Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đầu tháng 8, giữa trưa.

Ánh mặt trời khô nóng từ giữa bầu trời chiếu xuống, trong sơn đạo yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Dấu ấn của một đoàn người đông đúc đi qua đã khắc rất rõ xuống con đường núi này, thùng gỗ, giày dép, áo quần, băng gạc, cờ xí, thậm chí là những dụng cụ gia đình làm bằng gỗ có to có nhỏ, vết chân người và những vết chân gia súc phân tán kéo dài khắp nơi, đè nát những bụi cỏ, bụi cây hỗn loạn, gió núi từ dưới bóng cây thổi đến, những mảnh vải vụn bay tứ tung khắp không trung.

Hai bóng người trừ dưới bóng cây bước đi ra, nhìn một lúc rồi mới dùng tay ra hiệu, chỉ về phía bên trong thung lũng, kiểm tra phương hướng mà đoàn người đã đi qua.

Gió vừa ngừng, thân thể hai người đã lộ rõ dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trên thân thể hai người này mang theo nhiều binh khí, một người trong đó đeo cung trên lưng, một người thì mang theo nỏ. Bởi vì khí trời nóng bức, cho nên hai người đều mặc áo đơn, nhưng dù vậy thì áo quần họ mang trông chừng cũng rất chắp vá, từ cái thân thủ nhạy bén kia mà xem, có vẻ rất giống những người thợ săn sống trong núi.

Nhưng bọn họ dĩ nhiên không phải thợ săn.

Cảnh tượng của những thứ lặt vặt linh tinh bên trong thung lũng này là do những người đào vong sau binh biến để lại, bởi vì quá đông người lại không có trật tự, cho nên nếu muốn tìm phương hướng thì thực ra rất đơn giản. Một trong hai người đi về phía trước, người còn lại thì tìm kiếm đồ vật mà người ta vứt đi ở trong những lùm cây bụi cỏ, thỉnh thoảng cúi người nhặt lên, sau đó lại vứt xuống lại.

Đợi đến lúc người phía trước kia đã lên tới bên kia sườn núi, dưới ánh mặt trời phía trước nhìn sang thì người bên này đột nhiên phát hiện ra gì đó ở trong bụi cỏ, thình lình cúi xuống nhặt lên nhìn thử, còn xoa xoa vào ống tay áo nữa. Cách đó không xa, người đồng bạn phía trước lần theo dấu vết trên sườn núi quay đầu nhìn lại, người này cũng vẫy vẫy tay, giơ món đồ trong tay lên, dưới ánh mắt trời, lộ rõ ra là một chuỗi vòng bằng ngọc trai quý báu.

Người này vung tay xong, lại cúi người tìm kiếm trong các bụi cỏ thêm lượt nữa, nhưng không phát hiện được vật gì đáng tiền nữa. Gã đứng dậy, đang nhìn về phía đồng bạn của mình, đột nhiên phát hiện thân thể chấn động, một mũi tên chênh chếch đâm vào lồng ngực gã, trong tầm nhìn ở phía trước, dưới ánh mặt trời chói lọi, đồng bạn của gã cũng đột nhiên nhào xuống, một mùi tên khác hóa thành bóng đen xẹt qua... Đây chính là hình ảnh cuối cùng mà gã nhìn thấy.

Trong thung lũng, người cầm chuỗi vòng ngọc trai kia giật giật mấy cái rồi ngã xuống, trong bụi cỏ, một bóng người bò lên nhanh chóng chạy trốn. Xoạt. Lại là một mũi tên phóng tới, trong rừng cây bên cạnh, hai bóng người nhanh nhẹn xông ra, vừa chạy vừa giương cung. Sau đó lại là một mũi tên xẹt qua bên cạnh người kia, mang theo một vệt máu tươi.

Người chạy trốn kia xoay người bắn trả một mũi tên, sau đó chạy vào trong rừng cây ẩn nấp, một trong hai người kia đã đuổi tới bên này. Người còn lại thì chạy về phía thi thể nằm trong sơn cốc kia, y lật thi thể kia lên, sau đó cẩn thận tỉ mỉ cạy từng ngón tay người chết, lấy chuỗi ngọc ra, nhìn xung quanh một lát, sau đó lại lục soát thi thể, kiếm được chút bạc vụn, bèn chửi đổng mấy câu, sau đó lại lục soát tìm kiểm trong mấy bụi cây lùm cỏ bên cạnh, đại khái tìm xung quanh chừng mấy trượng, sau đó đuổi vào rừng tìm đồng bạn. Hai người cùng xem chuỗi ngọc trai một chút rồi cùng nhau thăm dò trong thung lũng thêm một lúc, tựa như lại tìm được hai món có giá trị, xong xuôi mới biến mất theo một hướng khác.

Không lâu sau đó, dưới ánh mặt trời khô nóng, một đoàn người đông nghìn nghịt xuất hiện ở lối vào thung lũng này. Đoàn người đi về phía bên này, chẳng có bao nhiêu trật tự, những người cầm đầu cưỡi ngựa, còn lại phía sau đều đi bộ cả. Phía trước có người uể oải giương lên một lá cờ lớn, bên trên có viết chữ "Phương", chứng tỏ đây là một nhánh quân theo khởi nghĩa Phương Tịch, những lá cờ nhỏ thì ghi đủ thứ môn phái, cái gì mà "Lệ" rồi "Lục" tùm lum hết cả lên.

Những người này trang phục cũng không theo quy tắc, chỉ là đa số đều lấy vải đỏ quấn lên trên đầu, có người đi một lúc mệt quá bèn lôi miếng vải đỏ ấy xuống lau mồ hôi, mỗi người mang theo một loại vũ khí khác nhau, thượng vàng hạ cám, đủ thứ hầm bà lằng trên đời, dĩ nhiên là có đao thương kiếm kích, nhưng mà gậy gộc cuốc xẻng cũng không thiếu, đa số mọi người chẳng có chút sĩ khí nào cả, đại khái chỉ có một số rất ít là cho người ta cái cảm giác dũng mãnh của thổ phỉ trong truyền thuyết mà thôi, còn lại đa số chỉ giống như nông dân, có người gầy đến mức da bọc xương, ở dưới trời nắng chang chang phải mang theo vũ khí, mồ hôi đầm đìa, uể oải bước đi. Khác với lũ tội phạm dưới trướng Phương Tịch làm loạn giết người ở trong thành Hàng Châu mà Ninh Nghị gặp lúc trước, đám người này phải nói là còn kém rất rất xa.

Một trăm người, hai trăm người, ba trăm người... Những người đi ở phía trước tiến vào trong thung lũng, đội ngũ phía sau còn kéo dài ở ngoài cốc. Bọn họ hiển nhiên cũng là đuổi theo dấu vết của những người lưu vong, người dẫn đầu nhìn theo dấu vết bên trong thung lũng này, chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai, đội ngũ phía sau vừa mới đi tới, liền theo bản năng mà đá mấy bụi cỏ, tìm kiếm một hồi, sau đó liền bị đồng bạn ở phía sau xô xô đẩy đẩy mà tiến lên phía trước, lúc đã đi qua phân nửa thung lũng thì một người phía trước mới quay đầu chỉ roi ngựa về phía rừng cây bên cạnh, có mấy người đi vào trong rừng cây thăm dò.

Chỉ một chốc sau, trong rừng cây bên kia đột nhiên vang lên tiếng kêu thét, tiếng hò hét đột nhiên vang dội khắp nơi, tưởng chừng như có mấy ngàn người trốn trong rừng cây đang tràn ra ngoài. Đội quân đông nghìn nghịt ở trong ốc thoáng hoảng loạn cả lên, nhưng có người hô hào, có người chỉ huy, người trên ngựa chĩa binh khí cán dài ra, những người có cung tên trong đội ngũ cũng giương cung lắp tên, nhắn vào rừng cây. Những người chật vật chạy ra trước tiên chính là những đồng bạn của họ vừa tiến vào trong rừng cây lúc nãy, ngay sau đó là một đám người đông nghẹt xông lên, trông trang phục cũng là hỗn loạn đủ thứ, giản dị mộc mạc, trên đầu đội khăn màu vàng đất, không ít người giương cung nhìn từ trên cao xuống, chĩa về phía bên này, kỳ lạ chính là, đám người từ trong rừng cây ra này, cũng giương cờ lớn có một chữ "Phương", còn cờ nhỏ thì viết chữ "Ty" hoặc chữ "Diêu".

Hán tử cầm đầu ở trong cốc cầm một thanh đại đao, lúc này đang ở trước đội hình, giơ binh khí trong tay lên, sau khi làm động tác an ủi thủ hạ phía sau xong, gã nhìn về phía những người phía trên, trầm mặc chốc lát, sau đó mới mở miệng hỏi:

"Diêu Nghĩa! Ngươi làm gì vậy hả? Chúng ta từ trước đến nay không thù không oán, cùng phụng mệnh Phật Soái dẫn quân lên phía bắc, vậy mà ngươi dám ở đây mai phục ta sao?"

Đám người trong rừng cũng khẽ động, chốc lát sau, có một đội người tách đoàn đi ra, người cầm đầu vóc người gầy gò, cằm hơi nhọn, hất đầu nhìn xuống phía dưới, ra bộ khinh thường, sau đó chỉ cờ xí một bên đáp:

"Ta mà thèm mai phục ngươi sao? Lục Sao, nếu lão tử mà thực sự muốn phục kích ngươi thì không cần phải giong cờ mở trống thế này, bây giờ ngươi cũng đã chết rồi!"

Âm thanh của Diêu Nghĩa này cũng rất sắc nhọn, vừa nói, lại vừa phất tay nhảy một cái, tiếp tục:

"Ngày hôm nay lão tử không thèm giết ngươi! Diêu Nghĩa ta lấy chữ hiệp nghĩa làm đầu, lão tử không bao giờ làm chuyện xấu xa bỉ ổi là đánh lén quân đội của bạn trong bóng tối! Nhưng hôm nay các ngươi phải giao ra cho ta, rốt cuộc các ngươi là ai mà lại giở trò đánh lén đê tiện, giết thám báo của ta..."

Hán tử tên là Lục Sao ở trong cốc kia sững sờ mất một lúc, sau đó giở giọng địa phương chửi:

"Tiên sư bà nó! Diêu Nghĩa! Trong não của mày toàn cứt à? Éo hiểu được mày đang nói cái rắm gì nữa. Mày lấy chữ Nghĩa làm đầu, thế éo nào mà tên mày chữ Nghĩa lại nằm sau vậy, mày phải đổi lên là Nghĩa Diêu thì mẹ nó chữ Nghĩa mới nằm đầu chứ, ngu vãi ra! Cái gì mà đê tiện đánh lén, giết thám báo của ngươi, ông éo hiểu gì sất..."

"Ta! Họ Lục! Xung quanh đây chỉ có người của các ngươi là ở gần nhất. Nói cho ngươi biết, người của ta vẫn chưa chết hết, có một người trốn được, y nói bị chính người các ngươi giết. Nhưng hắn vừa nói xong thì bị độc phát mà chết, dùng nọc độc của rắn chẳng phải là nghề của các ngươi hay sao, lão tử nói oan cho các ngươi đấy phỏng..."

Hai bên chửi ầm lên, chỉ chốc lát sau đã càng lúc càng xông lại gần, dưới ánh nắng chói chang, xem chừng đã giương cung bạt kiếm. Một bên chân núi, có hai con mắt chợt lóe lên, ở trong rừng cây cách đó mấy dặn, một nhánh quân khác lúc này cũng đang nghỉ ngơi, sửa soạn để qua thời điểm oi bức nhất này thì đứng dậy, chạy về phía bắc...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK