Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Hừm, chỉ gặp được một người quen cũ..."

Tà dương buông xuống, trong căn phòng ven sông, ngòi bút trong tay cô gái hơi dừng lại, sau đó nhấc lên.

Cách đây mấy năm, từng cho mấy đứa trẻ dưới tay mình đến ngõ hẻm kia học đàn ca suốt hai năm ròng nên Lý Uẩn cũng có chút ấn tượng với bên kia. Bây giờ nghe Lý Sư Sư nói đến người quen cũ, lại liên tưởng đến Vu Hòa Trung, bà bèn cau mày hỏi:

"Người quen cũ à? Ai thế?"

"Là đứa trẻ trước kia sống trong ngõ, suốt ngày chỉ biết đọc sách ấy. Phụ thân hắn là một gã hủ nho, toàn cãi cọ với người nhà, bây giờ mới nhớ là họ Ninh..."

Má má nghe xong cũng nhớ lại:

"Đứa nhỏ kia cũng chẳng phải thông minh gì cho lắm, suốt ngày bị mắng, mắng đến chóng mặt hoa mày thì thôi, lúc chúng ta rời đi thì phụ thân hắn cũng vừa tạ thế. Hắn còn ở đó à? Làm sao con nhận ra hắn?"

"Con có nhận ra đâu, hắn khác trước nhiều lắm, nhưng con thấy hắn ngồi trước cửa viện, tay cầm cuốn sách bèn lại hỏi, sau đó mới biết là hắn."

Cô gái nhìn bức họa trên giấy, đầu bút lông chấm phá mấy nét, miêu tả lại tình cảnh trong ngõ nhỏ ngày hôm nay, bức vẽ của nàng phong cảnh đẹp đẽ, ý cảnh thanh tân nhưng vẫn đậm tính tả thực, lấy quan điểm nghệ thuật về quốc họa mà nói thì bức tranh này đại khái vẫn chưa đạt đến trình độ chuẩn mực, có lẽ không có thầy dạy chính thông, đa phần là dựa vào năng khiếu của bản thân mà từ từ lĩnh ngộ. Nhưng có thể vẽ đến trình độ này chứng tỏ thiên phú của nàng cũng không tệ.

Chỉ là con hẻm kia tuy rằng nét vẽ rõ ràng đẹp đẽ, nhưng trong ba người nói chuyện lại có một bóng người rất mơ hồ, chỉ tùy ý vung vài nét bút, không nhìn ra là người lớn hay trẻ con.

"Xem cách hắn nói chuyện, quả thực khác xa với đứa nhỏ chỉ biết ngồi trước cửa đọc sách ngày xưa, nhưng con nghĩ hoài mà không biết khác ở điểm nào. Có lẽ là do con nhìn nhầm cũng nên. Hôm nay ở trong ngõ ấy, từ đầu đến cuối đều là Vu đại ca ba hoa, còn hắn thì không nói được mấy câu..."

Lý má má nghe được những lời này, trong lòng thoáng cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ:

"Sư Sư, chẳng lẽ con lại... nhớ tình xưa nghĩa cũ nữa à..."

Cô gái mỉm cười lắc đầu, đáp:

"Lúc còn nhỏ quen biết nhiều người như vậy nhưng làm gì có mấy tình nghĩa, nơi đất khách tương ngộ, trước đây quen biết cũng là duyên phận, tội gì mà tự đi tìm cho khổ... Hơn nữa nghe nói hắn đang ở rể cho một gia đình thương nhân ở đây. Con với Vu đại ca giao thiệp, Vu đại ca cũng vui vẻ, nhưng nếu qua lại với hắn thì sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho hắn mà thôi, hôm nay tình cờ gặp mặt, sau này chắc cũng không gặp lại đâu."

"Vậy thì tốt..." Lý má má vuốt vuốt ngực ra chiều nhẹ nhõm. "Đừng có qua lại với mấy kẻ trèo mãi không với tới con làm gì, gặp phải tên Vu Hòa Trung kia má đã thấy xui xẻo lắm rồi, bình thường không khinh thường xua đuổi, vậy là cứ được nước ngày nào cũng đến, Phàn lâu chúng ta không làm việc chắc... Cái gã tiểu tử Ninh gia đi ở rể đó... Ài, trước kia cũng biết tiểu tử này không có tiền đồ mà! Hắn tên gì thế?"

"Con cũng không biết, hôm nay gặp mặt, con chỉ giới thiệu mình họ Vương chứ không nói họ tên thật, hắn cũng không nói, sau đó thì Vu đại ca tới nên mọi người không giới thiệu nữa."

"Không biết càng tốt. Đúng rồi, gần đây tin con tới Giang Ninh cũng truyền đi khắp nơi, chỗ này đã sôi sùng sục lên rồi, chắc chắn là có kẻ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, có điều những kẻ như vậy đâu đâu cũng có, chống không được mà đuổi cũng không đi. Má cũng định mấy bữa nữa mời tiệc một hôm, để cho bọn họ được mở mang kiến thức về diện mạo kinh thành, thời gian còn lại con được rảnh rỗi, má má sẽ cùng đi giải khuây với con."

Lý má má cười, sau đó lại vuốt vuốt lông mày, châm chọc:

"Hừ, nếu những cô nàng kia muốn mượn con để làm bàn đạp thành danh thì cũng chẳng cần khách khí với mấy ả, cho các ả đẹp mặt luôn đi."

"Sẽ đắc tội với người ta đó, lúc đó các nàng sẽ bảo con ngạo mạn..." Lý Sư Sư nghiêng đầu suy nghĩ. "Hơn nữa Giang Ninh cũng là địa phương lớn, chưa chắc các nàng đã thua kém con."

"Con đúng là chuyện gì cũng muốn làm cho tốt, rõ ràng là chuyện tỷ thí mà còn muốn lấy lòng tất cả mọi người..."

"Ở Biện Kinh cũng vậy mà."

"Mấy ả biết không so được với con, cho nên con đối tốt với mấy ả chính là tự hại mình đấy, đám đàn bà Giang Ninh này chẳng cảm kích con đâu. Hôm nay má đã đi gặp Dương Tú Hồng, bà ta bảo năm nay tứ đại hành thủ của Giang Ninh đã bỏ đi mất một nửa, là năm tệ nhất đấy, cái gì mà Khởi Lan rồi Lạc Miễu Miễu đều chẳng ra gì hết. Chà, Dương Tú Hồng cũng tội, năm ngoái cô nương chủ bài của bà ta chạy mất, bảo là muốn chuộc thân lập gia đình, nếu vậy thì cũng chẳng sao, chỉ là bị người ta rủ rê đi mở tửu quán, trước có một nữ nhân nghề cầm ca lẫn tài học vấn đều rất cao, sau cũng chuộc thân rồi bỏ đi, bây giờ hai cô gái ấy cùng nhau mở tửu quán, khiến bà ta rất tức giận. Hai cô gái này chẳng biết cuộc sống mưu sinh khó khăn đến mức nào, có công tử phong lưu đến năn nỉ cầu xin được cưới về làm thiếu phu nhân mà nhất định không chịu, chỉ muốn xuất đầu lộ diện..."

Hôm nay ở Kim Phong lâu, gặp được tỷ muội của mình, nghe Dương Tú Hồng nói chuyện, Lý Uẩn lập tức nghĩ đến cô con gái này của mình, bây giờ phải mau chóng dặn dò khuyên bảo trước, tránh cho một ngày nào đó Sư Sư cũng bỏ đi như vậy, chẳng có kết cục tốt... Lý Sư Sư nghe xong lại cảm thấy rất thú vị, nói:

"Hai vị tỷ tỷ này đúng là khiến người ta khâm phục."

"Có gì mà khâm phục chứ, Sư Sư ngàn vạn lần không được như vậy nhé..." Lý Uẩn líu hết cả lưỡi.

Sư Sư gật gù, đáp:

"Hừm, con sẽ không như vậy đâu."

"Má biết con sẽ không như thế đâu mà, à, đúng rồi, nghe nói hôm nay Chu đại ca của con có đến tìm, tiếc là con đi vắng mất, bằng không nếu ngày mai tâm tình tốt thì đi ra ngoài dạo phố ngắm cảnh với hắn một chút đi! Thuận tiện xem thử Chu đại ca của con có bài thơ nào mới không, để còn... trấn áp quần hùng, đánh bại hết đám tài tử tự cao tự đại của Giang Ninh đi!"

Thấy ngữ khí đầy ai oán giận dữ, Sư Sư cười đùa:

"Má sao vậy? Sao lại giận nữa rồi?"

"Má có giận đâu chứ, chỉ có điều lần này con đến đây nghỉ ngơi cho khuây khỏa cơ mà. Lũ chết đâm chết chém kia lại tung tin ra ngoài, đám người đọc sách Giang Ninh này chẳng nghĩ được cái gì tốt lành, lại bảo rằng Sư Sư tới Giang Ninh để thị uy mấy cô ả kia, còn nói gì mà nếu con đến thì tuyệt đối không thèm để ý đến con, chỉ làm thơ tặng cho mấy cô Khởi Lan, Lạc Miễu Miễu kia thôi. Xí, làm như báu lắm đấy! Nếu không phải có Chu đại tài tử đi theo, chắc Sư Sư đã bị bắt nạt rồi. Bên kia còn truyền rằng đệ nhất tài tử gì gì đó cũng sẽ làm thơ cho Khởi Lan, để Khởi Lan đè bẹp danh tiếng của con. Lần này chúng ta chỉ thấy có một hai người, dẫu là không mang lòng hiếu thắng nhưng vẫn phải chuẩn bị cẩn thận mới được."

"Rốt cuộc đệ nhất tài tử kia là ai vậy?"

"Văn vô đệ nhất, nói thế nào cũng được, có người bảo là Tào Quan, hay Lý Tần làm thơ cũng khá, nhưng bây giờ không còn ở Giang Ninh nữa, trước đây có một người tên là Cố Yến Trinh con từng gặp qua rồi, cũng không còn ở Giang Ninh..."

Cô gái gật đầu, đáp:

"Con từng gặp rồi, hai năm trước, khi đó con còn nhỏ mà."

Lý má má suy nghĩ một chút rồi nói:

"Còn nữa, có người nói là gã Ninh Lập Hằng viết bài Thủy điệu ca đầu và bài Thanh ngọc án kia, có điều hôm nay má cũng đã hỏi qua Dương Tú Hồng, hắn không làm thơ viết từ nhiều, bình thường cũng chẳng tham gia mấy yến hội của đán văn nhân, thần thần bí bí, có xuất thủ hay không cũng khó nói trước được..."

Dù sao thì Giang Ninh cách Biện Kinh cũng khá xa, mặc dù mấy bài Thủy điệu ca đầu, Thanh ngọc án và Định phong ba đều đã truyền tới Biện Kinh rồi nhưng tin tức tam sao thất bản, trở thành mơ hồ. Lý Sư Sư đã từng hát những bài từ này, cũng nghe được mấy lời đòn đại, nhưng chung quy vẫn chưa thể hình dung được hình ảnh cụ thể của người kia. Lúc này nàng hơi ngẩng đầu lên suy nghĩ, nở nụ cười:

"Nghe nói hắn trước nay không biết làm thơ từ gì cả, cũng không than gia văn đàn, nếu như hắn có thể viết một bài từ mới cho Sư Sư để mọi người được thưởng lãm, như vậy cũng vui mà..."

Lúc trước nói chuyện tỷ thí thì nàng rất hờ hững, nhưng bây giờ nhắc tới tác giả của mấy bài ca kia thì lời nói sau nụ cười kia mới bộc lộ vẻ kiêu ngạo tự tin, còn có vẻ chờ mong đối với thi ca nữa.

Lý má má biết rõ tính cách của cô gái này, bình thường tỏ ra lãnh đạm, nhưng bên trong vẫn có kiểu tâm tính như vậy, mặt khác trước giờ được bồi dưỡng nên có lòng kiêu ngạo là điều đương nhiên. Trong lòng hy vọng Ninh Lập Hằng kia sẽ không xuất thủ, Lý má má vẫn dặn dò con gái tiếp xúc với Chu đại tài tử Chu Bang Ngạn kia nhiều một chút, làm vài bài thơ hay để bảo đảm cho chuyến đi này.

Bà biết bản lĩnh của đứa con gái này, đến lúc thi thố cần phát huy, làm sao để lộ vẻ thanh thuần, tú lệ, đoan trang, khả ái, dẫu gặp khách khó tính cũng không làm hỏng chuyện. Nhưng tính tình bản thân nàng lại hơi lạnh lùng, chẳng hạn như bắt nàng ngày mai tìm Chu Bang Ngạn nhờ làm thơ, trong lòng nàng cảm thấy không cần thiết, nếu Chu Bang Ngạn có đến tìm thì nàng cũng chỉ tiếp đón qua loa, mình phải lải nhải cả buổi, chừng nào thấy khản giọng, khi đó thì dẫu chuyện không quan trọng nàng cũng sẽ làm.

Con bé này từ nhỏ đã vậy, chỉ cần người bên cạnh muốn nàng làm chuyện gì đó vì thật lòng muốn tốt cho nàng, dẫu rằng chuyện đó không quan trọng nhưng nàng nhất định sẽ làm.

Vì lẽ đó nên tuy rằng thỉnh thoảng nàng có nói những chuyện kỳ quái thì Lý má má vẫn cực kỳ yêu thương cô con gái này. Đây gọi là ngoan ngoãn...

Trong lúc Lý má má lải nhải thì trong tiểu viện, đường phố xung quanh cũng đã lên đèn. Trên mặt sông, thuyền nhỏ mang theo những ngọn đèn thơm màu vàng trôi lướt qua ngoài cửa sổ. Phía bên kia thành, trong trạch viện Tô gia, ở khoảnh sân của Ninh Nghị cũng đang tổ chức một bữa tiệc gia đình nho nhỏ, chủ yếu là để chiêu đãi Tần Thiệu Hòa qua chơi.

Vị đại công tử Tần gia này năm nay đã gần bốn mươi, gương mặt chữ quốc anh tuấn chững chạc mà không làm mất đi vẻ ôn hòa hài hước, nhưng chủ yếu vẫn là vẻ đoan chính của người quân tử, khá giống cha mình. Bởi vì Tần Tự Nguyên tuổi cũng đã lớn, lại trải qua biến cố, không còn ở trong quan trường nên lúc qua lại với Ninh Nghị thường tỏ ra hài hước là chính, nhưng nếu là hai mươi năm trước thì có lẽ Tần Tự Nguyên cũng có phong thái như thế này.

Qua thư tín của phụ thân, Tần Thiệu Hòa đã biết bản lĩnh của tiểu huynh đệ này, sau đó xảy ra lũ lụt, hắn cũng là người có tài học, sau khi nhận được phương lược cứu nạn thiên tai do phụ thân gửi đến, tiến hành chỉnh sửa một chút cho phù hợp với điều kiện địa phương xong, năm ngoái lập thành tích xuất sắc cứu nạn đợt lũ năm ngoái. Hắn và người em Tần Thiệu Khiêm vì cha liên lụy mà đường thăng quan gian nan hơn người khác rất nhiều, nhưng thành tích lần này khiến cho cấp trên không thể không thăng chức cho hắn làm Tri châu. Trong lòng hắn vốn dĩ đã cảm kích Ninh Nghị hỗ trợ, bây giờ còn có ơn cứu mạng với phụ thân, sau khi hỏi phụ thân ít chuyện, hai lần đến Tô phủ bái phỏng đều không lấy thân phận Tri châu của mình ra, chỉ đối xử như người ngang hàng, vừa gặp Ninh Nghị liền nói lời cảm tạ.

Lúc này hai người đang ăn cơm tối trong sảnh đường, Tô Đàn Nhi chỉ ghé qua bắt chuyện mấy câu rồi lại đi vào trong nhà, chỉ để lại Thiền Nhi hầu hạ bên cạnh. Nàng ít nhiều cũng biết thân phận Tần Thiệu Hòa, buổi chiều Ninh Nghị chưa về, đối phương lại chỉ lấy thân phận cá nhân đến bái phỏng, nàng cũng chẳng thể gọi phụ thân hay gia gia ra đón, sau khi chào hỏi thì để Hạnh Nhi ở lại hầu hạ, còn Quyên Nhi ra ngoài tìm người, nhưng trong lòng nàng cũng hơi thấp thỏm. Sau đó Ninh Nghị trở về, nàng mới xuất hiện nói chuyện vài câu với đối phương, lúc bấy giờ mới bình thường trở lại. Hiện tại nàng đang ngồi xem sổ sách trong phòng, nghe tiếng nói chuyện cười đùa bên kia mơ hồ vọng lại, cảm thấy hơi kích động, đồng thời cũng thấy vinh dự.

Người kia là một Tri châu đấy!

Trước kia Tô gia tiếp xúc với quan lại cũng đến Tri châu là cao nhất, mỗi năm Tống Mậu đến đây, trong nhà đều cực kỳ coi trọng, nhưng nàng cũng biết Tống Mậu là người thân của nhị phòng, tuy rằng trên phương diện làm ăn sẽ có chiếu cố quan tâm, nhưng cũng chẳng thể hy vọng gì nhiều. Song bây giờ, nhờ tướng công mà sau lưng nàng rốt cuộc đã có một vị Tri châu chống lưng rồi.

Uầy, nên tính là... chống lưng cho tướng công và nàng đi.

Tuy rằng mấy hôm trước lúc tướng công kể với nàng, chàng chỉ nói:

"Nghe đâu cũng là tri châu đấy."

Thanh âm lúc ấy có vẻ rất tùy ý, khi đó nàng cũng chỉ ngẩn người, trước đây nàng cũng biết Tần lão mà mình tới bái phỏng là một nhân vật lợi hại, lúc đầu năm đến gặp, chỉ cảm thấy tướng công cũng rất tài giỏi, có thể coi lão nhân gia này như bạn văn chương, nhưng không có cảm giác gì quá lớn lao cả. Khi ấy nàng cảm thấy tướng công không dễ gì có được quan hệ như vậy, mình không nên nghĩ quá nhiều, để mối giao hảo của quân tử ấy dính mùi tiền. Nhưng chiều nay lúc đối phương đến nhà mình bái phỏng, nàng mới thật sự cản nhận được ý nghĩa của toàn bộ chuyện này.

Xưa nay Tô Đàn Nhi quen biết khá nhiều, cơ hội giao thiệp với đại quan không phải là không có, nhưng chung quy cũng chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, không có chút tình cảm thân thiết nào. Người bình thường vẫn rất khó lý giải được khát vọng và sự mong ngóng vào quan trường, quyền lực của người nhà họ Tô, thời đại này thương nhân là loại thấp hèn, Tô Dũ bỏ bao công sức xây dựng thư viện Dự Sơn chính là kết quả của thứ khát vọng này. Thường ngày Tô Đàn Nhi chẳng trông cậy nổi vào Tống Mậu được, bèn đi tìm những chiếc ô bảo hộ cho toàn thể Tô gia dẫu chỉ có chút xíu thân cận. Nhưng chiều nay thái độ của Tần Thiệu Hòa qua bái phỏng đã khiến nàng hiểu rằng chuyện này khác xa so với việc trao đổi lợi ích thông thường.

Mặc dù hôm nay ông ta lấy danh nghĩa quan viên ra nhưng thái độ này công với cái ơn cứu mạng kia cũng đồng nghĩa với việc hai bên có thể trở thành bằng hữu, nếu được như vậy thì không chừng đến đời con cháu cũng có thể liên hệ được.

Trước đây cho dù là trên thương trường thế nào, hoặc là mở ra mối quan hệ nào, quen biết vị đại quan nào thì cũng vẫn có cảm giác mình là một thương nhân, giỏi lắm cũng chỉ có thể biến Tô gia thành đại thương nhân, cảm giác trong lòng lúc này không giống như thế. Nàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh ngồi xem sổ sách, nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh được, Quyên Nhi Hạnh Nhi bên cạnh cũng mơ hồ biết thân phận đối phương, nhỏ giọng nói:

"Tiểu thư, Tần lão gia kia là Tri châu Giang châu đó, cô gia nói chuyện với ông ta trông vui vẻ ghê."

Đàn Nhi thờ ơ gật đầu.

"Nếu để cho người khác biết Tri châu lão gia đến nhà chúng ta bái phỏng như vậy, cô gia còn có ơn cứu mạng với gia đình ông ta, người khác chắc ghen tị đến chết luôn, ít nhất là có cái nhị phòng kia kìa..."

"Đừng có nói lung tung." Tô Đàn Nhi khẽ lườm các nàng. "Ngạc nhiên à, tướng công và Tần Tri châu là quân tử luận giao, không nói chuyện lợi ích, các em mà rêu rao ra bên ngoài sẽ làm dơ bẩn giao tình của bọn họ, có biết không hả?"

"Dạ biết."

"Có điều..." Tô Đàn Nhi kề bút lông bên khóe miệng, thoáng suy nghĩ. "Tiết lộ chút xíu với nhị phòng cũng không sao, nhưng phải biết chừng mực, đừng để người ta nói chúng ta khoe khoang."

"Vâng ạ." Hai nha hoàn nhìn nhau mỉm cười, khoe khoang có chừng mực chính là sở trường của các nàng mà.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK