Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh đao bay múa, thẳng tiến về phía trước, vị quý công tử nọ còn không quên hét lớn một tiếng để hai tên đồng bạn ưu tiên bắt Tần Tự Nguyên trước. Ninh Nghị cầm hỏa thương trong tay, tay kia cũng đã lấy được đồ đánh lửa nhưng trong nhất thời phải lùi lại mấy bước, không có cách nào kịp châm ngòi hỏa thương cả. Trong đám người ngoài cửa, hán tử cao gầy đột ngột quay đầu nhắm hướng Tần Tự Nguyên mà đánh giết. Chỉ mất vài nhịp thở, đại hán cao lớn nhất cũng đã chú ý tới chuyện bên này, đoạt lấy binh khí trong tay mấy tên lưu manh mà chém giết, trong nháy mắt đã dọn được một đoạn đường, rút ngắn khoảng cách với Tống Thiên, hai người liều mạng xuất ra một đao.

Lúc này vị quý công tử nọ đã vọt tới bên cạnh thi thể của hán tử mặt sẹo, liếc nhìn thi thể lạnh băng dưới đất, sau đó ánh mắt lại hướng về phía Ninh Nghị đang không biết làm thế nào để cứu viện ngoài cửa, hừ lạnh một tiếng đầy vẻ nanh ác, cương đao soạt một tiếng đã muốn vung lên tấn công rồi. Lúc này Ninh Nghị cũng định phóng hỏa thương ra, đột nhiên nghe thấy tiếng nữ tử la lên bên cạnh.

"Á..."

Bõm một tiếng, hai bóng người đụng phải vách cửa sổ đã bị đánh vỡ lúc nãy, rơi thẳng xuống sông Tần Hoài tháng hai âm lịch lạnh buốt.

"Cẩm Nhi..."

Đó là Cẩm Nhi, nhìn thấy Vân Trúc bị thương nên khóc lóc xông tới, không ngờ lại đẩy quý công tử kia cùng lao xuống. Lúc này có nơi băng tuyết còn chưa tan hết, trời lạnh đất giá, nước sông lạnh buốt, nữ tử bình thường làm sao mà chịu được. Ninh Nghị sợ hết hồn, ló đầu nhìn xuống mặt sông, nhưng Vân Trúc cũng đã bò dậy khỏi mặt đất.

"Cẩm Nhi không sao đâu, huynh mau giúp Tần lão đi..."

Trong suy nghĩ của Vân Trúc, đám người này hung hãn như vậy, nếu Ninh Nghị có thể tránh đi thì tốt hơn. Nhưng mong muốn thì cũng chỉ là mong muốn, nàng cũng hiểu được sự tình nặng nhẹ thế nào, cho nên vội vàng nói câu này, sau đó chạy tới chỗ cửa sổ vỡ nhìn xuống. Dưới kia sóng nước tung tóe, hai người chìm vào trong đó, nhất thời không thể nhìn thấy được. Ninh Nghị nheo mắt nhìn thêm mấy lượt, rốt cuộc phải cắn răng xông về phía cửa. Chạy vài bước mới nghe được Vân Trúc kêu một tiếng:

"Cẩm..."

Nhưng dĩ nhiên là hắn cũng không rảnh rang để quay lại xem tình hình của Cẩm Nhi.

Từ lúc có biến xảy ra đến giờ, tính ra e là còn chưa đến một phút nữa. Ngoài cửa hỗn loạn không thể tả, trong màn đánh đấm chém giết ấy, có mấy người khách vốn đã muốn lao ra ngoài bây giờ cũng quay mặt bỏ chạy vào trong, Ninh Nghị lôi đồ đánh lửa ra vẩy vẩy mấy cái cho ngọn lửa cháy sáng lên. Nhưng lúc muốn xông ra thì lại liên tục bị đám khách cản trở mấy lần, nhất thời chạy ra ngoài không được.

Nhìn vào màn hỗn chiến ở đầu kia, đại hán bự con nhất kia đã giao thủ mấy lần với Tống Thiên, vì ở giữa đám đông lộn xộn nên không thể trông thấy rõ ràng, nhưng đại khái là Tống Thiên phải bảo vệ Tần lão cho nên vẫn ở thế hạ phong. Ninh Nghị quát lớn:

"Tránh ra! Tránh ra cái nào!"

Nhưng hình như chẳng có hiệu quả gì mấy. Hắn bèn chĩa hỏa thương nhắm phía đối diện, la to:

"Để ta giúp một tay!"

Hán tử cao gầy đang cầm song đao, nghe được tiếng la của Ninh Nghị, máu tươi trên mặt đầy vẻ nanh ác, vung tay ném một thanh đao về phía Ninh Nghị, đâm trúng cánh tay một người trước mặt, tiếng kêu la thảm thiết lại vang lên.

Hán tử cao gầy không sợ Ninh Nghị châm ngòi hỏa thương giữa đám đông với khoảng cách xa như vậy, độ chính xác không đủ, lại có nhiều người chen giữa như vậy. Nhưng gã nhận ra vị quý công tử kia đã không còn theo Ninh Nghị nữa, chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, bèn quát lại một tiếng vang dội:

"Ngon thì lại đây!"

Thái độ khiêu khích y chang Ninh Nghị lúc nãy, gã liếc thấy người đồng bạn cao lớn kia đã sắp giết được Tần Tự Nguyên, chỉ cần ngăn bên này một lúc là có thể đắc thủ rồi.

Ninh Nghị đưa tay châm ngòi hỏa thương, chĩa nòng súng về phía hán tử cao gầy, sau đó lại nhắm sang đại hán to con, nhưng đám người chen lấn khiến nòng súng bị xô lệch nhiều lần. Kíp nổ còn đang cháy, hán tử cao gầy dịch sang bên, hô to:

"Cẩn thận thằng cầm hỏa thương đấy!"

Đại hán đang đánh nhau sống chết với Tống Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn bên này một cái, rồi lại vung đao chém Tống Thiên bay ngược, ánh đao lóe sáng.

Chẳng qua là chuyện xảy ra trong một nhịp thở, ngòi nổ càng cháy càng ngắn, hán tử cao gầy chen lấn hết sức chật vật trong đám đông, trên mặt lộ ra một nụ cười châm biếm, chớp mắt đã thấy Ninh Nghị dùng hết sức ném hỏa thương sang.

"Tiếp hỏa thương..."

"Cẩn thận..."

"A..."

Tiếng la hét lại đồng thời vang lên, hỏa thương mang theo điểm sáng của ngòi nổ bay qua trên đầu đám đông, Tống Thiên vung đao nhảy lên cao, vừa chém xuống đại hán to con, vừa cố sức bắt lấy hỏa thương vừa bay tới sau lưng đại hán.

Rất nhanh, một bàn tay chộp lấy hỏa thương, Tống Thiên đang ở giữa không trung bị một cước đá bay.

Không ngờ, đại hán to con kia lần này đột nhiên xoay người lại đá ba Tống Thiên, thậm chí còn quay sang nở một nụ cười nanh ác với Ninh Nghị, hỏa thương trên tay lách cách mấy tiếng, một lần nữa xoay người nhắm Tần Tự Nguyên ở cách mấy mét, lúc này đã không còn Tống Thiên ngăn trở nữa.

Thời giang như ngưng lại trong khoảnh khắc này.

Pằng...

Tiếng súng vang lên, nổ to như sấm rền, khói bụi theo ánh lửa chớp tỏa ra, sau đó là huyết quang bay lên, thân thể đại hán to con thoáng ngửa ra sau.

Nhưng đó không phải là do phản lực.

Thời khắc này, hỏa thương đã nổ ở bên trong. Mảnh trúc, tay cầm bằng thép đột nhiên đồng thời bắn về phía sau với lực xung kích cực mạnh, xẹt qua nửa mặt đại hán to con, đồng thời móc luôn một con mắt của y.

Nếu bắn bằng súng thường, uy lực tổng thể lúc nổ trong (2) thực ra cũng không lớn như thế, đồng thời đa số tình huống thì đạn vẫn bắn về phía trước bình thường. Nhưng lần này nổ trong không phải như vậy, lượng hỏa dược phát nổ lớn hơn so với súng thường gấp mấy lần, trước nòng hình như cũng bị bịt kín, nên toàn bộ xung kích đều bắn về phía sau.

Mấy khẩu hỏa thương lần này Ninh Nghị chuẩn bị trả cho Khang Hiền quá nửa là bị nghịch đến hư luôn rồi. Lúc nạp đạn hắn đã cân nhắc qua, hỏa thương này nạp thì khó, mà lúc gặp cao thủ trước mặt thì thực ra cũng chẳng có nhiều uy lực. Nếu những người này thực sự là thích khách tài cao lại gan lớn, sau khi ra tay trong thành chuẩn bị rút lui thì chính mình tính ra cũng chỉ có một cơ hội xuất thủ mà thôi. Dường như quý công tử xông tới lúc nãy cũng vậy, căn bản sẽ không để cho mình có cơ hội châm lửa lần nữa, bởi vậy hắn cũng chỉ nạp đạn có một khẩu hỏa thương, một khẩu khác thì chỉnh luôn thành lựu đạn, đề phòng vạn nhất.

Vốn dĩ hắn tính toán là kẻ địch nhiều người, cho dù bắn chết một tên rồi thì mình và Tống Thiên vẫn còn thua đối phương. Để hỏa thương giấu sau lưng, chỉ cần để lộ một kẽ hở để bọn họ chủ động tới cướp, sau một chiêu này nhiều khả năng mình có thể loại thêm một tên nữa, chỉ là kế này không thể diễn lần hai, khẩu thứ ba cũng không cần thiết nữa. Lúc này tuy rằng kế hoạch không hoàn toàn giống nhưng hắn cố ý giả vờ làm ra dáng vẻ bị người chen lấn không qua được, quả nhiên là có hiệu quả.

Bên kia truyền đến tiếng gào thét đau đớn đến tan nát cõi lòng, đồng thời có cả cảm giác kinh ngạc không tả. Hán tử cao gầy nhất thời đứng sững ra nơi đó, đáng tiếc gã không quen biết Ninh Nghị, cũng chưa từng nghe đến biệt hiệu Thập Bộ Nhất Toán, nếu không nhất định cảm giác trong lòng sẽ khác đi. Lúc quay đầu lại thì đã thấy Ninh Nghị mới nãy bị ngăn trở thì bây giờ đã hiên ngang đẩy đám người xung quanh ra, xông về phía bên này, quát khẽ:

"Các ngươi chết chắc rồi!"

Đại hán to con kia đưa tay bụm mặt, đã hơi tỉnh, tựa hồ còn muốn hung hăng phóng về phía Tần Tự Nguyên, nhưng liền bị hán tử cao gầy kéo lại:

"Đi mau! Đi mau!"

"Giết chúng! Phải giết chúng!"

Đại hán giãy giụa mấy lần nhưng rốt cuộc cũng ý thức được chuyện này không thể làm tiếp được nữa, đành phải theo người đồng bạn cao gầy xông qua đám lưu manh trên đường chạy trốn.

Ninh Nghị cũng không có nhiều lòng tin đối với bản thân khi giao chiến cận thân với những cao thủ này, hán tử mặt sẹo vừa nãy chính là minh chứng, nếu không phải mình có chút bản lĩnh về kỹ thuật phòng thân quan tiết kỹ hay không nghiên cứu sơ lược với Lục Hồng Đề thì chỉ e đã không còn mạng. Lúc này nhìn bọn họ rời đi, hắn dĩ nhiên không dám đuổi theo. Bên này có mấy tên lưu manh không biết từ chỗ nào xông tới đã bị hai tên đại hán và Tống Thiên đánh cho ngã xuống hơn nửa, nhưng đám còn lại vẫn còn muốn đánh tiếp. Lúc này Tống Thiên đã bò dậy, đại khái cũng đoán được đám lưu manh này không cùng hội với mấy tên thích khách kia, bèn đứng che trước mặt Tần Tự Nguyên, rút trong người ra một tấm lệnh bài.

"Khang vương phủ làm việc ở đây, các ngươi là ai mà dám đi cùng với thích khách? Muốn tạo phản à?"

Vừa nói xong, đám lưu manh cũng ngạc nhiên dừng lại.

Tình thế đã hòa hoãn lại, xung quanh liền nghe tiếng kêu than vang trời dậy đất, quay đầu nhìn lại thấy đại sảnh tanh bành cả ra, cũng may trong sảnh chủ yếu là bàn trang trí chiếm chỗ, mọi người chui xuống dưới gầm bàn trốn nên không xuất hiện tình trạng cực đoan dẫm đạp lên nhau. Trông thấy nữ tử áo trắng đang đứng nơi vách tường bị vỡ, Ninh Nghị đột nhiên nhớ lại Cẩm Nhi và quý công tử kia đã rơi xuống sông, bèn vội vàng đi tới bên xem xét, vừa vặn nhìn thấy bọt nước bắn tung tóe, quý công tử kia cố sức nhô được nửa người lên khỏi mặt nước, nhưng vừa mới ngoi lên đã lại đột nhiên bị chìm xuống.

Tình huống trong nước cũng hỗn loạn vô cùng, mấy giây sau, quý công tử lại nhô lên, hai tay chới với như muốn bám víu một điểm tựa nào đó, xong lại chìm xuống. Cứ thế không biết bao nhiêu lần, y may mắn nhô đầu lên được, thường là gào được nửa câu "Cứu mạng" liền bị nước sông xộc vào miệng. Bóng dáng Cẩm Nhi vẫn chẳng thấy đâu, lát sau, trong nước lại thấy máu tươi lan ra.

Ninh Nghị nhìn hồi lâu mới có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng giống như mỹ nhân ngư... mà không, phải gọi là thực nhân ngư (3) mới đúng, đang lượn lờ trong dòng nước quanh quý công tử nọ. Sau đó Tần lão cũng tới. Lão nhân gia dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện lớn rồi, tâm thần trấn định, đến bên cạnh Ninh Nghị nhìn mấy lần.

"Đó là..."

"Hẳn là Cẩm..."

Máu tươi loang ra, kéo dài về phía hạ du, mặt nước cũng dần phẳng lặng. Lát sau, trên thềm đá sát bờ sông, một cô gái đột nhiên từ trong nước bước ra, toàn thân ướt đẫm, tóc dài như rong xõa xuống, chính là Nguyên Cẩm Nhi. Nàng kéo theo thân thể một nam tử, miệng còn ngậm một cây trâm cài tóc. Nam tử bị nàng lôi lên từ dưới nước nửa thân dưới còn tuôn máu tươi, chính là vị quý công tử kia, lúc này đã thoi thóp.

Lúc nãy ở trong nước, Cẩm Nhi không chỉ nhận nước y mà còn tiện tay rút trâm cài tóc đâm vào đùi vào mông y mấy phát, ở trong nước tầm nhìn không tốt, cũng đâm trật mấy lượt, tỷ như lúc đâm mông thì lộn đằng sau ra trước không biết chừng. Trước đây Ninh Nghị đã biết Nguyên Cẩm Nhi giỏi bơi lội, giờ nhìn thấy cảnh này càng hãi hơn, tự nhủ sau này đấu võ mồm với cô nàng này thì nhất định phải ở xa mấy chỗ có nước mới được.

Con gái bị ngâm nước trong tiết trời rét mướt này, lại toàn thân ướt đẫm, chắc chắn là lạnh rồi. Sau khi lên bờ, nàng cũng tự ôm mình khịt khịt mũi, sau đó có người bước tới khoác áo cho nàng. Nguyên Cẩm Nhi ngẩng đầu, thấy Ninh Nghị vừa cởi tấm áo choàng tả tơi của hắn ra phủ thêm cho nàng, nhất thời cũng không từ chối. Lúc Ninh Nghị ôm lấy vai nàng, nàng còn rúc lại gần lồng ngực Ninh Nghị nữa.

"Không sao chứ?"

"Không sao..." Nàng khịt khịt mũi, "Vân Trúc tỷ đâu rồi?"

Khi nàng đang nói chuyện, Vân Trúc cũng đã ôm vai chạy tới, đỡ lấy Cẩm Nhi trong lòng Ninh Nghị. Ninh Nghị nhìn thấy dấu vết trên vai áo trắng của nàng, lo lắng hỏi:

"Có sao không?"

"Đau chút xíu." Vân Trúc cười, "Nhưng không sao cả đâu."

"Để ta gọi đại phu."

"Ừ, để muội đưa Cẩm Nhi vào nhà trước, để muội ấy tắm rửa thay y phục đã."

Lúc này tuy trong lòng Vân Trúc còn rối loạn, muốn nói chuyện vài câu với Ninh Nghị, nhưng dù sao cũng không thể bắt Cẩm Nhi đợi trong trạng thái này lâu được, bèn đỡ Cẩm Nhi rời đi. Tình hình rối loạn bên này, đám lưu manh kia đã có Tống Thiên xử lý, Ninh Nghị nhìn gã quý công tử dở sống dở chết kia, hỏi Tần Tự Nguyên:

"Tần lão, đây là người phương nào vậy, có manh mối gì không?"

Tần lão cũng nhìn người kia, chau mày suy nghĩ một lúc, sau đó bật cười, vẻ mặt phức tạp, thở dài nói:

"Đã bao nhiêu năm rồi, không ngờ lại còn gặp chuyện như vậy, đám người này... e là người Liêu."

Ninh Nghị gật gù đồng ý, trang phục của mấy người này đúng là từ nước Liêu, chỉ có điều bọn họ tuy dũng cảm gan dạ nhưng hành động ngày hôm nay tựa hồ như không có tổ chức hay kế hoạch nghiêm chỉnh gì hết, ngược lại có hơi kỳ quái.

Trông lại Tần Tự Nguyên, lúc trước còn cho rằng có thể sống an nhàn qua ngày đoạn tháng, nhưng tình thế bây giờ sợ rằng đã thay đổi, không chỉ có người tán tụng lão, chửi bới lão, bái phòng lão mà lúc này cả người Liêu cũng đã tới để ám sát lão, nghĩ kiểu này thì mấy lời đồn ngoài phố e là cũng có độ tin cậy không đến nỗi thấp.

Mấy năm gần đây Kim Liêu tranh chấp, đấu đá sợ là cũng có một tay lão nhân sống an nhàn chốn Giang Ninh này góp vào thật chứ chẳng chơi... Ninh Nghị hơi cảm khái, có điều xem thái độ Tần lão thì cũng chưa đến lúc phát sinh đại sự gì, chỉ sợ lão sẽ không mở miệng về chuyện này đâu. Ninh Nghị cũng không phải là người tọc mạch, cho dù cảm thấy chuyện này ẩn chứa bão táp cuồng phong, rất thú vị, nhưng dù sao trong quá khứ hắn cũng đã từng làm những chuyện tương tự rồi, bây giờ trong lòng chỉ nghĩ tới thương thế của Vân Trúc và tình hình của Cẩm Nhi, lập tức quay lại dặn người đi mời đại phu đến kiểm tra thương thế cho hai nàng.

Chuyện chiều nay, mọi người tình cờ đều có mặt đúng nơi đúng chỗ, mấy chục gã lưu manh ngoài cửa không rõ là đến làm gì nữa, sau khi gọi đại phu tới, Ninh Nghị lại hỏi thăm tình hình mới biết là bọn họ được người khác thuê tới tiệm Trúc Ký đập phá. Địa vị của Tống Thiên trong vương phủ cũng không phải là thấp, lúc sinh tử thì chỉ còn biết chém giết, đến giờ mới kịp sợ, nhưng gã cũng biết lần này mình thực sự lập được công lớn. Gã vô cùng khâm phục Ninh Nghị đã ném hỏa thương qua, rồi nhìn lại đám lưu manh thấy cực kỳ chướng mắt. Gã biết Ninh Nghị có quan hệ với tiệm Trúc Ký này, cho nên hừ lạnh, nói: "Dám cấu kết thích khách ngang nhiên hành hung giữa đường, lần này không chỉ riêng bọn chúng mà cả đám đầu sỏ sau lưng cũng đừng hòng thoát được."

Dĩ nhiên là gã biết đám lưu manh này không có quan hệ gì với thích khách, nhưng lỡ gặp rồi thì cũng đáng đời bọn chúng.

Quan phủ bộ khoái lúc này đã đến, chỉ lát sau người của vương phủ, phủ Phò mã cũng tới, do Lục A Quý cầm đầu, áp giải gã quý công tử đang thoi thóp kia đi, cũng tìm thấy vài thứ trên người y, trong đó có cả văn điệp thông thương.

"Người nước Liêu." Lục A Quý đưa văn điệp kia cho Ninh Nghị xem qua. "Không ngờ rằng sự tình lại đến mức này, Tần công đã ẩn cư bảy năm, đám chó chết kia... đúng là khinh người quá đáng!"



----------

Chú thích:

(1) Lãng Lý Bạch Điều: đây là ngoại hiệu của Trương Thuận trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, giỏi bơi lội, thủy chiến, là một trong sáu đầu lĩnh thủy chiến của Lương Sơn. Ở đây Nguyên Cẩm Nhi rơi xuống sông giữa tháng hai rét mướt còn nhận nước gã công tử kia, khiến y ngắc ngoải, túm cổ lôi lên, oai phong không kém gì Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận trong Thủy Hử, nên tác giả mới lấy ngoại hiệu của Trương Thuận để đặt cho cô nàng hoa khôi xinh đẹp mà cứng cỏi mạnh mẽ Nguyên Cẩm Nhi này vậy.

(2) Nổ trong (tạc thang): sự cố nghiêm trọng khi dùng súng, thường do lỗi khi chế tạo súng hoặc chất lượng thuốc nổ kém. Nổ trong là thuốc nổ nổ ở trong nòng súng, thường làm hỏng nòng súng, thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng xạ thủ.

(3) Thực nhân ngư: cá ăn thịt người.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK