Choang một tiếng, chén trà bị ném xuống đất, mảnh sứ văng tung tóe.
"Ài, bắn nhạn suốt ngày, chẳng ngờ hôm nay lại bị chim sẻ mổ..."
Trong gian phòng trên thuyền hoa, bầu không khí đang nặng nề, có tiền người ầm ĩ từ một chỗ không xa vang đến, Lâu Cận Lâm ngồi trên ghế, nhìn bàn tay vừa mới ném chén trà kia, rất lâu sau mới nhếch mép cười.
Một bên gian phòng, Lâu Thư Hằng đang ngồi dựa trên một chiếc ghế trúc, để đại phu Lâu gia rịt thuốc chữa thương cho mình, lúc này cửa phòng đang đóng chặt, chỉ có thêm phu phụ Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm mà thôi.
Một vài thân bằng, hậu bối của Lâu gia lúc này đang đợi ở ngoài, bọn họ hiển nhiên là có thể nghe được tiếng chén trà bị đập vỡ này, nhưng Lâu Cận Lâm cũng không để tâm.
Vừa nãy ở trong phòng khách kia, sau khi Tô Đàn Nhi biểu lộ mạnh mẽ như vậy, phản bác của Lâu gia bên này nhất thời cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì cả. So với thái độ nghiêm túc lúc đầu, sự chờ mong trong lòng mọi người, toàn bộ tình thế lúc này có vẻ khá là giơ cao đánh khẽ, trong nháy mắt liền đổ về một hướng khác, sau khi Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường thoáng tỏ thái độ một cái, ngay cả Lục Thôi Chi vốn là muốn nghiêng theo hướng giúp Lâu gia bên này mà định tội cho Ninh Lập Hằng cũng không có quá nhiều do dự, lập tức bắt đầu xác định quan điểm về toàn bộ sự tình.
Lâu Thư Hằng ra tay vốn là chuyện chính đáng, nhưng hành động khó tránh lỗ mãng, đám học sinh vì thế mà sục sôi căm phẫn, tinh thần trọng nghĩa rất đáng khen, nhưng cũng phạm lỗi kích động, còn về phía Ninh Nghị, tuy rằng về tình cảm thì đáng khâm phục thật, nhưng trước mặt mọi người ra tay, cũng là tội lỗ mãng, huống hồ lúc đánh nhau lại ra tay quá nặng, không khiêm tốn...
Vừa rồi Lục Thôi Chi nói ý chính là như vậy, còn lại cũng chỉ là tô rồng vẽ phượng cho màu mè mà thôi. Sau đó Ninh Nghị chủ động chắp tay nói mấy câu áy náy, bên phía những kẻ chịu đòn có hai gã là học trò của Mục Bá Trường, thấy Mục Bá Trường tức giận, bọn họ vội vàng đứng dậy tỏ vẻ nhún nhường, một quần thể, khi đã xuất hiện rạn nứt thì cho dù những người còn lại có tâm phẫn nộ cũng không thể làm gì nữa, tiếp đó, Tô Đàn Nhi bèn giả mù sa mưa bảo rằng chi phí chữa trị lần này để Tô gia gánh hết các kiểu.
Lục Thôi Chi muốn đánh năm chục roi, nhưng lại không thể định tội cho bất cứ người nào, nếu không thể định tội thì tốt nhất vẫn là trở lại chuyện hội thơ. Tuy rằng còn những chuyện khác nên nói, nhưng nhiều người bị thương như vậy, Lục Thôi Chi đành để một đám đại phu trị liệu cho mọi người trước, Lâu Cận Lâm bảo đại phu làm bộ như thể Lâu Thư Hằng thương thế khá nặng, bèn qua gian phòng bên này tạm thời nghỉ ngơi, một bụng tức anh ách nãy giờ nín nhịn cuối cùng cũng được bộc phát.
Vào lúc này, ai đúng ai sai đối với lão đều không quan trọng. Tô gia chỉ là người ở nơi khác đến, nhưng trong trường hợp như vậy mà vẫn có thể cho lão mấy cái tát vào mặt, thậm chí ngay cả Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường đều đứng ở phe đối lập với lão, những chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được.
Thanh âm Lâu Thư Hằng còn ở bên kia lầm bầm chửi "Tiện nhân" không lớn, nhưng ở trong phòng tự nhiên là nghe rất rõ ràng. Lâu Cận Lâm nhìn đứa con trai này một chút, sau đó chuyển sang nhìn con gái, nói:
"Chuyện ngày hôm nay, Lâu gia ta không dễ dàng buông tha đâu, Thư Uyển, mặc kệ con có ý kiến gì, sau này không được lui tới với con bé Tô Đàn Nhi kia nữa. Ta muốn hỏi con, lúc nãy sau khi đánh nhau dưới thuyền xong, con ở hiện trường phải không?"
Lâu Thư Uyển gật đầu, trong lòng nàng cho rằng phụ thân muốn trách nàng sao lúc đó đã đứng ra điều đình, nhưng Lâu Cận Lâm không hỏi chuyện này.
"Lúc đó mọi người đánh tới, bảo tên Ninh Lập Hằng kia thông dâm với nha hoàn, khi con đứng ra can, Tô Đàn Nhi cũng đã tới đúng không?"
"Dạ phải."
"Lúc đó cô ta chưa nói gì hết phải không?"
"Dạ."
Lần thứ ba gật đầu, Lâu Thư Uyển có chút nghi ngờ nhìn phụ thân.
Lâu Cận Lâm ngả người dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Lâu Thư Hằng.
"Nữ nhân này lúc đó đã biết rõ nguyên do hai bên đánh nhau, nhưng cả quá trình từ lúc cô ta xuất hiện cho đến khi lên trên thuyền thì hầu như không nói một tiếng nào. Các con cho rằng trong lòng nàng thất vọng về chồng mình, ngay cả ta cũng tưởng như vậy. Nếu như cô ta có lòng thật, vậy lúc xuất hiện ở dưới thuyền kia, cũng có thể nói cho mọi người biết quan hệ của nha hoàn kia với Ninh Lập Hằng cơ mà, các con nghĩ vì sao cô ta không nói gì cả?"
Lâu Thư Hằng hấp háy mắt, suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Thực ra nàng nói xạo đúng không cha? Vốn dĩ nàng không hề gả nha hoàn kia cho Ninh Lập Hằng. Vì lẽ đó nên lúc ở dưới nàng không hề nói gì cả, mãi cho đến khi lên thuyền nàng mới nghĩ thông suốt rằng chỉ có nói như thế mới có thể cứu phu quân của mình mà thôi, phải không cha?"
Bàn tay Lâu Cận Lâm đặt trên khay trà đã nắm thành quyền, nghiêng đầu nhìn con trai, nắm đấm gần như sắp nện xuống khay trà rồi, rất lâu sau, lão mới cố kiềm chế mà nhẹ nhàng đặt xuống, gằn từng chữ một:
"Rốt cuộc con đang nghĩ gì trong đầu vậy hả? Lâu Thư Hằng?"
Dừng một lúc, Lâu Cận Lâm mới lại thở ra một hơi gầm nhẹ:
"Con bị ả đàn bà kia mê hoặc cho điên đảo thần hồn rồi hả? Chuyện từ khi nào vậy?"
"Cái... cái gì ạ... Không, không có đâu cha..."
"Ài, ả đàn bà kia từ lúc bắt đầu đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, biết không thể giải quyết mọi chuyện ở phía dưới, giả như cô ta đứng ở dưới mà bảo rằng nha hoàn ấy là tiểu thiếp đã gả cho Ninh Lập Hằng rồi thì đến lúc lên trên thuyền, mọi người nhất định sẽ không tin. Cho nên ngay từ đầu cô ta đã chờ đợi để nói chuyện đó sau. Ài, Thư Uyển lúc trước có kể chuyện tặng một hộp tằm, xem chừng lúc đó ta vẫn còn đánh giá cô ta quá thấp. Về mặt tâm cơ mưu tính, huynh muội các con vẫn còn chênh lệch nhiều so với cô ta. Thư Uyển, đây là lý do ta không muốn con tiếp xúc với cô ta nữa, tránh bị cô ta lợi dụng mà con còn không biết!"
Phụ thân nói lời nghiêm khắc, Lâu Thư Uyển chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, có điều chỉ chốc lát sau, Lâu Cận Lâm cũng bật cười nói:
"Cũng hay, nghe nói đàn ông Tô gia không có ai gánh vác được, thế mà lại sinh ra một nữ tử lợi hại như thế..."
"Nhưng thưa phụ thân, hiện tại cả Tiền Hi Văn lẫn Mục Bá Trường đều đứng về phía bọn họ, hơn nữa thiếp mời ấy còn do Tiền Hi Văn gửi, quan hệ của bọn họ..."
"Không sao." Lâu Cận Lâm phất phất tay. "Lần này không có chuẩn bị, mọi thứ đều vội vàng, Tiền Hi Văn có thể mặc kệ lập trường của Lâu gia chúng ta, có điều lúc đó lão ta cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền ban một ân huệ mà thôi, một khi Lâu gia ta thể hiện thái độ kiên quyết, lão ta hiểu rõ rồi thì liệu có thể làm được bao nhiêu chuyện cho tên Ninh Lập Hằng ấy đây? Ngày hôm nay không nói chuyện này, các con ra ngoài trước đi, ta cũng sẽ qua ngay thôi..."
Lão quay sang tỏ ý với con gái và con rể, Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm đi thẳng ra ngoài, trên đường đi Lâu Thư Uyển vẻ mặt bình thản, chẳng rõ là đang suy nghĩ chuyện gì, Tống Tri Khiêm cũng có tâm sự, cúi đầu trầm tư suy nghĩ, trên thực tế gã đúng là đang suy nghĩ đến những lời nói của Tô Đàn Nhi lúc trước, gã chưa bao giờ nghĩ trên đời này có một đôi vợ chồng ở rể mà lại sống hạnh phúc như thế.
Một đường thẳng tới đại sảnh, rất nhiều người đang điều chỉnh lại thứ tự chỗ ngồi, phía trước của phòng khách, rất nhiều người đã được bôi thuốc xong, túm năm tụm ba ngồi nói chuyện. Lúc trước xảy ra những chuyện kia, nếu án theo tính cục bộ địa phương thì khi người Hàng Châu phải chịu thiệt, khó tránh khỏi việc lòng người không thuận... Nhưng lúc này Thang Tu Huyền lại đang nói với mọi người mấy câu đại loại như kiểu:
"Nam nhi nên có phong thái rộng rãi phóng khoáng, có lỗi thì sửa, lần này tuy rằng mọi người bị thương, nhưng quả thực hành động cũng quá lỗ mãng, chưa hiểu rõ sự tình mà đã chê trách người ta, nam nhi Hàng Châu chúng ta phải có khí độ của nam nhi Hàng Châu, mấy chuyện này không thèm để trong lòng làm gì."
Có mấy ông lão này đứng ra, tình huống cũng được hóa giải rất nhanh.
Thậm chí có người bước tới xin lỗi Ninh Nghị:
"Việc này đúng là tại hạ đã lỗ mãng, bây giờ xin lỗi Ninh huynh, mong Ninh huynh chớ để trong lòng."
Ninh Nghị cũng đáp lễ mà nói:
"Chuyện này là do ta ra tay quá nặng, huynh đài đâu có lỗi gì."
"Ài, tuy ra bị thương, nhưng là do tự mình chuốc lấy, chẳng dối gì Ninh huynh, lúc nãy ta cũng đánh huynh hai quyền, đối với Ninh huynh mà nói thì thực là tai bay vạ gió, chuyện này cuối cùng vẫn là do ta sai."
Người kia nói như thế xong, hai bên nở nụ cười quên hết thù oán, hòa thuận vui vẻ cả làng.
Thực ra người dám làm như vậy thì quá nửa là những kẻ không sợ uy thế Lâu gia, nhất định là có gia thế khá, mà tỏ thái độ như vậy ngược lại cũng vớt vát được mấy phần danh dự, sau đó cũng có người ca ngợi tình cảm vợ chồng Ninh Nghị, còn khen tài thơ lẫn danh tiếng của Ninh Nghị. Lúc này, tay NInh Nghị cũng đã được băng bó xong, chỉ nghe Tiền Hi Văn phía trước cười nói:
"...Thành thực mà nói, tuy lão phu đọc thi thư nhiều năm, gặp nhiều người nhiều chuyện, nhưng không thể không thừa nhận rằng, rốt cuộc vẫn có mấy phần coi nhẹ những nam tử đi ở rể. Chỉ có đến hôm nay, thấy việc của Lập Hằng, quả thực không thể không thay đổi ý nghĩ. Lập Hằng, có được người vợ như vậy, còn cầu mong gì hơn, cậu phải cố gắng trân trọng mới phải."
Ninh Nghị gật đầu đồng tình, còn Tô Đàn Nhi thì mỉm cười thi lễ, ngỏ ý cảm ơn ông lão đã tán dương:
"Kỳ thực, được kết hôn cùng Ninh lang là may mắn của Đàn Nhi mới phải."
Tiền Hi Văn cười gật đầu, nói:
"Hai người phu thê tình thâm, tương lai hẳn là sẽ nói chuyện say sưa về người khác rồi, cũng là may mắn của nhau, nên quý trọng lẫn nhau nhé. Chỉ có điều, chuyện hôm nay thực sự cũng khiến người ta phải cảm thán, Lập Hằng, việc nam tử đi ở rể, chung quy là vì ánh mắt thế tục có hạn, hôm nay cậu có thể nói cho người ta rõ, nhưng khó tránh ngày khác lại bị hiểu lầm. Lão phu cho rằng, nếu hai người đã có tình cảm sâu nặng như thế, cho dù ở rể hay cưới vợ về nhà cũng không còn quan trọng nữa, nếu đã là như vậy rồi thì hai vợ chồng các ngươi sao không nhân cơ hội này mà sửa đổi giấy hôn thú đi, việc này tuy chưa có nhiều tiền lệ, nhưng theo lão phu thấy, không phải là không được. Hôm nay có Lục tri phủ đây, có lão phu, Mục lão, Thang lão ở đây, lão phu tình nguyện làm bà mối, đổi quan hệ của hai người thành nam cưới nữ gả. Bên nhà gái bỏ hôn ước cũ đi, tam môi lục chứng (1) về sau cũng chỉ là hình thức thôi mà. Tin rằng việc kết hôn của hai người nhất định sẽ được người ta lan truyền tán thưởng, sau đó cũng giảm đi nhiều phiền toái. Lập Hằng có tài học, có hoài bão, là người làm đại sự, như thế thì giảm đi rất nhiều trở ngại..."
Lão nói xong lời này, xung quanh chợt trở nên yên lặng, người bên ngoài đều muốn nhìn xem thử phản ứng của đôi vợ chồng này. Kỳ thức nếu như Tần Tự Nguyên ở đây thì nhất định sẽ ca ngợi Tiền Hi Văn quả nhiên biết tâm sự của lão, thủ đoạn dứt khoát.
Đối với Tần Tự Nguyên mà nói, thấy Ninh Nghị có tài học nhưng vẫn cứ bảo vệ thân phận người ở rể, trước giờ là tâm bệnh của lão. Trong thư lão viết cho Tiền Hi Văn không nhắc đến thân phận ở rể của Ninh Nghị thực ra cũng là vì cảm thấy có thể thông qua Tiền Hi Văn mà tạo thêm chút áp lực cho Ninh Nghị. Đương nhiên, Tần Tự Nguyên không dám hi vọng Tiền Hi Văn có thể thay đổi sự ngoan cố này của Ninh Nghị được, tâm tư này cũng giống như một câu chuyện cười vậy. Mà lần này mục đích lớn nhất của Tiền Hi Văn khi mời Ninh Nghị cũng là để biết rõ tình huống ở rể của hắn rốt cuộc ra sao, tới lúc này bèn thuận thế muốn sửa lại thân phận của đôi vợ chồng này, thực không hổ là người bạn tốt hiếm có của Tần Tự Nguyên.
----------
Chú thích:
(1) Tam môi lục chứng: hôn nhân thời trước do cha mẹ sắp đặt, còn phải có bà mối giới thiệu để tỏ sự trịnh trọng. Tam môi (ba bà mối) gồm có bà mối do nhà trai mời, bà mối do nhà gái mời, thêm bà mối trung gian do cả hai bên cùng giới thiệu. Lục chứng: trên bàn thờ trời đất bày ra một cái chén, một cái thước, một cái cân, một cây kéo, một chiếc gương mà một chiếc bàn tính.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK