"Lúc sư phụ đi, có bảo chúng cháu suy nghĩ mấy chuyện. Thứ nhất là, bây giờ chúng ta đều biệt vạn vật đều có lực tác động lên bề mặt, nhưng mà... lực này từ đâu đến..." Cậu bé nhảy nhảy mấy cái. "Chúng ta nhảy lên một cái là rớt xuống liền, vì sao lại rơi xuống, quả táo vì sao lại rơi xuống, vì sao trái đất lại kéo chúng ta xuống, vì sao chúng ta không bay lên trên..."
"Lập Hằng muốn các cháu suy nghĩ chuyện này à?"
"Dạ, vấn đề này chỉ cần suy ngẫm thôi, đương nhiên nếu nghĩ thì giờ cháu cũng thấy lạ... Vấn đề thứ hai chính là, vì sao lúc chúng ta đứng bên bờ biển, nhìn thuyền ra khơi, cột buồm cuối cùng lại biến mất..." Cậu bé rùng mình một cái. "Gia gia, điều này quả thực rất đáng sợ, chúng ta nhìn mọi vật đều theo đường thẳng, nếu như cột buồm biến mất, chứng tỏ..."
Quân Võ nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó lấy ra một tờ giấy, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị lẫn kinh hoàng, cuộn tờ giấy thành nửa vòng tròn, đưa bàn tay cứa qua, nói:
"Bên cao là mặt đất, bên thấp là mặt biển, gia gia, thế giới của chúng ta có độ nghiêng, nó như một mái vòm, nghiêng về phía bên kia đại dương, nếu như nó nghiêng đến chín mươi độ, gia gia, người nói xem đó là gì chứ... Cháu nghĩ ở bên kia đại dương chắc hẳn là một cái hang lớn, giống như một cái phễu khổng lồ, nhưng nước biển lại không đổ xuống cái phễu ấy, vậy thì lại phải nghĩ đến vấn đề thứ nhất của sư phụ, tại sao có lực kéo chúng ta... Gia gia, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nhờ có lực kéo rất mạnh tác động lên chúng ta, cho nên chúng ta mới không bị ngã đấy ạ... Nhưng thế giới tại sao lại có hình thù như vậy, nhất định sư phụ đang suy ngẫm những lý do này, cho nên mới hỏi chúng cháu như vậy..."
Thế giới nằm nghiêng, bên kia đại dương có lỗ thủng lớn, Tần Tự Nguyên và Khang Hiền ngẫm hồi lâu, thấy khó có thể tin được, nhưng kết hợp với quan sát quả là thuyền trên biển thì cột buồm có biến mất mà ngẫm lại, thực sự cũng thấy hơi đáng sợ..."
Quân Võ lắc đầu một cái, nói tiếp:
"Có điều sư phụ bảo hai vấn đề này chúng cháu chỉ nghĩ chơi cho vui là được, đại khái người sợ dọa chúng cháu kinh hãi, cũng không nghĩ là chúng cháu có thể nghĩ ra nhanh như vậy được... Nhưng mà, vấn đề thứ ba của sư phụ mới là vấn đề quan trọng nhất."
Lúc này Tần Tự Nguyên cũng thấy hứng thú, hỏi ngay:
"Lập Hằng hỏi cái gì?"
Quân Võ đứng lên đi đến bên lò lửa đun nước pha trà, ngồi xổm xuống, nhìn một lúc.
"Sư phụ nói, vật lý học... à nhầm, một trong những con đường phát triển quan trọng nhất của truy nguyên học nằm ở trong ấm trà này..."
"Ấm trà à?"
"Dạ." Cậu bé gật đầu, quay lại nhìn hai gia gia. "Sư phụ chắc cũng quên rồi, trước kia người có thuận miệng để cập tới... Tần gia gia, nếu như bịt kín miệng ấm trà, chúng ta đè nắp ấm lại không cho hơi phụt ra, vậy thì chúng ta có thể bịt được hay không?"
"Hơi sẽ xì ra thôi, sợ là không bịt được."
"Hơi sẽ dồn về đỉnh nắp, tạo thành lực đẩy ở đó, nếu như ấm trà càng to thì lực càng lớn... Sư phụ đã dạy chúng cháu, chỉ cần dùng đòn bẩy, dùng bánh răng, dùng những thứ này thì có thể truyền lực này đi, chỉ cần có thể làm ra thứ như vậy, lại như sư phụ nói..."
Cậu bé nhảy lên, quay đầu lại cười nói:
"Trước đây sư phụ đã nói một lần, người bảo rằng sức người có hạn, mà súc vật kéo cũng có lúc hết sức, cho dù có thiên lý mã, xe ngựa nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy nhay đến thế mà thôi, bởi vì ngựa có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là ngựa. Có thể có đòn bẩy, bánh răng tổ hợp lại, cơ khí khác nhau, thêm một guồng nước, sức mạnh của nó sẽ lớn hơn so với sức ngựa nhiều, chỉ là guồng nước không đi được thôi. Mục đích đầu tiên của truy nguyên học chính là tìm nguồn phát lực tiện mang theo!"
Những từ ngữ như cơ khí, rồi tiện mang theo, còn cả nguồn phát lực gì gì đó nữa, cơ bản đều là cách nói chuyện bình thường của Ninh Nghị. Ninh Nghị đến đây lâu như vậy, cơ bản đã dung nhập vào thời đại này rồi, nhưng khi bắt đầu nói đến những khái niệm hiện đại thì không còn để ý đến ngữ pháp của thời đại này nữa, học trò nghe có hiểu được hay không hắn cũng không cưỡng ép, Quân Võ ở gần hắn lâu như vậy nên bèn nhớ kỹ lấy cách nói chuyện của hắn. Bởi vì nhớ rõ những thứ này, cho nên nói chuyện với Ninh Nghị, không bao lâu liền có thể hiểu được.
"Một ngày nào đó, có thể bay lên trời cao..."
Cậu bé nhìn ấm trà kia, lẩm bẩm nói một mình. Chốc lát, thiếu nữ ngồi bên lò lửa nhỏ đưa quạt tròn lên gõ một cái giữa trán cậu bé.
"Được rồi, toán học còn học không được, cứ nghĩ hoài mấy chuyện này làm gì chứ. Còn mơ bay lên trời nữa, muốn chết lắm hả? Mấy hôm trước sư phụ còn mắng đệ, bảo nguy hiểm lắm, không cho nghĩ nữa!"
"Úi da!" Cậu bé bưng trán, giận dỗi nhìn tỷ tỷ, lầm bầm.
"Đây là ý tưởng của đệ mà..."
Cậu bé rất có lý tưởng này có bị đánh tỉnh hay không nhất thời còn chưa nói được, Tần Tự Nguyên và Khang Hiền mặc dù chưa nghe thấy bản chất của truy nguyên học này bao giờ nhưng cảm thấy khá hợp lý, mặt khác cũng cảm thấy những chỗ hoang đường, chủ yếu là vì suy luận mặt đất có dạng phễu của Quân Võ. Một lúc sau, Tần Tự Nguyên chậm rãi nói:
"Nếu như giữa thảo nguyên, gặp một người phi ngựa, thấy hướng nào cũng giống hướng nào, vì sao lại thế? Nếu nghĩ như vậy, mặt đất của chúng ta chẳng lẽ là hình cầu thật à?"
Lão ngẫm lại, sau đó tự bật cười một mình.
"Chuyện vô căn cứ, thật là vô căn cứ mà, có điều những ý nghĩ như vậy đúng là khá thú vị, ha ha."
Khang Hiền cũng sửng sốt, sau đó cười nói:
"Thú vị, thú vị thật, nếu là hình cầu, thế thì nửa bên kia của đại địa rốt cuộc sẽ ra sao, mọi người không bị rớt xuống hả? Lẽ nào vẫn sinh hoạt bình thường?"
Quân Võ nhất thời ra chừng rất khổ não, hai người cười một trận, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến thành cổ quái, rồi chuyển đề tài khác, bọn họ đều là người rất thông minh, tuy rằng không biết phương thức suy nghĩ logic của phương tây nhưng cách suy xét mọi chuyện cũng gần tương tự, trong nháy mắt dễ dàng thích ứng với hình thức đặt điều kiện, nguyên lý, rồi đưa ra suy luận nghiêm túc. Trong lúc nhất thời càng không dám suy nghĩ về vấn đề này nữa.
"Vừa nãy nghe Quân Võ cứ xưng chúng cháu chúng cháu, dường như ngoài cháu và tiểu Bội thì còn thêm những người khác cùng học truy nguyên học à?"
"Cũng có thể coi là vậy ạ." Quân Võ gật đầu, ra vẻ rất tự hào. "Ngoài cháu và tỷ tỷ, còn có hai vị sư đệ trong học đường, còn có tiểu nhi tử của Quận công Khai Bình, mấy bữa trước cháu kể với cậu ấy, cậu ấy cũng thấy rất có lý, bèn muốn theo cháu làm diều giấy, à, đúng rồi đúng rồi, cả Khang Lạc cũng cảm thấy truy nguyên rất thú vị... Mấy hôm trước bọn cháu đã lập hội truy nguyên, hiện tại có sáu người. Cháu là hội trưởng!"
Quạt tròn của Chu Bội lại gõ lên đầu đệ đệ, nhưng chỉ cười mà không nói gì, hai ông lão nhất thời cũng thấy buồn cười, hai sư đệ trong học đường của cậu bé thì tạm thời không nói tới, tiểu nhi tử nhà Quận công Khai Bình năm nay mới mười tuổi, ngày thường hay chạy theo Quân Võ, bị cậu bé lôi vào, còn Khang Lạc là tiểu tôn tử của Khang Hiền, nay mới tám tuổi. Trong đám trẻ con thì Quân Võ là đứa tính tình dễ thương nhất, lập tức lôi kéo mấy đứa khác theo.
"Xem ra hội truy nguyên này sẽ phát triển rất nhanh đây." Tần Tự Nguyên gật đầu nói.
"Sợ là tiểu Kỳ, tiểu Tân nhà ta cũng khó mà trốn thoát..."
Khang Hiền cười lớn, lôi mấy đứa trẻ trong nhà ra nói giỡn, mấy đứa cháu trong nhà lão, Khang Kỳ bảy tuổi, Khang Tân năm tuổi, e rằng cũng không trốn được việc bị kéo vào hội truy nguyên...
Trong lúc hai ông lão trêu đùa, tiểu Quân Võ lại thấy hơi tức giận, quyết không cho Khang Kỳ Khang Tân có cơ hội gia nhập hội truy nguyên, bọn chúng ngốc lắm, trước mắt cậu bé phát triển hội viên rất nghiêm ngặt, bởi vì mỗi lần có người muốn gia nhập, cậu bé đều cẩn thận miêu tả viễn cảnh tương lai, có thể bay được lên trời.
Nhất định sẽ có một ngày như thế...
Chiều mùa hạ, cách thời điểm có phương tiện vận tải bay được trên bầu trời trong lịch sử thực tế đến tám trăm năm, tiểu vương gia ở trong đình viện quay đầu nhìn ấm trà kia, trong lòng đầy những ước mơ, cắt một miếng bánh thật lớn.
Có một thứ âm thầm lặng lẽ cắm rễ đâm chồi, gạt đi không được...
Cùng lúc đó, kẻ tùy ý gieo hạt giống kia lúc này đang xuôi thuyền qua Trấn Giang. Bọn họ vốn dĩ đi thuyền từ Trường Giang xuôi về phía đông, đến Trấn Giang thì dừng lại mấy ngày, sau đó mới tiếp tục khởi hành xuôi theo vùng Giang Nam, Hà Nam. Cả vùng sông nước thuyền ngược xuôi chen chúc, dòng nước không xiết, bởi vậy thuyền trôi cũng chậm rãi nhàn nhã, đi hết một ngày, qua Đan Dương là sẽ tới địa giới Thường châu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK