Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có lẽ sự yên tĩnh xung quanh chỉ là tưởng tượng, bởi vì ngay khi Tiền Hi Văn vừa nói xong, Tô Đàn Nhi đã cúi khom người đáp lời:

"Nếu vậy, thiếp thân xin đa tạ chư vị đại nhân, xin để Tiền lão và chư vị làm chủ."

Tiền Hi Văn ở phía trên cười ha ha, mọi người ở phía sau cũng cười vui vẻ. Đám người Lâu Thư Uyển lúc này ở phía sau quan sát sự biến chuyển, thực ra trên mặt Ninh Nghị cũng thoáng nét cười, hắn nghiêng đầu nhìn người vợ trẻ bên cạnh một chút. Lúc này Tô Đàn Nhi đang cúi đầu, không trông rõ hoàn toàn hình dáng, nhưng trên nửa gương mặt bị mấy sợi tóc lòa xòa che khuất mơ hồ vẽ nên một nụ cười như vầng trăng lưỡi liềm đầy nhu thuận.

"Đúng là... phải cảm tạ Tiền lão."

Ninh Nghị chắp tay, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe hắn nói, đoán chắc rằng chuyện này sắp thành, có điều sau đó lại lập tức nghe Ninh Nghị thở dài, nói tiếp:

"Có điều, năm đó Ninh gia suy sụp, nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả cơm cũng không đủ ăn, chỉ có mỗi Tô gia đưa tay cứu giúp, cũng vì vậy mà Lập Hằng quyết định ở rể Tô gia. Tại hạ cũng không để ý thân phận ở rể này, bây giờ Tô gia cũng không có người nào vì vấn đề này mà coi thường tại hạ cả, nếu như tùy tiện thay đổi, ngược lại sẽ khiến cho rất người vô cớ đến gây khó dễ, theo như tại hạ thấy, việc này chỉ có thể cảm tạ tấm lòng của Tiền lão mà thôi, còn lại cứ duy trì như cũ đi."

Tiền Hi Văn nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng chỉ chắp tay mỉm cười.

Kỳ thực việc này muốn nói đơn giản thì rất đơn giản, mà nói phức tạp cũng rất phức tạp, có quan chức tầm cỡ như Tri phủ Hàng Châu, có đại nho cỡ Tiền Hi Văn, bọn họ muốn làm mai mối, muốn chứng hôn thì việc giải quyết mấy chuyện này cho hợp tình hợp lý vốn chẳng khó khăn gì. Nhưng lễ pháp thế tục cũng có quy tắc riêng, thân phận hai người thay đổi, sửa giấy hôn thú, tam môi lục chứng lại lần nữa, cho dù mọi chuyện vẫn như cũ, nhưng sửa lại vẫn cứ phải làm lại.

Ở Hàng Châu này, nhất thời không có ai nói chuyện, có lẽ sẽ bị mấy người Tiền Hi Văn thao túng sắp xếp cho người ta nói chuyện hăng say. Nhưng trên mặt lễ pháp, chung quy tính chất vẫn giống như là người ở rể xuất hộ tự lập, rồi Tô Đàn Nhi kết hôn lần hai.

Dù cho vẫn là cuộc hôn nhân như thế, nhưng lúc trở lại Giang Ninh, Tô gia sẽ nhìn nhận thế nào, người bên ngoài sẽ nghị luận về Tô Đàn Nhi ra sao, khó tránh khỏi phải nghe thấy vài lời không quen. Thực ra chuyện này mà thực hiện xong, tất cả cái hay cái tốt hắn nhận hết, còn thất bại và trả giá thì đều do Tô Đàn Nhi gánh, đây mới là mấu chốt của câu chuyện.

Những cái hay cái tốt ấy trong lòng hắn chẳng để tâm gì, nhưng những cái giá phải trả kia hắn biết rất có ý nghĩa với Tô Đàn Nhi, phụ nữ ở thời đại này không có nhiều thứ có thể thực sự nắm giữ được, bất luận nàng có yêu mình đến bao nhiêu, bất luận nàng cười vui vẻ thế nào, nàng thực ra vẫn rấy quan tâm đến những chuyện đó, cho nên đâu cần phải thế.

Thực ra trong nội tâm hắn cũng có chút tự kiêu, mang thân phận người ở rể thì rất nhiều chuyện làm không được tiện, nhưng ngược lại hiện tại hắn cũng không có nhiều chuyện muốn làm, hơn nữa với lòng kiêu hãnh của hắn, muốn làm chuyện gì thì không ai ngăn được, hắn căn bản cũng chẳng để ý, thậm chí còn vì thế mà tự phụ. Vì chuyện này mà làm cho người trong nhà thấy không vui, vậy chì cũng chẳng cần làm, chuyện không trọng yếu gì thì thôi.

Tiền Hi Văn nhìn một lúc rồi bật cười, ngôn từ vẫn ôn hòa vui vẻ:

"Lập Hằng nhớ ân tình lúc xưa, việc này rất đáng khen ngợi. Có điều, mang cái danh ở rể, muốn làm chuyện gì cũng bị gò bó tay chân ít nhiều, nam nhi nên có chí cưỡi mây đạp gió, Lập Hằng có tài học, có thể nói là văn võ song toàn, chẳng lẽ ngày sau không muốn đem tài ra báo quốc sao? Huống hồ thân ở rể cũng khó kế thừa hương hỏa họ Ninh, những chuyện này lão phu tin rằng Đàn Nhi cũng hiểu rõ."

Hai khúc này rõ là có cương có nhu, miệng nam mô bụng bồ dao găm, hẳn nhiên là sắc bén. Nhưng Ninh Nghị vẫn mỉm cười đáp lời:

"Thực ra tôi với Đàn Nhi đã sớm thỏa thuận rồi, mai mốt sinh con, một đứa kế thừa gia nghiệp họ Tô, một đứa kế thừa hương hỏa Ninh gia, việc này cũng không khó khăn gì..."

Hắn nói rất ung dung bình thản, rốt cuộc vẫn là từ chối. Tô Đàn Nhi vì lời từ chối trên kia của hắn đã muốn rơi lệ, nhưng cũng biết nếu cứ cương quyết như vậy thì sẽ đắc tội với nhiều người, liền vội vàng kéo ống tay áo Ninh Nghị, cười nói:

"Thực ra.... thực ra chàng bận tâm về thiếp thân quá nhiều... À, có điều Ninh lang đã quyết định rồi, ít lâu nữa sẽ lên kinh thành, việc này cũng đã ước hẹn cẩn thận với gia gia Tần gia. Tính cách của chàng rất gàn bướng, những chuyện này để thiếp thân từ từ khuyên chàng đi, Tiền gia gia, người, người đừng trách chàng nhé, cả Lục đại nhân, Mục gia gia nữa..."

Lúc trước nàng cứng cỏi tự cường biết bao nhiêu, nhưng lúc này lại đổi thành hình tượng nữ tử hoảng loạn vì phu quân.

Tiền Hi Văn không khỏi bật cười to, nhất thời cũng không thể giận nổi, chỉ cảm thấy Ninh Nghị vì cô vợ này mà bướng bỉnh thực sự, giữa hai người quả là có chân tình, bèn phất tay nói:

"Được rồi được rồi, nếu như ít lâu nữa cô cậu lên kinh thành thì việc này cứ giao cho Tần tướng xử lý đi, lão phu không muốn làm kẻ bị ghét đâu."

Trong số những người còn lại, chỉ có Lục Thôi Chi là loáng thoáng biết Ninh Nghị có chút quan hệ với Tần Tự Nguyên mà thôi, những người khác nghe Tô Đàn Nhi nói đến chuyện gì mà có ước hẹn với gia gia Tần gia ở kinh thành, còn hoài nghi không biết gia gia của Tần gia là ai, giờ nghe Tiền Hi Văn nói vậy, tất thảy đều kinh sợ, không thể tưởng được Ninh Nghị lại có quan hệ sâu xa đến mức này.

Lúc trước Lục Thôi Chi có nghe Tiền Dũ nói Ninh Nghị có quan hệ với Tần Tự Nguyên, nhưng quan hệ như thế nào thì cũng không rõ lắm, ông ta nghĩ chắc hẳn là quan hệ cũng chẳng sâu xa gì, nếu không thì sao mà Tần tướng lên kinh thành, hắn lại chỉ theo thê tử xuôi nam buôn bán được. Đến lúc này nghe xong thì sợ hết hồn, lập tức xác định lại vị trí của Ninh Nghị trong lòng mình. Sau đó, ông ta cũng cười xuề nói mấy câu giảng hòa, còn bảo:

"Lúc trước nghe nói Lập Hằng chính là đệ nhất tài tử Giang Nam, ta cũng đã nghe mấy bài từ Thủy Điệu Ca Đầu, Thanh Ngọc Án cả rồi, đúng là tuyệt diệu, thật không ngờ là do Lập Hằng làm..."

Từ lúc Ninh Nghị tới Hàng Châu đến giờ không làm thơ viết từ gì cả, người bên ngoài cũng không biết gì về hắn cả, ấn tượng sâu nhất dĩ nhiên là chuyện hắn vừa mới lấy một chọi mười mấy người lúc nãy, bây giờ nghe Lục Thôi Chi lên tiếng, mọi người cũng cảm thấy hứng thú hẳn lên. Lại nghe Lục Thôi Chi nói tiếp:

"Lập Hằng đến Hàng Châu đã hai tháng rồi, mà chưa viết bài nào, cũng coi như là chưa đến, chi bằng giờ làm một bài thơ, so với tài tử Hàng Châu chúng ta, thế nào hả?"

Ông ta vừa nói xong, mọi người đều cười lên, có vẻ khá ngạc nhiên, Ninh Nghị suy nghĩ một chút, rồi cũng nở nụ cười.

Lục Thôi Chi nói với những người có mặt:

"Hôm nay tụ hội cũng chính là hội thơ, vốn dĩ nên làm thơ mới đúng. Vừa nãy mọi người đánh nhau xem chừng không hay lắm. Theo như bản quan thấy, tài tử Hàng Châu chúng ta học rộng hiểu nhiều, chỉ là việc vừa rồi cũng không thể không tìm về chủ đề chính được. Chư vị cũng chớ ngại mà xuất toàn bộ bản lĩnh ra, để Lập Hằng thấy được uy phong của học trò Hàng Châu chúng ta, trong lòng bản quan đang nghĩ, mọi người phải chê cười cậu ta một phen mới được."

Tất cả mọi người đều cười lớn. Lục Thôi Chi lại nói tiếp:

"Có điều, về đề mục làm thơ, để tránh việc mọi người vẫn còn canh cánh trong lòng việc vừa nãy, đưa chuyện ấy vào thơ, bây giờ chúng ta giao đấu, tốt nhất không lấy nơi này làm chủ đề. Tới Hàng Châu của chúng ta đã hai tháng, chắc hẳn Lập Hằng cũng đã có chút cảm xúc với đất Hàng Châu này, mọi người cũng đều là người Hàng Châu, không ngại viết rộng một chút, chi bằng lấy Hàng Châu làm chủ đề, mọi người thấy thế nào?"

Chuyện vừa rồi khiến tâm tình của mọi người hơi căng thẳng, hành động lúc này của Lục Thôi Chi, chung quy vẫn còn được chú ý. Đề mục cho khá rộng, tương đối dễ viết, dễ dàng khuấy động bầu không khí, một đám tài tử Hàng Châu sống cả đời ở Hàng Châu, phân nửa đều có chuẩn bị trước rồi, hơn nữa còn có bài hay. Đối với song phương mà nói thì phá đề không khó khăn gì, với Ninh Nghị mà nói thì cũng coi như là tặng một ơn huệ, ngược lại mọi người đều có thơ từ, đến lúc so sánh thảo luận đều không thua kém, thì cũng có thể khuấy động bầu không khí lên rồi.

Ông ta nói xong lời này, mọi người đều gật đầu ngay, ít nhiều đều có liếc nhìn Ninh Nghị ở trước phòng khách.

Lâu Thư Uyển biết Ninh Nghị là tài tử, chỉ là chưa bao giờ thấy hắn làm thơ viết từ, cho nên khá tò mò. Thực ra Tô Đàn Nhi cũng chưa bao giờ thấy hắn ở trong tình huống tham dự văn hội chính thức cỡ này, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn mỉm cười vui vẻ gật đầu nói:

"Cũng được, vậy mang bút giấy đến đây đi."

Đây chỉ e là lần đầu tiên hắn thẳng thắn viết thơ trước mặt mọi người, mọi người châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán:

"Hẳn là hắn phải làm cho hay trước đã."

"Để xem xem thế nào."

Đề thi này khá rộng, ngược lại bọn họ cũng đã có chuẩn bị sẵn, bài nào cũng hay cả, cho nên cũng có người cười nói:

"Ta cũng có, ta cũng có, để chúng ta so xem thử."

Mặc dù có nhiều người đưa giấy tới, tổng cộng có bốn, năm bài, nhưng cũng có nhiều người còn đang quan sát, chờ lát nữa ra tay.

Tờ giấy trải ra, Tô Đàn Nhi mài mực, Ninh Nghị cầm bút lông lên, những người có hứng thú nhất thời tụ thành mấy đám ở phía trước, cũng có người quan thăm dò rồi quay đầu bỏ đi. Lâu Thư Uyển mới chỉ thấy sức mạnh của Ninh Nghị, chưa từng thấy tài thơ của hắn, cho nên lúc này cũng tới gần đứng xem. Không lâu sau, Ninh Nghị bắt đầu hạ bút lông viết xuống tờ giấy trắng trên bàn tròn.

Đoàn người trầm mặc, xa xa có mấy đám người không lại xem trò vui ngẩng đầu lên tò mò nhìn sự tình biến hóa, mỗi một khắc lại có người yên lặng đọc lên một cái tên, cái tên ấy một lát sau truyền ra ngoài, truyền tới bàn khác, truyền tới cho người làm thơ viết từ khác nghe, để biết người biết ta. Cái tên ấy có ba chữ:

"Vọng hải triều..."

"Vọng hải triều."

"Vọng hải triều..."

"Tên là vọng hải triều."

"Bên kia viết bài vọng hải triều..."

Vọng hải triều...

Vọng hải triều...

Vọng hải triều...

Vọng hải triều...

Vọng hải triều...

"Vọng hải triều à? Là cái gì vậy?" Có người nhẹ giọng hỏi.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK