Chương 263: Nhã nhặn bại hoại
Mưa thu rả rích hoài không ngớt, buổi sáng muốn đi tham gia hội thơ thì bỗng nhiên thành Hàng Châu bắt đầu đổ mưa.
Lúc đi qua mái hiên dài đổ nước như rèm châu, Ninh Nghị đột nhiên nghe thấy có âm thanh rầm rầm soàn soạt từ bên kia tường vang tới, hắn biết đó là tiếng vang khi cô gái tên Lưu Đại Bưu kia luyện đao. Ngày nào cũng như ngày nào, mưa mặc mưa, gió mặc gió, đối với thiếu nữ này mà nói thì đây là chuyện nhất định phải làm.
Chào hỏi thủ vệ canh gác, đi qua cửa lớn một bên, Ninh Nghị cũng nhìn thấy cảnh cô gái kia luyện đao. Trong mưa lớn, giữa diễn võ trường rộng thênh thang chỉ có một mình thiếu nữ ấy. Trên đầu nàng vẫn đội chiếc nón trúc rộng vành, vung vẩy thanh đại đao giữa không trung, thân hình biến ảo như trong một điệu múa tuyệt đẹp mà mạnh mẽ quyết liệt. Mưa trên trời cao rơi xuống đã thấm ướt hết y phục trên người nàng, cho nên mỗi lần thiếu nữ xoay người vung đao, trên không trung đều xuất hiện một vòng nước bắn ra như thể bom nổ vậy.
Từ nhỏ nàng đã luyện công phu nội gia, không đến mức gặp mưa thì đổ bệnh liền, chỉ có điều, mỗi lần nhìn thấy cảnh thiếu nữ này múa đại đao, trong lòng Ninh Nghị lại sinh ra một thứ cảm giác gì đó rất khác thường, rất kỳ lạ. Thanh đại đao kia vung vẩy ngang dọc rất hung hãn mạnh mẽ, cái cọc gỗ nằm một bên diễn võ trường giống một cái cây nhỏ bị gãy, thỉnh thoảng bị đá sỏi đất cát ầm ầm đổ lên. Thiếu nữ múa đao, nhưng phần lớn thời gian trông giống như thể thanh đại đao kia cuốn thiếu nữ đi về phía trước, có lúc thân thể ấy bay ra ngoài, cũng có lúc thấy nàng lảo đảo, bước chân không có lực, như thể là sắp ngã đến nơi rồi, hoặc sắp bị thanh đại đao hất tung khỏi mặt đất, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi là nàng làm thế nào mà có thể vung được thanh đại đao đó lên, nàng làm sao để có thể khống chế thanh đao ấy đây, hay là cả người đều bị quán tính của thanh đao xoay mòng mòng.
Có điều, tuy rằng từ đầu chí cuối cảnh tượng kia trông y hệt như một cô thiếu nữ chăn trâu đang khóc lóc cố gắng kéo một con trâu điên mất kiểm soát chạy loạn, nhưng cho đến sau cùng thì nàng chưa bao giờ để thanh đao thoát khỏi sự khống chế của mình. Còn uy lực thực sự của thanh đao này thế nào thì chỉ có những vong hồn đã chết dưới đao mới có thể đưa ra được lời đánh giá xác đáng nhất. Lúc trước, trong trận chiến ở hẻm Thái Bình, hắn cũng đã từng nhìn thấy. Khi thiếu nữ vung thanh đại đao ấy xoay tròn trên không trung, như thể đạn pháo bắn tới, luồng khí thế ấy và uy lực thực sự quả thực khiến người ta kinh hãi. Phỏng chừng, không có bao nhiêu người có thể ngăn cản được một đòn hung hãn mang theo quán tính của thanh đại đao khổng lồ này.
Đứng một bên sân tập quan sát cảnh luyện đao kia, ngoại trừ một cô nha hoàn xấu xí bên cạnh Lưu Đại Bưu thì cũng chỉ có Đại tổng quản Lưu Thiên Nam mà thôi. Ninh Nghị tới bắt chuyện trao đổi vài câu với Lưu Thiên Nam. Lưu Thiên Nam cười hỏi:
"Ninh công tử thấy đao pháp của trang chủ thế nào?"
"Dùng sức quá lớn, hư chiêu quá nhiều. Ông xem bước chân của Đại Bưu không có lực, lảo đảo, tôi cảm thấy... Ớ, cô ấy muốn làm gì kia?"
Từ rất xa, thiếu nữ đang múa đang hình như là nhìn về bên này một chút, sau đó đao thế bỗng nhiên trầm xuống, thanh đại đao bị kéo về phía sau rồi đột nhiên nàng dậm chân mạnh.
Trong màn mưa trắng xóa, mặt đất ầm ầm nổ tung, những đóa hoa nước bắn lên, mỗi bước chân trong mưa là một đóa hoa sen hiện hình, cũng không biết thân thể yêu kiều nhỏ bé kia làm sao có thể bộc phát ra sức mạnh khổng lồ như thế. Khoảng cách hai bên nhanh chóng bị rút ngắn. Thiếu nữ và thanh đại đao ấy tựa như dung hòa làm một, bóng đao, bóng người, bóng đao, bóng người xoạt xoạt xoay tròn rồi lớn dần trước mặt Ninh Nghị. Xoay liên tục bốn năm vòng gì đó thì cả người cả đao đã ở ngay trước mặt Ninh Nghị.
Xuất hiện trước mặt Ninh Nghị, thiếu nữ đã cầm đao bằng hai tay, cả người phát huy tốc độ đến cực điểm, thanh đại đao từ dưới hất lên, nhắm thẳng vào bầu trời xám xịt, ở giữa vang lên một tiếng nổ, cát đá bay ngợp trời, ngay cả lan can bằng đá nằm ở một bên diễn võ trường cũng bị chém đứt, sau đó thì cả mái hiên cũng chấn động nổ vang.
Ninh Nghị hầu như phản ứng không kịp nữa, chỉ cảm thấy cơn đau rát bên gò má khi gió thổi qua, hắn theo bản năng nhảy lộn một vòng về phía bên phải, Lưu Thiên Nam cũng bay về phía bên trái cùng thời gian đó, ống tay áo rộng thùng thình vung ra, gạch ngói từ trên mái hiên đổ xuống bị cái vung này hất văng về phía bức vách đằng sau, nổ ầm ầm mãi mới dứt.
Ninh Nghị lộn một vòng rồi đứng lên thì đã thấy mái hiên ở một bên diễn võ trường đã bị phá hỏng mất một mảng lớn, thanh đại đao cắm soạt xuống mặt đất cách chỗ hắn đứng không xa. Ninh Nghị quay đầu nhìn lên, thấy thiếu nữ ấy còn đang đứng trên chuôi đao, trong khoảnh khắc này, thân ảnh cao gầy kia đẹp đến lóa mắt, tay áo, ống quần chuyển động một thoáng rồi nằm im, những hạt mưa trong vắt đầy trời giống như bị ép mà tránh nàng ra vậy, đương nhiên, một khắc sau thì mưa to vẫn cứ đổ xuống ào ào, thiếu nữ đứng trên thanh đao nhìn hắn, ngực phập phồng, hít thở dồn dập hơn, hiển nhiên là màn trình diễn vừa rồi cũng khiến cho nàng tốn sức kha khá.
"Đại Bưu, tôi nói này, màn này nhất định có thể khiến người khác khinh địch đây."
Ninh Nghị vẫy vẫy tay, cô gái sau chiếc nón rộng có khăn che kia đại khái là mím môi, liếc mắt một cái, sau đó thân thể mềm mại từ trên chuôi đao nhảy xuống. Ninh Nghị cười cười đưa tay che miệng lại, sau đó nhỏ giọng nói với Lưu Thiên Nam:
"Ở xa như vậy làm sao mà cô ấy nghe được hay vậy cà?"
Lưu Thiên Nam không dám nói giỡn trước mặt trang chủ, chắp hai tay lại, mỉm cười ngẩng đầu kiểm tra mái hiên bị chém kia.
Thiếu nữ duỗi tay cầm chuôi đao ấn ấn mấy cái, để cho thanh đại đao nghiêng lại, sau đó mới lấy hai tay dùng hết sức nhổ thanh Bá Đao ra khỏi mớ bùn đất ướt át kia. Buổi tập luyện của nàng cơ bản là đã xong rồi.
"Bá Đao vốn dĩ không phải là như thế." Lưu Đại Bưu vừa đi vừa mở miệng nói chuyện với Ninh Nghị. "Mấy đời trước Bá Đao tuy rằng bá đạo nhưng vẫn có kết cấu riêng, A Sát A Thường luyện thứ đao pháp giống như vậy đó. Nhưng đao pháp như thế ta không có cách nào luyện được cả, vì không thể cầm nổi đao như họ mà luyện. Ta chỉ có thể phất nó lên thôi, sau đó tuy theo đao mà chuyển, như vậy thì tốn sức tương đối ít, đương nhiên, lúc mới bắt đầu cũng không đánh lại mấy người kia, bởi vì mới xoay được mấy vòng đã ngã chổng vó rồi. Nếu ngươi có hứng thú thì ta có thể dạy ngươi Bá Đao chính thống, dùng sức có mức độ, không quá nhiều hư chiêu, chỉ là không dùng để lừa người ta được."
Thiếu nữ vẫn cố ý hạ thấp giọng nói thanh thúy của mình xuống, giả như giọng đàn ông, cất thanh đại đao vào trong hộp gỗ, cười nói:
"Công phu Phá Lục đạo kia của ngươi cũng đi theo hướng bá đạo cương mãnh, kết hợp với Bá Đao cũng rất hay."
"Phá Lục đạo nào cơ?"
"Thì nội công trên người ngươi đó. Khi còn bé ngươi chưa từng luyện võ công bao giờ, lỡ bỏ qua thời cơ tốt nhất mất rồi, Phá Lục đạo này xem như là tâm pháp thượng thừa nhất thích hợp cho ngươi tập luyện đấy, ý nghĩa của nó là phá vỡ hạn chế của tam giới lục đạo... Ta cũng mới chỉ nghe kể sơ sơ khi còn nhỏ thôi, không dám chắc lắm, chẳng lẽ không phải à?"
"Không phải đâu, nghe nói đây là một bộ tâm pháp võ công hạng hai thôi..."
Ninh Nghị nhíu mày suy nghĩ, thiếu nữ bên kia nhìn hắn, chốc lát sau thì nghiêng đầu qua, lẩm bẩm nói rằng:
"Một thư sinh học vấn hơn người, thế mà lại chạy đi luyện võ công làm cái gì không biết, lộn xộn lung tung, không ra thể thống gì..."
Đại khái nàng cảm thấy cái gã Ninh Nghị này làm gì cũng không chuyên tâm, luyện võ chắc cũng là vì hứng thú nhất thời, còn mình thì luyện như con ngốc vậy.
Nàng dù sao cũng là con gái, mưa lớn dội ướt hết cả y phục rồi, bèn đi về phía cửa gần đó, Ninh Nghị và Lưu Thiên Nam thì đi sang một cánh cửa khác. Chỉ chốc lát sau, hắn ngồi trong thư phòng xử lý sự vụ đợi thì thiếu nữ đã thay y phục xong đi tới. Ngày hôm nay không có chuyện gì quan trọng, hai người ngồi hàn huyên một hồi. Thiếu nữ hỏi hắn:
"Nghe nói tối nay ngươi muốn đi tham gia hội thơ ở bên Tứ Quý trai à?"
"Ừm, nghe bọn họ nói chỗ đó cũng được lắm, đi lại đó tham gia trò vui." Ninh Nghị cười nói. "Cô cũng hứng thú à?"
Hắn biết thiếu nữ này cũng có lúc học đòi văn vẻ, thỉnh thoảng thích xem sách vở thơ văn, nhưng mấy hội thơ hội văn giống như thế này thì xưa nay nàng chưa từng tham gia, nếu như nàng không tham gia thì cũng chẳng tiếc gì mà không mời một tiếng.
Quả nhiên, sau khi nói xong thì thiếu nữ bên kia bức mành tựa như tỏ vẻ khá khổ não, lắc đầu nói:
"Ta không đi đâu, đêm nay có việc rồi... Hơn nữa... hồi giờ ta chẳng hiểu gì mấy chuyện thơ văn cả, ừ, không biết làm thơ..."
"Sao không mượn đỡ một bài nào đó, sai mấy người đọc sách viết một bài, sau đó Đại Bưu chép lại... Rồi bảo là tự mình làm."
Thiếu nữ suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại:
"Có thể... vậy sao?"
Ninh Nghị không suy nghĩ đáp ngay:
"Đương nhiên."
Nếu để cho những người đọc sách khác nghe được màn đối thoại này giữa hai người thì nhất định là không nhịn cười được, hơn nữa còn cười đến không khép miệng nổi, có điều, hai người nói chuyện với nhau, về phương diện này thì đúng là rất hòa hợp. Lưu Tây Qua gật đầu nói:
"Được rồi, vậy ngươi viết giúp ta một bài đi."
"Hở?"
"Lần sau có thể đem ra lòe thiên hạ rồi, ngươi là đệ nhất tài tử Giang Ninh còn gì."
"Cái đó chỉ là giả thôi mà..."
"Ta biết ngươi lợi hại nhất chính là võ công, Nhân Đồ huynh, mọi người đều là bằng hữu cả, đã là bạn tốt với nhau thì phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau chứ, có gì cho ta cảm ơn trước nhé..."
"... Được thôi."
Mặc dù triều đình của Phương Tịch chủ yếu là vũ nhân, nhưng dù sao thì vẫn có một nhóm văn nhân không hề nhỏ, hơn nữa, không thể không nói rằng, ở cái thời đại này, văn nhân chung quy vẫn có cảm giác rằng mình hơn hẳn người khác. Tuy rằng Lưu Đại Bưu vẫn lấy hình tượng hung hãn ngang ngược làm chủ đạo khi xuất hiện trước mặt người khác, nhưng thỉnh thoảng đương nhiên cũng hi vọng mình có đôi lần văn nhã một chút, dù sao nàng cũng không phải thật sự coi thường thơ văn. Hai người ngồi trong thư phòng thương nghị một số việc, Ninh Nghị viết mấy bài thơ bài từ có phong cách khác nhau cho nàng học thuộc, trong đó kiểu thơ hàm súc uyển chuyển của Lý Thanh Chiếu nàng không thích, bởi vì đọc lên chả hiểu gì, bài "Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng" thì có cảm giác quá tang thương, mặc dù Lưu Tây Qua thích đấy, nhưng cảm giác không phù hợp với bản thân cho lắm.
Cứ như vậy viết liền mấy bài, cuối cùng thì cũng tìm ra được một bài mà nàng khá thích, đó là bài "Tiếu ngạo giang hồ", bởi vì bài này đọc rất dễ hiểu, hơn nữa vừa đọc lên đã thấy rất thô hào, cực kỳ hợp với nàng. Có điều, trong đó có một câu "Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung", Ninh Nghị đổi thành "hoành đồ bá nghiệp" (1), phải cân nhắc mất một lúc, sợ câu này dễ bị người khác gièm pha, nhưng thiếu nữ này vẫn không để ý lắm. Sau đó lại chọn một bài khác mà nàng vẫn khác yêu thích, đó là bài "Hiệp khách hành"... Thực ra nàng chỉ thích một câu, đó là câu "Trong mười bước giết người bén nhạy, nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi", còn lại, chủ yếu là bài thơ quá dài, lại quá nhiều điển cố, nàng đọc lên chẳng hiểu lắm, đọc lần thứ nhất còn sai chữ, bèn hỏi Ninh Nghị:
"Cái bài này của ngươi hình như không vần lắm thì phải nhỉ?"
Cứ thế cho đến cuối, sau khi đã chọn xong hai bài, Ninh Nghị còn đưa cho nàng hai câu thơ khuyết, rất thích hợp với các cô gái:
"Gió xuân một chén niềm vui đậm, đèn tối mười năm nỗi nhớ xa", thực ra hai câu này nằm trong một bài hoàn chỉnh, nhưng khổ nỗi Ninh Nghị không thuộc lắm, thấy hai câu này giống như là câu đối... Đáng tiếc là không nhớ rõ hoành phi. Hắn bảo với Lưu Đại Bưu rằng sau khi đọc hai bài thơ kia xong thì có thể nói, mình có một cặp câu đối, đọc thử xem mọi người có thể tìm được hoành phi hay không, thiếu nữ rất tán thành.
Đối với công việc hiện tại, trong lòng hai người đều không có áp lực gì hết, thiếu nữ tên là Lưu Tây Qa kia không nhịn được liếc mắt nhìn Ninh Nghị mấy lần, dù sao nàng cũng biết đây đều là những bài thơ hay.
"Tối nay... nhiều khả năng là không yên ổn." Nàng nghĩ một lúc, cuối cùng là nói câu này. "Nếu muốn đi ra ngoài thì cố gắng về sớm một chút, hoặc ngươi có thể dẫn theo A Thường đi cùng cho yên tâm."
"Tối nay..."
"Vẫn chưa nói chắc được." Nàng cầm hai bài thơ lên, lắc đầu nói. "Đến thời điểm thì ngươi sẽ biết thôi, hiện giờ ngay cả ta cũng không biết thế nào nữa. Có điều... biết đâu hai bài thơ này có thể phát huy tác dụng cũng không chừng, ha ha..."
Tuy là đang cười, nhưng có thể thấy rằng thiếu nữ đối diện cũng chẳng thực sự chờ mong gì lắm đối với chuyện này. Có thể là sẽ phát sinh chuyện lớn gì đó, nhưng từ bên này Ninh Nghị cũng không thu được nhiều tin tức cho lắm, sau khi tán gẫu những chuyện kia xong thì mọi việc lại trở về như bình thường. Sau khi ăn cơm trưa xong, xe ngựa của Lưu Đại Bưu từ trong phố Tế Liễu đi ra ngoài, chuyện sắp xảy ra cũng chẳng liên quan mấy đến Ninh Nghị cả. Lại qua một hai canh giờ nữa, hoàng hôn còn chưa buông xuống, xe ngựa của Lâu gia từ đầu phố đi lại đây, Ninh Nghị mang theo đao và hỏa thương, sau khi thu dọn xong thì ra ngoài dự hội thơ.
-----------
Chú thích:
(1) Câu "Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung" là một câu trong bài Tiếu Ngạo Giang Hồ, nói về Đông Phương Bất Bại. Chữ "Hoàng đồ" nghĩa là kế hoạch làm hoàng đế, mưu đồ lên làm hoàng đến. Vì Phương Tịch vừa xưng đế, Lưu Đại Bưu là tướng dưới trướng Phương Tịch, nên nếu nàng mà "mưu đồ ngôi hoàng đế" thì dễ bị gièm pha, dễ mắc tội, nên Ninh Nghị sửa chữ "Hoàng đồ" ấy thành "hoành đồ", nghĩa là kế hoạch lớn, vậy thì không sao nữa. Vì không biết dịch sao cho giữ được cái ý đó, cho nên đành giữ nguyên văn rồi thêm chú thích vậy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK