"Mới sáng sớm đã đăng đường nhập thất, thư sinh này là ai nhỉ, xem ra không phải kiểu lui tới đơn giản bình thường rồi."
"Năm ngoái điều tra cũng chưa từng có tin tức cỡ này nhỉ?"
"Cái cô Nhiếp Vân Trúc kia sau khi hoàn lương thì rất hiếm khi lui tới với đàn ông xa lạ, ngay cả mấy người quen cũ cũng rất nhanh đoạn tuyệt quan hệ, xác thực là chưa từng điều tra ra sự tồn tại của thư sinh này."
Trong ánh nắng ban mai, hai gã bộ khoái nhìn theo bóng lưng thư sinh kia, nhỏ giọng bàn luận về những nghi vấn trong lòng. Trên thực tế thì năm ngoái bọn họ đã từng gặp Nhiếp Vân Trúc một lần, cuộc điều tra âm thầm khi ấy cũng chẳng tìm thấy nhiều tin tức có giá trị, sau đó cũng bởi cấp trên muốn kết thúc vụ án nên không muốn chờ đợi thêm nữa, những hành động liên quan đến vụ án kia đều tạm thời dừng lại. Lúc này phó bộ đầu trung niên họ Từ cười cợt:
"Hai cô gái đều thuộc hàng hoa khôi hành thủ, sau khi hoàn lương lại chỉ lui tới mật thiết với mỗi một cậu thư sinh này, chuyện này mà truyền ra ngoài chỉ e không ít kẻ tự xưng là nam tử phong lưu phải tức chết, chí ít cũng có gã Cố Yến Trinh kia..."
"Lão Từ, có biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?"
"...Cố Yến Trinh à?"
"Lúc ấy không phải cũng có suy đoán như vậy sao..."
"Cũng hay... Để ta theo dõi xem thế nào..."
Lúc trước hai người Trần Từ cũng có vài suy đoán liên quan đến cái chết của Cố Yến Trinh, nhưng bởi vì không có căn cứ cụ thể xác thực, khá là thiếu thực tế cho nên rốt cuộc không điều tra được. Bây giờ nhắc lại, phó bộ đầu kia bèn gật gật đầu, đuổi theo bóng lưng thư sinh phía xa. Bộ khoái họ Trần cũng thôi không nghĩ đến chuyện này đã nửa năm nay, cấp trên cũng đã đóng án từ lâu, cảm giác cơ hội tìm ra manh mối lần này cũng không nhiều. Một lát sau Từ bộ đầu đã trở lại.
"Thế nào rồi?"
"Suýt nữa thì bị phát hiện, không cách nào lại gần được, gã thư sinh này... tính cảnh giác rất cao."
"Thế hả?" Trần bộ đầu ngẩn người. "Đúng là nhìn không ra luôn."
"Còn nhớ phỏng đoán lúc đó không?"
"Gì hả?"
"Kẻ giết chết hai huynh đệ Dương Dực Dương Hoành và sau đó là Cố Yến Trinh là một kẻ tàn nhẫn vô cùng, võ nghệ không sánh được với huynh đệ họ Dương, nhưng mà tính cách của y, rõ ràng là chuyện mà chỉ có thứ vong mạng thật sự mới có thể làm ra... Người này còn có quan hệ với nữ thích khách núi Lữ Lương kia nữa. Lúc trước điều tra sơ sài không tra ra được y thì chẳng nói làm gì, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi, nếu thật sự tra ra được gã này... Trần bộ đầu, ông có tưởng tượng nổi không?"
Trên thực tế, tuy bộ khoái như họ đều gặp đủ thứ tội phạm rồi, tâm tính được tôi luyện nhiều, không dao động trước một vụ án như vậy, nhưng khi đối mặt với đối thủ điên cuồng cỡ đó, nếu như có thể tránh thì bình thường vẫn muốn tránh đi cho an toàn. Tỷ như huynh đệ họ Dương lúc trước vậy, kẻ có thể giết cả nhà họ Dương nữa, đại khái không phải dễ trêu vào. Nếu lần này điều tra mà đoán sai thì không nói làm gì, nhưng nếu quả thật như suy đoán thì dù sao vẫn muốn đối đầu với người ấy.
Trần bộ đầu suy nghĩ hồi lâu, bứt một cọng cỏ đưa lên miệng ngậm, lắc đầu:
"Lúc đó cũng chỉ suy đoán vậy thôi, biển người mênh mông, dễ gì mà gặp được... Loại nữ nhân như Nhiếp Vân Trúc, Nguyên Cẩm Nhi, sau khi hoàn lương mà bảo rằng không có quan hệ với bất kỳ nam tử nào thì mới là chuyện khôi hài, chỉ là việc này vẫn phải bí mật, thư sinh kia rất cảnh giác, chắc cũng vì vậy mới đến đây. Chẳng dễ gì mà nảy sinh chuyện đối đầu, nhưng nếu như phải đối đầu thực sự..."
Gã cười:
"Thứ vong mạng đó, Trần Phong ta há sợ ai sao..."
Thực ra Ninh Nghị vẫn chưa phát hiện ra có người theo dõi mình, chỉ là lúc qua đầu phố thì trong lòng chợt nảy sinh ý niệm đó, quan sát một lúc mà không phát hiện được gì, liền cho rằng bản thân quá nhạy cảm, vì vậy vẫn chưa kiểm tra lại.
Sáng hôm nay hắn rảnh rỗi nên quyết định lên lớp giảng bài, Chu Bội hôm qua tận mắt nhìn toàn bộ quá trình chém giết nay trông thấy Ninh Nghị đến đây thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong giờ học chen ngang hỏi:
"Sư...sư phụ, hôm qua người bị thương, có sao không?"
Đợi Ninh Nghị trả lời là không sao, cô bé mới yên lòng.
Chiều hôm qua xảy ra chuyện này, trong lòng nàng kinh ngạc đến tột đỉnh, động tác nổ súng dứt khoát quyết liệt, chém giết kinh người, thái độ đối mặt với cuồng đồ hung hăng vẫn không lùi nửa bước. Trước đây Chu Bội chưa từng biết có thư sinh nào trong lúc cấp bách lại có thể làm những chuyện như thế, người đọc sách gặp đại sự lâm nguy bất loạn, đối diện sinh tử không lo lắng sợ hãi thì nàng đã nghe qua rồi, nhưng cũng chỉ là dũng khí ngẩng cao đầu mà thôi, còn người vừa đọc sách thánh hiền dạy học trò, lại vừa có thể chém giết với người khác đến trình độ này thì đúng là nàng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Giữa thư sinh nho nhã giỏi tính liệu trước cùng với chiến binh hung hãn kia thì khiến cho Chu Bội chấn động nhất vẫn là hình ảnh khi Ninh Nghị ném hỏa thương ra, trong lúc nguy cấp nhất thì hỏa thương lại lọt vào tay của đại hán hung mãnh nhất kia, lúc ấy quả tim của nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng mà một chớp mắt sau hỏa thương phát nổ lại khiến cho phần lớn mọi người đều cảm thấy mơ hồ trống rỗng. Lúc đó Chu Bội căn bản không phản ứng kịp với tình cảnh lúc đó, sau khi tâm tình đã bớt căng thẳng bèn đi gặp Tần gia gia, mới biến đại khái biến cố lần này đột nhiên xuất hiện, mỗi người tham gia vào trong rốt cuộc đấu trí đấu lực như thế nào.
Sư phụ không tỏ vẻ gì, hành động sau đó vốn dĩ đã sớm sắp xếp cho hỏa thương nổ trong rồi, kể cả câu nói "Chính là bọn chúng, bắt lại cho ta" của Tần gia gia ngoài cửa nữa. Cơ trí ứng biến cùng thái độ lâm nguy bất loạn bao hàm bên trong đều là những tố chất khiến cho người bình thường phải trợn mắt há mồm kinh ngạc, trước đây cô bé cũng tự xưng là người thông minh, luôn nghĩ đến chuyện tương lai phải làm những chuyện thật sự lớn lao, nhưng phải đến hôm qua nàng mới lần đầu nhìn thấy người lợi hại thực sự có bộ dạng như thế nào.
Phò mã gia gia hẳn là biết điều này nên mới bảo mình và Quân Võ bái người làm sư phụ, mà có khi ngay cả phò mã gia gia ở chung lâu ngày với mình cũng là người lợi hại như thế, chỉ là trước giờ người không biểu hiện ra trước mặt đám con nít tụi mình thôi.
Mình luôn tự cho rằng đã lớn, kỳ thực vẫn chỉ là một đứa trẻ nít mà thôi...
Mang tâm tình như vậy cho nên sáng nay lúc nhìn thấy sư phụ nàng liền có cảm giác hơi kỳ quái, bản thân nàng cũng không rõ lắm. Kỳ thực nàng vẫn còn để ý tới chuyện sáng hôm qua ngồi khóc lóc bị sư phụ nhìn thấy rất mất mặt, chẳng qua lại cảm thấy vị sư phụ ngang ngược này quả thực là người rất lợi hại, thì chút để ý đó vẫn có thể nhịn được.
Hai vị phu tử Trương Thụy, Lý Đồng hôm qua vốn định tranh luận với sư phụ một phen, nhưng nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, sau đó còn thấy thái độ của Tần gia gia đối với sư phụ thì chỉ dám khách sáo nói vài câu rồi chuồn mất.
Cô bé bị chuyện hôm qua kích động, tâm tình thay đổi, nỗi muộn phiền về chuyện sắp tuyển quận mã cũng thả lỏng hơn, cảm giác trên đời này có mấy người như sư phụ, Tần gia gia, phò mã gia gia thì mình cũng chẳng nên phiền lòng với mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần mình có thể lợi hại hơn thì chuyện gì cũng có thể ứng phó được. Giả như Ninh Nghị biết được ý nghĩ này của tiểu quận chúa, nghĩ như vậy về hôn nhân, chắc chắn sẽ dành một phút mặc niệm cho quận mã tương lai của nàng.
Chuyện mới xảy ra hôm qua, tới xế chiều Ninh Nghị cũng tìm đường tới Tần phủ xem tình hình thế nào. Vừa đến đầu đường rẽ vào Tần phủ đã thấy phía trước xe ngựa đỗ thành một đường dài, Tần Tự Nguyên vốn ẩn cư ở Giang Ninh, không có tiếng tăm gì, nhưng đến năm nay thì lại có không ít người đến bái phỏng, ngày hôm qua lại xảy ra chuyện liên quan đến người Liêu, cho nên hôm nay các nhân vật khắp nơi đồng loạt đổ xô tới đây. Ninh Nghị nhìn mấy lần, đành lắc đầu xoay người rời đi, quyết định để mọi chuyện lắng xuống đã rồi lại tới, chẳng ngờ vừa quay lưng liền bị một người chặn lại.
"Nếu Lập Hằng cứ thế mà đi, e là lão gia và phu nhân sẽ trách mắng thiếp thân mất."
Lúc này tiểu thiếp Vân Nương của Tần Tự Nguyên từ đâu xuất hiện chắn trước mặt hắn, người phụ nữ có lễ nghĩa này đang mang khăn che mặt, có một đứa nha hoàn theo sau, khẽ cúi chào Ninh Nghị, hắn liền vội vàng hành lễ:
"A, Vân phu nhân, mới đi đâu về đó à?"
"Thiếp thân đứng đây chờ công tử."
Vân nương nở nụ cười, nói tiếp:
"Phu nhân biết hôm nay công tử sẽ tới, lúc nãy trong nhà còn nói, nhất định phải tìm cách cảm ơn công tử đã cứu mạng lão gia, lúc đó Khang lão cũng ở cạnh, bảo rằng công tử mà nhìn thấy tình cảnh ngoài cửa, nhất định sẽ quay đầu bỏ đi, muốn qua thì cũng phải vài hôm nữa, tỷ tỷ liền dặn dò thiếp thân ở đầu phố này chờ. Phản ứng của công tử quả thật đúng như Khang lão dự liệu."
Vân Nương nói xong những lời này, thoáng thu lại nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm túc, nói:
"Ngày hôm qua công tử cứu mạng lão gia, chính là đại ân đối với Tần gia, xin công tử nhận của Vân Nương một lạy."
Nàng cùng nha hoàn sau lưng cúi đầu thật sâu, thi lễ cực kỳ trịnh trọng, Ninh Nghị cũng chỉ đành trịnh trọng đáp lễ.
Nói đến đây rồi, nhất thời không có cách nào để bứt ra mà đi về nữa. Ninh Nghị theo Vân Nương vào Tần phủ, quả nhiên lúc này Tần gia có không ít người tụ tập, hoặc là quan chức, hoặc là đại nho, Ninh Nghị chỉ nhận ra được mấy người, đại khái cũng từng là bạn đánh cờ của Tần Tự Nguyên, thấy Ninh Nghị đi tới thì dồn dập hỏi thăm xem hắn có bị thương hay không, những người còn lại thì dò hỏi lẫn nhau xem người trẻ tuổi này là ai, sau khi biết được sơ sơ mấy chuyện liền tán tụng anh hùng xuất thiếu niên, cũng có người biết thân phận ở rể của hắn, không khỏi thương xót, lại không có ai chú ý tới cái ngoại hiệu Thập Bộ Nhất Toán, thiếu niên anh hùng mà lại làm thương nhân, thực là chuyện khiến người ta phải tiếc hận.
Sau đó mọi người ở trong phòng khách cùng trò chuyện lại qua, ban đầu là nói chuyện thích khách nước Liêu, nói chuyện nước Liêu rồi nhảy qua nói về Tần Tự Nguyên, bây giờ vẫn chưa phải lúc để bàn về "Thành tựu" ngày xưa của lão, vì dù sao quan hệ hai nước Liêu Kim vẫn còn rất khó nói, Tần Tự Nguyên cũng không muốn đàm luận mấy chuyện đó lúc này. Trong lúc trò chuyện, chúng nhân khó tránh khỏi chú ý đến Ninh Nghị bên này. Tuy hiện tại Ninh Nghị chưa nóng lòng với mấy chuyện xã giao, nhưng ở phương diện này trình độ cũng rất thâm hậu, cười nói nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn tình cờ dẫn dắt bầu không khí trong phòng, tỏ ra rất thành thục.
Những người có mặt trong phòng hiện giờ đều là quan viên đại nho có thân phận, có địa vị, trường hợp những người trẻ tuổi ở đây nếu như ứng đối lại được, hoặc khá hơn thì là ứng đối khéo léo, đúng mực thì cũng vẫn cứ có sự chênh lệch về thân phận địa vị. Biểu hiện của Ninh Nghị lại không giống như vậy, xưa nay hắn vẫn đàm luận ngang hàng với Tần Tự Nguyên, lúc này không vì thế mà có biểu hiệ n sỗ sàng. Người khác có hỏi thì hắn mới đáp lại vài câu, trong khí chất của hắn lại có tư thái tự nhiên như kẻ bề trên, có đôi lúc nhắc đến những đề tài thú vị làm mọi người bật cười, nhưng cũng không ai cảm thấy hắn mở miệng lung tung trước mặt trưởng bối, sỗ sàng quá mức, hơn nữa thái độ coi trọng của Tần Tự Nguyên và Khang Hiền đối hắn cũng khiến Ninh Nghị cảm thấy mình dễ hòa nhập hơn.
Lúc đấy thì thấy tự nhiên, chỉ là sau buổi chiều hôm ấy, có mấy người chợt nhớ đến, mới nhận ra người trẻ tuổi này không hề đơn giản, phong thái này đám trẻ Giang Ninh không ai so nổi, đại khái cũng biết trước kia Ninh Nghị từng qua lại với Tần Tự Nguyên, Khang Hiền không ít, bèn đoán rằng người này ắt hẳn là đệ tử mấy năm qua Tần Tự Nguyên bồi dưỡng ra, hiển nhiên là phò mãn Khang Hiền cũng dự phần.
Lão già lợi hại này, nếu như thực sự có đại công, có khi tương lai muốn quật khởi thật, có lẽ chỉ có lão mới có thể bồi dưỡng được một đệ tử lợi hại như vậy chỉ trong mấy năm qua.
Chỉ có điều đệ tử này là người ở rể, lại còn là nhà thương nhân, ngược lại cũng thực sự khiến cho người ta... cảm thấy kỳ lạ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK