Một cây thương đột nhiên tập kích vào sau lưng của cô gái.
Từ trong bóng tối ở vệ đường bỗng nhiên xuất hiện một bóng người di chuyển với tốc độ cực nhanh, mũi thương đâm ra tạo thành tiếng rít trong không khí. Cô gái cũng không lấy gì làm bất ngờ, đảo thanh đao ra đằng sau, mặt đao như dính vào lưng. Mũi thương và đại đao đụng vào nhau, sau đó là mấy tiếng va chạm vang lên.
Tốc độ xuất thương của người này cực nhanh, thu phát tự nhiên, biết tận dụng sơ hơ của đối phương, ép cho thân hình Lưu Đại Bưu phải đung đưa.
Đao pháp của Bá Đao doanh vốn không thích hợp cho con gái luyện tập, tuy nhiên do Lưu Tây Qua thông minh, bỏ đường lớn, chọn đường nhỏ, phối hợp với công phu nội gia tìm ra được phương thức phát lực phù hợp. Thế nhưng, bởi vì lực lượng này quá lớn nên phải tích lũy dần theo quán tính, trên phương diện ứng biến sẽ có một số thiếu sót nhất định. Nàng có thể khắc phục được nhược điểm, một là do bản thân thông minh thiên tài, hai là do kế thừa kinh nghiệm võ đạo của phụ thân mình. Nếu người nào đó coi nàng là địch nhân, điểm đầu tiên nghĩ đến chắc chắn là nhắm vào phương diện ứng biến, đâu phải ai cũng là Trần Phàm, có lực lượng lớn có thể cứng chọi cứng với nàng.
Có thể nổi danh nhờ vào đại đao, tạo dựng địa vị vững chắc ở trong quân của Phương Tịch, điều đó đã nói lên sở đoản của nàng cũng mạnh hơn sở trường của người khác rất nhiều. Nếu có thể áp chế, làm gián đoạn được thế công của nàng đồng nghĩa với việc đao pháp kinh khủng của nàng bị phá.
Người của Tề gia hiển nhiên cũng biết đạo này lý, đứa con thứ ba là Tề Tân Nghĩa được phân công ẩn nấp ở bên ngoài để tập kích. Thương pháp của hắn không cương mãnh giống như Nhị ca, mà là linh động độc hiểm như Ưng vồ Yến mổ, tuy không dùng hết lực lượng vào mỗi chiêu nhưng phương hướng tấn công của thương pháp đã cản trở phương hướng rút lui của cô gái.
Cô gái cũng không vì vậy mà bó tay, nàng kéo đại đao, bước chân di chuyển như người say rượu, dùng sự biến ảo để thao túng cán đao, chặn được công kích của mũi thương kia. Chẳng qua thương kia đã dính sát vào người Tề Tân Nghĩa, giống như thịt dính xương vậy, rất khó để thoát khỏi thế công của đối phương trong thời gian ngắn. Bên kia, Tề Tân Dũng đã tận dụng thời gian để hồi phục, tiếp tục cầm thương lao vào, hai tay Lưu Đại Bưu cầm cán đao đột nhiên xoay tròn một vòng, vạch trên mặt đất một vòng tròn sâu, cương thương của Tề Tân Dũng chạm vào thanh đao, tia lửa tóe ra, tạo thành một đốm lửa trong bóng tối.
Muốn điều khiển thanh đại đao trong một phạm vi nhỏ đúng là không dễ, trước sự giáp công của hai người, thế đánh của thiếu nữ không còn nhanh mạnh như lúc đầu. Nàng đã bắt đầu phải tránh né chống đỡ, mũi đao không còn được nâng cao, mỗi một lần quơ múa, chém ngang chặt dọc đều va chạm với mặt đất tạo thành những tiếng leng keng, đốm lửa theo đó tóe lên. Hai người Tề Tân Dũng và Tề Tân Nghĩa trong lúc nhất thời cũng không phá được phòng tuyến của cô gái, mũi thương chỉ như dùi gõ vào thanh đao mà thôi.
Với trình độ võ học bây giờ của Ninh Nghị rất khó để đoán được kết quả trận đấu sẽ nghiêng về bên nào. Hắn thấy, ít nhất Lưu Đại Bưu vẫn có thể an toàn nhưng tình thế phía Lâu Tĩnh Chi dần trở nên không hay. Ba người vây công rõ ràng mạnh hơn đám gia vệ của Lâu Tĩnh Chi, thêm nữa là đối phương có lối đánh liều mạng, không sợ chết nên trong nháy mắt lại có thêm một gã gia vệ bị đại hán dùng Tam tiết côn đánh bể đầu.
Lúc này gia vệ của Lâu Tĩnh Chi chỉ còn lại bốn người. Bản thân Lâu Tĩnh Chi cũng biết chút võ nghệ, nhưng trong tình huống này võ nghệ của hắn chẳng có ý nghĩa gì nữa. Bọn gia vệ ép gã lùi về sát mép tường. Phạm vi chiến đấu giữa hai bên đã được kéo ngắn lại. Một gã gia vệ của Lâu Tĩnh Chi ý thức được không ổn, kêu lớn:
- Thiếu gia đừng đi về bên đó.
Lâu Tĩnh Chi hơi ngẩn người, hắn không còn biết phải đi về hướng nào nữa. Hắn thấy bên này thì Lưu Đại Bưu và lão Nhị, lão Tam của Tề gia đang đánh nhau, còn may là Lưu Đại Bưu vẫn đang chiếm thượng phong. Mà bên kia, Tề Tân Hàn quơ múa trường thương, thân hình toàn máu đang lao vào phòng tuyến của bốn gã gia vệ.
Bên kia, Tề Tân Dũng và Tề Tân Nghĩa đang đánh với Lưu Đại Bưu đột nhiên thu thương, thân hình nhoáng một cái đã đâm về phía Lâu Tĩnh Chi.
Keng một tiếng, Tề Tân Hàn cũng va chạm mạnh với một gia vệ, sau đó nhanh chóng rút lui, quay đầu lao về phía Lưu Đại Bưu.
Thế cục đúng vào lúc này có biến hóa.
Vốn là Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa vây công Lưu Đại Bưu, Tề Tân Hàn cùng hai tên gia tướng vây lấy Lâu Tĩnh Chi, mà bốn gã gia vệ của Lâu Tĩnh Chi đã chắn trước mặt chủ nhân, nhưng trong nháy mắt này, Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa đã lao thẳng về phía Lâu Tĩnh Chi, tạo thành cục diện 5 người vây công Lâu Tĩnh Chi. Bên này, khi Lưu Đại Bưu vung đao, thế cục lại tiếp tục có biến hóa.
Tề Tân Hàn lao về phía nàng, Tề Tân Dũng và Tề Tân Nghĩa cũng tung chiêu lao về phía Lưu Đại Bưu, một trong hai gã hộ vệ của Tề gia ném thương bay xẹt qua người Lâu Tĩnh Chi lao thẳng về phía cô gái. Đây chính là lao kỹ đắc ý nhất của Tề gia: "Tác Hồn thương" .
Việc giả vờ công kích Lâu Tĩnh Chi, sau đó đột nhiên vây công Lưu Đại Bưu, tuy không phải sách lược hay nhưng trong tình thế cấp bách cũng tạo được hiệu quả nhất định. Mấy người của Tề gia phối hợp rất ăn ý, mặc dù trong đám gia vệ của Lâu gia cũng có người nhận ra tình hình không ổn, nhưng vốn họ đã phải kiệt sức chống đỡ nên không còn cách nào viện thủ. Ba huynh đệ của Tê gia dũng mãnh lao tới nhưng cô gái kia không hề sợ, cười khì một tiếng.
Binh khí lần lượt thay nhau, trong chớp mắt tiếng leng keng đã vang lên mấy lượt. Ninh Nghị đứng ở ngoài quan sát, thấy chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, đại đao đã đánh tan được công kích của mấy huynh đệ tề gia, cương thương bay lên đầy trời. Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa đều phải lui lại phía sau, cô gái ánh mắt lạnh lùng, cầm đại đao trong tay vung mạnh giống như cung đã kéo căng, sau đó quét ngang một cái.
Đại đao rít lên một tiếng rồi rời khỏi tay, bay xoáy theo vòng tròn. Tề Tân Dũng Tề Tân Nghĩa buộc phải nhảy sang bên cạnh, trên đường xoáy của đại đao, đại hán công kích Lâu Tĩnh Chi cũng phải ngừng công kích né tránh. Đại đao bay thẳng vào vách tường, một tiếng nổ lớn vang lên, cô gái lảo đảo mấy bước, trên tay đã không còn vũ khí, còn chưa đứng vững thì kình phong đã ập đến trước mặt.
Tề Tân Hàn lao lên giết tới. Sau Tề Tân Hàn, Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa cũng nắm lấy cơ hội lao lên giáp công.
Đây là cơ hội duy nhất...
Cho dù là Tề Tân Hàn, Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa, lúc này họ đang tự nhủ với mình điều đó.
Từ trước tới nay, chưa ai thấy đại đao rời khỏi tay Lưu Đại Bưu cả. Chính nàng cũng nói nàng chưa xông pha giang hồ, mấy năm nay mọi người chỉ nhìn thấy nàng ở trên chiến trường hoặc là ở trong quân của Phương Tịch, nếu có ai dám đối nghịch với lợi ích của nàng, nàng sẵn sàng rút đao chém ngay. Đao pháp đã trở thành danh tiếng của nàng, không ai có thể hoài nghi. Đặc biệt là ở trên chiến trường, đao phong trong tay nàng như bay múa, khiến cả trăm người xung quanh rối loạn.
Nhưng mà nếu không có vũ khí thì đúng là cần phải suy nghĩ.
Lâu Tĩnh Chi hay Ninh Nghị lúc này đều tỏ ra kinh ngạc. Ba huynh đệ của Tề gia tấn công một cách liều mạng nhất, khoảng cách hơn mười thước nhanh chóng được rút ngắn, trường thương huy kích, xen kẽ lẫn nhau, dìm cô gái kia trong thế công như bão tố.
Lúc này, cô gái đang ở trong tình huống xấu. Chẳng qua, có một số người đã nhận ra tình hình quỷ dị hơn mình tưởng, có gì đó không ổn.
Trong lúc thiếu nữ không ngừng lui lại phía sau, tay áo của nàng phấp phơ, trong tiếng rít của binh khí, đột nhiên Tề Tân Hàn bị dính một cước vào chân, đau tận xương cốt, sau đó gò má của hắn trúng một quyền, ánh mắt sưng lên rồi thâm tính. Một nắm đấm trắng nõn hiện lên trong tầm mắt của hắn.
Đây chỉ là bắt đầu.
Tề Tân Dũng đứng giữa ba người giật mạnh thân thương, sau đó đâm thẳng về phía trước. Cô gái kia như u linh chuyển qua, tung một quyền về phía Tề Tân Nghĩa, Tề Tân Nghĩa vội vàng tránh thoát được một cú đấm vào bụng thì bất thình lình bắp đùi bị dính một cú đá, đau thấu tim can. Tiếp theo là ngực hắn dính một cước, sau đó là bả vai, thân hình thiếu nữ bay lộn một vòng, sau một giây lại ở giữa ba người.
Trong nháy mắt, đầu của Tề Tân Hàn lại dính hai quyền, cánh tay Tề Tân Dũng liên tục bị công kích, trường thương trong tay bay ra ngoài. Ba huynh đệ lảo đảo, định trùng chấn trận hình nhưng thấy thiếu nữ ra tay như gió, ra quyền như điện, lực đạo mạnh tới mức khiến người khác cảm thấy đau thấu xương cốt, kết hợp với thủ pháp cầm nã, ba người như bị cuốn vào một cơn lốc, chỉ biết lảo đảo nghênh mà thôi. Không một ai ngờ rằng, sau khi cô gái mất vũ khí lại trở nên đáng sợ như vậy.
Ba người này dù sao cũng là người dày dặn chiến trận, trong lúc cấp bách họ nhanh chóng tổ chức phòng thủ. Tề Tân Hàn bị đánh trúng một quyền, nói một câu:
- Hắc... Khụ... Đùa à...
Cô gái tiếp tục nện một quyền vào bả vai Tề Tân Dũng, lại vặn cổ tay đối phương một cái, ánh mắt lạnh lùng, lời nói cũng lạnh như băng:
- Ta đã bảo là ta chưa xông pha giang hồ...
Tề Tân Nghĩa đâm một thương, nàng né người tránh thoát, trong nháy mắt lại tung ra năm quyền, đoạt luôn thương trong tay Tề Tân Nghĩa, sau đó đẩy hắn sang một bên:
- Trên chiến trường, đao thương càng nặng càng chiếm tiện nghi, chẳng qua so tài giang hồ lại không giống như vậy...
Cung bộ đi thẳng, quyền đi như gió, cùi chỏ thuận thế nện vào ngực Tề Tân Hàn, thiếu niên lảo đảo lui về phía sau, khạc ra một ngụm máu tươi. Cô gái nói:
- Bộ Tiểu Kim Cương Liên Quyền này, ta luyện tập từ nhỏ, chưa bao giờ dùng, cho nên không ai biết sau khi Lưu Đại Bưu mất vũ khí sẽ như thế nào!
Giọng nói trong trẻo, mặc dù nghe có vẻ bình thản nhưng lại ẩn giấu ý khẩn trách. Bây giờ thấy rằng, nếu không phải bên cạnh có một Lâu Tĩnh Chi không thể để chết, vì đừng hòng tước được binh khí của nàng đi.
Thực lực của hai bên khác xa nhau giống như trời đất, lúc này đã có tiếng binh lính tìm phản loạn Tề gia đang vọng tới, mắt thấy huyết cừu sắp không thể báo. Tề Tân Dũng đột nhiên gầm một tiếng:
- Động thủ…
“Bùm” một tiếng lớn vang lên.
Lúc này cuộc chiến trở nên kịch liệt vô cùng, mấy người quơ múa binh khí chiến đấu một cách đẫm máu, ba huynh đệ Tề gia mặc dù ở trong hoàn cảnh xấu nhưng vẫn dũng mãnh, tử chiến không lùi. Tề Tân Dũng đột nhiên kêu lớn một tiếng khiến cho mọi người đều đề cao cảnh giác. Nhưng không một ai ngờ rằng lại có tiếng nổ lớn tới như vậy.
Ngay cả Lưu Đại Bưu cũng sợ hết hồn, bởi vì nàng nhận ra đây là tiếng súng.
Đêm hôm đó ở ngõ Thái Bình, nàng cũng đã nghe được tiếng súng kiểu này, nếu như lúc này Ninh Nghị lại nổ súng, nàng thậm chí có chút hoài nghi rằng không biết mình có bị thương hay không. Nhưng mà sau một khắc, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, tiếng súng vang lên, một bóng người ngã xuống đất, lăn liên tục mấy vòng.
Mọi người đều ngẩn ra.
Người này chính là ông chủ cửa hàng.
Trong nháy mắt khi Tề Tân Dũng hô động thủ, người này như sư tử rình mồi đã ẩn nấp từ lâu, không một tiếng động, nhanh chóng từ chỗ ẩn thân bạo nhảy ra, sau đó… tiếng súng vang lên, máu tươi tung tóe, có bóng người lăn ra ngoài.
Khí thế hắn nhảy ra và cảnh tượng lúc kết thúc thật sự là tương phản quán lớn. Đám người Tề Tân Dũng cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, từ khi hô lớn, họ đang tính toán là sẽ thêm người liều mạng một phen. Bỗng nhiên người đó chết đi, lực lượng không đủ mà nhân thủ lại thiếu, không cách nào tiếp tục tấn công nữa được. Mà Lưu Đại Bưu cũng đang sợ hãi vì tiếng súng, nàng là cao thủ võ học, khi đối phương hô lớn đã cảnh giác, nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến lực lượng tích tụ trong quả đấm không cách nào phát ra được. Tất cả mọi người đều ngẩn người, tình cảnh trở nên im lặng.
Thi thể lăn mấy vòng rồi dừng lại, máu chảy ra, Ninh Nghị nhìn thi thể, nháy mắt một cái, hơi chắp tay:
- Khụ, tại hạ Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh...
Hắn lời còn chưa dứt, Tề Tân Dũng đã lui về phía sau một bước, nói:
- Đi.
Mấy người xung quanh lập tức nhấc chân cắm đầu chạy, biến mất trong bóng tối.
Ninh Nghị đứng ngẩn người, gió thổi tới khiến hắn cảm thấy lành lạnh, hắn vò tóc mình nói:
- Ách... Tại sao lại vậy...
Hắn không cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK