Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khi vầng dương buổi sớm chui lên khỏi chân trời thì bầu không khí hoảng loạn đã bao phủ khắp trong thành.

Tin tức đánh nhau ở cửa Tiền Đường phía tây mơ hồ truyền đến, thế lửa ở thành bắc vẫn còn đang lan ra, nhưng vẫn đang nằm trong màn hỗn loạn khủng khiếp, cũng chẳng biết là quân đội đang hỗn chiến với dân chúng trong thành hay là quân đội đang hỗn chiến với quân Phương Tịch an bài trà trộn vào trong thành nữa, mà bởi vì hỗn loạn đến độ này đang lan ra, nên khắp nơi trong thành Hàng Châu đều phát sinh xung đột to có nhỏ có, lòng người bàng hoàng, không biết dựa vào đâu.

Là nơi quan trọng nhất đồng thời cũng là một trong những thành thị mang tính biểu tượng của Giang Nam, từ lúc triều Vũ thành lập đến nay, Hàng Châu chưa từng phải chịu đựng ngọn lửa chiến tranh. Trước kia cho dù thế cuộc phía nam hỗn loạn, đám người Phương Tịch ở Hấp Châu, Vụ Châu đánh tới đánh lui không được, vì Vũ Đức quân phòng thủ ở đây rất nghiêm mật, mọi người cũng đều hiểu ý nghĩa trọng đại cảu Hàng Châu, chí ít là đối với những người sống ở vùng Tô Hàng mà nói thì cảm giác với chiến loạn cũng rất ghê gớm, nói chung là cách xa một trời một vực. Cũng bởi vì thế nên khi biết được quân Phương Tịch đánh tới, ác mộng trong một đêm trở thành hiện thực, lúc này từng nhà trong thành cũng đột nhiên có chút bối rối.

Lúc này Hàng Châu là nơi phồn thịnh, cấm quân, dân quân trấn thủ bên này có số lượng không nhỏ, nhưng lực lượng chủ yếu vẫn là Vũ Đức quân. Mấy ngày nay do địa chấn nên quân lực chủ yếu của Vũ Đức quân đã tập trung lại nơi này, quân đội trấn thủ cả trong lẫn ngoài thành ước chừng ba vạn người. Hỗn loạn ở cửa Tiền Đường phía tây nổi lên, quân đội lúc này co cụm lại, phong tỏa cửa thành bốn phía, phát cảnh báo, chống địch, đồng thời bắt đầu trấn áp hỗn loạn trong thành.

Quân đội không phải là không đủ, huống hồ trấn thủ Hàng Châu lúc này là Vũ Đức quân được tiếp tế rất đầy đủ, sức chiến đấu có thể bảo đảm. Trong lúc màn hỗn loạn tưng bừng bắt đầu từ buổi sáng sớm đang diễn ra, mấy người Ninh Nghị ở hẻm Thái Bình ngoài việc chờ nghe tin tức diễn biến của biến loạn bên đó thì còn phải cố gắng bảo vệ ngoài ngõ nhỏ bên mình, căn bản là không có cách nào tìm hiểu rõ hướng phát triển của tình hình bên ấy, người trên phố đều bàng hoàng lo lắng, muốn chờ tin tức xác thực, cũng có người lại đây hỏi Ninh Nghị xem bây giờ đã làm gì được chưa, Ninh Nghị cũng chỉ đành phất phất tay, để đầu bếp nhà mình trở lại nấu điểm tâm.

Chiến loạn hung hiểm, đương lúc những chuyện này gần ngay trước mắt, mà trong tay lại không có đủ tài nguyên, Ninh Nghị cũng chưa biết có thể tin tưởng được bao nhiêu người, lúc này lửa lớn đang lan ra bên thành bắc nữa. Nhớ lại dáng vẻ của Viên Định Kỳ lúc tới đây ngày hôm qua, vậy mà sáng nay đã bị người ta một đao chém rơi đầu, dĩ nhiên là Phương Tịch đã an bài cho người thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào thành từ sớm, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì khó đoán vô cùng. Lúc này, cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng vào sức chiến đấu của Vũ Đức quân, chờ đợi nghe thêm nhiều tin tức một chút, để biết được xu thế.

Đương nhiên, việc cần làm không chỉ có đơn giản là chờ đợi như vậy, đến thời điểm này, mình rốt cuộc có thể làm những gì, cũng nên tổng hợp lại.

Buổi sáng húp một chén cháo.

Những thứ âm thanh hỗn loạn vẫn từ bốn cửa thành vang đến, lao xao ồn ào quấy nhiễu tâm trí, Ninh Nghị và mọi người trong nhà ngồi trong sân ăn bữa sáng, trên đường phố bên ngoài có mấy người hoảng sợ đi qua, nhưng lúc này đơn vị trị an vẫn bám chặt đường phố, không ai dám ra khỏi hẻm Thái Bình cả, dù sao cũng không ai biết liệu có gặp trúng người mà Phương Tịch phái vào trong thành hay không. Ninh Nghị suy nghĩ một hồi, bèn dặn Đông Trụ đi chuẩn bị xe ngựa, những người bên cạnh bị quyết định này của hắn dọa sợ hết hồn, Tiểu Thiền trợn mắt lên hỏi:

"Cô... cô gia, cô gia muốn làm gì đây..."

"Không có gì..."

Ninh Nghị đang muốn giải thích rõ thì phó phường chính cũng vừa từ ngoài viện bước vào. Hóa ra, vừa nãy mới có quân sĩ bên Vũ Đức quân tới thông báo, truyền lệnh cho người mỗi hẻm mỗi phố phải giữ nghiêm nhà mình, không được tùy tiện chạy lung tung, lúc này đang có thành phần giặc phỉ Phương Tịch ở trong thành kích động làm loạn, Vũ Đức quân đang vây quét, tránh để phỉ nhân thừa dịp xông vào.

Ông phó phường chính lại bảo, theo như lời của quân sĩ từ Vũ Đức quân tới báo thì có loạn ở gần cửa Tiền Đường phía tây, nhưng bên đó đã sớm có chuẩn bị, lúc này đang dồn kẻ địch ra ngoài cổng thành, tuy rằng đối phương muốn đánh vào chỗ tường thành bị sập, nhưng không thể xông vào được, dân chúng trong thành cứ yên tâm. Nghe thanh thế loạn đả lúc sáng sớm thì chuyện này đúng là thật, dù sao ở Hàng Châu này cũng không thiếu người tài giỏi thực sự, chẳng đến nỗi tường thành sập mà hoàn toàn không phòng bị gì, xem ra bên phía quan binh cũng cố ý lộ ra kẽ hở để dẫn dụ tặc phỉ cắn câu, còn những phỉ nhân lọt được vào thành, có thể tạo ra thanh thế lớn như vậy, đó mới là chuyện bọn họ không ngờ tới được.

Vì thế, tâm trạng của Ninh Nghị cũng bình tĩnh hơn, nhưng không thể tin tưởng hoàn toàn quan binh được, chuyện đã quyết định thì vẫn cứ phải làm. Hắn kể với phó phường chính việc lát nữa muốn đi ra ngoài một chuyến, lấy ra lệnh bài của thống lĩnh Vũ Đức quân tặng ngày hôm qua, bịa qua loa mấy lý do, đối phương mới gật đầu, tiếp tục đi báo tin giới nghiêm hẻm Thái Bình cho những người khác nữa.

Phó phường chính đi rồi, Tiểu Thiền sốt ruột đến giống như là sắp khóc, mếu máo:

"Cô gia, rốt cuộc cô gia muốn đi đâu vậy, bọn giặc phỉ đều đã vào thành rồi, lỡ gặp phải bọn chúng thì làm sao bây giờ?"

Ninh Nghị nhẹ giọng đáp:

"Đi bái phỏng người bên Tiền gia một chút, làm vài việc, sau đó xem thử chúng ta có thể làm một con thuyền hay không, Đại Vận Hà phía bắc rõ là không đi được rồi, nhưng thuyền đi biển về phía đông theo sông Tiền Đường thì vẫn có..."

"Không được đâu, lúc này chắc chắn là không được, hơn nữa bên ngoài còn có giặc phỉ kìa..."

"Liều một phen thôi chứ sao, đừng quên cô gia của muội cũng là Huyết Thủ Nhân Đồ hung tàn không kém ai, mọi người đều là nhân sĩ giang hồ cả, không có gì phải sợ, ta đi chút xíu là về thôi mà."

Ninh Nghị mỉm cười an ủi nàng, sau đó một tay kéo nàng ôm ở trước người, một tay vỗ vỗ bờ vai nàng. Lúc này xung quanh còn có rất nhiều người nhà, động tác này của hắn lại làm rất đỗi thản nhiên, rất tự nhiên, trong lúc nhất thời Tiểu Thiền cũng thấy bối rối, chỉ loáng thoáng nghe Ninh Nghị lẩm bẩm trong miệng:

"Liều một phen, xe kéo đổi động cơ..."

Chỉ là kéo một chút, hắn đã buông Tiểu Thiền ra, Tô Đàn Nhi ở đối diện nhìn hắn, không hề để ý đến việc Ninh Nghị ôm Tiểu Thiền, chỉ là thoáng bước tới bên cạnh hắn, rồi thấp giọng nói:

"Tiểu Thiền nói rất đúng, lúc này thuyền đi biển sợ là..."

"Ta biết." Ninh Nghị gật đầu, thấp giọng trả lời. "Thuyền đi biển có thể ra khỏi thành, nhưng khẳng định là không nhiều, vào lúc này ta đoán chừng bến tàu cũng đã đầy người rồi, chúng ta bên này có đi qua đó cũng chẳng hi vọng gì. Quan phủ bên kia chỉ cần còn một tia hi vọng, thì chắc chắn sẽ không để cho thuyền rời bến, bằng không nhất định sẽ khiến lòng người thêm loạn, cho nên chắc chắn là sẽ lưu lại đường lui. Chuyện này phải chuẩn bị nhiều về, nếu thật sự đến mức độ phải chạy trốn, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để dẫn hết mọi người ra, nàng, Văn Phương, Văn Định, Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh Nhi... Vũ Đức quân đã có chuẩn bị, thành sẽ không bị phá nhanh quá đâu, ta nhất định phải tìm gặp Tiền Hi Văn kịp lúc. Không chỉ riêng thuyền đi biển, chúng ta còn phải chuẩn bị thêm đường thứ ba nữa."

"Vậy còn những người khác..."

"Ta sẽ cố hết sức, nhưng nếu thật sự bị Phương Tịch đuổi giết đến nơi..." Ninh Nghị thoáng suy nghĩ một chút. "Ta chỉ có thể ưu tiên các nàng thôi."

Tô Đàn Nhi nắm lấy tay hắn, gật gật đầu:

"...Tướng công đi sớm về sớm, bên này để thiếp trông cho."

Ninh Nghị gật đầu, sau khi Đông Trụ chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, Ninh Nghị không ngờ lại không có ý định để cậu trai trẻ đánh xe, lúc này khả năng gặp nguy hiểm bên ngoài hẳn là có, nhưng phỏng chừng không lớn, có điều suy nghĩ lại một chút, hắn chuyển hai bình hỏa dược lên trên xe ngựa, đánh xe rời khỏi ngõ nhỏ.

Một đường đi tới, rất nhiều ngõ phố ven đường cũng đã được dân chúng ở trong ngõ thủ rất chặt chẽ, náo loạn vẫn theo ngọn lửa lớn đang làn tràn ở thành bắc mà phát sinh, nhưng cảm giác thấy được từ xa là nó đang bị đè xuống, lúc này tựa như hóa thành từng luồng nhỏ khuếch tán ra bốn phía, nhưng do bên kia cách quá xa nơi này nên trong lúc nhất thời cũng kéo không qua tới. Nhưng mà sau khi đi qua một vòng, thấy có vài ngõ phố hình như không phải đang phòng thủ địa phương của mình, tựa hồ như là hộ vệ, dân tráng được tổ chức cầm vũ khí ra ngoài, dáng vẻ như thể muốn xông tới đánh nơi nào đó, người như vậy, trong chốc lát đúng là gặp không ít. Ninh Nghị ở trên xe ngựa cúi đầu trầm tư một lúc, khi gặp một nhóm nữa, hắn bèn lại gần, lấy lệnh bài ra.

Một người cầm đầu nhìn tấm lệnh bài kia, trong lúc nhất thời không biết có nên tin hay không, nhưng dù sao thì trông Ninh Nghị cũng không giống giặc cướp gì cho lắm, nên nói:

"Lúc trước có người bảo chúng ta phải bảo vệ ngõ phố nhà mình, nhưng qua một lúc lại có quân gia tới bảo chúng ta phái những người này tới hỗ trợ thủ thành, đến tập hợp ở cầu Hi Xuân bên kia, ai không nghe mai mốt sẽ bị xử trí theo quân pháp, chuyện như vậy ngài bảo chúng tôi phải nghe ai đây?"

Ninh Nghị tách khỏi đội người này, chỉ chốc lát sau lại gặp một đội khác đi theo phương hướng không giống đội kia, lại nghe bảo là có lệnh quan sai bọn họ tới tập hợp ở hẻm Cổ Mão, người truyền lệnh ấy máu me khắp người, nói năng cực kỳ nghiêm khắc, lại cầm lệnh bài của nha môn nên người bên này tự nhiên không dám không nghe. Ninh Nghị hít một hơi, bảo nhóm người này quay lại bảo vệ gia đình mình, đám người này hẳn là tin Ninh Nghị, bắt đầu chạy về.

Những chuyện tương tự trong thành lúc này e rằng xảy ra không ít, Ninh Nghị trong lúc nhất thời tuy rằng đại khái cũng nhìn ra một ít manh mối, nhưng lúc này cũng không rảnh đi quản, thẳng một đường tới Tiền gia. Lúc này nhà cửa của Tiền gia đổ cũng rất nhiều. Một lượng lớn hộ vệ, bảo vệ của Tiền gia đều đang đứng gác ở quanh nhà, có điều, sau khi Ninh Nghị bảo người làm thông báo thì ngay lập tức Tiền Hi Văn đồng ý gặp mặt liền.

Tổ trạch của Tiền gia bên này, căn phòng mà Tiền Hi Văn ở cũng không bị địa chấn làm sập, nhưng lúc này trong sân cũng dựng lều lố nhố. Lúc Ninh Nghị được người dẫn tới, lão nhân gia đang ngồi trên ghế trong lều uống trà, vì tường bao bị chấn động sập mất nên từ bên này nhìn ra ngoài vẫn có thể thấy khói bụi mịt mù trên bầu trời phương bắc. Thấy Ninh Nghị lại đây, Tiền Hi Văn đứng lên nở nụ cười, sau đó đặt chén trà trên tay xuống bàn. Xem ra lão nhân gia vẫn còn bình tĩnh, khen ngợi việc lúc này Ninh Nghị đến tìm lão, dặn dò hạ nhân châm trà.

"Lập Hằng, ngồi đi. Chỗ này đơn sơ, chớ có khách khí, nhà bên kia tuy rằng không sập nhưng mà lũ cháu chắt trong nhà vẫn cứ lo, chỉ cho lão già này ở trong lều cỏ mà thôi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, tường sập mất, tối gió mới thổi vào được, mát mẻ lắm cơ, bên kia nhà cậu chắc cũng chẳng dễ chịu gì nhỉ?"

Ninh Nghị thi lễ với ông lão kia một cái, đáp:

"Lần này vãn bối lại đây là muốn hỏi một chút về thời gian thủ thành, nghe thử cái nhìn của Tiền công."

Tiền Hi Văn gật đầu, nói:

"Ở hội thơ Lập Thu, cậu đắc tội với Lâu gia, sau đó tuy rằng có địa chấn nhưng cậu không hề tới tìm ta, chứng tỏ trong lòng đã có dự kiến trước. Chuyện hôm nay cậu lại ngay lập tức tới đây, chứng tỏ cậu chẳng phải đơn thuần là tự kiêu. Biết ứng đối, biết tiến thoái, có huyết tính, thế là rất tốt."

Lúc này hạ nhân vừa dâng tới cho Ninh Nghị một chén trà, Tiền Hi Văn nâng chén trà của mình lên, hướng về phía bắc ra hiệu, nói:

"Lão phu là văn nhân, cũng không thể nào gây khó dễ cho bên đó về chuyện hôm nay được, có điều, lúc nãy có tìm người đến hỏi, sau khi địa chấn xảy ra thì bọn giặc cướp Phương Tịch mới nhân cơ hội chiếm thành, trong quân đã có chuẩn bị. Bên phía cửa Tiền Đường đột nhiên bị giặc Phương Tịch xông tới làm khó dễ, nhưng thế tiến công bước đầu đã bị đánh lui rồi. Nếu như Lập Hằng hỏi ta chuyện chiến sự, ta không nói được, nhưng người mà ta hỏi quả thực có mấy phần tự tin, tuy rằng... ngọn lửa lớn kia thực cũng khiến họ có hơi bất ngờ, hơn nữa tình hình trong thành lúc này cũng khá phức tạp, chứng tỏ giặc Phương Tịch đã có không ít kẻ vào thành rồi. Có điều, nếu thế tiến công từ ngoài thành mà không ăn thua, dưới tình huống khắp thành đều có địch, bọn họ cũng không loạn được bao lâu đâu."

Ninh Nghị gật đầu, nói:

"Nói như vậy thì trong quân vẫn có lòng tin."

Tiền Hi Văn nhấp một ngụm trà, đợi một chút rồi mới nói:

"Việc mình đang đảm nhiệm, thì phải có trách nhiệm, nói chuyện mà, ai chẳng có tự tin, chỉ là nếu như không có cơn địa chấn này thì tình thế sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Tiền lão cũng có lòng tin à?"

Tiền Hi Văn nở nụ cười, lắc đầu đáp:

"Lão phu nói rồi, lão phu là thư sinh, khó nói lắm, mà cũng không thể nói. Có điều, Lập Hằng có thể hỏi câu này, nhìn về phía Tự Nguyên, có một số việc lão phu cũng không kiêng kỵ. Chiến sự phía tây, hai quân Vũ Uy, Vũ Sậu đánh nhau với giặc Phương Tịch thỉnh thoảng có thắng có thua, khi có việc thì báo là đại thằng, có thể việc chính trị trong quân, dối trên gạt dưới, muốn xem lời giải thích của người kia có thể tin được mấy phần, thì lão phu vẫn phải tự mình xem mới được, thành thực mà nói, Vũ Uy, Vũ Sậu dù chưa đại bại, nhưng bên quân Phương Tịch cũng chưa chắc là đã bị tổn thương thực lực chút nào, thanh thế càng lúc càng lớn. Lần này y đánh Hàng Châu, Hàng Châu là vị trí trọng yếu, nhiều năm qua chưa gặp chiến loạn, Vũ Đức quân có thể bảo vệ được Hàng Châu, chuyện này... Lão phu cơ bàn là tin. Nhưng sống trên đời đã mấy chục năm rồi, gặp rất nhiều chuyện, giả như gặp chuyện vạn nhất... Đó là chuyện mà lão phu không muốn nghĩ tới..."

Ông lão hạ thấp giọng, không phải vì có gì cơ mật cả:

"Vũ Đức quân tuy là quân tinh nhuệ, nhưng nhiều năm nay chưa từng trải quan chiến sự, lần này thủ thành cũng chưa có tiền lệ, đó là thế yếu. Phương Tịch bên đó cũng chưa chắc lợi hại bao nhiêu, dù sao cũng toàn những người cơm không đủ ăn... Lão phu chưa bao giờ tiếp xúc với chiến sự, đúng như Tự Nguyên đã từng cảm thán, cho dù lợi hại đến thế nào đi nữa, cũng chưa chắc là đánh đâu thắng đấy..."

Tiền Hi Văn dù sao cũng không phải là kẻ lừa gạt gì, cuộc chiến vây thành, thắng thì cũng là thắng thôi, nếu thất bại thì vô số người nhà tan cửa nát, tuy rằng lão thấy có thể là thắng, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo. Ninh Nghị nghe lão nói xong, ngẩng đầu lên nói:

"Vãn bối mạo muội, cảng thuyền đi biển ở mặt nam, nếu có bất ngờ thì có thể đi hay không?"

"Hừm, trong quân cũng đã có chuẩn bị, những chiếc thuyền đó đã bị giữ lại từ rất sớm, có điều trừ phi thành bị phá, chứ không sẽ không cho đi đâu. Thuyền đi biển không nhiều, người có thể đi được cũng có hạn, một khi bắt đầu rời đi thì bên phía cảng nhất định nổi loạn."

"Đến lúc cần thiết, vãn bối muốn cho 7 người đi, nhất định sẽ hậu tạ."

"Bảy người thì hơi nhiều." Tiền Hi Văn nở nụ cười. "Nhưng vẫn có thể được, để đó lão phu lấy chứng từ cho cậu. Có điều, lão phu sẽ không lên thuyền đi đâu, giả như thật sự xảy ra chuyện đó, cũng sẽ theo quân đánh ra ngoài."

"Đa tạ. Chỉ phòng ngừa cẩn thận thôi, vãn bối có người nhà, Tiền công cũng có người nhà, không muốn để có chuyện gì xảy ra với các nàng, lúc đến đây, vãn bối phát hiện một chuyện..."

Ninh Nghị kể lại tình huống gặp phải trên đường đánh xe tới đây cho Tiền Hi Văn nghe, Tiền Hi Văn nhíu mày, Ninh Nghị lại nói:

"Tuy rằng Phương Tịch ở phía tây vẫn là mối họa không xa, nhưng lần này địa chấn vừa xảy ra, trong vòng bảy ngày bọn họ đã nội ứng ngoại hợp, bắt đầu công thành, vãn bối vẫn cảm thấy hơi nhanh, nhưng lưu dân tới đây không phải là lưu dân thực sự, phải từ từ tập trung lại bên này, cẩn thận không lộ sơ sót, chắc chắn phần lớn phải là quân giặc cướp đã được lựa chọn từ trước rồi. Hơn nữa truyền lệnh trong thành cũng phải có cơ chế riêng, muốn truyền tin tức giả không phải là không làm được, nhưng cũng có độ khó nhất định, bọn họ phản ứng nhanh như vậy, vừa phóng hỏa, lại vừa truyền tin tức không giống nhau như thế. Vãn bối không biết trong thành có còn những chuyện khác nữa hay không..."

"Quả thực có người làm loạn ở gần cửa Phượng Hoàng, bên chỗ tường thành bị sập kia đã có người Vũ Đức quân canh gác tầng tầng lớp lớp, nhưng bên ngoài không có dấu hiệu công thành." Tiền Hi Văn chen vào một câu, sau đó nói. "Lập Hằng nói tiếp đi."

"Vậy thì là khắp nơi bày nghi binh, phối hợp với thế tiến công ngoài thành để khiến Vũ Đức quân mệt mỏi. Muốn xuất hiện khắp nơi như vậy, khẳng định những người trà trộn vào đều là hảo thủ, hơn nữa lại còn làm tốt như vậy, vãn bối cảm thấy rằng bọn họ chắc chắn phải bắt đầu lập kế hoạch từ trước khi xảy ra địa chấn nữa. Phương Tịch muốn đến Hàng Châu, tất nhiên là phải có chuẩn bị trước, sau đó trong quá trình thực hiện, lại gặp địa chấn..."

Tiền Hi Văn ngẩn người, cảm thán:

"Như vậy... đúng là gặp thiên thời..."

"Việc này phải trông chờ vào Tiền công nhanh chóng thông báo cho người phụ trách việc phòng ngự trong thành. Người bày ra được những chuyện này phải cực kỳ lợi hại, hơn nữa chắc chắn là yd dã vào thành rồi, bằng không trong thành sẽ không kịp ứng biến, nếu như có thể bắt được người này thì cũng có thể giảm bớt một chút áp lực ở trong thành."

Ninh Nghị dừng lại một chút, dù sao hắn cũng chưa quen thuộc lắm với thành Hàng Châu, chỉ cần nhắc nhở đối phương một chút là được rồi.

"Mặt khác, vãn bối hi vọng Tiền công có thể cho vãn bối một tấm lệnh phù."

"Lệnh phù gì?"

"Vãn bối muốn đi thuyết phục những thương hào phú hộ và các võ quán tiêu cục quanh hẻm Thái Bình. Lúc này quân nhân trong thành vẫn đủ, nên chưa cần lập tức chiêu mộ bọn họ thủ thành. Nhưng nếu có vạn nhất, cần đến bọn họ, hoặc lúc mọi người đều muốn chạy trốn, vãn bối có thể làm cho tình hình tốt hơn một chút. Chuyện thuyền lớn đi biển, dù sao thuyền ít người nhiều, vãn bối muốn làm chút chuyện trong khả năng, lưu lại con đường thứ ba."

Tiền Hi Văn nhìn hắn một hồi lâu, suy nghĩ một chút, vẻ mặt cổ quái, mỉm cười nói:

"Năng lực đánh giá con người của Tần công quả thực không đơn giản, điều này ta biết, nhưng có câu này vẫn muốn hỏi Lập Hằng thử. Lập Hằng am hiểu mọi chuyện, rốt cuộc là vì sao?"

Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó chắp tay đáp:

"Phương lược cứu giúp thiên tai năm ngoái là do vãn bối viết, còn những chuyện khác thì không tiện nói."

Tiền Hi Văn nghe xong, khẽ gật đầu, sau đó mở ngắn kéo lấy ra một tấm lệnh phù.

"... Cái này thì được."

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK