Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 266: Khéo léo chối từ, sóng gió chồng nhau

"Người nhà đến gọi, trong nhà xảy ra chút chuyện, hôm nay phải cáo từ trước rồi, mong rằng Chu công rộng lượng thứ lỗi cho..."

"Tối nay e rằng không yên ổn rồi..."

"Người nhà tại hạ ở đằng kia rồi, Chu công không cần tiễn..."

"Xin thứ lỗi cho..."

"Xin bỏ qua cho tại hạ..."

Ánh lửa ngút trời, quân đội bị điều động, tràng hỗn loạn đột nhiên xảy ra ở trong thành Hàng Châu kéo dài không lâu. Tình hình trong Tứ Quý trai cũng từ sự ngạc nhiên và hoảng loạn lúc ban đầu đã giật mình bừng tỉnh, những chuyện lúc trước cũng bắt đầu biến chuyển.

Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang làm phản, đây là tin tức mọi người nghe được không lâu sau khi mọi chuyện diễn ra. Nội tình bên trong đến cùng là như thế nào, lúc này có lẽ không cần phải nói nữa, có thể đốt lên ngọn lửa lớn trong thành, điều động quân đội trên quy mô lớn như vậy, chừng đó cũng đủ đại diện cho rất nhiều chuyện đã đến mức không thể vãn hồi nữa rồi. Tuyệt đại đa số những người tới tham dự tiệc rượu của Chu Viêm Lâm bây giờ đều có bối cảnh nhất định, trong nhà ít nhiều gì cũng đều có thế lực, có quan hệ của riêng mình, ở phía trên xảy ra chuyện lớn đến như vậy, lúc này có rất nhiều thứ bọn họ phải chuẩn bị, đề phòng, phải có ứng biến ngay lập tức. Phân nửa những người có mặt ở tiệc rượu bắt đầu lục tục bước lại cáo từ Chu Viêm Lâm. Trên đường phố bên ngoài, bầu không khí bắt đầu căng thẳng dần lên, người dân trong thành đóng cửa cài then, trên đường phố, ngoại trừ những đội lính tình cờ chạy ngang qua thì chỉ có từng tốp, từng tốp người chạy về nhà. Tuy rằng cuộc hỗn loạn lúc này mới chỉ lan tới mấy con phố ở phía đông, nhưng chẳng ai biết lúc nào trong thành sẽ ban lệnh giới nghiêm.

Xung quanh Tứ Quý trai bây giờ là một trong những khu vực tập trung náo nhiệt bậc nhất trong thành, ngoại trừ quán trà quán rượu, còn có thêm hai tòa thanh lâu ở bên cạnh nữa. Có người lập tức chạy về nhà ngay khi vừa biết là có biến loạn, cũng có người trấn định, cảm thấy không có chuyện gì liên quan đến mình, vẫn ở lại quan sát tình hình. Chỉ là những cửa hàng này cũng đã đóng cửa lớn lại, không đón thêm khách khứa gì nữa. Cũng bởi vậy, khi xe ngựa lục tục rời khỏi Tứ Quý trai thì cũng không có nghĩa là cuộc tụ hội này đã giải tán, vẫn có mấy chục người tiếp tục ở lại trong phòng khách, uống rượu làm thơ.

Một nguyên nhân quan trọng trong đó chính là bởi vì con trai Lâu Mẫn Trung là Lâu Tĩnh Chi vẫn còn ở lại trong hội thơ này, chưa rời khỏi Tứ Quý trai. Chu Viêm Lâm với Tề Nguyên Khang quan hệ cũng không phải mật thiết gì lắm, bất luận chuyện này cuối cùng thành ra thế nào đi chăng nữa, thì cuộc hội thơ này cũng là do ông ta khởi xướng, cho nên đương nhiên là phải duy trì.

Người còn lại chẳng có bao nhiêu, bên ngoài thì tình hình lại rối loạn, đám người hầu trong tửu lâu đã tắt đi không ít đèn ở bên trong. Đa số những người còn ở lại thì tập trung ở lầu hai hoặc trên bình đài lầu ba, lấy Chu Viêm Lâm và Lâu Tĩnh Chi làm trung tâm, nhìn chiến sự ở phía xa xa kia phát triển biến hóa. Có người chỉ trỏ nói chuyện phiếm, có người thì làm được mấy câu thơ:

"Tây hồ dậy sóng Giang Nam, nửa đêm thành vắng biết làm sao đây... Đúng là thời buổi rối loạn..."

Câu này đúng là rất có cảm giác chém gió về chuyện giang sơn thiên hạ. Những hoa khôi được mời đến dự hội thơ cũng chưa đi, chỉ là lúc này không dám hát tiếp nữa, được gọi đến nói chuyện cùng mọi người, bình phẩm thơ từ, làm cho bầu không khí thêm sinh động. Những cô gái này cũng không phải chỉ là bình hoa di động, chỉ một lát sau, mọi người lại bày bàn ra giữa phòng, xem như là lấy thời cuộc để đưa lời.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều tụ tập ở trên tầng lầu bên đó. Vào lúc này, Lâu Thư Uyển và Ninh Nghị còn đang dạo bước ở trên hành lang tầng một. Đèn lồng đã bị gỡ đi hơn nữa, cho nên ở đây khá là tối, liếc nhìn sang bên kia, còn thấy được ánh sáng vàng ấm áp, xen lẫn tiếng nói, tiếng cười từ trên lầu hai vọng xuống, có người đang tựa lan can hành lang nhìn về phía xa xa kia, quả thực không có bao nhiêu người chú ý đến hai người đang đi trong hành lang phía dưới này.

Hành lang trong sân kéo thẳng tới một bên con sông ven Tứ Quý trai. Lúc này gió đêm mát mẻ, Lâu Thư Uyển mặc trang phục nam giới đi cạnh Ninh Nghị, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của mình, trên dòng nước trong tầm mắt, một chiếc thuyền hoa hai tầm chậm rãi trôi ngược về phía hai người, ánh đèn phát ra từ cửa sổ thuyền hoa, mang một luồng không khí u tĩnh đặc biệt.

Sau khi thành Hàng Châu bị phá đến giờ, những chuyện xảy ra quanh mình, thực sự cũng chẳng ra hình thù gì nữa rồi, ngày nào cũng lo lắng đến mức không còn sinh khí nữa, mọi người bận rộn là thế nhưng chẳng biết là có ý nghĩa gì không. Sau khi tình hình đã hơi hòa hoãn lại một chút, đi tham dự văn hội sẽ không còn gặp được cái khí tức phong nhã của ngày xưa nữa, mà chỉ có những màn khoe khoang và thổi phồng tẻ nhạt vô vị. Nhưng lạ kỳ thay, ngay ở trong tình huống đột nhiên căng thẳng này, nàng dường như lại cảm thấy khí tức của năm xưa.

Tựa hồ như khi mà các văn nhân tài tử còn tụ hội ở trên kia, nhưng nàng lại rời khỏi hội trường, để hẹn hò với người đàn ông trong lòng mình, cảm giác ấy thật phong nhã, tiếng tim đập dồn vừa khéo xuất hiện đồng thời với sự yên tĩnh ở trong thời khắc này... Thực ra cái cảm giác này trước kia nàng chưa bao giờ thực sự trải qua, nhưng xưa nay nhìn thấy những tình tiết ở trong tiểu thuyết, cố sự, rồi nghe người ta truyền miệng kể nhau, miêu tả chắc là cũng giống như loại tâm tình thế này đây.

"Tham tri chính sự... Chuyện này xảy ra bất ngờ như thế, mà việc làm ăn của Lâu gia hiện tại rất rộng rãi, Lâu cô nương không quay về xử lý, liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Đoạn cuối của khoảng sân này là một khúc hành lang song song với nhánh sông trước mặt, Ninh Nghị chống tay tựa vào lan can, nhìn những chiếc thuyền hoa đi xa, rồi nhắc tới việc vừa rồi. Lâu Thư Uyển chậm rãi ngồi xuống trên băng ghế dài đặt cạnh lan can, mỉm cười lắc đầu, đáp:

"Quả thực nhà muội cũng có chút chuyện làm ăn với Tề đại nhân, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến người nhà họ Lâu. Hơn nữa loại chuyện lớn như thế này, nếu nói xử lý thì phải cần đến phụ thân với huynh trưởng thì mới có thể giải quyết được. Muội mới sai gia đinh về nhà báo tin, lúc này tình hình còn hỗn loạn, chi bằng ở lại đây đợi tình hình sáng sủa hơn một chút rồi hẵng trở về, tránh làm người ta hiểu lầm gì đó trên đường đi về."

"Điều này cũng không sai."

Ninh Nghị gật gù, cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, vị trí này quay về phía cửa sổ phía trước hành lang lầu hai, vì bị mái nhà cong cong che chắn mất, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng chảy ra, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng nói tiếng cười, hoặc tiếng con gái thấp giọng ngâm thơ từ, đại khái là còn đang bình phẩm thơ văn.

Lâu Thư Uyển cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện:

"Theo lý thuyết thì Tham tri chính sự cũng là quan lớn, không có cách biệt lớn với Tể tướng, chẳng nghĩ là đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy... Trước đây muội nghe kể rằng, Tề đại nhân này là người văn võ song toàn, tuy rằng được sắp xếp là quan văn, nhưng dưới tay cũng có không ít người, quan hệ với văn thần võ tướng đều rất thân thiết..."

Nàng nói đến đây, tự cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bèn ngẩng đầu lên, vuốt lọn tóc mai, nhìn lên lầu hai, mỉm cười nói:

"...Lập Hằng nghe ra bọn họ đang nói gì trên đấy không?"

"Thơ văn. Đầu hội thơ thì bọn họ nói chuyện chính sự, đến giờ có chuyện xảy ra, không tiện nói chuyện chính sự nữa, giờ bọn họ có thể thanh thản bình tĩnh mà nói chuyện thơ văn rồi."

"Lập Hằng xuống đây đi dạo, có phải vì cảm thấy bọn họ bình phẩm thơ văn có chút buồn chán tẻ nhạt hay không?"

Trong mắt của Lâu Thư Uyển thì Ninh Nghị là đại tài tử số một số hai trong thiên hạ, cho nên mới cười hỏi như thế. Ninh Nghị chỉ lắc đầu phủ nhận, đáp:

"Ta không thích thú gì mấy chuyện đó lắm. Cho nên khi bọn họ tán gẫu về chủ đề đó thì ta đi ra đây cho thoải mái."

"Xem ra đúng là Lập Hằng thấy buồn chán tẻ nhạt rồi." Lâu Thư Uyển tiếp tục cười, thoáng ngừng lại một chút. "Thực ra ấy à, về điểm này muội cũng gần giống Lập Hằng. Muội cũng cảm thấy buồn chán tẻ nhạt, có điều, là bởi vì muội không hiểu những thứ đó, còn Lập Hằng thì là vì đã quá hiểu."

"Uầy..."

"Khi còn bé muội rất thích thơ văn, nhưng đáng tiếc là không học được mấy cả. Muội thích cái bộ dáng hăng hái của những đại tài tử kia khi mới ngâm xong một bài thơ hay. Thơ từ thế nào quả thực không quan trọng lắm, có thể khiến cho người ta hăng hái như vậy, đó mới là điều quan trọng nhất. Muội vốn tưởng rằng, quản lý chuyện làm ăn, nếu như làm tốt cũng có thể khiến bản thân mình hăng hái như thế..."

Lúc nói những lời này, tâm tình của nàng có vẻ hơi trầm xuống. Ninh Nghị đứng lên nói:

"Lâu cô nương..."

Lâu Thư Uyển ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi:

"Lập Hằng không thể gọi muội là Thư Uyển sao?"

"Không tiện lắm." Lời nói ấy xa xăm u uẩn, giống như phân trần điều gì, nhưng biểu hiện của Ninh Nghị lại chưa hề thay đổi, chỉ mỉm cười bình thường như mọi khi. "Chúng ta cũng nên quay lại ngồi một chút. Dù sao thì cũng không nên đi lung tung."

"Ừm."

Lâu Thư Uyển đứng dậy một cách tự nhiên, theo Ninh Nghị đi về phía lầu hai của Tứ Quý trai. Cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy có lẽ là cũng mang một ý nghĩa nào đó, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, lại thoáng như chưa bao giờ xảy ra, tan biến mất sau cuộc trò chuyện của hai người.

Sau khi trở lại phòng tiệc trên lầu hai, lập tức đã thấy có người bước tới chào hỏi:

"Đây chắc là Ninh công tử Ninh Lập Hằng rồi, lúc nãy tìm khắp mà không thấy hai vị, còn tưởng hai vị đã đi rồi. Lão phu là Chu Viêm Lâm, bây giờ mới nghe người ta báo rằng Ninh công tử đã tới, thực là thất lễ quá."

Chu Viêm Lâm tuổi chừng năm mươi, tự xưng là lão phu cũng không phải quá đáng gì, lão cũng được tính là văn nhân chính thống, lúc trước chưa biết chuyện Ninh Nghị có tới tham dự, lúc này chắc là nghe người ta nhắc tới Ninh Nghị, biết bài "Vọng hải triều" kia là do hắn viết, cho nên mới coi trọng hắn hơn. Hai người đứng bên này trò chuyện một lúc, bên kia là nơi các tân khách khác tập trung, cũng có người liếc mắt nhìn sang phía bên này. Cô gái biểu diễn bài "Vọng hải triều" lúc nãy chính là một trong số đó, vừa nghe thấy người ta nhắc tên, bèn hỏi người bên cạnh:

"Người kia chính là Ninh công tử Ninh Lập Hằng sao?"

Đại khái là nàng đọc được bài từ ấy cho nên ngưỡng mộ Ninh Nghị.

Một bên, Lưu Hi Dương vẫn chưa rời đi, nhìn cảnh này cũng khá hâm mộ, ở trong thư viện mọi người không phân thứ bậc cao thấp gì cả, cho nên nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy Ninh Nghị trên người có gai, sau lưng lại có chỗ dựa, không cần thiết phải trêu chọc thì thôi. Lúc này đãi ngộ có sự khác biệt, mới có thể cảm nhận được cái cảm giác mất mát của việc văn nhân xem thường lẫn nhau.

Chỉ là vào lúc này, không có bao nhiêu người chú ý tới một chuyện, trong khu vực tụ hội ở cách đó không xa, trung tâm chú ý của mọi người từ nãy đến giờ là Lâu Tĩnh Chi cũng nghe được một vài thông tin từ những người xung quanh, nhìn sang phía Ninh Nghị, kéo một người lại bên cạnh, thấp giọng hỏi:

"Chẳng lẽ người bên kia là tác giả của bài 'Vọng hải triều', họ Ninh tên Nghị, tự là Lập Hằng đó chăng?"

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, gã tiếp tục hỏi dò thêm mấy chuyện, đến lúc biết được vị trí làm việc hiện tại của Ninh Nghị, các tin tức về thư viện Văn Liệt, Bá Đao doanh, gã mới nheo mắt, đăm chiêu nhíu mày suy nghĩ.

Cuộc hỗn loạn ở bên ngoài vẫn kéo dài chưa dứt, theo thời gian, dường như có vẻ có trật tự hơn, một phần cơn hỗn loạn đã được áp chế xong. Nếu là người có kinh nghiệm thì đại khái có thể thấy được, tuy rằng màn huyên náo ầm ĩ lúc vừa bắt đầu kia có vẻ khá gay gắt quyết liệt, nhưng cục diện ấy còn lâu mới tới mức độ mất khống chế. Trên Tứ Quý trai, cuộc tụ hội này cũng đang được tiến hành trong bầu không khí ung dung thoải mái, tuy rằng ánh mắt nhìn Ninh Nghị đã khác lúc ban đầu, nhưng sau đó cũng không yêu cầu hắn phải tham gia tiết mục đặc biệt nào cả.

Tâm tư của mọi người đều đặt cả ở ngoài kia, nếu như tất cả cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, cuộc tụ hội này rồi cũng đến thời điểm giải tán, mọi người có thể lần lượt quay về nhà. Trưa hôm nay, sau khi nghe Lưu Đại Bưu bảo rằng tình hình căng thẳng, Ninh Nghị còn giắt theo binh khí đi ra ngoài, nhưng sau khi sự việc xảy ra thì cũng biết rằng vấn đề này không phải của mình, cho nên mới thở phào yên tâm. Cũng dưới tình huống như vậy, một biến cố khác đang lặng lẽ kéo tới.

Cũng chẳng có mấy người để ý tới, lúc hội thơ mới tiến hành được một nửa thì đã có một người đàn ông tiến vào trong tửu lâu, sau khi nhìn quanh một chút thì bỏ đi. Tới lúc này, một đội quân sĩ do người kia dẫn đầu vội vàng tiến lại đây, nếu như ở xa, người bên ngoài có lẽ sẽ cho rằng đây là binh lính tới quảng trường đi trợ giúp Tề Nguyên Khang làm phản. Nhưng khi đến trước cửa Tứ Quý trai thì tướng lĩnh đi đầu kia bèn phất tay, ra lệnh:

"Bao vây."

Chỉ chốc lát sau, Văn Nhân Bất Nhị đoán được ý đồ của đám người này, bèn chạy tới định báo tin cho Ninh Nghị, nhưng đã chậm.

Trước sự chỉ huy của tên tướng kia, một nhóm hơn hai mươi người đã tiến vào phòng khách, chạy thẳng lên lầu hai, tùy tùng Lưu Tiến đi theo Ninh Nghị đã bước lên trước một bước, tay án lên chuôi đao bên người. Tất cả những người trong cuộc hội thơ hơi nghi hoặc, nhưng Ninh Nghị vừa liếc mắt đã hiểu rõ vấn đề ngay.

Người dẫn đầu kia tuổi khoảng ba mươi, vóc người cao lớn khôi ngô, trên mặt nhuộm đẫm sát khí, đây rõ ràng là một tướng quân gan dạ từng chém giết trên chiến trường.

Ninh Nghị thở ra một hơi.

Đó là Lệ Thiên Hữu.

Những người này xuất hiện ở đây, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn gần chỗ Ninh Nghị và Lâu Thư Uyển. Lâu Thư Uyển nhìn trái rồi nhìn phải, vừa nghi hoặc lại vừa hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là một thoáng sau, vẻ mặt của nàng thoáng biến thành tái nhợt... Nàng cho rằng rốt cuộc thì nhà mình đã bị liên lụy, xảy ra chuyện gì rồi.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK