Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giọng nói thoảng qua như thì thầm bên tai Lưu Tây Qua.

Đêm đã khuya, không biết từ lúc nào thư sinh đã cõng cô gái chầm chậm bước về nhà, miệng thì thào kể một số ý tưởng linh tinh. Ninh Nghị nói về mấy từ tự do dân chủ một cách rất đơn giản. Những điều này đời sau sẽ được nói ở khắp nơi, còn bây giờ, hắn chẳng qua chỉ thuật lại mà thôi. Đương nhiên, có một số câu nói là do chính hắn nghiệm ra, là ý tưởng của hắn.

Đời sau có rất nhiều người ca tụng quả ngọt dân chủ này. Một số người cho rằng, từ chế độ phong kiến tới chế độ chủ nghĩa tư bản, tự do dân chủ được giới hạn theo hình kim tự tháp từ trên xuống; đương nhiên, càng ở dưới cùng thì càng có một số vấn đề không thể phân chia bởi dính dáng đến yếu tố quyền lực. Nói cách khác, nhu cầu tự do dân chủ lớn nhất là làm sao để nhân dân có nhiều trách nhiệm hơn trong cái bánh trách nhiệm ở tầng dưới cùng. Việc có nhiều trách nhiệm này không chỉ là nói suông, mà phải có một lý luận hoàn thiện để thực hiện; để cho nhân dân thực sự tin tưởng rằng: quốc gia là của nhân dân, cũng để cho nhân dân thực lòng duy trì chế độ quốc gia này. Chế độ phương tây ở đời sau được thành lập dựa trên những lý luận về tự do dân chủ một cách tương đối đầy đủ. Tư tưởng tự do dân chủ của họ còn được thể hiện trong điện ảnh, tiểu thuyết, sách báo, thậm chí trong câu chuyện nói với nhân dân. Vì vậy, văn hóa tinh thần mới là căn nguyên của mọi vấn đề.

Càng nói, cô gái lại càng im lặng nằm ở trên lưng hắn lắng nghe. Nội thương của nàng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khiến nàng mệt mỏi vô cùng. Lúc này trên người Ninh Nghị băng vải kín mít, dính đầy máu tươi, trông bộ dáng hai người khá chật vật. Nhìn bề ngoài trông hai người giống một đôi giang hồ hiệp lữ cùng đường mạt lộ. Ninh Nghị nói khá nhỏ và bình thản. Dù sao hắn cũng chỉ nói những gì mình nghĩ, nên không có gì phải đắn đo lắm. Chẳng qua khi ngõ Tế Liễu hiện lên trong tầm mắt, thì Lưu Tây Qua ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Ninh Lập Hằng, ngươi muốn giết hoàng đế phải không?"

Ninh Nghị im lặng, cô gái nói tiếp: "Ngươi muốn giết... hoàng đế triều Võ, muốn giết hoàng đế triều Vĩnh Nhạc, muốn giết hoàng đế Bá Đao doanh... Ngươi muốn giết tất cả hoàng đế..."

"Chẳng qua chỉ là tiện miệng nói một chút thôi mà."

Lưu Tây Qua lại nằm xuống, sau đó không nói gì nữa. Khi đến cửa Bá Đao doanh thì nàng đã ngủ khì. Ninh Nghị cõng cô gái đi thẳng vào trong, chỉ thấy binh lính của Bá Đao doanh biểu lộ vẻ kinh nghi bất định. Chỉ chốc lát sau, Lưu Thiên Nam cũng mang người đi ra. Đoàn người đi thẳng tới phòng ngủ của Lưu Tây Qua. Ninh Nghị đặt nàng lên giường. Lúc này đại phu cũng đã tới. Ninh Nghị định rời đi thì cô gái bỗng tóm lấy tay hắn.

Nàng mở mắt, nhìn nóc giường, trong mắt có ánh sáng kỳ dị, bình tĩnh mà kiên định.

- Ninh Lập Hằng, ngày mai chúng ta bắt đầu làm nhé.

Câu nói này có chút mập mờ, nhưng ẩn chứa trong đó sự kiên định vô cùng. Cô gái nằm ở trên giường, không nói gì thêm nữa. Bởi vì lão đại phu trong y quán đã tới, sau đó là Tiểu Thiền. Nhìn thấy tình hình của Ninh Nghị, nàng lo lắng đến mức bật khóc.

Cũng may là thương thế của Ninh Nghị không có gì đáng ngại. Bọn họ đợi ở ngoài phòng một chút, sau khi thương thế của Lưu Tây Qua ổn định liền mang Tiểu Thiền về nhà mình. Sau khi ra khởi cổng, Ninh Nghị quay đầu nhìn, ánh mắt nghiêm túc nhưng có phần tự giễu.

Tất cả đều không thể thực hiện.

Ninh Nghị tin tưởng tính ưu việt của dân chủ. Cho dù bản thân hắn là một người độc tài, nhưng hắn cũng tin rằng sau này sẽ có một cái người ta gọi là chủ nghĩa xã hội thực sự. Nghĩa là lúc đó vật liệu trong xã hội vô cùng thừa thãi; hình thức phân bố của cải được tiến hành một cách công bình; mức độ tham dự của mọi người vào công việc trong xã hội cao hơn, khi đó mới xứng với danh hiệu chủ nghĩa xã hội.

Nhưng bây giờ, tất cả chỉ là lý luận suông.

Ở trong thời đại mà phép tắc nho gia bao trùm xã hội này, mọi người đã quen với việc làm trâu làm ngựa, lúc nào cũng có ý nghĩ “đại nhân” sẽ sắp xếp tất cả. Cho nên, muốn tư tưởng dân chủ phát triển, ít nhất cũng cần trêm trăm năm nữa mới tẩy não được một bộ phận dân chúng, làm cho họ tin phục. Đúng như Lưu Đại Bưu nói, doanh trại là của nhà nàng, người khác dựa vào cái gì mà tuyển chọn trại chủ? Ngươi dựa vào cái gì chọn trại chủ? Có đi hỏi một trăm người thì chín mươi người sẽ trả lời như vậy. Chế độ khác dù có khá hơn nhưng nếu không có văn hóa thì cũng không bám trụ nổi. Bởi vì mọi người mọi người căn bản không tin vào tự do dân chủ gì cả. Họ chỉ biết ở đâu có lợi ích thì họ tham gia mà thôi. Hơn trăm năm sau, khi vì lợi ích đấu đá, đao thương đâm chém lẫn nhau, đặc biệt là ở phương Đông, thì sẽ có tư tưởng mới nảy sinh, tranh giành địa vị với nho gia. Nho gia bị phản đối mạnh mẽ, đây là điều mà mọi người khó lòng chấp nhận.

Phương Tịch không có nhiều thời gian đi làm những chuyện này. Lưu Đại Bưu cũng không có. Thậm chí triều Võ cũng không có. Khi có người vô cùng thành kính đi làm chuyện này, bọn họ càng cố bao nhiêu sức lựcthì kết quả họ nhận được cũng chỉ là hai chữ “nội thương” càng nặng mà thôi.

Lưu Tây Qua là một cô gái rất tốt. Nếu như có thể, hắn hy vọng nàng có được một kết quả tốt. Nhưng với tình hình trước mắt, hắn cũng không có cách nào cả. Phương Tịch tạo phản không thể thành công; với trí nhớ lịch sử trong đầu hắn, cuộc tạo phản này thậm chí không bằng Lý Tự Thành, cũng không hoành tráng như Thái Bình Thiên Quốc đời sau. Tạo phản không có bất kỳ cơ hội thành công nào, càng kéo dài nó thì chỉ càng khiến triều Võ không chịu nổi. Mà nếu những nhân vật như Tần Tự Nguyên và Tiền Hi Văn này còn sống, thì hành trình Bắc thượng của Ninh Nghị sẽ bắt đầu khi Phương Tịch ngã đài.

Vừa rồi, có thể coi như hắn tận lực chào hàng một lần, giới thiệu tư tưởng mới. Nhưng dù là giới thiệu theo trực giác hay tính toán, hắn mơ hồ cảm thấy làm như vậy là có lợi cho mình, và hắn sẽ không dành thời gian suy nghĩ kết quả xem nó lý tưởng đến mức nào.

Hắn không biết chuyện này cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào. Hoặc giả hôm sau, khi tỉnh lại, cô gái thông minh kia sẽ vứt bỏ đi những ý tưởng không thực tế kia. Bất kể là ai cũng hiểu, chìm đắm vào chuyện này có thể mang lại kết quả không tốt. Nhưng chuyện đã tới lúc này thì cứ nên ngồi chơi xơi nước mà xem thế sự xoay vần.

Ánh sao chiếu rọi. Thành trì loạn cả ngày nay cũng đã bình yên. Đêm ngày mồng bảy tháng chín năm Võ Cảnh Hàn, bầu không khí tiêu điều xơ xác và yên bình cùng lặng lẽ trôi qua. Chẳng ai biết, tư tưởng đang thai nghén trong đêm nay cuối cùng sẽ trở thành một thứ kinh khủng đến mức độ nào...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK