Cái loại tâm tình này khá là linh tinh nhưng hiện giờ chỉ còn cách tới đâu hay tới đó. Sau khi Ninh Nghị rời đi, nàng ngồi trong phòng mà tâm trạng bất an, thỉnh thoảng đi loanh quanh, không biết mình nên làm gì. Cầm chén trà uống một hớp, thấy chậu hoa cạnh cửa sổ hình như hơi thiếu nước bèn tưới vào một ít, tưới xong mới biết là trà nóng nên vội vàng tìm nước lạnh trung hòa. Trong khi đang làm việc này, tiếng bước chân của Ninh Nghị đã vọng lại.
Nàng hít một hơi, bưng chén trà trở về chỗ ngồi, trong lòng đang nghĩ không biết phải chơi cờ thêm bao lâu nữa, nhưng lại thấy Ninh Nghị dường như đang đi về phía phòng ngủ, hình như đang phát sầu vì đống đồ đạc linh tinh, Tô Đàn Nhi đặt chén trà xuống, đi tới nói:
"Tướng công."
"Ừ."
Ninh Nghị cười cười:
"Mấy thứ này để đây rất lộn xộn, tốt nhất là dọn dẹp một chút."
Có khá nhiều thứ đồ đạc đặt lên bàn, để trong phòng khiến gian phòng trở nên khá lộn xộn, phần lớn là quần áo, mấy thứ hộp đựng đồ lặt vặt, tất cả đang để lẫn với nhau, chưa có ai phân loạn. Tô Đàn Nhi gật đầu:
"Đúng."
Nàng đi về phía tủ cầm một cái ghế, Ninh Nghị cũng bắt đầu đi vào thu dọn một số đồ vật, Tô Đàn Nhi mở một số bọc quần áo, thu dọn một số đồ dùng hàng ngày của Ninh Nghị, thỉnh thoảng đưa cho Ninh Nghị một vài món đồ.
"Luận Ngữ, Mạnh tử..."
"Giáo án..."
"Ngọc bội của Quảng Nguyên trai, à, cái này là..."
"Mấy bản vẽ này là gì... chắc là vô dụng."
"À, còn quyển sách này..."
"Cái quạt này của ai?"
Tuy nói Ninh Nghị là người không có ham muốn về vật chất, nhưng đồ đạc phải nói là khá đầy đủ, lúc thành thân mặc dù Tô Đàn Nhi bỏ trốn, nhưng lão thái công vẫn hạ lệnh chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, đa phần là chuẩn bị cho Ninh Nghị dùng. Lúc này hai người ở trong một không gian nho nhỏ thu dọn đồ đạc, phần thì phân loại cất đi, cái hỏng thì đem bỏ, mất khá nhiều thời gian. Tô Đàn Nhi xong việc về ngồi trên giường, nhìn cái khuê phòng của mình mà có cảm giác nó không còn là của mình nữa, một nửa không gian đã bị đồ đạc của Ninh Nghị chiếm dụng.
"Đống đồ này chắc hôm nay không cách nào thu xếp xong."
Ninh Nghị lấy một cái ghế ra ngồi trước bàn làm việc nói:
"Ngày mai gọi người tới thu dọn vậy."
"Dạ."
Tô Đàn Nhi gật đầu, trong chốc lát, nàng giật thót mình vì cảm thấy giường rung lên, hóa ra Ninh Nghị đã ngồi xuống bên cạnh.
Trước kia, số lần Ninh Nghị tới phòng nàng không nhiều, chỉ khi nàng bị bệnh hắn mới tới thường xuyên, giờ hắn ngồi bên cạnh khiến cho nàng vô cùng khẩn trương. Đây là giường của nàng, chỉ có khí tức của nàng, ngay cả chị Đan Hồng cũng chỉ ngủ ở đây có mấy đêm mà thôi. Bây giờ lại có sự hiện diện của nam tử, hơn nữa còn ở rất gần.
Ninh Nghị trông khá bình thản, giống như là đã dọn dẹp xong mọi thứ thì ngồi xuống thôi, tim Tô Đàn Nhi đập nhanh hơn, trong lúc nhất thời rụt cổ không dám nhìn sang bên cạnh, bên ngoài vang lên tiếng mõ, giờ Tý đã qua (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng). Ninh Nghị nhìn xung quanh, nở nụ cười.
"Dùng nơi này làm tân phòng đúng là không tốt cho lắm."
Tô Đàn Nhi nghiêng đầu qua, trong tầm mắt, Ninh Nghị đã nhích lại gần, đưa tay áp lên má nàng.
"Thời gian không còn sớm."
Môi chạm với nhau:
"Tiếp theo giao cho ta đi..."
"Ư..."
Không có chữ Hỷ, không có nến đỏ, trong bóng đèn mờ ảo, hai bóng người áp vào với nhau làm một, bốn môi chạm nhau, ánh mắt Tô Đàn Nhi trở nên mê ly, hai tay giơ lên không biết là muốn ôm phu quân ở trước mặt hay vì không thở được mà muốn đẩy đối phương ra. Hai tay nàng cứ lắc lư như vậy, chẳng dám làm gì, cứ để nguyên ở trên không trung. Chẳng bao lâu sau, nàng bị Ninh Nghị đẩy nằm xuống giường.
"A... Cửa, cửa không khóa..."
Môi rời môi mấy giây, ý thức nàng thoáng trở lại, Tô Đàn Nhi cố gắng nói mấy từ này. Ninh Nghị vốn đã phủ lên người Tô Đàn Nhi phải quay đầu lại, thấy phòng ngủ này thông với phòng khách, vừa nãy mấy người còn ngồi chơi cờ, giờ cửa phòng chưa đóng cho nên ánh đèn bên ngoài vẫn chiếu vào. Hắn gãi gãi đầu, nhẹ giọng bật cười nói:
"Ta đi đóng vậy."
Hắn tới phòng khách, đóng cửa, thổi tắt đèn.
Tô Đàn Nhi nằm trên giường, hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, đôi mắt nhìn màn, hai tay nhẹ nhàng nắm lại, thậm chí còn cắn nắm tay. Lúc này nàng không biết nên làm gì, ngay cả cử động cũng không dám, nghe thấy tiếng Ninh Nghị đóng cửa, tắt đèn, nghĩ tới lúc Ninh Nghị về thấy bộ dáng nàng bây giờ, mặt nàng nóng như đang sốt. Ninh Nghị ngồi vào giường, nắm tay nàng, nàng cũng để mặc cho đối phương nắm.
Nói chung, nếu Ninh Nghị đã bảo là giao cho hắn thì tối nay cứ giao cho hắn định đoạt vậy.
Ninh Nghị cúi người, cảm thấy có vài phần là lạ, nguyên nhân đại khái là vì tâm tình của Tô Đàn Nhi vô cùng khẩn trương, hắn quay đầu nhìn bố cục gian “tân phòng”, sau đó hôn lên miệng Tô Đàn Nhi vài cái, Tô Đàn Nhi mặt đỏ, không dám động đậy, hắn không khỏi bật cười:
"Được rồi, có cần nghi thức gì đó hay không, ví dụ như uống chút rượu chẳng hạn... nếu không uống trà cũng được, làm giống như lúc người khác thành thân ấy..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tô Đàn Nhi đã nhớ ra gì đó, "A" lên một tiếng:
"Trắng, vải trắng..."
Nàng nhanh chóng bò dậy, chạy đến lục tung ngăn tủ của mình, lấy ra một tấm vải lụa trắng, mặt đỏ hơn uống rượu, đi tới bên giường:
"Tướng, tướng công..."
"Ta cảm thấy cảm giác này rất lạ."
Ninh Nghị cười, mở chăn, trải vải trắng xuống giường. Tô Đàn Nhi cúi đầu:
"Thiếp thân, thiếp thân cũng cảm thấy rất lạ."
Nàng nói mà nhịn không được cười, cảm giác xấu hổ vô cùng.
"Cũng nên động phòng rồi."
Ninh Nghị cười nói mà Tô Đàn Nhi không dám tiếp lời, nàng ngồi trên giường cởi chiếc giày thêu. Nàng hôm nay mặc một bộ quần áo màu trắng, xanh lá cây, lúc cởi giầy, hai chân trắng muốt lộ ra khỏi làn váy. Cô gái mảnh mai ngồi đó, nhìn tấm vải trắng mà lo lắng, dựa theo kế hoạch của nàng, nàng nằm trên vải trắng, cắn răng một cái, ôm phu quân thế là động phòng, nhưng bây giờ, từ lúc cầm tấm vải, nàng cảm thấy việc cắn răng nằm lên đó rất dâm đãng, do dự mà không biết có nên hành động hay không. Một lát sau, nàng cắn môi nói:
"Tướng công, tắt đèn đi..."
Ninh Nghị gật đầu, thổi tắt ngọn đèn, trong phòng tối đen, thấy không còn ánh sáng, Tô Đàn Nhi lại khẩn trương hơn, nàng buông màn.
"Tướng, tướng công... nên làm như thế nào..."
"Ta thấy nó rất nhẹ nhàng, nhưng tạm thời nàng không có cách nào buông lỏng tâm tình cả..."
"Rất, rất lạ..."
"Đúng vậy, sau này chúng ta có thể cùng với nhau, ngày nào cũng như vậy… Ai bảo nàng gả cho ta cơ chứ."
"Dạ, thiếp thân... thực ra rất vui... Ư..."
Trong chốc lát.
"Phải, phải cởi quần áo ư?"
"Thông thường thì cần cởi, chẳng còn cách nào khác cả..."
Tách tách tách, đai lưng được cởi ra.
"Ư... Rất lạ..."
Nhắm mắt lại chịu đựng.
Đai lưng bị ném ra ngoài màn, sau đó ưỡn lưng để Ninh Nghị cởi áo ngoài, Ninh Nghị lấy chăn đắp lên hai người.
"Ư... Ha ha..."
Cười mà như khóc, Ninh Nghị đưa tay chạm vào người Tô Đàn Nhi, thân thể vợ hắn co lại, nhưng sau một lát lại thở ra một tiếng:
"Phản, phản rồi..."
Ninh Nghị sửng sốt giật mình, sau đó ôm nàng cười rộ lên, Tô Đàn Nhi cảm thấy cơ thể hai người sát vào nhau nhưng lại chẳng thấy xấu hổ gì cả, thẹn thùng cười:
"Làm sao bây giờ..."
Cái yếm của nàng vốn buộc theo kiểu thòng lọng, Ninh Nghị kéo nhầm hướng nên thít lại với nhau. Tô Đàn Nhi mặt đỏ tới mang tai nằm sấp để Ninh Nghị cởi mà không nổi, thậm chí có khi phải thắp đèn. Nhưng Ninh Nghị là người phóng khoáng, cứ mặc kệ cái yếm đã, bắt đầu triển khai bước tiếp theo. Hai tay Tô Đàn Nhi đan vào với nhau, nhắm mắt mắc cỡ không dám thở mạnh, để cho đối phương thoải mái bài bố. Chiếc quần dài bị ném ra ngoài màn, không lâu sau là tới quần nhỏ, vốn nàng đưa tay muốn giữ nó lại nhưng bị tướng công ép phải buông, hai chân thon dài khép lại, cuống tới mức gần như khóc.
Cuối cùng cái yếm cũng bị giật đứt, toàn bộ quần áo của nàng đã nằm bên ngoài màn, cơ thể Tô Đàn Nhi nóng hổi, hai tay kéo chăn, cảm thấy tấm vải trắng bên dưới bị lệch mà không dám đưa tay ra chỉnh, mắt khẽ nhắm lại. Ninh Nghị cũng cởi quần áo của mình, hắn cố ý kéo dài thời gian, trước tiên để cho đối phương thích ứng với cảm giác này một chút.
Không lâu sau lúc, hai cơ thể dán lại vào nhau...
"Tiếp theo làm thế nào, chúng ta cùng nhau nghiên cứu mới biết được..."
Đây chỉ là câu nói đùa của vợ chồng khi yêu nhau, nhưng thật bất ngờ, Tô Đàn Nhi vốn đang nhắm mắt lại khẽ gật đầu: "Dạ..." Thanh âm tuy nhỏ như muỗi nhưng Ninh Nghị vẫn nghe thấy.
Bóng đêm tối mò, bầu trời bên ngoài không trăng, thậm chí ngay cả ánh sao cũng mắc cỡ vì cảnh tượng này nên lấy tay che mắt, trốn vào sau tầng mây. Thời gian ban đêm vốn dài, tiếp theo còn rất nhiều chuyện cần bọn họ nghiên cứu. Trong khi ánh đèn ở phía xa xa mờ ảo, có một người nhẹ nhàng trợn mắt...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK