Gà gáy ba lần, trời đã sáng, quanh nhà sương trắng vẫn mịt mù, đèn từ trong phòng chiếu ra, trông như một con đom đóm lơ lửng dưới tán cây ban đêm, xung quanh vẫn yên lặng, không thấy mấy tiếng động, chỉ có sương dày vẫn yên lặng lơ lửng trôi.
Đổ thùng nước lạnh vào nồi, Tiểu Thiền cho thêm củi vào bếp lò, cầm cái quạt nhỏ ngồi ở bên cạnh phe phẩy. Sau khi bị Ninh Nghị kéo vào phòng, nàng phải mất công mặc quần áo chỉnh tề một lần nữa. Mới sáng sớm đã làm cái chuyện này khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy kích thích như đang lén lén lút lút. Chẳng qua, cũng chỉ có ở Hàng Châu lúc này, nàng mới cảm nhận được cảm giác vừa xấu hổ vừa ấm áp, nếu có một ngày rời khỏi Hàng Châu, ở cùng với tiểu thư, nàng chắc chắn không thể cùng với cô gia làm chuyện này rồi.
Nàng rất kính trọng Tô Đàn Nhi, chắc chắn không thể vì quan hệ giữa mình với cô gia mà sinh ra ghen ghét đố kỵ. Nhưng chỉ ở trong hoàn cảnh thực mới biết, trong lòng của thiếu nữ thỉnh thoảng vẫn suy nghĩ một chút, rằng cần phải độc chiếm cô gia, hai người nương tựa lẫn nhau, tương trợ lẫn nhau. Loại cảm giác này khiến cho nàng cảm thấy ngọt ngào, đương nhiên cũng có một chút thời gian thấy thấp thỏm. Nếu cho nàng lựa chọn, sợ rằng ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc sống kiểu này, hay là muốn nó kéo dài mãi mãi.
Nếu suy nghĩ đơn giản một chút thì hoàn cảnh bây giờ cũng không đến nỗi tệ, có người chiếu cố, có người quan tâm, nàng giúp việc ở y quán cũng biết thêm một số người, hàng xóm xung quanh có ấn tượng tương đối tốt với nàng, có chuyện gì đều giúp đỡ nàng. So với cuộc sống lúc nào cũng thấp thỏm bị bắt đi trước kia, tình cảnh của nàng với cô gia tốt hơn nhiều, đối phương dường như đã coi hai người là người mình. Chẳng qua, mặc dù luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận nha hoàn, không tham gia quá nhiều chuyện xã hội, nhưng Tiểu Thiền cũng không nông cạn tới mức chỉ nhìn thấy cái tốt bề ngoài, chỉ nhìn thấy hạnh phúc trước mắt mà không nhìn thấy tương lai, lâu dài.
Cô gia dường như rất không thoải mái.
Sự không thoải mái này giống như lúc nào trên vai cũng có một gánh nặng, nó không giống sự mệt nhọc hoặc có chuyện gì đó lúc nào cũng nhíu chân mày. Mặc dù thời gian này ở đường Tế Liễu, trông cô gia như muốn gì được lấy, sống cuộc sống an nhàn, nhưng Tiểu Thiền hiểu, đằng sau biểu hiện bề ngoài này là một sự cẩn thận tới tột cùng, giống như một người đang bước đi trên một cái đầm lầy.
Trước kia nàng cũng tùng trải qua chuyện tương tự nhưng không cụ thể như thế này. Từ nhỏ, nàng đã bị bán vào gia đình thương nhân, chứng kiến rất nhiều thứ, nhìn những người này như rất phong quang, nhưng rất ít người biết họ đang gồng mình chống lưng cho cả một gia đình. Những người như Tô lão thái công, Tô Bá Dung, tiểu thư, bọn họ không phải lúc nào cũng tỏ ra lợi hại, mà giống như thiên mã hành không (nhẹ nhàng), xảo diệu hoàn thành công việc. Có những lúc sóng to gió lớn, ban ngày họ phải làm nhiều việc lớn, ban đêm phải xử lý từng việc nhỏ nhặt, suy tính, mưu đồ. Chỉ có những người biết cố gắng mới làm được chuyện lớn.
Dù sao đây cũng là thời đại sùng bái văn nhân, nàng từng thấy tiểu thư cũng mơ ước tới những danh sĩ giỏi giang. Là một người con gái, trong lòng nàng cũng vô cùng ước mong có được một danh sĩ có tài chỉ điểm giang sơn. Giống như trong kinh kịch ấy, nam chính trong vở kịch thường dùng một câu nói để cứu nguy thiên hạ, dùng một mưu kế có thể xoay chuyển đất trời. Người như vậy, bảo sao không khiến nàng khát khao cho được. Khi cô gia vào nhà, nàng cho rằng cô gia không phải người như vậy, nhưng có một khoảng thời gian, nàng lại cảm thấy cô gia là người như vậy. Sự tôn kính và giữ chừng mực lúc trước biến thành thân thiết cùng hâm mộ, nhưng cho tới khi ở thành Hàng châu, đặc biệt là sau khi hai người có quan hệ xác thịt, nàng mới dần hiểu rõ đằng sau sự an nhàn của cô gia là cái gì, nàng cảm nhận rõ lực lượng ẩn chứa trong đó.
Người bình thường cố gắng có thể mở một con đường mòn trên núi hoang, khi có đá lớn cản đường, người ta có thể áp dụng mưu kế hoạch đối sách, có thể đi vòng qua. Nhưng nếu phía trước không có đường đi, phía sau có truy binh, không thể đi đường vòng, những người cương liệt như Tiền gia gia kia chắc chắn sẽ chết ngay trên hòn đá. Cũng có một loại người có thể yên tĩnh đứng đó quan sát, chăm chú, mang một nụ cười với ý rằng có thể phá đá mở đường. Nàng không biết nên hình dung như thế nào, hoặc đó chính là “nam nhân” mà nàng thường được nghe mọi người nhắc tới.
Hôm nay hai chữ này có ý nghĩa sâu sắc hơn, bởi vì cô gia bây giờ đã là nam nhân của nàng.
Từ khi bị bắt trở lại, ở nơi này bắt đầu, trên mặt cô gia đã không còn biểu hiện bồn chồn háo hức, chưa từng lo lắng kích động, yên ổn dạy học, mỗi ngày đều tập luyện như bình thường, hòa thuận với láng giềng xung quanh, có lúc ngồi dưới mái hiên đọc sách, cùng nàng nói chuyện phiếm, an ủi nàng, cười mà như không để ý tới gì cả, có lúc, cô gia còn đi bổ củi, quét sân. Nhưng mặc dù tất cả đều biểu hiện tự nhiên, với tư cách là người bên cạnh cô gia, nàng có thể nhận ra sau những biểu hiện này là gì, khi quét sân, cô gia cầm chổi rất chặt.
Mỗi ngày rèn luyện là một ngày cô gia tăng thêm trọng trách, nhìn cô gia chạy tới chạy lui trong sân, không ra ngoài đường, nhưng thời gian và quãng đường chạy có khi còn gấp đôi so với khi ở Giang Ninh. Khi sự giám thị được buông lỏng, cô gia còn treo trên tay và chân những bao cát nhỏ. Nàng biết mục đích của việc này là rèn luyện thân thể, nhưng không biết mang lại lợi ích gì. Mấy ngày đầu, chân tay cô gia bị siết tới chảy máu nhưng vẫn duy trì thái độ bình thường với tất cả mọi người. Chỉ sau khi về nhà, đến phòng tắm, thỉnh thoảng nàng mới nghe tiếng hít hà, hơi thở dồn dập, mồ hơi toát ra như mưa, khi đó ánh mắt của cô gia trông thật khổ, thật giống như… hổ già vậy. Nàng không sợ ánh mắt này, bởi vì khi nhìn thấy nàng, cô gia lại trở lại bình thường, nàng biết, cô gia dù có biến thành hổ dữ cũng không ăn thịt nàng.
Hình ảnh này nàng cũng chỉ thấy mấy lần, lần nào cũng là thời điểm không người, diễn ra rất nhanh chóng rồi biến mất, hai người cũng chưa từng nói chuyện về vấn đề này. Nàng biết cô gia sẽ không nói với nàng những chuyện này, nhưng nàng chỉ cần biết cô gia như vậy là đủ rồi, nàng biết cô gia mở rộng quan hệ giao tiếp, dạy học, làm việc cũng chỉ vì để đỡ bị giám sát, hoạt động thoải mái hơn một chút. Nàng cũng biết, nếu hai người được càng nhiều người trong Bá Đao doanh chấp nhận thì cô gia có làm chuyện gì cũng trở nên dễ dàng. Nàng vẫn kiên trì làm theo nguyên tắc này.
Khi ở y quán, nàng rất chăm chỉ, biểu hiện rất vui vẻ, rất cầu thị, một phần là do bản tính nàng như vậy nhưng tâm tình của nàng lại không muốn thế.
Có lúc nàng muốn, cô gia có thể nhận ra những hành động mà nàng đang làm. Gần đây, cô gia thường hay lui tới với tiểu thư Lâu gia, nếu là lúc trước, Tiểu Thiền sẽ rất không vui, cũng sẽ rất lo lắng, nhưng bây giờ, nàng lại không có tâm tình như vậy. Đương nhiên, đối lúc kháng nghị là có, thậm chí là lải nhải trách móc cô gia quan hệ với tiểu thư Lâu gia quá thân mật, nhưng trong lòng nàng hiểu, cô gia không thích tiểu thư Lâu gia, dù có phát sinh bất cứ chuyện gì, trong lòng cô gia vẫn rất tỉnh táo.
Tối ngày hôm qua nhìn thấy cô gia bị thương, nàng oa oa khóc lớn, cô gia khuyên một lúc lâu mới dừng lại được. Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, nàng hy vọng cô gia có thể nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng cô gia nói bị thương không nặng, sau đó còn kéo nàng vào phòng… Cơ thể này đã là của cô gia, bất cứ lúc nào cô gia muốn nàng làm chuyện này, nàng cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng mà hôm nay buổi sáng, khi cơ thể nàng trần truồng nằm trước mặt cô gia, có lúc nàng chực khóc bảo cô gia ngừng lại, thế nhưng thực sự lúc đó, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Tâm tình này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì nàng biết, cho dù lúc nào đi nữa, cô gia cũng sẽ nói với nàng rằng, không có chuyện gì đâu rồi an ủi nàng.
Rời phòng không lâu, cô gia đã mở cửa ra ngoài chạy bộ. Nàng ngồi trong bên nghe tiếng nhưng không ra ngoài xem, nghĩ một lúc, cô gái đột nhiên lấy tay bụm miệng, bật khóc rưng rức, nước mắt lã chã rơi xuống.
Trừ tối hôm qua, bình thường chỉ khi nào không có ai, nàng mới có thể bật khóc, khóc xong ra khỏi cửa là nàng lại vui vẻ làm việc.
Hàng Châu như biển.
Ánh sáng đung đưa, nàng khép hai chân ngồi trước ba ông đầu rau, ngọn lửa bập bùng xua tan dần giá rét mùa đông. Ấm áp không đến từ ngọn lửa kia, nó đến từ bên trong cơ thể nàng, sưởi ấm từ trong ra ngoài, ấm áp này liên tục được truyền cho nàng, truyền từ một thư sinh đang chạy băng băng trong sương sớm. Hai người như hai điểm sáng, khoảng cách xa gần đều không ngăn được nó chiếu tới nhau, không thể tách rời nhau ra được.
Một lát sau, Tiểu Thiền xoa xoa nước mắt, cầm quạt nhỏ quạt bếp lò, khuôn mặt đã trở nên vui vẻ, sau đó đứng dậy kiểm tra nồi nước.
Ngày mới, bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK