Công tâm mà xét, Lệ Thiên Hữu phải rất khổ tâm mới đưa ra được quyết định này.
Từ trước tới nay, người hắn kiêng kị nhất chính là Lưu Đại Bưu, sau đó là Trần Phàm, cái thằng nhìn thì lêu lổng nhưng thỉnh thoảng giúp Bá Đao doanh một chút, nhưng dù kiêng kị thì hắn cũng mặc kệ, điều kiện tiên quyết của hắn đó là giết chết Ninh Lập Hằng.
Quyết định này cần cân nhắc rất nhiều, nhưng nếu hôm nay đã bước vào Tứ Quý trai, đại biểu cho tâm tư hắn đã chuẩn bị kỹ càng, cân nhắc đến việc sau khi giết người sẽ phải ngênh đón sự phản công của Bá Đao doanh. Cũng vì điều này nên từ khi hắn bước chân lên lầu, hắn không thèm để ý tới thái độ của đám người Chu Viêm Lâm. Hắn muốn lấy tính mạng của tên thư sinh kia trong trường hợp Bá Đao doanh không kịp phản ứng, sau đó bất kể Bá Đao doanh có bá đạo đến mức nào thì cũng chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chẳng qua, cái gì lý tưởng hóa quá mức cũng phải nhận nhiều thứ bất ngờ xảy đến, hay nói cách khác, hắn đã cân nhắc chưa chu toàn.
Việc Ninh Lập Hằng và đồng bạn phản kháng, hắn đã nghĩ tới, có người đứng xem, hắn cũng đã nghĩ tới. Nhưng cái hắn chưa nghĩ tới là hai người này phản ứng vô cùng cực đoan.
Ninh Lập Hằng và cái tên tiểu tử trẻ tuổi này kiểu gì cũng phải chết, dù có giãy dụa thế nào thì cũng chỉ còn đường chết. Đám người Chu Viêm Lâm dù thế nào cũng không dám nhúng tay vào, Lâu Tĩnh Chi hoặc giả có thể nói chuyện, nhưng căn cứ vào tình hình thì đối phương chẳng thèm ra mặt làm gì. Hắn chỉ cần kiên quyết không để cho người xung quanh can dự, thì sẽ chẳng có bất kỳ biến hóa nào. Thế nhưng hai cái tên tiểu tử kia đúng là liều mạng quá mức, người xem lúc này cũng khá đông, chừng bốn mươi, năm mươi người, thư sinh văn sĩ, danh kỹ thanh lâu, bây giờ thì họ không dám nói, nhưng sau này kiểu gì cũng truyền chuyện này ra ngoài, tạo thành dư luận không nhỏ.
Dù bị nói xấu thế nào, hắn cũng chưa bao giờ sợ, đến như anh trai của hắn là Lệ Thiên Nhuận hành sự rất khiêm nhường cẩn thận, vậy mà vẫn bị người ta đặt điều là bám váy đàn bà để có được vị trí hôm nay. Nhưng tới lúc này, nhìn vẻ mặt của mọi người, Lệ Thiên Hữu mới đột nhiên phát hiện, ở trong dư luận, cái tên đầu đường xó chợ Ninh Nghị sẽ được họ thổi phồng thành một nghĩa sĩ trung tiết. Họ nhận định thế nào, hắn không thèm để ý, nhưng Bá Đao doanh thấy thế nào, hắn không thể khinh thường.
Liều lĩnh giết Ninh Lập Hằng thì sao, Bá Đao doanh không chịu buông tha, Lưu Đại Bưu tìm hắn gây phiền toái, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được gì, hai bên phải lấy đại cục làm trọng, mối thù này dù không được giải quyết nhưng vẫn phải bỏ qua. Nếu dư luận lan truyền rằng mình giết một gã trẻ tuổi trung liệt của Bá Đao doanh, thậm chí còn thổi phồng hơn nữa thì tính chất sự việc sẽ hoàn toàn khác.
Hành động trước mắt chỉ là vấn đề thể diện, mà thể diện thì có thể hóa giải, nhưng nếu như bị thổi phồng thì chẳng khác nào giáng cho Bá Đao doanh một cú bạt tai. Lúc đó, vì danh dự, Bá Đao doanh sẽ không nén được giận mà khai chiến với Tuyên Uy doanh. Hắn là em trai của Lệ Thiên Nhuận nên sẽ mang tới cho anh trai mình một chuyện phiền phức lớn, bỏ không được mà dính vào sẽ họa lây.
Nếu như Lưu Tiến liều mạng có chừng mực một chút hoặc là người của mình chế trụ được hắn ngay từ đầu, hoặc đối phương nghe lời Ninh Nghị rời đi từ trước, thì tình cảnh không đến nỗi thảm thiết thế này, vấn đề dư luận cũng sẽ không xảy ra.
Hắn nghĩ tới những điều này, Văn Nhân Bất Nhị cũng nghĩ ra được, nhưng mới nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ có một con đường sống thì Lệ Thiên Hữu đã đứng lên nói chuyện. Văn Nhân Bất Nhị cho rằng, khác với dự định ban đầu là muốn đẩy Ninh Nghị vào chỗ chết bằng mọi giá và nhanh nhất, thì bây giờ Lệ Thiên Hữu lại suy nghĩ làm cách nào có thể thay đổi tình thế mà vẫn giết được Ninh Nghị, dù hắn có lao ra ngoài chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết. Nghĩ tới đây, trong đầu hắn nảy ra một ý niệm kỳ dị.
Thập Bộ Nhất Toán Ninh Lập Hằng, đây là cái danh mà hắn đã từng nghe, có kính trọng Ninh Lập Hằng cũng vì danh hiệu này. Ngay từ đầu, hắn ôm hy vọng rằng dù hắn không có cách, thì vị tiên sinh từng nhanh trí sáng lập kỳ tích ở ngõ Thái Bình, ở bên Hồ châu cũng có thể nhanh trí, nói rõ lợi hại, dùng miệng lưỡi đường hoàng khiến Lệ Thiên Hữu bỏ đi ý niệm giết người. Đáng tiếc là, ngay từ khi mới bắt đầu Ninh Nghị đã làm cứng, bỏ đi cơ hội sống trong tình cảnh tuyệt vọng.
Thư sinh giơ đao muốn liều mạng với người. Nhất là khi Lưu Tiến mở miệng tuôn ra những lời mắng chửi độc địa, khiến cho bên Lệ Thiên Hữu xuất thủ, Văn Nhân Bất Nhị đã nhận định rằng, chẳng qua đây chỉ là sự liều mạng của thư sinh mà thôi. Đúng là quá lỗ mãng, bỏ đi cơ hội để Lệ Thiên Hữu suy nghĩ lại, hắn thậm chí còn nảy sinh oán giận với cái thằng nhóc Lưu Tiến kia. Nhưng mà tới lúc này, nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết của Lưu Tiến, hắn đột nhiên sững người.
Trước đây, trong sự vây quanh của hơn mười kẻ địch mà kiên quyết giết hán tử dùng thương thì đúng là liều mạng và không cần thiết, giết được một người thì sao? Mà có thể giết được đối phương hay sao? Ai cũng cho rằng, thời điểm đó Ninh Nghị xuất thủ là chưa suy nghĩ kỹ, lỗ mãng liều mạng, nhưng nếu như hắn cố ý thì sao?
- Thập Bộ Nhất Toán…
Văn Nhân Bất Nhị chỉ có thể suy luận ra nguyên nhân sau khi nhìn thấy cảnh tượng đã diễn ra, nhưng nếu như trên đời này thực sự có kẻ nhìn thấy được cục diện ngay từ khi mới bắt đầu thì đúng là đáng sợ. Dám dùng mọi thủ đoạn liều mạng với Tuyên Uy doanh, lấy ít địch nhiều, tự nhận hậu quả thảm thiết chỉ để đạt được kết quả chiến lược, Kết quả chiến lược đó là gì, đó là sự kiêng kị Bá Đao doanh của Lệ Thiên Hữu. Chính xác hơn là liều mạng để đổi lấy đường sống.
Đây chỉ là một ý niệm đột nhiên nảy sinh trong đầu hắn, chẳng có cách nào nghiệm chứng thật giả. Nhưng nhìn tên thư sinh vẻ mặt lạnh lùng, đứng thẳng cầm đao, hắn cảm thấy có mấy phần run sợ. Cho dù thân hãm trong hiểm địa, người đầu tiên Ninh Nghị muốn lo lắng cho chu toàn chính là một cô nha hoàn. Người như thế này không thể nào coi nhẹ sự sống chết của mình được.
Chẳng qua dù có một đường sống thì đường sống này cũng quá mong manh. Lúc này, có thể nhận định, Ninh Nghị xuất đao có mấy phần dũng của thất phu, nhưng cũng có mấy phần thủ đoạn, tuy không theo chương pháp, xuất lực tuy lớn nhưng chẳng qua chỉ là liều mạng mà thôi. Người bình thường có thể sợ hắn nhưng đối với mấy tên binh lính dày dặn chiến trường này thì chẳng thấm vào đâu.
Dù sao từ trước cho tới nay, hình tượng thư sinh của Ninh Nghị đã in sâu vào trong ấn tượng của mọi người, đối với người như Lệ Thiên Hữu, hành động của Ninh Nghị vẫn nằm trong lòng bàn tay. Tự dùng kỳ mưu, dám liều mạng, thời khắc mấu chốt có thể bình tĩnh đúng là khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ thư sinh, nhưng dù vậy, Ninh Nghị có thể thoát chết trong tối nay ư?
- Lệ Thiên Hữu ta đơn đả độc đấu với ngươi. Nếu hôm nay ngươi có thể giết ta thì có thể sống mà ra khỏi nơi này!
Lệ Thiên Hữu bảo mọi người không được động thủ rồi thốt ra câu này, Văn Nhân Bất Nhị nghe vậy mà tim đập thình thịch, nếu như có thể làm thịt Lệ Thiên Hữu, mối thù giữa Bá Đao doanh và Tuyên Uy doanh sẽ càng thêm sâu đậm. Trong loạn cục này, hắn có thể giúp Ninh Nghị và nha hoàn kia rời khỏi thành. Hắn nghĩ tới đây thì đột nhiên thấy Ninh Nghị đưa mắt quét qua bên này một cái.
- Thật ư?
Chẳng qua việc tiếp theo xảy ra không lý tưởng như dự đoán. Vị đại hán được Tần Cổ Lai gọi là Lạc đại hiệp đứng ra mở miệng:
- Lệ tướng quân, có bọn tôi ở đây, làm gì có đạo lý để cho chủ soái đối chiến với người ngoài. Lấy tính mạng của tên gian hoạt này, cứ để cho tại hạ xuất thủ là được.
Nghe câu nói này, mấy binh lính đứng bên cạnh cảm thấy mất hết thể diện, rối rít nói:
- Để cho thuộc hạ.
- Nếu để việc Lệ tướng quân phải xuất thủ truyền đi thì thể diện của bọn ta còn nữa hay sao!
- Người này có huyết cừu với thuộc hạ, thuộc hạ mới nhận ra hắn. Nếu đơn đả độc đấu, kính xin tướng quân cho thuộc hạ xuất thủ lấy mạng chó của hắn.
Tiếng nói cất lên, một hán tử cao lớn bước ra chờ lệnh. Mọi người cũng có mấy phần nghi ngờ, nhưng sau khi nghe hắn kể chuyện mới biết, khi quân đội Phương Tịch mới công thành Hàng Châu, hán tử kia là một trong những tiên phong được cử vào thành. Trong lúc thành bị phá, có một gã thư sinh cầm một viên gạch cách sông ném vào hắn. Hắn đương nhiên không để trúng người rồi nhưng lại rơi trúng đầu một huynh đệ cạnh, đầu nứt ra như dưa hấu, chết ngay lập tức.
- Nếu vậy thì cho ngươi báo thù cho huynh đệ của mình!
Lệ Thiên Hữu thoáng suy nghĩ rồi quyết định.
- Họ Ninh kia, hôm nay có oán báo oán, có cừu báo cừu. Hai người các ngươi đơn đả độc đấu, sau này chết rồi cũng đừng nói là Tuyên Uy doanh bắt nạt ngươi! Nếu như ngươi có thể nhặt mạng trở về, hôm nay ta sẽ thả ngươi đi. Thế nào?
Hắn biết người kia tên là Thang Khấu, võ nghệ mặc dù không được coi là cao nhất trong đám người nhưng lại là kẻ tàn nhẫn hiếu sát, vô cùng liều mạng, đánh với tên thư sinh liều mạng này là hợp lý nhất.
- Báo thù cho huynh đệ ngươi? Báo thù cho người giết đàn bà và trẻ nhỏ?
Trong khi Lệ Thiên Hữu nói chuyện, người tên Thang Khấu kia đã rút cương đao đi về phía Ninh Nghị.
Ninh Nghị đảo mắt, sau đó nhìn Lệ Thiên Hữu nói:
- Lời ngươi nói có thật không? Các ngươi không nhúng tay vào chứ?
- Đúng, đương nhiên là thật.
Lệ Thiên Hữu gằn từng chữ một, lời còn chưa dứt, thì đã thấy Ninh Nghị đột nhiên có một hành động gây bất ngờ, vốn đang giằng co với địch nhân bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa ném về sau một cái ghế, làm tắt nốt cây đèn trên trần nhà.
Lệ Thiên Hữu bật cười, quát lớn:
- Tướng sĩ phía dưới nghe kỹ cho ta, không để một con muỗi ra ngoài! Người nào muốn xông ra, giết không cần hỏi!
Thanh âm này vang dội toàn lầu. Hắn nói để cho Ninh Nghị đơn đả độc đấu, chẳng qua chỉ để tránh không bị mang tiếng lấy nhiều đánh ít, cũng không phải người tuân thủ quy định một cách cứng nhắc. Nếu Ninh Nghị nghĩ hắn là người cổ hủ, quay giò bỏ chạy ra ngoài, thì binh lính của hắn sẽ lao lên giết ngay lập tức.
Khi hắn quát lớn, tên Thang Khấu kia cũng cười lớn đuổi theo, chớ nhìn thân hình hắn cao lớn mà nhầm, động tác rượt đuổi của hắn nhanh như đại bác, khi mọi người kịp phản ứng thì hắn đã đá bay một cái bàn ra ngoài, tiếng bước chân thình thịch như sấm, trong nháy mắt đã đuổi tới sau lưng Ninh Nghị.
Ninh Nghị nhảy lên một cái, bay bổ nhào về cái bàn phía trước, sau đó vòng lại chém Thang Khấu một đao, thân hình lùi lại phía sau rồi đá tung cái bàn ra ngoài. Hắn hạ mình, liên tục lăn mấy vòng dưới một cái bàn khác, đứng lên ở phía bên kia, dùng hai tay nâng cái bàn lên rồi ném thẳng vào người đối phương. Thang Khấu hơi chậm lại một chút nhưng hai cái bàn cũng bị hắn đồng thời đánh bay!
Ánh đao vung lên, tia lửa tóe khắp không trung, tuy mới giao tranh hai đao nhưng lực tay Ninh Nghị không bằng nên bị đánh tới mức liên tục lùi về phía sau. Hắn đổi ý liên tiếp ném bàn, ném ghế nhưng đều bị đối phương đánh bay hoặc dùng đao chém thành hai nửa.
Lúc nãy, khi Ninh Nghị và Lưu Tiến xuất thủ với hán tử cầm thương, chỉ trong nháy mắt hai bên đã ở trong tình trạng thảm thiết. Trong hiểu biết của mọi người, trước khi đánh nhau, hai bên phải nói chuyện, nói xong mới đánh, nhưng bây giờ, hai bên còn chưa kịp nói tiếng đánh thì Ninh Nghị đã quay người bỏ chạy, việc chạy trốn khiến mọi người không hiểu ý đồ của hắn.
Khi hán tử kia tiếp cận, chỉ mới giao tranh trong nháy mắt, ánh đao lóe lên thì mọi người mới nhận ra, thư sinh kia chẳng qua chỉ dựa vào sự dũng mãnh kháng cự mà thôi, mới qua ba đao mà trường bào đã bị chém rách một đoạn, không ngừng lùi về sau né tránh chật vật.
Văn Nhân Bất Nhị lại chú ý tới phương hướng mà Ninh Nghị bỏ chạy, đấy chính là một góc tối của lầu hai, Ninh Nghị lại cố ý đánh tắt đèn, không biết có phải thi triển kỳ mưu gì hay không. Cân nhắc tới ánh mắt của Ninh Nghị, hắn cũng đi theo, mà ở đối diện, Lệ Thiên Hữu cũng hừ lạnh, vẫy tay bảo mọi người tiến lên phía trước.
- Tản ra vây lại, chớ để cho hắn chạy!
Mười mấy người đồng thời tản ra, bọn họ không ra tay, chẳng qua chỉ tạo thành một vòng tròn nhỏ ép lại, bởi vì lúc này Ninh Nghị đã tới gần cửa sổ của Tứ Quý trai, mọi người muốn đề phòng hắn lao ra khỏi vòng chiến. Trong vòng chiến, hai người đã liều mạng thêm một đao, Ninh Nghị lảo đảo lui về phía sau, tên Thang Khấu kia tung chân đá một cước, Ninh Nghị dùng hai tay đỡ, thân hình bắn vọt về phía sau, tiếng ầm ầm vang lên, hóa ra cánh cửa gỗ sau lưng của hắn đã bị phá nát, ngã lọt vào một gian phòng khác.
Lúc này, ánh đèn bên ngoài chỉ le lói, bên trong thì tối om. Văn Nhân Bất Nhị nhận ra cơ hội, nhanh chóng đi tới bên kia, Thang Khấu hét ầm lên rồi cũng vọt vào, tiếng đao kiếm giao nhau vang lên một lần, đám người Lệ Thiên Hữu cũng vọt tới gần cửa, hắn vốn định kêu mọi người đứng xung quanh thì đã nghe Thang Khâu cười to bên trong.
- Ha ha…
Sau tiếng cười, một vật thể hình cầu từ trong bóng tối bay ra, tất cả mọi người đều là người lão luyện, nhìn là biết đây là một cái đầu người. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều hợp logic, Thang Khấu vọt vào giết được tên Ninh Lập Hằng kia. Một trong những tên lính ở gần nhất vung tay, chộp lấy cái đầu người, ngạo nghễ giơ lên cao.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK