Chuyện tặng lễ vật cho La Điền lúc này ở trong mắt đám người Lâu Thư Uyển quả thực là một chuyện cực kỳ chấn động, nhưng đối với Ninh Nghị thì chỉ là hành động không chủ ý, thu được lợi ích ngoài ý muốn mà thôi.
La phu nhân trước kia là tiểu thư con nhà quan, tính tình u sầu, đại khái cũng tương tự như tính tình của Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng vậy thôi. Các nàng xưa nay được dạy dỗ bảo bọc quá nhiều, tính tình yểu điệu nhõng nhẽo, thích nuông chiều, yêu cũng rất tao nhã, đến sau này bị bệnh trầm cảm, không phải chuyện gì lạ. La phu nhân này còn được gả cho một thương nhân, nên những tiểu thư bạn bè lúc trước đều xa lánh, chuyện này cũng dễ hiểu, đương nhiên, đó chỉ là tùy ý suy đoán mà thôi.
Đối với những cô gái xưa nay quen sống trong nhung lụa ấy, tặng một hộp tằm để các nàng nuôi, chẳng phải là ý nghĩ cao siêu uyên bác gì cho lắm, khác với chó mèo, những con tằm nằm trong hộp kia sẽ khiến cho người ta yêu thương hơn, phân nửa các cô gái đều thích như thế, được tự tay hái lá dâu cho chúng nó ăn, nhìn lá cây bị gặm khuyết với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, thú vị hơn là nhìn lũ chó mèo ăn hết một đống đồ ăn lớn. Có chỗ ký thác, tâm tình sẽ cởi mở vui vẻ hơn một chút, tâm tình vui vẻ thì những người bệnh này cũng sẽ khỏe lên, chuyện vốn chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Đương nhiên, nếu những cô gái này không thích tằm, hoặc khi còn bé sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam đã từng nuôi tằm rồi, hoặc tâm bệnh của cô gái này không đơn giản như thế thì hộp tằm mang tới kia thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng dù sao thì đánh bậy đánh bạ một hồi cũng trúng, Ninh Nghị thuận miệng nói, sau đó cũng thử xem sao, hơn một tháng qua cũng đã bái phỏng mấy chục thương hộ nghề vải lẫn thương hộ có liên quan, bên phía La Điền có thể giao dịch thành công cũng chỉ là một kết quả bất ngờ, không phải thành tích đạt được nhờ việc bày mưu nghĩ kế thực sự.
Không ai có thể dễ dàng nắm bắt được tính cách con người đến mức mà mới lần đầu tiên bái phỏng đã có thể xác định được mức độ bệnh tình của người ta rồi, dù cho là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, thậm chí có đưa ra hết thảy tư liệu thu thập được thì đối phương cũng không thể chắc chắn một hộp tằm có thể chữa khỏi bệnh cho La phu nhân, còn quyết định, chỉ là vấn đề may rủi. Những người thành công thực sự từng trải, hơn được người bình thường cũng chỉ ở phần may rủi này mà thôi.
Khoảng thời gian này đi bái phỏng khắp nơi, ngoại trừ La Điền khiến người ta hơi bất ngờ, thực ra cũng có mấy thương hộ vùng Hàng Châu đã bàn bạc xong xuôi ý tưởng cạnh tranh khi Tô gia muốn kinh doanh ở đây, chỉ là Tô Đàn Nhi còn chưa làm gì lớn cả, cho nên thương nhân Hàng Châu cũng không để ý nhiều lắm, cơ bản cũng đã tiếp nhận Tô gia là một thương hộ bên ngoài vào trong sân chơi của họ. Mấy ngày gần đây nhất, nhóm hàng hóa đầu tiên từ Giang Ninh cũng đã chuyển đến, nhà kho nhà xưởng bên này cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ đợi thời điểm chính thức khai trương mà thôi.
"Đến lúc đó, nếu Tô gia bên này cần, trên phương diện nguyên liệu bông thì La gia sẽ dốc hết sức cung cấp, còn về tơ sống thì ta cũng có mấy vị bằng hữu ở vùng Tô Hàng này, mấy ngày nữa có thể giới thiệu cho Tô huynh đệ..."
"Trước tiên xin thay mặt gia tỷ nói lời cảm ơn, có điều, về phương diện tơ tằm thì đến lúc đó La đại ca cũng có thể cung cấp mà..."
"Hả?"
"Thì tẩu tẩu đó mà."
"Ầy... Ha ha, ha ha ha ha..."
Đang nói chuyện trong khoang thuyền lúc này là Là Điền và Tô Văn Định. Vừa tán gẫu tới đây, La Điền cười lên ha hả, tiếng cười khiến hai nữ tử trong khoang thuyền nhỏ phải nhướng mày trông sang. Đó là thê tử của La Điền Văn Hải Oanh và Tô Đàn Nhi đang tán gẫu cùng nàng. La phu nhân là một cô gái tính cách hướng nội, vóc người duyên dáng, mặc dù là thiên kim tiểu thư con nhà quan nhưng bởi vì tâm tình u uẩn, thoạt trông như thể cô con gái mới lớn gặp ai cũng thẹn cũng thùng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ dịu dàng. Bởi vì Tô Đàn Nhi tặng tằm cho nàng, lại chỉ cho nàng cách nuôi thế nào, nên lúc này cũng khá thân thiết với Tô Đàn Nhi.
Lúc nãy thuyền của La gia cập lại bên này, tâm tình của La phu nhân dường như còn có vẻ hơi suy sụp, gặp được Tô Đàn Nhi thì mừng lắm, nâng hộp tằm của mình lên, khóc sướt mướt bảo hôm qua có một bé tằm chết, nàng không thể nuôi cho tốt được, lại sinh thương tâm. Tô Đàn Nhi dịu dàng an ủi nàng một lúc, rồi đưa hộp tằm của mình ra, bớt cho nàng một con, sau đó hai người ở trong phòng nhỏ ngồi quanh hai chiếc hộp với mười mấy con tằm nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, chỉ chốc lát sau đã thân thiết như thể bạn bè lâu năm lắm rồi vậy.
Thực ra Tô Đàn Nhi cũng chẳng có cảm giác gì với lũ tằm cả, vốn dĩ là thương gia vải vóc lâu đời, tuy trong nhà không nuôi tằm nhưng từ nhỏ đã quen nhìn cảnh người ta nuôi tằm trong nhà rồi. Mấy con tằm nuôi trong hộp thì nhìn dễ thương thú vị thế thôi, chứ nuôi mấy ngàn mấy vạn con tằm trong phòng thì thực sự khó có thể làm người ta có tình cảm trìu mến gì được, hộp tằm này của nàng là mấy ngày trước lập quan hệ với La gia xong mới làm, sau khi lấy thì cũng hiếu kỳ đút mấy miếng lá dâu, cười tán gẫu với Ninh Nghị một phen, nhưng khi tâm tình thiếu nữ qua đi, nàng lại khôi phục tính tình của một người phụ nữ mạnh mẽ, giao hộp tằm cho nha hoàn quản lý, Thiền Nhi, Quyên Nhi đều thích mấy con vật nhỏ này, ngày nào cũng ra ngoài hái lá dâu cho ăn, chăm sóc khá tốt.
Từ trước tới nay, với thân phận của Tô Đàn Nhi thì thực ra cũng rất khó dùng chiến lược tiếp cận với các phu nhân, bạn thân của nàng không nhiều, tuy rằng có người nói ở Giang Ninh, rất nhiều phu nhân nhà thương gia cả đời không bước ra cửa lớn khi nhắc tới nàng đều khâm phục vô cùng, nhưng đấy cũng chỉ là lời nói khách sáo, Tô Đàn Nhi không thể nào ngồi ở một hậu viện nào đó cùng các nàng để tán gẫu dăm ba chuyện vụn vặt cho qua buổi trưa được. Vậy mà ở đây nàng lại có một người bạn, bởi vì biết Tô Đàn Nhi quản lý rất nhiều chuyện làm ăn, cho nên rất khâm phục nàng, mà La Điền thấy thê tử có một người bạn có thể giao thiệp hợp ý, tâm tình thoải mái, cho dù người ta có ý đồ thì gã vẫn cứ thấy vui.
Ở khoang thuyền lớn bên ngoài, tiếp chuyện La Điền chủ yếu là Tô Văn Định, Tô Văn Phương và Ninh Nghị, bởi vậy phần lớn là Tô Văn Định nói chuyện với La Điền, Ninh Nghị chỉ thỉnh thoảng mới chêm vào một câu, tỷ như lúc Tô Văn Định nói quá nhiều về chuyện kinh thương thì Ninh Nghị bèn hỏi La Điền quen biết La phu nhân thế nào, quả nhiên La Điền liền cười ha hả, nói liên tục không thôi. Đợi đến lúc vợ chồng họ La đi rồi, Tô Văn Định mới sốt sắng hỏi Ninh Nghị:
"Tỷ phu, lúc nãy đệ nói chuyện thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Ninh Nghị bật cười. "Có điều trước giờ đệ chỉ là một gã công tử nhà giàu rảnh rỗi thôi, làm sao hôm nay có thể nói chuyện kinh thương với bậc lão làng như vậy được. Tuy tỷ tỷ của đệ giao chuyện quan hệ với La gia cho đệ, nhưng bây giờ là kết bạn thôi, không phải nói chuyện làm ăn, cứ như đệ trước kia, kể dăm câu chuyện cười có phải tốt hơn không?"
"Khục." Tô Văn Định lấy vẻ mặt nghiêm túc. "Tỷ phu à, đệ cũng muốn cải tà quy chính chứ bộ, nhưng người ta là thương nhân rất lợi hại đó, làm sao đệ có thể tùy tiện như trước được, đệ cũng đã nghĩ rất nhiều, làm sao để nói chuyện vừa thể hiện được sự chuyên nghiệp, lại vừa hài hước mà vẫn giữ lễ... Hơn nữa, lúc nãy đệ cảm thấy, La phu nhân là thiên kim tiểu thứ, có nhiều kiêng kỵ, chúng ta nhắc đến mấy chuyện đó có vẻ không được lễ phép lắm..."
Gã còn chưa dứt lời, Tô Đàn Nhi bên người Ninh Nghị đã quay sang nguýt một cái, nói:
"Chuyện làm ăn chủ yếu là kết bạn, chuyện làm ăn đều là nhờ mồm miệng mà nên cả, bình thường đệ có lòng muốn kết bạn cũng vậy mà. Hơn nữa La Điền có thể cưới được một tiểu thư con nhà quan, cho dù ngoài miệng y nói thế nào thì trong lòng nhất định sẽ thấy rất hãnh diện, rất vui sướng. Lúc ở cạnh, đệ không thể nhắc tới, nhưng bình thường chỉ cần hướng câu chuyện về vấn đề ấy là được rồi, ngốc ạ..."
"Ồ." Bị tỷ tỷ mắng như vậy, Tô Văn Định cúi đầu, ra vẻ oan ức lắm. "Bình thường nhị tỷ nói chuyện làm ăn cũng đàng hoàng trịnh trọng lắm mà, đệ cũng chỉ muốn học theo tỷ thôi mà..."
Tô Đàn Nhi chép miệng, trừng mắt nhìn đứa em này một chút, nhưng trong lòng cũng chẳng giận hờn gì, ngó qua Ninh Nghị, thấy hắn cũng đang cười, lúc này mới phì cười, làm bộ dỗi:
"Nhị tỷ của đệ là phụ nữ, làm sao mà so với đàn ông mấy người được!"
Tô Văn Định không biết đáp lại làm sao, Ninh Nghị bèn cười bảo:
"Thực ra cũng không sai."
Tô Đàn Nhi bấy giờ mới buông tha cho hắn, quay đầu nhìn thuyền hoa của La gia đang rời xa, Văn Hải Oanh đứng trước cửa sổ nhô đầu ra ngoài vẫy vẫy tay, Tô Đàn Nhi cũng mỉm cười vẫy tay lại. Nàng nói với Ninh Nghị đang đứng bên cạnh:
"Thấy như thể đang lợi dụng người ta vậy..."
"Bạn bè cũng có loại đơn giản, cũng có loại không đơn giản. Ta vẫn rất vui vì nàng có thêm một người bạn."
"Đều là vì chuyện làm ăn với La Điền mà ra cả."
"Sau khi quen biết rồi thì coi như không còn là chuyện làm ăn nữa, hai người có thể ngồi trò chuyện với nhau, hoặc đi dạo phố, mua sắm với nhau mà."
"Chà..." Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, lại nhìn sang phu quân bên người. "Ý nghĩ của tướng công lúc nào cũng quái lạ." Lúc quay người lại, thấy Thiền Nhi và Quyên Nhi đang dọn hộp tằm trong phòng, cầm hai mảnh lá dâu thả vào, chẳng biết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bèn nói tiếp. "Thực ra... chuyện La gia đã chuẩn bị kỹ càng rồi, những thứ còn lại cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, mà giờ nhìn lại, hai ngày nữa cũng nên để Tiểu Thiền chính thức gả cho chàng rồi. Tướng công nói xem có được không?"
Nàng mỉm cười nhìn sang Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng liếc nhìn nàng một cái, hỏi:
"Thật lòng đấy à?"
Câu hỏi này quá sắc bén, Tô Đàn Nhi tức giận nheo mắt lại, giật giật vai, sau đó lại cùng Ninh Nghị nhìn Tiểu Thiền trong khoang thuyền, chốc lát, nàng nắm chặt tay Ninh Nghị, khẽ lắc đầu, nói:
"Không thật lòng." Thanh âm nghèn nghẹt như thể ứ trong cổ họng mãi mới ra được. "Có điều thiếp muốn làm, Tiểu Thiền giống như em gái ruột của thiếp vậy, thiếp sẽ làm thật tốt, không để nàng phải chịu oan ức."
Nàng nói xong, xoay người muốn bỏ đi, nhưng mới dợm bước chân ra đã bị giật ngược trở về, vì Ninh Nghị cầm chặt tay nàng không buông, lúc này ánh mắt Ninh Nghị cũng có vẻ nghiêm túc lắm.
"Nếu là như thế, thì ta đang nghĩ tới một chuyện."
"Hả?"
"Sau này không biết là ba người có thể ngủ chung một giường hay không? Ta biết mùa hè thì có hơi nóng, nhưng mùa đông thì ấm áp lắm đấy, cả nhà xếp một dãy ngủ chung..."
Tô Đàn Nhi sửng sốt mất một lúc, muốn đạp cho Ninh Nghị một cước, cuối cùng vẫn không dám làm gì, lúc này Thiền Nhi bên kia quay đầu lại, thấy Ninh Nghị đang nhìn nàng, cười rất quái đản, không khỏi nghi hoặc, trợn tròn hai mắt lên. Tô Đàn Nhi nhìn nàng, bỗng nhìn nở nụ cười, vẫy vẫy tay gọi:
"Tiểu Thiền, lại đây."
"Dạ?" Thiền Nhi vội chạy tới. "Tiểu thư, cô gia, có việc gì à?"
"Cô gia nhà em bảo, mấy ngày nữa, ba người chúng ta ngủ chung một giường, Tiểu Thiền cảm thấy thế nào?"
Tiểu nha đầu ngẩn ra, trên mặt thoáng đỏ bừng, sau đó kinh hoảng cúi thấp đầu, mấy ngón tay vặn vẹo xoắn xuýt vào nhau trước người hồi lâu, lắp bắp:
"Cái này... cái này... nhưng mà... tiểu thư... cái này... nấc..." Nàng run quá nấc cụt một cái.
Ninh Nghị liếc mắt, ngẩng đầu không nói gì, Tô Đàn Nhi nháy mắt, cười vừa thuần khiết vừa vui vẻ, hỏi:
"Sao hả?"
"Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng, nhưng mà... tiểu thư... cái này... cô gia... tiểu thư..."
Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, quả thực sắp khóc đến nơi rồi, chỉ là nhìn xong rồi lại không dám nhìn tiếp, sợ tiểu thư cho rằng nàng đang cầu viện cô gia, Ninh Nghị đứng che trước mặt hai người, nói:
"Tiểu thư nhà muội đang bắt nạt muội đấy, đừng để ý đến nàng..."
"Nhưng nhưng nhưng nhưng, nhưng mà... Tiểu thư bắt nạt muội... là đúng mà..."
Nói được nửa câu, thanh âm của Thiền Nhi cũng thấp dần xuống, cả Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đều phải bật cười, Ninh Nghị nói:
"Trước tiên muội cứ đi làm việc đi đã, mai mốt ta giúp muội bắt nạt lại tiểu thư sau..."
Tô Đàn Nhi nhất thời quay đầu sang, ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo ngang ngược "Xem chàng dám bắt nạt thiếp không", đương nhiên ánh mắt này vô dụng với Ninh Nghị.
Tiểu Thiền tay xoắn ngón tay, tâm thần không yên xoay người rời đi, được vài bước lại quay đầu nhìn, Ninh Nghị đang mỉm cười nhìn nàng, nàng vội vã quay đầu đi không dám nhìn nữa. Tô Đàn Nhi đang định so gan với Ninh Nghị thì bỗng nhiên nghe bịch một tiếng, hóa ra Thiền Nhi lúc tiến vào khoang thuyền thì quên mất phải bước lên cái bậc cửa không cao kia, nghe "a" lên một tiếng, nằm một cục trên sàn nhà, bên kia Tô Văn Định, Tô Văn Phương nhìn thấy, cười sung sướng trên sự đau khổ của người khác, Tô Đàn Nhi không thèm so với Ninh Nghị, chạy tới đỡ Thiền Nhi dậy.
"Tiểu thư..." Thiền Nhi đeo bộ mặt đưa đám nhìn nàng, tựa hồ như còn đang suy nghĩ chuyện mới nói lúc nãy, nàng ngã không nhẹ, nhưng cũng chưa đến nỗi bị thương, mũi và trán đều đã đỏ ửng lên. Tô Đàn Nhi xoa xao giúp nàng, nhẹ nhàng phủi bụi bám trên người, thực ra vóc người của cả hai không thua kém nhiều lắm, Thiền Nhi tính tình tuy hơi trẻ con nhưng từ lâu không còn là một cô bé nữa, đã thành thiếu nữ rồi, chỉ là lần này nàng phủi bụi cho Thiền Nhi, cảm giác vẫn như lúc còn thơ, khi đó Thiền Nhi có hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu, Tô Đàn Nhi tuy là chủ nhân nhưng với người bên cạnh vẫn thường chăm sóc như tỷ tỷ vậy, sau đó các nàng bắt đầu quản lý rất nhiều chuyện, trong lúc ở chung cũng thế.
"Đừng nghĩ mãi mấy chuyện đó nữa, tướng công nói đúng đấy, là ta bắt nạt em đó mà..." Tô Đàn Nhi nhẹ giọng nói.
"Nhưng tiểu thư coi như... ơ..." Thiền Nhi đang nói như vậy, bỗng nhiên sửng sốt, Tô Đàn Nhi nhìn nàng, mắt hấp háy, kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng lập tức nàng thấy trên mặt hơi lành lạnh, nàng đưa tay lên sờ sờ, lại chạm vào nước mắt, có thể Thiền Nhi cũng không khóc lên, ngón tay dừng trên mặt một lúc mới phản ứng được, đây là nước từ trong hốc mắt mình chảy ra. Nhưng nước mắt ấy cũng chỉ vô thức chảy ra mà thôi, nên nàng lập tức nở nụ cười.
"Mây ngày nữa, để cho em xuất giá lấy tướng công, tuy rằng... Tuy rằng hai chúng ta cùng gả cho một người đàn ông, nhưng từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau, nên ta cũng thấy như là gả cùng một cô em gái vậy, hiểu không hả?"
"Tiểu thư... chi bằng... em không lấy chồng..."
Tô Đàn Nhi lắc đầu cười bảo:
"Không được."
Trong tầm mắt nàng, Ninh Nghị cũng đang từ phía sau bước lại, nàng vừa nhíu mày, ngước đầu lên, gằn giọng quát:
"Tránh! Ra!"
Thanh âm của nàng lanh lảnh nghe hơi thô bạo, không giống ngữ khí ngày thường của nàng, nhưng lại có một thứ khí chất đặc biệt rất thu hút, Ninh Nghị nghe xong lại có cảm giác giống như cô bạn gái hung hãn thời hiện đại, chỉ là nữ tử hiện đại có thể sẽ làm nhiều chuyện quá đáng hơn, còn nàng nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở giọng nói mà thôi, có khi còn cảm thấy mình không nên dùng ngữ khí như vậy với phu quân cũng không chừng, trong ánh mắt lúc trừng lên cũng thoáng vẻ áy náy yếu thế, nói xong thì kéo Tiểu Thiền sang một bên với mình.
Đây là một tình huống bất ngờ phát sinh trên thuyền, lại thêm một lúc nữa, cũng gần đến thời điểm phải lên Tiểu Doanh Châu, thuyền hoa mới chèo về phía ấy. Lúc cập bến, xung quanh đã có đầy các thể loại thuyền to thuyền nhỏ đậu sẵn từ lâu, thuyền của La gia cũng tới gần, Văn Hải Oanh được nha hoàn tháp tùng chạy tới đây tìm Tô Đàn Nhi, tính tình của nàng rất yếu đuối, bởi vì được gả cho thương nhân nên các tiểu thư nhà quan quen biết ngày xưa đều xa lánh nàng, cho nên nếu bây giờ mà không tìm được bạn, e là không dám rời thuyền đến chỗ đông người.
Tô Văn Định, Tô Văn Phương tính tình hoạt bát, đã xuống thuyền từ trước, Tô Đàn Nhi và Văn Hải Oanh ở lại trong khoang thuyền, nhìn những đoàn người gần gần xa xa từ trên thuyền xuống chào hỏi nhau, các tài tử nổi danh Hàng Châu, La Điền cũng đã tới, Tô Đàn Nhi bèn nói chuyện đôi câu với La Điền, Văn Hải Oanh thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ trở một vài tài tử văn nhân mà nàng có ấn tượng, trước đây dù sao nàng cũng đã từng tham dự những buổi nghị luận, truy tinh như vậy rồi, sau đó còn nhắc tới Ninh Nghị.
"... Nghe người ta bảo, hôn phu của muội muội Đàn Nhi cũng là đại tài tử có tiếng ở Giang Ninh phải không, chút nữa muội phu sẽ làm thơ chứ?" Văn Hải Oanh có hơi sợ sệt nhỏ giọng hỏi.
Ninh Nghị lúc này vẫn chưa xuống thuyền, Tô Đàn Nhi ngẫm lại rồi đáp:
"Cái này... muội cũng không rõ lắm, chàng không thích mấy cuộc tụ tập ồn ào này cho lắm." Nói xong câu này, nàng lại bổ sung thêm. "Dù sao bọn muội cũng từ nơi khác đến, khoe khoang lộ liễu cũng không hay lắm. Tương công... có thể sẽ vì muội mà không làm thơ đâu..."
"Ồ." Văn Hải Oanh gật gù, không nói chuyện này nữa, lát sau lại cười bảo. "Thực ra tình cảm hai vợ chồng muội rất tốt đấy chứ."
Tô Đàn Nhi khiêm tốn mỉm cười, nói:
"La đại ca với Văn tỷ tỷ mới thực khiến người ta thấy ngưỡng mộ kìa." Tuy nói vậy, nhưng trong nụ cười cũng có mấy phần tự đắc.
Mặt khác, cảnh sắc trên Tiểu Doanh Châu rất đẹp, Ninh Nghị đã chuẩn bị thuyền để đi dạo một chút, nếu như Tô Đàn Nhi đang nói chuyện với La phu nhân thì hắn tạm thời cũng không cần phải tiếp khách, đang chuẩn bị đi bắt chuyện với bọn Thiền Nhi, bên kia Thiền Nhi vừa đi tới, hơi cúi đầu, xem chừng có nhiều tâm sự, chần chừ một lát rồi mới lấy hết dũng khí kéo ống tay áo Ninh Nghị, nói:
"Cô gia, muội, muội có mấy lời muốn nói với cô gia, cô gia... Cô gia có rảnh không?"
Nàng nhìn Ninh Nghị một chút, lập tức sắc mặt đỏ bừng rồi lại cúi gằm xuống đất, cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Nhưng xem sắc mặt của nàng thì không giống như đang muốn rời xa mình... Ninh Nghị nghĩ một chút rồi gật đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK