Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiếng người hô hoán, gào khóc nổi lên bốn phía, trong tửu lâu nhất thời huyên náo như chợ vỡ. Có điều, người ở trong cuộc chỉ sợ không ai nắm bắt được toàn bộ câu chuyện.

Tống Thiên kéo Tần Tự Nguyên lao ra cửa lớn, thân hình khôi vĩ của hán tử phía sau cũng đã tách ra khỏi đoàn người, xông thẳng về phía này, chớp mắt đã thấy tới sát sau lưng, mấy chục người phía trước cũng đang hùng hổ tiến tới, trong khoảnh khắc chỉ khiến người ta có cảm giác trúng ổ phục kích đã được bài bố sẵn.

Tuy nói rằng bây giờ tông thân như Khang lão không có thực quyền mấy nhưng có thể vào vương phủ làm thị vệ thì Tống Thiên kia cũng chẳng phải thứ dễ bị bắt nạt, mắt thấy trước sau đều có kẻ địch hung hãn vây bắt, gã đột nhiên cắn răng, rút thanh trường đao bên hông ra. Lúc này xung quanh đã ồn ào lộn xộn lắm rồi, không chỉ có bọn họ xông ra cửa mà mấy người khách mời sắp tới cửa lớn cũng lao đến, thấy mấy chục người phía trước hùng hùng hổ hổ đổ tới thì cũng hơi sững sờ. Nhưng đầu lĩnh của đám người đối diện kia dường như cũng hơi ngẩn ra, đột nhiên vung tay lên ra hiệu cho toàn đội ngũ dừng lại, tạo thành cục diện giằng co.

Lúc này hầu như không còn kịp suy đoán gì nữa, không ai biết kẻ địch ngã xuống đất là kẻ nào, trong đại sảnh tiếng súng vang vọng đến đinh tai nhức óc, đại hán uy mãnh rẽ đám đông thẳng một đường đánh tới Tần Tự Nguyên, Tống Thiên rút cương đao khỏi vỏ, muốn xông lên liều mạng, nhưng rốt cuộc cũng không biết là nên liều với bên nào trước. Một thanh âm xen lẫn trong tiến ồn ào huyên náo bên trong vọng ra:

"Chính là bọn họ! Bắt lại cho ta!"

Thanh âm này đầy vẻ điềm tĩnh trấn định, tuy sau đó bị nhấn chìm trong những âm thanh hỗn tạp xôn xao bên trong nhưng vẫn được nghe thấy rõ ràng, người nói chính là của Tần Tự Nguyên ở sau lưng Tống Thiên.

Sau đó mới nghĩ ra, tuy rằng biến cố xảy đến rất nhanh, chưa rõ chuyện gì đã bị người ta lôi ra ngoài, nhưng sau đó vị lão nhân ngoài sáu mươi ấy vẫn không có chút hoảng loạn nào, lại có phản ứng đầu tiên. Thanh âm này người bên ngoài cũng nghe rất rõ, đại hán cao lớn phía sau quát to một tiếng, chụp lấy một bồn hoa liệng tới, Tống Thiên phất tay cản lại, bản thân cũng bị sức công kích rất lớn chấn lùi mấy bước, mảnh sành vỡ lẫn bùn đất văng tung tóe khắp nơi, phần còn lại của chậu hoa cũng chuyển hướng đổ xuống đầu mấy chục người đang tới kia. Người nọ mới vung tay cho đám lâu la dừng lại, đột nhiên thấy một chậu cây bay đến, vội vàng giơ hai tay vỗ một cái, tuy không bị thương tích gì nhưng cũng bị bùn đất bắn lên tối tăm mặt mũi.

"Mẹ kiếp, bọn chúng cũng có chuẩn bị..." Người cầm đầu kia quệt bùn nhão trên mặt, đột nhiên rút một thanh sắt, hô lớn:

"Các huynh đệ, đập nát bọn chúng!"

Mấy chục người liền hò hét xông lên. Cơn hỗn loạn nơi cửa trong chớp mắt hóa thành cuồng triều, đánh nhau mịt mù khói lửa.

Trong đại sảnh, Nguyên Cẩm Nhi trốn dưới quầy hàng ló đầu nhìn ra ngoài, căn bản chẳng hiểu sao đột nhiên bên trong lại loạn như vậy nữa, chỉ nghe tiếng la hét, tiếng hỏa thương nổ, bụi khói mịt mù tràn ngập và máu tươi vương vãi khắp nơi. Thời đại này hỏa dược sử dụng cho đột hỏa thương rất nhiều khói bụi, tiếng vang cũng kinh người, đột nhiên nổ tung một phát, thanh thế dọa người khỏi phải nói, một bên khói bụi mịt mù, bên kia máu thịt tứ tung, vù một cái đã phun hết cả ra ngoài, bắn lên khắp mặt mũi chân tay những kẻ phía sau.

Lúc này trên bình đài ở lối ra hành lang lầu hai cũng có mấy người vội vàng đi ra nhìn tình cảnh này, đó là ba người Chu Bội, Trương Thụy, Lý Đồng lúc nãy đến cùng Ninh Nghị. Bọn họ nhìn thấy Ninh Nghị cầm hỏa thương đi ra ngoài, chần chừ mất một lúc mới cùng ra theo, còn chưa tới hành lang đã thấy có người nhảy trên bình đài xuống, hỗn loạn bốn phía nổi lên, Chu Bội bị dọa sợ hết hồn, ngồi xổm xuống bên lan can nhìn xuống dưới, còn chưa biết mô tê gì đã nghe một tiếng nổ vang, khói bụi mù trời bay lên một bên tầm mắt, lẫn trong đó còn có máu tươi ghê người.

Sau đó, Chu Bội, hai vị phu tử đều nhìn thấy thư sinh mà bọn họ vừa mới ngồi cùng đàm đạo lúc nãy, hoàn toàn không còn chút khí tức hào hoa phong nhã lúc trước nữa. Lúc đại sảnh đang hỗn loạn, trước cửa thì đánh nhau mù trời thành một đống, một phát hỏa thương này đột nhiên xuất hiện thật là thẳng thắn dứt khoát, không chút nào dây dưa dài dòng, nòng thương vừa thu lại, thư sinh liền ôm lấy nữ tử áo trắng bên mình, muốn rời khỏi đám đông.

Ba người ở trên bình đài chung quy không thích ứng được cảnh máu me chết chóc, bất kể là Chu Bội thường ngày được coi là từng trải hơn những nữ tử khác hay Trương Thụy, Lý Đồng thông hiểu quân lược, thình lình nhìn thấy một thi thể đổ xuống, máu tươi vương vãi khắp nơi, đột nhiên sợ đến không còn nhận thức được gì nữa, trong lòng trống rỗng. Sau đó, họ nhìn thấy hán tử mặt sẹo phía dưới ngừng lại rồi đột ngột xông về phía thư sinh mặc trường bào.

"Yaa...aaa..."

"Giết Tần lão cẩu trước!"

"Hỏa thương! Đừng để y châm lửa tiếp..."

Mấy cái miệng tranh nhau nói, lúc này cô bé Chu Bội đang đứng trên lầu ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn dưới sảnh lại không thể nào phân biệt được là những ai đang nói. Nàng chỉ có thể nhìn thấy hán tử mặt sẹo kia gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi đột nhiên xông về phía Ninh Nghị, đại hán phương bắc này cao hơn Ninh Nghị cả một cái đầu, vóc người cũng rất to lớn vạm vỡ, trong nháy mắt hai người đã va chạm nhau trong đám khói bụi chưa tan.

Trái tim của cô bé như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực (1), sư phụ Ninh Nghị trong ấn tượng của nàng vốn là một thư sinh yếu đuối, thỉnh thoảng nghe hắn khoác lác Huyết Thủ Nhân Đồ gì gì đó, cũng chỉ nghĩ là hắn thích sự thú vị của mấy truyền thuyết giang hồ linh tinh vớ vẩn thế thôi. Nhưng lúc này đâu có giống đùa giỡn nữa, hình thể của hai bên căn bản không cùng một cấp độ so sánh, e rằng sư phụ vừa bị đụng một cái đã phun máu bay ra rồi. Chỉ không ngờ, một khắc sau đã thấy hai người giao thủ với nhau trong màn khói bụi mịt mù kia.

Gần như ngay lập tức chính là va chạm trực tiếp, đánh đấm kiểu này hoàn toàn không thể nhắc đến mỹ cảm võ học gì hết, bàn ghế xung quanh bị đánh bay ầm ầm, hỏa thương trên tay Ninh Nghị làm bằng trúc, chỉ có phần đuôi là thêm chút kim loại, Ninh Nghị xoay lại đập thẳng vào đầu hán tử mặt sẹo. Đối phương vừa chặn lại, cả ống trúc đã nát vụn, tính đàn hồi của mảnh trúc vỡ biến ống hỏa thương thành một cây roi, sắt cứng ở phía sau quẹt trúng gáy kẻ địch, sau đó Ninh Nghị cũng bị hất ngược về phía sau.

Hắn luyện nội công cũng được một thời gian tương đối khá, thể chất hơn xa người thường, sức mạnh vô tình bộc phát cũng khiến người ta phải hoảng hồn, nếu không hỏa thương đã chẳng dễ dàng đập phát hóa thành roi như vậy được. Nhưng sức mạnh này chỉ có tác dụng bạo phát trong khoảnh khắc mà thôi, thân thể hắn rốt cuộc vẫn không thể so nổi với đại hán mặt sẹo, chớp mắt đã bị trúng một quyền. Hắn cũng trả lại một quyền, những mới ném ghế lên liền bị đối phương nhẹ nhàng đập nát. Mấy lần giao thủ ngắn ngủi này đã chứng minh sức mạnh song phương không cân bằng. Thình lình, đại hán mặt sẹo vung tay lấy ra một ngọn roi thép, hung hắn quất tới, chiếc bàn bên cạnh bị gã đập nát thành năm bảy mảnh nhỏ.

Ngọn roi thép đen thui một màu, thế tới trầm mãnh, một bị đánh trúng thì cầm chắc thịt nát xương tan. Chiêu đầu không trúng, ngọn roi thép không ngừng một giây, tiếp tục quét ngang tới. Ninh Nghị nhanh như chớp lùi lại, áo ngoài đã bị xé rách, chỗ bao tử nghe đau rát, chẳng biết do tâm lý hay là bị thương thật. Hắn không dám đợi roi thứ ba quất tới, hai chân dồn sức bật nhào tới, đánh cược toàn bộ khí lực mạnh nhất siết chặt cổ và sườn phải đổi phương.

Nội công của Ninh Nghị lúc bộc phát thì sức mạnh kinh người, lúc trước Lục Hồng Đề cũng đã nói phát lực kiểu này rất có hại cho cơ thể, không phải luyện tập từ bé thì khó có thể thích ứng hoàn toàn với phương pháp phát lực này, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn rất bá đạo. Đối phương tựa hồ không ngờ được một thư sinh lại có được lòng gan dạ, sự sáng suốt và sức mạnh ghê gớm như vậy, nhất thời cổ và tay phải như thể bị vòng sắt trói lại, nghiến răng nghiến lợi mãi vẫn không thoát ra được, roi thép trên tay cũng quất không đến. Hai người quấn nhau lăn xuống đất.

Toàn bộ quá trình này chỉ xảy ra trong chốc lát, hán tử mắt sẹo xông tới, hai người giao thủ, sau đó ngã lăn ra đất, khói bụi bốn phía còn chưa kịp tan hết, lại bị cuộc đấu này khuấy đảo bay loạn khắp nơi. Hán tử mặt sẹo ngã xuống đất xong, đột nhiên lăn qua, tay trái muốn chộp lấy Ninh Nghị. Nhưng Ninh Nghị cũng đã buông tay, lăn theo đối thủ, liều mạng ôm chặt cánh tay cầm roi của hán tử, hai chân xoắn lấy bả vai kẻ địch.

Khi xuyên đến nơi này, Ninh Nghị rất hứng thú với võ công, lúc có nội lực rồi bèn học thêm mấy bộ quyền, dù sao thì Lục Hồng Đề cũng đã dạy hắn công dụng của mấy thứ võ công này. Nhưng từ đó đến nay hơn nửa năm hắn chưa từng trải qua chém giết nên không thể biến những động tác võ thuật này thành phản xạ có điều kiện được, không có phản xạ có điều kiện tức là những võ công này không dùng được. Hiện tại giao chiến với kẻ địch, trong đầu hắn gần như là không có gì cả, vừa giao thủ đã biết ngay không thể dùng võ công để đánh bại đám người này được, đến lúc liều mạng thì vẫn cứ phải dùng cách cũ.

Lúc đối phương đã có vũ khí trong tay rồi thì chạy trốn chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể nghênh tiếp thôi.

Sức mạnh của người này rất cương mãnh, nếu ở trên chiến trường có lẽ sẽ là một vị đại tướng, nhưng lại không phải là thứ đại sư võ học như Lục Hồng Đề. Trước mặt Lục Hồng Đề, Ninh Nghị gần như không có cơ hội xuất thủ, cho dù có muốn ôm lấy đối phương thì nàng cũng có thể dễ dàng lách người tránh được ngay. Nhưng hán tử kia dù sao cũng chỉ dựa vào sự dũng mãnh và sức mạnh hơn người, tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nhưng ngày xưa đánh lộn, gã chỉ cần dùng sức là có thể quăng quật, đánh bay người ta dễ dàng. Mà lúc này hai người đã lăn không biết bao nhiêu vòng dưới đất, chuyện một tên thư sinh chỉ ôm chặt lấy thân thể của gã, luôn tìm cách dùng quan tiết kỹ (2) đoạt mạng quả thực trước nay gã chưa bao giờ gặp.

Trong hệ thống cận chiến hiện đại, sự phát triển của quan tiết kỹ là nhờ phối hợp với thành tựu khoa học, hiểu biết về những điểm yếu hại trên cơ thể đã đạt đến mức cao nhất, nhu thuật của Gracie, hiệp khí đạo (aikido), không thủ đạo (karatedo) cũng có nhiều kỹ xảo kiểu này, công phu cầm nã thủ Trung Quốc truyền thống, các thuật tán đả phòng thân cũng nhắm vào điểm yếu đối phương như vậy. Dĩ nhiên Ninh Nghị không thể đạt đến cấp độ của nhu thuật đại sư như Gracie, nhưng ở thời khắc sống còn này đầu óc rất tỉnh táo, biết một khi buông tay là chết chắc, cho nên phải phối hợp với nội công bộc phát sức mạnh, mấy lần thay đổi vị trí, siết chặt lấy cổ hoặc tay chân đối phương, dùng động tác quan tiết kỹ đẩy về bên phải, sau đó đột nhiên lăn sang trái, cố hết sức bẻ gãy chân tay địch thủ.

Có lẽ chỉ có người đã thực sự luyện tập những động tác quan tiết kỹ này mới có thể hiểu rõ thân thể người thực ra yếu đuối ra sao, nhưng giữa lằn ranh sống chết, đại hán kia cũng cực kỳ nhạy cảm, nhất thời cũng phải rất chật vật với Ninh Nghị, nhưng ở thế ngàn cân treo sợi tóc vẫn có thể dồn sức phản kích đẩy Ninh Nghị ra, chỉ có điều vừa hất ra xong thì Ninh Nghị lại nhào tới ngay. Hai người lăn lộn dưới đất mới có mười mấy giây, nhưng mỗi khoảnh khắc đều là sinh tử, bàn ghế xung quanh đều bị hán tử mặt sẹo quờ quạng đánh loạn đập cho nát bét hết cả. Đùi Ninh Nghị cũng đã bị tay trái gã kia đánh trúng một quyền, nhưng mỗi giây trôi qua Ninh Nghị đều liều mạng bẻ tay bẻ chân đối phương. Lúc này hắn lại đang siết chặt tay phải kẻ địch, dồn hết sức lực muốn bẻ cho bằng gãy mới thôi, đại hán kia cũng vung tay trái muốn tóm lấy Ninh Nghị. Đột nhiên, một bóng trắng lao tới.

Đó chính là Vân Trúc, vốn đã bị Ninh Nghị đẩy sang một bên từ lúc bắt đầu đánh nhau. Nàng trốn ở bên cạnh nhìn mấy lần, lúc này căn răng rút trâm cài tóc xông tới, đột ngột đâm mũi trâm nhọn ấy vào bụng dưới của kẻ địch.

Đại hạn kia la lớn một tiếng, đá bay Vân Trúc ra ngoài. Một cước này không chuẩn lắm, đá trúng vai nàng, tuy rằng chưa dốc toàn lực nhưng cũng hất Vân Trúc lăn ra ngoài. Ninh Nghị thì không biết Vân Trúc bị thương ở đâu, trong lòng vô cùng căng thẳng, mím môi mím lợi dốc hết toàn lực, bẻ gãy cánh tay đại hán nghe "rắc" một cái, roi thép cũng đã rơi xuống đất.

Cơn đau do cánh tay bị bẻ gãy, bụng dưới bị đâm thủng khiến hai mắt đại hán đỏ ngầu giận dữ, thân thể lộn một vòng, lần này thư sinh không còn bám theo nữa, gã dễ dàng đứng dậy. Vừa mới ngẩng đầu liền thấy Ninh Nghị đã nhặt cây roi thép nặng mấy chục cân kia lên, trong mắt gã, hai tay kia đã vung về phía sau...

"Chết đi..."

Bịch một phát, ngạnh sắc (3) của ngọn roi đã nện trúng bên trái đầu gã mặt sẹo, nhất thời gần nửa cái đầu của đại hán vỡ nát. Lúc này gã đang ở cạnh tường đại sảnh, thân thể bị một chiêu dốc toàn lực này của Ninh Nghị hất văng lên, hai ô cửa sổ nhìn ra sông bị đánh nát, nửa thân trên lắc lắc rồi rơi xuống trở lại.

Trên bình đài, Chu Bội nhìn cảnh Ninh Nghị quất xuống một đòn khiến đầu kẻ địch nổ tung dưới kia, môi run run không nói được câu nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Ninh Nghị quay đầu nhìn Vân Trúc, chỉ thấy nàng đang ôm vai ngồi dậy, cố gắng nở một nụ cười với Ninh Nghị. Ở bên kia phòng khách, Cẩm Nhi hô khẽ một tiếng rồi chạy về phía bên này.

Ở phía cửa lớn, chẳng biết có bao nhiều người đang xúm lại một đoàn bịch bịch bốp bốp đánh nhau loạn xạ cả lên, đại hán cao to nhất cũng đang ở trong này, trong cuộc hỗn chiến vấn không ngừng áp sát Tống Thiên cùng với người được bảo vệ là Tần Tự Nguyên> Người này hiển nhiên là kẻ lợi hại nhất trong năm người, mấy chục gã từ đầu phố đổ tới tuy ai cũng có vũ khí nhưng hầu như chẳng thể nào ngăn cản được y bao nhiêu, nhất là Tống Thiên cũng bị cuốn vào trong trận chiến. Tuy rằng võ nghệ của gã không phải kém nhưng dẫu sao thì vẫn còn phải bảo vệ Tần Tự Nguyên, lại còn bị người ta ngăn trở nên trong nhất thời cũng không thể nào xông ra ngoài được.

Hán tử cao gầy kia lúc này cũng đã xông vào trong cuộc hỗn chiến, song đao múa may không nhừng. Mấy chục người xông tới kia chỉ là lưu manh hạng thường, nháy mắt đã bị đánh bay mấy thành viên. Gã nghiêng đầu liếc nhìn lại bên này, thấy đồng bạn bị Ninh Nghị lấy roi thép quật nát đầu, nhất thời muốn quay đầu xông lại. Ninh Nghị đối mặt với gã, vẻ hung tàn trong mắt không hề thua kém, hắn đột nhiên lại vung roi thép lên lần nữa, nện xuống đầu hán tử mặt sẹo. Vách tường bên cạnh vốn làm bằng gỗ, rất rắn chắc, nhưng vừa nãy bị đánh trúng một phát rồi, bây giờ thêm phát nữa cũng phải nứt ra. Đầu của hán tử mặt sẹo lúc này dĩ nhiên cũng bị đánh cho không còn nhận ra.

"Đến đây!"

Ninh Nghị quẳng roi thép, hét lên một tiếng với người ở ngoài. Hắn trở một tay rút hỏa thương, tay kia lấy đồ đánh lửa trên người ra. Ngay lúc đó, đao phong đột nhiên kéo tới, quý công tử ở phía sau xông về phía hắn.

"Giết Tần lão cẩu..."

----------------

Chú thích:

(1) Nguyên văn là tim nhảy lên tận cổ họng, có nghĩa là lo lắng, sợ sệt.

(2) Quan tiết kỹ: một kỹ thuật đánh ở cự ly gần, lấy chiết (bẻ), đoạn (chặt), nữu (vặn/bẻ), tỏa (khóa), khốn (vây) làm chủ, gây tổn thương (nghiêm trọng) tạm thời hoặc vĩnh viễn lên những điểm yếu hại như khớp xương của đối thủ. Mấy thứ judo, aikido, karate đều có sử dụng quan tiết kỹ, nhưng hạn chế sử dụng, thường trong thi đấu, đối thủ kêu đau thì buông ra.

(3) Nguyên văn là "lăng giác", mấy thằng cao to đen hôi trong phim Tàu đi đánh nhau cầm cái roi thép, phía trên cùng có gắn một quả cầu nhỏ, quả cầu đó lại có nhiều gai, ngạnh sắc nhọn, đánh vào đâu biết liền chỗ đó. Roi này cũng giống y chang vậy đó.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK