Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyện liên quan đến Lý Sư Sư cuối cùng cũng được quyết định, hai ngày trước Thanh Minh, ở ngoại thành Giang Ninh sẽ có hội đạp thanh (1). Hội này dĩ nhiên không phải lấy danh nghĩa Lý Sư Sư mời khách mà là do một vị đại nho Giang Ninh tên là Trần Lạc Nguyên khởi xướng, mời các tài tử giai nhân tới ngoại thành Giang Ninh đạp thanh giao lưu, ngâm vịnh ca xướng, có người nói Trần Lạc Nguyên là bạn tốt của đại tài tử kinh thành Chu Bang Ngạn, bởi vậy nên mới dùng mối quan hệ này để tìm đến Lý Sư Sư.

Nói thì nói vậy, nhưng trên thực tế nguyên nhân then chốt bên trong thế nào khó nói vô cùng. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, việc đệ nhất danh kỹ kinh thành Lý Sư Sư lần đầu lộ diện ở Giang Ninh, danh sách những người được mời đến hội đạp thanh lần này ở Giang Ninh cũng gây nên sự quan tâm tương đương. Tần Thiệu Hòa tay chân nhanh nhẹn, hai ngày sau buổi trò chuyện với Ninh Nghị, tin tức vừa công bố đã kiếm được mấy tấm thiệp mời, có điều lúc này Ninh Nghị cũng đã nhận được thiệp mời do Bộc Dương Dật gửi tới từ lâu.

Ninh Nghị dự định sẽ tham gia lần yến hội này. Nguyên nhân chủ yếu không phải bởi vì được người khác mời mà do ảnh hưởng của Vân Trúc, hắn cũng khá hứng thú với âm nhạc của thời đại này, cô Lý Sư Sư kia có thể lưu lại tên tuổi của mình với thời đại chứng tỏ về phương diện này cũng phải rất xuất chúng, chẳng ngại tham gia trò vui. Thời đại này, thỉnh thoảng gặp dịp mới may mắn nghe được bài hát hay, có nhiều lúc rất chán.

Loại lời mời này thông thường có thể dẫn theo bằng hữu hoặc người thân đi cùng, Ninh Nghị căn cứ vào tâm tình buổi xướng hội nên muốn Tô Đàn Nhi cùng đi, nhưng dạo gần đây Tô Đàn Nhi còn bận bịu sắp xếp cho chuyến đi Hàng Châu vào mùa hè, chẳng phải là không có thời gian, nhưng nàng vẫn chỉ lắc đầu một cái ra ý từ chối.

Vì lúc ấy hai người đang nói chuyện phiếm trên hành lang lầu hai nên còn đùa giỡn.

"Yến hội kiểu này là cơ hội để những tài tử văn nhân trổ tài trước mặt những thiếu nữ chưa hôn phối, tướng công dự định mang bà mẹ sề này đi là có ý gì đấy?"

"Bây giờ nàng đã xưng là mẹ sề rồi cơ à? Không xấu hổ à?"

"Có gì mà sợ... Tướng công, nếu như bọn thiếp đi, chàng mang theo thiếp thân cùng đi đạp thanh, nhỡ đám Khởi Lan cô nương, Lạc Miễu Miễu cô nương, Lý Sư Sư cô nương cùng muốn lấy lòng chàng, có làm thơ cho các nàng hay không?"

Ninh Nghị nhìn nàng một lúc, sau đó đưa tay ôm lấy bờ vai của nàng bật cười:

"Suy nghĩ bình thường chút đi bà xã à, chúng ta chỉ đi nghe hát xem múa thôi, nếu Bộc Dương Dật thực sự muốn ta làm thơ cho y, chỉ cần kín đáo đưa cho y là được rồi, còn lại thì mặc kệ thôi."

"Ối, thiếp chẳng thích đâu." Tô Đàn Nhi lắc đầu cười. "Ca múa thì có gì hay đâu. Tướng công không biết rồi, dạo này thiếp thân thích tán dóc với tiểu thư, phu nhân các chưỡng quỹ, thích nghe các nàng đàm luận về thơ từ của tướng công thế nào thế nào, có thể nổi trội ra sao. Lúc trước nghe bọn họ kể chuyện những tài tử như Tào Quan Lý Tần, thiếp luôn cảm thấy bọn họ thật lợi hại. Nhưng bây giờ thiếp thích tán gẫu với người khác về chuyện này, lúc thiếp nói về đám người Tào Quan, mấy cô dì thím mợ kia sẽ bảo, tướng công của cô không thua gì bọn họ đâu, thậm chí có người còn bảo là hơn xa nữa cơ. Thiếp sẽ làm bộ khiêm tốn đáp: 'Tướng công chẳng phải ham thích mấy chuyện đó đâu, chỉ tình cờ viết mấy bài thơ thôi.' Nhưng trong lòng rất vui vẻ."

Nàng nhếch miệng lên kiêu hãnh vỗ tay một cái, dáng vẻ dương dương tự đắc, nhưng nói gì cũng không chịu đi theo đến hội đạp thanh. Ninh Nghị cũng biết đây là thông lệ, yến hội thơ từ cỡ này kỳ thực đều bị văn nhân tài tử coi như một cơ hội để dương danh, đối với đa số người tham gia là có liên quan đến công danh khoa bảng nữa. Nếu thật sự có vợ con ở cạnh, liệu có mấy người thật sự phong lưu hào sảng không câu nệ mà làm cho được bài thơ hay chứ!

Tuy tình huống của Ninh Nghị không giống như vậy nhưng Tô Đàn Nhi cũng hiểu tình hình của loại hội hè này. Nếu như mình tham gia, cho dù thế nào cũng chỉ tổ làm mất hứng thôi.

Thực ra mùa xuân năm nay bọn họ đã đi du ngoạn hai lần rồi, Ninh Nghị phối hợp gia vị, trổ tài nướng đồ ăn dã ngoại một phen. Lúc đó Tô Đàn Nhi còn nổi nóng bảo quân tử phải tránh xa nhà bếp, còn bảo đây là chuyện của đàn bà con gái, nhe nanh múa vuốt muốn cướp đồ trên tay Ninh Nghị, hai người "đánh lộn" một lúc, Tô Đàn Nhi bị Ninh Nghị đè xuống trảng cỏ, xấu hổ mặt đỏ tới mang tai. Ở ngoài trời, chuyện như vậy dù sao cũng hơi to gan một chút. Kết quả là Ninh Nghị bắt nàng phải nói "Không dám" mới chịu thả nàng ra, may là bọn họ chọn một nơi yên tĩnh không người, nên không bị người khác nhìn thấy.

Sau đó bọn Thiền Nhi đỏ mặt bưng lại ít đồ ăn nữa, Tô Đàn Nhi ban đầu là thở phì phò không chịu ăn đồ ăn do Ninh Nghị làm, sau đó mới ăn một chút, tuy rằng tay nghề cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng trong lòng chung quy vẫn cảm thấy thịt tướng công nước có tư vị đặc biệt hơn. Bây giờ trong lòng nàng, đạp thanh như vậy mới gọi là đạp thanh, nàng nhất định phải đi, còn cái vụ thơ thẩn kia, tướng công có thể thể hiện bản thân, những người còn lại hục hặc diễn một màn hài kịch, bình thường nàng thấy cũng nhiều rồi, giờ thấy nhạt nhẽo nhàm chán, nên không muốn tham gia.

Vợ mình không chịu đi, Ninh Nghị bèn đưa thiệp mời đã chuẩn bị cho Vân Trúc và Cẩm Nhi, bình thường nghe Vân Trúc hát cũng nhiều, cảm giác nàng có vẻ hứng thú với cô Lý Sư Sư kia. Bởi vậy đợi qua ngày mưa, sáng ngày thứ hai gặp Vân Trúc trước tiểu lâu, hắn bèn nói chuyện này, Vân Trúc nghiêng đầu, có vẻ thoáng do dự.

"Lập Hằng... Muốn để muội đi cùng huynh sao?"

Kỳ thực nàng do dự là vì vấn đề thân phận, đến hội đạp thanh trước Thanh minh, mấy cô gái Lý Sư Sư, Khởi Lan, Lạc Miễu Miễu đều sẽ có mặt, những nữ tử thanh lâu có quen biết trong quá khứ lại càng nhiều. Nếu nàng đi theo Ninh Nghị qua đó, mà mặc y phục nữ, chắc chắn là sẽ có người nhận ra nàng là Nhiếp Vân Trúc của Kim Phong lâu, nhất là Cẩm Nhi sẽ càng dễ bị nhận ra hơn nữa. Nếu bây giờ nàng còn là người của Kim Phong lâu, bồi tiếp người vừa ý đến yến hội như thế này dĩ nhiên là có thể nâng cao thể diện lẫn danh tiếng cho đối phương. Lúc này Lập Hằng muốn nàng xuất hiện, nàng... sẽ chẳng thể nào từ chối, nhưng trong lòng sẽ rất đau đớn.

Có điều, ý nghĩ này chỉ hơi xẹt qua trong lòng mà thôi, nàng biết Ninh Nghị sẽ không bắt nàng làm những chuyện như vậy, quả nhiên, sau đó đã nghe hắn bảo:

"Đương nhiên là không thể mặc nữ phục đi rồi, giả nam trang là được. Tài nướng thịt của ta hơi bị khá, đến lúc đó chúng ta nướng thịt ngồi ăn, nhìn bọn họ ngâm thơ đối nghịch, còn có mấy cô Lý Sư Sư múa hát nữa. Thực ra chủ yếu là gần đây bị muội ảnh hưởng, muốn đến xem thử Lý Sư Sư lợi hại cỡ nào, nếu chỉ là một ả ất ở mà cũng dám xưng là số một kinh thành, ta sẽ viết một bài vè mắng nàng, ha ha..."

Vân Trúc ngồi trên bậc thêm, bật cười khúc khích, nghe Ninh Nghị bảo bị nàng ảnh hưởng, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, rất vui vẻ, nói:

"Bây giờ còn chưa được nghe lần nào, dĩ nhiên là khó nói, có điều nếu cô ấy có thể được phong là đệ nhất ở kinh thành, chứng tỏ tài nghệ cũng kinh người lắm, nhưng mà về phương diện này... muội cũng không sợ cô ấy đâu."

Nàng tính tình đạm mạc, do dự mãi mới nói ra câu "không sợ cô ấy" kia, ngược lại cũng có một chút kiêu hãnh lẫn tự tin.

Ninh Nghị cười lắc đầu.

"Không phải muốn so tài... Ôi, chắc chứ?"

"Lập Hằng nói sao thì là vậy đi." Nàng suy nghĩ một chút rồi nói. "Thực ra muội cũng muốn xem Lý cô nương biểu diễn một lần."

"Ừ."

Hai người thảo luận chuyện này, đang ngồi ở bậc thang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng phía sau bật mở. Người xuất hiện ở thời điểm này bình thường chỉ có một, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết. Nguyên Cẩm Nhi hôm nay mặc nam trang, ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, thoáng nhìn về phía bên này, ra vẻ... không quen.

Tuy rằng trước kia vẻ mặt nàng chẳng khi nào tỏ ra thân thiện, nhưng cảm giác ngày hôm nay hoàn toàn khác, Ninh Nghị ngẩn người, hỏi với qua Vân Trúc:

"Hôm nay khí sắc của cô không tốt lắm nhỉ."

Cẩm Nhi hất cằm nhìn hắn, sau đó nhìn người bên cạnh, nói:

"Vân Trúc tỷ, tỷ vào trong một chút được không? Muội có chuyện muốn nói riêng với hắn!"

"Ơ..."

Vân Trúc ngẩn người, sau đó chẳng biết là nhớ ra chuyện gì, sắc mặt ửng hồng, thoáng nghi hoặc nhìn sang Cẩm Nhi. Cẩm Nhi mím môi, nhỏ giọng nói:

"Vân Trúc tỷ, tỷ yên tâm đi, muội sẽ không kể cho hắn nghe chuyện hồi sáng hôm qua đâu, muội có chuyện muốn nói riêng với hắn thôi."

Vân Trúc nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Cẩm Nhi, rốt cuộc vẫn đứng lên, hơi lo lắng đi vào phòng, sau đó cười bảo:

"Hai người đừng có đánh lộn đấy nhé!"

Ninh Nghị nhịn không được bật cười:

"Không đánh lộn đâu. Cùng lắm chỉ có một bên đánh bên kia thôi."

"Xì." Cẩm Nhi khinh thường xì một tiếng.

Đợi đến khi Vân Trúc đi vào trong đóng cửa lại, hai người nhìn nhau hồi lâu, Ninh Nghị cười, nói:

"Được rồi, hôm nay lại có chuyện gì? Ta lại làm chuyện gì thương thiên hại lý nữa hả?"

Cẩm Nhi dịch mông về phía Ninh Nghị, ngồi đúng vào vị trí lúc trước của Vân Trúc. Nàng liếc mắt nhìn Ninh Nghị, sau đó quay đầu nhìn vào khoảng không trước mặt, nói:

"Ta có lời muốn nói với ngươi."

Thấy nàng ra vẻ trịnh trọng, Ninh Nghị liền thu lại nụ cười, gật đầu:

"Ừ, nghe đây."

"Ngươi có cười cũng vô dụng."

"Tâm lý học cho thấy rằng khi cô nói những câu kiểu đó, người khác cười cô quá nửa là hữu dụng."

"... Ta thích Vân Trúc tỷ."

"Ớ..."

Ninh Nghị sửng sốt, tuy rằng lúc trước ngày nào nàng cũng luôn mồm bảo thích Vân Trúc tỷ làm sao làm sao, nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Cẩm Nhi không thấy hắn trả lời, lát sau lại quay đầu nhìn hắn, lặp lại lần nữa.

"Ta thích Vân Trúc tỷ."

"Ồ, thích khác với kiểu trước kia à?"

"Nói chuyện với người thông minh đúng là khỏe thật..."

Cẩm Nhi không cam lòng lẩm bẩm một câu, nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ vì sao đối phương lại tỏ ra bình thản như vậy.

"Ta thích thôi."

"... Ta không có thành kiến với chuyện này, nhưng mà... phải thừa nhận là nghe cô nói thật lòng mình như vậy, cảm giác của ta rất phức tạp." Ninh Nghị nở nụ cười, nhưng không phải nụ cười trào phúng.

"Ngày hôm qua nhận ra, vì Vân Trúc tỷ nói với ta một số chuyện, nói về ngươi, sau đó ta mới cảm thấy mình thích Vân Trúc tỷ."

Nàng hai tay nâng cằm, ra chiều phiền muộn nhìn con đường phía trước, trông như một đứa bé trai u buồn, sau đó quay đầu nói:

"Ta biết ngươi sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng những chuyện như vậy ở... ở chỗ đó của chúng ta lúc trước cũng không hiếm, ai bảo đàn ông các ngươi là một lũ khốn nạn!"

"Ta không thấy có gì lạ cả..."

Ninh Nghị bĩu môi, đời trước ngồi ở vị trí cao, gặp nhiều người quái lạ hơn nhiều, chứ đồng tính luyến ái nữ thì có gì mà ngạc nhiên, còn khoe khoang trước mặt mình nữa. Đương nhiên là ngàn năm sau, những người đồng tính luyến ái thường rất kiên định, trước mắt thì chưa, Cẩm Nhi vẫn còn hoài nghi cảm giác của mình, phỏng chừng ngay cả bản thân nàng cũng không chắc lắm, mà dám lớn lối nói vậy...

"Ngươi biết không, ngươi không xứng với Vân Trúc tỷ..." Cẩm Nhi nhìn hắn, tự nhiên nói. "Tuy rằng nếu lấy riêng bản thân ngươi ra mà nói thì cũng có thể coi là tốt, nhưng ngươi chẳng có cách nào để cưới Vân Trúc tỷ về nhà hết. Ngươi cũng biết, chính Vân Trúc tỷ cũng biết, vậy mà ngươi còn vô lại không che giấu gì cả, ngươi không che đậy lỗi lầm, còn trách nhiệm lại muốn Vân Trúc tỷ gánh hết, ngươi là kẻ hèn hạ nhất trên trần đời... Ngươi biết không, sáng hôm chúng ta đã nói về ngươi."

"Ừm."

Ninh Nghị gật gù, không giải thích gì, vốn muốn bảo nàng là đồng tính luyến ái cũng không thể cưới Vân Trúc về được, nhưng thấy tâm tình nàng không ổn nên mới tha cho một lần.

"Ta hỏi Vân Trúc tỷ, sau này hai người tính làm sao, lúc đó Vân Trúc tỷ bảo rằng..." Nàng chỉ vào con đường phía trước, lúc nàng ánh sáng đầu ngày đã nhuộm thành màu trắng, hàng liễu xanh kéo dài dọc bờ sông, mênh mông sương bạc, che khuất đoạn đường về phía xa xa. "Vân Trúc tỷ nói... Đợi lúc tỷ ấy sáu mươi tuổi, thành một bà lão già nua lọm khọm, tỷ ấy vẫn sẽ rời giường từ sớm, từ lúc trời còn nhá nhem, ngươi từ bên đó tản bộ qua đây, tỷ ấy vẫn sẽ ở đây chờ ngươi..."

Lúc này Ninh Nghị hoàn toàn trở nên trầm mặc, Cẩm Nhi đưa mắt nhìn hắn, bảo:

"Tỷ ấy nói như vậy đấy, ngươi đã nghe rõ chưa?"

-----------------

Chú thích:

(1) Hội đạp thanh: một trong hai hoạt động chính của tết Thanh Minh, đó là lễ tảo mộ và hội đạp thanh. Đạp thanh được giải nghĩa là đạp lên cỏ xanh, cũng có nghĩa là đi dạo chơi ngắm cỏ xanh. Hội đạp thanh là dịp để tài tử giai nhân cùng du ngoạn, ngắm cảnh làm thơ.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK