Tình cảnh yên tĩnh, bầu không khí nghiêm túc. Dưới tình huống như thế, cho dù ở đây có bao nhiêu đại nhân vật thì tất cả đều phải đợi cho được vị Tri phủ này đến thì mới có thể xem là chính thức bắt đầu.
"Phủ tôn đại nhâ."
"Lục đại nhân."
"Tri phủ đại nhân..."
Các thể loại hành lễ, xưng hô lần lượt nối nhau, sau đó ở bên phía những người bị thương đồng loạt vang lên tiếng kêu hỗn loạn:
"Cầu xin Tri phủ đại nhân làm chủ cho học sinh."
Những người này đều là học sinh có chút công danh, chí ít thân phận cũng là tú tài, không cần phải quỳ lạy. Lục Thôi Chi cũng là kẻ khiêm tốn nhã nhặn có tiếng, phất tay cho mọi người ngồi xuống, lúc ánh mắt chuyển sang phía Ninh Nghị thì thấy đối phương cũng đang quan sát mình, sau đó Ninh Nghị cũng chắp tay hành lễ:
"Lục tri phủ."
Lục Thôi Chi gật gật đầu, nhưng một bên lập tức có người bước ra quát lớn:
"Hỗn xược! Ngươi chỉ là một tên ở rể mạt hạng, thấy Tri phủ đại nhân còn dám không quỳ..."
"Không sao đâu." Lục Thôi Chi phất phất tay. "Hôm nay mọi người đến đây vì hội thơ, đều là khách quý của bản phủ, lúc này tuy mọi người có tranh cãi, nhưng chân tướng chưa rõ, bản phủ không lấy chức quan mà đối đãi đâu."
Ông ta nói xong câu này, Lâu Cận Lâm bên kia nheo mắt liếc nhìn, ánh mắt Lục Thôi Chi đảo qua chỗ lão, sau đó dừng lại ở trên người Ninh Nghị.
"Nhưng nếu sau đó điều tra ra được, hôm nay thật sự có kẻ ỷ mạnh đánh người, thì phải chịu trách nhiệm. Việc này khiến cho nhiều người bị thương như vậy, lại nằm trong chức trách của bản phủ, nhất định phải thấy người kia ở trong nha môn!"
Lời này nói ra lộ hết sự sắc bén bên trong, cho nên vừa dứt tiếng, Ninh Nghị đã nở nụ cười, đám học sinh bên kia đã liên thanh đáp lời, động tới vết thương, nhăn nhó không thôi. Lâu Cận Lâm chắp tay gật đầu, cao giọng nói:
"Trong việc này, Lâu mỗ và trưởng bối họ Tô ở Giang Ninh vốn có giao tình, nếu chỉ là chút hiểu lầm nhỏ giữa hai nhà thì Lâu mỗ tình nguyện bỏ qua, chỉ tiếc là việc này lại ồn ào đến như vậy, ảnh hưởng đến nhiều người như vậy, Lâu mỗ không cách nào bao che được. Tiểu nhi tính cách bộc trực lỗ mãng không được giáo dục nhiều, Lâu mỗ thầm nghĩ chuyện này tất có phần lỗi của nó, nếu đại nhân điều tra ra đúng thế, xin đại nhân phải xử phạt nó thật nặng!"
"Cha! Con không sai!"
Lâu Cận Lâm vừa nói xong, Lâu Thư Hằng mặt sưng phù từ dưới đứng lên, nhất thời xung quanh bạn bè hùa chung tiếng, tiếng gầm truyền ra xung quanh, cuốn những người bàng quan ở phía sau vào, không ít người ở đó đều nói mấy câu công đạo cho Lâu Thư Hằng, tình cảnh nhất thời trở nên sôi sục. Qua một lúc lâu sau đó thì tiếng râm ran mới dần tắt, Lâu Cận Lâm trừng mắt nhìn Lâu Thư Hằng, quát lên:
"Nghiệt tử! Ngồi xuống! Nơi này há có phải là chỗ cho mi cự cãi!"
Sau đó, lão lại quay sang xin lỗi Lục Thôi Chi, rồi mới ngồi xuống bên bàn tròn.
Lâu Thư Uyển cũng ngồi trong đám người gần đó, mà người ở rể Lâu gia là Tống Tri Khiêm lúc này cũng đã đến, tìm đến ngồi cạnh thê tử. Hai người không nói không rằng, Tống Tri Khiêm cũng không để ý thấy động tác nhíu mày rồi nhắm mắt của vợ mình.
Phụ thân thương yêu nhất chính là nhị ca. Trong lòng Lâu Thư Uyển kỳ thực hiểu rất rõ điểm này. Ở trong nhà phụ thân rất nghiêm khắc với đại ca, với mình thì dù sao cũng có hơi nhụt chí lẫn bất đắc dĩ, chỉ có đối với nhị ca là nhất mực cưng chiều. Từ thời khắc bắt đầu nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân, nàng liền rằng lần này phụ thân đã thực sự nổi giận rồi. Dù sao từ sâu thẳm trong lòng, phụ thân đã coi thường thân phận ở rể của đối phương, mà bởi vì coi thường nên lại càng tức giận hơn.
Nếu không phải phụ thân vừa bắt đầu đã tỏ ra sắc bén như vậy thì chính mình còn phải nói chuyện với đối phương, bóng gió với Tri phủ, đồng thời nói dăm câu khơi dậy lòng đối nghịch của mọi người. Nàng không hẳn là thích Ninh Nghị, nhưng trong lòng quả thực có tán thưởng hắn, nàng gặp rất nhiều nam nhân xuất sắc, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân xuất sắc mà lại phức tạp như thế, song cũng chỉ đến đó mà thôi, Ninh Lập Hằng rất khó có đường lui. Nàng biết đối phương có quan hệ với Tiền Hi Văn, lúc đầu cũng rất kinh ngạc, nhưng trong vòng hai tháng cũng chỉ đi bái phỏng vỏn vẹn có một lần, chỉ có thể nói là quen biết mà thôi, dưới sự dồn ép của phụ thân, Tiền Hi Văn không thể ra mặt giúp hắn được. Mặt khác, nhị ca hình như thật sự động tâm với Tô Đàn Nhi. Nàng ngồi đây suy nghĩ những việc này.
Tô Văn Định vừa nãy không có mặt đi tìm thuốc mang lại vì lúc trước đại phu không cho, nên Tô Đàn Nhi bảo gã về thuyền hoa kiếm. Chốc lát, mấy người Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường cũng đã lục tục kéo tới. Lục Thôi Chi đứng dậy nghênh tiếp rồi ngồi xuống. Ông ta chờ đợi chính là đợi Tiền Hi Văn tới.
Từ sau khi trao đổi vài câu với Tiền Dũ xong, trong lòng Lục Thôi Chi thực ra đã phác họa phương hướng xử lý cơ bản rồi, Lâu Cận Lâm vừa nãy hăm dọa mấy câu, ý nghĩ trong lòng ông ta càng thêm rõ ràng, tuy rằng có quan hệ với Tiền Hi Văn bên này nhưng ông ta vẫn muốn định tội Ninh Lập Hằng này.
Đây là một quyết định rất khó khăn, nhưng nếu thiên vị giúp Ninh Lập Hằng thì hiển nhiên là có quá nhiều người không chịu, còn nếu như phải định tội Ninh Lập Hằng thì chỉ cần thuyết phục một mình Tiền Hi Văn thôi, mà trước mắt đám đông đang kích động như thế, ông ta kiểu gì cũng có thể lợi dụng được, một khi không thể làm được, Tiền Hi Văn cũng sẽ hiểu cho, định tội Ninh Lập Hằng, sau đó âm thầm ra ơn tha cho hắn một con đường sống, như vậy chính là kết quả ba mặt đều tốt đẹp, Lâu Cận Lâm và đám học sinh Hàng Châu cũng được mà Tiền Hi Văn cũng được, Ninh Lập Hằng cũng được nốt.
Ngược lại đây cũng là phương thức xử lý công bằng nhất, dù sao Ninh Lập Hằng cũng đã đánh rất nhiều người, làm đám đông tức giận.
Không lâu sau đó, ông ta bắt đầu thẩm vấn, chốc lát, tâm tình của những người có mặt trong phòng khách bắt đầu sôi sục lên.
o0o
Gió trên mặt hồ thổi qua một dải thuyền lớn, trong đại sảnh của thuyền chủ quan phủ, mấy trăm người cùng tụ tập, mấy quan chức, danh nhân cùng ngồi một hàng phía trước, thẩm tra những chuyện liên quan đến vụ ẩu đả vừa nãy.
Trong đám người ấy, Tống Tri Khiêm ngồi bên cạnh Lâu Thư Uyển đối với Ninh Lập Hằng đang bị tra hỏi có cùng thân phận ở rể giống mình kia, thực ra cũng có một chút tâm tình mèo khóc chuột. Tuy rằng... cái vẻ bình tĩnh kia của hắn khiến cho Tống Tri Khiêm cảm thấy cực kỳ quái lại, thậm chí có đôi phần không thoải mái. Tuy rằng từ khi biết nhau đến giờ mọi người cũng chẳng có giao tình gì sâu nặng, ngoại trừ lần đầu đến Lâu gia bái phỏng có gặp mặt thì sau đó cũng chỉ là tình cờ gặp trên đường nói chuyện dăm câu mà thôi. Nhưng bất luận thế nào thì cũng có cảm giác xót người cùng cảnh ngộ.
Không lâu sau đó, Tống Tri Khiêm mới phát hiện ra Ninh Lập Hằng không hề cùng cảnh ngộ với mình.
Có liên quan đến chuyện Ninh Lập Hằng đánh người, quá trình mọi người bị đánh thực ra rất dễ tường thuật lại.
Sau đó chốc lát, trọng điểm liền xác định ở thân phận ở rể của Ninh Nghị. Nếu đặt ở trong mắt Tống Tri Khiêm, Ninh Lập Hằng này quả thực khá kỳ lạ, lúc hỏi đến thân phận ở rể của hắn, hắn thẳng thắn gật đầu thừa nhận, còn hỏi đến quá trình hắn đánh người, thì hắn đáp:
"Đối diện là hai ba chục người đồng thời xông đến, còn tại hạ chỉ có một mình, sau lưng còn có một cô gái, tình huống như vậy tại hạ cảm thấy có lẽ không nên nói là tại hạ đánh người..." Hắn gọi nha hoàn kia là cô gái.
Câu trả lời này quả thực rất hay, ngay cả Lôi tri phủ cũng gật đầu, nhưng vấn đề chỉ trúng một điểm, hắn khai cả cô gái sau lưng. Lục Thôi Chi nhấn mạnh hỏi:
"Nói như vậy thì đúng là ngươi bảo vệ Tiểu Thiền cô nương ở phía sau?"
Hắn gật đầu. Tống Tri Khiêm cảm thấy tên này đúng là đồ ngu ngốc.
Lục Thôi Chi hỏi hắn chuyện lần này rốt cuộc là ai sai ai đúng, hắn nghĩ một hồi rồi đáp:
"Tại hạ cảm thấy kỳ thực chuyện này là hiểu lầm, không thể nói đúng sai gì cả."
Hắn nói xong, trong đại sảnh mọi người đều cười gằn.
"Nói đến chuyện này, thực ra là do tại hạ lỗ mãng..." Lâu Thư Hằng đứng dậy trả lời như thế. "Lâu gia nhà chúng ta nguyên là có giao tình với Tô gia, gia phụ với phụ thân của Đàn Nhi muội muội quen biết từ lâu. Ninh Lập Hằng này là kẻ ở rể, nguyên bản học sinh cũng lấy lễ huynh đệ đối đãi, chẳng ngờ hắn mang thân phận ở rể mà hôm nay giữa ban ngày ban mặt dám cả gan đẩy đẩy kéo kéo với nha hoàn. Tri phủ đại nhân, nếu là chuyện bình thường thì chẳng nói làm gì, nhưng học sinh tận mắt thấy hai người nắm tay nhau dưới tàng cây, nhớ tới Đàn Nhi muội muội mới gặp không lâu, trong lúc nhất thời học sinh giận quá mới xông tới chất vấn bọn họ. Học sinh thừa nhận lúc đó có ra tay đánh người. Nhưng hắn thân là người ở rể lại đi quyến rũ nha hoàn, tội này không thể chối được, lúc đó bên cạnh còn rất nhiều người nữa cũng trông thấy!"
Nói đến đây, liền có mấy người đứng dậy thừa nhận là vừa rồi có nhìn thấy, vốn tưởng rằng hai người là phu thê. Tống Tri Khiêm chờ đợi tri phủ nghiêm mặt hỏi Ninh Nghị, mong nghe được lời khẳng định.
Nhưng câu tiếp theo này gã nghe xong lại dường như không hiểu lắm.
"Tại hạ và Tiểu Thiền là hai bên tình nguyện, mấy ngày nữa sẽ nạp nàng làm thiếp."
Lời này vừa thốt ra, nhất thời mọi người xôn xao cả lên. Lục Thôi Chi nhíu mày, cả Tiền Hi Văn vốn vẫn buông mi khép mắt không để ý gì hết cũng phải nhíu mày, mọi người châu đầu ghé tai nghị luận. Lục Thôi Chi nhìn Tô Đàn Nhi nãy giờ vẫn yên tĩnh, hỏi:
"Tô thị, hắn đến ở rể nhà cô, cô thấy chuyện này thế nào?"
"Khởi bẩm đại nhân, chuyện này là do thiếp thân sắp xếp."
Cô gái vốn ngồi yên lặng ở dưới, miệng không nói câu gì, mặt không tỏ vẻ gì lúc này mới cất tiếng, nhìn Ninh Nghị cười khẽ.
"Người ở rể...người ở rể làm sao nạp thiếp được?"
"Luật Đại Vũ không cấm người ở rể cưới thêm tiểu thiếp mà."
Thanh âm của nàng nhu hòa cảm động, lúc này theo lẽ thường mà hồi đáp. Ánh mắt mọi người có chút cổ quái nhìn đôi phu thê không biết làm sao nhìn thấu này, Tống Tri Khiêm từ xa trông lại, chớp chớp mắt, trợn mắt há mồm, sau đó phản ứng lại:
"Nàng còn vì gã đàn ông lăng nhăng này mà nói dối nữa..."
Nhưng Tô Đàn Nhi đã tiến lên trước một bước, lướt qua thân thể Ninh Nghị, nhẹ nhàng hành lễ.
"Đại nhân thấy lạ cũng là chuyện thường, Ninh lang đúng là ở rể trong nhà thiếp, nhưng Tiểu Thiền quả thực cũng là do thiếp thân làm chủ gả cho chàng. Thiếp thân vốn là con gái nhà thương nhân, trưởng bối trong nhà từng có hẹn ước chỉ phúc vi hôn với trưởng bối nhà Ninh lang, đến đời của thiếp thân thì gia phụ chỉ có một đứa con gái là thiếp thân, từ nhỏ thiếp thân đã quản chuyện làm ăn trong nhà rồi, Ninh lang biết hoàn cảnh nhà thiếp, thương thiếp khổ cực nên mới đến ở rể..."
Lúc nãy mặc dù Tô Đàn Nhi rửa vết thương cho Ninh Nghị nhưng vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc, thậm chí có mấy phần quạnh quẽ, trong mắt mọi người lại tưởng như nàng đang có tâm tình phức tạp, có lẽ đang tức giận, cho dù nghĩ đến đại thể nhưng tâm tình chắc chắn là rất phức tạp. Cho đến giờ này nàng mới mở miệng, tuy rằng có người phản ứng lại bảo nàng nói dối, nhưng từng câu từng chữ của Tô Đàn Nhi ôn nhu thành khẩn, nhất thời không người nào có thể mở miệng ngắt lời nàng.
"Thiếp thân tuy xuất thân thương nhân, nhưng từ nhỏ cha mẹ cũng đã mời thầy dạy thơ văn, từng đọc nữ thư nữ huấn. Nếu không phải từ nhỏ đã mang trọng trách gia tộc, không thể bỏ được, thiếp thân tình nguyện giả vào nhà Ninh lang, chứ không để chàng phải đi ở rể. Việc này đến giờ thiếp thân đã biết là do mình ích kỷ, để Ninh lang phải hi sinh quá nhiều, chỉ tiếc là có lòng mà không sửa được..."
Lời nói này cực kỳ có sức thuyết phục, mặc dù xuất thân thương nhân nhưng từ lúc còn bé quả thực Tô Đàn Nhi đã được giáo dục như những tiểu thư thiên kim, lúc này áo trắng quần trắng, dung mạo đoan trang ôn nhu, đứng ở đó, mảnh mai tao nhã, trong khi nói chuyện còn liếc nhìn Ninh Nghị, vành mắt thoáng ửng đỏ. Người bên ngoài chỉ sợ cũng đã đoán ra rằng, hai người là hai đứa trẻ vô tư được chỉ phúc vi hôn, sau đó Tô Đàn Nhi muốn gánh vác gia nghiệp nên Ninh Lập Hằng mới đồng ý ở rể, sự hi sinh cỡ này tuy rằng quỷ dị nhưng lại phát sinh một cách chân thực trước mắt.
"Còn Tiểu Thiền, nàng cũng cùng thiếp thân lớn lên, nếu nói là tình nghĩa như tỷ muội cũng không phải sai. Ninh lang tính tình khiêm tốn, sau khi kết hôn với thiếp thân, đối đãi với nha hoàn, hạ nhân trong nhà rất hòa ái, việc này tất cả những người cùng tới Hàng Châu với thiếp thân đều biết. Lúc trước mới thành hôn, thiếp thân đã để Tiểu Thiền hầu hạ Ninh lang, Ninh lang đối xử với nàng cũng giống như muội muội vậy, đến giờ đã ngót hai năm, việc này trong nhà mọi người đều biết cả..."
"Đúng là như vậy, tỷ phu vừa vào Tô gia thì Tiểu Thiền đã tới hầu hạ huynh ấy ngay rồi." Tô Văn Định giơ tay, chen vào một câu.
Tô Đàn Nhi một tay buông trước người, một tay khác nhẹ nhàng nắm lấy tay Ninh Nghị, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hắn, hít một hơi.
"Thiếp thân tuy từ nhỏ từng đọc thơ văn, nhưng không chung đường với thơ văn, thực ra cũng chẳng hiểu gì lắm. Ninh lang là tài tử nổi danh Giang Ninh, thiếp thân xưa này đều ngưỡng mộ chàng, tuy rằng chàng ở rể, nhưng thiếp thân kính trọng chàng, yêu thương chàng, trước giờ không khác gì những người con gái bình thường khác. Chàng đối với thiếp thân có thương xót, bao dung, thiếp thân vẫn ghi khắc trong lòng, tấm lòng này có trời đất chứng giám..."
Nàng nói từng chữ từng chữ chậm rãi, thành thực mà nói thì có hơi sến sẩm một chút, nhưng lúc này mọi người đều là hạng bảo thủ, rất nhiều người đại khái cả đời cũng chưa từng nghĩ tới tình cảnh như thế, những cô gái ấy đứng đằng kia, lời nói ấy từng chữ vang vọng trong đại sảnh, nói rất bình thản, thẳng thắn, nhất thời trên thuyền lớn yên tĩnh đến độ cái kim rơi cũng nghe được.
Không ít nữ tử sau lúc đầu kinh ngạc, lúc này viền mắt cũng bắt đầu ửng đỏ lên.
Cho tới đông đảo nam nhân, kể cả Tống Tri Khiêm nữa, cũng đều trợn mắt ngoác mồm, trong lòng không biết có tư vị thế nào, ước ao đố kỵ hoặc là căm ghét. Lâu Thư Uyển mím môi, một tay nâng cằm, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, một lát sau lại thẫn thờ mà quay đầu trở lại...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK