Vào lúc này, trong đoàn truy binh ở phía sau cũng bắt đầu xuất hiện một số vấn đề khó có thể quyết đoán, trong lúc bọn họ đang ngày càng áp sát đội ngũ lưu vong lớn nhất này thì một vài tin tức hỗn tạp cũng bắt đầu đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Từ trong miệng của những nạn dân chạy lạc, bọn họ có thể dễ dàng hỏi dò rất nhiều tin tức, quy mô của đội ngũ này, nội chiến bắt đầu xuất hiện trong đội ngũ, những lời đồn thần diệu lưu truyền trong đội ngũ, cái gì mà "Thập Bộ Nhất Toán", "Huyết Thủ Nhân Đồ", khiến Thạch Bảo, Phương Thất Phật, Lưu Đại Bưu mặt mày xám xịt, sau đó là lời đồn có người rời khỏi đội ngũ chạy theo hướng khác, hoặc tin tình báo có phú thương nào đó cùng với quan chức nào đó biết được tình huống khẩn cấp, bắt đầu cùng đoàn người thoát ly chạy về phía ngọn núi.
Đội ngũ một vạn người chạy nạn, thực ra manh mối lưu lại là khá rõ ràng, nhưng vào lúc này lại xuất hiện một loạt những thứ làm rối loạn phán đoán, tiền vàng rải rác kéo dài theo những hướng khác nhau ở trên đường chạy nạn. Thám báo của năm nhánh quân đều tiến về phía trước, cũng báo cáo có phát sinh va chạm với Vũ Đức quân ở trên những hướng khác nhau. Đám người Diêu Nghĩa thẳng một đường lên phía bắc, vốn không phải là đồng lòng, trong việc phân phối con mồi và chiến lợi phẩm tự nhiên là cũng có cãi vã tranh chấp, cuối cùng vì để duy trì hòa bình tạm thời nên năm nhánh quân này quyết định đi cách nhau một khoảng, lựa chọn phương hướng mà tiến về phía trước, bởi vì lỡ chọn phương hướng trùng nhau nên hai cánh quân của Diêu Nghĩa và Lục Sao thậm chí còn suýt đánh nhau một trận, đương nhiên, vào lúc này thì mọi người cũng không lo lắng gì về vấn đề đánh trận cả. Cho dù có đuổi theo, thì hơn ba ngàn tàn binh, bị bảy ngàn người vây quanh, cũng chẳng làm nên được trò trống gì.
Buổi chập tối ngày hôm nay, hơn bảy ngàn người chủ lực trong đội ngũ lưu vong vốn đã qua mạn Thạch Kiều vượt sông lại vòng về lần nữa, suýt nữa thì gặp đội ngũ đuổi theo về phía bắc của Diêu Nghĩa, đoàn người nương theo bóng đêm mà xuôi về phía nam mấy dặm, hạ trại ở bên một khúc sông có địa thế hung hiểm. Đường sông chỗ này giống như một chiếc móc câu, bọn họ vòng vèo đi về phía nam, nguyên bản dọc theo đường đi để lại rất nhiều dấu vết, lúc này phía đông và phía nam có con sông chặn đường, sông này giống như túi áo bọc mọi người lại, nếu như đám người Diêu Nghĩa đi qua phía nam rồi quay lại thì đây chính là tử địa. Nhưng trước mắt đám người Diêu Nghĩa cũng đang vội vã đuổi theo về phía bắc, trong lúc nhất thời không quay lại tra xét.
Tối hôm đó năm cánh quân theo năm con đường khác nhau mà cùng tiến về phía bắc, trong đó mấy ngàn người của Tiết Đấu Nam và Mễ Tuyền thậm chí còn đi qua bờ bên kia của khúc sông mọi người hạ trại, cũng đang đóng trại ở một khu vực khác cách nơi này chừng mười dặm. Đêm hôm ấy, trong nơi đóng quân bên khúc sông này yên tĩnh đến mức nghẹt thở, chỉ cần ngày mai năm cánh truy binh nhổ trại tiến lên phía bắc, thì bọn họ sẽ nhận được một cơ hội duy nhất, để làm tiếp việc khác.
Không người nào dám nhóm lửa, cũng không ai dám đốt đèn, những người biết tình thế nghiêm trọng, đang lúc sinh tử quan đầu, nên đều tự giác nín thở, trong lúc nhất thời cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Nhưng nhớ lại chuyện lúc tối vòng ngược trở lại suýt nữa gặp đội quân của Diêu Nghĩa, ở trong miệng mọi người được thêm mắm dặm muối, vốn chỉ là một thủ đoạn nhỏ, nhưng mọi người cũng đều cần một chút tự tin mới vượt qua được.
Cứ như vậy tới ngày thứ hai, mây đen giữa trời tụ lại, càng lúc càng dày, Vũ Đức quân pháp ra mấy thám tử tinh nhuệ nhất, chú ý động tĩnh của mấy nhánh quân hướng lên phía bắc kia, quân của Diêu Nghĩa bắt đầu nhổ trại, quân của Tiết Đấu Nam, Mễ Tuyết bắt đầu nhổ trại, quân của Trầm Trụ Thành bắt đầu nhổ trại, đội của Lục Sao rớt lại sau cùng, y dọc theo con đường của Diêu Nghĩa vượt qua mạn Thạch Kiều, sau đó, lúc sắp sửa qua sông thì bất chợt ngừng lại...
Y bắt đầu đi vòng vèo.
Giữa trưa, trên một đỉnh núi nằm về hướng bắc, nam tử tên là An Tích Phúc ngồi trên lưng ngựa, dẫn Hắc Linh vệ tiến về phía bắc.
Nhiệm vụ của gã không giống với đám người Diêu Nghĩa, cũng không giống với Lưu Đại Bưu tử đến để tìm người. Muốn nhiễu loạn Hồ Châu để bên này không thể cứu viện Gia Hưng, xem chừng rất đơn giản, mấy người Diêu Nghĩa cũng xem là tới chơi để giải sầu, nhân tiện phát tài mà thôi, nhưng gã đến là để phụ trách đại cục.
Dọc đường đi truy sát người lưu vong, đây là thu lượm chiến lợi phẩm, có thể qua loa một chút cũng không sao, nhưng Hồ Châu dù sao vẫn có quân đội riêng của mình, bởi vậy gã suất lĩnh một nhóm Hắc Linh vệ cấp tốc tiến về phía bắc, đã vượt qua tiến độ của mọi người từ lâu. Tương tự Thanh Phong trại, trấn Tiểu Lạc bên đó cũng đột nhiên có người giương cờ gióng trống, bởi vì trước đó bên kia không có liên hệ gì với Phương Tịch, cho nên lúc này An Tích Phúc đi qua bên ấy, phong cho bnonj họ một danh hiệu, đồng thời để cho bọn họ thực sự xuất lực trong chiến đấu.
Lúc này bọn họ đã tiến tới gần trấn Tiểu Lạc ở phía trước, một tên thám báo ở lại quan sát động tĩnh của đám người Diêu Nghĩa cũng đã cưỡi ngựa trở về, theo thường lệ báo cho gã nghe tiến độ hàng ngày của năm người kia. Nhìn tin tức tình báo mà thám báo kia mang về, nam tử áo đen kia tiện tay chỉ trỏ trên địa đồ, nhíu nhíu mày, đặt địa đồ qua một bên. Gã cảm thấy đám người này quá mức kém cỏi, tốc độ quá chậm, đánh trận tốc độ đã chậm rồi, mà cướp tiền cướp của tốc độ cũng chậm nữa thì thực sự là không còn gì để cứu chữa nữa. Còn đội ngũ lưu vong kia đúng là cũng có chút quái lạ, nhưng ý niệm này chỉ lướt qua trong não, sau đó cũng không suy nghĩ về chuyện đó nữa.
Chỉ là một phút sau, đoàn người dần dần xuống núi, một vài thứ gì đó bắt đầu hiện lên trong đầu gã, khiến gã sửng sốt mấy lần, sau đó cầm tấm địa đồ kia lên xem lại lần nữa, chỉ chốc lát sau, gã mới thực sự nhíu mày, lẩm bẩm:
"Không thể nào..."
Gã phất phất tay, ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, sau đó gọi thám báo tới, bắt đầu từng người báo cáo lại từng tin tức một đã nghe ngóng được từ hôm qua tới nay, trong quá trình này, lại nghĩ tới tao ngộ của mấy người Thạch Bảo ở Hàng Châu, nhớ tới mục đích của thiếu nữ nhà họ Lưu kia. Tuy rằng vẫn chưa thể xác định nhưng lúc quay đầu lại, một số cảm giác mơ hồ không rõ rệt, tựa như từ bầu trời xám xịt từ phía nam kia đang áp sát tới đây.
"Ninh Lập Hằng..." Gã suy nghĩ một chút. "Hi vọng... là không phải như thế..."
Sắc trời u ám, trong doanh trại, Trần Hưng Đô ngồi ở trong lều vải, đang suy tính cái bản kế hoạch mà Ninh Nghị đưa cho cùng với hai gã tâm phúc của mình, lúc thám báo truyền tin tức đến thì cả khuôn mặt của gã đã trắng bệch.
"Làm sao... làm sao mà lại như vậy... Không được rồi..."
Gã theo bản năng mở lại bản kế hoạch kia của Ninh Nghị mà xem xét, kế hoạch của Ninh Nghị tuy có hơi phức tạp một chút nhưng rất có sức thuyết phục. Bước đi trước mắt kia thực ra chỉ có thể coi là khởi đầu mà thôi. Nhắc đến, nhánh quân trước mắt còn có mấy ngàn người, muốn đột phá Thanh Phong trại, trấn Tiểu Lạc bên kia để tới Hồ Châu ở phía bắc cũng không phải là không thể, nhưng truy binh ở phía sau đã gần tới rồi, chỉ cần trận chiến hơi kéo dài một chút thôi thì sẽ bị vạn người vây quanh không đường thoát được, mà những binh tướng này hiện tại không có chút chiến ý nào, muốn nói trận chiến này có thể thuận lợi thì hoàn toàn không thể.
Mâu thuẫn trở nên gay gắt, lấy ba ngàn người kia làm mồi câu, còn nhóm này của mình nhanh chóng quay lại, trốn ở trong tuyệt địa mà kẻ địch không có khả năng tới lục soát, chỉ cần có một khoảng hở thì có thể đổi hướng đi lầm nữa, có được không gian hoạt động lớn hơn. Những khả năng có thể tính được liên quan tới điểm này, Ninh Nghị đã phân tích rất nhiều, tâm tính của những đầu lĩnh của truy binh phía sau, làm thế nào dùng vàng bạc, kế công tâm để bọn họ mâu thuẫn với nhau, trong lúc đó kéo dài khoảng cách ra, thành thực mà nói, sắp xếp nhiều phương pháp có thể ứng biến tốt hơn một chút, hầu như mỗi tình huống đều có dự đoán. Ninh Nghị đã cố tình sắp xếp một vài binh sĩ bày ra trận thế nghi binh để truy binh phát sinh hiềm khích, sau đó đến lúc phân tán ra, Trần Hưng Đô kỳ thực có không ít tự tin vào Ninh Nghị, huống chi bên cạnh còn có Tiền Hải Bình nữa, tình huống lúc trước Ninh Nghị đối phó với đám người Thạch Bảo, cũng gần tương tự với lúc này, có hiệu quả tương đương.
Trong đội ngũ, lần thứ hai thống kê được biên chế binh sĩ, phương pháp cũng là do Ninh Nghị đưa ra, sau đó những lời đồn đại lẫn phân tách ở trong đội ngũ hầu như cũng đều xác nhận một phần của kế hoạch, nhưng không ngờ ở thời khắc quan trọng nhất này, đối phương lại vẫn phát hiện ra tung tích của bọn họ, bắt đầu quay lại đến nơi rồi.
Trên kế hoạch này, sử dụng các loại phương thức để đảm bảo đối phương sẽ bị lừa, sử dụng ngôn từ phức tạp để xác định phương hướng có thể đi, mà sau đó, các kế hoạch cũng cực kỳ thuyết phục, chỉ có điều chưa nói rõ ra lúc này nên làm gì, lúc trước hình như cũng có người đưa ra ý kiến này, Ninh Nghị khi đó ốm đau bệnh tật, chỉ nói thế này:
"Các vị xem rồi phát triển thêm, rồi quyết định có muốn làm như thế hay không, có được không?"
Mọi người trước kia chưa bao giờ thấy bản kế hoạch nào tỉ mỉ mà có sức thuyết phục đến như vậy. Thậm chí ngay cả Thang Tu Huyền cũng nói:
"Cho dù thế nào thì cũng phải mạo hiểm một chút."
Hắn dùng biểu hiện mạnh mẽ tự tin lúc đó cùng với những bố trí phức tạp ở những phương diện khác tạm thời áp đảo những người nghi vấn, nhưng lúc này lại như thể bị giáng một gậy vào đầu, sự tình ở ngày thứ hai bị đáng một đòn ở ngay chỗ chí mạng.
Sau khi sửng sốt một lát, Trần Hưng Đô cầm bản kế hoạch kia lên bước ra khỏi lều, khí trời oi bức, âm trầm, mọi người còn chưa biết tin tức kia, chỉ yên tĩnh chờ đợi. Gã thẳng một đường đi đến lều vải của Tô gia ở bên kia, lúc này Ninh Nghị cũng vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ. Từ chạng vạng ngày mùng chín đến giờ, cơn sốt của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, lúc này được Tô Đàn Nhi từ từ nâng dậy, ngồi ở trên giường, cơn sốt cao cũng tạm thời ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, lúc Trần Hưng Đô đi vào, hắn có chút mê man, sau đó lắc lắc đầu mới tỉnh. Trần Hưng Đô nhìn hắn một lúc, ngữ khí kìm nén mà run rẩy, nói:
"Xảy ra chuyện rồi..."
Ninh Nghị xoa xoa đầu, nói:
"Diêu Nghĩa... Không, Lục Sao... Chắc là Lục Sao..."
Hắn nói mãi mà không xong lời, Tô Đàn Nhi đang quỳ một bên thu dọn quần áo cho hắn mở miệng nói thay:
"Trần tướng quân, Lục Sao tới đâu rồi?"
Trần Hưng Đô hơi ngẩn người, nhìn đôi vợ chồng này, sau đó bỏ bản kế hoạch kia đi, lấy một tấm bản đồ, chấm một điểm, nói:
"Y ở chỗ mạn Thạch Kiều thì bắt đầu đi vòng vèo. Y phát hiện ra chúng ta rồi!"
Ninh Nghị thoáng suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
"Thế những người khác đâu?"
Trần Hưng Đô xoạt xoạt xoạt xoạt vẽ ra bốn điểm, trên bản đồ đã có năm điểm tạo thành hình quạt, vây quanh nơi nay, có chỗ xa có chỗ gần, Ninh Nghị nhìn địa đồ một lát rồi nhắm hai mắt lại, hỏi:
"Vậy ngài còn chờ cái gì nữa?"
"Cậu..."
"Nhánh quân đó của Lục Sao chỉ có hơn một ngàn người, trong khi chúng ta có tới bốn ngàn, bọn chúng hiện tại bị phân tán, bị đường sông chia đôi, tiếp theo sẽ lần lượt phát hiện ra chúng ta. Trần tướng quân, hiện tại là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt từng bộ phận, việc ta làm chỉ có thể đến đây thôi, ngài còn chờ cái gì nữa?"
Trước mặt Trần Hưng Đô, thư sinh kia cố hết sức đứng lên, nhìn gã, thanh âm cũng không cao.
"Bọn họ đấu đá hục hặc với nhau, cách nhau cũng xa, không kịp cứu viện, sau khi những người này bị đánh xong, đường tới Hồ Châu cũng sẽ được khai thông, Trần tướng quân, tương lai được thăng quan tiến chức, vợ con được hưởng đặc quyền, nhất định sẽ có một phần của ngài, ngài biết mà."
Trần Hưng Đô chần chừ chốc lát, cắn răng nói:
"Cậu lại trêu đùa ta rồi... Cậu cũng biến, binh bại như núi đổ, những người này căn bản là không thể đánh nhau được... Cho dù là chỉ hơn ngàn người..."
"Nhưng hiện tại không phải đánh vì người khác nữa mà là đánh cho chính bản thân họ, từ hôm qua chúng ta đã nói cho họ biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này rồi. Lúc trước thì họ có thể cởi quân phục, trốn vào trong núi, nhưng hiện giờ thì không có khả năng đó. Chúng ta mặt sau không có đường lui nữa rồi, chỉ có thể liều chết đánh đến cùng (1), hiện tại là binh lính đau thương, nếu không đi về phía trước thì chỉ có một con đường chết mà thôi."
"Nếu như... Nếu như đánh không lại, cậu có biết..."
"Bản kế hoạch kia ngài cũng tin sao?" Ninh Nghị hơi cao giọng, cắn răng chỉ vào bản kế hoạch mà Trần Hưng Đô vừa ném xuống đất. "Cái kia chỉ là để lừa người, đến đây mới thôi. Ta lại không phải thần tiên, làm sao có thể tính tới nhiều như thế được. Trần tướng quân, ta chỉ có thể khống chế thời gian một ngày này mà thôi, bọn họ vẫn là truy binh, quá khinh địch, tạm thời bị làm cho choáng váng đầu óc, lập tức không kịp phản ứng, nếu như lần này phản công thất bại, bọn họ tỉnh táo lại rồi, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa."
"Đường có thể do người khác chỉ, nhưng mệnh thì phải do bản thân vùng vẫy! Dưới tình thế như vậy, không có thủ đoạn đùa bỡn nào có thể tạo ra được biện pháp để sống sót cả." Hắn nhìn Trần Hưng Đô. "Nương tử của ta đang mang thai, bốn ngàn đánh một ngàn mà không đánh lại, thì chúng ta cùng chết ở chỗ này, cứ vậy đi..."
---------
Chú thích:
(1) Nguyên văn là "phá phủ trầm chu", có nghĩa là đập nồi dìm thuyền, dựa theo tích của, Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì cho dìm hết thuyền, đập vỡ hết nồi niêu để binh sĩ không thấy đường lui, phải quyết tâm đánh thắng cho bằng được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK