Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc ở trong rừng ra đã là buổi trưa nên mọi người bèn đi theo Trần Lạc Nguyên đến một đình viện khác dưới chân núi để dùng bữa. Có thể thấy Trần Lạc Nguyên cũng là người thích cảnh đẹp, nếu tính là sản nghiệp cá nhân thì diện tích mảnh rừng núi này phải nói là khá lớn, trong đó có nhiều vị trí có cảnh quan đẹp đã được khai phá. Đình viện này nằm ở bên kia sườn núi, nép mình trong rừng cây, phía tây có con suối nhỏ lặng lẽ chảy qua, đương mùa hoa núi trổ bông rực rỡ, phong cảnh bốn bề tươi tắn, Ninh Nghị dõi mắt nhìn quanh, không khỏi ước ao ngưỡng mộ.

Có điều chuyện này cũng chẳng có gì nhiều để nói, văn minh càng lùi về trước thì kết cấu kim tự tháp của tiền tài càng kinh người. Gốc gác của Trần gia tuy có thâm sâu nhưng so với Khang Hiền thì vẫn chưa thấm vào đâu, thấy Ninh Nghị thích như vậy, lão nhân gia cũng hưởng ứng:

"Người không nhiều, cảnh quan có vẻ thiếu gắn kết, hơn nữa còn hơi hẻo lánh xa xôi, không tiện cho lắm, giá đất quanh đây cũng rẻ, nếu như cậu thích, ờ, mảnh rừng bên kia hình như của ta đấy..."

"Mảnh nào cơ?"

"Hai ngọn núi kia đều là của ta hết, không có ai ở cả. Không trồng trọt được thì đất cũng thành vô dụng, ta chẳng nhớ là mấy ngọn nữa, nói chung là khá nhiều, cậu thích không? Thích thì cho đấy, lấy không?"

Thời đại này, nếu là đại địa chủ thực sự, có quan hệ với giới quan lại thì dưới tay có thể nắm tới mấy vạn mẫu (1), thậm chí mười mấy vạn mẫu đất, thậm chí đây mới chỉ tính phần diện tích canh tác có khả năng sinh ra hiệu quả kinh tế mà thôi. Sản nghiệp trong tay Khang Hiền rốt cuộc có bao nhiêu, Ninh Nghị cũng không biết, mà chuyện này lại không thể hỏi thăm, thậm chí còn không thể ước đoán nữa, có khi ngay cả lão cũng chẳng rõ.

Hai người đùa giỡn vài câu, dĩ nhiên là Ninh Nghị không cần lấy đất của lão làm gì. Thực ra hắn cũng chỉ bất chợt nảy sinh ý nghĩ rằng mình có thể xây một sơn trang nghỉ hè đẹp ở đây mà thôi, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì trước mắt hình thức kinh doanh này cũng chưa phải là sản nghiệp thu lời ổn định. Đều là người phục vụ, trong thành Giang Ninh đã chỗ nào cũng có những nơi để người ta buông thả rồi, ở thế giới này lại không có chuyện ô nhiễm công nghiệp, không có lối sinh hoạt gấp gáp vội vàng như thời hiện đại, cho nên mọi người cũng chẳng cần phải tìm một nơi để lánh mình hay tìm chút bình lặng. Nghiêm túc mà nói thì điều cốt yếu không phải ở chỗ không kiếm được tiền mà căn bản là thấy dằn vặt trong lòng, Ninh Nghị thầm nghĩ hồi lâu, rồi cũng thôi.

Bởi đang trong tết Hàn thực nên bữa trưa của mọi người được Trần gia tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm đặc thù của tiết Hàn thực, hương vị rất thơm ngon. Đến buổi chiều, khi Trần Lạc Nguyên đưa ra giải thưởng mới, mặc dù vẫn là thi từ ca phú nhưng văn hội lúc bấy giờ sẽ mang tính chính quy hơn. Ninh Nghị chưa tham gia vào, chỉ đứng bên nhìn các cô gái thanh lâu biểu diễn, mấy màn tỷ thí này cũng khá công phu, đủ khiến mọi người sướng tai no mắt.

Một đám tài tử khoe khoang tài thơ phú, chẳng ai để ý đến hắn, hắn cùng Vân Trúc ở ngoài tha hồ vui vẻ nhàn nhã, thực ra Ninh Nghị cũng đã chuẩn bị một vài bài thơ hay để khi nào cần có thể viết ngay. Tào Quan là người biết quý trọng danh dự, không dễ gây sự, chắc cũng biết điều, Liễu Thanh Địch tuy tỏ vẻ khó chịu với hắn nhưng thực ra lại không đủ nhuệ khí, y có tới gây hấn hay không cũng chưa biết được, nếu như y thực sự muốn kéo mình xuống bùn thì mình cũng không cho y được đẹp mặt đâu. Riêng phía Chu Bang Ngạn bên kia, vốn dĩ Ninh Nghị cho rằng đám học trò kinh sư nên tính cách nào đẩy mình khỏi cuộc chơi mới phải, chẳng hiểu vì sao lần này mình lại đoán sai, Chu Bang Ngạn thái độ hiền lành, Lý Sư Sư đang đối mặt với mình thì vẻ mặt có hơi phức tạp, nhưng cơ bản là cũng bình thản.

Đến cuối cùng, Liễu Thanh Địch không dám mở miệng gây khó dễ với mình, mà ngay cả đám học trò kinh sư cũng chẳng nói câu nào, khiến cho Ninh Nghị chuẩn bị kỹ càng lại thành ra buồn tẻ. Hắn hoàn toàn không biết rằng, vốn dĩ đám Phương Văn Dương đã chuẩn bị kỹ càng để tranh luận với hắn một phen, nhưng cuối cùng bị Lý Sư Sư âm thầm cản lại.

Nếu là văn hội bình thường thì cũng bỏ qua, nhưng lần tụ hội này vốn đã bị kẻ có mục đích như Bộc Dương Dật bơm thổi đến mức gươm tuốt vỏ, nỏ căng dây rồi, nên trước văn hội Lý Sư Sư cảm thấy so tài một trận cũng không sao. Nhưng ở trong rừng sau khi nghe hai bài từ kia xong, tâm tình lại hóa thành khó tả, dù cho trong văn hội còn sót lại những người bạn có lòng thì với tình huống như thế này, nếu có thể không so đấu vẫn tốt hơn. Lúc này lại thêm sự trầm mặc của Chu Bang Ngạn nữa, cho tới cuối cùng lại thành cục diện như thế. Ninh Nghị bị gạt sang một bên, bị đối xử lạnh nhạt, sau đó còn bị đám người Khang Hiền càm ràm nữa.

Ngoại trừ màn giao đấu của hai nhóm tài tử Giang Ninh và kinh thành thì suốt chiều hôm đó Cẩm Nhi cũng không làm thêm chuyện khác người nào nữa, nàng chừng như cũng đã quên luôn chuyện Liễu Thanh Địch khiêu khích mình hồi sáng. Buổi chiều thì ở cạnh Vân Trúc bàn luận thơ từ hay màn biểu diễn của người khác, tuy rằng vẫn kiểu nói chuyện phóng khoáng không ràng buộc ấy nhưng lại khiến Ninh Nghị cảm thấy dường như nàng hơi điềm đạm hơn thì phải.

Thực ra lúc Ninh Nghị tán gẫu với Vân Trúc trong rừng, Lý Sư Sư và Chu Bang Ngạn đứng một bên, Nguyên Cẩm Nhi cũng ở bên khác lắng nghe. Nàng trốn trong bụi cỏ nghe xong, lúc bò ra ngoài cũng chỉ có thể thầm thú nhận:

"Gã này tán gái thiệt là có bài bản, kiểu này mình thua mất thôi."

Nàng biết Vân Trúc tỷ nghe những bài từ kia xong trong lòng sẽ rất vui, song cũng không có ý định lại quấy rối bọn họ, để hai người vui vẻ hết ngày, Vân Trúc tỷ được vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

Qua hết một ngày, viết một bài thơ rách, tiếng tăm chưa có, nhưng tâm tình của Ninh Nghị vẫn rất khoan khoái dễ chịu. Hắn vốn là muốn dẫn Vân Trúc đi chơi giải khuây, bây giờ mục đích đã đạt được rồi, những chuyện khác đều không quan trọng. Hôm ấy quay về trên con đường ngập ánh tà dương, giữa chừng bị xe ngựa của Lý Sư Sư cản lại, đại khái nói dăm câu kiểu như hẹn một ngày gặp gỡ.

Lại thêm mấy ngày nữa, mãi tận đến lúc Lý Sư Sư rời Giang Ninh thì hai người vẫn chưa gặp mặt thêm lần nào. Thực ra lời của Lý Sư Sư là thực tâm, nhưng Ninh Nghị chỉ coi là xã giao khách sáo, sau lần đó quả thực có nhận được thiệp mời yến tiệc của văn hội, nhưng cũng chỉ coi như thông lệ mà thôi, Lý Sư Sư không thể tự mình đến tận nhà tìm hắn. Mãi lúc rời đi Lý Sư Sư vẫn còn trăn trở sau "Mưa dầm nắng dãi hai ngả qua san" rốt cuộc là câu gì.

Trước tiết Thanh Minh một ngày, Tô Đàn Nhi theo Ninh Nghị về nhà cũ ở một đêm, tế bái tổ tiên Ninh gia, sau lần đó Tô gia cũng bận bịu chuyện thanh minh, Ninh Nghị càng rỗi rãi hơn. Đợi qua Thanh Minh, hắn cũng gặp huynh đệ Tần gia đôi bữa, thậm chí còn đánh nhau với Tư Tiểu Hổ một lần, dĩ nhiên là thất bại thảm hại. Sau đó hai người trao đổi luận bàn kiến thức về Quan tiết kỹ (2), Tư Tiểu Hổ cũng rất hứng thú, trò chuyện rất sôi nổi.

Tư Tiểu Hổ cũng dạy hắn Kim Cương thập bát thức cơ sở của Ba Tử Quyền, sau đó bảo rằng nếu thực sự gặp kẻ địch thì không cần dùng Ba Tử Quyền hay những thứ quyền pháp chưa quen thuộc khác, hắn rành thứ kỹ năng vật lộn trực tiếp như Quan tiết kỹ thì cứ dùng luôn, chứ còn mấy động tác võ học kia cũng chẳng đáng kể gì, cứ tập cho quen tay, đánh cho nhiều vào, thì võ công nào cũng thành. Điều này cũng giống như Lục Hồng Đề nói trước lúc rời đi, chỉ là Ninh Nghị tự ngẫm lại thấy mình khó có cơ hội để mà "đánh" nhiều, tuy rằng vẫn đang học nội công nhưng e là đời này không có duyên làm cao thủ nhất lưu rồi.

Đương nhiên, hiện tại thân thể này mới có hai mươi tuổi, chuyện tương lai không ai nói trước được.

Qua Thanh Minh, Lý Sư Sư và đám học trò kinh thành lũ lượt kéo nhau đi, Tần Thiệu Hòa, Tần Thiệu Khiêm cũng rời Giang Ninh, cuộc sống lại trở về tiết tấu như vốn có, ban ngày lên lớp giảng bài, đọc tiểu thuyết, làm thí nghiệm, chuyện trò với Vân Trúc, đùa giỡn với Nguyên Cẩm Nhi, chơi cờ năm quân với tiểu Thiền, hoặc nghe Tô Đàn Nhi nói chuyện bố trí các cửa hàng, kể chuyện trong nhà, thỉnh thoảng khoác lác với hai đệ tử Chu Bội và Chu Quân Võ, nói về triển vọng khoa học... Cứ như thế đi qua tháng ba, đến mùa hè, đại khái là quãng thời gian có thời tiết khiến người ta vui vẻ thoải mái nhất trong năm, nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh, đất Giang Ninh cũng an lành, mỗi lần đến đầu đường đều có cảm giác như ai nấy đều đã tìm được cảm giác thỏa mãn hạnh phúc vậy.

Vốn tưởng rằng tháng tư sẽ lên đường, nhưng Tô Đàn Nhi vừa mới nắm đại phòng, trong lúc này nếu bỏ ra thì rất có thể phụ thân sẽ phải vất vả nhiều, cho nên cuộc hành trình bị trì hoãn lại. Ninh Nghị có thể ở lại thêm ít lâu, đương nhiên Vân Trúc rất vui, bây giờ quan hệ của nàng và cả nhà Tần lão đã rất thân thiết, thỉnh thoảng hai người lại chạm mặt ở Tần phủ.

Ninh Nghị quay đầu nhìn lại, hắn xuyên tới đây cũng đã hai năm. Những ấn tượng về cuộc sống đã qua vẫn còn chưa tan mất, nhưng quãng thời gian này đúng là hai năm nhàn nhã nhất trong cuộc đời hắn. Chỉ là hai năm trước cũng vào thời gian này, Tần lão còn đang bày sạp đánh cờ, hắn thường đến xem, sạp trà nho nhỏ kia vẫn còn nằm ở bờ sông, nhưng cuộc cờ thì chẳng có, bây giờ Tần lão đang được rất nhiều người để ý, ngược lại cũng khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác mưa gió sắp nổi, có chuyện gì đó đang sắp sửa phát sinh.

Liên quan đến chuyện của Tần lão, chắc mọi người quan tâm nhiều nhất chính là thời điểm cuối năm ngoái, vốn dĩ đã vắng lặng mấy năm rồi, nhưng vì những lời đồn về hai nước Kim, Liêu khi đó mà người đến bái phỏng mỗi lúc một nhiều. Nhưng sang đến đầu năm nay, tin tức hai nước Kim, Liêu hòa đàm truyền tới, nhìn không ra tình hình, những kẻ quan tâm lại dần thưa thớt. Mọi người cũng chẳng đến nỗi quên sạch sành sanh ảnh hưởng của ông lão này, chỉ là lựa chọn lặng im quan sát, chờ đợi biến hóa xảy ra mà thôi.

Không ít người nghĩ rằng trong thời gian ngắn thì hai nước Kim Liêu khó mà đánh nhau được.

Lão nhân cũng không mở miệng đàm luận những chuyện này bao giờ, Ninh Nghị có đến mấy lần cũng chỉ tán gẫu chơi cờ, không nói chuyện thời cuộc, có lúc ông lão lôi chuyện của hắn và Vân Trúc ra trêu, cứ như vậy cho đến mãi cuối tháng tư, một ngày mát trời, hai người đang đánh cờ trong tiểu viện của Tần gia, Vân Trúc cũng tới, nàng mang rượu và thức ăn từ bên Trúc Ký lại đây, tán gẫu với Vân Nương phía sau viện.

"Nói mới nhớ, ít lâu nữa Lập Hằng cậu cũng tới Hàng Châu à?"

"Ừm."

"Tháng năm đi thì hơi nóng chút."

"Ngồi thuyền mà đi, tới Dương Châu rồi đến Tô Hàng."

"Nếu không say sóng thì cũng được đấy." Ông lão bật cười, sau đó hạ một quân cờ. "Lại nói, đợi cậu trở lại Giang Ninh, chắc ta cũng không ở đây đâu, căn nhà này... có khi phải để không rồi."

Ninh Nghị ngẩn người, sau đó cười.

"Dù thế nào thì cũng không phải chỗ để ở lâu, phủ đệ của Tần lão ở kinh sư chắc phải tốt hơn chỗ này chứ?"

"Ha ha..." Đại khái là bị Ninh Nghị nói trúng tâm sự, ông lão cười lớn, sau đó cũng thoáng lộ vẻ buồn rầu. "Người chứ đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình cho được, sống tám năm ròng, vốn dĩ cũng đã chuẩn bị sống nốt quãng đời còn lại ở đây rồi."

"Còn sớm mà." Ninh Nghị cười, nhón tay nhặt một quân cờ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi. "Đánh à?"

Lão nhân gia gật đầu.

"Ừ, đánh."

Chiều tháng tư, mây bảng lảng trôi xa, gió mùa hè lướt nhẹ qua rừng cây trong thành, tán lá xanh rì rào nhảy múa, phát ra âm thanh như đang lật nhanh một cuốn sách, nhưng chẳng thấy người lật sách đâu. Giữa cuộc đối thoại ôn hòa ấy, từ chân trời phía bắc đã nghe mùi máu tanh mơ hồ bay tới...

-----------

Chú thích:

(1) Mẫu: đơn vị đo diện tích, bằng mười sào, tương được 3.600 mét vuông.

(2) Quan tiết kỹ: bạn nào chưa rõ có thể xem lại chú thích (2) chương 166.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK