Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tháng tám âm lịch, chính là lúc thu hoạch lúa vụ thu. Ngoài thành Hàng Châu, những ruộng lúa không chịu ảnh hưởng của ngọn lửa chiến tranh đã chín vàng từng mảnh, nông dân, binh sĩ, lưu dân, từng tốp từng tốp bận rộn giữa ban ngày. Mà cho dù là ban đêm, cảnh tượng ở ngoài thành cũng chẳng an bình gì, từng nhóm binh sĩ đóng trại ở ngay trên đồng ruộng này để canh gác.

Những ruộng lúa được thu hoạch này bị rất nhiều lực lượng chiếm đóng thành Hàng Châu phân chia từ lâu rồi, nói đến lúa gạo lương thực thì đại khái đều nằm trong tổng tài sản của nghĩa quân, nhưng trên thực tế thì vẫn là phân phối dựa theo sức mạnh của từng người, chỉ cần là những người nằm trong triều đình lâm thời của Phương Tịch thì sẽ được chiếm phần to, những người còn lại cũng sẽ đấu đá chia phần tùy theo độ to của nắm đấm. Còn một số phần ruộng đáng ra là thuộc về dân thường ở Hàng Châu, nhưng tới lúc này thì thực ra cũng đã bị kẻ khác chiếm rồi.

Nếu như chỉ là để thu hoạch lúa thì có càng nhiều người được phân ra đây càng tốt, nhưng nếu là phân chia lợi ích thì không hẳn cứ càng nhiều người tham gia càng tốt. Những người này ban ngày khó tránh khỏi va chạm, mâu thuẫn, đấu đá, mà đến ban đêm cũng thường phải gặt suốt đêm, tránh bị nhóm khác hoặc dân thường đến gặt trộm, lúc này, trong vùng ruộng nước, trên bờ ruộng đèn đuốc sáng choang, tiếng gào thét chém giết rầm trời, tô điểm quanh ngoại thành Hàng Châu, trắng đêm không ngủ.

Ngoài thành có trật tự cùng hiệp thương phân chia lợi ích của ngoài thành, trong thành mọi người cũng có việc riêng của mình. Lễ đăng cơ của Thánh công sắp tới, trong thành đường lớn ngõ nhỏ cũng đã náo nhiệt hẳn lên, lúc này tình huống hỗn loạn ngập tràn máu tanh lúc trước đã không còn nữa, trật tự mới dần dần manh nha hình thành, chỉ cần có liên quan thì cũng đều bôn ba bận rộn vì lợi ích của chính mình.

Có cửa hàng đã khai trương buôn bán, đám nhân sĩ giang hồ đã từng đi khắp hang cùng ngõ hẻm chặn đường cướp bóc cũng mở đại hội anh hùng, trong quán rượu quán trà đều có thể nhìn thấy những người có khí chất thân phận không giống nhau tụ tập lại, ai nấy đều chém gió không biết mệt. Những người có quan hệ, có bản lĩnh thì móc nối với đám bộ hạ tướng soái trong quân để mong mua một chức quan, những thư sinh nho sĩ biết chút chữ nghĩa, từng có tài nhưng không gặp thời, lúc này cũng bắt đầu gửi danh thiếp đi thăm dò thử, cầu mong được che chở hoặc giành được chút lợi ích.

Người thì rất là nhiều, có nhiều người không đánh giá cao tương lai của Phương Tịch ở nơi này, nhưng cũng sẽ có những người ao ước được phong hầu phong tước, chấp nhận mạo hiểm. Xã hội chính là như vậy, chỉ cần có giao lưu thì nhất định sẽ có xu thế. Có hệ thống tổng thể thì kiểu gì cũng sẽ có cách để dựng nó lên. Cái xã hội nho nhỏ thuộc về Phương Tịch này cũng lắp ghép chắp vá thành một mô hình và bộ khung của riêng lão như vậy. Trong khoảng thoảng gian ngắn này, ở tỏng thành lẫn ngoài thành đột nhiên có cảm giác khí thế ngút trời thực sự.

Ở thư viện trong mấy ngày này lại có vẻ bình thản yên tĩnh khác hẳn. Lúc này đang là buổi sáng, ánh mặt trời cuối thu xuyên quan tán cây đổ xuống mặt đất những trảng hoa vàng tuyệt đẹp, xen lẫn những tiếng ve sầu râm ran biếng nhác. Đây chính là thời gian giảng bài trong thư viện, Ninh Nghị khép cuốn Sử ký trong tay lại, thu dọn bàn học xong, chuẩn bị đi về ốc đảo bé nhỏ của mình.

Lúc này tình hình trong thư viện Văn Liệt cơ bản vẫn là học sinh thì ít mà thầy giáo thì nhiều, tuy rằng đã chia làm bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh nhưng gộp lại vẫn chưa tới một trăm học sinh, còn thầy giáo thì trên danh nghĩa có tới ba bốn chục ông. Mặc dù trong số ba bốn chục ông này có một phần thuộc về giai cấp có đặc quyền, cơ bản là không dạy dỗ gì, nhưng số lượng thầy giáo còn lại thực sự là vẫn cực kỳ dư thừa. Mỗi ngày vào buổi sáng, Ninh Nghị đến lớp Bính dạy Sử ký nửa canh giờ, sau đó thì đi lên chỗ hiệu trưởng nhận phần gạo, rồi quay về chơi với Tiểu Thiền.

Hiệu trưởng đương nhiệm của thư viện Văn Liệt này họ Phong, tên là Phong Vĩnh Lợi, tên khá là tầm thường, nhưng là một người tốt, nghe nói khi bé ông ta cũng từng đọc sách, nhưng nhà nghèo quá nên không thi cử gì được. Học vấn của ông ta hẳn nhiên là không sâu, nhưng lúc Phương Tịch mới khởi binh đã tham gia vào quân đội, cho nên lai lịch cũng rất khá. Trong quân đội của Phương Tịch cũng có một vài quan văn rất giỏi, Tổ Sĩ Viễn là một, ngoài ra còn có một người nữa tên là Lâu Mẫn Trung. Phong Vĩnh Lợi lúc trước kia làm thủ hạ của Lâu Mẫn Trung, phụ trách sao chép thông báo, văn kiện, đến lúc chiếm được Hàng Châu thì trở thành hiệu trưởng của thư viện này. Người nhà họ Phong lúc này ở bên ngoài dĩ nhiên là cũng tham dự vào việc cướp đoạt trục lợi, nhưng ít ra khi ở trong thư viện thì ông ta quả thực khá ưu đãi với các văn sĩ. Bởi có ông ta chủ trì nên thời gian gần đây, nội bộ thư viện cũng khá hòa thuận.

Lúc này trong phòng giáo vụ có tổng cộng bảy người đang tụ tập nghỉ ngơi, đa số đều là những tiên sinh hết giờ dạy, có người thì uống trà nghiên cứu điển tịch, có người lại ngồi một bên nhẹ giọng nói chuyện. Mấy người này đều là những người đến nhờ thư viện che chở sau khi Hàng Châu bị chiếm đóng, cho nên bấy giờ ít nhiều gì trong lòng cũng có cảm giác đồng mệnh tương liên, lúc này có mấy người đang nói về chiến sự ở Gia Hưng.

"Nghe nói, chiến sự ở phía bắc đang giằng co ghê lắm, triều đình phái Đồng Quán Đồng tướng quân lĩnh binh xuôi nam, Phương Thất Phật bao vây Gia Hưng, nhưng đánh mãi không được, hươu chết tay ai còn khó nói lắm..."

"Nghe nói Đồng Khu mật dụng binh như thần, cứ tưởng lần này ông ta sẽ dẫn binh lên phía bắc phạt Liêu, không ngờ... Lần này, khục, lần này Thánh công thanh thế lừng lẫy, lại phái ông ta tới đây, cuộc chiến này xem chừng không dễ đánh."

"Cũng khó nói, bây giờ khắp nơi trong nam ngoài bắc khởi sự không ngừng, Tống Giang ở Lương Sơn, Vương Khánh ở Hoài Tây, Điền Hổ ở Hà Bắc cũng vướng chân bận tay lắm rồi, nhất là... lần này Thánh công đóng ở Hàng Châu, hơn một tháng nay, xung quanh khởi nghĩa liên tục, tuy rằng Đồng Quán xuôi nam nhưng bên này... cũng thanh thế ghê gớm lắm đấy."

"Có lẽ nên tích trữ lương thảo, dựng tường cao hào sâu, hoãn việc xưng vương... Lần này mà xưng đế khó tránh khỏi hơi vội vã, lại còn phái Đồng Quán tới nữa..."

"Lời ấy của Điền huynh sai rồi, Đồng Quán dẫn quân tới đây là vì Hàng Châu, chỉ cần thu lại Hàng Châu mà thôi, có xưng đế hay không thì triều đình cũng đều sẽ nhìn chằm chằm vào nơi này, cũng bởi vì thế cho nên với Thánh công bên này mà nói, xưng đế là việc bắt buộc phải làm, lão... Thánh công của chúng ta bên này, chỉ có thể chính danh thì mới có thể có nhiều người hơn, nhiều trợ lực hơn tới dựa dẫm, như vậy thì đối đầu với Đồng Quán mới càng có nhiều cơ hội thắng hơn."

Mấy người này nói chuyện đều rất nhỏ tiếng, nhưng cũng không đến mức cấm kỵ quá đáng, theo những gì đã diễn ra cho đến lúc này thì bầu không khí vẫn còn khá thoải mái. Mấy ngày nay tuy rằng Ninh Nghị chưa từng tiếp xúc nhiều với mấy người này, nhưng ai cũng biết hắn là kẻ đến đây sau khi thành bị chếm. Bây giờ mọi người nói chuyện, vừa là để tạo quan hệ vì lợi ích bản thân, mặt khác, phàm là thư sinh thì khó tránh thích nói chuyện quốc gia đại sự, lúc này trốn ở một góc nghị luận, ít nhiều gì cũng có thể cảm thấy mình là người nhìn rõ phương hướng trong thời loạn lạc này. Ninh Nghị lấy xong những thứ mình cần xong thì chuẩn bị rời đi, một người trong số đó bèn quay sang nói chuyện với hắn.

"Lập Hằng đi à?"

"Đúng vậy, Lưu tiên sinh."

"Không cần phải đa lễ, bây giờ mọi người đều ở đây, là đồng liêu cả, nếu như Lập Hằng có ý kiến gì, chớ ngại ngồi đâu tâm sự với mọi người một chút. Thế sự liên tục khó khăn, dù thế nào thì ở đây vẫn còn có trà."

"Ở nhà còn có người đang chờ, không tiện ở lại. Nếu ngày khác rảnh rỗi, nhất định sẽ đến thỉnh giáo các vị tiền bối, xin cáo lỗi..."

"Không sao, không sao..."

Người trung niên muốn giữ Ninh Nghị lại tên là Lưu Hi Dương, vốn là một đại nho ở Hàng Châu này, bây giờ ở trong thư viện này, cùng với một đại nho khác tên Vương Trí Trinh là hai người có tiếng tăm nhất về phương diện học vấn, chỉ là Vương Trí Trinh thì bảo thủ cứng nhắc, còn Lưu Hi Dương thì biết thay đổi thích nghi tình huống hơn. Những nho sinh bản địa Hàng Châu này vốn không được người ta coi trọng, khi bị những nho sĩ văn nhân trong quân đội dưới trướng Phương Tịch kia nhìn thấy, châm chọc mỉa mai cũng chỉ biết nhịn chứ không nói được lời nào, chỉ có Lưu Hi Dương kia là ngoại lệ.

Trong số học sinh mà người này dạy, có một đứa là con của Lưu Toản, một trong tám Phiêu Kỵ dưới trướng Phương Tịch, đứa học sinh này dĩ nhiên là không thích lão sư. Nhưng Lưu Toản lại hi vọng con mình có thể trở thành một văn nhân. Mấy ngày trước Lưu Toản có tới đây, Lưu Hi Dương thuận miệng bảo rằng những lý giải về Tứ Thư của đứa bé này rất thông minh. Lưu Toản bèn đi hỏi thăm về tên tuổi của Lưu Hi Dương, biết đây là đại nho có trình độ thực sự, lại là người cùng họ, bèn nhanh chóng bảo con nhận làm thúc thúc. Ngày hôm nay nghỉ ngơi ở trong phòng này, Lưu Hi Dương cũng chính là người đầu tiên nói về tình huống ở phía bắc, bằng không e là những người khác cũng không dám tiếp lời.

Lời ấy nói xong, Ninh Nghị cáo từ muốn ra ngoài thì cũng vào lúc này, một nho sĩ tuổi chừng hơn ba mươi, quần áo sạch sẽ hoa lệ từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt âm trầm quét mắt qua nhìn một lượt. Tiếng đàm luận ở trong phòng nghỉ lập tức dừng lại khi người kia vừa bước vào, ánh mắt đối phương dừng lại trên người Ninh Nghị một chút, sau đó lên tiếng hỏi:

"Ai là Ninh Lập Hằng?"

Ninh Nghị liếc mắt nhìn y, sau đó chắp tay đáp:

"Chính là tại hạ."

"Tại hạ là Khuất Duy Thanh."

Người đến chắp tay hành lễ, nhưng cằm lại ngửa lên. Ninh Nghị cũng có biết tên người này, đây chính là một trong những văn nhân trong quân đội Phương Tịch, vốn là phụ tá dưới trướng của Ôn Khắc Nhượng, sau khi vào thành thì được phân vào thư viện trên danh nghĩa, chứ không thực sự giảng bài. Đại khái mấy ngày nay y có xuất hiện một lần, bởi vì năng lực văn chương của bản thân không đủ, cho nên khá xem thường những văn nhân Hàng Châu đến nhờ che chở, thỉnh thoảng tìm người nói chuyện, chê bai châm chọc. Mấy ngày trước Lưu Hi Dương nhận con của Lưu Toản làm cháu, khi tên Khuất Duy Thanh này đến thì hai người xảy ra va chạm, cũng bởi vậy mà Lưu Hi Dương trở thành lãnh tụ của những người thuộc phái Hàng Châu trong thư viện này.

Mọi người vốn cho là y muốn đến tìm Lưu Hi Dương gây chuyện, không ngờ là lại tìm Ninh Nghị, trong lúc nhất thời không hiểu rõ tình huống là thế nào. Chỉ nghe gã Khuất Duy Thanh kia mở miệng lên giọng:

"Ngươi dạy Sử ký à? Vì sao không bắt học thuộc, mà lần nào lên lớp cũng lấy giọng quê mùa nói hươu nói vượn thế hả? Mở đầu Sử ký là Ngũ Đế bản kỷ, hùng vĩ trang nghiêm biết bao, mà ngươi kể chuyện như vậy, không hề có chút tôn kính nào, trong lòng ngươi không biết hổ thẹn hay sao?"

Ninh Nghị chớp mắt, hơi nhíu mày lại. Khuất Duy Thanh thì vẫn thao thao bất tuyệt.

"Lời của thánh nhân biết bao thâm ảo, đọc sách ngàn lần mới hiểu được nghĩa. Chúng ta phải là tấm gương làm người, dẫn dắt học sinh nghiền ngẫm lý giải, chứ không phải dùng ngôn ngữ nông cạn trực tiếp giải thích. Tuổi ngươi còn trẻ, sợ là Tứ Thư Ngũ Kinh còn chưa đọc hết, dạy học bằng tâm tư ham vui của bọn trử con, biến phòng học thành quán trà kể chuyện. Người khác cho phép ngươi, nhưng ta được Ôn tướng quân giao phó, sẽ không mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ngươi đâu, ta hỏi ngươi, người cày chín một, lộc quan truyền đời, chợ vùng biên chê mà không dẹp, nhà thuyền không cấm, tội nhân không nô dịch... (1) Câu này xuất xứ từ đâu, ý nghĩa là gì?"

Ninh Nghị gõ gõ trán rồi đáp:

"Tại hạ không biết."

Nghe Ninh Nghị trả lời thẳng thắn như thế, tay Khuất Duy Thanh kia hơi ngẩn ra, y vốn cho rằng với đề này thì ít nhiều gì đối phương cũng có thể trả lời được, nhưng cho dù có trả lời được hay không thì y cũng đều đã có chuẩn bị những lời để nói tiếp. Sau khi chần chừ lại hỏi thêm mấy đề nữa, sau đó lại nói những việc nên làm khi dạy học, rồi làm gương cho người khác thì nên làm gì. Cứ thao thao bất tuyệt như vậy nói một hồi lâu, sau đó chốt lại:

"Bây giờ triều Vĩnh Nhạc của chúng ta mới dựng lên, đang cần nhân tài, ngươi còn trử, nếu như khiêm tốn mà học, chưa chắc tương lai không thể làm nên chiến tích. Ta cũng không phải hiệu trưởng, không muốn phạt ngươi, nhưng nếu ngươi còn dám dạy học kiểu đó ở thư viện, ta không cho phép đâu, nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi thư viện, ngươi tự lo đi."

Y nói hết nửa ngày mà Ninh Nghị vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cũng không phản bác, chờ y nói xong thì khiêm tốn chắp tay cáo từ, sau đó rời khỏi. Khuất Duy Thanh lại sửng sốt mất một lúc, nhìn những người trong phòng rồi mới xoay người bỏ đi. Đợi khi y đi khuất rồi thì mấy người bên này mới khe khẽ lên tiếng nghị luận, lần này hiển nhiên là nói về Ninh Nghị.

Trước kia Khuất Duy Thanh bắt người ta lại mà chế nhạo thì cũng không đến nỗi quá đáng như vậy, những văn sĩ kia sau khi nghe xong, tuy rằng không lên tiếng phản bác nhưng vẻ mặt vẫn thể hiện rõ rệt ra ngoài. Con người hơn thua nhau từng câu từng chữ một, cho dù kìm nén thì cũng phải có một câu, nhưng ngày hôm nay cái gì Ninh Nghị cũng nói không biết, còn nói rõ ràng thẳng thắn như vậy, khiến mọi người cảm thấy cái tên văn nhân này đúng là mất mặt. Trên thực tế, liên quan đến cách giảng bài của Ninh Nghị, mấy ngày nay mọi người cũng cảm nhận được.

"Nghe nói lúc giảng bài toàn kể cố sự, đám con nít kia đúng là rất thích..."

"Còn đi lấy lòng những học sinh kia, uy nghiêm của sư trưởng ở đâu rồi chứ..."

"Lời của Mạnh tử mà cũng không biết nữa..."

"Vậy mà Lưu huynh còn mời hắn tới trò chuyện nữa, cho dù có lại đây thì e là hắn cũng chẳng biết nói gì cho ra hồn..."

"Ài, đều là người Hàng Châu cả, bây giờ đã ở trong hoàn cảnh thế này rồi, cũng phải biết đoàn kết với nhau chứ."

Lưu Hi Dương nói như vậy. Không lâu sau, đợi đến lúc một vài lão sư khác hết giờ học thì lại có nhiều người hơn biết chuyện vừa rồi, nhắc đến Ninh Nghị, nhiều người đều thấy xem thường. Kỳ thực với chàng thanh niên này, mọi người đều không biết nội tình thế nào. Mấy ngày nay Ninh Nghị cứ như thể không khí trong thư viện vậy, mọi người hoàn toàn không chú ý gì đến hắn cả. Huống hồ mép còn chưa có râu thì học vấn làm sao mà tốt được, lúc này chẳng qua là xác nhận lại mà thôi. Cũng vào lúc này, đột nhiên có một người băn khoăn nói:

"Nghe các vị nói như vậy, tôi thấy rõ ràng là Ninh Lập Hằng trêu chọc tên kia đấy chứ. Các vị nghĩ xem, làm sao mà cậu ta lại không thuộc Tứ Thư cho được..."

Người này chính là người duy nhất mấy ngày trước có chào hỏi Ninh Nghị, tên là Nghiêm Đức Minh, cũng là một người rất có học thức ở Hàng Châu. Nghe Nghiêm Đức Minh nói như vậy, Lưu Hi Dương bèn hỏi lại:

"Đức Minh sao lại nói lời ấy?"

Nghiêm Đức Minh đáp ngay:

"Trước khi Hàng Châu gặp địa chấn, Ninh Lập Hằng này từng làm một bài từ trong hội thơ Lập Thu, khiến ai nấy đều kinh hãi, chỉ là sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, khiến cho việc này không được truyền rộng rãi. Bài từ kia mở đầu là "Đông nam hùng tráng. Giang Ngô đô hội. Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa..."

Nghiêm Đức Minh lấy giấy bút, chép lại một lượt nguyên văn bài "Vọng hải triều" kia, đám người Lưu Hi Dương nhìn thấy, lúc này mới chết lặng người không nói được lời nào. Nghiêm Đức Minh chép xong mới chậm rãi nói tiếp:

"Người có thể viết ra được bài từ như thế, làm sao có thể là người như các vị nói được, Ninh Lập Hằng này vốn là đệ nhất tài tử ở Giang Ninh, sao có thể không thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh được chứ, chỉ e là không muốn gây chuyện, lại hết sức xem thường cái tên Khuất Duy Thanh kia cho nên mới cố ý làm vậy mà thôi."

Nghe Nghiêm Đức Minh nói xong, mọi người nửa tin nửa ngờ, sau đó đột nhiên hiểu ra. Đương nhiên, lúc này cũng hiểu thêm một chút về Ninh Nghị, nhưng cũng không cảm thấy quá coi trọng. Lúc Hàng Châu bị chiếm đóng thì học vấn không còn là thứ dễ dàng khiến người ta kinh hãi nữa, cho dù là đệ nhất tài tử Giang Ninh hay đệ nhất tài tử Hàng Châu thì cũng bị vây ở đây giống những người bình thường khác, nhờ thư viện này che chở mà thôi. Nhớ tới sự biết điều mấy ngày nay của Ninh Nghị, đại khái cũng gặp khá nhiều chuyện ức chế, chẳng khác gì mọi người ở đây. Trong khoảng thời gian ngắn, những người ở trong thư viện này bắt đầu hiểu hơn về hắn.

Mãi cho đến tận hai, ba ngày sau mới xảy ra một loạt chuyện, khiến cho mọi người hiểu rằng, tình huống của Ninh Nghị khác xa so với những gì bọn họ tưởng tượng lúc này...

Nói chuyện xong hai người hai hướng, Khuất Duy Thanh đột nhiên tới gây chuyện với Ninh Nghị thực ra cũng chẳng phải vì lý do tử tế nào cả. Là văn nhân theo nghĩa quân Phương Tịch mà vào thành, dường như cũng có việc riêng của mình, cũng không để tâm lắm những chuyện xấu trong thư viện, lại càng thích đi làm thân với những đứa con của tướng lãnh này. Chẳng hạn như Quách Bồi Anh mà y có quen biết, vốn cũng là phụ tá, nhưng sau khi vào thư viện này thì liền chuyên tâm dạy học, Quách Bồi Anh này rất coi trọng lợi ích lâu dài, một khi triều Vĩnh Lạc thực sự đứng vững, những đứa bé này tương lai tất nhiên sẽ đều là hoàng thân quốc thích, bây giờ có thể trở thành thầy dạy của chúng, thực là một cơ hội quá tốt.

Khuất Duy Thanh cũng biết như vậy, nhưng so với việc trở thành thầy dạy của hoàng thân quốc thích, y càng hi vọng có thể trở thành hoàng thân quốc thích hơn. Bây giờ thế lực trong triều đình còn chưa định hình, y hoạt động dưới trướng của Ôn Khắc Nhượng, lại rất có tiền đồ, tương lai chưa chắc là không thể có một sự nghiệp của riêng mình.

Nhưng đương nhiên, không nhất thiết phải tập trung hết trứng vào cùng một giỏi, cho nên thỉnh thoảng y vẫn đến thư viện, châm biếm mỉa mai những đại nho kia, lấy đó làm lạc thú nhân sinh. Đối với những đại nho này, y hầu như chẳng có cảm giác gì cả. Có học vấn không có nghĩa là có thể thuần phục được đám trẻ con từ nông thông đi ra, thậm chí đã từng thấy máu tươi này, những phương pháp dạy trẻ con ngày trước hầu như không có tác dụng, bởi vì đám học sinh này có nhiều đứa đã mười bốn, mười lăm tuổi, cao to vạm vỡ, thậm chí có đứa đã từng tự tay giết người, bọn chúng không phải là những công tử bột thực sự, người trong nhà bảo bọn chúng đọc sách, bảo là có tiền đồ, bọn chúng không dám không đến trường, nhưng với lão sư thì bọn chúng không có chút tôn kính nào cả.

Càng là đại nho học vấn uyên thâm thì lại càng khó thích ứng với hoàn cảnh này. Nói chuyện trời đất, quân sư phụ (2) bao nhiêu lâu rồi, ngay cả bọn họ cũng tin vào điều đó, cho nên chắc chắn sẽ không thay đổi bản thân để uốn theo đám học trò này. Dù sao, người giống như Quách Bồi Anh, cho dù học vấn không được uyên thâm, nhưng chí ít thì khi dạy học cũng không tự cao tự đại như thế, thì sẽ dễ có được sự yêu mén của học sinh hơn. Mà hôm nay y tìm Ninh Nghị gây chuyện là bởi vì Quách Bồi Anh đột nhiên nghe được lời của đám học sinh, sau đó kể lại với Khuất Duy Thanh.

Những lời bàn luận kia cơ bản là nói về "Ninh tiên sinh" vừa mới tới kia, chỉ có mấy ngày đã có người khen hắn giảng bài thú vị, khiến người ta say mê, thú vị hơn nhiều so với các tiên sinh trong thư viện. Hai người bèn gọi học sinh lên hỏi thử, mới biết là Ninh tiên sinh trẻ tuổi kia quả thực không biết tiết tháo gì cả, thái độ như thể một tiên sinh kể chuyện trong quán trà, khiến đám học sinh vui thích.

Đương nhiên, nếu y tự mình đi nghe Ninh Nghị giảng bài thì sẽ biết ngay không phải hoàn toàn như vậy, làm thầy giáo ở Giang Ninh biết bao lâu rồi, trên lớp tuy rằng hắn nói lung tung trên trời dưới đất, nhưng thực ra vẫn gắn với chủ đề. Đương nhiên, lúc này đối với Khuất Duy Thanh và Quách Bồi Anh thì hẳn nhiên là chẳng cần coi trọng một người trẻ tuổi như vậy, sau khi đã có ấn tượng thì liền nhận định như vậy luôn.

Thực ra thì mọi người không có thù oán gì với nhau cả, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một kẻ như thế, số người dạy học để chiếm được thiện cảm của học sinh không có nhiều, cho nên tạo cảm giác là có người thò tay vào rổ trứng của bọn họ. Quách Bồi Anh khá chú ý người này, cho nên Khuất Duy Thanh bèn đi tìm Ninh Nghị mắt một trận. Đến ngày thứ hai, lại sang hỏi thăm hiệu thưởng một chút, kết quả đúng là thú vị, thân phận của gã Ninh Lập Hằng ấy là tù nhân.

Đối với việc này, hiệu trưởng cũng không biết nhiều thông tin lắm, có một số việc ngay cả Phong Vĩnh Lợi cũng không có cách nào dò la được, chỉ biết Ninh Nghị sống ở phía sau thư viện, có một nha hoàn đi theo, cả hai người đều bị canh giữ, còn chưa biết phải xử lý thế nào. Nhưng nếu đúng là như thế thì trong lòng Khuất Duy Thanh lại càng yên tâm, đến buổi sáng hôm nay, bèn kéo theo Quách Bồi Anh đi nghe Ninh Nghị giảng bài. Bởi vì y cảm thấy, với thân phận là kẻ bị bắt giữ, thì thái độ của Ninh Nghị ngày hôm qua với mình đúng là quá mức thiếu lễ phép, ngày hôm nay nếu hắn không thay đổi thì mình sẽ cho hắn đẹp mặt luôn.

Hai người đi đến phòng học bên cạnh, nghe được vài câu, quả nhiên ở phòng bên kia Ninh Nghị còn đang kể cố sự, cố sự này đã giảng xong, lúc thoáng ngừng lại thì Khuất Duy Thanh liền muốn xông vào. Lúc này, một học sinh nào đó ở trong lớp bèn đứng lên hỏi, giọng ồm ồm.

"Này, Ninh tiên sinh, hôm qua tôi đã về hỏi lại cha tôi, cha bảo rằng lúc ở Hồ Châu tiên sinh giúp quan binh đánh bại mấy ngàn người bên phía quân ta. Có chuyện này hay không?"

Khuất Duy Thanh và Quách Bồi Anh đều sửng sốt, trong lớp học hơi yên lặng, sau đó có học sinh nói:

"Ngươi là người xấu phải không?"

Sau đó lại có một đứa trẻ đứng lên nói:

"Tôi cũng hỏi rồi, khi nói đến tên của Ninh tiên sinh, đại bá bảo rằng, ở Hồ Châu, Ninh tiên sinh dẫn một đội tàn binh đánh bại năm cánh quân do An Tích Phúc dẫn đầu, dựa vào sức một mình tiên sinh đánh bại ba đội quân của Lục Sao Lục tướng quân, Diêu Nghĩa Diêu tướng quân, Tiếu Đấu Nam Tiết tướng quân, Diêu tướng quân và Tiết tướng quân đều bị tiên sinh giết chết, Diêu tướng quân đối nghịch với đại bá, đại bá bảo chết là tốt. Đại bá còn nói tiên sinh biết võ công, rất lợi hại, người giang hồ gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ. Tiên sinh, người có dám đánh một trận với Tề Đại Tráng không? Lão ta tự nhận mình là thiên hạ đệ nhất, bắt nạt cha của tôi..."

Khuất Duy Thanh lúc này ở phía trước, sắp xông vào đến cửa thì nghe được cái biệt hiệu tàn độc Huyết Thủ Nhân Đồ kia, nhất thời hơi lùi lại...

----------

Chú thích:

(1) Đoạn này là lời của Mạnh tử, nói về những cải cách và tiến bộ trong chế độ làm việc của Chu Văn Vương, trong giai đoạn chuyển giao giữa chế độ chiếm hữu nô lệ sang chế độ phong kiến.

(2) Quân sư phụ: đây là tam cương, được coi ba mối quan hệ cốt lõi của xã hội, cao nhất là mối quan hệ vua - tôi, sau đó là sư - đồ, tiếp nữa là phụ - tử, thầy còn trọng hơn cha.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK