Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




"Nói như vậy là, lúc con qua, câu đầu tiên mà người ta hỏi con là đã ăn chưa..." Trong căn phòng lớn trang trí hoa lệ, một người phụ nữ trung niên toàn thân vận y phục đỏ nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên. "Vì thế cho nên con ăn cơm trưa ở nhà hắn."

Đang là buổi chiều, ánh mắt trời chói chang chiếu vào trong viện, ngoài hành lang xung quanh căn phòng lớn này đều có nữ binh canh gác. Người phụ nữ tuổi trung niên này cũng không phải xinh đẹp gì, đại khái là khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người cao lớn rắn chắc, lúc này mặc hồng y tựa như chiến bào, cũng rất có cảm giác hiên ngang oai hùng của bậc anh thư nữ kiệt. An Tích Phúc toàn thân áo đen đứng trước cửa phòng lớn, chắp tay đáp:

"Ầy... Bẩm nguyên soái... Đúng là như vậy."

"Cứ gọi ta là dì Bách Hoa được rồi."

Người phụ nữ trung niên này chính là em gái của Phương Tịch, Phương Bách Hoa, bây giờ đang là nguyên soái lộ tây bắc trong quân đội Phương Tịch. Phương Bách Hoa võ nghệ cao cường, vốn là thánh nữ trong một nhánh Ma Ni giáo cho Phương Tịch thống lĩnh, lúc này luân phiên chinh chiến thiên hạ. Tuy Phương Bách Hoa là phụ nữ nhưng không hề thiếu uy thế và sát khí cần thiết của một vị tướng. Nhưng người phụ nữ trước mặt An Tích Phục lại đang nở một nụ cười dịu dàng, biểu hiện vẻ ôn hòa, đặt chén trà xuống, phất tay nói:

"Vốn tưởng rằng trưa nay con qua đây, cho nên ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, Tây... Tây Tây cũng có việc không thể đến được. Con cảm thấy người đó ra sao?"

"Thong dong, không nhiều lời, nhưng khí chất phong độ khá thuyết phục người khác."

"Tây Tây coi trọng hắn như thế, con nói vậy ắt hẳn không sai. Thế con đã nói với hắn những gì rồi?"

"Con... Con hỏi hắn về cái nhìn của hắn đối với chiến cuộc sau cuộc chiến Hồ Châu lúc trước, nếu như lúc đó hắn vẫn chưa bị thương đến mức hôn mê thì sẽ ứng phó chiến cuộc sau đó như thế nào."

"Hắn trả lời sao?"

"Hắn vẫn không trả lời trực tiếp vào câu hỏi, chỉ nói rằng tình huống trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, những việc có thể làm đều đã làm hết rồi, nếu lúc đó không thể diệt sạch kẻ địch thì cũng chỉ có thể đến đâu hay đến đó, chỉ mong giữ được mạng sống về đến Hồ Châu mà thôi."

Phương Bách Hoa gật gật đầu, nói:

"Cũng đúng quy đúng củ thật nhỉ. Việc hắn làm ở Hồ Châu là một hành động nguy hiểm, vào chỗ chết mà tìm đường sống, người đọc sách bị dồn vào chân tường sẽ làm như vậy đấy, cũng chẳng lạ gì, ta còn nghe nói lúc ở Hàng Châu hắn từng sắp xếp từng vòng từng vòng kế hoạch, suýt chút nữa bắt cả bọn Thất ca rồi, đây mới chính là bản lĩnh lợi hại thực sự... Việc này cứ như vậy đi, nếu Tây Tây muốn dùng hắn thì các con cứ hỗ trợ là được rồi. Tây Tây dùng người, sẽ không mù quáng nghe theo đâu, ta khá yên tâm."

Bản thân Phương Bách Hoa cũng là người bận rộn trăm công nghìn việc, nhưng bởi vì chuyện này có liên quan đến Bá Đao doanh cho nên mới hỏi một chút như vậy mà thôi, nói đến đây thì cũng không quản thêm nữa.

"Chút nữa ta phải đi gặp Thánh công. Lúc trước con bận đốc chiến ở Hồ Châu, chưa về đây kịp, ta xem qua bảng thăng quan, thấy chỉ cho con một chức Thiên tướng mà thôi, ta dự định xin thăng cho con thêm mấy cấp nữa, con cảm thấy thế nào?"

"Đa tạ dì Bách Hoa đã quan tâm, nhưng Tích Phúc chỉ lĩnh ba trăm người trong Hắc Linh vệ, chức quan thế nào cũng được, không có gì khác biệt."

"Hắc Linh vệ chấp chưởng quân pháp, chính là đội ngũ tinh nhuệ, con lại là thủ hạ của ta, chức quan phải cao một chút mới hợp tình hợp lý. Huống hồ gần đây Hàng Châu có rất nhiều vấn đề. Hắc Linh vệ của con về lại đây, ta dự định bảo Thánh công giao chức vụ Tuần Kiểm Hàng Châu cho con, chức quan cao thì mới có thể quản lý người ta được, như thế mới danh chính ngôn thuận."

An Tích Phúc nhíu nhíu mày, nói:

"Lúc trước những việc có liên quan đến tuần kiểm thì Phật Soái đã giao hết cho Trần Phàm xử lý. Trần Phàm làm rất khá, nếu như giao cho con, e là..."

Phương Bách Hoa phất tay ngăn lời gã, rồi nói:

"Trần Phàm làm việc, mặc dù quản được đại cục nhưng lại không biết để ý đến tiểu tiết, sợ là đắc tội với không ít người. Bây giờ Thánh công đã xưng đế, gọi là bệ hạ rồi, trong thành Hàng Châu cũng không tiện để cho cậu ta tiếp tục đánh giết tùy tiện vô tổ chức như vậy, dù sao cũng phải có thể thống một chút mới được."

An Tích Phúc chắp tay nói:

"Nếu không nhờ Trần Phàm dùng thủ đoạn như vậy thì chỉ e Hàng Châu bây giờ..."

Người đối diện lập tức ngắt lời gã:

"Con và Trần Phàm không giống nhau, con cũng có thể dũng mãnh bất chấp mọi thứ, nhưng nơi nào cần ôn hòa mềm mỏng, con luôn có thể mềm mỏng hơn. Thực ra hôm nay ta vừa mới về đây thì đã có người đến tìm ta than thở chuyện Trần Phàm. Lúc trưa Đạo Ất cũng tới tìm ta, thủ hạ của y quả thật có vài người hoành hành không hợp pháp, nhưng nếu cứ để mặc cho Trần Phàm đánh giết như vậy thì chỉ sợ không thể dồn nén mãi được, việc này y cũng đã khổ sở nhượng bộ nhiều rồi, Trần Phàm nên nể mặt y một chút thì hơn.

Phương Bách Hoa vừa nói, vừa nhìn vẻ mặt An Tích Phúc, sau đó lại nhíu mày nói tiếp:

"Ta cũng biết cách nhìn của con đối với Bao thiên sư, người này ta cũng hiểu một chút, bản thân thì hơi xằng bậy bừa bãi, thích gái đẹp, thích tiền vàng, điều này là có thật. Nhưng chúng ta giết người tạo phản lập địa bàn, ai mà không như vậy, tiểu tiết có khác một chút cũng không có gì lạ. Ngày xưa đánh trận, mọi người vào thành ba ngày không buông đao, lấy cái cần lấy, cướp cái cần cướp. Nhưng bây giờ đã xưng đế rồi, cần phải chú ý hơn một chút, nhưng cái chú ý này cũng nên để từ từ thôi."

Sau đó nàng mỉm cười nói tiếp:

"Ta cũng biết Trần Phàm, tính cậu ta nóng như lửa, nhìn như thể chẳng nghĩ gì hết, nhưng thực ra lại rất thông minh, chỉ là... Cậu ta mong muốn quá nhiều, lại nhìn người quá tốt, bây giờ cậu ta toàn đánh thủ hạ của Bao thiên sư thôi, rất biết cách khắc chế, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy hoài, qua một thời gian nữa, chỉ sợ cậu ta sẽ thật sự động thủ với Đạo Ất mất. Đợi cho Thất ca trở về, dạy dỗ Đạo Ất một chút là được, chứ cậu ta làm như vậy thì rõ là không phân tôn ti trật tự gì cả. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn chỉ thấy có mỗi con là biết chừng mực, việc này đã định rồi, con nghĩ xem làm sao quản thành Hàng Châu cho tốt là được."

"... Vâng."

An Tích Phúc chắp tay lĩnh mệnh. Gã ít nhiều gì cũng có chút không đồng tình với bọn Bao Đạo Ất, nhưng cũng biết giao tình của Phương Bách Hoa với đối phương. Bao Đạo Ất nguyên là đầu mục của Ma Ni giáo, bây giờ chính là một trong những đầu lĩnh lớn nhất dưới trướng Phương Tịch. Thủ hạ của y tam giáo cửu lưu rồng rắn lẫn lộn, nhưng hồi trước ở trong Ma Ni giáo, y và Phương Tịch, Phương Bách Hoa từng có giao tình chặt chẽ. Mặc dù mọi người đều biết Bao Đạo Ất chẳng phải người tốt lành gì, nhưng trong quân đội của Phương Tịch, ngoại trừ một số ít người như Phương Thất Phật ra thì quả thực không ai có thể động tới y được.

An Tích Phúc cũng hiểu rõ tâm tư của Phương Bách Hoa, mình có thể duy trì trật tự trong thành Hàng Châu tốt hơn so với Trần Phàm, ít nhất là ở cái vụ "không động đến Bao Đạo Ất" này. Cho dù thế nào đi nữa thì mình cũng không thể động đến Bao Đạo Ất được, còn Trần Phàm, tuy rằng tên ấy trong lòng vẫn sẽ tự nhủ rằng "không thể động vào Bao Đạo Ất" "không thể động vào Bao Đạo Ất", thế nhưng nói cũng chỉ là nói thôi, sẽ không nhịn được mà táng một cục đá vào đầu Bao Đạo Ất... Mặc dù bản thân mình quả thực rất muốn nhìn cảnh ấy.

Sau khi nói xong việc này, hai bên lại theo lệ thường mà nói chuyện hỏi thăm mấy câu đơn giản, Phương Bách Hoa hỏi thăm chuyện thê thiếp trong nhà của An Tích Phúc:

"Tích Phúc, lần trước đã nói với con rồi đó, cô cháu gái A Xảo kia của ta đã thầm thương con lâu rồi, thế nào hả, xem có lúc nào thích hợp để hai đứa chính thức gặp gỡ được không?"

An Tích Phúc mặt không lộ chút cảm xúc nào, một lát sau mới chắp tay đáp lời:

"Trong nhà con đã có một vợ hai thiếp, tự cảm thấy phiền phức, ứng phó không nổi."

Phương Bách Hoa cười nói:

"Nếu như là phụ nữ chế ngự đàn ông thì một bà vợ là đủ rồi, nhưng nếu đàn ông chế ngự được phụ nữ thì trong nhà tam thê tứ thiếp cũng không phải chuyện to tát gì, nếu như con cảm thấy phiền phức thì cứ cho các nàng ra đi là được chứ có gì đâu nào. Sao hả, bây giờ trong quân đội A Xảo rất được kính trọng đấy, thủ hạ của nó..."

Tính cách của Phương Bách Hoa trước giờ vẫn luôn phóng khoáng, tướng công của nàng lúc trước là một thư sinh, Phương Bách Hoa khí thế khá lớn, trước đến giờ chủ quản việc nhà, vẫn được coi là người đứng mũi chịu sào, nhưng nàng vẫn luôn dịu dàng hiền lành đối với trượng phu, việc trong việc ngoài đều một mình ôm hết. Nhưng mà những gia đình bình thường đa số đều mang nặng chủ nghĩa đàn ông, cảm thấy việc đàn ông thực sự có bản lĩnh năm thê bảy thiếp là chuyện hết sức đương nhiên. Lúc này, Phương Bách Hoa giới thiệu những cái hay cái tốt của cháu gái, có cảm giác như là "Cô bé rất thích con, con cứ cưới đại nó về làm tiểu thiếp trong nhà cũng được, để nó theo con đi đánh đập người ta", An Tích Phúc nghe vài câu, bèn đáp:

"Cô ấy xấu như quỷ."

"Ầy..." Phương Bách Hoa suy nghĩ một chút. "Vậy thì để sau này hẵng nói đi."

Lại nói thêm mấy câu nữa, lúc An Tích Phúc chuẩn bị cáo từ thì Phương Bách Hoa lại nói:

"Còn chuyện của tên Ninh Lập Hằng kia, bây giờ dù sao hắn cũng được coi là người dưới trướng của Thánh công, vậy thì cũng nên sắp xếp cho hắn có một chỗ ngồi trong yến tiệc trăm quan được tổ chức vào mấy hôm nữa, cũng vừa dẹp đứt cái ý nghĩ phản bội của hắn đi, thứ hai là cũng để ta xem thử hắn rốt cuộc là dạng người ra sao... Con đi đi, nếu cảm thấy người này vẫn đáng để kết giao, vậy thì cứ nói chuyện này cho hắn biết."

Chẳng cần đến An Tích Phúc thông báo hay sự sắp xếp của Phương Bách Hoa thì Ninh Nghị cũng biết mấy ngày nữa Phương Tịch sẽ tổ chức yến tiệc cho trăm quan.

Hắn cũng có một chỗ ngồi.

Tuy rằng chuyện gia nhập Bá Đao doanh vẫn chưa nói rõ ra cho mọi người biết, nhưng Lưu Tây Qua ở bên đó vẫn sắp xếp cho hắn một chức quan sau khi Phương Tịch đã xây dựng xong toàn bộ cấu trúc của triều đình mới. Vị trí của hắn dĩ nhiên là không cao, mà tên chức quan cũng qua loa, không rõ ràng gì cả, ghi là văn thư của Bá Đao doanh, cấp bậc được ghi ban đầu là cửu phẩm, ngày hôm nay để hắn có thể chuẩn bị tham dự đại yến thết đãi trăm quan của Thánh công tổ chức mấy ngày sau, Lưu Tây Qua bèn tiện tay sửa thành thất phẩm, nói chung vẫn là một tiểu quan không thể lôi ra để bắt nạt người khác được.

Lúc này, trong hệ thống quan lại của Phương Tịch, cấp bậc cỡ này hầu như chẳng làm được gì cả, nhưng đại yến ngày hai mươi tháng tám lại tổ chức chính thức và trọng thể, nghe nói là toàn bộ quan viên tướng lĩnh lớn nhỏ ở Hàng Châu đều được mời tham dự. Chức vụ cao cỡ như Lưu Tây Qua thì hoàn toàn có thể tự mình sắp xếp số lượng, đến cuối cùng gộp lại, đại khái sẽ có khoảng bốn năm trăm người. Đây là yến tiệc chính thức đầu tiên mà Phương Tịch tổ chức sau khi đăng cơ, nếu như nói rằng triều đình của họ Chu sẽ sắp xếp gian tế ở đây, thì những người có mặt ở trên đại yến đều sẽ bị ghi tên vào danh sách cả.

Chuyện này khá là nghiêm trọng, nhưng đối với Ninh Nghị thì quả thực vô cùng nhẹ nhõm. Hắn vốn lo lắng rằng nếu như Lưu Tây Qua phô trương việc hắn gia nhập phản quân, tổ chức rầm rộ thì sau này rất khó có thể rửa sạch được danh tiếng, sợ rằng toàn bộ Tô gia đều sẽ bị liên lụy. Cũng may, Lưu Tây Qua không làm như vậy, bây giờ cũng chỉ có thể vui mừng vì đối phương đánh giá thấp sức mạnh ở sau lưng mà hắn có thể dùng, có mối quan hệ với Khang Hiền và Tần Tự Nguyên, lúc này mọi chuyện còn đang ở cấp độ này, vẫn có thể xử lý được, còn nếu như tăng thêm mấy cấp nữa thì khó nói hơn rồi.

Buổi trưa mời An Tích Phúc ăn trưa cùng, đến lúc xế chiều thì tới trạch viện của Lưu Tây Qua bàn chuyện. Ngày hôm nay không có chuyện gì cả, Lưu Tây Qua hỏi hắn là Trung thu này thích nhất chuyện gì, lại nói sơ lược về chuyện đại yến với hắn, sau đó phát cho hắn vài thứ, trong đó có nửa cân thịt, một con cá, mấy quả trứng gà. Tài sản của Bá Đao doanh lúc này không có nhiều, chí ít thì Ninh Nghị cũng biết như vậy, bản thân Lưu Tây Qua cũng rất tiết kiệm, có thịt có trứng, cũng coi như là rất hào phóng rồi.

Hắn đến kho nhận đồ được cấp, lúc đi qua hành lang một bên trạch viện thì đột nhiên nghe được một âm thanh:

"Tần Hoài, bạn đánh cờ."

Miếng thịt trên tay Ninh Nghị rơi xuống đất, lúc nghiêng đầu nhìn qua thì thấy cửa phòng gần đấy hở ra một khe nhỏ, có người nói qua khe cửa ấy. Hắn hít một hơi, lúc cúi xuống nhặt miếng thịt thì liếc nhìn phía sau một chút, bởi vì hôm nay mọi người đều đã đến lĩnh phần thưởng Trung thu rồi nên nhất thời khu nhà nhỏ này không còn ai nữa cả. Bây giờ hắn được coi như là đã gia nhập Bá Đao doanh rồi, mấy người A Thường A Mệnh lúc trước luôn theo sát bên người thì lúc này không thể tiếp tục bám dính như thế nữa, nhưng Bá Đao doanh vẫn được coi là đội ngũ tinh nhuệ trong nghĩa quân Phương Tịch, người này hẳn không phải trong số đó, chẳng biết làm sao lại có thể trà trộn vào được.

Lúc hắn ngồi xổm xuống thì đã nghe người bên kia nói tiếp:

"Tạm thời không có ai, có thể nói chuyện được, tại hạ là Văn Nhân Bất Nhị, phụng mệnh đến cứu viện Ninh công tử."

Lúc trước không phải là không nghĩ đến chuyện bên ngoài sẽ phái người tới cứu, nhưng nếu như lựa chọn tiếp xúc với Ninh Nghị ở tiểu viện hắn đang sống hoặc ngay trên đường phố thì nguy hiểm vô cùng, lúc này tiếp xúc ở trong kho của Bá Đao doanh, tuy rằng mạo hiểm nhưng ít nhiều cũng khiến Ninh Nghị thở phào nhẹ nhõm, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, hỏi:

"Tạm thời chưa được, bao nhiêu người biết?"

"Cấp trên nghiêm lệnh, việc này nhất định phải do tại hạ tự mình đến, không thể gây ra sai lầm, đẩy công tử vào cảnh nguy nan được, cho nên tạm thời chỉ một mình tại hạ biết mà thôi."

Đây đại khái là việc do mấy tay già đời kiểu Khang Hiền hoặc Tần lão làm, Ninh Nghị rốt cuộc cũng yên lòng, nói:

"Bảo mật, án binh bất động, ít nhất là phải một tháng sau mới được tiếp xúc lần nữa."

Hắn nhẹ giọng nói xong, liền nhanh chóng rời đi.

Có người tiếp xúc, cứu viện, là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu. Lần trước hắn thiết kế kế hoạch để bắt đám người Phương Thất Phật, chỉ có một thám tử bị tóm đã tiết lộ ra mình ngay, ký ức đó đến giờ vẫn chưa phai, nhưng lần này xem ra đáng tin hơn rất nhiều. Chỉ có điều cộng đồng mà hắn tiếp xúc hiện giờ không lớn, vẫn chưa thực sự hòa vào đất Hàng Châu này, đối phương không thể cứu mình ra được, mà tiếp xúc cũng rất nguy hiểm.

Muốn ứng phó chuyện này thì trong một tháng tới đây, hắn phải chủ động ra khỏi cửa, tiếp xúc với người bên ngoài nhiều hơn, sau đó khuấy nước cho đục lên một chút mới được...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK