Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sóng nước trôi xuôi, đêm lạnh như nước, những con côn trùng không biết tên trong lùm cây, bụi cỏ ven bờ kêu rả rích, thời gian cũng không còn sớm nữa, những người trên thuyền đều chuẩn bị đi ngủ, trong cửa sổ trên lầu hai thuyền hoa vẫn còn ánh đèn vàng ấm áp, hai cô gái cũng đã về phòng, đang trò chuyện trước khi ngủ.

"Nói như vậy, muội phu chính là... thu được danh tiếng như vậy à?"

"Cụ thể thì... như vậy nè tỷ... mấy bài thơ chàng làm, chàng bị người ta ép quá không từ chối được mới phải làm, người ta gọi chàng là đệ nhất tài tử Giang Ninh, chàng vốn không thích lắm... Ờ, tính chàng cũng kỳ quái lắm..."

"Từ xưa tới nay, chỉ có người phi thường mới có thể làm chuyện phi thường mà... Có điều, lẽ nào muội phu thật sự không có hứng thú gì với khoa cử công danh sao?"

"Chàng bảo không thích, có điều những chuyện này muội cũng không tiện hỏi nhiều quá..."

"Muội muội làm sao mà quen biết với muội phu thế?"

"Sau khi kết hôn mới biết đấy tỷ."

"Sao..."

Ánh đèn không phải là sáng lắm, câu chữ vụn vặt, thời gian không còn sớm, thanh âm của Tô Đàn Nhi và Lâu Thư Uyển cũng buông tiếng đến là nhẹ nhàng, đang nói về những chuyện liên quan đến Ninh Nghị.

Tối nay trong yến hội trên thuyền hoa kia, bảo là hoàn toàn không có ai có ấn tượng với cái tên Ninh Lập Hằng thì cũng không hẳn. Cho dù tin tức không được đầy đủ nhưng cộng đồng văn nhân trong một quốc gia cũng khá lớn, mấy bài từ ấy đều được các cô gái trong thanh lâu ngâm hát không ít lần, ba chữ Ninh Lập Hằng ít nhiều đều từng qua tai mọi người, những người đọc sách lúc bấy giờ đều nghe nhiều nhớ kỹ, khi Ninh Nghị tự giới thiệu bản thân thì cũng sẽ có vài người cảm thấy hơi quen tai.

Chỉ là ấn tượng ban đầu quá mãnh liệt, có cặp đôi Lâm Đình Tri là Lâu Thư Uyển làm tham khảo rồi, bên kia cũng là một đôi vợ chồng ở rể, tự nhiên sẽ khiến người ta sinh ra liên tưởng. Ở bên kia, Lâm Đình Tri cũng muốn khoe khoang, liên tục kể về gia cảnh của Lâu Thư Uyển, ám chỉ đối phương là một thiếu phụ đã kết hôn có địa vị có khí chất, bây giờ đã bị thơ văn của ta thuyết phục, sinh lòng thương mến ta rồi đấy. Mà thân phận bằng hữu của Lâu cô nương cũng tương tự như thế, nếu các ngươi muốn thể hiện mình thì cứ thoải mái làm thơ lấy lòng nàng. Cứ như vậy, mọi người dồn hết sự chú ý vào Tô Đàn Nhi, theo bản năng bỏ vị hôn phu Ninh Nghị của nàng sang một bên.

Đại đa số tình huống, người ở rể phận hèn không phải dễ dàng nói ra miệng được. Phần lớn những người ở rể, mặc dù nhà gái thực sự công khai làm chuyện bậy bạ, nhà trai cũng chỉ biết nuốt giận vào trong, những người đàn ông này thân phận như người hầu đứa ở, nếu như còn chút huyết tính, vạn bất đắc dĩ phải đi ở rể, gặp chuyện như thế, nếu như nuốt không trôi, xảy ra chuyện giết cả nhà nhạc phụ thê tử cũng không phải là chuyện quá hiếm.

Tuy nhiên những chuyện như thế cũng không phổ biến, thời đại của triều Vũ này vẫn còn nặng tam tòng tứ đức, nhưng vì dựa trên một nền tảng bất bình đằng, hết thảy những người xung quanh đều cảm thấy hai người đang ở trong tình huống bất bình đẳng, tình cảm vợ chồng của người ở rể tự nhiên cũng khó mà phát triển tốt được. Nếu như nhà gái từ đầu đã có lòng xem thường nhà trai, người đàn ông cũng coi như không chịu thua kém, lâu dần, sự không hài lòng nhiều lên, lúc này người phụ nữ sẽ ra ngoài tìm tình nhân, rồi thân mật với người khác, chuyện này thì không hiếm.

Cũng giống như Lâu Thư Uyển, điều kiện gia đình cỡ ấy, trong bóng tối có quan hệ với vài tài tử thư sinh cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ lắm. Nàng trẻ tuổi, xinh đẹp, giàu có, khí chất lại không tệ, vị thư sinh nào có thể đi cùng nàng cũng chỉ đơn thuần là lợi dụng, không thiệt thòi gì, thời đại này nhà quyền quý giàu sang tặng nhau cơ thiếp còn được coi là phong nhã, quyến rũ người có vợ rồi, trói vào trong tay, cũng chỉ là để chứng minh sức hấp dẫn của chuyện ái ân mà thôi, Giang Nam là đất phong lưu, từ xưa đến nay không thiếu những dâm từ diễm khúc (1) ca ngợi những chuyện như vậy.

Cứ như thế, sau khi giới thiệu xong thì cũng chỉ một hai người hoài nghi trong lòng mà thôi, mọi người cũng không có hứng thú để ý tới kẻ ở rể, nên lúc đó không hỏi dò thêm. Đợi đến lúc Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi rời đi xong, tiệc tối cũng chính thức tàn, mới có người hỏi thăm Lâm Đình Tri về lai lịch đôi phu thê này, hoặc là hỏi Tô Văn Định, Tô Văn Phương về chuyện ở Giang Ninh, cứ như vậy đàm luận một hồi, đột nhiên có người nói:

"Anh chàng Ninh Lập Hằng kia thế mà trùng tên với tác giả bài Thủy Điệu Ca Đầu nhỉ."

Tình Nhi cô nương ở trên thuyền hoa cũng cười nói:

"Lúc nãy thiếp cũng vừa nghĩ, đều là người Giang Ninh cả, thật là khéo." Đây là nghề kiếm sống của nàng, cho nên mẫn cảm với những chuyện này hơn người khác, có điều nàng cũng không cho rằng người ở rể nhà thương nhân kia là đại thi nhân gì cả, chỉ hỏi hai người họ Tô:

"Văn Định công tử, Văn Phương công tử, hai vị ở Giang Ninh, đã từng gặp Ninh công tử bao giờ chưa?"

Tô Văn Định đáp:

"Không phải là tỷ phu vừa nãy của chúng tôi đấy sao?"

"Ôi cha, đang nói Ninh công tử sáng tác bài Thủy Điệu Ca Đầu và Thanh Ngọc Án ấy kìa. Lúc trước, ngày nào Tình Nhi cũng hát mấy khúc này, rất muốn xem xem tác giả là nhân vật phong lưu cỡ nào, hôm nay tuy không gặp được người ta, nhưng nếu như Văn Định công tử và Văn Phương công tử gặp rồi thì kể cho Tình Nhi nghe một chút cũng tốt."

Tô Văn Định và Tô Văn Phương mới làm bộ ngây người ra, đáp:

"Ờ, thì đúng là... tỷ phu của chúng tôi mà."

Nhất thời, vẻ mặt của những người trên thuyền hoa thật đa dạng, nhiều người trợn mắt ngoác mồm, sau đó xì xào bàn tán, dường như lúc đầu Lâu Thư Uyển cũng không để ý lắm, lúc ý thức được chuyện đang xảy ra phía sau mới lại hỏi. Trên thực tế thì Tô Văn Định, Tô Văn Phương ít nhiều gì cũng có một chút ý đồ riêng của mình, vốn cho rằng nhiều thư sinh như vậy, nghe tỷ phu mình báo danh thì đối phương nhất định sẽ hô to ngưỡng mộ đã lâu, mình cũng được thơm lây, ai dè đám người kia chẳng ai thèm phản ứng gì, đợi mãi mới đến được lúc này, sau khi nhìn đến thỏa mãn thì mới làm bộ ngây thơ vô số tội cáo từ ra về. Về đến nơi khoe khoang với tỷ phu tỷ tỷ một phen.

Còn Lâu Thư Uyển và Lâm Đình Tri cũng trở về không lâu sau đó. Lâm Đình Tri thấy Ninh Nghị cũng không tiện hỏi nhiều, Lâu Thư Uyển thì lại khác. Bản thân nàng không hào hứng lắm với thơ từ ca phú, thứ thực sự hấp dẫn nàng là không khí vui vẻ cùng huyên náo cùng góp mặt sau khi những bài thơ bài văn ấy được viết ra cơ, như văn hội hàng năm ở Tô Hàng, mọi người khen ngợi tâng bốc, để ý lúc từng văn ngân ngâm thơ làm phú, mọi người vỗ tay khen hay...

Nàng là một người phụ nữ thông minh, lại được học hành tử tế, cũng biết thơ hay thơ dở. Nhưng điểm khác với Tô Đàn Nhi chính là, Tô Đàn Nhi sau khi kinh thương càng mong muốn có thể dung nhập vào ngôn ngữ của bản thân, không chỉ phân biệt được thơ hay thơ dở mà còn hy vọng mình có thể giống như những văn nhân kia, cho dù là không làm được thơ thì chí ít cũng có thể dung nhập được ý cảnh trong thơ từ, để bản thân mình có thể trở thành một người nho nhã, chỉ là quá bận bịu công việc, nàng lại có lập trường nữ tính, về phương diện này không có đủ thiên phú, đôi lúc cảm thấy trên người mình quá nặng mùi tiền, không có khí tức phong nhã gì cả, nên rất ngưỡng mộ những văn nhân ấy.

Lâu Thư Uyển thì lại trông đợi vào những biểu tượng mà thơ văn mang đến, trên bản chất văn nhã hay không văn nhã cũng chẳng ảnh hưởng gì, người bên ngoài cảm thấy nàng văn nhã hoặc rất văn nhã là đủ rồi. Đệ nhất tài tử Giang Ninh rốt cuộc lợi hại bao nhiêu nàng cũng không chắc, chỉ là nghe danh xưng này tự nhiên lại khiến nàng nhớ đến tên gọi của đệ nhất tài tử Hàng Châu hoặc đệ nhất tài tử Tô Hàng, thông thường những người được xưng tụng như thế, bất luận phú quý bần hàn, khi nào cũng là tâm điểm để người khác say sưa nói về, hoặc mỗi lần tham dự văn hội nào đó sẽ chiếm được vị trí đứng đầu, hoặc trong trường hợp nào đó sẽ được những đại nho, những vị quan lớn tôn sùng, coi trọng, thi khoa cử, đỗ cao trung xong, chẳng bao lâu là có thể kiếm một chức quan, cho dù thi cử lận đận đi nữa thì ở Tô Hàng cũng là trung tâm được mọi người chú ý.

Lâu Thư Uyển cũng chỉ có thể tưởng tượng theo kiểu này để hình dung xem đệ nhất tài tử Giang Ninh rốt cuộc là thế nào mà thôi, chỉ là bất luận thế nào cũng không thể liên hệ với thân phận ở rể của Ninh Nghị được. Nghi hoặc mãi, nhưng sau khi trở về cũng không tiện hỏi ngay, cũng may nàng giỏi nghệ thuật trò chuyện, nên sau một hồi hàn huyên mới nhắc đến chuyện này, ngữ khí ra chiều ôn hòa hờ hững.

Chỉ là Ninh Nghị cũng không có tâm tư đi giao lưu với mấy chuyện thơ văn tài tử kia. Đối với chuyện này trong lòng Ninh Nghị cũng chẳng có khúc mắc gì, nếu là ở trước mặt người thân, thê tử, bao gồm cả Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền, Nhiếp Vân Trúc, giả làm đại thi nhân để chọc các nàng cười, làm các nàng tự hào thì cũng chẳng sao, nhưng nếu đi khoe khoang trước mặt người ngoài như thứ nữ tử cỡ Lâu Thư Uyển, với tu dưỡng tâm cảnh của hắn, thực sự không cần phải làm như vậy, chỉ cần nói mình tài hoa không cao, người khác quá khen rồi, cứ thế là được.

Lâu Thư Uyển cũng chỉ đành xin lỗi vì hai ngày trước quá thất lễ với cậu muội phu này, bởi dù sao đối phương cũng hơi giận, nên không thể làm gì khác hơn là đợi đến đêm mới dám đề cập với Tô Đàn Nhi.

Chỉ có điều sau buổi trò chuyện đêm khuya này, đến lúc Tô Đàn Nhi ngủ say rồi, trong lòng nàng vẫn còn nghi hoặc. Không hiểu vì sao đại tài tử cỡ ấy lại kết hôn với Tô Đàn Nhi, không hiểu vì sao Ninh Nghị lại có tính tình như thế. Đợi đến sang ngày hôm sau, lại thấy Ninh Nghị luyện quyền trên boong thuyền, cũng chỉ cho rằng đây là một tài tử chân chính tinh thông lục nghệ (2), nghĩa hiệp phóng khoáng mà thôi, lần này Lâm Đình Tri thấy Ninh Nghị luyện võ, vẻ mặt như muốn nói gì lại thôi, cực kỳ phức tạp.

Sáng sớm hôm nay thuyền hoa lại lần nữa khởi hành, đường sông từ Gia Hưng đến Hàng Châu gần hai trăm dặm, nhưng nhờ thuận buồm xuôi gió, cho dù thuyền đi không nhanh lắm nhưng đến chiều tối đã thấy sông nhộn nhịp thuyền bè, thôn xóm ở hai bên sông, người qua đường tăng lên rõ rệt, thỉnh thoảng lại có trang viện lâm viên thấp thoáng trong rừng chè, chứng tỏ sắp tới Hàng Châu.

Cho dù bây giờ Hàng Châu không còn là kinh đô nữa nhưng là một đầu của Đại Vận Hà, từ xưa tới nay Hàng Châu vẫn là chốn đô hội cực kỳ phồn hoa, đến tầm chạng vạng, kiến trúc thành thị nối nhau hiện ra trước mắt, phía xa xa kia là bến tàu chở hàng đang hoạt động sôi nổi, cho dù là so với Giang Ninh thì cũng không hề thua kém chút nào.

Sau lần đó đúng là không có chuyện gì rắc rối phát sinh thêm nữa, Lâu Thư Uyển vừa sai người hầu chuyển hàng hóa trên thuyền xuống, một mặt lại khẩn khoản mời vợ chồng Ninh Nghị đến Lâu gia ở tạm, dù sao cả đoàn người phải đi cả quãng đường xa tới đây, hẳn là chưa tìm được nơi ở cụ thể. Có điều, tuy rằng việc làm ăn sau này nhiều khả năng còn phải dựa vào đầu sỏ Lâu gia này, nhưng Tô Đàn Nhi vẫn lắc đầu từ chối. Trên thực tế ở Hàng Châu này tô gia cũng có tài sản, tuy chỉ định mở hai cửa hàng nhỏ, nhưng nếu là nơi ở thì từ khi bắt đầu chuẩn bị xuôi nam, nàng đã sắp xếp người đến đây thuê một tiểu viện nho nhỏ, còn trạch viện chính thức để ở sau này thì mấy hôm nay đi du ngoạn rồi tìm luôn.

Nhóm người của Tô gia đến đây cũng khá nhiều, hiển nhiên là có ý định mở rộng chuyện làm ăn, mới đến chưa gì đã đến ở nhờ nhà người khác liền chưa chắc đã là điềm tốt. Lâu Thư Uyển chỉ nói một lần, sau đó không nhắc lại nữa, trong lòng nàng rất tò mò về Ninh Nghị, nhưng cũng chỉ có tò mò mà thôi. Ngày thứ hai Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cùng tới Lâu phủ bái phỏng, ăn một bữa cơm, cũng được gặp chủ nhân hiện tại của Lâu gia Lâu Cận Lâm.

Người này có vẻ lớn tuổi hơn Tô Bá Dung, dáng vẻ ước chừng năm mươi tuổi, râu tóc đều lấm tấm muối tiêu, nhưng tinh thần còn rất tốt, thần thái đứng đắn hào sảng, rất có thần, lúc ngồi xuống lại có khí thế bức người. Từ cách ăn nói cho đến dáng người mà xem thì người này thực là kiêu hùng trên thương trường. Gia thế của Lâu gia có gốc gác sâu dày hơn nhiều so với Tô gia, tuy vẫn là thương gia nhưng gia phong vững vàng, Lâu Cận Lâm từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, nhưng lão không phải thứ tầm thường, có tài cán có thủ đoạn, dốc hết sức trên thương trường khốc liệt thực sự mới có thể nuôi dưỡng thành thứ khí chất cao quý mà bức người đến ngột ngạt này.

Đối với Tô Đàn Nhi, hiển nhiên là lão đối xử với tư thái thân thiết như với hậu bối, rất hòa ái. Nhưng đối với Ninh Nghị thì vị chủ nhân Lâu gia này ít nhiều có chút nghi ngờ lẫn địch ý, lúc ăn cơm, hỏi mấy vấn đề sâu sắc, sau đó nheo mắt nhìn hắn tựa cười mà không phải cười, cảm giác quả thực rất giống một con sư tử tập trung nhìn con mồi.

Địch ý của lão Ninh Nghị đại khái cũng biết là từ đâu mà ra, từ câu chuyện trong lúc bái phỏng thì xem ra Lâu Thư Uyển đã kể hết những chuyện dọc đường cho phụ thân nghe, Lâu Cận Lâm nghe con gái kể xong sẽ cảm thấy con gái mình bị vợ chồng Ninh Nghị giả ngu ngơ để trêu cợt, lão không có ý định thăm dò Tô Đàn Nhi, nhưng sau khi nghe biết thân phận Ninh Nghị xong, theo bản năng muốn dò xét nguồn gốc của hắn.

Không giống như Lâu Cận Lâm, đời trước Ninh Nghị tay trắng làm nên sự nghiệp, trên con đường phấn đấu đi lên đó, tới một trình độ nhất định, cũng từng gặp không ít kẻ tai to mặt lớn có nguồn gốc trâm anh thế phiệt chân chính, lúc bọn họ coi lấy thái độ cảnh giác hoặc thử thách mà dò xét tiểu bối, cũng thường có ánh mắt như vậy. Không phải người trẻ tuổi nào nhìn ánh mắt ấy cũng sẽ sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt và khí thế như vậy, người bình thường sẽ khó tránh khỏi việc rối loạn trận tuyến, có người cân nhắc quyền thế đối phương, vô thức lộ ra sự yếu kém, có người cố chấp kiên cường chống đỡ, hoặc là thẳng thắn phơi bày thái độ ngạo khí hơi thô bạo một chút, thực ra cũng đều đang làm rối loạn phong thái của chính mình, người có kinh nghiệm nhìn qua là biết ngay người này sâu cạn thế nào. Đây không phải là thứ kiến thức có thể học được, mà là kinh nghiệm có được nhờ gặp gỡ ghi nhớ người khác lâu năm tích tụ thành.

Bị Lâu Cận Lâm nhìn chăm chú như vậy, Ninh Nghị không nhịn được cười thầm trong bụng, cũng thoáng có chút hoài niệm. Trong những năm tháng đã qua ấy, những kẻ đã từng nhìn hắn như vậy, từng người từng người đều bị hắn vượt qua, có cả đồng bạn lẫn đối thủ, chỉ có điều hắn tay trắng dựng sự nghiệp, một đường chém giết, sau đó tuy rằng có thu liễm lại, nhưng nếu chăm chú thì khí thế vẫn sắc bén như cũ. Lúc trước từ biệt Đường Minh Viễn cũng chính như vậy, tận sâu trong xương tủy cũng chỉ có cảm khái và mệt mỏi, không tạo được vẻ lười biếng như sư tử kia.

Lúc này hiển nhiên Lâu Cận Lâm không thể làm cho hắn thấy bao nhiêu áp lực, hắn cười nhìn vẻ mặt Lâu Cận Lâm mấy lần, sau đó trả lời bình thường với tư thái đơn giản như nói chuyện phiếm, biểu hiện không hề có chút trau chuốt nào, còn sau chuyện này Lâu Cận Lâm phán đoán về hắn thế nào thì kệ lão, chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Nhưng Tô Đàn Nhi vẫn phát hiện ra thái độ của Lâu Cận Lâm, trên đường về nhà sau khi bái phỏng, liền tỏ ra tức giận mà nói:

"Người nhà này thật là, người ta có lòng tốt đến bái phỏng mà lại bày ra cái vẻ mặt kia, tướng công, chàng... không cảm thấy gì sao?"

Tô Đàn Nhi nhìn Ninh Nghị, có hơi chần chừ hỏi, lúc nãy trò chuyện, Lâu Cận Lâm hỏi thăm về bối cảnh của Ninh Nghị, có mấy vấn đề rất sắc bén, vẻ mặt đối phương cũng khiến người ta cảm thấy áp lực, chỉ là Ninh Nghị vừa ăn vừa thuận miệng trả lời, có hai vấn đề đại khái là liên quan đến tình cảm vợ chồng không muốn trả lời, lại còn thuận tiện hỏi ngược lại lão. Ở trong tình huống đó, ngay cả mình chưa chắc đã có thể giữ được vẻ tự nhiên, còn Ninh Nghị lại có thể đổi khách làm chủ trước ưu thế sân nhà của ông già cương liệt kia, sau đó còn thuận tay nhét củ khoai nóng ngược trở lại cho chủ nhà.

Ninh Nghị lắc đầu, thái độ ôn hòa nói:

"Con gái của lão ít nhiều cũng coi như bị chúng ta sắp xếp qua mặt, lão có phản ứng như vậy là chuyện bình thường. Vị thế bá này vẫn rất lợi hại, nếu như không bắt buộc thì cũng cố hết sức đừng để phải nhận một kẻ địch như vậy."

Đàn Nhi nhu thuận gật đầu, đáp:

"Thiếp biết rồi."

Trên thương trường nàng cũng rất khéo léo, việc giao tế cũng chưa chắc đã thua kém Ninh Nghị nhiều... Chí ít với tiếp xúc hiện tại thì rất khó nhìn ra những điểm cao thấp ấy, dù sao thì bản thân nàng cũng có thiên phú lẫn trình độ của thương nhân rồi... Nhưng nghe Ninh Nghị như thể thuận miệng nhắc nhở như thế, trong lòng nàng cũng chẳng thấy bài xích gì cả, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy yên tâm.

Dù vậy, cũng sẽ không có ai thấy nàng kém Ninh Nghị cả, lúc này mặt trời đã ngả về tây, trong xe ngựa, dưới ánh nắng chiều ấm áp, hai người trông giống như một đôi phu thê trẻ tuổi nhưng hiểu ý nhau, phu xướng phụ tùy, Ninh Nghị ngẫm lại, bèn nở nụ cười, sau đó nàng cũng cười theo.

Xe ngựa chạy qua phố xá đẹp đẽ mà xa lạ với bọn họ, trước mắt đã là đường phố Hàng Châu...

Lần này bái phỏng chỉ gặp được Lâu Cận Lâm, Lâu Thư Uyển và vị hôn phu của nàng, còn hai vị huynh trưởng của Lâu Thư Uyển thì không có ở nhà. Xem như là cuộc bái phỏng mang tính chất lễ mạo, không có quá nhiều mục đích, cũng không chắc là có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc với nhau, hôn phu của Lâu Thư Uyển tuy cũng là tài tử thư sinh, nhưng thân phận ở rể, ở Lâu gia cũng rất biết điều. Đương nhiên, ở tuổi của y, trước mặt chủ nhân như Lâu Cận Lâm thì cũng chỉ có thể biết điều mà thôi.

Sau ngày bái phỏng một hôm thì trời bắt đầu mưa, Lâu Thư Uyển đến tiểu viện người nhà họ Tô ở tạm, vốn định tận tình địa chủ mà dẫn mọi người du ngoạn Hàng Châu một chuyến, nhưng vì trời mưa to quá nên đành thôi. Qua một ngày nữa mưa vẫn chưa ngừng, Lâu Thư Uyển bèn đi xử lý chuyện làm ăn của nhà mình, đợi cho đến lúc trời quang mây tạnh vẫn không thấy sang lần nữa, chỉ phái một hạ nhân trong nhà đến bảo là để dẫn Tô Đàn Nhi đi xem mấy mặt tiền cửa hàng, chỉ nói là tiểu thư hiện đang có việc gấp, không thể đến được, kính mong thứ lỗi.

Lúc này mọi người vừa mới đặt chân đến Hàng Châu, vốn dĩ Tô gia cũng có sản nghiệp ở nơi này, mặt khác còn có cửa hàng mặt tiền lẫn điền sản mà Ô gia cắt nhường, nhưng cách xa quá, lúc này muốn đến đó tiếp nhận chính thức cũng hơi phiền phức. Tô Đàn Nhi vẫn nhớ mục đích chính là đến đây du ngoạn cùng phu quân, nhưng công việc vụn vặt linh tinh cứ loạn hết cả lên, Ninh Nghị lại thấy mấy ngày hôm nay cũng khá thú vị.

Qua mấy ngày, bọn họ đã tìm được một khu trạch viện vừa ý trong thành, mua lại xong xuôi, sau đó bắt đầu sắp xếp và bố trí. Đây là một chỗ ở gần hẻm Thái Bình, tuy rằng hơi đắt nhưng Ninh Nghị chủ trương muốn mua. Dựa theo tính toán của hắn, sau này thủ đô ở phía nam, hoàng thành chín dặm sẽ được xây dựng không xa chỗ này, đến lúc đó cho dù muốn bán hay muốn ở thì vẫn cứ là tấc đất tấc vàng, hắn không có ý định cướp địa bàn của quan to người quý gì cả, chỉ cần có chút quan hệ, bán đi cũng kiếm được khối tiền.

Mấy con phố gần tòa nhà này vẫn coi là khá phồn hoa, làm ăn cũng đơn giản, một đoạn dài nối nhau thích hợp làm nơi ở, đầu phố có một võ quán không lớn không nhỏ, cả ngày hự hự ha ha, chỉ là Ninh Nghị sống ở đô thị lớn đã lâu, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy ồn ào, chỉ thấy thú vị mà thôi. Sau đó ngẫm lại, nếu mình rảnh rỗi thì đến tham gia võ quán này để tìm cơ hội thực chiến cũng hay.

Hắn thích những thứ huyền bí như nội công nội lực, dù sao cũng khá trông chờ vào võ hiệp, có điều cũng chỉ là thăm dò đối với sự vật thần kỳ mà mình chưa biết thôi, chứ với đánh nhau thực chiến thì cũng không nóng lòng lắm, cũng không cho rằng tương lai mình thực sự muốn trở thành người giang hồ liếm máu trên lưỡi đao. Chỉ là trải qua mấy chuyện lúc trước, giờ lại rảnh rỗi nên thấy luyện một chút cũng chỉ có lợi mà thôi.

Đương nhiên, mới mở miệng đã bị đám thê tử lẫn nha hoàn bình thường nhu thuận thì nay nhao nhao phản đối...

-----------

Chú thích:

(1) Dâm từ diễm khúc: những bài thơ khúc hát ướt át mị tình nói về những mối quan hệ tình ái phóng túng, bất chính của nam nữ.

(2) Lục nghệ: sáu tài nghệ dạy cho học trò thuở xưa, đó là lễ (lễ nghi), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (viết chữ), số (tính toán).


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK