Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 260: Lưu Tây Qua khí phách lộ ra

Khi âm thanh của phu canh điểm canh vang đến, trời còn tối, trong thành Hàng Châu chỉ có vài điểm sáng thưa thớt trống trải.

Trong khu nhà nhỏ phía sau thư viện Văn Liệt, ánh sáng màu vàng ấm áp đã được thắp lên trong phòng. Ninh Nghị đứng trong nhà bếp hát nghêu ngao, cầm đũa chia phần bún trong bát ra cho đều nhau, trên thớt gỗ bên cạnh là chỗ thức ăn tối hôm qua hắn xách từ trên bách quan yến về, hắn đã xắt ra một nửa, đang chuẩn bị chiên bánh bột ăn.

Tuy rằng trong khoảng thời gian gần đây thì Ninh Nghị có vẻ như đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng ở trên buổi yến tiệc dành cho bách quan tối hôm qua, ở xung quanh hắn cũng không xảy ra chuyện gì quá đặc biệt cả. Ngoại trừ việc gặp mặt Long Bá Uyên và Lâu Thư Uyển lần thứ hai thì dĩ nhiên là cũng nhìn thấy một số người lúc trước có quen biết hoặc có ấn tượng, sau đó là màn tiệc rượu đơn giản mà náo nhiệt, tuy rằng Ninh Nghị cũng thấy đám người Phương Tịch xuất hiện, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói thì không có ý nghĩa trọng đại lớn lao gì cho lắm. Sau khi tiệc đã tàn, Ninh Nghị gói một phần thức ăn đem về nhà, đây mới là việc thực sự có ý nghĩa với hắn.

Lúc này đã là rạng sáng của ngày hôm sau, Ninh Nghị dậy sớm, ở tiệm thuốc chênh chếch phía trước đã có bệnh nhân đến từ lúc nào rồi, bây giờ đại khái là cũng đã bắt đầu bận túi bụi, Ninh Nghị để Tiểu Thiền qua bên đó giúp đỡ, còn mình thì xuống bếp chuẩn bị nấu bữa sáng, để tương xứng với miếng thịt bò đem từ yến tiệc tối qua về, mà hiện tại đã được xắt vụn, hắn còn đặc biệt đập thêm hai quả trứng vào trong bột mì.

Thành Hàng Châu ở thời điểm hiện tại cơ bản là đang ở trong hoàn cảnh chênh lệch giai cấp rất nghiêm trọng, những kẻ không có địa vị, không có bối cảnh chết đói là chuyện quá bình thường, còn những người có chỗ dựa một chút thì lại đa số trở thành giai cấp tư bản mới giàu sổi. Ninh Nghị bây giờ có thể xem như là một bộ phận ít ỏi tồn tại giữa hai giai cấp đó, không đến nỗi chết đói, nhiều thời điểm còn có thể được ăn ngon, cho dù số vật tư ít ỏi trên không thể nào so sánh với người khác được, nhưng ở bên này Lưu Đại Bưu cũng không bạc đãi hắn, không cần phải làm mấy việc như tham ô hay ỷ quyền làm bậy, nhưng bình thường cũng chẳng có lương thực dư thừa, cuộc sống mỗi ngày không đến nỗi tệ lắm, nhưng là dưới hình thức qua ngày nào tính ngày đó.

Lúc đi ngang qua ngoài cửa tiểu viện, thiếu nữ đội nón trúc rộng vành, như bóng ma kia chợt nghe thấy tiếng hát từ bên trong vang tới:

"Ánh nến chiếu rọi bữa cơm tối, chiếu rọi không ra câu trả lời, yêu đương không phải là mời khách ăn một bữa cơm ấm áp..."

Lời ca quái dị này vang lên, sau đó là mùi thơm của bánh rán.

Đây là khu nhà nhỏ mà Ninh Lập Hằng đang ở, những lúc đi ngang qua con đường phía ngoài này, nàng cũng từng liếc nhìn mấy bận, nhưng chưa bao giờ thực sự bước vào. Đây đương nhiên là vì không cần thiết, lúc này thiếu nữ là người sở hữu toàn bộ khu vực đường phố này. Kẻ bề trên có thể có quan hệ thân thiết gần gũi với thuộc hạ, nhưng không cần phải sống hòa ái thân thiện với họ như hàng xóm, nhất là... dưới tình huống nàng tự xưng là Lưu Đại Bưu, một người lãnh đạo nhanh nhẹn dũng mãnh cỡ này thì rất nhiều thời điểm phải giữ khoảng cách với người khác.

Người tập võ thường thức dậy sớm, buổi yến tiệc bách quan tối hôm qua không có quá nhiều chuyện của nàng, cho nên cũng không phí nhiều thời gian lẫn tâm sức cho nó. Đến sáng nay, nàng vừa mới rời giường, dự định tu khí luyện đao thì nghe nói con trai nhỏ của Trần quản sự trong trại bị bệnh cấp tính, bèn vội vàng dẫn đại phu qua bên đó. Xong việc, thấy trời còn chưa sáng nên nàng bèn đi xung quang xem xét tình hình một chút.

Những tiểu viện trên con đường này nguyên bản là được tách riêng ra hết cả, nhưng sau khi địa chấn xảy ra, Bá Đao doanh tới chiếm đóng ở nơi này thì rất nhiều tường vách đã bị sập mất, năm ba nhà được nối lại thành một, tưng bừng náo nhiệt vô cùng, thực ra cũng bởi vì sau khi vào thành Bá Đao doanh không vội vàng đi cướp tài nguyên cho nên nhà không đủ ở.

Lúc này thiếu nữ không mang đao trên lưng, sáng sớm mới ngủ dậy mặc một bộ y phục màu chàm, đeo mạng che mặt, bước đi trên đường lặng lẽ giống như u linh, thẳng tới đây, trên đường hầu như không làm kinh động đến ai cả. Đương nhiên, một vài lính canh trong trại võ nghệ cao cường đại khái cũng nhìn thấy nàng, nhưng không nói gì cả. Nàng đứng sau lưng tiệm thuốc lặng lẽ nhìn mấy lần, bên trong có vẻ khá căng thẳng, người nhà thì lo lắng sốt ruột, đứa trẻ thì đau đớn khóc lóc gào thét mấy lần, lão đại phu mà nàng phải gọi là gia gia thì đang vội vàng xử lý, hết châm cứu thì lại đến đắp thuốc, nha hoàn hình như là người đi theo bên cạnh Ninh Lập Hằng kia cũng đang giúp đỡ bên cạnh. Nàng cũng có biết cô gái này, nha hoàn trước mặt nàng kia lúc này đã là tiểu thiếp của Ninh Nghị, lại ở trong tiệm thuốc phụ việc, xem ra nhân duyên cũng không phải tệ.

Quá trình trị liệu trong tiệm thuốc hẳn là sẽ chưa kết thúc trong thời gian ngắn được, nàng vô ý qua đó an ủi chỉ thêm phiền mà thôi, cho nên nàng bèn lặng lẽ quay về, bởi vậy mới đi ngang qua cửa của tiểu viện kia. Ánh lửa bập bùng trong nhà bếp cùng tiếng ca kỳ quái mà Ninh Lập Hằng ngâm nga cùng bay tới, bây giờ Tiểu Thiền còn đang phụ việc bên tiệm thuốc, cho nên trong nhà chắc chắn là chỉ có mình hắn. Bá Đao trang không phải người dòng dõi thư hương gì cả, ngày xưa khuấy đảo giang hồ, bây giờ lại giết quan tạo phản, cho nên đàn ông biết nấu cơm ăn ở nơi hoang dã không thiếu, nhưng còn thư sinh chân yếu tay mềm mà nấu cơm cho vợ thì đúng là nàng chưa gặp bao giờ.

Mà bài hát kia tuy có hơi kỳ cục, nhưng cũng khá thú vị. Lúc này hắn đang hát đến đoạn "Ánh mặt trời phủ xuống trên người, đợi hết thảy nghiệp chướng được tha thứ..." Những lời này thì nàng có thể nghe và hiểu được.

Cứ như vậy nghe được vài câu thì tiếng hát bên trong nhà bếp đột nhiên ngừng lại, sau đó bóng thư sinh kia xuất hiện dưới mái hiên, trên tay cầm một thứ màu vàng óng đưa lên miệng cắn, đang nhìn sang phía bên này. Nàng vốn dĩ đã muốn đi rồi, nhưng nếu bị nhìn thấy rồi thì không tiện bước tiếp nữa.

Thư sinh nhìn thấy nàng, tựa hồ hơi ngẩn người, sau đó lấy vẻ mặt và giọng nói châm chọc mà mỉm cười, chào Lưu Tây Qua:

"Chúa công, sớm quá nhỉ!"

Nhiều ngày nay, lúc hai người ở chung một chỗ thì Ninh Nghị đều gọi nàng là "Chúa công", tựa hồ cũng có chút cảm giác vênh váo trong đó, tuy rằng không phải có ác ý gì, nhưng đúng là không phải hoàn toàn vì tôn kính mà gọi thế. Có điều nàng cũng không để ý đến màn tự hát tự khen của đối phương, lúc này hơi ngửa cằm lên, gật đầu, thái độ ôn hòa đáp lời:

"Ngươi cũng dậy sớm nhỉ."

"Đã ăn chưa?" Ninh Nghị nâng đĩa bánh trên tay lên. "Ngày đẹp cảnh đẹp, sao không lại nếm thử tay nghề của thuộc hạ xem thế nào?"

Chỉ chốc lát sau, hai người đã ngồi dưới mái hiên ăn đĩa bánh mới rán thơm ngon kia, bánh bột được rán vàng óng, bên trong có nhân thịt bò, dưa chuột sống các loại, khá giống với thịt bọc bột rán giòn của KFC thời hậu thế. Lưu Tây Qua vén khăn che mặt cắn mấy cái rồi nhìn Ninh Nghị nói:

"Ta nghe nói, quân tử thì phải xa nhà bếp cơ mà."

"Khổng phu tử đúng là có lời giải thích như thế thật." Ninh Nghị gật gù, sau đó nhìn sang bên tiệm thuốc. "Chúa công... chẳng lẽ là qua đây xem đứa nhỏ bị ốm kia à?"

Lưu Tây Qua ăn bánh, không tỏ rõ ý kiến của mình:

"Nhìn đứa nhỏ kia bị đau đớn như vậy, chắc là bị tràng ung, nếu như vận may không tốt thì chỉ e là không sống nổi."

"Chúa công tâm địa nhân hậu thiện lương, khiến người khác phải khâm phục, nhưng chứng tràng ung này... đó là đau ruột thừa mà, phải cắt một đoạn ruột đi là được."

Lưu Tây Quan nhìn hắn qua lớp sa đen, rất lâu sau mới đáp một cách qua loa:

"Cắt thế nào?"

"Lấy đao vạch ra, tìm chỗ ruột thừa bị bệnh... Đại khái là một khúc ruột nho nhỏ nằm ở đây, cắt đi, xong thì khâu lại... Ài, cơ bản là giống như vậy. Cụ thể thì thuộc hạ cũng không rõ lắm, nhưng nếu muốn nghiên cứu vấn đề này thì có thể xem xét giải phẩu một thi thể của người bình thường, sau đó so sánh với người bị viêm ruột thừa là biết."

"Lập Hằng nói thật khiến cho người ta tỉnh ngộ." Thiếu nữ quay đầu chuyên tâm ăn bánh rán.

"Đó có thể xem là một biện pháp để nghiên cứu, cắt, so sánh, khâu lại, có điều việc vệ sinh, tiêu độc sau đó như thế nào thì... Ta không phải đại phu, đây là chuyện mà bọn họ phải nghiên cứu.

Không có sao, cũng không có trăng, trời lại chưa sáng hẳn, hai người ngồi dưới mái hiên trò chuyện rõ ràng là không thể nào tập trung được. Nếu là bình thường, Ninh Nghị nói vài thứ chắc chắn sẽ khiến cho thiếu nữ suy nghĩ một hồi, lúc này rõ ràng lại có vẻ không quan tâm gì lắm. Ninh Nghị đại khái cũng không quan tâm là đối phương có tin lời mình hay không... mà sợ là bởi vì nàng hoàn toàn không tin lời hắn cho nên mới ở đây nói mấy câu không có trách nhiệm gì hết như vậy. Ninh Nghị cũng chỉ đành nở nụ cười hỏi:

"Bọn họ báo cáo về ta như thế nào?"

"Họ bảo là ngươi toàn tin vào mấy thứ bàng môn tà đạo, khâu kín vết thương đang mưng mủ trên tay lại, suýt chút nữa mất mạng rồi." Nói đến vấn đề này, tựa hồ Lưu Tây Qua cũng mỉm cười, nhưng cảm giác như vậy rất nhanh đã biến mất.

Ninh Nghị nhún vai một cái, giải thích:

"Thì nghiên cứu khoa học mà, kiểu gì chẳng có sai lầm, thất bại là mẹ thành công."

Trời còn chưa sáng, không phải thời điểm thảo luận chuyện chính sự. Lưu Tây Qua đã xác định Ninh Lập Hằng cơ bản là một người vô vị, tất cả những chuyện còn lại đại khái cũng có thể xuất phát từ điểm này mà lý giải được hết. Cái vụ quân tử xa nhà bếp kia, hắn căn bản không hề để ý đến, còn những suy nghĩ và cách làm khác người kia đại khái cũng xuất phát từ việc hắn không để ý đến nhiều chuyện. Mà hiện tại Lưu Tây Qua chỉ cần đến năng lực vận trù tính toán của hắn thôi, còn về những phương diện khác thì nàng không để ý tới, hai người cũng từ đó mà hình thành một phương thức chung, nói lung tung bậy bạ gì cũng đều được cả, chỉ cần hai bên đều tỉnh táo, không làm loạn mọi chuyện lên là được rồi.

Trên một mức độ nào đó, trong lý giải của Lưu Tây Qua, là một kẻ bề trên thì cơ bản cũng là một chuyện không chừa mọi thủ đoạn, không có nguyên tắc gì. Nhưng cho dù là như vậy thì nàng vẫn sẽ thích thú những người và những việc có nguyên tắc và kiên trì. Lúc đầu muốn thu phục Ninh Lập Hằng, trong mong đợi của nàng là một làm một cuộc khiêu chiến thật lớn, cũng dự đoán đủ đường về đối phương, cho nên lúc nàng theo Phương Thất Phật tấn công Gia Hưng thì đã chuẩn bị tất cả mọi việc sẵn sàng, chẳng hạn như sai người tới Hồ Châu hỏi thăm tình hình Tô Đàn Nhi, chuẩn bị bố cục đầy đủ, cuối cùng là bạn hay là thù gì thì cũng có thể xử lý tốt, chẳng ngờ sau này đối phương lại thẳng thắn đến như vậy.

Đại khái là sau khi đã hiểu phong cách hành sự của đối phương xong rồi thì tất cả cũng dần trở nên nhạt nhẽo vô vị, nàng khâm phục năng lực làm việc của đối phương, nhưng khó mà gọi là thưởng thức được. Ta không giết ngươi, ngươi giúp ta làm việc, ta cố gắng đợi ngươi, đổi lại là hình thức ở chung máy móc như thế này, có lẽ cũng bởi vì như vậy cho nên lúc này nàng không ngại ngồi trong nhà của đối phương ăn bánh bột chiên, thuận miệng nói dăm câu vu vơ, bởi vì hai bên đều rõ năng lực đối phương, hai bên đều sẽ không để vào trong lòng.

Trong tiếng trò chuyện câu được câu mất của hai người, giữa bầu trời đêm tựa như vang lên tiếng người hò hét chém giết ở quy mô nhỏ. Lưu Tây Qua thoáng ngừng lại, cẩn thận lắng nghe, Ninh Nghị cũng dỏng tai lắng nghe, rồi nói:

"Ở con phố phía đông kia, lại đánh nhau nữa rồi, gần đây hình như đánh hơi bị nhiều."

Trong khi hắn đang nói thì Lưu Tây Qua đã đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi giơ tay ra, nói:

"Cho ta thêm một cái."

Ninh Nghị cầm chiếc bánh rán lên đưa cho nàng. Nàng bước về phía cửa đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại hỏi:

"Ngươi có muốn đi xem không?"

Ninh Nghị ngẩn người, đáp:

"Đi chứ, xem người ta đánh nhau là thích nhất."

Chân trời đã lộ ra màu bạch ngân, tiếng gà gáy râm ran vang vọng, trong ánh sáng mở mịt buổi đầu ngày, hai người vừa ăn bánh rán thịt bò, vừa đi về phía con phố vang lên tiếng đánh nhau kia. Lúc này Hàng Châu cũng không phải yên ổn gì, khi đi tới đầu phố thì đã thấy ánh đuốc chập chờn lay động lẫn bóng người nằm trong vũng máu ở phía bên kia, có người hô to "Giết hắn đi..." xong rồi vọt vào hẻm nhỏ một bên.

Mấy khu phố xá đông đúc ở mặt đông thuộc về Bá Đao doanh kéo đến gần ngoại thành đều rất cũ nát, sau khi thành bị phá đi thì dân nghèo đa số đều tập trung ở đây, Bá Đao doanh không xâm chiếm địa bàn mở rộng ra xung quanh, đại khái là Lưu Tây Qua thấy bên này người thì nhiều mà nhà cửa thì cũ, cho nên để cho bọn họ một con đường sống. Khi thành bị phá khắp nơi hỗn loạn vô cùng, nghe nói Lưu Tây Qua còn phát bánh bao cho những người ở khu vực lân cận, sau đó bên này rồng rắn hỗn tạp, rất nhiều chuyện lung ta lung tung không kiểm soát được, người chết bệnh chết đói đều có, nhưng chuyện như vậy bây giờ đã trở thành chuyện thường ngày ở Hàng Châu. Ninh Nghị mỗi lần nói chuyện với Tiểu Thiền, tình cờ có nhắc đến thì đều nhắc nàng tránh xa chỗ bên này ra. Khoảng thời gian này Ninh Nghị đã thấy bên này nhiều lần xảy ra ác chiến, tựa hồ là một số lưu manh, bang hội có sẵn ở Hàng Châu này, sau khi thấy quân đội Phương Tịch có động thái bỏ mặc bên này thì bắt đầu đấu sức ở đây, để thiết lập lại thế lực của mình.

Ninh Nghị không ngại đi xem cuộc náo nhiệt và mấy chuyện ồn ào như vậy, nhưng đúng là cũng khá bất ngờ khi thấy Lưu Đại Bưu cũng cảm thấy hứng thú với việc này. Trời từ từ sáng dần lên, bên kia đường phố đầy tiếng rên rỉ kêu gào, thiếu nữ ăn xong chiếc bánh rán, lẩm bẩm nói:

"Chút nữa sai người mang thuốc sang đi."

"Cô đúng là tâm địa quá tốt..."

Ninh Nghị chỉ nói chuyện qua loa, lòng tốt của thiếu nữ này thường rất quái lạ, lúc thành phá thì đi phát bánh bao, bây giờ lại đưa thuốc, có lẽ đều chỉ là nhất thời hứng khởi mà làm thôi, có điều, lần này nàng nói chuyện đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Ta để cho bọn chúng đánh tới đó."

Gió sớm thổi tung lớp sa đen che mặt kia, dưới khăn che mặt, đôi môi xinh đẹp của thiếu nữ tựa hồ hơi nhếch lên thành một nụ cười, như thể thứ nàng đang nói tới là một kiệt tác đáng tự hào vậy.

"Hả?"

"Ta để bọn chúng đánh tới đó mà." Lưu Đại Bưu đắc ý cười phá lên. "Lúc thành bị phá, bọn chúng có xông lại đây rồi, lúc đó ta đến đây phát bánh bao, chưa phát được bao nhiêu cả thì đã thấy có người đánh tới rồi, ta cũng không quản."

"Nói vậy thì, có đứa bé bị cướp bánh bao ngay trước mặt cô, cô cũng không quan tâm à?"

"Hơ, ta làm việc thiện là được rồi, ta là người tốt, kiểu gì cũng sẽ có người ăn được bánh bao của ta mà, còn ai ăn được thì có quan trọng gì đâu. Quan trọng ở chỗ thành tâm thôi." Nàng nói. "Bọn chúng cũng không biết mặt ta, cho rằng ta là một tiểu thư nhà giàu có bối cảnh nho nhỏ, có một lần ta tới đây, bọn chúng còn cướp luôn cả bọc quần áo của ta. Vì thế cho nên sau đó ta bèn đi xe ngựa tới đây, ngồi trên xe ngựa mà phát."

Ở trong Bá Đao doanh Ninh Nghị đã được nghe kể không ít lần về những chuyện mà thiếu nữ vừa mới kể, ở bên này trên đường phố có rất đông người, thiếu nữ chỉ đến phát bánh bao hoặc chút đồ đạc gì đó thôi, làm sao quản hết tất cả mọi người được, mà đồ đạc nàng phát cũng không nhiều, chỉ mang đến một túi quần áo rồi yên tâm thoải mái rời đi, vì thế cho nên mọi người cơ bản cũng cho rằng nàng chỉ cầu tâm an mà thôi.

"Đồ vật được phát mỗi lần không nhiều, ta phân phát cho mấy người, cứ như vậy cho đến giờ, mỗi người cũng được kha khá rồi. Có mấy người đột nhiên lấy được mười cái bánh bao, ăn một lần không hết, bèn đem giấu đi, lại bị người khác phát hiện, rồi bị người ta xông tới cướp. Sau đó ta cũng phát ít thịt khô cá khô các loại, đây là món ngon, bên này có Kim lão đại, Điền lão đại, còn có... mấy đầu lĩnh khác nữa, dưới tay cũng có kha khá người, không bắt được chúng ta bên này, chỉ có thể ức hiếp người đi đường mà thôi, mỗi lần ta đến phát đồ đều bị bọn chúng đến cướp mất, cho nên sau đó ta đi phát đồ thì không người nào dám nhận nữa." Lưu Đại Bưu đưa tay chống cằm, môi nở một nụ cười. "Có điều, ta không phải là người xấu, bọn họ không dám nhận, nhưng ta vẫn cứ muốn phát, những người đói gần chết, đều sẽ bí quá mà làm liều, ta nghe nói có đứa bé vì cướp ít đồ cho mẹ nó ăn mà bị đánh thành tàn phế đó. Ha ha..."

Ánh mặt trời đã dần ló dạng ở phương đông, thiếu nữ mặc quần áo màu chàm thêu hoa nhỏ, mang nón trúc rộng vành, không vác theo thanh kiếm lớn kia, trông vừa dịu dàng vừa thanh khiết, nhưng lúc này, trong tiếng cười kia lại mang một cảm giác tà mị. Ninh Nghị nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một khả năng:

"Không phải là cô muốn..."

Thiếu nữ bỏ tay xuống, tiếng cười kia ngừng lại, người ở sau tấm khăn che mặt kia có vẻ hơi yên lặng, thật lâu sau nàng mới lên tiếng:

"Mỗi lần ta đều phát nhiều đồ hơn, nhưng chắc chắn là không thể nào đủ được, ta lại không phát cho những người cường tráng khỏe mạnh kia, mỗi lần cứ nhìn thấy ai là ta cho nấy. Mười cái bánh bao, hai chục cái màn thầu, một cân thịt khô... Những người này ở trong thành đã quá quen rồi, chuyện gì cũng không dám làm, cho bọn họ một cái bánh bao thì họ lập tức sẽ ăn ngay, nhưng cho mười cái bánh bao lại ăn không hết, một cân thịt khô thì lại không nỡ ăn, lần nào cũng bị cướp, bị bắt nạt thì lại tiếp tục bị bắt nạt thôi, có người chết đói, có người chết bệnh, có người bị đánh cho trọng thương, rồi chết vì đau, thật đáng thương biết bao. Cuối cùng thì mấy ngày trước, có một cậu bé mười lăm tuổi, bị cướp mất màn thầu, còn bị đánh cho một trận, cậu ta bèn đoạt một thanh đao, tới đây đâm chết ba người cướp đồ của mình, sau đó bị tóm, ta sai người đi bảo vệ cậu bé, rồi cho cậu bé gia nhập vào đội cận vệ Bá Đao doanh... Sau đó mấy ngày nay, rất nhiều người đánh tới đây rồi..."

Từ xa xa, tựa như có một đội chấp pháp của Hắc Linh vệ đang tiến về phía bên này, thiếu nữ liền nở nụ cười, nói tiếp:

"Nói là luật pháp bình đẳng, không phân cao thấp, nhưng thế đạo như thế này, cho dù là liên thủ cũng không dám chắc, cho dù ta cho bọn họ đồ ăn đồ mặc, nhưng cuối cùng cũng không thuộc về bọn họ. Vậy thì ta chỉ có thể dạy bọn họ dùng hai bàn tay mà cướp lấy. Cho bọn họ đồ dùng mà còn cầm không được, còn phải để ta trông chừng cho bọn họ ăn xong mới đi, ta đâu phải cha mẹ bọn họ, dựa vào cái gì mà bắt tay phải làm vậy? Khu vực này là chúng ta dùng máu của mình mà cướp lấy, bọn họ cũng vì sự nhu nhược kém cỏi của mình mà làm mất đi khu vực này, nếu còn không hiểu những điều đó, thì chết đi cho rồi."

Nàng hơi ngẩng đầu lên, nói tiếp:

"Ta cũng hi vọng có một ngày nào đó, tìm được một nơi nào đó, có thể để bọn họ sở hữu những gì mình lấy được, nhưng trước lúc đó thì phải đánh bại hết những kẻ không nên lấy được quá nhiều đồ kia đi mới được. Trên thế giới này, có quá nhiều người đang lấy những thứ không thuộc về bọn họ..."

"Đây chính là điều mà ta muốn làm về lâu về dài. Ta rất lợi hại đó." Nàng xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn. "Vì lẽ đó cho nên, Lập Hằng, sau này có thể đừng gọi ta là chúa công như thế nữa hay không, ta thấy nó chẳng khác gì công chúa cả. Ngươi có thể gọi ta là Lưu Đại Bưu hoặc gọi là Đại Bưu luôn cũng được, mọi người cùng làm việc với nhau thì chính là huynh đệ một nhà vậy... Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn thì cũng chẳng sao cả, ngươi có thể tiếp tục gọi ta là chúa công, hoặc gọi ta là Lưu Tây Tây, ta còn có nhũ danh là Lưu Tây Qua, nếu như ngươi thật sự muốn gọi thế thì ta cũng không ngại, chỉ cần ngươi không trở thành kẻ thù của ta thì cái gì ta cũng đều có thể khoan dung cả, bởi vì ngươi là người có năng lực thực sự."

Nàng nói xong, xoay người phất tay.

"Ta đi về trước."

Ninh Nghị sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó hớn hở nói:

"Ha ha, được, Đại Bưu."

Lưu Đại Bưu đã đi ra được vài bước, nghe hắn nói thì quay đầu lại, vươn tay chỉ chỉ hắn, mắng khẽ:

"Ở trên đường đừng gọi lớn tiếng, như vậy thì quá tùy tiện, dù sao ta cũng là lão đại của ngươi, phải có thể diện chứ..."

Trong lúc nàng xoay người, làn váy tung bay theo gió, ngữ điệu thì trong trẻo đáng yêu, nhưng cũng vẫn mang chút cảm giác giả nam giới thường ngày cả nàng, sau đó, tựa như thấy một gian phòng gần đó sắp mở cửa ra, đột nhiên nhảy một cái, vượt lên tường vây một bên, nhìn Ninh Nghị một chút rồi nhảy xuống, biến mất không rõ tăm hơi.

Ninh Nghị nhìn cảnh ấy thì thấy thú vị vô cùng, Lưu Đại Bưu này có lúc quái lạ, có lúc bá đạo, có lúc đùa giỡn vui vẻ, lại có lúc yên tĩnh, có lúc lại trong sáng thanh khiết, nếu nói một cách nghiêm túc, nếu như thái độ của nàng với đội ngũ lãnh đạo của Bá Đao doanh cũng giống vậy thì nàng thực sự là một cô gái rất có sức hấp dẫn của thủ lĩnh...

Còn đang nghĩ về chuyện này thì ở trước cánh cửa tiểu viện ở đầu đường kia, một chiếc xe ngựa dừng lại, có người từ trên xe đi xuống, gõ cửa viện, từ xa nhìn lại, không ai khác chính là Lâu Thư Uyển...
\


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK