Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thật lòng mà nói thì hôm nay gặp lại Ninh Nghị, Vu Hòa Trung rất vui.

Lần trước cùng Sư Sư tìm đến cậu bạn cũ thời thơ ấu này, trong lòng gã còn có chút khúc mắc, vì gã biết Sư Sư cô nương này lòng dạ quá tốt, gặp người xa lạ cũng đối xử thân thiết y như đối với mình, cho nên khó tránh cảm giác ghen tức. Nhưng sau khi hiểu rõ thân phận hiện giờ của Ninh Nghị cũng như thái độ của Sư Sư, chút lo lắng ấy tự nhiên không còn nữa, cảm tưởng về tiểu Ninh này cũng đã thay đổi hoàn toàn.

Lần này gã từ Biện Kinh về Giang Ninh, dĩ nhiên sẽ không nhận với người ngoài rằng mình chạy theo Sư Sư mà chỉ nói là mình quay trở lại nơi đã từng sinh ra và lớn lên thôi. Có điều, nói cho đúng thì quê nhà của gã cũng chẳng phải là Giang Ninh, phụ thân làm quan nên phải đi khắp nơi, lúc ấy tuổi gã chưa lớn lắm, ở Giang Ninh chẳng được mấy năm, kỳ thực chẳng có bạn bè thân thiết gì cả. Lần này về lại, ngoại trừ một lần đưa Sư Sư về đây tìm hồi ức cũ, nhìn lại con hẻm trước kia từng sống, còn lại chẳng có việc gì khác để làm nữa, đành đi thăm thú du ngoạn Giang Ninh một mình. Dù sao bây giờ Sư Sư cũng đang trong hoàn cảnh thân bất do kỷ, cho dù thân thiết với mình nhưng cũng không thể dành quá nhiều thời gian để tiếp đãi mình, nếu như là ở kinh thành, cho dù là tình cờ được cùng đi với nàng cũng là vinh quang mà biết bao nhiêu quan lớn, quý nhân cầu cũng không được.

Đội ngũ theo Phàn lâu xuôi về phương nam, ngoại trừ gã còn có mấy gã công tử rảnh rỗi sinh nông nổi lẽo đẽo mò tới nữa. Đại tài tử Chu Bang Ngạn không cần nói cũng biết là người chạy theo Sư Sư ân cần vồn vã nhất, ba bốn người còn lại như Đường Duy Duyên, Từ Đông Mặc cũng có tài học, hoặc thế phiệt trâm anh, hoặc danh gia vọng tộc, bởi vậy chạy theo với tư cách là thiếu gia công tử nhà giàu. Đám này gần đây rảnh rỗi, thấy rằng nếu Sư Sư rời Biện Kinh thì đối thủ tranh đoạt tình nhân sẽ giảm xuống, giả như lần này có thể chớp cơ hội giành lấy đóa hoa số một kinh thành này, lúc trở lại chắc chắn là rất có thể diện.

Vu Hòa Trung cực kỳ xem thường đám này. Chu Bang Ngạn tài danh phủ khắp kinh thành, nhưng y cũng đã ngoài ba mươi gần bốn chục, quấn lấy Sư Sư không chịu rời, già mà mất nết, y cũng là người đã có danh chức, mấy năm trước nhậm chức Chủ bộ Quốc tử giám (1), năm ngoái phạm lỗi nên bị bãi chức, nghe nghe nói là không nghiêm trọng, người hiểu rõ nội tình bảo rằng y sẽ còn được thăng chức nữa. Làm quan ở kinh thành chính là như vậy, nay lên voi mai xuống chó. Y cũng vớ vẩn lắm, lần này cũng nhận là tới Giang Ninh thăm bạn, rõ là ăn ốc nói mò, không biết xấu hổ.

Ngoài ra, Đường Duy Duyên là cháu họ của Thị lang bộ Hộ đương nhiệm Đường Khác Đường Khâm Tẩu, còn gia đình gã Từ Đông Mặc kia cũng thế gia vọng tộc có tiếng ở Biện Kinh. Bọn này hoặc là có quyền có thế, hoặc không cũng một bụng văn chương, dẫu là tiền bạc hay tài hoa thì Vu Hòa Trung cũng không có cửa so với mấy kẻ đó. Nhưng hắn lui tới với Sư Sư là vì tình nghĩa ngày xưa, chẳng cần tiền bạc, giống như người nhà vậy, không giống những kẻ kia, cho nên cảm thấy bọn họ giống như một bầy chó lòng thòng nước dãi vây quanh Sư Sư, thật xấu hổ hết chỗ nói.

Oán thầm chung quy vẫn chỉ là oán thầm, cơ bản gã chẳng thể làm gì để thay đổi tình hình được, Sư Sư vẫn muốn tỏ ra vui vẻ bồi tiếp đám người kia, bây giờ nàng có danh tiếng, có địa vị như thế, cần phải bồi tiếp người này người kia là chuyện đương nhiên. Vu Hòa Trung biết Sư Sư cũng không muốn như thế, bởi vì có lần hai người đi chơi với nhau, gã thấy Sư Sư cười buồn thiu, rồi thở dài bảo:

"Biết phải làm sao đây Vu đại ca, bây giờ Sư Sư thế này, bảo là phong quang thì cũng chẳng sai, rất nhiều cô gái trong thanh lâu ao ước mà không được, nhưng giả như đến một ngày nào đó, nhỡ có đem lòng thương ai đó thì cái tự do để chuộc thân lập gia đình sợ rằng cũng không còn, chẳng như những lúc chưa được ai chú ý đến..."

Thực ra Sư Sư ở kinh thành cũng hiếm có thời điểm nào gọi là ít được chú ý, mười bốn tuổi nàng đã được đẩy làm danh bài hàng đầu của Phàn lâu rồi, sau đó danh tiếng cứ thế mà tăng lên. Vu Hòa Trung cũng hiểu sự bất đắc dĩ trong lời nói của nàng chính là nói đến thân phận này của mình, bị các thế lực khắp kinh thành dòm ngó, tuy rằng kỹ nữ chẳng qua là thứ thân phận bất đắc dĩ, nhưng rất nhiều cuộc minh tranh ám đấu, tranh giành tình nhân cứ vây lấy nàng, người ta theo đuổi nàng vì tiếng tăm, vì mặt mũi, sau đó trở thành suy nghĩ cố chấp. Có một vị Thế tử trong Vinh vương phủ đã nói rằng:

"Lý Sư Sư, ta muốn cưới nàng."

Nói chuyện kiểu này, hoặc giảng đạo lý hoặc không, chẳng ngày nào là không có. Nàng còn ở thanh lâu thì mọi người đều sẽ tới ủng hộ, nhưng nếu như nàng thật sự thích một người nào đó, muốn chuộc thân ra đi, làm một con bé không có địa vị gì, chỉ e là mạng cũng khó giữ.

Chuyện này Sư Sư cũng chỉ nói một lần, nhưng xem nàng nói, Vu Hòa Trung cảm giác mình có thể hiểu được sự chua xót bên trong, gã thầm cho rằng đây là sự hiểu ngầm độc nhất giữa hai người, Sư Sư là một cô gái yếu đuối như vậy, trong lòng mang biết bao tâm sự, nhưng mỗi ngày vẫn phải gắng gượng tươi cười, cho dù là lúc ở cùng gã thì cũng chỉ nói những chuyện vui vẻ.

Nàng là đệ nhất danh kỹ ở kinh thành, tính tình thanh cao, ưa thích tự do nhưng lại thân bất do kỷ, còn gã chỉ là một sinh đồ hai mươi tuổi, có tình cảm ngây thơ chân thành với cô bạn cũ này, nhưng nhất thời không có cách nào giúp nàng thoát khỏi bể khổ. Cứ nhìn mà xem, giống như những câu chuyện truyền kỳ trong thoại bản, người ta cũng phải nỗ lực từng tí từng tí một, đến một ngày nào đó sẽ nhận được kết cục tốt đẹp.

Áp lực của Sư Sư còn nặng hơn mình rất nhiều, cứ nghĩ như thế, gã càng cảm thấy Sư Sư thực sự là một cô gái tốt.

Những ý nghĩ này chỉ có thể lặng lẽ chôn sâu nơi đáy tim mà thôi, không thể nói với ai. Lần này trở về đây gã cũng không có người nào để bái phỏng, chẳng ai biết gã có quan hệ thân thiết với Sư Sư cả, điều này khiến cho tâm sự của gã dần dần thay đổi. Hôm nay tổ chức hội đạp thanh, gã đến đây từ sáng sớm, nhưng không quen ai để mà chào hỏi, chỉ thấy một đám thư sinh đi về phía này, nhiều người còn không có thiệp mời, trông chẳng khác gì một bầy cún, có điều, trong khoảnh khắc gặp được tiểu Ninh, đột nhiên gã thấy trong lòng mình thật ấm áp.

Hắn cũng tới thì tốt quá rồi, thấy hắn đi một mình, chắc cũng là một phần tử không có thiệp mời tới tham gia trò vui đây mà. Không sao, mọi người đều là bạn cũ từ thời thơ bé, mình dẫn hắn vào là được mà, sao có thể để cho bạn tốt phải đứng ngoài được. Gã nghĩ vậy, cho nên liền hào hứng tới chào hỏi.

"Mấy hôm rồi không gặp, chẳng ngờ Ninh huynh cũng tới đây đạp thanh, à, không dẫn người nhà đi cùng à?"

Vu Hòa Trung thái độ thân thiện, mỉm cười nhìn xung quanh, còn Ninh Nghị thì vẫn đang mải chú ý đến vụ cãi lộn dưới gốc cây kia, bèn cười chắp tay, đáp:

"Không có người nhà đi cùng đâu, chỉ hẹn hai người bạn thôi. Vy huynh cũng đến, thật là khéo quá!"

Sắc mặt Cẩm Nhi ở bên kia xem chừng không tốt chút nào, nhưng cũng không có vẻ gì là ở thế yếu, cô kỹ nữ bên cạnh Liễu Thanh Địch đang nhướng mày, đại khái là vừa nãy cô này gây hấn trước, nhưng không may đá phải tấm lưới sắt. Vân Trúc đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn ba nam một nữ trước mặt.

Vì người nhà mình bị khiêu khích nên Ninh Nghị chuẩn bị tới cãi giúp, tính nói vài câu mát mẻ cho Liễu Thanh Địch tức chết đi, không hề để ý tới Vu Hòa Trung bên cạnh. Nhưng lúc đảo mắt nhìn sang bên kia, Vu Hòa Trung cũng bắt đầu thấy hứng thú:

"Ồ, kia là... Liễu Thanh Địch phải không?"

"Vu huynh cũng quen à?"

"À, mấy hôm trước được người ta giới thiệu ấy mà, nghe bảo hiện đang là văn nhân trẻ tuổi hàng đầu ở đất Giang Ninh này, Ninh huynh cũng quen y à?"

Là người từ kinh đô tới, Vu Hòa Trung cũng chẳng lưu ý lắm với cái thân phận hàng đầu ở Giang Ninh của gã Liễu Thanh Địch này, chỉ có điều quá nửa là Liễu Thanh Địch này được Trần Lạc Nguyên mời, nếu như cậu tiểu Ninh này có hẹn với Liễu Thanh Địch thì nhiều khả năng cũng được mời đến hội đạp thanh. Nghĩ như vậy, Vu Hòa Trung không khỏi nhìn Ninh Nghị lại vài lượt.

Nhưng Ninh Nghị chỉ lắc đầu, đáp:

"Không quen lắm."

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi về phía bên kia. Cuộc cãi vã dưới gốc cây cổ thụ tựa hồ cũng đã đến hồi kết, Liễu Thanh Địch hình như còn nhìn thấy Ninh Nghị đi tới, sắc mặt âm trầm, sau đó nói đôi ba câu rồi kéo bạn bỏ đi, Cẩm Nhi và Vân Trúc dưới gốc cổ thụ cũng trò chuyện đôi câu rồi cũng bỏ về một phía khác. Sau đó, Cẩm Nhi nghiêng đầu lại, vừa thấy Ninh Nghị bèn nháy mắt một cái rồi quay đầu đi.

Ninh Nghị còn đang định tới chào hỏi nhưng lại thấy Cẩm Nhi phùng mang trợn má, hai tay bưng mặt, thè lưỡi làm mặt quỷ với hắn rồi quay lại trò chuyện cùng Vân Trúc, cười hớn hở đẩy Vân Trúc đi.

Ở phía rừng cây, Liễu Thanh Địch quay đầu lại chắc hẳn là nhìn thấy động tác của Cẩm Nhi, tuy rằng xa quá không nhìn thấy vẻ mặt ra sao nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bực dọc khó chịu trong lòng y. Sau đó, Liễu Thanh Địch dừng chân, quay sang phía Ninh Nghị bên này, đầu ngẩng cao, từ xa chắp tay vái. Tuy là hành lễ nhưng vẻ khiêu khích lẫn kiêu ngạo bên trong không hề che giấu chút nào, cũng chẳng khác gì nói thẳng vào mặt:

"Ta thấy ngươi rất chướng mắt."

Chắp tay xong, y xoay người ngúng nguẩy bỏ đi.

Ninh Nghị chỉ đành bất đắc dĩ với những hành vì trẻ con ấu trĩ này, Cẩm Nhi lẫn Liễu Thanh Địch đều chẳng khác gì nhau cả, lúc hắn đến dưới gốc cây thì không còn ai ở đó nữa, chán nản nhún vai, thở phào một cái. Vu Hòa Trung ở cạnh nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sự chú ý của gã đặt hết lên người Liễu Thanh Địch, chỉ nhìn thấy động tác của Liễu Thanh Địch mà không thấy mặt quỷ của Cẩm Nhi, đến khi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ kiểu "Người ta bỏ đi hết rồi" của Ninh Nghị thì gã mới đại khái "hiểu" là có chuyện gì.

Tiểu Ninh ở rể nhà thương nhân, coi như cũng có chút học thức, loại người này chắc chẳng có ai để ý đến, lúc nãy bảo là hẹn Liễu Thanh Địch, phỏng chừng là mong muốn đơn phương hoặc bắt quàng làm họ để lấy thể diện cho mình mà thôi, bây giờ thì chịu rồi, người ta đã đi mất, chẳng để cho chút mặt mũi nào. Nhưng cũng chẳng sao, từ lúc này Vu Hòa Trung sẽ không xem thường hắn nữa, đã ở nhà thương nhân lại còn ở rể, thân phận ấy vốn dĩ rất đáng thương rồi, tâm lý muốn trèo cao một chút cũng dễ lý giải, mà lại còn bị từ chối thì càng đáng để thông cảm hơn, là bạn cũ, gã sẽ không xem thường người ta đâu.

Vu Hòa Trung cười, nói:

"Ha ha, kỳ thực tại hạ thấy cái gã Liễu Thanh Địch kia cũng chẳng ra làm sao cả, tiểu Ninh à, y phải tới Biện Kinh mới biết thế nào gọi là nhân tài như lá rụng, anh hào trong thiên hạ tụ hết ở kinh đô, lúc nãy y hung hăng như vậy cũng đủ thấy bụng dạ ra sao rồi, tính tình cũng chỉ đến thế mà thôi... À, đúng rồi, hôm nay tiểu Ninh cũng sẽ đến hội đạp thanh của Trần Lạc Nguyên tổ chức chứ?"

Từ phía xa, Vân Trúc bị Cẩm Nhi đẩy đi nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, vẫy vẫy tay, sau đó đại khái lại bị Cẩm Nhi quấn lấy kéo đi, nàng đành bất đắc dĩ cười thủ thế, cuối cùng cũng bị Cẩm Nhi lôi đi mất hút. Ninh Nghị cười, hỏi lại:

"Vu huynh cũng đến à?"

"Đúng thế, tiểu Ninh có thiếp mời chưa?"

"Có rồi!"

Ninh Nghị gật gù, khiến cho Vu Hòa Trung không khỏi ngạc nhiên, gã cứ cho rằng Ninh Nghị không có thiếp mời cơ. Gã lập tức cười nói:

"Thiếp mời này không dễ kiếm đâu. Ninh huynh cũng có quen biết đấy chứ!"

"À, có quen một người tên là Bộc Dương Dật, được cho một cái."

"Có phải là Bộc Dương gia được xem là thủ phủ của Giang Ninh?"

Ninh Nghị lại gật gù, Vu Hòa Trung ồ một tiếng, lại quan sát Ninh Nghị, vẻ mặt có hơi kỳ lạ, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì. Trên thực tế trong lòng gã đang nghĩ là, tiểu Ninh ở rể nhà thương nhân cho nên cũng chỉ có thể kiếm thiếp mời thông qua con đường này mà thôi, mấy chuyện của thương nhân dù sao cũng không hay lắm, mình không nên nói thêm làm gì kẻo làm hắn tổn thương.

Vu Hòa Trung nghĩ vậy bèn tỏ vẻ quan tâm, cười lớn:

"Nhưng thực ra tại hạ không có thiếp mời."

"Hả?"

"Là không có thiếp mời đó mà, nhưng hôm nay tại hạ vẫn có thể vào được, tiểu Ninh đi cùng đi, ha ha... Chút nữa sẽ cho huynh một niềm vui bất ngờ."

Gã phất tay một cái, xoay người đi tới, cười nói ra vẻ thần bí nhưng thân thiết.

--------

Chú thích:

(1) Chủ bộ là tên chức quan thời cổ, giúp quản lý công văn giấy tờ.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK