Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 247: Dây cung chuyển động.

Giờ học đã hết nhưng vẫn chưa tới buổi trưa, ánh mắt trời phủ xuống mái hiên, gió thổi qua thư viện, làm lá cây đung đưa xào xạc, hai chú chim nhỏ vung cánh bay lên, lướt qua tán cây cổ thụ rậm rạp. Ninh Nghị dọn dẹp đồ đạc xong, đi về phía mái hiên có ngói đen gạch xanh.

Bên kia hành lang có bóng lưng vội vã của hai hai gã giáo viên là Quách Bồi Anh và Khuất Duy Thanh, lúc nãy khi hắn giảng bài thì hai người này tới ngoài lớp học, xem chừng có hơi nóng nảy. Có điều, đây không phải là chuyện hắn cần quan tâm thêm nữa. Trở lại khu vực nghỉ ngơi của các giáo viên, đám nho sinh văn sĩ lấy chuyện của mình ra để giao lưu, tán gẫu với nhau. Hắn bỏ sách vở vào ngăn kéo rồi cầm lấy túi vải, rút ra cuốn sách muốn xem hôm nay, mấy người Lưu Hi Dương lại mời hắn ở lại trò chuyện, hắn vẫn lễ phép từ chối.

Những hoạt động tương tự như thế đã diễn ra liên tục mấy ngày liền, thư viện trước sau vẫn yên tĩnh, cho dù có tiếng của lũ trẻ, xen lẫn tiếng chim hót ríu rít, nhưng vẫn tách biệt với những tiếng huyên náo bên ngoài. Ninh Nghị ra phía sau nhận phần gạo của mình, đi về, hiệu trưởng Phong Vĩnh Lợi cầm một chén trà, vừa uống vừa chào hỏi, tuy rằng trong mắt có chút thận trọng nhưng chủ yếu vẫn là thiện cảm. Qua đến chỗ nhà sập ở sau thư viện, thiếu nữ ngày nào cũng ra tiệm thuốc hỗ trợ cũng từ bên kia chạy lại đây, mặc bộ y phục cũ vá víu khắp nơi, trên đầu quấn một chiếc khăn bẩn, nàng cầm một chiếc bình nho nhỏ, thấy Ninh Nghị bèn mỉm cười chạy tới, bước chân nhẹ nhàng.

Gió thổi qua tiểu viện, bóng cây đung đưa trong gió, dưới ánh mặt trời ấm áp, có đôi chiếc lá lìa cành chao nghiêng rơi xuống. Có điều chỉ mới năm, ba ngày, nhưng đôi lúc hắn cảm thấy những tháng ngày an tường bình thản này đã dài đến thiên thu.

"Hôm nay Lưu gia gia nấu một nồi cháo thuốc, nói là rất tốt cho thân thể, mau ăn đi cho nóng, để thiếp về lấy cho cô gia nếm thử, có cho cả cam thảo nữa, vừa mát vừa ngọt..."

Thiếu nữ đi trước, Ninh Nghị bật cười gỡ khăn đội đầu của nàng ra, mái tóc đen dài trút xuống như thác đổ, thiếu nữ liền quơ quơ trên đầu, bóng người nhảy múa dưới ánh nắng, thỉnh thoảng quay đầu lại, nụ cười ấm áp thanh tân dường như ôm trọn cảm giác thoả mãn ở trong lòng. Ninh Nghị cũng đi theo, lắc đầu nở nụ cười.

Trời đất không lớn, khoảng sân không lớn, nhà không lớn, ngay cả mái hiên cũng không lớn.

Đầu thu nhiệt độ còn chưa giảm xuống, gió không mang đến bao nhiêu cảm giác mát mẻ, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong hoàn cảnh của hai người, trong mấy ngày này lại có rất nhiều ý nghĩa.

Tiểu Thiền sang tiệm thuốc bên cạnh hỗ trợ, hóa trang mình thành một cậu bé xấu xí. Buổi trưa không có nhiều việc lắm, nàng thấy Ninh Nghị về nên mới chạy về theo, chuẩn bị rót nước, hầu hạ hắn rửa mặt, uống nước, ăn cháo đầy đủ từ đầu chí cuối.

Ở nơi này gian phòng vốn cũng nhỏ, nhà bếp cũng nhỏ, khi nào hào hứng đặt lọ sành xuống ở trong phòng, Ninh Nghị cũng đã tự mình tới nhà bếp múc nước rửa mặt, Tiểu Thiền liền tới đây lầm bầm bảo rằng Ninh Nghị không nên cướp việc của nàng, giành lại chiếc khăn mặt. Ninh Nghị cười vẩy nước lên mặt nàng, dù sao thì trời cũng nóng, Tiểu Thiền chạy tới chạy lui, đã đổ mồ hôi, Ninh Nghị lau mặt xong thì lấy khăn mặt phủ lên mặt nàng, vại nước vốn được đặt ở trong góc, lúc này trong nước có cảm khá mát mẻ.

Rửa mặt, uống một hớp nước, cầm chén cháo lên húp, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, tuy rằng Tiểu Thiền cứ đi tới đi lui, thỉnh thoảng hai người cười đùa một chút, nhưng những nhường nhịn và hiểu ngầm trong từng bước đi, từng động tác một cũng có sự hòa hợp tự nhiên, mặc dù trong phòng bếp nho nhỏ ấy không có va chạm hay chen chúc gì. Ở trước mặt Ninh Nghị, Tiểu Thiền vừa búi tóc lên, vừa kể những chuyện biết được ở trong tiệm thuốc hôm nay, thỉnh thoảng hỏi lại Ninh Nghị một chút. Tình huống này xem chừng giống như đôi vợ chồng gặp nhau lúc nghỉ trưa, đương nhiên, nếu chỉ nhìn Tiểu Thiền thì càng giống một đôi vợ chồng mới cưới.

"... Hôm nay có một người... bị gãy xương... máu me bê bết, kêu gào ghê lắm, ôi, sợ ơi là sợ..."

"Trong thư viện cũng nghe thấy mà..."

"Đúng rồi, chính là y, nhưng mà thiếp vẫn phải chạm tay vào, như vậy đấy, cô gia xem đó, cô gia xem đó, như thế này này... sau đó có thể nối xương lại..."

"... Thư viện cũng giống như mấy ngày trước thôi... Nhưng mà nghe nói Lưu Hi Dương lại cãi nhau với Khuất Duy Thanh..."

"Ồ, là hai người mà cô gia đã kể đấy sao..."

"Ừ... mỗi ngày lại dạy một vài thứ tẻ nhạt..."

"Lúc sáng sớm nghe thấy một gã họ Hầu đang giảng nam nữ thụ thụ bất thân, suýt chút nữa thì giảng từ Nữ Huấn đến Nữ Giới... Cả lớp toàn con trai mà giảng cái này làm gì không biết, ta đứng bên cạnh nghe xong mới đi, đột nhiên nhớ lại một chuyện cười..."

"Cô gia, cô gia, hai quyển đó Tiểu Thiền đều được học rồi..."

"Há, có thật không vậy, vậy ta hỏi nàng, có một người nam và một người nữ, hai người nắm tay nhau, sau đó người nữ mang thai, hỏi tại sao?"

"Nữ Huấn đâu có... ơ, nam nữ làm gì mà nắm tay nhau được... Thiếp biết rồi, hai người nắm tay chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ rất thân thiết, hai người là vợ chồng, có đúng không cô gia?"

"... Không đúng."

"Vậy thì bọn họ làm sao có thể tùy tiện nắm tay được..."

"Ta nắm tay nàng đấy..."

"Cô gia... Tiểu Thiền, Tiểu Thiền không giống thế mà..."

"... Vậy cũng không đúng..."

"Vậy rốt cuộc là vì sao vậy... Tiểu Thiền đoán không ra..."

"Bởi vì... à, bởi vì người nam kia không thích rửa tay, người nữ kia cũng không thích rửa tay..."

"... Vậy sau đó thì sao?"

"Thì thế thôi chứ sao trăng gì nữa, bởi vì cả người nam lẫn người nữ đều không thích rửa tay, cho nên bọn họ nắm tay nhau không được bao lâu thì người nữ liền mang thai... Chuyện này cho chúng ta thấy rửa tay là cực kỳ quan trọng."

"... Không hiểu gì hết."

"... Được rồi, đây chỉ là truyện cười thôi mà."

Đề tài tán gẫn cũng vụn vặt lung tung, nhưng đã vượt qua mức độ cao nhất, dù sao thì giữa ban ngày cũng không thể tiếp xúc thân mật thái quá. Trời mưa thì tầm mắt dò xét của những kẻ xung quanh khó lọt tới được, nhưng giữa ban ngày thì luôn có người quan sát, đương nhiên, nếu thực sự có người thì lúc này có lẽ cũng đang suy nghĩ về quan hệ giữa việc không rửa tay với mang thai.

Đến lúc xế chiều Tiểu Thiền lại sang bên tiệm thuốc để phụ giúp. Mấy ngày qua, thỉnh thoảng Ninh Nghị cũng qua theo, xem lão đại phu kia chữa bệnh, phân biệt được vài thứ dược liệu, một mặt là để bảo vệ Tiểu Thiền, mặt khác, dù sao thì cũng nhàn rỗi không có việc gì, học thêm vài thứ, cũng chẳng mất gì, thỉnh thoảng gặp một số ca bệnh liên quan đến ngoại thương, Ninh Nghị sẽ nói cho Tiểu Thiền nghe về vệ sinh, chú ý phương diện nhiễm trùng vết thương, tuy rằng chính hắn cũng mém chết, nhưng vẫn cho rằng mình có quyền phát ngôn về chuyện này, thời gian còn lại thì không nói gì nhiều.

Lão đại phu già họ Lưu y thuật rất cao, ngược lại với Tiểu Thiền hiền lành ngoan ngoạn, xem ra lão không thích thú lắm với kẻ bệnh hoạn là hắn, có một lần mở miệng nói:

"Ngoại tà nhập thể, vết thương sinh mủ, còn dám để người ngoài nghề khâu miệng vết thương lại, chớ có nói mấy thứ bàng môn tả đạo đó ở đây."

Ninh Nghị cảm thấy không biết làm sao, lúc vết thương bị nhiễm trùng, cho dù đã loại bỏ hết phần máu thịt đã bị hoại tử thì cũng không nên khâu vết thương lại, có người nói thương thế của hắn vốn là dựa vào thể chất mạnh mẽ kia thì không khó để chữa, nhưng do hắn làm bừa, mở rộng miệng vết thương mấy lần, suýt nữa mất mạng. Có điều, đại phu họ Lưu này cũng từng khen thể chất của hắn rất tốt. Ninh Nghị lại nghĩ, cái này chắc là nhờ công lao dạy nội công của Lục Hồng Đề.

Đêm mưa ngày đó qua đi, Ninh Nghị thỉnh thoảng cũng dọn dẹp đồ đạc ở trong sân, lôi đống phế tích ra, lựa ra những viên gạch còn dùng được, chuyển tới xếp ở góc tường vỡ, thỉnh thoảng lại tìm thấy một đôi thứ còn dùng được, mấy miếng sắt đã hỏng, thậm chí là một thanh đao gỉ. Hắn biến những người đang giám sát hắn sẽ chú ý tới điểm này, nhưng dường như đối phương lại không để ý lắm.

Hai nam tử mang đao thường xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn, thỉnh thoảng thậm chí còn nói chuyện ngắn gọn với hắn nữa. Tên của hai người rất kỳ lạ, một người tên là A Thường, một người gọi là A Mệnh, gộp lại thành ra Thường Mệnh, nghĩa là đền mạng, phỏng chừng chủ nhân tên là Lưu Tây Qua kia hẳn là có thâm thù đại hận gì đây. Ngày hôm qua Ninh Nghị tìm thấy thanh đao gỉ ở trong đống phế tích, sau khi mài sắc rồi thì dùng để chặt cành cây trong sân, A Thường thậm chí còn xuất hiện, rút luôn thanh đao sau lưng ra ném cho hắn, bảo:

"Lấy cái này mà chặt cho nhanh."

Xem ra, đối phương quả thực không cho rằng lúc hắn cầm đao trong tay thì có nguy hiểm gì.

Hôm trước trời mưa, lỗ thủng trên nóc nhà xuất hiện ngày hôm đó đến giờ vẫn chưa sửa được, trong mấy ngày này, Ninh Nghị phải trèo lên trám lại những lỗ thủng to nhỏ trên nóc. Hắn gõ gõ đánh đánh hai miếng sắt to nhỏ, làm thành một chiếc chuông gió đơn giản treo dưới mái hiên. Tới chiều hôm đó, hắn chặt cành cây bện thành trần nhà, sau đó kéo lên nóc, che kín lỗ thủng lớn kia lại.

Trên bầu trời mây trắng như bông lững lờ trôi nhẹ, trên nóc nhà có gió thổi qua, mang đến cảm giác mát mẻ, tiếng chuông gió cũng đã vang lên. Từ nơi này nhìn ra, thư viện, tiệm thuốc, con đường, khoảng sân ở cạnh, những người đi lại tới lui trên đường đều nằm cả trong tầm mắt, Hàng Châu xem ra đã khôi phục lại được sự ổn định của mình, ở bên tiệm thuốc, Tiểu Thiền đang cầm dược liệu từ dưới mái hiên đi tới, lúc nhìn sang bên này thì trợn tròn hai mắt, miệng há ra, sau đó vừa nhảy vừa vẫy tay, đại khái là gọi hắn xuống. Ninh Nghị cũng cười phẩy tay một cái, ngồi xuống trên nóc nhà.

Sửa lại nóc nhà xong, đến tối sẽ mau bớt nóng hơn một chút. Ý niệm như vậy quả thực giống như là muốn ở lại alau dài trong khu nhà nhỏ bên dưới vậy, nếu thật sự là ở lại đây lâu dài với Tiểu Thiền thì cũng chẳng phải là chuyện khó chịu gì cho lắm, có điều, đối với hắn thì mọi chuyện tự nhiên là sẽ không như vậy.

Từ buổi trưa hôm nay khi đám con nít kia bắt đầu hỏi những câu hỏi đó, Ninh Nghị liền hiểu rõ, có một số việc, lúc này đã chuẩn bị tới rồi. Muộn nhất là ngày mai, còn sớm thì có thể là ngay trong buổi chiều hôm nay, đối phương hẳn là sẽ có hành động.

Hắn ngồi trên nóc nhà, nhìn đường phố bên ngoài, người đi đường, vài chiếc xe ngựa thỉnh thoảng chạy qua, một vài ánh mắt khả nghi, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy hai người A Thường A Mệnh vác đao đi ngoài đường, nhưng không có đánh đấm gì hết cả. Chỉ là tới khoảng tầm giờ Thân, ở trên góc đường cách chỗ này khoảng mấy chục mét, có một nam tử cầm cung đột nhiên đánh gãy lan can, rơi từ trên lầu hai xuống, té xuống trên đường phố bên kia. Người ấy từ dưới đất bò lên đứng dậy, đột nhiên nâng cung, kéo dây, ở trên chỗ vỡ của lan can tầng hai, A Thường vác đao xuất hiện ở đó, nhìn xuống bên dưới.

Mũi tên không được bắn ra. Trên đường phố, có người bị tình cảnh này dọa cho khiếp sợ, nhanh chóng bỏ chạy, nhưng cũng có mấy người từ chỗ khác tập trung tới, xen lẫn vào nhau, tựa hồ có dáng vẻ khác biệt.

Ninh Nghị nâng cằm nhìn những chuyện kia diễn ra, trên nóc nhà phía sau có tiếng bước chân, có người từ bên kia đi tới. Ninh Nghị quay đầu nhìn lại, thấy một người xem khá trẻ, chừng như cũng là một thanh niên tuổi chừng hai mươi. Gã ngồi xuống nóc nhà bên kia, cũng nhìn tất cả những thứ đó.

"Đấy là người của Trương Đạo Nguyên, muốn giết ngươi đó."

Chàng thanh niên đưa tay chỉ về phía bên kia, mỉm cười nói chuyện...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK