Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 265: Bí mật gặp gỡ

Khi trời đã vào đêm, những điểm sáng lập lòe khi xa khi gần, những dòng kênh như những dải lụa mềm mại rải khắp thành Hàng Châu. Ở những nơi ánh sáng nhiều hơn một chút, mặt nước nơi đó chập chờn lay động, phản chiếu ánh vàng lung linh. Còn ở cạnh những đoạn đường tối hơn, thì dòng nước chìm trong bóng tối trầm mặc, thỉnh thoảng khi có thuyền đi tới, thì ánh sáng lại chậm rãi lướt qua rồi tắt.

Cả trong lẫn người Tứ Quý trai đều phủ trong ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn lồng, mái hiên dài đầy những điểm vàng rạng rỡ quấn quanh trên ba tầng lầu tô điểm cho đoạn phố này trở nên lộng lẫy vô cùng. Trên những đường phố gần đó, người qua đường không ai là không ngẩn đầu nhìn sang bên này vài lần, chăm chú chỉ trỏ, còn trong lầu đang là bầu không khí linh đình náo nhiệt của buổi tiệc rượu ăn uống. Hôm nay trong Tứ Quý trai, vừa có hội thơ lại vừa có biểu diễn ca múa, lúc này yến ẩm trong lâu còn chưa dừng, một vài danh kỹ đang nổi trong thành đã được mời tới, bắt đầu lên đài biểu diễn từ khúc...

Sau khi thành Hàng Châu bị phá, tuy rằng vì Phương Tịch đã quyết định chọn nơi này làm thủ đô khi lập quốc, yêu cầu thuộc hạ phải tiết chế lại, nhưng trong cảnh hỗn loạn ban đầu, cảnh ngộ của những cô gái còn ở lại trong phòng gặp phải, đúng là không ai giống như ai. Nghề buôn hương bán phấn vốn dĩ rất hưng thịnh cũng phải chịu đả kích rất lớn, đàn ông bị đám lính xông vào thành bắt được, thì có thể bị ngược đãi, chém giết gì đó, còn thủ đoạn sử dụng với phụ nữ thì chung quy cũng chỉ có một thứ chuyện kia mà thôi.

Ban đầu, trong đoạn thời gian rối ren kia, những cô gái tự sát sau khi bị làm nhục hoặc những người bị giết ngay trong lúc bị chà đạp ấy nhiều không kể xiết, trong thanh lâu cũng không thiếu những cô gái trung trinh tiết liệt, quyết không chịu nhục mà tự tận. Nhưng nói tóm lại thì, thân ở trong hoàn cảnh này, dù sao khả năng chịu đả kích của các nàng vẫn cao hơn những người khác không ít. Sau khi đã đi qua hết thời kỳ đen tối ấy rồi, có người tránh qua đại nại, có người tìm được chỗ dựa, có người tiếp tục tận dụng bản lĩnh khi xưa của mình mà nổi lên, tóm lại thì ai cũng phải ăn cơm, nên người nào cũng phải tìm lối thoát cả.

Lúc này nhóm hoa khôi danh kỹ ở Hàng Châu đã khác đi nhiều so với mấy tháng trước, cảm giác đương nhiên là có nhiều điểm không giống như trước nữa, mất đi sự linh hoạt khéo léo lúc trước, thêm một chút khúm núm gò bó. Nhưng chỉ cần không ai tra cứu, thì những người thay thế chắc chắn đều có tài nghệ không kém chút nào. Mà cái sự bất an lo lắng trong lòng các nàng có lúc cũng mang lại cảm giác điềm đạm đáng yêu, lại có một phong vị khác. Sau mấy màn biểu diễn, bầu không khí trong phòng khách đã sôi động hẳn lên. Có mấy người cho ra lò được dăm bài thơ, đọc lên để mọi người cùng thưởng thức và phân tích.

Buổi tụ hội ngày hôm nay tuy rằng vẫn có được cái không khí của hội thơ hội văn trong đó, nhưng nói cho cùng, xét về mặt ý nghĩa thì không giống những hội thơ bình thường khác. Chu Viêm Lâm là quan chức trong triều đình Phương Tịch ở thời điểm hiện tại, những người giao thiệp lui tới dĩ nhiên không thể chỉ có mỗi văn nhân mà thực ra một bộ phận võ nhân có quan hệ cũng tới tham dự. Trong quá trình hội thơ này, vì thế mà không thể áp đặt quy củ quá cứng nhắc được, chỉ có thể trông chờ chủ nhà hoặc những người muốn làm náo động cố gắng khơi gợi hứng thú làm thơ làm từ của mọi người mà thôi. Mà bởi vì lúc này hệ thống quan chức của Phương Tịch rất đông người, cho nên khi tiệc rượu vừa bắt đầu, đã có người cầm chén rượu đi khắp nơi chào hỏi trò chuyện, lúc này cũng đang là thời điểm sôi động náo nhiệt nhất.

Người đông, cảnh tượng náo nhiệt. Trong khu vực yến tiệc trên lầu hai, lúc này cũng đang có một số sự kiện đang xảy ra. Một thư sinh cầm chén rượu đang vẫy tay với người khác, xoay người bước về phía trước, bất ngờ đụng vào nam tử bên cạnh một cái.

"Cẩn thận."

"Ối..."

Ầm, rào...

Sự kiện vừa xảy ra không phải ồn ào gì lắm, thư sinh không đến nỗi làm đổ cả cái bàn, chỉ là không cẩn thận làm chén nước tương ở trên bàn đổ cả lên y phục của mình, hắn lảo đảo một cái đã đứng vững được ngay, nhưng chỗ nước tương đổ lên y phục thì lưu lại dấu vết rất rõ, trong thời gian ngắn không thể phủi đi được. Thư sinh méo mặt cười khổ sở vẫy tay, người bên cạnh chạy lại hỏi thăm mấy lời, sau đó liền có người của Tứ Quý trai đến kiểm tra, rồi theo lời dặn dò của chưởng quỹ mà sắp xếp phòng và quần áo cho hắn thay.

Sau khi chào hỏi thư sinh áo trắng đi cùng ở không xa phía trước, hắn theo gã sai vặt dẫn đường, đi lên lầu ba.

Lầu một và lầu hai của Tứ Quý trai hiện tại đang được sử dụng để làm phòng tiệc đón khách, lầu ba cũng sáng đèn nhưng không có ai cả. Thư sinh tiến vào phòng, châm ngọn đèn lên cho sáng, thay quần áo, sau đó đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, gió đêm thổi tới, đèn đuốc đung đưa, mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu.

"... Theo lời dặn dò của Ninh công tử, tin tức ngài vẫn khỏe mạnh như xưa đã được truyền đi, phu nhân và những người trong nhà cũng bình an vô sự... Đứa trẻ trong bụng của phu nhân cũng rất khỏe..."

Nếu như lúc này có người khác ở trong phòng thì nhất định sẽ nghe thấy, tiếng trò chuyện thì thầm ở trong khoảng không gian này.

"Không làm kinh động đến quan phủ hay quân đội gì chứ?"

"Ninh công tử từng dặn dò kỹ càng rồi mà, cho nên chúng tôi vẫn chưa cho thêm người nào biết khác cả, tránh gây thêm chuyện, ngoại trừ phu nhân của ngài ra, tin tình báo này chỉ truyền đi theo một tuyến duy nhất, có điều... Tôi thấy Ninh công tử có hơi cẩn trọng quá mức..."

"Chúng ta đang ở trong tình huống không thể thất bại một lần nào hết, cho nên chỉ có thể cẩn trọng hết sức. Lưu Đại Bưu đã sắp xếp người ở bên cạnh thê tử ta, nếu để cho những kẻ muốn lập công kia biết được, thì chỉ có vợ chồng chúng ta phải chết mà thôi... Cấp trên của cậu, có lời nào khác nhắn ta hay không?"

"Tiếp ứng Ninh công tử rời khỏi thành là việc quan trọng nhất, nhưng tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của Ninh công tử... Cấp trên còn nói, công tử phải nhớ bảo trọng chính mình."

Người đang bí mật trò chuyện với Ninh Nghị ở đây đương nhiên chính là mật thám Văn Nhân Bất Nhị do Ninh Nghị và Tần Tự Nguyên sắp xếp ở trong quân Phương Tịch. Bây giờ Ninh Nghị cũng đã hiểu lý do tại sao mà địa điểm gặp mặt được chọn lần này lại là Tứ Quý trai, đó là bởi vì thân phận của Văn Nhân Bất Nhị chính là chưởng quỹ của Tứ Quý trai trong Bách Niên đường. Ninh Nghị vốn dĩ không tín nhiệm gì lực lượng của triều đình họ Chu bên kia, có điều Văn Nhân Bất Nhị đương nhiên là khác. Nhưng lúc gã nhắc đến chuyện giao quyền chỉ huy cho hắn thì Ninh Nghị lại lắc đầu.

"Ta không hiểu rõ lắm mấy chuyện này, cậu làm quen rồi ắt phải thành thục hơn ta, các cậu muốn làm gì thì cậu cứ tự mình sắp xếp, có điều, ta phải biết tuyến dưới của cậu là ai phụ trách, nếu cậu xảy ra vấn đề gì thì ta làm sao để liên hệ với người đó..."

"Cái này là đương nhiên rồi..."

Hệ thống nhỏ mà Văn Nhân Bất Nhị đang hoạt động không phải tổ chức chính thức trực thuộc Lục Phiến môn, nó nguyên bản là một ti mật thám được thành lập với mục đích đối phó người Liêu, số người được phái đi làm mật thám không nhiều, hơn nữa cũng chỉ có tác dụng lấp chỗ hổng cho đại sự mà thôi. Mặc dù là như vậy, là người phụ trách cao nhất ở trong khu vực Phương Tịch, tài nguyên trong tay Văn Nhân Bất Nhị cũng khá dồi dào, Tần Tự Nguyên trực tiếp cho một mình gã phụ trách việc Ninh Nghị, chứng tỏ lão nhân gia cực kỳ coi trọng việc này.

Sau khi trao đổi xong một số thông tin cần thiết, Văn Nhân Bất Nhị nói rằng:

"Bây giờ việc quan trọng nhất chính là hộ tống Ninh công tử rời khỏi nơi này, theo dự tính thì trong khoảng nửa tháng tới, tình hình ở Hàng Châu e là càng lúc càng cấp bách hơn, nếu như phải đi thì tốt nhất là nên sắp xếp trong thời gian nửa tháng này. Bây giờ chúng ta đã hiểu khá rõ tình hình của Bá Đao doanh bên kia rồi, nếu như Ninh công tử biết gì đó..."

"Tạm thời có thể ta chưa đi được." Ninh Nghị lắc đầu, sau đó dừng một chút để suy nghĩ. "Trong quân đội của Phương Tịch có rất nhiều nhân sĩ lục lâm, ta nghe nói, có một số phương pháp làm cho người ta vương một thứ mùi đặc biệt, sau đó huấn luyện cổ trùng lần theo mùi này. Bọn họ nói thế. Ban đầu ta chỉ coi đó là chuyện thần thoại, nhưng sau đó nhìn bộ dáng của bọn họ thì trông chẳng có vẻ gì là giả bộ cả... Văn Nhân huynh có biết chuyện này không?"

Văn Nhân Bất Nhị thoáng biến sắc, đáp lời:

"Ở vùng Tương Tây, trong thuật nuôi sâu độc quả thực có phương pháp này, chỉ là thứ cổ trùng này không dễ nuôi chút nào, chỉ có thể sử dụng với một người mà thôi, thời gian tồn tại cũng không dài... Biện pháp như vậy chỉ sử dụng với những người cực kỳ quan trọng..." Gã nhìn Ninh Nghị một chút, sau đó cau mày suy nghĩ hồi lâu.

"Không phải là không có giải pháp, chỉ cần biết người nuôi cổ trùng là ai, giết con trùng của người đó đi là xong. Hoặc có thể điều tra để xem lúc nào con trùng đó chết, canh thời gian mà đào tẩu cũng được. Còn có một số biện pháp khác có thể làm mất khả năng lần theo dấu vết kia... Những chuyện này tôi sẽ đi điều tra cẩn thận, xin Ninh công tử yên tâm."

"Đúng là có những chuyện này thật..."

Ninh Nghị gật đầu cười. Thực ra những chuyện như thế này cũng chẳng phải là kỳ dị gì lắm, bồ câu đưa thư đi xa ngàn dặm mà vẫn có thể tới đích. Muốn chính xác như ra đa thì đương nhiên không thể, nhưng những nhân sĩ võ lâm này võ nghệ cao cường lại giỏi những kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, cho dù chỉ có thể xác định đại khái phương hướng thôi, nhưng mình cũng khó mà thoát đi được. Trước kia đại khái hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, cho nên lúc này không nghi ngờ gì.

"Những chuyện này đều phải phiền Văn Nhân huynh giúp đỡ, có điều, nếu như chuyện này không làm được thì ta dự định đưa nha hoàn bên cạnh ta đi trước. Chuyện này thì có thể làm được."

Bên kia trầm mặc một lúc, hiển nhiên là Văn Nhân Bất Nhị không đồng tình với chuyện này.

"Ninh công tử, chuyện này e rằng..."

Ninh Nghị phất tay, nói:

"Đưa nàng đi rồi thì ta mới yên tâm ở lại đây làm thêm vài việc nữa... Vấn đề này không lớn, lúc trước ta đã tính qua cả rồi. Trong tiệm thuốc sát vách chỗ ta đang ở bây giờ có một đại phu già không có con cái, người này khá có danh vọng trong Bá Đao doanh, đoạn thời gian này Tiểu Thiền vẫn ở bên tiệm thuốc phụ việc, ông đại phu già ấy đối xử với nàng như con gái. Nếu như chỉ là tình huống bình thường, ông ấy sẽ không giúp đỡ đâu, nhưng nếu như ta trót đắc tội với người ta, cho dù là Lệ Thiên Nhuận hay là Thạch Bảo đi nữa, thì đều đủ sức nặng để đối đầu với Lưu Đại Bưu. Ta mà gặp nguy hiểm thì rất dễ khiến người bên cạnh bị liên lụy. Đến thời điểm phải chịu áp lực, ta sẽ nhờ ông đại phu già ấy giúp đưa Tiểu Thiền đi. Còn thời gian này... vẫn phải nhờ Văn Nhân huynh trợ giúp."

Văn Nhân Bất Nhị sửng sốt mất một lúc. Tình hình xung quanh Ninh Nghị đương nhiên là gã đã có điều tra qua rồi.

"Ninh công tử... Từ hơn một tháng trước... công tử đã sắp xếp việc này rồi sao?"

"Cũng không thể nói là sắp xếp được, chẳng qua cũng chỉ là phòng ngừa chu đáo một chút mà thôi, ông lão kia tính tình kiên cường, cũng vì thế mà hiểu được sự tàn khốc của thế sự, đến thời điểm cần thiết chỉ việc nhờ ông ta, ông ta sẽ hỗ trợ ngay. Đây là con đường khả dĩ nhất hiện tại, nếu như ông ta không giúp thì lại nghĩ cách tiếp."

"Chỉ khi nào xảy ra chuyện thì công tử mới đi, thực sự là khó càng thêm khó, thậm chí có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng nữa..."

"Phải liều một phen thôi." Ninh Nghị ngắt lời Văn Nhân Bất Nhị. "Nếu có thể đi cùng nhau thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng nếu không thể, nàng ở lại, sau đó ta lại càng không có cơ hội đi nữa. Cậu nói rằng tình hình sẽ có biến chuyển trong vòng một tháng nữa... Thế chiến sự phía bắc thế nào rồi?"

"Gia Hưng đã được giải vây, nhưng Phương Thất Phật đang tập trung binh lực, kiềm chế lực lượng của Đồng đại tướng quân ở Tú Châu, phía sau không ngừng gặt lúa rồi đốt sạch phần không thu được, sau trận chiến này, khắp cả vùng Hàng Châu, Gia Hưng, Hồ Châu, triều đình không thu được một hạt thóc nào..."

"Quả nhiên là thế..." Ninh Nghị gật gật đầu. "Theo cậu thì Hàng Châu có thể thủ được bao lâu?"

"Không biết nữa, nhưng trong vòng nửa năm đến một năm, e là..."

Những chuyện này không liên quan đến công việc của nhân viên mật thám thông thường nữa, nhưng khi nhắc đến thì Văn Nhân Bất Nhị cũng phải nhíu mày, Ninh Nghị thoáng trầm mặc. Đoạn lịch sử của Phương Tịch này Ninh Nghị cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là cuối cùng Phương Tịch thất bại, nhưng cũng ghìm được đại quân cả trăm ngàn người ở phía nam này. Bây giờ xem ra, Phương Tịch đánh chiếm Hàng Châu đúng vào lúc thu hoạch vụ thu, sau khi cướp đoạt lương thực quanh vùng Hàng Châu, gánh nặng của triều Vũ nhất định là càng lúc càng nặng, nếu như quân Phương Tịch kìm chân bọn họ một, hai năm thì hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

"Chuyện này... tạm thời quyết định như vậy đi. Hiện tại ta ở Bá Đao doanh cũng không bị bạc đãi gì, Lệ Thiên Nhuận trở về, có áp lực xuất hiện, vạn bất đắc dĩ ta mới đưa Tiểu Thiền, chỉ cần ta chưa đi thì bọn họ cũng chưa đến nỗi lôi ta ra chém. Nếu như cả hai bên đều thấy ta có giá trị thì tốt, đó chính là tình hình lý tưởng nhất. Còn nếu như không được thì cậu về báo với cấp trên rằng, ta ở lại đây dạy một lứa học sinh chính trực, cũng coi như là tận chút sức mọn."

Ninh Nghị vừa nói, vừa lắc đầu cười cợt. Văn Nhân Bất Nhị nhíu mày suy nghĩ.

"Dạy... dạy học sinh chính trực ư?"

"Đúng vậy." Ninh Nghị gật đầu thở dài. "Thói đời bây giờ, chính trực chính là làm kẻ địch của cả thế giới, để chúng nó từ từ quậy phá bên trong một chút, có nhiều chuyện ta muốn cũng không làm được."

Sau khi nói với Văn Nhân Bất Nhị những lời này, Ninh Nghị bước ra ngoài đi xuống lầu. Trong đại sảnh cảnh tượng vẫn rất náo nhiệt, đang nghe trên đài ngâm bài "Vọng hải triều". Cô nàng ca cơ kia đang ngâm đến đoạn:

"Núi hồ trong đẹp bao la,

Có hoa sen mười dặm,

Hương quế ba thu.

Tạnh trời sáo thổi,

Thuyền đêm hát ca,

Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha...."

Lâu Thư Uyển đứng bên kia nghe được, vừa lúc trông thấy Ninh Nghị đi xuống, bèn cười nói:

"Đang ngâm bài từ của huynh kìa."

Trong phòng khách cũng có người biết hắn như Lưu Hi Dương, lúc này đều nhìn sang cả, có người đã tách khỏi đám đông đi lại phía này, xem ra là muốn chào hỏi hắn.

Đột nhiên, cũng vào lúc này, có âm thanh rối loạn loáng thoáng từ phía đông vang tới.

Đầu tiên là tiếng chiêng, tiếng hô, tiếng reo hò, lẫn lộn cả vào nhau như là đánh trận vậy, chậm rãi xuất hiện. Lúc này Hàng Châu mới qua một cơn binh lửa, những người ở trong cuộc yến hội này đều đã kinh qua chiến trường rất nhiều, bắt đầu tập trung lại phía cửa sổ, nhìn ra ngoài. Có người leo lên lầu ba quan sát, có gia đinh, người hầu vội vàng hoảng hốt tới đây tìm chủ nhân, truyền tin tức.

Trong con phố phía xa xa, cuộc hỗn loạn rất nhanh hình thành hình dạng, cột khói lẫn trong ánh lửa hồng bay lên trời cao, các binh sĩ cưỡi ngựa, lấy đao tràn tới con phố bên ấy. Tin tức do đám gia đinh, người hầu truyền đến cũng rất nhanh lan truyền khắp trong phòng.

Lá vàng thu tận, ngày mùng bảy tháng chính, triều đình Vĩnh Lạc vừa thành lập đón nhận cuộc phản loạn đầu tiên.

Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang làm phản.

Đối với cái tên này, Ninh Nghị chỉ có một chút ấn tượng sơ sơ. Người này chính là một trong những quan viên cấp cao nhất trong triều đình của Phương Tịch, giống như Lâu Mẫn Trung, Bao Đạo Ất vậy. Mà lúc này mới nhớ, Ninh Nghị từng nghe người ta kể rằng, ông Tề Nguyên Khang này là một trong những thành viên thuộc phái chiêu an trong quân đội Phương Tịch.

Lúc đứng cùng Lâu Thư Uyển trước cửa sổ Tứ Quý trai, Ninh Nghị rốt cuộc đã hiểu được, đại sự sắp phát sinh trong đêm nay mà Lưu Đại Bưu đã nhắc tới là cái gì. Lệ Thiên Nhuận chưa trở về, nhưng cuộc thanh tẩy lần thứ nhất trong hệ thống quân đội Phương Tịch đã bắt đầu rồi...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK