Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong đêm tối, cánh chim nhỏ sải rộng bay qua bầu trời đêm, dưới nửa vầng trăng sáng, dãy núi trập trùng kéo dài như vô tận, dòng nước dưới ánh sao kia tựa như một dải thắt lưng màu trắng khảm đầy châu ngọc vắt ngang qua đại địa, lại như thể râu tóc hay rễ cây mọc lan khắp nơi. Con người chỉ lưu lại trong bóng tối những đốm lửa loang lổ nhỏ bé, có chỗ tập trung, có nơi thưa thớt.

Hừng đông ngày mùng chín, cách thời điểm Hàng Châu rơi vào tay giặc đã năm ngày rồi, bởi trận đại loạn này mà những hỗn loạn ban đầu nay rốt cuộc cũng đã có quỹ đạo rõ ràng ngay ngắn. Sau khi bị chiếm đóng, những đốm đèn ban đêm lấy Hàng Châu làm trung tâm, cứ thế đổ ra bốn phía xung quanh. Những náo động xôn xao lúc đầu đến giờ đã dần dần hình thành quỹ đạo rõ ràng, mà ánh lửa trong thành Hàng Châu, sau lúc đầu rầm rộ, nay cũng từ từ có xu hướng ổn định.

Máu chảy, đầu rơi, chết chóc, trong thời gian bốn ngày ấy gần như đã nhuộm đỏ mọi con phố trong thành. Có điều, sau khi cơn điên cuồng lúc đầu qua đi, tất cả cũng đã dần bình tĩnh lại, đi lau chùi vết máu trên đường. Trong bốn ngày cướp bóc giết chóc, không thể kể hết có biết bao nhiêu máu tươi phải đổ xuống, rất nhiều phú thương, thân hào, quan viên chưa kịp chạy ra khỏi thành cơ hồ bị đuổi bắt hành hạ cho đến chết, bị tàn sát hầu như không còn ai, cho dù là dân thường đi nữa, cũng chưa chắc có thể tránh thoát kiếp nạn này, không biết có bao nhiêu người bị giết chết trong trận phản kháng "hư hư thực thực" kia, không biết có bao nhiêu nữ tử bị vũ nhục, sau khi những người phản kháng ban đầu bị giết sạch, những người may mắn sống sót bắt đầu trở nên đờ đẫn, để mặc đám "Nghĩa quân" từ các nơi khác tới chiếm địa bàn.

Chỉ có một số ít người có của cải là ngoại lệ.

Một tòa trạch viện lớn nằm cách phủ nha Hàng Châu không xa, vốn dĩ là trạch viện của Thường gia trong tứ đại gia ở Hàng Châu lúc trước, trong cơn địa chấn tuy cũng bị ảnh hưởng, nhưng không nghiêm trọng lắm, sau lần đó đã được tu bổ lại rồi. Lúc này mới qua nửa đêm chưa lâu, trong nhà ngoài nhà đèn đuốc sáng trưng, một tiệc rượu đang tới hồi kết thúc, trước cửa lớn của trạch viện, chủ nhân đang đưa một đám người tới đầu đường, chào hỏi từng người, tiễn bước từng người.

Thông thường mà nói, trong thành Hàng Châu hỗn loạn như lúc này, người có thể mở tiệc rượu thì cũng chỉ có thể là đầu mục nghĩa quân xông vào thành mà thôi. Nhưng lúc này người tham dự lại không phải là nghĩa quân, khách khứa mặc trang phục đơn giản, điệu bộ khúm núm. Người trung niên làm chủ nhân bữa tiệc cùng với những thị tòng bên người đúng là rất có khí độ, người trung niên này chính là huynh đệ mà Phương Tịch coi trọng nhất trong thành Hàng Châu hiện giờ, được người ta tôn là Phật Soái Phương Thất Phật, mà những người được tiễn đại để đều là thân hào phú thương trước giờ của thành Hàng Châu, cùng những quan chức nương nhờ vào Phương Tịch, trong đám người hỗn tạp này không ngờ cũng có bóng dáng của gia chủ Lâu gia Lâu Cận Lâm.

Là một trong những đại gia tộc ở Hàng Châu, trước nay Lâu gia kỳ thực vẫn chưa có liên hệ gì với Phương Tịch cả, Phương Thất Phật chỉ mới tìm được lão ta một đêm trước khi phá thành mà thôi. Bởi vì việc làm ăn của Lâu gia rất đa dạng, tiếp xúc với tam giáo cửu lưu cũng nhiều, đối phương tìm chút quan hệ, lúc đó lão không trả lời kiên quyết gì cho lắm, nhưng lúc trước bị đám người của Tiền Hải Bình quấy nhiễu phá phách, trong lòng tức giận, cho nên cũng không từ chối.

Bởi vậy, qua đến ngày hôm sau thành bị phá, lão hợp tác với quân đội Phương Tịch vốn chưa quen thuộc tình hình để kiểm kê các loại vật tư của Hàng Châu lúc này, sau đó trở thành khách quý trong quân của Phương Tịch, bốn nhà Tiền Mục Thang Thường lúc trước nay đã rời đi hết cả, nếu Phương Tịch quả thực có thể ngồi vững ở Hàng Châu này, Lâu gia của lão giữ lại được toàn bộ tài sản, cơ bản trở thành đệ nhất thế gia ở Hàng Châu lúc này.

Đương nhiên, việc Phương Tịch ngồi ở Hàng Châu chưa hẳn là có thể ổn định, ngày sau thế nào, thực ra cũng không lạc quan gì, nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể lấy lý do như vậy để tạm thời cậy vào mà thôi.

Đám người may mắn sống sót trước mặt kia, thực ra ở trong thành Hàng Châu, ai cũng đều quen biết nhau cả, hoặc chí ít cũng là nghe tên. Bọn họ chính là những kẻ mà lúc mới bắt đầu đã âm thầm cấu kết với Phương Tịch, cũng có người sau đó bị thuyết phục gia nhập. Trong chính quyền mới của Phương Tịch lúc này, bọn họ sắp trở thành nhóm quý tộc nguyên sinh đầu tiên, nhưng trừ những người vừa mới bắt đầu đã kiên định gia nhập trận doanh của Phương Tịch ra, những người còn lại ít nhiều đều có chút thấp thỏm, không nói gì với nhau cả, cũng không tùy tiện nói chuyện, chỉ cung kính nói lời từ biệt với Phương Thất Phật xong thì quay lưng rời đi.

Đối với đám người này, thái độ của Phương Thất Phật khá là tao nhã hòa ái. Năm nay y gần bốn mươi, thân hình cao lớn, thân thủ cực cao, thời gian làm tướng giết địch vô số, nhưng lúc làm mưu sĩ thì lại có vẻ thận trọng nội liễm. Trong danh sách thủ hạ của Phương Tịch thì có vô số người có tính cách cương quyết bướng bỉnh, chẳng hạn như Thạch Bảo điên cuồng, Đặng Nguyên Giác có mấy phần điên khùng, Lệ Thiên trầm ổn nhưng kiêu ngạo, Ty hành Phương Nhai Tí tàn ác hung hãn, những người này ai cũng năng lực đầy mình, nhưng trước mặt Phương Thất Phật đều cực kỳ ngoan ngoãn vâng lời, ngay cả thiếu nữ vui buồn thất thường tự xưng là Lưu Đại Bưu kia, hoặc Vương Dần văn võ song toàn, tâm cơ thâm trầm, lúc đối diện với y thường cũng sẽ vâng lệnh mà đi chứ không nói gì nhiều.

Lúc này y đã tiễn xong những người tham gia tiệc rượu, quay lưng trở về phía sau một tên thị tòng trẻ tuổi tiến theo lại đây, nói:

"Lão sư, người coi trọng bọn họ như thế, nhưng theo con thấy, bọn họ có thể chưa chắc sẽ thích, trong đó có vẻ như người ta phiền não uất ức nhiều hơn, sợ là cảm thấy chuyện làm ăn lần này của chúng ta không kéo dài được đây. Theo như con thấy, những người kia thực ra cũng chẳng phải thật tâm quy thuận chúng ta, chi bằng giết quách đi... có thể kiếm một món to."

Có lẽ đã quá quen với ngữ khí kiểu ấy của tên đệ tử này, cho nên Phương Thất Phật chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, ngược lại cũng không tức giận gì, chỉ khẽ mỉm cười nói:

"Trần Phàm, chúng ta hiện tại đã chiếm được Hàng Châu rồi, con phải sửa cái cách suy nghĩ của sơn tặc ấy đi thôi, cái gì mà chuyện làm ăn lần này, rồi gì mà kiếm một món to nữa. Thánh công đang muốn xưng hoàng đế, tương lai con ít nhất cũng là đại tướng quân, chớ có tham lam vậy."

"Xùy, lão sư à, tham một chút mới thú vị, chứ mấy cái hoàng đế, rồi tướng quân gì đó, nhớ đến cũng đủ đau đầu rồi..."

Người trẻ tuổi tên Trần Phàm kia xem chừng khá bại hoại, nhưng Phương Thất Phật cũng chẳng để ý, chỉ là vừa bước đi, vừa nói rằng:

"Đất Hàng Châu này là trọng địa của Giang Nam. Thánh công xưng đế, thì Hàng Châu chính là kinh thành, địa phương trọng yếu như thế này thì không thể đập nát hoàn toàn được. Bây giờ sắp đến lúc thu hoạch vụ thu, lúa cần phải gặt, cần phải có người làm, sau đó muốn dựng lại thành này, muốn có quy tắc thì phải có chuyện làm ăn, hơn nữa muốn xưng đế thì cũng phải có nhiều người ủng hộ. Những thứ này, đoàn người theo chúng ta vào thành đều không thông thạo, bọn họ chỉ biết đốt biết cướp, nhưng chỗ này giờ là nhà của chúng ta rồi, phải thu liễm lại một chút."

Phương Thất Phật thở dài, nói tiếp:

"Chúng ta không hiểu những chuyện kia, nhưng bọn họ hiểu, hiện tại việc vui vẻ hay không không quan trọng, chỉ cần chịu làm việc thì ta sẽ cho họ địa vị, cho bọn họ quyền lực, bọn họ sẽ thích thôi... Nếu đã nắm được Hàng Châu rồi, mấy ngày nữa ta liền muốn tiếp tục khởi binh chiếm Gia Hưng, trước lúc đó, ta muốn phải sắp xếp xong những chuyện này. Mấy ngày nữa ta rời đi, con ở lại đây, bảo vệ bọn họ không bị quấy nhiễu, chuyện này nhớ rõ chưa?"

"Lão sư, con muốn theo người đi đánh Gia Hưng, những chuyện này con không hiểu, không thì người giữ Vương tướng quân hoặc An Tích Phúc lại đây, đổi con vào cũng được, con đi Hồ Châu cũng không sao..."

"Không phải con không hiểu, mà là con không muốn suy nghĩ, bằng không làm sao vừa mở miệng liền nhắc tới bọn họ... Trước mắt Vương Dần phải quản tình thế phía nam, An Tích Phúc bắc tiến Hồ Châu. Con ở lại là tốt nhất, con là đệ tử của ta, lại không phân rõ phải trái."

"Không phải là con không phân rõ phải trái, con cảm thấy con có thể đổi chỗ cho An Tích Phúc, mà nếu nói như sư phụ, chẳng phải cô nàng nhà Bá Đao kia làm việc lại càng không phân rõ phải trái hơn cả con nữa sao, con cũng có thể đổi chỗ cho nàng."

"Những người bắc tiến lên Hồ Châu là một đoàn hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, phái bọn họ qua đó, vừa là để nhiễu loạn Hồ Châu, mặc khác là cho họ có cơ hội cướp bóc đánh phá mà thôi. Tích Phúc đi theo là để khi cần thiết có thể quản được đám người này. Con cũng biết là trưa hôm nay, Lục Sao với Diêu Nghĩa suýt chút nữa choảng nhau tới nơi rồi, may mà có An Tích Phúc dẫn theo Hắc Linh vệ chạy đến kịp lúc, mới có thể khiến chuyện này lắng lại, giả như là con đến, e là khiến chuyện đã loạn càng thêm loạn rồi... Còn Bá Đao, mấy ngày nay cô ta đi đâu?"

Trần Phàm nghiêng đầu gãi lông mày, đáp:

"Mấy ngày trước... lúc trong thành chém giết hò hét loạn cả lên thì nàng lại ở trên đường ra vẻ từ ái thân thiện phát bánh bao cho đám người kia, lại còn không cho bọn con giết người. Ngày hôm qua nàng cũng đi lên hướng bắc, nghe nói nàng cùng thủ hạ đang tìm một người tên là Ninh Lập Hằng, hình như chính là người đánh bại nàng và Thạch tướng quân, giết Cẩu Chính thì phải. Ngược lại con thấy cô nàng này đúng là rảnh rỗi..."

Phương Thất Phật cau mày suy nghĩ một chút, nói:

"Ngày đó thành bị phá, người bỏ chạy về phía bắc là nhiều nhất, nghe nói tay Ninh Lập Hằng đó lúc trước từng liên hệ với rất nhiều người, cùng đánh ra phía bắc, hôm nay bọn Diêu Nghĩa tựa hồ cũng dán mắt vào một đội ngũ lưu vong, chẳng lẽ trong đó có y?"

"Lão sư, có cần con đuổi theo, cảnh báo bọn họ một chút hay không? Hiển nhiên là Ninh Lập Hằng kia rất lợi hại, tiện thể con đổi chỗ cho Lưu Đại Bưu được không?"

"Có gì đâu mà phải cảnh báo, trong đám người lưu vong kia dù là có quân đội, thì cũng đã thành đám lính mệt mỏi mất hết can đảm rồi. Thứ mà Ninh Lập Hằng ngày đó làm được cũng chỉ là nhất thời mà thôi, sức lực của một người thì có thể làm gì được trong tình thế như vậy nữa chứ... Còn con phải đổi cho Lưu Đại Bưu về, tự con đi nói với cô ta, chỉ cần con có thể thuyết phục được cô ta, để cô ta quay về duy trì cục diện trong thành, ta hứa sẽ cho con đi lên phía bắc, có được không?"

"Lão sư, vậy thì người phải làm mệnh lệnh gửi cho nàng mới được..."

Trần Phàm nghiêng đầu cự nự, nhưng phía trước Phương Thất Phật đã phất phấ tay, tiếp tục bước tới, bên này đợi một hồi lâu, rồi mới tức đến nổ phổi mà kêu lên:

"Nhưng con cũng không duy trì được cục diện trong thành đâu, người... Lão sư, thế này không phải khiến người khác khó chịu sao, con muốn đánh trận!"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK