Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng sớm lúc tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn còn tối, một chiếc thuyền hoa từ tiểu lâu trên mặt sông chạy tới, ánh đèn mờ ảo. Vào lúc này, người trên thuyền hoa nên đi ngủ rồi mới phải, nhưng nếu nghe cẩn thận thì bên kia vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc nhẹ nhàng, chẳng biết là ai mà đến bây giờ vẫn còn đang chơi đàn.

"Cội ngô đồng, đêm mưa gió, nào biết xa chàng thiếp khổ... Là bài 'Đồng hồ nước' đây mà, thuyền nhà ai thế nhỉ?"

Trong phòng không có đèn đuốc gì cả, từ song cửa trông ra ánh sáng chập chờn lay động phía xa, Nhiếp Vân Trúc đã tỉnh lại, mặc chiếc áo mỏng màu xanh nhạt định ngồi dậy xem, nhưng lập tức bị người bạn bên cạnh ôm lấy thân thể, ấn xuống lại, Cẩm Nhi quắp lấy vai nàng, như thể một chú lợn đang ngủ.

"Oài, nửa đêm canh ba không ngủ đi, phá hỏng mộng đẹp của người ta..."

"Trời sắp sáng rồi."

"Trời sáng rồi thì không ngủ được, cho nên ban ngày sẽ ngủ gật cho coi."

Cẩm Nhi ngáp một cái rõ to, mắt nhắm tịt không chịu mở, lát sau mới lầu bầu:

"Cội ngô đồng, đêm mưa gió... Rõ ràng là nói đến trời thu, đổi thơ từ mới lại cứ cường điệu nỗi buồn lên cơ..."

Vân Trúc nằm trong chăn cười phá lên:

"Người ta đang nói đến xa người thương, muội lại đi nói thời tiết... Hay là có người quan trọng nào đó mới đi rồi hả?"

"Vân Trúc tỷ cũng mới vừa xa cách người thương đó kìa..."

"Cho nên mới muốn nắm lấy cơ hội gặp hắn đó mà."

"Đúng là không biết xấu hổ..." Cẩm Nhi lẩm bẩm. "Vân Trúc tỷ, tỷ không chịu hiểu sao? Người ta đã có thê tử rồi, thật sự... không được mà."

Những lời tương tự đã nói không biết bao nhiêu lần từ cả mấy tháng trước, chỉ là thái độ Vân Trúc rất kiên định, dạo này Cẩm Nhi không nói gì, có điều về hành động thì cứ lao thẳng vào giữa Vân Trúc và Ninh Nghị, để bọn họ không thể có tiến triển gì được. Thành thực mà nói, dù không có tiến triển gì, hai người cũng có thể thích ứng tình hình, đánh đàn ca hát, được gặp nhau thôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Nàng hiểu rõ tâm tính của Vân Trúc tỷ, có điều trong quá khứ, những nam tử phong lưu phóng khoáng sau khi làm cô gái vui vẻ thì đều nghĩ đến chuyện lên giường, chiếm đoạt thân thể trinh bạch của người con gái, ở Kim Phong lâu nhiều năm như vậy, Cẩm Nhi cũng hiểu rất rõ chuyện này. Ninh Nghị lại không hề bị xao động bởi chuyện này, quả thật cũng làm cho Cẩm Nhi không khỏi khâm phục.

Mấy ngày trước, nghe nói đến mùa hè Ninh Nghị sẽ đưa thê tử đến Tô Hàng một chuyến, phỏng chừng có thể ở lại mấy tháng. Nhận thấy có thể không gặp nhau rất lâu, nên Vân Trúc càng quý trọng cơ hội có thể gặp gỡ đối phương. Cẩm Nhi nhìn thấy vậy thì càng thấy buồn lòng. Thân phận phụ nữ như hai người, không được làm chính thê của một người đàn ông, coi như là mệnh trời sắp sẵn đi, nhưng ngay cả làm thiếp cũng không được thì... quá đáng lắm rồi.

Là bạn là bè, là oan gia đối đầu hay là khách có ơn cổ vũ những ngày còn ở Kim Phong lâu, bình tĩnh mà xem xét thì nàng đều sẽ thích loại đàn ông như Ninh Nghị. Nhưng riêng với chuyện này, lý trí cho nàng biết Vân Trúc tỷ và Ninh Nghị nhất định phải rời nhau ra, nếu không sau này nhất định sẽ rất đau lòng. Đến buổi rạng đông hôm nay, nàng nhịn không được bèn hỏi lại vấn đề này.

Vân Trúc cười, đáp:

"Người sống trên đời, có thể tìm được một nam tử để giao phó đời mình đã là rất tốt rồi."

"Không gả được thì làm sao mà giao phó hả? Cứ như tiểu thiếp nuôi lén ở ngoài thế à?"

"...Cẩm Nhi, tỷ sẽ nói cho muội nghe." Vân Trúc nghĩ thật lâu mới trả lời, sau đó đế thêm một câu. "Muội đừng cười tỷ nhé."

"Ừm."

"Trước kia tỷ cũng suy nghĩ mất một thời gian dài, sau đó có một ngày bỗng nhiên cảm thấy, đến lúc tỷ sáu mươi tuổi, thành một bà lão già nua lọm khọm, tỷ vẫn có thể rời khỏi giường từ rất sớm, từ lúc trời còn chưa sáng, ngồi ở đây chờ huynh ấy tản bộ qua. Được như vậy cũng rất tốt..."

"..." Cẩm Nhi trở nên trầm mặc.

"Tỷ biết Cẩm Nhi rất muốn cười tỷ, cho nên tỷ không dám nói... Có đôi lúc tỷ cũng nghĩ rằng, có thể bây giờ mỗi ngày huynh ấy đều đến đây nói chuyện với tỷ là bởi vì dung mạo tỷ còn xinh đẹp... Trong lòng huynh ấy chưa chắc đã nghĩ như vậy, nhưng khó tránh khỏi có một phần nguyên nhân này, có một số tài tử văn nhân không hẳn là muốn viết thơ từ để gây ấn tượng trước mặt mỹ nhân, nhưng dù sao làm thơ viết phú trước mặt mỹ nhân vẫn thú vị hơn so với làm thơ trước mặt một bà lão già khú đế."

Vân Trúc bật cười, nói tiếp:

"Có thể đến mấy chục năm sau, huynh ấy không còn muốn nghe tỷ nói nữa, bởi vì tỷ cũng chẳng nói được thứ gì thú vị, nhưng trong phần lớn thời gian, tỷ vẫn nguyện ý tin tưởng huynh ấy. Huynh ấy chịu nói chuyện với tỷ không chỉ là bởi dung mạo xinh đẹp của tỷ đâu. Cẩm Nhi, tỷ luôn cảm thấy rằng đời này nếu sinh ra là nữ tử, nhờ dung mạo xinh đẹp mà được yêu thương, vậy đến lúc muội không còn đẹp nữa, bị người ta ghét bỏ cũng là chuyện hiển nhiên phải thế, dù sao cũng phải có những điểm đáng yêu khác, giống như việc Lập Hằng cãi nhau với muội, chẳng hẳn là do thấy Cẩm Nhi xinh đẹp, mà là cảm thấy muội thú vị đấy chứ... Đại khái tỷ cũng có chỗ khác đáng yêu phải không?"

"Đương nhiên là có rồi!" Cẩm Nhi đáp ngay. "Có điều, Vân Trúc tỷ không cần phải lôi muội vào chứ, muội thì lại thấy hắn chẳng thú vị chút nào. Nam nhân thối!"

"Nếu có thể có mười năm, tình cảm tích lũy tự nhiên cũng có thể kéo dài đến hai mươi năm, sau đó là ba mươi năm, bốn mươi năm, có thể mỗi ngày huynh ấy đi qua chỗ này, nói chuyện dăm câu với tỷ, sau đó sẽ không thể buông bỏ được. Cẩm Nhi, tỷ cảm thấy mình có vẻ hơi tự tin một chút, cũng biết Lập Hằng không giống những người khác, cho nên cũng khá tin tưởng, nhưng nếu như không thành... Khi đó cũng chỉ có thể trách mình số khổ thôi, có điều tỷ chỉ muốn giao phó bản thân cho mình huynh ấy mà thôi, biết làm sao được đây?"

Cẩm Nhi trầm mặc một lát, sau đó ôm Vân Trúc chặt hơn chút nữa, hai người đều là con gái, ngày thường ngủ cùng nhau, lâu lâu ôm ấp chút cũng là chuyện thường, chỉ là lần này ôm lại thấy hình như không giống mọi khi cho lắm, nhưng Vân Trúc lại không cảm giác được rốt cuộc là không giống chỗ nào. Chỉ chốc lát sau, Cẩm Nhi đã lầm bầm:

"Vậy thì giao phó cho muội đi..."

"A, Cẩm Nhi tương lai cũng sẽ gặp được người đàn ông mà mình muốn giao phó mà."

"Không cần, ta muốn bồi tiếp Vân Trúc tỷ, đợi sau này Ninh Nghị kia biến thành kẻ bạc tình, chúng ta sẽ cùng nhau thành hai bà lão."

"Tỷ không muốn bị phụ lòng đâu. Hơn nữa chẳng qua là Cẩm Nhi chưa gặp được người mình thích thôi..."

"Muội có mà."

"Hả?"

"Trước đây đã kể cho tỷ nghe rồi mà, mấy năm trước có một người con trai từ Biện Kinh tới, đẹp ơi là đẹp, như thể con gái không bằng ấy, có điều muội xác định y không phải nữ tử, ối chà, lúc ấy muội thích ngay... Nhưng mà muội vẫn nguyện ý bồi tiếp Vân Trúc tỷ..."

Vân Trúc giả bộ híp mắt tức giận, nói:

"... Tỷ cảm động quá đi..."

"Ối, điệu bộ nói chuyện của tỷ sao mà giống tên Ninh Nghị đáng ghét kia thế... Có điều, muội sẽ không để cho hai người đến với nhau đâu..."

o0o

Cũng giống như những ngày trước, nằm trên giường nói chuyện một lúc xong, Vân Trúc vẫn là người rời giường trước. Lúc này trong phòng khách đã sáng đèn, nha hoàn Khấu Nhi của Cẩm Nhi đã quen với lịch sinh hoạt của hai vị chủ nhân, dậy sớm hơn cả hai nàng nữa, đã đun xong hai chậu nước nóng rửa mặt, chờ Vân Trúc lại dùng.

Mặc một bộ quần áo giản dị, trang điểm nhẹ nhàng, Vân Trúc thổi tắt ngọn đèn, sau đó đi ra phòng khách bên kia. Trong thời gian chờ Ninh Nghị đến, nàng sẽ pha một ấm trà ngon, lúc này nàng thường đọc ít sách, hoặc nghiền ngẫm nhạc phổ. Như nàng đã nói, điều khiến người ta yêu thích ở nàng không chỉ có dung mạo diễm lệ mà thôi.

Lúc trước ở trong thanh lâu, nghiên cứu và tập luyện nhiều thứ là để cho mọi người thích mình, bây giờ việc nghiên cứu của nàng, mục đích từ rất nhiều người đã biến thành một người. Mặc dù lúc gã Ninh Nghị kia chưa xuất hiện thì Vân Trúc tỷ cũng vẫn có những sở thích của người sống một mình này, nhưng bây giờ, chắc rằng sở thích nghiên cứu của nàng sẽ xoay quanh những điều Ninh Nghị thích, chẳng nói đến hiệu quả, nhưng Cẩm Nhi biết Vân Trúc tỷ đang quan tâm gã kia bằng cách này.

Thiếu nữ nằm trong chăn, chăn mang hơi ấm, nàng cũng cảm thấy ấm áp. Sự ấm áp này đến từ chăn ấm đệm êm, đến từ chính thân nhiệt mà Vân Trúc tỷ lưu lại, nhưng cũng có cả ấm áp trong lòng từ cuộc nói chuyện với Vân Trúc tỷ. Nàng cảm thấy thân thể lẫn tâm thần đều thoải mái, chẳng thể nào ngủ tiếp được.

Nàng cảm giác mình thích Vân Trúc tỷ.

Lúc trước kia nàng đã thích rồi, Vân Trúc tỷ rất lợi hại, lúc trước nàng ở Kim Phong lâu, Vân Trúc tỷ chưa mở cửa tiệm nàng đã thấy Vân Trúc tỷ lợi hại rồi. Có thể không do dự bứt ra khỏi nơi đó, đoạn tuyệt những mối quan hệ trong quá khứ, Vân Trúc tỷ như vậy quả là rất lợi hại. Sau đó nàng chạy theo Vân Trúc tỷ đi bán trứng muối, dĩ nhiên là cũng vì lý do bán trứng muối kiếm được nhiều tiền. Nàng không mạnh mẽ như vậy, mọi việc còn phải cân nhắc đến tình hình thực tế nữa. Có thể Vân Trúc tỷ rất lợi hại, tuy rằng Dương má má và những người khác đều nói nàng rất quái lạ, nhưng Cẩm Nhi cảm thấy nàng như mặt trời tỏa sáng vậy, nếu như mình có thể theo tỷ ấy, có thể sẽ lợi hại được gần bằng như thế, đáng gờm như thế.

Nàng vẫn thích Vân Trúc tỷ, điều này không phải nghi ngờ. Nhưng sau khi Vân Trúc tỷ nói những lời ấy, nàng cảm giác mình càng thích hơn, cái cảm giác thích ấy không hẳn giống trước kia, cái thích này càng cá nhân hơn, càng gần gũi hơn nhiều. Nghe tỷ ấy nói yêu thương một người đàn ông khác, chính mình cũng cảm thấy ấm áp, đáng lẽ mình nên vì việc tỷ ấy không biết tự ái mà tức giận mới phải chứ, chẳng hiểu sao càng cảm thấy thích tỷ ấy hơn.

Bây giờ chẳng có cách nào tốt để nhận biết được thứ tình cảm này, nhưng ở trong sự ấm áp này, nàng đã có quyết định của mình. Vân Trúc tỷ và tên Ninh Nghị bại hoại kia nhất định là không đi đến đâu rồi, có thể như vậy cũng chẳng liên quan gì, cứ dành tình cảm của mình cho tỷ ấy đi.

Lúc này Vân Trúc đang ở phòng ngoài cũng không hề biết quyết định của Cẩm Nhi, tính toán lúc này Ninh Nghị chắc cũng sắp đến. Nàng ngồi trên bậc thềm, y phục xanh nhạt dưới ánh đèn vàng trông thật thanh lệ, làn váy dài phủ lên đôi hài thêu, ánh mắt dõi về con đường phía trước, xa xa nhìn lại, tựa như tiên tử hạ phàm. Từ lúc quen biết Ninh Nghị đến giờ, mỗi lần gặp mặt nàng đều mặc y phục giống ngày xưa, nhưng trang điểm kỳ công hơn trước, chẳng nhiều nhặn gì nhưng để tâm hơn trước mà thôi.

Trong lúc vô tình, có chút gì đó rơi xuống bàn tay nàng, hơi lành lạnh, nàng đưa tay lên nhìn thử, sau đó ngẩng đầu lên.

"Mưa rồi..."

Mưa bụi từ trời cao rơi xuống, khoảng tầm Thanh minh vốn là mùa mưa dầm mù mịt mà, chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Chỉ có điều còn có một tháng nữa là đến mùa hè, sáng sớm đã đổ mưa, cơ hội gặp mặt Ninh Nghị của nàng cũng giảm đi mất một lần, nghĩ như vậy, nàng cảm thấy hơi mất mát...

Chỉ chốc lát sau Cẩm Nhi cũng lên, nhìn mưa bụi bay ngoài cửa, nàng cũng có vẻ tiếc nuối:

"Ối chà, hôm nay tên kia không đến được rồi. Còn định nói với hắn mấy chuyện nữa mà..."

Trời mưa xuân thường rất lâu tạnh, lần này mưa đến tận chiều mới hết. Sáng sớm ngày thứ hai, Cẩm Nhi cũng rời giường cùng lúc với Vân Trúc, đợi Ninh Nghị đến để nói chuyện với hắn. Đương nhiên, dưới cái nhìn của nàng thì đây gọi là đàm phán.

--------------

Chú thích:

(1) Khúc ca này được trích từ bài thơ Canh lậu tử thứ 6 của thi nhân Ôn Đình Quân. Ôn Đình Quân ( 812-870 ) là một thi nhân cuối đời Đường, tự là Phi Khanh, người đất Kỳ, Thái Nguyên (thuộc tỉnh Sơn Tây ngày nay), là cháu nội của Ôn Ngạn Bác, tể tướng thời Đường Cao Tông. Ôn Đình Quân thông minh đĩnh ngộ, rất có tài, nên thường ỷ lại vào tài năng, sống phóng túng buông thả, thường châm chích giới quyền quí, đắc tội cả đến Tể tướng Hồ Đào. Cho nên ông đi thi mãi vẫn không đỗ tiến sĩ, cả đời bất đắc chí. Chỉ giữ các chức quan nhỏ mà thôi. Ôn Đình Quân rất giỏi thơ, được người đời xếp ngang hàng với Lý Thương Ẩn, lại rất giỏi từ và tinh thông âm luật.

Nguyên văn chữ Hán:

更漏子其六

玉爐香,
紅蠟淚,
偏照畫堂秋思。

眉翠薄,
鬢雲殘,
夜長衾枕寒。

梧桐樹,
三更雨,
不道離情正苦。

一葉葉,
一聲聲,
空階滴到明。

Phiên âm Hán Việt:

Ngọc lô hương
Hồng chá lệ
Thiên chiếu họa đường thu tư.

Mi thúy bạc
Tấn vân tàn
Dạ trường khâm chẩm hàn.

Ngô đồng thụ
Tam canh vũ
Bất đạo ly tình chính khổ.

Nhất diệp diệp
Nhất thanh thanh
Không giai tích đáo minh.

Dịch thơ:

(Đồng hồ nước)

Lư hương ngọc
Lệ sáp hồng
Họa đường thu tứ nghiêng trông.

Mày xanh mỏng
Tóc mây thưa
Gối chăn lạnh lẽo canh thừa

Cội ngô đồng
Đêm mưa gió
Xa người đớn đau ai tỏ

Bao lá rụng
Bấy giọt tuôn
Nỉ non cho hết canh trường

(Bản dịch của Tiểu hài nhi)

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK