Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Từ trên bầu trời nhìn xuống, những điểm sáng loang lổ lóe lên khắp nơi...

Trong hẻm Thái Bình, khí lưu do những vụ nổ gây ra, tạo nên chấn động, trên đường phố, tiếng kêu la của mọi người vang lên náo động một vùng, khiến cho toàn cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Nhưng thành thật mà nói, từ lúc vừa mới bắt đầu nổ đến giờ, tất cả cũng mới chỉ qua thời gian có mười mấy giây mà thôi, không hề có một ai thực sự lãng phí thời gian.

Mọi người nháo nhào bỏ chạy, truy sát, đưa ra phán đoán của riêng mình, thiếu nữ vung vẩy thanh đao lớn xông tới, Ninh Nghị từ trong lều cỏ lao ra ngoài. Có người bị vụ nổ này ngăn lại, Câu Chính và cái người tự cho là thông minh xông vào trong đám đông kia đại khái là hai người xui xẻo nhất, người thứ nhất bị nổ đến hai lần, người sao cũng bị nổ tung. Thạch Bảo bị sự việc người bên cạnh mình nổ tung khiến cho hoảng sợ, chần chừ trong chớp mắt, cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Ninh Nghị đã sắp xông ra khỏi khoảng sân bên này, chụp lấy Câu Chính cả người đầy máu đẩy ra ngoài, hô lên một câu đơn giản:

"Dừng lại! Ngồi xuống!"

Lúc Câu Chính bị nổ tung, hắn cũng lần thứ hai thoát ra ngoài được mấy mét.

Khoảng cách từ tiểu viện này cho đến con kênh đào ở đầu hẻm Thái Bình là chừng hai trăm mét. Từ lúc mới bắt đầu, đám người nhà họ Tô được Cảnh hộ vệ hộ tống không chạy ra khỏi hẻm Thái Bình mà thẳng một đường lui về phía nhánh sông đào ở bên kia, đội hình hơn hai chục người có lớn có bé kia, sau khi bị Tô Đàn Nhi hung hăng hô quát, ai nấy thẳng đường chạy thật nhanh, trật tự rõ ràng, đám thủ hạ Phương Tịch ở bên kia cũng muốn xông tới, nhưng trước tiên là gặp sự chống cự của mấy người Cảnh hộ vệ, sau đó lại bị mấy vụ nổ làm hoảng sợ, không dám tùy tiện xông lên nữa.

Ninh Nghị ở phía bên này, trong chốc lát ngắn ngủi cũng đã thu hút phần lớn ánh mắt của mọi người. Công bằng mà nói, những vụ nổ này tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn thì vang động rất kịch liệt, nhưng số lượng hỏa dược bao trùm trên phạm vi lớn, còn nổ kéo dài, gây sát thương liên tục thì không được nhiều cho lắm. Mặc dù trước đó Ninh Nghị đã có thể sử dụng được khá nhiều tài nguyên của quân đội, nhưng cũng không quá đáng đến mức chôn hỏa dược trên toàn bộ con đường.

Những vị trí cài thuốc nổ chủ yếu vẫn ở xung quanh con đường bỏ chạy là chính, còn trên đường phố và những chỗ xa hơn thì tự nhiên là sẽ ít hơn một chút, cơ bản là vì đề phòng kẻ địch từ những vị trí xa một chút cũng sẽ đi đường vòng mà vây đánh. Mà Ninh Nghị bên này, nhiều lắm cũng chỉ có thể đoán trước được bán kính hỏa dược sẽ phát nổ trong vòng vài giây đầu mà thôi, lâu hơn một chút thì ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể đoán được đống hỏa dược nào sẽ bất ngờ nổ tung, không thể làm những động tác mạo hiểm giống như kiểu xông ra khỏi lều cỏ lúc nãy được.

Nhưng trong trận chiến bạo phát trong khoảnh khắc này, chủ yếu vẫn là lấy công tâm chiến làm chủ đạo. Ninh Nghị lúc bố trí đại cục thì cẩn thận trầm ổn, còn khi thật sự nước đã đến chân, lúc hạ thủ lại càng hung tàn không kém bất cứ người nào, một khi quyết định giữ hay bỏ, hắn lập tức quyết định từ bỏ những người khác ở trong hẻm Thái Bình này, hướng chạy trốn ban đầu của hắn cũng không phải cố định, nhưng hai người xông tới muốn ra tay với hắn từ ban đầu đều bị vụ nổ ngăn lại, hắn hoàn toàn lấy bản thân mình ra làm mồi nhử, khiến ai nấy đều bị áp đảo tinh thần. Khi hắn đánh Câu Chính ngã xuống đất như thể một con chó, rồi Câu Chính bị nổ tung thành năm bảy mảnh, trong ánh lửa ngợp trời ấy, hầu như khí thế của tất cả mọi người đều đã bị hắn áp đảo.

Những người này đều là bậc hào kiệt lục lâm có tiếng ở miền tây nam, lưỡi đao nhuộm máu một thời, sau khi gia nhập quân phản loạn thì còn giết người nhiều hơn. Võ nghệ của Ninh Nghị không phải là cao, nếu đơn đả độc đấu, người như Thạch Bảo e là vung tay một cái cũng có thể đánh chết hắn mấy lần, nhưng lúc này một mình hắn đối mặt với mấy tên giặc cướp dưới trướng Phương Tịch như hung thần ác sát, mà ở trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời lại có thể gây ra một nỗi sợ hãi kinh hoàng đến như vậy. Lúc Thạch Bảo hét lên câu "Giết sạch cả nhà mày", hắn chỉ vung tay lên mà nói, "Vậy thì đến đi..." Thời điểm này, người bên ngoài hầu như ai cũng có một chút cảm giác lo sợ.

Đương nhiên, tuy rằng trong chốc lát có thể tạo ra uy lớn khủng khiếp để khống chế toàn cục, nhưng không có nghĩa là đám người Thạch Bảo sẽ vì thế mà khiếp đảm hay sợ hãi. Người đối địch càng lợi hại thì càng phải có cảm giác nguy hiểm, lúc Ninh Nghị vọt nhanh qua một ngôi nhà, Thạch Bảo cũng hét lớn một tiếng, gấp gáp xông tới, gã cơ bản là đã giận tới đỏ mắt, mà ở mặt bên cũng có người vây bọc đánh tới.

Tiếng nổ gần như vang lên ngay sát bên người, ánh lửa bay múa ngợp trời, những mảnh gạch đá vỡ bay tung tóe, xoẹt qua gò má, máu tươi chảy ra. Ninh Nghị chạy tuy nhanh những cũng thoáng lảo đảo, lúc này hắn cũng chẳng thể nào tìm được lối đi nào tốt hơn, nhưng nếu không thì chỉ e là chỉ còn một con đường chết.

Những vụ nổ này cơ bản là phản ứng dây chuyền ngay từ lúc ban đầu, khoảng cách mỗi một sợi dây dẫn, khoảng cách giữa những lần nổ, hắn không thể nào khống chế chính xác được, trong màn hỗn loạn khủng khiếp trước mắt, muốn dựa vào khoảng cách thời gian nổ trước sau để suy đoán cũng cực kỳ khó khăn. Vừa tìm đường chạy, hắn vừa theo bản năng bấm đốt ngón tay, hỗ trợ đầu óc tính toán. Phía sau, đám người Thạch Bảo men theo con đường hắn đã đi qua mà vội vàng đuổi tới, ở phía bên cạnh... ánh đao nhá lên, trong khoảnh khắc hắn cúi đầu xuống, lập tức xông tới bên người hắn.

Binh khí xen lẫn vào nhau, Ninh Nghị theo ánh lửa nổ tung mà vọt qua một bức tường bị đổ trước mặt, những người ở phía sau cũng vọt qua những hố bom đã nổ rồi, theo sát không nghỉ, đối phương giờ cũng đã có kinh nghiệm, chỉ cần đuổi theo những vị trí mà Ninh Nghị đã đi qua thì chắc chắn là không sao.

Cứ chạy trốn ở trong ánh lửa một thời gian, lúc đối phương vung đao bổ tới, Ninh Nghị lách người nhảy ra, lăn một vòng dưới đất, lúc đứng lên thì đối phương cũng đã áp sát. Hai thanh cương đao chạm nhau tóe lửa, Ninh Nghị lảo đảo lui lại mấy bước, đột nhiên đứng lại, thái độ như thể đang chờ đối phương bước tới, người kia vung binh khí trong tay lên, lúc cần phải xông lên lần thứ hai thì đột nhiên chần chừ, nhìn xuống dưới chân một chút. Đấy là do sức uy hiếp của Ninh Nghị lúc này quá lớn, đột nhiên có biểu hiện kỳ lạ, khiến người ta không thể lơ là.

Người kia gần như là đứng lại tại chỗ, theo bản năng mà đối diện với Ninh Nghị chừng hai giây, sau đó mới phản ứng lại, đang muốn vồ tới thì dưới chân ầm một tiếng nổ tung. Lực xung kích cực lớn hất Ninh Nghị lảo đảo lùi về phía sau vài bước, tay chống xuống đất cố gắng trụ lại, miệng lẩm bẩm nói "Cũng còn may" rồi xoay người tiếp tục bỏ chạy.

Ở đầu kia, những người của Tô gia đã đến bên bờ sông đào đầu hẻm, có người xốc tấm vải bố lên, phía dưới lộ ra một chiếc bè gỗ lớn đơn giản mà rắn chắc, bắt đầu lục tục trèo lên bè. Còn ở chỗ này, ngay sau lưng Ninh Nghị, tiếng rít gào xé gió mà tới.

Lúc này Thạch Bảo đã đánh tới sau lưng, Ninh Nghị đột nhiên cắn răng, dốc hết sức xông về phía trước, gần như là thành một đường thẳng, Thạch Bảo đột nhiên xông lên, chém xuống một đao, tiếng nổ ầm ầm vang lên, ánh lửa bốc lên nhấn chìm hai người vào trong.

"Đi... đi nhầm rồi..."

Trên bè gỗ cách đó không xa, Tô Đàn Nhi trừng mắt nhìn cảnh ấy, lẩm bẩm mấy tiếng "Tướng công" rồi tìm đường xông ra, bèn bị Cảnh hộ vệ và đám Tiểu Thiền kéo lại trên bè gỗ. Trong ánh lửa kia cũng không phải là không có động tĩnh gì, thanh đại đao của Thạch Bảo còn đang vung vẩy, chỉ là ở trong màn lửa mọi thứ trở nên mơ hồ, một cây cột ở trong khu phế tích bên cạnh bị chém đứt, rồi chìm vào trong ngọn lửa lớn. Ninh Nghị vọt vào trong khu phế tích ấy, sau đó có hai khối hỏa dược nổ tung, nhấn chìm tầm mắt, trong sức chấn động của vụ nổ, bóng hai người đan xen vào nhau, ở phía xa hơn một chút, thiếu nữ tên Lưu Tây Qua cũng đã vọt tới, nhưng thấy hỏa dược nổ ghê gớm như vậy, cũng chỉ đành chốc đại đao dừng lại, chiếc nón rộng vành của nàng đã bị hất bay từ lâu, làn váy tung bay theo những luồng khí lưu bỏng rát, như một hình phác họa màu đen.

Mấy giây sau, Thạch Bảo cả người đầy máu bị hất bay ra ngoài, gã điên cuồng hét lên mấy tiếng, muốn đứng lên, nhất thời lảo đảo không thể đứng vững được, lại ngồi xuống, trên người đều là vết thương do bị hỏa dược nổ mà thành, chỉ có một vết đao, có lẽ là do Ninh Nghị thừa lúc loạn mà chém, nhưng không nghiêm trọng lắm. Ở bên kia, Ninh Nghị cắn răng chạy thật nhanh về phía bè gỗ, thân thể của hắn cũng nhuộm đẫm máu tươi, chỉ là ít nghiêm trọng hơn nhiều so với Thạch Bảo. Vừa nhìn thấy, thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua lập tức nhanh chóng xông lên.

Lúc tiếng nổ vang lên, cô gái kia đi vòng qua khỏi, Ninh Nghị nhào lên trên bè gỗ, mấy người Tô Đàn Nhi muốn xông tới, liền nghe hắn quát khẽ một tiếng "Lùi lại!" rồi móc trong ngực áo ra một vật gì đó.

Ở trên bờ phía sau, thiếu nữ kéo đao tới rất nhanh, rồi đột nhiên nhún chân nhảy lên. Ninh Nghị cắn răng, ở trên bè gỗ xoay người, vật trong tay nhắm thẳng thiếu nữ lăng không bay tới.

"Đoàng" một tiếng, tựa như có một ánh lửa sáng lên trong tay hắn.

Bóng dáng thiếu nữ trên không trung xoay mấy vòng rồi rơi xuống mặt đất trên bờ.

Bè gỗ nhanh chóng chèo ra xa bờ, đi về phía bên kia, có người dựng bình phong bằng gỗ lên, đề phòng bên kia bắn tên hoặc ném đá về phía này. Trong tầm nhìn của mọi người, thiếu nữ nằm dưới đất lắc lắc đầu, một tay cầm đao một tay chống đất, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bên này, trong bóng tối không nhìn rõ dung mạo của nàng, chỉ có ánh mắt trong suốt, không có vẻ gì là đang phẫn nộ cả, xem ra còn có mấy phần hiếu kỳ lẫn ngơ ngác. Ninh Nghị co quắp ngồi trên bè gỗ, hung dữ phất tay, sau đó tay trái lần mò thăm dò chỗ bị thương trên cánh tay phải, sau đó cắn răng dùng sức rút một vật nhỏ không rõ là vụn gỗ hay sắt thép gì đó cắm trên tay ra, ném xuống nước.

"Tại hạ Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng..."

Khoảng cách xa dần, hắn ngồi ở trên bè lẩm bẩm nói câu đó, nhưng lúc này không còn khí lực để mà gọi cho lớn tiếng nữa, trong lòng thấy nhạt nhẽo, cuối cùng nằm vật xuống trên bè gỗ, mặt của Đàn Nhi, của Tiểu Thiền, của Quyên Nhi, của Hạnh Nhi, của đám người Cảnh hộ vệ chập chờn lay động trong tầm mắt của hắn, một góc tầm nhìn có một cột khói bốc lên, ngay chính giữa tầm mắt là biển sao mênh mông trong suốt. Thân thể còn có thể cảm giác được, trong màn đêm, bốn phía thành thị vẫn đang chìm trong tiếng trống trận liên miên không dứt, nhưng ít ra là ở trong hẻm Thái Bình, quân đội cũng đã tới, đây cũng là lúc bọn họ nên đau đầu rồi...

Việc chuẩn bị chiếc bè gỗ này vốn không phải là để ra khỏi thành, khu vực kênh đào ngoài cửa thành cũng đã bị người của Phương Tịch chiếm cứ rồi, việc đi ra Đại Vận Hà là không có ý nghĩa gì cả. Bè gỗ này chỉ có mục đích là vượt sông, tăng thêm một lựa chọn mà thôi. Bất luận lần tai bay vạ gió này là do ai gây nên thì căn nhà trong hẻm Thái Bình này khẳng định là không thể nào quay về được nữa.

Đoạn sông đào này không rộng lắm, lúc bè gỗ cập bờ bên kia thì ở phía bờ bên này, thiếu nữ mặc quần hoa màu xanh vẫn còn đứng đó, người trung niên luôn đi theo bên người nàng lúc này đã tới đỡ lấy thanh đao lớn, nói:

"Tây Tây tiểu thư, đi thôi."

"Sự tỉ mỉ thật lợi hại." Thiếu nữ nghiêng đầu nói. "Ta muốn hắn...làm quân sư."

Trên nóc nhà ở một ngõ phố khác có địa thế cao hơn, có hai bóng người đang đứng trong bóng tối quan sát tình hình bên này, một người nhẹ nhàng lùi lại, cất lời cảm thán giống như cô gái kia:

"Thật là lợi hại... Thật đúng là lợi hại..."

"Phật soái, gã kia... Có cần phải xử lý không..."

"Không đáng kể, không đáng kể."

Người trung niên tên là Phương Thất Phật kia lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa Tiền Đường kia, cảm thụ sự kịch liệt của cuộc chiến.

"Người lợi hại nơi nào cũng có, đột nhiên gặp một người, là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa thôi, nhưng mà cũng... không đáng kể, đại cục ở ngoài thành, người này tuy rằng lợi hại nhưng dưới tình huống đại cục đã định, cũng chẳng thể làm được gì... Chúng ta đi thôi."

Vây thành đã mấy ngày, thế cuộc trong thành hỗn loạn khó chịu, nhưng cũng chẳng có mấy người có thể thực sự nắm chắc toàn bộ thế cuộc của thành Hàng Châu này. Ngay cả Ninh Nghị cũng vậy, chưa quen với tình huống chiến tranh như thế này, cũng khó có thể biết chắc cuộc chiến ngoài thành cuối cùng là ở trạng thái ra sao. Trong mắt mấy người Tiền Hi Văn, binh lính Vũ Đức quân rất tinh nhuệ, theo như tin tình báo truyền tới thì trên chiến trường đan nhau như răng lược, hai phe đều có thắng bại. Quân của Phương Tịch đã mấy lần xông vào thành, nhưng do Vũ Đức quân đã có chuẩn bị rồi nên sau đó lại có thể tiến công đẩy lùi quân giặc ra ngoài.

Dưới tình huống không thể nắm được bên kia, Ninh Nghị cũng chỉ có thể tập trung vào tình hình trong thành mà thôi, lợi dụng hệ thống quan chức để cố gắng tóm đám người Phương Thất Phật trong vòng một hai ngày tới, một mẻ lưới bắt hết những kẻ quấy rối kia. Nếu như không phải tối hôm đó xảy ra vụ loạn ẩu kia, có lẽ một, hai ngày sau thực sự có thể thu được thành quả rồi. Nhưng lúc này oán giận cũng vô dụng, chỉ có thể bắt đầu nén tâm tình xuống, chuẩn bị cùng đám người Tiền Hải Binh tiến hành bước phản công kế tiếp. Nhưng ngoài tất cả dự liệu của mọi người chính là, sáng ngày hôm sau, hết thảy mọi thứ đều hóa thành bọt nước.

Triều Vũ năm Cảnh Hàn thứ chín, sáng sớm ngày mùng 4 tháng 7, cửa Tiền Đường thành Hàng Châu chính thức bị phá dưới thế tiến công của quân đội Phương Tịch, thế phòng thủ của Vũ Đức quân tan vỡ, bắt đầu co cụm lại, sau đó, cố gắng tranh thủ cho mọi người trong thành Hàng Châu thời gian khoảng chừng một ngày để chạy trốn... Kỳ thực, đây cũng chưa chắc là bọn họ chủ động tranh thủ giúp mọi người, chỉ là theo hồi ức của người tham dự sau này, dưới sự truy đuổi của quân đội Phương Tịch, bọn họ cũng bỏ chạy, bất đắc dĩ phát sinh những cuộc chiến đấu khắp nơi. Sau một ngày, thành Hàng Châu thất thủ.

Buổi sáng Thất Tịch theo âm lịch, tin tức này vượt qua 800 dặm truyền tới Biện Kinh...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK