Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh sao thưa thớt, còn chưa tới giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) mà trong thành Hàng châu đã khá là yên tĩnh.

Do Tề Nguyên Khang làm phản nên dư âm của nó cho tới bây giờ vẫn chưa hết, đám tay chân của Tề Nguyên Khang đa phần đã chạy tứ tán, chỉ còn lại một số ít dựa vào nơi hiểm yếu tiếp tục kháng cự. Đèn đã tắt gần hết, trong thành ảm đạm vô quang, thỉnh thoảng có một vài đội lính đi tuần, cũng có một số người ban ngày không về nhà được, nay lợi dụng trời tối vội vã về nhà. Mặc dù mức độ phản loạn hơi lớn, nhưng trong thành cũng không giới nghiêm, tuy binh lính vẫn lục soát một số nơi nhưng người dân chưa sợ tới mức không dám ra khỏi cửa.

Trong Tứ Quý trai, tiệc rượu đã kết thúc, chưởng quỹ Văn Nhân Bất Nhị đang chỉ huy mấy người làm công sắp xếp lại đồ đạc. Tối nay mọi người được một phen bàn tán xôn xao, ban đầu là việc Chu Viêm Lâm cử hành văn hội, sau đó là trận đại chiến giữa Ninh Nghị và Lệ Thiên Hữu. Cuối cùng là một cô gái ôm hộp gỗ lên lầu, Lệ Thiên Hữu vẫy tay dẫn theo binh lính rời đi. Cảnh tượng này khiến rất nhiều người nghi ngờ, nhưng sau đó cô gái kia cũng đi luôn, văn hội trên lầu tới đó cũng chấm dứt.

Sau đó, đại phu bắt đầu tới chữa thương cho Lưu Tiến, đồng thời băng bó vết thương cho Ninh Nghị. Mấy người lính của Bá Đao doanh tới thu thập tàn cuộc, mọi người chắp tay cáo từ với Chu Viêm Lâm. Do số người quen biết với Bá Đao doanh ở Hàng châu không nhiều, họa chăng có người biết Bá Đao doanh có kinh doanh vật liệu gỗ, không có ai quen nhau nên cũng chẳng có ai tiến lên trèo kéo giao tình. Có suy đoán thì cũng chỉ nghĩ, chắc là do người của Bá Đao doanh tới, Lệ Thiên Hữu nhận thấy không làm gì được, đành ngậm miệng chịu đòn, biết có dây dưa cũng vô ích nên không thể làm gì khác hơn là rút đi cho lẹ.

Nếu như có ai có quan hệ với tầng lớp có địa vị cao trong quân đội Phương Tịch sẽ suy đoán một số chuyện khác, chẳng hạn như cô gái kia là ai. Đáp án rất có thể giống như Chu Viêm Lâm suy đoán lúc xuống lầu, cô gái này rất có thể là Lưu Đại Bưu trong truyền thuyết, nhưng dù có đoán cũng không mấy ai dám khẳng định. Văn Nhân Bất Nhị đứng xem cũng từng nghĩ tới khả năng này. Sau đó không lâu, y nhận được khá nhiều tin tức xung quanh chuyện này.

Trước đây, lời đồn đoán về việc phản loạn truyền tới chấn động như sấm nhưng kết quả lại đầu voi đuôi chuột. Việc Tham tri Chính sự Tề Nguyên Khang có làm phản thật hay không cũng chẳng quan trọng nữa, phía trên đã định sẵn kế hoạch chu đáo với việc này, Tề Nguyên Khang bị buộc phải thực hiện những hành động phản kháng cuối cùng. Việc bình định được giao cho Bá Đao doanh của Lưu Đại Bưu. Mặc dù Bá Đao doanh chỉ có tám trăm người nhưng nó là lực lượng thủ hạ tối trung kiên của Phương Tịch. Phong cách hành sự của Bá Đao doanh là khiêm tốn, cẩn thận nên nếu không phải là người có vai trò quan trọng, trung tâm thì rất khó đánh giá được sức mạnh của đội quân này.

Căn cứ vào sự việc có thể suy đoán, kế hoạch đối phó Tề Nguyên Khang ngay từ đầu đã bị Bá Đao doanh phản đối, nhưng cuối cùng, Lưu Đại Bưu vẫn bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý. Trước khi hành động, nàng sai người đưa tới chỗ ở của Tề Nguyên Khang một bài thơ, nội dung giống như in bài thơ mà cô gái ở Tứ Quý trai kia viết. Bài thơ có tên là “Tiếu Ngạo Giang Hồ”

Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi
Hoàng đồ phách nghiệp đàm tiếu giản, bất thắng nhân sanh nhát trường túy.
Đề kiếm khóa kị huy quỷ vũ, bạch cốt như san điểu kinh phi.
Trần sự như triều nhân như thủy, không thán giang hồ kỷ nhân hồi.
Dịch:

Thiên hạ phong vân đã có ta, giang hồ chốn ấy mới kinh qua.
Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo, một trận cuồng say vẫn hơn là.
Kiếm bạt ngựa phi hồn quỷ sợ, xương trắng thành non chim chóc xa.
Mọi sự trên đời như nước chảy, giang hồ thân tại biết đâu mà?
Tin tức mà Văn Nhân Bất Nhị có được về Bá Đao doanh không nhiều, về cô gái tên là Lưu Đại Bưu lại càng ít. Tuy nhiên có thể khẳng định, cô gái này không có tài văn chương, bài thơ kia chắc chắn do một ai đó làm, coi như cảm thán trước số phận của Tề Nguyên Khang. Đưa thơ xong, Lưu Đại Bưu dẫn quân tinh nhuệ của Bá Đao doanh giết thẳng vào trong, sau một hồi quyết chiến, nàng tự tay chém đầu người tên là Tề Nguyên Khang, chuyện về sau chẳng qua chỉ là dư âm của nó mà thôi.

Tuyên Uy doanh cũng là một trong những lực lượng tham dự kế hoạch tiễu trừ phản loạn này nên đương nhiên biết diễn biến việc Tề Nguyên Khang chết như thế nào. Binh lính bao vây Tứ Quý trai vốn không cho cô gái kia lên lầu, nhưng sau khi cô gái kia viết bài thơ này, gã phụ tá của Lệ Thiên Hữu ý thức được việc không ổn, vội vàng lên báo cho Lệ Thiên Hữu biết việc. Lệ Thiên Hữu cũng vì chuyện này mà bực tức rời đi. Đây là tin tức mà Văn Nhân Bất Nhị vừa mới nhận được. Thân phận của cô gái trở nên đáng nghi vô cùng.

Chẳng qua, bây giờ Văn Nhân Bất Nhị không suy nghĩ đến chuyện này. Cô gái kia có là Lưu Đại Bưu hay là cáo mượn oai hùm hiện không còn quá nhiều ý nghĩa. Lúc này, hắn đang ở trong quán rượu của mình, cẩn thận kiểm tra toàn bộ xung quanh.

Chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm đối với những người như Chu Viêm Lâm và hơn năm chục văn sĩ đứng xem, nhưng đối với những người am hiểu võ nghệ, việc này là một sự nghi hoặc rất lớn.

Sau khi Thang Khấu bị giết, cho dù là người của Tuyên Uy doanh, Văn Nhân Bất Nhị hay đám người đứng xem đều tìm kiếm bóng người khả nghi trong gian phòng kia. Tất cả mọi người đều nhận định, Ninh Nghị không thể nào giết được hán tử Thang Khấu, với phong cách của hắn, khả năng lớn nhất là Ninh Nghị đã bày mai phục hoặc an bài trợ thủ trong phòng. Người của Tuyên Uy doanh phản ứng cũng rất nhanh, vậy mà chẳng tìm được dấu vết khả nghi nào.

Lúc trước, Văn Nhân Bất Nhị cũng đi qua bên đó, cũng từng có chủ ý lẩn vào trong phòng nhỏ, thừa dịp mọi người không chú ý giết chết Thang Khấu. Nhưng chuyện sau đó xảy ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp hành động gì cả. Lui một bước mà nói, cho dù lúc ấy hắn có nghĩ được cách lẻn vào trong phòng, có thể một đao cắt bay đầu Thang Khấu, nhưng tuyệt đối không cách nào chỉ trong vòng một thời gian ngắn ngủi thoát ra khỏi phòng.

Vậy thì nếu trong phòng có người thứ ba... Người này rốt cục là ai mới được chứ?

***

Gió đêm phơ phất mang theo cái lạnh cuối thu. Ninh Nghị đang trên đường về nhà, hắn đang đánh giá lại tất cả mọi chuyện xảy ra, đồng thời giải phóng căng thẳng để đầu óc được thoải mái.

Trận chiến tối nay đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là trận đánh liều mạng, hắn không nắm được mạng sống của mình. Chỉ cần đi nhầm một bước, tính mạng hắn sẽ không còn. Lúc liều mạng hắn đã khá quyết tâm, vậy mà bây giờ trong lòng hắn vẫn dâng lên cảm giác cực kỳ mệt mỏi sau khi sống sót. Tất cả đều như mộng như ảo, nếu bảo hắn làm lại lần nữa, hắn cũng chẳng biết kết cục sẽ thế nào nữa.

Sau trận chiến, cũng có mấy người của Bá Đao doanh chạy tới nhưng địa vị của họ không cao, Ninh Nghị cũng chỉ biết một người trong đó, người này là một thợ mộc. Bản thân hắn bị thương không tính là vô cùng nghiêm trọng, nhưng tình hình của Lưu Tiến thực sự không ổn, phải lập tức để cho đại phu ở y quán gần đó chữa trị. Sau khi xác định Lưu Tiến không nguy hiểm tới tính mạng, hắn mới tản bộ về nhà, hai người của Bá Đao trang liền đi theo hắn. Vào thời điểm này, đây là hành động tốt để bảo vệ an toàn cho Ninh Nghị.

Công tâm mà xét, Ninh Nghị có chút ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của những người này. Thấy Lệ Thiên Hữu đi một cách dứt khoát, hắn cũng có chút hoài nghi, người kia chỉ là một cô gái, không biết có phải là Lưu Đại Bưu hay không nữa.

Nếu quả thật là Lưu Đại Bưu, vậy thì nàng tới đây cũng đồng nghĩa với việc thân vệ của nàng cũng tới, hoặc chí ít cũng là một trong tám người “Sát - Nhân - Thường - Mệnh - Khiếm - Trái - Hoàn – Tiền” (Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền). Lúc đi đường hắn cũng đã hỏi vấn đề này nhưng hai người đi theo hắn cũng không biết thân phận của cô gái kia, chỉ nói là có người cầm lệnh bài tìm bọn họ, do họ ở gần đây lên tới sớm nhất.

- Chẳng qua cô gái kia quá đẹp, nếu bảo là trang chủ của chúng tôi, chúng tôi cũng tin.

- Nhìn bóng lưng thì hơi giống...

- Nếu để trang chủ biết chúng ta bàn tán về nàng như vậy, kiểu gì cũng có chuyện...

- Ta cảm thấy có thể là người bên cạnh trang chủ, Ninh tiên sinh đã gặp người đó chưa?

Hai người ở bên cạnh nghị luận ầm ĩ, hình tượng Lưu Đại Bưu ở trong lòng mọi người rất uy nghiêm, thường duy trì một khoảng cách với mọi người, số người có thể nhìn thấy trang chủ lúc che mặt không nhiều, tính gì đến việc nhìn thấy lúc không che mặt. Trong lúc họ đang nghị luận, có một bóng người xuất hiện ở phía trước, hai người nhìn thấy lập tức im thin thít.

Nơi này cách ngõ Tế Liễu của Bá Đao doanh còn khá xa, xung quanh lại khá im ắng, tất cả hàng quán đều đã đóng cửa. Tuy nhiên, cách đó không xa có một cửa hàng vẫn sáng đèn, đây là một quán cơm nhỏ, cửa quán có chăng một tấm bạt. Lúc này trước một chiếc bàn ăn bên dưới mái hiên, cô gái lúc trước từng xuất hiện đang ngồi quay lưng về phía mọi người, xem ra đang dùng cơm, hộp gỗ dài kia vẫn để một bên trên bàn.

- Hai người... về trước đi.
Ninh Nghị nói nhỏ với hai người bên cạnh.

- Nhưng mà nếu chúng tôi đi, một mình tiên sinh...

- Một mình cô nương kia đã dọa cho Lệ Thiên Hữu chạy té khói, có nàng ở đây, ta không có chuyện gì đâu… Huống chi, nếu nàng thật sự là trang chủ của các người, hai người qua gặp cũng không sao nhưng sau này có vấn đề gì thì đừng trách ta đó.

Nghe Ninh Nghị nói, hai người suy nghĩ một hồi liền gật đầu, đi vòng qua đường khác, chẳng qua lúc đi ngang, hai người vẫn cố gắng lén nhìn trộm dung mạo của cô gái kia một cái.

Ninh Nghị từ từ bước qua, nhìn từ phía sau lưng hắn có cảm giác cô gái trước mắt có thể không phải Lưu Đại Bưu, nhìn dáng người lại có chút giống, nhìn khí chất ánh mắt lại khác biệt.

- Đại Bưu?

Hắn thốt lên một câu rồi ngồi xuống bên cạnh, cô gái đang dùng cơm, nhìn hắn một cái, trên mặt cũng chẳng biểu hiện trạng thái “từ chối người ngoài ngàn dặm” hay là thân mật quen biết gì cả. Nàng rất đẹp, rất có khí chất thiên kim tiểu thư, trên mặt thậm chí còn có một chút ngây thơ của trẻ con, nhưng làn da nàng không được hồng nhuận, trái lại còn có chút mệt mỏi, nuốt xong miếng cơm, nàng nói:
- Vết thương có sao không?

- Không quá nghiêm trọng, cám ơn nhiều.

Trên đầu quấn băng khiến Ninh Nghị trông như một người Ả rập đang đội mũ. Nhưng nếu so sánh với Lưu Tiến, hắn vẫn còn có thể chạy nhảy được, vết thương đa phần chỉ là ngoài da, không có dấu hiệu ảnh hưởng tới não bộ, coi như là cũng không quá mức tự phụ khi tự xưng mình là Huyết Thủ Nhân Đồ.

- Nếu không có chuyện gì thì mau về đi, tối nay không yên ổn, ngươi không nên ở lại chỗ này.

- Xem ra mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Đối phương vẫn chưa xác nhận thân phận, Ninh Nghị chỉ còn cách nhìn qua cái hộp gỗ kia. Đây đúng là cái hộp mà Lưu Đại Bưu cất đao, chẳng qua ở Bá Đao trang không chỉ có một cái hộp như vậy. Nhìn cô gái có sắc mặt trắng nõn, hắn thử hỏi dò một câu:
- Cô bị thương à?

Cô gái nhìn hắn một cái, sau đó nói:
- Vậy thì cùng nhau ăn cơm đi.

Trên bàn chỉ có mấy món ăn, Ninh Nghị vốn cũng đã đói, trong lòng lại hiếu kỳ với cô gái này nên đi về phía ông chủ tiệm cầm chén đũa, tự xới một bát cơm, bắt đầu ăn. Hai người không nói gì nhưng mới ăn được vài miếng đã thấy một chiếc xe ngựa đi tới, người mới đến đã chứng thực nghi ngờ trong lòng hắn.

Người này là người mà Ninh Nghị đã từng gặp mặt ở Tứ Quý trai một lần, Lâu Tĩnh Chi bước từ trên xe xuống, đi theo xe có tới tám chín người hầu. Hắn xuống xe, nhìn thấy cô gái liền thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua khi nhìn thấy Ninh Nghị lại nhíu mày rồi bước tới.

- Lưu... Đại Bưu, còn có cả Ninh tiên sinh nữa chứ... Ta có thể ngồi không?

Câu nói đầu tiên giống như hắn đang cân nhắc xưng hô, sau khi do dự vẫn gọi là Lưu Đại Bưu. Đối với Ninh Nghị, hắn chỉ xưng hô qua loa cho có lệ. Ninh Nghị thấy cô gái trước mắt không có ý bảo mình đi, mà ở lại vào thời điểm này đúng là có chút nhức đầu.

Lâu Tĩnh Chi và Lưu Đại Bưu có hôn ước.

Đôi oan gia này gặp nhau ở đây, mình lại làm kỳ đà cản mũi thì đúng là không ổn cho lắm.

Trong lòng hắn thở dài, dự tính mở miệng cáo từ. Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến hắn nhận ra, chuyện không phải như hắn nghĩ.

- Ta còn có việc, xin đi trước.

Ninh Nghị không phải người thích dây dưa, nói xong hắn ôm quyền đứng dậy. Lưu Đại Bưu nhíu mày nhìn Lâu Tĩnh Chi một cái, nói:
- Ngươi tốt nhất đừng có ngồi.

Sau đó lại nói với Ninh Nghị:
- Ngươi ngồi xuống, ăn xong rồi đi.

Cách nói của nàng đối với Ninh Nghị nhu hòa hơn rất nhiều.

Cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng Ninh Nghị vẫn không thích ứng cho lắm với tình huống trước mắt. Ở đối diện, Lâu Tĩnh Chi nhìn hắn một cái, sau đó kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, không để ý tới Ninh Nghị nữa.

- Ta... mới biết chuyện tối hôm nay, qua đây chỉ là ngẫu nhiên, biết tâm tình cô không tốt nên vào xem thế nào.

Bóng đêm yên bình, giọng nói của hắn rất là êm ái...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK