máu tươi.
Chạy trốn rất xa rồi, bọn cướp phía sau cũng đã đuổi tới nơi, ngữ khí của bọn họ tựa hồ có vẻ khá kinh ngạc, NInh Nghị loáng thoáng nghe thấy họ đang nói:
"Lưu... Đầu... đầu lĩnh..."
"Lưu Đại Bưu..."
Không biết tại sao, cái tên này khiến cho Ninh Nghị cảm thấy có chút quái lạ, nhưng lại không thể nói được rốt cuộc là quái lạ ở chỗ nào. Hơi quay đầu nhìn lại, thấy thiếu nữ và người đàn ông trung niên kia cũng đang ở trong đám loạn phỉ kia nhìn sang bên này. Lúc này hắn đã chạy đến góc đường phía bên này, nhìn sang bên cạnh một chút, mới thực sự thở phào một hơi được.
Hơn trăm tên lính đang đi theo một tiểu tướng, chạy qua phía bên này.
Bên kia nhìn sang bên này vài lần, sau đó thiếu nữ mặc quần hoa kiểu dân tộc kia quay người trước, đi về phía ngã ba một bên.
o0o
Lúc quay trở lại hẻm Thái Bình thì đã đến giờ ngọ, những chỗ náo loạn trong thành cũng đã tạm thời bị tiêu diệt. Bả vai Ninh Nghị cũng bị đoạn lưỡi đao văng ra chém trúng, có một vết thương, đương nhiên cũng không phải nghiêm trọng lắm. Hẻm Thái Bình ngày hôm nay vẫn chưa bị giặc cướp quấy phá, hết thảy đều tốt. Để Quyên Nhi băng bó sơ sơ xong xuôi, Ninh Nghị bắt đầu cùng mấy người Cảnh hộ vệ đi ra ngoài, bái phỏng từng nhà từng nhà phú thương và võ quán tiêu cục có thế lực thực sự ở vùng quanh đó.
Lúc này ngoài thành đang hỗn chiến, tình hình trong thành thì giống như thuyền nan trong gió bão, những nhà giàu đều bàng hoàng lo lắng, còn nếu là nhà nghèo thì lại càng gian nan hơn. Ninh Nghị làm những việc này không phải là để cứu cái thành thị này, vì việc đó cơ bản là đã nằm ngoài khả năng của hắn rồi. Mặc dù phòng ngừa chu đáo, việc có thể làm được cũng chỉ là lợi ích của người nhà mình và một nhóm người cực nhỏ mà thôi, hắn hẳn nhiên là chỉ có thể làm được những chuyện này mà thôi. Tài ăn nói và khả năng thuyết phục, kết hợp với đại thế, vốn là sở trường của hắn, không tới hai ngày, hắn đã liên hệ được với rất nhiều nhân sĩ, tạo ra "Mật ước". Nếu thành giữ được, vậy thì chuyện gì cũng đều tốt cả, nếu không giữ được thành thì mật ước này cũng có tác dụng nhất định.
Trong thời gian mấy ngày này, những người dẫn dắt cuộc chiến trong thành ngoài thành cũng không được nhàn rỗi một khắc nào cả, chiến sự nổ ra ngày thứ hai, ngoại trừ chiến sự ở phía tây nam cửa Tiền Đường, nguyên là tại vùng gần cửa bắc phòng thủ sơ sẩy nhất đột nhiên phát sinh chiến sự, mà ở trong thành, một người nào đó đã nấp sẵn trong thành chỉ huy một đám giặc cướp không ngừng gây hỗn loạn. Đến ngày thứ ba, ở bến tàu phía nam có một quan viên muốn trộm thuyền bỏ trốn, tập tức đám người phát sinh hỗn loạn, chuyện có quan viên muốn chạy trốn bắt đầu truyền khắp trong thành, chừng đó đủ để chứng minh sự lợi hại của kẻ ẩn nấp trong thành bày mưu nghĩ kế kia.
Cùng lúc đó, quân đội và lưu dân dưới tay Phương Tịch được triệu tập hoặc bị xua đuổi, dần dần tụ tập về Hàng Châu ngày một đông...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK