"Các hạ chính là Ninh Lập Hằng à?"
"Là Ninh Lập Hằng viết Thủy điệu ca đầu à?"
Núi xanh cỏ mượt, cây cối hồi sinh, vầng dương chênh chếch treo ở ngang trời, mãi chưa tới buổi trưa. Trong tiểu đình, một đám văn sĩ kinh đô vốn coi Ninh Nghị là kẻ địch khó dây dưa nhất, bàn đủ thứ thủ đoạn mưu mô, chẳng ngờ nói nửa ngày quay đầu lại nhìn mới biết kẻ địch ấy đã đánh vào đến đít rồi, nhất thời tình cảnh không tránh khỏi hơi khó xử, cũng may hai bên nhìn nhau một hồi xong, đám người Chu Bang Ngạn cũng đã tỉnh lại, vẻ mặt bối rối hỏi han tiếp.
Ninh Nghị cũng chỉ có thể nhún vai một cái tỏ ý thừa nhận.
Nếu mọi người thật sự có ý nghĩ đối chọi gay gắt, lần này Ninh Nghị nên xem như là tiếng chuông cảnh tỉnh để phân rõ ranh giới. Có điều, Lý Sư Sư đứng bên cạnh chớp mắt kinh ngạc nhìn hắn nửa buổi, câu nói đầu tiên sau đó lại là để làm dịu tình hình xuống:
"Tiểu Ninh ca chính là Ninh Lập Hằng mà người ta mời tới để làm khó dễ muội đấy à?"
Nét mặt của nàng lúc này rất hồn nhiên, còn mang vẻ oan ức nữa, nhất thời Ninh Nghị cũng cảm thấy khó ứng phó, bèn đáp:
"Ầy, tin đồn cả đấy, huynh chỉ đến xem mọi người biểu diễn tài nghệ thôi mà."
"Biểu diễn tài nghệ á?"
"Ờ, du sơn ngoạn thủy, xem mỹ nữ múa hát với mấy người bạn thôi."
Ninh Nghị bóc một hạt đậu phộng ném vào miệng, bật cười, nói:
"Còn chuyện làm khó dễ ấy à, tuy Bộc Dương Dật có tìm huynh một lần, nhưng huynh không hứng thú lắm với chuyện thơ văn, sao có thể đồng ý với gã được chứ! Cho nên Sư Sư chỉ cần chú ý đến những người khác mà Bộc Dương Dật mời đến là được rồi, huynh là người tốt mà!"
Mấy người này dĩ nhiên không tin là hắn chỉ đến để xem múa hát như lời hắn nói, nhưng bọn họ vừa mới thương lượng xem phải ra đề mục thế nào để làm khó văn sĩ Giang Ninh, chẳng biết đối phương đã nghe được mấy phần, sau khi bối rối thì cũng không tiện làm khó dễ người ta nữa. Huống hồ, dựa trên ba bài từ truyền tới kinh sư mà nói, tài học của Ninh Nghị nhất định là rất cao, bất kể là Thủy điệu ca đầu hay Thanh ngọc án, ngay cả người có văn tài số một trong đám này là Chu Bang Ngạn cũng tự nhận không làm nổi, giờ mà còn bày mấy trò trẻ con ra trước mặt hắn cũng chỉ tổ rước nhục mà thôi.
Lúc nãy mấy người thề lên thề xuống, nếu như thật sự chạm mặt trong trường hợp chính thức thì bọn họ chẳng có gánh nặng tâm lý gì cả, nhưng lúc này ở trong tiểu đình, mọi người đều có cảm giác bị áp trụ, sau đó cũng chỉ có thể nói mấy câu khách sáo.
"... Thực ra năm đó Sư Sư học đàn ở Giang Ninh này, trú ở hẻm Tam Liên phía đông thành, nhà tiểu Ninh ca cũng ở trong hẻm đó, khi còn nhỏ, ngày nào cũng thấy huynh ấy cầm sách đọc tới đọc lui, mọi người còn gọi huynh ấy là con mọt sách đấy..."
Sư Sư ở giữa nói chuyện để khuấy động bầu không khí, nói rõ mối quan hệ giữa mình với Ninh Nghị cho mọi người biết. Phương Văn Dương cười phụ họa:
"Thực ra tại hạ hồi bé cũng là một đứa học trò ngố, có thể tìm được tiếng nói chung với Ninh huynh rồi!"
Sau đó, gã bèn nhắc tới tình huống mà bài Thủy điệu ca đầu và Thanh ngọc án truyền tới kinh đô, có đề tài rồi, mỗi người một câu bàn tán đến là sôi nổi.
Nói chuyện được một lúc thì ở phía cửa Vu Hòa Trung cũng tới, lại chào hỏi mọi người, rồi bảo Ninh Nghị:
"Gặp Sư Sư rồi, vui lắm phải không hả?"
Quan hệ của gã với đám Chu Bang Ngạn, Đường Duy Duyên chả tốt đẹp gì, mấy người Chu Bang Ngạn lúc này đang ăn hoa quả, vừa nhồm nhoàm nhai vừa đánh giá gã bằng ánh mắt rất cổ quái, thầm nghĩ thằng vớ vẩn này làm sao có thể quen được người như thế này nhỉ, gã họ Ninh này xem chừng có vui mà không có hoảng, còn bọn mình thì có hoảng mà chẳng có vui...
Vu Hòa Trung vẫn chưa biết chuyện vừa xảy ra, tự nhiên ngồi xuống cười đùa, mọi người cũng chỉ đối đáp vài câu cho có. Ninh Nghị nhớ ra mình đã ngồi đây khá lâu rồi, hẳn Vân Trúc và Cẩm Nhi đã vào đến nơi rồi, bèn đứng dậy cáo từ chuẩn bị ra nhà trước, Sư Sư đứng dậy tiễn hắn, đùa giỡn dăm câu, rốt cuộc nàng vẫn dẫn hắn đến cổng viện rồi để Xuân Mai đưa hắn đi.
"Tiểu Ninh ca thật sự không đáp ứng vị Bộc Dương công tử kia đến gây khó dễ cho tiểu muội chứ?" Lý Sư Sư đứng nơi cửa viện hỏi với theo, thanh âm không lớn, cúi đầu ra vẻ phục tùng.
Ninh Nghị nhìn nàng, hỏi:
"Nếu huynh lỡ đồng ý rồi thì sao?"
"Vậy thì... tiểu muội cũng chỉ đành chịu thua."
"Ha ha..."
Ninh Nghị bật cười, sau đó bước lại gần nàng, nhẹ giọng nói:
"Vương tiểu muội, muội chẳng giống một người dễ dàng chịu thua như vậy tí nào cả..."
Lý Sư Sư ngẩng đầu lên, nhìn hắn nháy mắt một cái, ánh mắt sáng long lanh, sau đó nhỏ giọng nói:
"Muội biết... Sẽ cố hết sức phản kháng!"
"Ờ, cứ chờ xem!"
"...Cứ chờ xem!" Cô gái tên là Lý Sư Sư ấy vẫy vẫy tay.
Theo nha hoàn Xuân Mai đi về phía trước, Ninh Nghị vẫn cảm thấy rất hứng thú với lần gặp mặt này. Một người có thể đạt tới đỉnh cao ở phương diện nào đó đều không đơn giản, cô Lý Sư Sư này khiến cho người ta có cảm giác rất phức tạp. Lúc trước gặp gỡ ở hẻm Tam Liên, nàng giả trang nam, cảm giác khi đó là nàng trở lại thăm nơi mình từng sống, khiến người khác cảm thấy nhã nhặn điềm đạm.
Lúc nãy gặp lại, nàng thân thiết như một cô gái hàng xóm bình thường, sau đó mọi người ngồi chung với nhau, trong vẻ thân thiết ấy lại mang hơi hướm thanh tao thoát tục, cái câu nói lấy lùi làm tiến lúc mình rời khỏi kia dĩ nhiên là giả, Ninh Nghị làm ra vẻ nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng bèn nói mình sẽ cố gắng phản kháng, vừa xinh đẹp lại vừa có lập trường kiên định, nhưng thái độ nhìn vậy chứ chưa chắc đã là vậy thật.
Mặt nào cũng chu toàn, nội hàm thật sự khiến người ta phải tán thưởng, để trở thành đệ nhất danh kỹ kinh sư tự nhiên không phải cứ có dung mạo xuất sắc là được, cứ xem nàng cười nói với người ta, như một màn biểu diễn vui tai vui mắt vậy. Ninh Nghị không khỏi lắc đầu, mấy anh chàng thích nàng, chạy theo nàng cả quãng đường dài tới đây cũng thật là đáng thương.
Cũng không phải là Sư Sư cô nương này tính tình trời sinh lạnh nhạt, có thể đạt đến trình độ phản xạ thành thục như thế này thường thường là khả năng thiên bẩm hoặc chỉ liếc sơ qua cũng có thể nhìn thấy ý nghĩ, dục vọng của người khác. Nàng làm nghề này thì tự nhiên không thể trách gì được, chỉ có điều nếu nàng thật sự thích ai đó, chẳng biết có đặt người đàn ông mình thích vào tình huống như vậy không nữa.
Ở bên kia, sau khi tiễn Ninh Nghị, Sư Sư xoay người lại, miết chặt nắm tay, kêu nhỏ:
"Tức chết mất thôi!"
Sau đó, nàng mới quay trở lại lương đình, Vu Hòa Trung còn đang kể chuyện gặp "tiểu Ninh" lúc sáng sớm, bảo rằng hình như hắn có biết Liễu Thanh Địch nhưng Liễu Thanh Địch không thèm để ý đến hắn ra sao, còn nhắc lại quan hệ của mọi người lúc trước, gã, tiểu Ninh, Sư Sư cùng ở trong một con ngõ thế nào. Mọi người đều nhìn gã như nhìn một thằng ngốc, Sư Sư quay lại ngồi xuống, thấy thế thì bật cười.
"À, đúng rồi, lúc nãy ta ra bờ sông xem, thấy đám học trò Giang Ninh đông lắm, Chu huynh Đường huynh ở đây bàn thảo việc ứng phó thế nào rồi? Đã có kết quả chưa? Lúc nãy ta vừa nghe người ta bảo, người được xưng là đệ nhất tài tử Giang Ninh Ninh Lập Hằng cũng đến thì phải, Chu huynh thấy tài năng của hắn ra sao hả? Lần trước Sư Sư hát bài Thủy điệu ca đầu của hắn, ta nghe được nghe rồi, tài nghệ siêu quần, đúng là thơ hay ghê luôn..."
Vu Hòa Trung chém gió như đúng rồi, tài năng của gã tuy rằng không bằng mấy người Chu Bang Ngạn, Đường Duy Duyên, Phương Văn Dương nhưng cũng thuộc hàng khá, dĩ nhiên có thể biết thơ hay thơ dở, chỉ là mấy ngày nay chưa hỏi thăm được tình hình của tài tử Giang Ninh nên cũng chỉ mới biết tiếng tăm Ninh Lập Hằng mà thôi. Bây giờ gã nhắc tới Thủy điệu ca đầu, giả vờ hỏi mấy câu thực ra là để gây áp lực cho Chu Bang Ngạn mà thôi... Chẳng phải đằng ấy lợi hại lắm à, chớ quên ở đây có người còn lợi hại hơn đang chờ. Nhưng mà, gã vừa hỏi xong thì sắc mặt mấy người kia lại càng thêm quái lạ.
Chu Bang Ngạn liếc gã một cái, sau đó nhấc ấm trà tự rót cho mình một chén, bảo:
"Ba quân có thể đổi tướng, thất phu lại không thể đổi chí, bây giờ nhuệ khí đã mất, còn biết khiêu chiến với hắn thế nào nữa đây?"
"Hở?" Vu Hòa Trung chẳng hiểu mô tê ất giáp gì cả.
Sư Sư bên cạnh lại hé môi cười, Từ Đông mặc liếc mắt nhìn gã, mát mẻ:
"Lẽ nào Hòa Trung thật sự không biết thân phận của tiểu Ninh sao?"
"Biết chứ, hôm đó ta với Sư Sư cùng tới ngõ Tam Liêu, sau đó gặp cậu ấy, mọi người không tin cứ hỏi Sư Sư."
"Vậy là Hòa Trung không biết thật rồi, đứa học trò ngốc mà Sư Sư với cậu nhắc tới ấy, gã họ Ninh tên Nghị, tự là Lập Hằng phải không?"
"Hả? Tên tự của cậu ta cũng là Lập Hằng à? Khéo thế sao?"
Vu Hòa Trung nói xong câu đó mới kịp phản ứng, hơi ngẩn ra, sau đó rụt cổ nhìn Sư Sư, thảng thốt:
"Không, không thể nào! Tiểu Ninh chính là cái vị Ninh Lập Hằng kia à?"
Sư Sư gật đầu.
"Vậy... Lúc nãy đã tỷ thí rồi à? Thua hả?"
Vu Hòa Trung nhìn bốn người Chu Bang Ngạn, lúc trước bọn họ bảo muốn tỷ thí với Ninh Lập Hằng, bây giờ lại mang bộ dạng chán nản này, gã có thể tưởng tượng được tình huống như sau, đối phương vừa tới, mấy người này đã mở miệng khiêu khích, sau đó bốn tài tử hàng đầu của kinh sư rất nhanh bại trận. Tiểu Ninh này thế mà giỏi thật... Trong lòng Vu Hòa Trung ngạc nhiên không thôi.
Đường Duy Duyên lắc đầu, bảo:
"Có kịp tỷ thí đâu, người ta vừa vào đã chiếm tiên cơ rồi, vững vàng trầm tĩnh, lại còn nghe được chuyện chúng ta thảo luận về việc gây khó dễ cho học trò Giang Ninh thế nào, rồi chúng ta sẽ tìm hắn tỷ thí ra sao. Có điều cũng may là người ta đã đồng ý lần này không xuất thủ gây khó dễ cho chúng ta rồi..."
Gã nói tới đây, áng chừng cảm thấy rất khó chịu, lắc đầu nói tiếp:
"Chuyện này tính làm sao chứ, hắn mở miệng bảo không làm khó dễ chúng ta, cảm giác như thể hắn đã thắng vậy, ài, như thế này trong lòng ta thấy chẳng thoải mái chút nào cả."
Nói đến chuyện này, nhất thời mọi người đều có cảm giác bất đắc dĩ, cũng thấy hơi buồn cười. Phương Văn Dương kể:
"Trước kia có nghe vài tin đồn về Ninh Lập Hằng này, bình thường ở Giang Ninh cậu ta không tham dự văn hội văn đàn gì cả, nhưng nghe nói có một lần... hình như là cuộc thi hoa khôi Giang Ninh năm ngoái thì phải, mấy học trò có tiếng đang làm thơ, hắn tình cờ đi ngang qua, ngồi xuống gần đó, thế là không ai dám đặt bút xuống cả. Chà, ba bài Thủy điệu ca đầu, Thanh ngọc án, Định phong ba kia..." Gã ngẫm nghĩ. "Quả thực khiến cho người ta không biết tả sao cho phải nữa. Có điều, sau này nếu có cơ hội thì vẫn muốn lĩnh giáo hắn một phen, Sư Sư không trách huynh chứ?"
Sư Sư cười đáp:
"Chuyện văn nhân các huynh sao lại hỏi đứa con gái như muội làm gì!"
Trong lúc nói chuyện, nàng lại nghĩ đến tình huống gặp gỡ ngày hôm ấy, thực ra lần đó gặp nhau, hắn cầm một quyển sách cũ nát, y phục lôi thôi bẩn thỉu, cứ như thể mới lao động vất vả xong vậy. Nghe nói cuộc sống người ở rể thường chẳng dễ chịu gì, thân phận ở rể có khi còn chẳng hơn gì nô bộc, phải giúp nhà vợ làm việc nọ việc kia, nhưng nghe nói gia cảnh của nhà mà hắn ở rể không tệ lắm, còn bố trí nha hoàn xinh xắn như vậy, nhà bình thường làm gì nuôi nổi, sao để hắn đi làm việc nặng cho được, hơn nữa với tiếng tăm của hắn bây giờ thì cũng chẳng có ai dám gây khó dễ với hắn.
Lại ngẫm thêm một chút, tài học hắn đến mức này thì vì sao lúc trước lại chọn đi ở rể nhỉ, chuyện này thực là kỳ quái, khiến người ta tò mò không thôi.
Sau màn giới thiệu bản thân kia, thực khó có thể xây dựng hình tượng phù hợp với thân phận "tiểu Ninh". "Tiểu Ninh" của ngày xa xưa thì chỉ nhớ là một đứa học trò ngốc cầm sách tụng ra rả, Ninh Lập Hằng thì lại quá khó nắm bắt, cộng thêm mục thơ từ như Thủy điệu ca đầu nữa, rất khó ngờ được là người vừa nãy viết. Sau khi những ý nghĩa này xẹt qua trong lòng, hai hình tượng kia mãi mới có thể từ từ dung hợp lại được...
Ở bên kia, lúc này Ninh Nghị đã đến được phía trước tòa nhà, gặp Vân Trúc và Cẩm Nhi, hỏi lý do lúc nãy các nàng cãi nhau với Liễu Thanh Địch.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK