Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 259: Động tâm

Trên thực tế, từ lúc Ninh Nghị mới tiến vào ở bên ngoài thì Lâu Thư Uyển đã nhìn thấy hắn rồi.

Phương Tịch khởi nghĩa, khẩu hiệu được hô vang chính là "pháp luật bình đẳng, không phân cao thấp", tuy nói rằng khẩu hiệu chỉ là khẩu hiệu, không thể nào mở rộng ý nghĩa đến mức độ nam nữ bình đẳng, nhưng em gái ruột của lão Phương Bách Hoa chính là một trong những tướng lĩnh quan trọng nhất trong nghĩa quân Phương Tịch, dưới trướng cũng không thiếu nữ binh nữ tướng. Cũng bởi vì điều này, cho nên triều đình Vĩnh Lạc vừa mới dựng lên, phân công một vài nữ quan có năng lực có bối cảnh cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.

Đương nhiên, lúc này có thể những phụ nữ nhậm chức trong hệ thống quan chức của Phương Tịch thì quá nửa đều là đã có chức vụ ấy ngay từ khi mới bắt đầu khởi nghĩa, có người ở trong sơn trại giúp trượng phụ quản lý một số việc, có người là tùy tùng dưới trướng Phương Bách Hoa đánh trận đến đây, cũng có một số nữ tử được thu nhận trong Ma Ni giáo. Bây giờ địa vị của phụ nữ dù sao cũng không cao, tuy rằng các nàng cũng quản lý sự vụ, nhưng chức vụ cũng khá mơ hồ không rõ ràng, hoặc là lấy danh nghĩa là người dưới trước Phương Bách Hoa, hoặc lấy danh nghĩa là nữ quan hoàng cung.

Phụ nữ tới tham gia yến hội dĩ nhiên cũng không thể sắp xếp ngồi chung lẫn lộn với đàn ông được, các nàng được sắp xếp vào trong thính đường của một gian phòng nằm một bên. Lúc này vẫn còn sớm, nghe nói Hoàng hậu nương nương sẽ tới tiếp đón mọi người vẫn chưa thấy xuất hiện, Lâu Thư Uyển đang nói chuyện phiếm với một cô gái trước kia từng có quen biết, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bóng người đi qua kia.

Lúc đầu nàng còn tưởng mình nhìn nhầm.

Trong hai tháng này, do địa chấn rồi đến binh lửa, lúc nghĩa quân vào thành, Lâu gia chịu đả kích không lớn cũng không nhỏ, do lúc đầu thấp thỏm lo âu, rồi điều chỉnh tâm tình để đối mặt với hiện thực, cho nên đoạn thời gian đó không có tâm tình đi để ý xem tình hình xung quanh thế nào. Đợi đến khi tất cả mọi thứ cơ bản đã định hình rồi thì quay lại nhìn, mới phát hiện ra rất nhiều người quen biết lúc trước đã rời đi hoặc mất tích, hoặc tình cờ gặp trên đường, mới biết đối phương cũng không thể thoát đi được.

Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thực ra mà nói thì không phải đối tượng Lâu Thư Uyển quan tâm, quan hệ của hai bên lúc đó thì cũng khó nói là tốt hay xấu, thân hay sơ. Lúc trước còn ở Hàng Châu, Lâu Thư Uyển có thể chơi thân với Tô Đàn Nhi, cơ bản là có giao tình cũng bởi vì hai người đều có hôn phu ở rể. Khi đó, tình cảm của hai nàng tuy không phải lạnh nhạt, nhưng nếu nói là thâm giao thì chẳng ai tin cả. Sau đó có vụ tranh cãi ở trên Tây hồ kia, mọi chuyện lại trở thành cực kỳ phức tạp, nếu như sự việc còn tiếp diễn thì cũng rất khó nói là biến thành hình dạng gì, nhưng rồi cảnh binh lửa tràn vào thành cuốn đi hết thảy, đầu tiên, nàng bị dọa cho hoảng sợ, sau đó lại lao vào quản lý công việc trong nhà, bây giờ đã có thân phận nữ quan chức, hoàn cảnh xung quanh cũng đều đã thay đổi, thỉnh thoảng nhớ tới cảm giác như thể đang nằm mơ vậy.

Những chuyện xảy đến hai tháng trước, đến giờ đã trở thành xa xôi, nếu như nghĩ về đôi vợ chồng Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thì đại khái chắc là bọn họ đã rời khỏi Hàng Châu lâu rồi. Chuyện này nàng không bỏ thời gian đi tìm hiểu, mà thực ra nàng cũng không cần phải tìm hiểu làm gì. Lúc này nhìn thấy bóng người kia, chắc chắn là nhìn lầm rồi, nàng tin là vậy nên tiếp tục ngồi trong phòng tán gẫu, nhưng đến sau cùng, vẫn đi ra ngoài để hít thở một chút, sau khi lượn một vòng xung quanh thì nhìn thấy nam tử đang trò chuyện với Long Bá Uyên kia.

Ngay cả bản thân nàng cũng không biết rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, chỉ mỉm cười hỏi thăm xã giao.

"Mọi người cũng không thoát được à, Đàn Nhi muội muội đâu?" Sau khi đến gần, nàng vuốt tóc mai, tỏ ra tự nhiên mà hỏi.

Ninh Nghị nhìn nàng mấy giây, chắp tay nở nụ cười đáp:

"Đàn Nhi đã đi rồi, còn ta không đi được... Lâu cô nương khí sắc không tệ nhỉ, lại gặp nhau nữa rồi."

"Ây... Lại gặp nhau rồi."

"... Tình hình mấy tháng trước đúng là không ra gì... Lúc ấy từng đi qua hẻm Thái Bình bên ấy, vốn định hỏi thăm tình hình của ngươi và Đàn Nhi muội muội một chút, thế nhưng mà... bên kia... ôi..."

Sau cơn mưa gió đêm lại thổi tới, những chiếc đèn lồng lớn nối nhau thành một dải dài, trong viện vang lên tiếng người huyên náo ầm ĩ, thỉnh thoảng nghe tiếng nói chuyện thô lỗ ồn ào, tiếng chào hỏi, những nha hoàn phụ trách chiêu đãi phục vụ túm năm tụm ba, vội vã đi qua. Lâu Thư Uyển và Ninh Nghị dạo bước dưới mái hiên. Thời gian và hoàn cảnh về lâu dài có thể âm thầm thay đổi và xây dựng nhiều thứ, chí ít thì trong bầu không khí hiện tại, hai người quả thực rất khó tìm ra lý do để trò chuyện. Lâu Thư Uyển rất tự nhiên nhắc tới việc lúc trước mình có đi qua hẻm Thái Bình, Ninh Nghị đương nhiên cũng sẽ không tỏ ra bài xích gì.

"Vậy bên chỗ hẻm Thái Bình... bây giờ thế nào rồi?"

"Hình như là xảy ra chuyện gì đó, bị nổ thành không ra hình dạng gì nữa, ta cũng không rõ lắm..."

"Chậc, đầu tư thất bại..."

"Gì cơ?"

"Không có gì, Lâu gia... vẫn tốt chứ?"

Lâu Thư Uyển đi qua hẻm Thái Bình cũng chỉ là tiện đường, nàng mới ghé qua xem căn nhà mà Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ở lúc trước, lúc này đã hóa thành một đống gạch vụn. Về việc này Lâu Thư Uyển thực ra không hỏi thăm xung quanh thêm nữa, một phần là không có hứng thú, mà phần nữa là nàng cũng chẳng cần phải hỏi, đại khái có thể xác định là bọn họ đã đi rồi. Còn Ninh Nghị, vốn dĩ hắn lựa chọn hẻm Thái Bình làm nơi ở là vì cảm thấy nếu như triều Vũ dời đô, sau khi chuyển về phía nam thì giá trị của khu vực hẻm Thái Bình sẽ tăng mạnh, chẳng ngờ đã có kinh nghiệm ngàn năm sau cùng với kiến thức và tự tin đầy mình mà lần này lại bị lật thuyền, cho nên không khỏi cảm khái, nói đùa một câu. Đợi đến lúc Ninh Nghị nhắc tới Lâu gia, Lâu Thư Uyển không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nở nụ cười đáp:

"Phụ thân thân thể vẫn còn tốt... Khi thành Hàng Châu bị chiếm đóng, đâu đâu cũng chìm trong cảnh hỗn loạn, bọn họ nói... Phương Thất Phật, Phật soái phái Vương Dần đến nhà, uy hiếp phụ thân phải ở lại, dùng cơ nghiệp nhà họ Lâu để gánh vác một số vấn đề giúp cho triều đình Vĩnh Lạc. Lúc đó không thể nào đi được, cho nên phụ thân chỉ đành đồng ý với bọn họ, bây giờ đúng là không bị chèn ép nhiều, mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ là hơi bận một chút thôi."

Lúc nói lời này, nàng thoáng liếc nhìn Ninh Nghị một chút. Nguyên nhân khiến Lâu Cận Lâm quyết định ở lại Hàng Châu... mặc dù không phải nguyên nhân chính... là bởi vì từ trên hội thơ Lập Thu hôm đó, Lâu gia cảm nhận được phải đối đầu với Tiền Hi Văn, sở dĩ Phương Thất Phật tìm tới Lâu gia cũng một phần là vì lý do này. Mà việc Tiền Hi Văn đối đầu với Lâu gia, ở lúc đó mà xem xét thì Ninh Nghị cũng là nguyên nhân chính.

Đợi đến khi đã xác định được là Ninh Nghị không có cảm xúc gì khác lạ thì nàng mới nói tiếp:

"Chuyện của Nhị ca hồi ở hội thơ Lập Thu, vẫn muốn tìm cơ hội để xin lỗi ngươi mà chưa được, nhị ca cũng chẳng phải là có ý xấu gì đâu... Chỉ là sau hôm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, mãi đến tận bây giờ..."

Ninh Nghị nở nụ cười nói:

"Bây giờ tình hình như thế rồi, một chuyện cỏn con lúc trước có gì đâu mà nhắc hoài."

"Cũng phải." Lâu Thư Uyển gật đầu cười, sau đó chuyển sang hỏi tình hình của Ninh Nghị từ sau lúc thành bị chiếm, từ vị trí bây giờ mà xem xét thì đại khái cũng biết là Ninh Nghị không thể chạy thoát, sau khi bị tóm thì bây giờ làm công việc viết lách ghi chép ở trong Bá Đao doanh.

Chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ cả, nàng biết Ninh Nghị thực sự có tài học, muốn có việc để làm cũng không khó. Có điều lúc này phân tầng quyền lực ở Hàng Châu được chia làm ba cấp, những quan chức theo Phương Tịch tạo phản ngay từ đầu, có lai lịch riêng, quen biết nhiều đương nhiên là loại nhất đẳng, loại vừa mới quy hàng sau khi thành bị phá giống như Lâu gia thì được tính là loại nhị đẳng, còn loại thứ ba là loại sau khi thành bị phá đi, rồi lại bị bắt được, đến khi ấy mới đồng ý nhận chức, cho dù tài hoa hơn người nhưng thường thì địa vị cũng không cao.

Nên sau khi nói đại khái xong thì cũng bóng gió hỏi dò vài câu về chuyện Ninh Nghị ở lại, mà Tô Đàn Nhi thì chạy thoát, Ninh Nghị chỉ bảo rằng một lời khó nói hết chứ không nói rõ, nàng cũng không hỏi lại nữa. Bảo rằng Tô Đàn Nhi bỏ mặc hắn ở lại đây mà chạy trốn một mình thì Lâu Thư Uyển cảm thấy không có nhiều khả năng, nhưng sau khi trải qua đoạn thời gian này, nàng cũng đã nhìn thấy quá nhiều chuyện tréo ngoe diễn ra ở ngay trước mắt, trong chiến loạn, không có gì là không thể. Có điều, cho dù thế nào đi nữa thì hiện tại cũng không tiện hỏi nhiều.

Sau lần đó hai bên từ biệt nhau, Lâu Thư Uyển quay vào trong thính đường một bên trang viên. Thực ra sau khi mở cửa sổ ra thì bên này vẫn còn nối liền với hội trường lớn phía trước, nàng lại nói chuyện phiếm với một cô gái có quen biết khác, ngồi trước cửa sổ ngước mắt nhìn ra ngoài, không lâu sau đó cũng nhìn thấy Ninh Nghị ngồi ở trong một góc khác bên kia, thư sinh kia tán gẫu cười nói với những người xung quanh, bầu không khí có vẻ hòa hợp, vừa không có vẻ thanh cao lạnh lùng, nhưng cũng không quá mức suồng sã lộ liễu, hình ảnh như vậy dung hòa vào trong ánh đèn và không gian ngập tràn màu đỏ vui vẻ.

Ngắm nhìn bốn phía, đủ thứ nam nữ đi ra đi vào, nhưng lại hoàn toàn không phù hợp với cuộc sống trước kia của nàng. Phụ nữ thì không có những tiểu thư khuê tú nhàn nhã, cũng không có kim chi ngọc diệp thanh tân cao quý, phụ nữ bên cạnh nàng toàn những người thân hình cao lớn tính cách bộc trực, lúc nói chuyện toàn là phong thái bà cô quê mùa.

Những người đàn ông đập vào mắt nàng cũng đều ngập tràn khí tức tanh tưởi của máu người, cùng với phong thái trắng trợn không kiêng dè, bọn họ liếm máu trên lưỡi đao, tạo phản, giết người, vóc người khôi ngô thực ra trông cũng chỉ như cửu vạn khuân vác trên bến tàu mà thôi, chỉ là những người này còn phô trương hơn, có những người xem chừng giống như những nhân sĩ giang hồ, lão đại các bang phái từng kinh qua chiến trận tàn nhẫn lúc xưa, bọn họ quả thực mang đến cảm giác trầm ổn và tàn bạo, lão đại các bang phái chỉ đi thu phí bảo bộ, gây sự, nhưng bọn họ thực sự coi giết người là nghề của mình.

Nếu là trước đây, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ thích thú và chờ mong vào loại này, nhưng cuộc sống chung quy vẫn là cuộc sống, sinh hoạt của họ khác với nàng. Khi nhìn thấy huynh trưởng Lâu Thư Vọng ở cách đó không xa đang tiếp chuyện Lâu Tĩnh Chi, con trai Tả thừa tướng Lâu Mẫn Trung, đi từ ngoài vào trong, nàng bỗng nhiên ý thức được, hơn tháng nay nàng vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ về một thứ cảm xúc đè nén trong lòng, bởi vì Ninh Nghị đột nhiên xuất hiện, nên lúc này nàng mới cảm nhận được, đồng thời lúc này cũng bị hòa tan.

Cảm giác này giống như là mới vừa tỉnh mộng vậy, nàng vốn dĩ đã không còn suy nghĩ về cuộc sống trước kia nữa, bởi vì biết rằng có nghĩ cũng vô dụng, nhưng hiện tại cho dù biết là vô dụng thì nàng vẫn cứ nghĩ đến.

nàng không phải là thứ con gái mới lớn dễ buồn bực vì mấy chuyện như vậy, nhưng lúc này trong lòng vẫn cứ suy nghĩ.

Quan hệ của nàng với vợ chồng Ninh Nghị cũng không phải là tốt lắm, lúc trước trên đường xuôi nam bọn họ tình cờ gặp nhau, rồi cùng nhau đi tới Hàng Châu, khi ấy có một số việc mới nhìn thì có vẻ thân thiện, nhưng nàng chưa thổ lộ tình cảm với đối phương, đối phương đại khái cũng không coi nàng là bạn tri kỷ. Quan hệ của phụ nữ với nhau có lúc rất đơn giản, có lúc lại rất phức tạp, nhưng không thể phủ nhận một điều là ban đầu hai nàng lui tới với nhau cũng vì có hoàn cảnh tương tự, có điều, sau đó nàng tò mò và quan sát Ninh Nghị này kỹ hơn nhiều so với Tô Đàn Nhi.

Vốn dĩ hai nàng đều giống nhau ở chỗ là đều có vị phu quân vô dụng, nhưng cuối cùng theo bản năng Lâu Thư Uyển lại cho rằng đối phương hạnh phúc hơn mình. Thời gian nàng tò mò về Ninh Nghị cũng không dài, sau khi câu chuyện lộn xộn trong hội thơ Lập Thu qua đi thì nàng cũng không còn để ý nữa. Nàng không đến nỗi thấy Ninh Nghị tài giỏi mà coi hắn là một sự tồn tại hoàn mỹ vô khuyết cao xa đáng ngưỡng mộ gì cả, nhưng cho dù là ăn nói hay cử chỉ của đối phương đều khiến cho nàng có cảm giác rằng, hắn ở trong yến hội này cũng rất tự nhiên, khiến nàng không nhịn được mà nghĩ, nếu có thể có cơ hội, có một hôn phu ở rể như vậy, có lẽ nàng sẽ thỏa mãn lắm, có thể sống tự nhiên bình thường như những cặp vợ chồng khác, cái này không nên dùng từ tốt nhất, mà phải gọi là... thích hợp nhất.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó ngồi xuống trên ghế dựa. Khi đã nghĩ rõ ràng những điều đó thì những thứ còn lại cũng rất đơn giản.

Tô Đàn Nhi đã bỏ đi... cho dù là vì lý do nào đi nữa... còn hắn thì không trốn thoát được, cuộc sống của mình cũng đã bị hủy hoại rồi. Cho dù là thế nào đi nữa thì chiến loạn đã thay đổi rất nhiều thứ, bây giờ thế cuộc hỗn loạn vô cùng, nàng thực sự muốn có một nam nhân như thế.

Nàng muốn hắn trở thành người đàn ông của mình.

Lâu Thư Uyển suy nghĩ thông suốt chuyện này, sau đó uống một hớp trà, tiếp tục tán gẫu với người phụ nữ bên cạnh.

Cùng lúc đó, Lâu Thư Vọng ở trong hội trường bên kia cũng nhìn thấy Ninh Nghị.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK