Hội thơ Lập Thu, mọi người cùng tụ hội, nhưng đương nhiên là những dịp tụ hội như vậy xưa nay đều chỉ cho những người có thân phận địa vị tham dự mà thôi. Vào lúc này trên Tiểu Doanh Châu, dù cho có không ít người đến đây một mình, sau đó đi cùng người quen biết, nhưng những người thực sự có tư cách tham dự tiệc rượu thì cũng chỉ khoảng chừng đâu một phần tư hoặc một phần năm mà thôi, còn lại là hạ nhân như nha hoàn gia đinh cả, cũng có quan binh do phủ Hàng Châu sắp xếp ở xung quanh để duy trì trật tự, dự phòng bất trắc nữa, nhưng họ không được tính chung vào đội ngũ tham dự.
Về phía Ninh Nghị, thực sự có thể bước lên thuyền lớn cũng chỉ có hai vợ chồng thêm hai anh em nhà họ Tô, tổng cộng bốn người, ngoài ra ba nhà hoàn cùng người chèo thuyền, phu xe Đông Trụ ở khoang sau, đến lúc tiệc rượu diễn ra, năm người này cũng chỉ có thể ngồi chờ ở trong thuyền hoa riêng của nhà mình mà thôi.
Bởi vậy, lúc rời thuyền đi ngắm nghía trên Tiểu Doanh Châu một chút, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi không dẫn theo cả đám Quyên Nhi Hạnh Nhi mà chỉ gọi Tiểu Thiền làm tùy tùng, sau đó nếu như trên thuyền lớn không cần hầu hạ thì sẽ bảo nàng quay về.
Lúc nãy Ninh Nghị có kể cho Tô Đàn Nhi nghe tâm sự của Tiểu Thiền, với tính tình của Tô Đàn Nhi, hiển nhiên là sẽ không để cho cô tiểu nha hoàn tình như tỷ muội với mình này phải mang cảm giác tủi thân mãi, nhưng trước mắt quá đông người, không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện riêng. Một lát sau thì gặp Văn Hải Oanh, Tô Đàn Nhi bèn đi chung với Văn Hải Oanh. Ninh Nghị cùng Tiểu Thiền thì đi lòng vòng ngắm cảnh, đi tới chùa Bảo Ninh ở giữa lòng hồ, thắp mấy nén nhang, bởi vì lúc này đông người nên Tiểu Thiền đành đứng ở một chỗ bên ngoài khấn vái.
Khi đó thiếu nữ nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính, miệng lẩm bẩm, tóc mái như tơ mềm có nắng chiếu xiên qua, phủ một quầng sáng viền quanh đầy mê hoặc, Ninh Nghị nhìn thấy, cũng cảm thấy trong lòng mình như được thanh tẩy, chắp tay chữ thập thành kính cúi đầu.
"Lúc này cô gia mới cầu xin điều gì vậy?" Ra khỏi cửa chùa, Tiểu Thiền đi bên cạnh Ninh Nghị, tò mò hỏi.
"Muội thì sao?"
Tiểu Thiền lắc đầu đáp:
"Không nói đâu, nói ra là mất thiêng đó."
"Á à, thì ra muội muốn cho nguyện vọng của ta mất thiêng..." Ninh Nghị cười, nhìn Tiểu Thiền. "Thực ra ấy à, ước nguyện của ta là muốn cho Tiểu Thiền... lớn hơn chút nữa."
Vóc người Tiểu Thiền cũng khá đẹp, bình thường lúc ra ngoài vẫn mặc quần áo rộng thùng thình, trông giống như tiểu cô nương trong tranh tết vậy, nhưng ở chung lâu ngày, thỉnh thoảng trong nhà thấy nàng mặc những thứ ôm sát người, thấy đường cong cũng khá lả lướt mê người. Chỉ là bộ dạng của nàng xem chừng còn khá trẻ con, nhìn thì đáng yêu nhưng Ninh Nghị không biết lúc nàng ba mươi, bốn mươi tuổi liệu có còn dáng vẻ này hay không... Đương nhiên, đây thực ra cũng là chuyện tốt. Ninh Nghị khấn vái cầu nguyện sơ sơ, giờ chỉ thuận miệng nói cho vui, Tiểu Thiền hiểu sai ý, bất giác cúi thấp đầu, nhỏ giọng lầm bầm:
"Tiểu Thiền lớn rồi mà..."
Bây giờ nàng đã đủ mười bảy tuổi, nếu ở bên ngoài, nữ tử bình thường cũng đã lập gia đình rồi, đại khái Tiểu Thiền nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nhất thời có mấy phần thương cảm, nhưng lại không muốn để lộ ngữ khí oán giận trong lời nói của mình, cho nên thanh âm được giảm đến mức thấp nhất. Ninh Nghị nghe xong, không khỏi bật cười, đưa tay muốn vỗ đầu nàng, Tiểu Thiền kinh nghiệm nhiều lần, bèn ôm đầu tránh sang bên.
Hai người cứ thế đi du ngoạn khắp nơi, sau đó không lâu thì dừng lại dưới một tán cây bên bờ sông, những vệt sáng vàng óng ánh còn sót lại từ trên tán cây đổ xuống, nhảy múa trên y phục khiến nàng trông như một Thiền Nhi được phủ bằng vàng vậy, xung quanh người tới người lui, dưới bóng cây bên mép nước cũng có thiếu nữ đang đánh đàn. Lúc trước Tô Đàn Nhi còn ở đó, Tiểu Thiền có tâm sự, nhưng cũng không tiện tỏ ra quá hoạt bát trước mặt cả cô gia và tiểu thử, đó là bổn phận của nha hoàn, lúc này lại chỉ có mình Ninh Nghị bên cạnh, quả thực hoạt bát sôi nổi hơn rất nhiều, kể cho Ninh Nghị nghe về lai lịch của cô gái kia.
"... Cô này ấy à, nghe nói tên là Lữ Ánh Đồng, là một trong những thanh quán nhân (1) nổi danh nhất vùng Hàng Châu, có qua lại với rất nhiều tiểu thư con nhà quan. Nghe nói năm đó Lữ cô nương có quen một thư sinh nghèo, vét hết tiền bạc dành dụm được đưa cho người kia lên kinh thành ứng thí, đến giờ vẫn còn ngốc nghếch chờ người kia đỗ đạt quay về, mọi người nghe xong chuyện này đều rất cảm động, các thiên kim tiểu thư nhà giàu hay nhà quan đều đến an ủi nàng đó. Cô gia xem, mặc dù có biết bao nhiêu người vây quanh nàng, nhưng dường như nàng chẳng coi những người kia vào trong mắt...."
"Chà chà, thật cảm động..."
"Lữ cô nương đẹp thật đấy, nếu như muội cũng có thể đánh đàn hay được như vậy, thì Quyên Nhi và Hạnh Nhi tỷ nhất định sẽ ngưỡng mộ chết thôi, còn có thư sinh vào kinh dự thi kia nữa, tương lai nếu trở về..." Tiểu Thiền ngẩng mặt, trong mắt tỏa ra tinh quang.
Ninh Nghị cũng chẳng hào hứng gì lắm với mấy câu chuyện kiểu này, nhưng Tiểu Thiền lại cực kỳ thích những chuyện như thế, tâm tình vô cùng ngây thơ đơn giản, cho nên Ninh Nghị cũng sẽ không làm nàng mất hứng, bèn cười nói:
"Thế Tiểu Thiền cũng quen anh chàng thư sinh vào kinh đi thi mà không có tiền lộ phí sao?"
"Có quen biết gì đâu, sau này Tiểu Thiền... ờ, gả cho cô gia rồi, nếu cô gia muốn lên kinh thành, Tiểu Thiền sẽ mang hết toàn bộ tiền tiết kiệm được ra, sau đó... tốt nhất là cô gia nên mang Tiểu Thiền theo, nhỡ như đến kinh thành mà không có tiền, thì Tiểu Thiền cũng có thể kiếm ra tiền được..."
"Ừ." Ninh Nghị gật đầu, nhỏ giọng nói. "Thế muội tích góp được bao nhiêu tiền riêng rồi hả?"
Lúc nãy Tiểu Thiền nói đùa, lúc này hơi đỏ mặt đáp:
"Thực ra cũng chẳng được bao nhiêu tiền cả..."
Hai người bèn chuyển chủ đề nói về vấn đề để tiền riêng, Ninh Nghị vốn có ý định muốn làm cho nàng vui vẻ một chút, khi nói chuyện mới phân tích những điểm nàng giỏi hơn Lữ Ánh Đồng kia, Tiểu Thiền vội vàng xua tay nói:
"Không có đâu, không có đâu."
Chỉ chốc lát sau, nàng cũng quên sạch sành sanh tâm sự lúc nãy, lại cười nói sôi nổi kể lại những chuyện vặt vãnh về mối quan hệ tài tử giai nhân ở Hàng Châu mà dạo gần đây nàng hỏi thăm được. Cho dù bị Tô Đàn Nhi huấn luyện thành tiểu nữ cường nhân thế nào đi nữa, thì nàng cũng thế, mà Quyên Nhi Hạnh Nhi trong nhà cũng thế, bình thường vẫn thích nói mấy chuyện tin đồn linh tinh ấy, thỉnh thoảng tưởng tượng mình sẽ trở thành vai nữ chính trong một câu chuyện nào đó, hoặc là so sánh với những chuyện bên cạnh mình.
"Muội cảm thấy, cô gia với tiểu thư ấy, những chuyện hai người trải qua... ờ, còn hạnh phúc hơn bọn họ nhiều. Quyên Nhi và Hạnh Nhi cũng cảm thấy thế..."
Tiểu Thiền đỏ mặt nói câu này, phía sau đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi:
"Ninh Lập Hằng."
Ninh Nghị quay đầu lại, nàng cũng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lâu Thư Hằng một tay cầm quạt giấy, toàn thân áo trắng phiêu dật đang vung quyền đánh vào mặt Ninh Nghị...
o0o
Tô Đàn Nhi và Hải Văn Oanh nghỉ chân một lúc trong lương đình ở một góc Tiểu Doanh Châu.
Dưới tán cây ấy chủ yếu là các cô gái, đại khái đều là phu nhân của nhà nào đó, lúc nãy có chào hỏi mấy người rồi, nhưng trên cơ bản vẫn còn có vẻ xa lạ.
Ở Hàng Châu này, phu nhân La Điền Văn Hải Oanh được tính là chủ nhà. Hồi còn thiếu nữ nàng cũng là tiểu thư còn nhà quan, tính ra cũng có quen biết với các tiểu thư phu nhân tầng lớp trên ở Hàng Châu, chỉ có điều tính tình của nàng trước giờ nhu nhược yếu đuối, từ lúc gả cho La Điền đến giờ, bởi vì làm vợ nhà thương nhân cho nên các tỷ muội ngày xưa cũng đều cắt đứt liên hệ cả, mấy năm qua sống buồn bã ủ dột một mình, tâm tình nặng nề, lại càng khó qua lại với quá nhiều người bên ngoài. trước mắt tuy rằng cơ bản đã bắt đầu cởi mở hơn nhưng nếu như phải trò chuyện cùng người khác thì vị khách từ xa đến Tô Đàn Nhi rõ ràng là tự nhiên cởi mở hơn nhiều.
Đương nhiên, ở đây thì phần lớn đều đàn bà con gái tính tình nhu nhược yếu mềm, khí chất của Tô Đàn Nhi tuy rằng đặc biệt hiếm có, nhưng cũng không thể coi là người duy nhất. Dưới sự giới thiệu của Văn Hải Oanh, nàng không chỉ quen những cô gái tính tình hiền lành đảm đang, giỏi giúp chồng dạy con, mà đồng thời còn có cả những người giỏi giang giao thiệp, xông xáo bên ngoài, cũng giống như Tô Đàn Nhi vậy.
"Những năm gần đây, có nghe người ta kể rằng, ở Hàng Châu này có hội Khăn Hồng, ấy cũng là mày liễu không kém cạnh mày râu đấy. Cũng chẳng phải là tổ chức nghiêm ngặt chặt chẽ gì cho lắm, đều là mấy cô gái, chừng tuổi cập kê, sau khi biết thì tới xin gia nhập thôi, thỉnh thoảng lại họp mặt trò chuyện với nhau, làm nữ công gì đó. Lúc tỷ còn nhỏ, tỷ tỷ có dẫn tỷ gia nhập, có điều cũng không quen biết nhiều người lắm, sau khi lập gia đình rồi thì không còn tham gia nữa. Muội xem, dưới gốc cây bên kia là Hà tỷ, chính là tôn nữ của Thang lão gia tử Thang Tu Huyền, người rất hòa nhã, có điều khi đó tỷ nhát gan quá, không dám tới nói chuyện với người ta..."
Văn Hải Oanh thường ngày không qua lại với nhiều người lắm, lúc này có được một cô tỷ muội đáng tin cậy, ngược lại cũng nói khá nhiều, kể những chuyện lý thú thời còn là con gái. Nàng tự cảm thấy lúc đó tính tình của mình nhút nhát sầu muộn, những người kia sẽ không còn nhận ra nàng nữa, chỉ có điều mới chỉ một lúc sau, đã có hai cô gái bước lại chào hỏi, một người là con dâu của vị đồng tri (2) Hàng Châu hiện tại, một người khác là cháu dâu nhà họ Thường, sau khi giới thiệu lẫn nhau xong, đối phương cũng không để ý việc Tô Đàn Nhi là con gái nhà thương gia, ngồi xuống trong lương đình tán gẫu.
Tán gẫu một lúc về ký ức thời thiếu nữ của Văn Hải Oanh, sau đó liền nói tới tỷ tỷ của Văn Hải Oanh, kể về cái danh tài nữ năm đó của Văn Hải Oanh, sau đó cũng khéo léo chuyển đề tài về cuộc tụ hội ngày hôm nay. Mọi người đều đã là phụ nữ có chồng, đương nhiên không thể đàm luận những chuyện thế tục như đàn ông, chỉ đơn giản nói chút chuyện thơ từ, lúc trước đám Lâu Thư Hằng làm thơ, hai cô gái này cũng ở bên cạnh, nhìn những người kia hào hứng làm thơ như vậy, đám nữ tử dĩ nhiên cũng có thưởng thức.
"Lúc nãy có thấy Tô cô nương nói chuyện với Lâu Thư Hằng công tử, xem ra hai nhà cũng có quen biết nhỉ. Thành thực mà nói, bài thơ của Lâu công tử làm cũng hay vô cùng luôn, chỉ có mấy câu ít ỏi mà đã có thể miêu tả hết không khí của Tiểu Doanh Châu... Chà, muốn nói đến thơ từ, tài hoa của Văn muội muội năm đó mới là bậc nhất, Văn muội muội cảm thấy thế nào?
Văn Hải Oanh suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Thực ra mấy năm nay muội cũng chẳng viết được câu nào, có điều... nghe cũng thực hay..."
Đến lúc hỏi Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi tự nhiên cũng cẩn thận đáp:
"Thực ra muội không hiểu rõ thơ văn như mấy vị tỷ tỷ đâu, có điều nghe cũng thấy rất hay."
Thực ra nàng muốn nói là thơ làm ở hội thơ này ít nhiều đều lợi hại, thời thiếu nữ tham dự hội thơ, ai được tán thưởng nhiều nhất thì nàng liền cảm thấy đó là bài hay nhất, trong lòng cũng vì đó mà xao động rất nhiều, nhưng sau khi gả cho Ninh Nghị rồi, tâm tình kiểu ấy cũng phai nhạt đi rất nhiều, nhưng nếu như là muốn phán xét hay dở, thì vẫn chỉ có thể dựa theo phản ứng của người khác để nói chuyện.
---------
Chú thích:
(1) Thanh quán nhân: đây là những cô gái thanh lâu chỉ múa hát dạo đàn mà không bán thân, giống như trong phim vẫn hay nói là bán nghệ không bán thân đấy.
(2) Đồng tri là chức quan phụ trách về dầu, củi, gạo, muối, bắt trộm, đê điều sông suối, hải phận, thủy lợi, kiểm kê quân tịch, an dân... Ngoài ra, cấp phó của Tri châu cũng gọi là châu đồng tri, hàm lục phẩm, quản những sự vụ như trên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK