Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"... Thường ngày ở vương phủ đã sớm nghe tài danh của Lập Hằng, đáng tiếc là mấy lần tụ hội trước Lập Hằng không tham gia, cho nên vô duyên gặp mặt, tại hạ rất là tiếc nuối. Hôm nay gặp ở đây mới biết Lập Hằng đúng là thiếu niên tuấn tài, quả thực danh bất hư truyền. Ta cùng với Trương lão vốn định đến chợ Đông tìm một cái nghiên mực Đoan Khê loại tốt, không biết Lập Hằng và tiểu quận chúa định đi đâu..."

"Chỉ là quận chúa năm nay đã tới tuổi cập kê, cứ đi ra ngoài như vậy hình như có chút không thích hợp..."

Lúc này mới là đầu tháng hai, Cẩm nhi quán cũng mới mở được vài ngày, việc làm ăn có phần nhộn nhịp. Nhưng do hiện giờ đã là sau giờ cơm trưa, tầng 2 vẫn còn phòng trống, Ninh Nghị và Chu Bội, Tống Thiên, hai người Trương, Lý đang đứng ở nơi này, đại sảnh phía trước có phần náo nhiệt, không biết Vân Trúc và Cẩm nhi có ở đây hay không. Bởi mang theo người ngoại nên Ninh Nghị cũng không tính đi tìm hai nàng, tìm một gian phòng còn trống ở tầng 2, ngồi xuống uống trà, nói chuyện với nhau.

Gian phòng này bố trí khá tinh mỹ, vị trí cũng khá đẹp, đẩy cửa sổ phía sau là có thể nhìn thấy mỹ cảnh Tần Hoài, chỉ là lúc này trời đang rét đậm, không thể mở cửa sổ được. Quanh phòng có đặt mấy bồn hoa, trên tường có treo mấy bức tranh thơ, cảo (vẽ phác họa), trông rất giống phòng của đám nho học. Đợi khi mấy người ngồi xuống, phục vụ nữ trong cửa hàng mới dâng trà, bánh, hai người Trương, Lý tiện đó mở miệng nói luôn.

Vóc người Lý Đồng hơi mập, nụ cười khá dễ gần, nhưng lúc này họ đang giận đỏ mặt nhìn Ninh Nghị đang cười cười thân thiện. Thân phận Trương Thụy bình thường khá cao, cộng thêm tuổi tác lại lớn nên hắn trực tiếp cau mày nhìn Ninh Nghị chất vấn. Thực ra trong lòng hai người này cũng có sự ước ao đố kị, Lý Đồng tuy có tài danh, nhưng vào vương phủ mấy năm rồi mà chẳng tiếp xúc được với Chu Bội, Chu Quân Võ mấy lần, Trương Thụy ở vương phủ tuy có dậy hai chị em vài thứ, có danh phận thầy trò, nhưng dù thế nào cũng không thể giống như Ninh Nghị, bắt hai chị em này tới lớp nghe giảng bài, có người còn nói hắn thường dẫn hai chị em đi đâu đó chơi, loại quan hệ này, quả thực là khác xa bản thân mình.

Chu Bội là một cô gái có tư tưởng tự lập khá cao, nếu bình thường thì khá giống với ý của Trương Thụy: "Quận chúa năm nay đã tới tuổi cập kê, không thích hợp ra ngoài như vậy", thế nhưng hôm nay dụng ý lại khác.

Lúc sáng ngồi khóc bị Ninh Nghị nhìn thấy, bây giờ có hai vị phu tử tới khiêu khích sự phụ, trong lòng Chu Bội khá thoải mái, chẳng nghi ngờ chút nào lý do hai ông thầy đồ nói mình tới tuổi cập kê không nên ra ngoài. Nàng khá đói bụng nên giờ ăn thật nhiều, cầm bánh ngồi nhấm nháp, giả dạng cục cưng ngoan tôn sư trọng đạo ngồi im lặng lắng nghe, hận không thể liên tục gật đầu. Thế nhưng, mặt khác, nàng cũng mong ngóng Ninh Nghị đem đủ loại lý luận ra phản bác hai ông đồ một phen. Đương nhiên, trọng tâm câu chuyện lúc này mới chỉ dừng lại ở việc Ninh Nghị cười giải thích rằng muốn tới phủ Phò mã đưa vài thứ, tiện đường thì cho Chu Bội theo.

Lý Đồng cười gật đầu:
"Phủ Phò mã... có phải là phủ của Minh công không? Nghe nói Lập Hằng rất thân với Minh công?"

"Chỉ là bạn đánh cờ mà thôi."

"Nói vậy chứng tỏ kỳ lực của Lập Hằng khá cao, vừa lúc tôi cũng có chút tâm đắc, nếu ngày khác rảnh rỗi, tôi sẽ ước hẹn đánh một ván."

Lý Đồng nói lời khách sáo, nhưng Trương Thụy lại nhìn xuống gian phòng bên dưới mấy lần:
"Lập Hằng muốn đến phủ Minh công, chẳng lẽ định mang mấy thứ này đến?"

Ninh Nghị liếc hắn một cái:
"Trương lão nhận ra à?"

"Cái này sợ rằng là Đột Hỏa thương trong quân đội thì phải, không biết Lập Hằng có được nó từ chỗ nào vậy?"

Trương Thụy cau mày, Ninh Nghị giải thích đại khái một phen. Mấy khẩu Đột Hỏa thương này là hắn lấy từ chỗ Khang Hiền đem về nghiên cứu, phương diện kỹ thuật không có gì phức tạp, hiện đã biết đại khái rồi, để lại phủ cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn làm hỏng hai khẩu. Thế lực ngầm của Khang Hiền khá lớn, nhưng Đột Hỏa thương dù sao cũng là vật trong quân ngũ, Ninh Nghị định đem nó cho Lục A Quý bảo quản, cho nên chuẩn bị đưa tới.

Lúc này mọi người đưa đẩy, trọng tâm câu chuyện bỗng nhiên chuyển tới mấy khẩu súng, Chu Bội nhai bánh nghi hoặc nhìn xung quanh. Trọng tâm câu chuyện phải là thơ văn thi từ mới đúng, tốt nhất là ba người họ ở đây tỷ đấu một phen, khiêu khích châm chích trước, sau đó là hai vị phu tử văn đấu Ninh Lập Hằng, sau đó là tửu lệnh, viết thơ, làm văn, tạo nên một giai thoại mà lòng nàng đang muốn chứng kiến.

Lúc này nghe thấy hai người Trương, Lý nói tới chuyện linh tinh có quan hệ tới Khang Hiền, Trương Thụy tiếp tục nói:
"Ta cũng nhìn thấy Đột Hỏa thương vài lần, nhưng mà thứ này tác dụng không lớn, cũng không quan trọng bằng những vũ khí khác trong quân đội, nhiều việc khá vô dụng. Lão hủ cũng nghe nói tới việc Lập Hằng có hứng thú với việc này, thế nhưng việc này không thích hợp cho lắm. Lập Hằng nên chuyên vào việc học, đem tâm tư đặt ở trên việc có ích mới đúng, bằng không, sợ rằng sẽ khó tránh khỏi sai đường lạc lối."

Giống như trống đánh thình một cái, ánh mắt Chu Bội tròn xoe, hai tay cầm cái bánh, mông nhúc nhích ngồi thật nghiêm chỉnh, ánh mắt chuyển động nhanh như chớp, chú ý tới thần thái của Ninh Nghị và đôi bên. Nàng mím chặt môi, trông chẳng khác gì thỏ, đợi Ninh Nghị phản bác, nhưng lại thấy Ninh Nghị cười cười, chắp tay:
"Trương lão nói đúng."

Lửa không được châm, thỏ cụp tai vì thất vọng. Trước đây nàng cũng nghe Khang Hiền nói tới tính tình Ninh Nghị, biết vị sư phụ này luôn dùng thái độ nho nhã lễ độ, khiêm tốn để đối nhân xử thế. Hôm nay nếu như Tần gia gia và phò mã gia gia ở đây, có lẽ hắn sẽ dùng thành ý để nghị luận một phen, nhưng hai người trước mắt hiển nhiên là không khởi dậy nổi ý chí chiến đấu của hắn, cho nên hắn cứ thuận theo thời thế gật đầu.

Thế nhưng, Ninh Nghị dứt khoát thoái nhượng, bên kia chưa chắc đã buông tay, Trương Thụy lắc đầu:
"Lập Hằng tuổi trẻ khí thịnh, có lẽ không cho những lời lão hủ nói là đúng. Điều lão hủ muốn ám chỉ không nằm trên mấy cái khẩu súng này. Hiện giờ mấy cái hỏa khí này chỉ tạo ra âm thanh lớn, dọa người mà thôi, tầm bắn của nó thua cung tiễn, độ chính xác thấp, phiền nhất là mỗi lần bắn xong lại phải nhồi thuốc, bắn được mấy lần có khi súng nổ tan tành làm bị thương chính bản thân mình, hơn nữa nó không sử dụng được trong khi trời mưa. Chỗ tốt duy nhất của nó là bắn ra lửa, lên già trẻ lớn bé ai cũng có thể cầm dùng thử một chút, nhưng... Đây cũng chính là chỗ hỏng lớn nhất."

Lão nhân này tuy rằng rõ ràng mang theo thái độ khiêu chiến mà tới, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, rất hiểu rõ mấy khẩu súng này:
"Đem một thứ vũ khí dùng cho trẻ con chơi đùa để trong quân đội có ích gì? Hiện giờ cái mà quân sĩ triều Vũ ta thiếu hụt không phải là thứ đồ kỳ dị, mà là quân tâm sĩ khí, phải như bộ tộc Nữ Chân lấy ít thắng nhiều, đánh cho quân Liêu đại bại, thế nhưng quân sĩ triều ta nhìn thấy quân Liêu như nhìn thấy rắn, người với người, chẳng lẽ kém nhau nhiều như vậy ư? Ta cũng đã gặp người Nữ Chân, họ đâu phải ba đầu sáu tay gì, quân nhân triều Vũ ta hiện giờ rất sợ chết, chỉ biết hưởng lạc, phải huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉnh đốn khí huyết thì mới mong nhìn thấy chiến thắng. Vậy mà giờ họ lười nhác tập luyện, đao không phải không thể vung, cung không phải không thể kéo, mà có kéo cũng chẳng có sức bắn, sự gan dạ dũng cảm không có, giờ đem mấy khẩu súng này vào trong quân ngũ, chẳng phải vô dụng càng thêm vô dụng thôi sao, dù uy lực của nó có tăng gấp đôi cũng chỉ là hại mình vô ích!"

"Đúng là đạo lý này."
Ninh Nghị gật đầu, lần này hắn không phải gật đầu có lệ, hắn khá đồng ý với lập luận này của đối phương.

“Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức (1). Mấy thứ kỹ xảo này chỉ khiến quân nhân thêm lười nhác, mấy câu nói của tiên hiền đều chí lý cả. Nghe nói Lập Hằng cảm thấy hứng thú với việc này, vốn cậu còn trẻ, có hứng thú cũng không có gì. Nhưng lại nghe nói Lập Hằng muốn đem thứ này giảng dạy cho tiểu vương gia, vậy thì hơi quá..."

(1) Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức: xuất phát từ quẻ Càn (hay Thuần Càn) trong Kinh Dịch, nghĩa là “Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ"

Trương Thụy tuy có danh phận thầy trò với Chu Bội, Chu Quân Võ, tuy rằng không phải rất thân nhưng cũng đủ biết gần đây tiểu vương gia rất thích cái gọi là Truy Nguyên học (2), loại học vấn này có thể lừa người bình thường, nhưng trong mắt những cụ già uyên thêm này thì chỉ là mấy thứ kỹ xảo lừa gạt, hoặc chẳng qua chỉ là nghề thủ công. Trương Thụy đột nhiên chuyển ý câu chuyện đến việc này khiến Lý Đồng không hiểu, cau mày hỏi: "Lấy tài học của Lập Hằng làm gì mà không biết những điều này, không biết Trương lão rốt cuộc muốn chỉ..."

(2) Truy Nguyên học: vật lý học, thời năm 1900, những người nghiên cứu vật lý không gọi đây là môn vật lý, mà gọi là Truy nguyên học.

Bầu không khí trong phòng lúc này đã trở nên ngột ngạt, từ mặt nào đó mà nói, nó đã bắt đầu bước vào chủ đề chính. Chu Bội đặt bánh ở bên miệng cắn một nhát, cau mày nhìn sang Ninh Nghị, nghĩ chuyện này thật khó giải quyết. Thế nhưng nếu Ninh Nghị bó tay, một thời gian nữa trong vương phủ sẽ lan truyền câu chuyện đầu năm Trương lão răn dạy Ninh Lập Hằng, nàng sẽ cảm thất mất mặt, cho nên lại lo lắng xem Ninh Nghị dùng lý luận nào để phản bác lại.

Trương Thụy, Lý Đồng vốn đang liếc mắt nhìn nhau, ý tứ là tung hứng duy trì câu chuyện, nhưng đột nhiên lại có người gõ cửa, một cô gái đeo khăn che mặt bưng khay trà vào. Cô gái này không phải người làm trong quán, mà là một cô gái có vóc dáng xinh đẹp, ít nhất cũng phải là một người kiểu như quản sự, ánh mắt sau cái khăn che rất linh động, cười nói vài câu khách sáo, rót thêm trà, mời ăn bánh ngọt rồi mới xoay người đi ra ngoài. Lý Đồng như nhớ ra cái gì đó, ngây người nhìn hình dáng cô gái, trong lúc nhất thời quên cả phê phán Ninh Nghị, Chu Bội cũng nhận ra, cô gái này nàng đã gặp ở trụ sở chính của Trúc ký, tên là hoa khôi Nguyên Cẩm Nhi, nhưng nàng đã chuộc thân, có quan hệ quen biết với sư phụ.

Quả nhiên, sau khi cô gái đi ra ngoài, Ninh Nghị cũng cười đứng lên:
"Hai vị cứ trò chuyện, tôi ra ngoài một chút."

Nhân việc này, Ninh Nghị rời phòng, quả nhiên, trên hàng lang cách đó không xa, Nguyên Cẩm Nhi đang len lén nhìn sang bên này. Trước đây nàng từng tới nơi này chỉ huy công nhân làm việc, cũng chẳng ngại người khác nhìn thấy dung mạo của mình, nhưng lúc này đã trở thành bà chủ, bản thân lại trở nên rụt rè, luôn lấy khăn che mặt tạo cảm giác thần bí. Khi Ninh Nghị đi tới, nàng nói:
"Gần đây rất bận, sao huynh lại tới đây?"

"Tiện đường thôi, Vân Trúc đâu?"

"Vân Trúc tỷ vừa mới ở đây, hiện giờ tôi cũng chẳng biết ở đâu, hình như có người gọi ra làm việc gì đó. Tôi có nghe Tiểu Mẫn nói, hình như huynh tới đây nên đến xem, ngoại trừ cô bé kia, còn ai tới cùng huynh vậy?"

"Mấy đại tài tử thích tranh luận."

"Tài tử?"
Cẩm nhi trợn hai mắt.

Ninh Nghị gật đầu:
"Rất nổi tiếng."

"Thảo nào... hình như tôi đã gặp ông béo béo kia ở đâu đấy..."

Mới dứt lời, tiếng ồn từ đại sảnh đã truyền tới, tiếng đàn thánh thót vang lên, len lỏi giữa những thanh âm hỗn loạn. Cẩm nhi đại khái cũng biết nguyên nhân, mở cửa sổ bên hành lang nhìn ra ngoài đường. Ninh Nghị cũng thò đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn người đi đường, bèn hỏi:
"Nhìn cái gì đấy?"

"À... Không có chuyện gì, không liên quan đến huynh, huynh đi tranh luận với hai đại tài tử kia đi."
Nàng suy nghĩ một chút rồi hừ nhẹ một tiếng:
"Thành thật mà nói, đám nam nhân xấu xa các huynh chẳng bao giờ tranh cãi nếu không có con gái ngồi bên, chẳng qua chỉ là để khoe khoang trước mặt chúng tôi mà thôi. Bằng không, cần gì phải đợi huynh vào mới tranh luận tiếp? Hôm nay có hai minh tinh bên Yến Thúy lâu ở đây, toàn là mỹ nhân cả đấy. Huynh có bao giờ muốn Vân Trúc tỷ đi cùng đâu, thế mà tỷ ấy lúc nào cũng bênh huynh..."

“Nam nhân thích khoe khoang ở trước mặt nữ nhân”, Nguyên Cẩm Nhi thuận miệng nói câu này đúng là nhất châm kiến huyết. Mà thực ra chuyện hôm nay cũng chẳng có gì phải tranh luận, đám Trương Thụy có cái lý riêng của mình, đã trải qua quá trình suy nghĩ, gọt rũa tới mức sắc bén để đem ra tranh luận. Chủ đề kỹ thuật có ảnh hưởng tới gì, làm thay đổi cái gì, nếu ngồi nói chuyện với những người như Tần lão thì lại khác, mọi người quen biết đã lâu, Ninh Nghị có thể dốc bầu tâm sự để họ suy ngẫm, nhưng những người này thì không.

Mặc dù hai người kia khá thành khẩn nhưng khả năng thuyết phục hắn là không có, ở loại chuyện này, thành khẩn không có ý nghĩa. Ninh Nghị định sau khi về phòng sẽ đem ra một lô lý luận, số liệu có liên quan tới kỹ thuật để lừa gạt họ một phen, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm.

Hắn xuống lầu vào phòng vệ sinh rửa tay rồi trở về, những gì định nói cũng đã nghĩ xong, nhưng mới bước lên hành lang lầu hai đã vô tình nghe thấy một việc.

Tiếng nhốn nháo cộng thêm tiếng nhạc từ sau lưng truyền đến, Ninh Nghị đang định đi về phòng mình thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, tiếp đó là có người đẩy vai hắn một cái.

Quán thứ 2 của Trúc ký này khá rộng, hành lang cũng không hẹp hòi, người nọ đụng phải Ninh Nghị hiển nhiên là có chuyện gì đó rất gấp, Ninh Nghị cũng không quá chú ý việc này. Người đụng phải hắn là một người đàn ông vóc người khôi ngô, nhìn trang phục có thể đoán hắn đến từ phương Bắc, chẳng thèm nói gì với Ninh Nghị mở cửa bước luôn vào phòng.

"Chính là người kia..."

Hán tử kia là nói một câu như vậy, khi Ninh Nghị đi tới thì người bên trong khép cửa lại, ở ngoài chỉ loáng thoáng nghe thấy vài tiếng nói chuyện, bản thân Ninh Nghị cũng chẳng quá lưu tâm xem người ta nói gì. Hắn xoay người nhìn về phía hành lang đối diện, bóng dáng Nguyên Cẩm Nhi đã không còn, nhìn thần sắc của nàng hình như hôm nay có tâm sự, không biết là vì việc gì… Đang nghĩ như vậy, hắn đột ngột dừng chân, ngón tay tự gõ vào trán mình hai cái.

Tự khi học nội công nhị lưu (bậc trung) do Lục Hồng Đề dạy, tố chất cơ thể được tăng lên rất nhiều, khả năng nghe cũng khá, lúc đi ngang qua hắn loáng thoáng nghe thấy mấy câu "Bên cạnh tên Tần Tự Nguyên kia... hộ vệ...", nhưng không trọn vẹn câu nào, hắn lùi lại hai bước, ngưng thần lắng nghe, loáng thoáng nghe được mấy câu đứt đoạn.

"... Quyết làm chứ?"

"... Vừa lúc có cơ hội..."

"... Quá gấp thì phải..."

"Trước tiên cứ xem tình hình, làm xong là lập tức rời thành..."

Chuyện gì xảy ra?

Trong phòng có người đột nhiên lớn tiếng, có người tranh luận nên không thể lúc nào cũng chú ý tới hoàn cảnh quanh mình, nghe ngóng thêm vài từ nữa thì Ninh Nghị bước đi, sau đó cánh cửa phòng mở ra, có người ngó đầu nhìn hắn một cái, sau đó bước bước đi. Ninh Nghị quay đầu nhìn lại thì thấy một người cao gầy, mặc một cái áo khoác bằng lông động vật, tên còn lại giống như một công tử, bước chân họ rất vững.

Ninh Nghị ngẫm nghĩ một lúc rồi trở về phòng.

Ra khỏi hành lang là một bình đài (khoảng trống) để bước lên cầu thang lên tầng tiếp theo, ở nơi này có thể nhìn bao quát tình hình trong đại sảnh, hai người lúc nãy đứng ở nơi này nhìn xuống. Thanh âm náo nhiệt trong đại sảnh đã giảm, minh tinh mời từ Yến Thúy lâu đang biểu diễn. Ninh Nghị cũng đứng bên cạnh hai người kia, nhìn xuống phía dưới một lát rồi vẫy vẫy tay gọi một tiểu nhị, hỏi xem tên của cô nương đang biểu diễn trên sân khấu rồi xoay người rời đi.

Trong một gian phòng gần đại sảnh, Nhiếp Vân Trúc và Tần lão đang ngồi nói gì đó với một tiểu nhị, trên bàn chưa bày biện gì cả, hiển nhiên là Tần lão mới tới không lâu. Mấy hôm trước ngồi bên nhà có nghe ông cụ này nói qua, khi quán thứ 2 của Trúc ký khai trương, nếu rảnh ổng sẽ sang thăm.

Hướng mà hai người bên cạnh chăm chú nhìn cũng chính là hướng bên này.

Trong phòng, Trương Thụy đang nói chuyện với Chu Bội. Đối với hành động Ninh Nghị rời đi vừa rồi, Trương Thụy và Lý Đồng cho rằng Ninh Nghị sợ hãi bỏ chạy, nhưng trong lòng Chu Bội biết không phải là như vậy, Ninh Nghị rời đi cùng với Nguyên Cẩm Nhi khiến cho trái tim thanh xuân của nàng bốc lửa, hận không thể đuổi theo nhìn trộm, theo dõi đối phương. Dù sao một người là đệ nhất tài tử, một người đã từng là hoa khôi thanh lâu nổi danh, biết đâu lại có chuyện tình ái triền miên. Chỉ là nàng cũng không muốn Ninh Nghị quá mất thể diện, thậm chí là cơn giận buổi sáng vẫn còn nên không theo ra, đành phải chờ Ninh Nghị trở về.

Trương Thụy lúc nãy dùng lập luận bắt bẻ Ninh Nghị, khiến đối phương không nói được lời nào, đến giờ vẫn khá hài lòng, cho nên tỏ thái độ tận tình chỉ bảo Chu Bội, chủ yếu là để cho cô tiểu quận chúa thông minh này tự nhận thấy con đường mình đang đi là sai lầm, tự biết quay lại, nhận ra ai mới là sư phụ tốt. Lý Đồng thì đang nghĩ, dù là Ninh Nghị có trở về cũng chẳng có cách nào biện giải tốt hơn. Chỉ là chuyện này có chút kỳ quái, gần đây tài tử luôn tranh nhau tiếng thơm, người khác nói mình sai, chắc chắn là kiên quyết không thể thừa nhận, nhưng hôm nay Ninh Nghị chỉ lại cười nói mấy lời "Trương lão nói có đạo lý", điều này đúng là khiến người khác khó chịu, đợi hắn trở về nhất định phải làm cho tình hình nghiêm trọng hơn mới được. Sau này tin tức truyền đi, nhất định phải khiến cho Ninh Nghị mất hết thể diện. Đột nhiên hắn lại nghĩ, cái quán này tên là Cẩm nhi quán, hình như rất giống với tên cô gái Nguyên Cẩm Nhi, trong lúc nhất thời, tâm tư lại đặt ở mặt này.

Không lâu sau, cửa phòng rốt cục cũng mở ra, Ninh Nghị đã trở về, đầu tiên đầu tiên là nói với người thị vệ ẩn thân của vương phủ là Tống Thiên mấy câu, Tống Thiên nhíu mày, thần tình nghiêm túc đi ra, Ninh Nghị đi tới bên này. Lý Đồng cười nói:
"Lập Hằng, mới vừa rồi ta đã bàn với Trương lão một vài ý nghĩ, có chút ý kiến..."

Trương Thụy cau mày:
"Thực ra cũng không phải là ý nghĩ, Lập Hằng, ta thực sự nghĩ chuyện này khá nghiêm trọng, có quan hệ tới tương lai của tiểu vương gia, không thể khinh thường. Mấy ngày tới, cậu phải thay đổi tư tưởng mới được, bằng không chuyện không chỉ lan đi trong vương phủ, lão hủ sẽ can gián nói vài lời với vương gia, thế nhưng việc này không phải nhắm vào cậu đâu, trong trường hợp đó... trong trường hợp đó..."

Lão nhân nói chưa hết lời thì hai mắt đã trợn trừng, Lý Đồng cũng trợn tròn mắt, Chu Bội đang ngồi nhấm nháp bánh thì mồm chữ O, nhất thời không thể nào cắn được nữa. Ninh Nghị lúc này không trả lời câu nói của hai người kia, mà quay đầu lại nhìn cửa phòng, tới góc phòng cầm lấy cái túi đựng khẩu súng. Hắn đặt cái túi lên bàn, cởi ra nhìn một chút, cầm khẩu súng, lấy cái túi thuốc súng, nhồi thuốc vào trong rãnh súng, kéo chiếc chốt, bắt đầu lên đạn.

Ninh Nghị cứ im lặng ngồi làm, chẳng thèm biện luận, cái bàn thì tròn mà Trương Thụy và Lý Đồng đang ngồi đối diện không biết người này muốn làm gì. Ninh Nghị nhồi thuốc xong một khẩu súng, nghĩ thế nào lại nhồi thêm một khẩu nữa, khi đảo mắt nhìn hai người còn cười cười. Đương nhiên, lúc này hai người Trương Thụy và Lý Đồng không còn cách nào chú ý tới hết động tác của hắn.

"Cậu… cậu..."
Lý Đồng nuốt một ngụm nước bọt:
"Quân, quân tử động khẩu không động thủ..."

Lắp bắp nói xong câu này là tịt, hắn không cách nào thốt thành lời nữa, làm gì có kiểu tranh luận nào như thế này, mới chỉ nói mấy thứ này chỉ là kỹ xảo mà hắn đã muốn bắn chết người...

Ninh Nghị lấy một cái hộp quẹt, quẹt một cái, huơ huơ trên tay rồi tắt đi, sau đó thu hộp quẹt lại, gói kỹ hai khẩu súng, đặt lên lưng, làm động tác giống như lúc nào cũng có thể rút ra, sau đó hít sâu một hơi.

"Bên ngoài có một số việc, mọi người cứ ngồi bên trong một chút... Có lẽ là nhầm..."
Hắn suy nghĩ một chút, lại nói:
"Hy vọng là nhầm..."

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK